Chương I: Không thể được...
Chập choạng từng bước chân nặng nề trên con đường trắng êm như nệm, hai bàn tay cô chắp vào nhau, xoa xoa tìm hơi ấm từ màn đêm lạnh giá. th.ân thể ốm yếu với chiếc áo màu đỏ mỏng manh rách nát bên ngoài, làn da hồng hào mềm mại nay hóa xanh xao, gương mặt mệt mỏi trắng bệch như không còn một chút máu.
Ran Mori. Cô mệt mỏi quá rồi. Không thể tiếp tục được nữa. Công việc này, thực sự quá khó khăn. Một cô gái yếu đuối như cô, tâm hồn còn quá non nớt thực sự làm sao chịu đựng được. Nếu ngày hôm ấy, bố cô không trong cơn say mà nói hết những sơ hở trong công ty dẫn đến phá sản, nếu ngày hôm ấy, mẹ cô không dại dột bị lừa, đẩy cô vào chốn ăn mày bị đánh đập hằng ngày, ra đường bị mọi người hắt hủi, bị khinh miệt, cô đã chẳng đau khổ thế này.
Những bước chân đau khổ như chẳng còn sức lực, cô đã chạy thật xa nơi bạo lực đó, trong lòng thầm nghĩ càng xa càng tốt. Nhưng đi rồi, thì bây giờ cô biết phải làm gì? Ran ngồi thụp xuống màn tuyết trắng xóa, máu đỏ từ hai đầu gối đầy sẹo chảy ra thấm cả một khoảng đất cô ngồi. Lạnh quá...
Ran là một cô gái xinh đẹp, cô có một cuộc sống rất đỗi sung sướng và giàu có. Gương mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt màu oải hương sâu thăm thẳm tuyệt đẹp luôn khiến người ta bị hút hồn ngay lần gặp đầu tiên. Mái tóc đen dài óng ánh được để xõa ra, từ gương mặt đến cách ăn vận trông cô không khác gì một mỹ nữ. Học lực xuất sắc, độ nổi tiếng chẳng khác một minh tinh là mấy, tuy rằng ai cũng ngại ngùng khi đứng trước mặt cô. Đã có hàng tá những đứa con trai từ lớn đến bé trong trường bao nhiêu lần viết thư tỏ tình với cô, nhưng làm vậy chỉ để thỏa mãn nỗi lòng, họ biết rằng cô sẽ không bao giờ chấp nhận. Vì tính cách của cô ấy, là một cô gái lạnh lùng. Chinh phục được trái tim của cô ấy? Chưa một ai. Với cô, trong ý nghĩ, "chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau". Cô thấy nhiều rồi. Cô không quan tâm đến bao nhiêu anh chàng đẹp trai vạn người mê đã từng tuôn ra bao lời ngon tiếng ngọt với mình, chỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt vừa lạnh nhạt mà vừa quyến rũ. Đệ nhất mỹ nữ khoa Khoa học trường đại học Tokyo - Ran Mori.
Đã một tuần rồi cô không đi học, ai cũng bàn tán xôn xao về cô. Nhưng với danh dự là mỹ nữ tài sắc vẹn toàn nổi tiếng bậc nhất trường, cô đã thật bí mật, sống ẩn danh và khéo léo không để rò rỉ ra ngoài bất cứ thông tin gì về gia đình, về bản thân.
Sợ hãi.
Đau khổ.
Lạnh lẽo.
Hoàn toàn trống rỗng.
Khóc? Không khóc. Đại mỹ nữ lạnh lùng sắt đá như cô thì không thể khóc. Khóc chẳng làm được gì, vả lại còn khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Mệt quá...
***
Đầu óc cô đau như búa bổ, cả cơ thể lạnh ngắt run lên bần bật lúc nãy giờ đây đang nằm trên một chiếc gi.ường màu đỏ thắm êm ái, cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp cùng cái gối đầu mềm mại. Trên người cô vẫn bộ đồ cũ, một chiếc áo sơ-mi trắng mỏng manh cổ chữ V cùng chiếc quần jeans hơi rách rưới, bên ngoài vẫn chiếc áo khoác cùng màu gi.ường phong phanh. Cô nhìn xuống phía bắp chân hơi âm ấm, rồi ngạc nhiên nhận ra vẫn còn một thứ khác mà cô chưa từng mặc bao giờ, nay cách mền một lớp đang phủ lên ngay trên chiếc đùi thon thả.
Một cái áo. Áo khoác lông màu xanh dương đậm pha chút màu đen tối tăm ở những viền áo. Áo khoác nam. Thảo nào mà thấy kiểu dáng nó lạ.
- ...
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ran giờ đây định thần lại mới liền giật mình sợ hãi hét lên. Sao lại có một chiếc áo khoác nam ở ngay đây, ngay trên người cô? Lại còn nằm trên gi.ường nữa? Căn phòng này, thật sự thì rất sang trọng, tấm thảm nâu trải dưới đất cùng chiếc đèn chùm đang tỏa ánh vàng óng ánh trên trần nhà soi xuống cả căn phòng, không khí mát lạnh thổi ra từ chiếc máy điều hòa thuộc loại rất xịn, tổng quan thì y như nhà của cô. Nhưng chiếc gi.ường này, rồi lại ban công này, chiếc bàn này, hoàn toàn không phải! Đây là đâu?
"Cạch." - chiếc cửa gỗ màu trắng bất ngờ hé mở. Ran giật mình nhìn ra phía ngoài, đôi mắt mệt mỏi đầy đau khổ lúc nãy giờ đây nhìn con người đứng trước mặt mà đôi đồng tử bỗng dưng mở to ra.
Đó là một người con trai, một người con trai cao ráo với mái tóc đen ngắn và đôi mắt màu xanh biển cả, cô nheo mắt lại, rồi lấy tay dụi đi dụi lại mấy lần, lắc đầu liên hồi.
Người ấy vẫn nhìn cô, chiếc áo sơ-mi trắng cùng quần tây công sở, nhìn vào cô đã đoán ngay được rằng anh chàng này có chức lớn gì đó rồi, vì nhìn anh rất lịch lãm và oai phong, ngay từ cái cách anh cầm chiếc áo vest trên tay.
Tỉnh táo. Sau một hồi thức dậy th.ì cô hoàn toàn tỉnh táo.
Chắc chắn là với một cô gái như Ran, vừa học giỏi lại vừa xinh đẹp, đương nhiên tài ứng xử khéo léo chắc cũng chẳng thiếu. Bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng cô rất tự tin, bao nhiêu lần đã phá hủy mọi rào cản giữa cô với mọi người khi ở trong những trại hè, hay các hoạt động tập thể mà bố mẹ hay cho đi. Lần này cũng vậy, cô ứng xử rất nhanh. Vội vàng lật chăn rồi bước ra khỏi cái gi.ường không phải của mình mà nãy giờ vẫn nằm ngủ rất tự nhiên, cô đứng thẳng dậy, hai tay phủi phủi bộ quần áo xộc xệch rồi vòng tay ra sau, gương mặt thanh thoát hiện lên một vẻ tươi vui và hết sức tỉnh táo đứng đối diện người con trai lạ mặt đứng trước mặt mình.
- Ơ... ờm... Anh là...? - cô hỏi, tim đập thình thịch kì lạ nhìn thẳng vào người đối diện. Nhưng không sao, cô đã nói chuyện rất tốt với nhiều người lạ ở nhiều trường hợp khác nhau, lần này chắc cũng sẽ sớm giải quyết được suy nghĩ tại sao mình lại ở căn phòng này thôi. Nhưng mà, không hiểu sao trong người cô có một cảm giác thật lạ, không thể hiểu nổi. Cô có thể cảm nhận nhịp tim mình đang ngày một tăng nhanh, cơ thể ngày càng nóng lên. Thật không thoải mái, không có chút gì tự nhiên như mọi lần cô bắt chuyện với người lạ.
- Chắc có lẽ em vẫn chưa biết. - người con trai trước mặt nhìn cô với một ánh mắt thư sinh ngây thơ và gần gũi, người dựa vào tường. Ánh mắt của anh, nhìn cô có vẻ như cô không phải một người nào xa lạ, mà đã gần như rất thân quen.
- Tôi có quen anh sao? - cô có phần không hiểu sắc mặt của anh, đột ngột hỏi lại.
- Không. Nhưng mà có lẽ là, sau này em sẽ phải gặp tôi khá nhiều đấy.
- Tại... tại sao? Nhưng... tôi đâu có... biết anh chứ? Vả lại... đây đâu có phải là nhà của tôi? - Ran Mori xưa nay chưa hề biết cảm giác bối rối là gì, bỗng dưng lúc này lại trở nên lúng túng trước câu trả lời lúc nãy của chàng trai trẻ.
- Ồ... Vậy thì... chắc là vì em đang nằm trong chủ quyền của tôi chăng?
Ran lại giật mình. Lần này, là giật mình vì sửng sốt. Cô thấy anh tiến lại gần, cơ thể lại càng run rẩy hơn. Anh đút tay vào túi quần, đôi mắt sâu thăm thẳm cúi đầu xuống nhìn cô, rồi lại thật bất ngờ, anh chìa một tờ giấy ra trước mặt hướng đến cô.
Bàn tay trắng trẻo run run chầm chậm tiến lại gần phía tờ giấy được gấp làm bốn. Cô cầm lấy, từ từ mở ra với tâm trạng bất an đầy mình. Đứng hình.
"Ran, là mẹ đây. Mẹ thành thật xin lỗi, xin lỗi vì đã để con chịu nhiều tổn thương ở cái nơi chết tiệt ấy trong thời gian ba con đã đi. Mẹ muốn con hãy tha lỗi cho mẹ nhé, Ran! Mẹ yêu con lắm, mẹ rất muốn được nhìn thấy con ngay lúc này đây, nhưng e rằng, không thể rồi. Ran, căn bệnh ung thư đang ngày càng giết mẹ, mẹ không muốn con phải nhìn thấy tình cảnh của mẹ ngay lúc này, mẹ không muốn con phải lo lắng cho mẹ thêm nữa.
Ran, nếu con có mở mắt ra mà thấy một nơi không phải biệt thự Mori mà con đã lớn lên trong 20 năm qua, nếu con không thấy ba, không thấy mẹ, thì đừng lo con yêu, đó là ngôi nhà mới của con đấy! Là bạn bè của mẹ, cô ấy đã giúp đỡ mẹ rất nhiều, ngay giây phút này cô ấy cũng nhận con giúp cho mẹ. Hãy xem cô Yukiko như là mẹ nhé, con yêu! Mẹ đã từng đến đó rồi, mọi người ở đó rất tốt bụng, không như cái nơi chết tiệt kia đâu, con đừng sợ nhé! Hãy mạnh mẽ lên, Ran, như những gì người ta đã ca ngợi về con.
Cô Yukiko có một cậu con trai lớn hơn con một tuổi, mẹ nghĩ rằng hai đứa sẽ sớm hòa đồng thôi. Vì thế hãy vui lên nhé, con vẫn có một người anh trai mà, sắp tới cũng sẽ được đi học lại sớm thôi!
Con yêu, sống thật hạnh phúc nhé! Mặc dù không có mẹ, mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con! Mẹ yêu con, Ran!"
Cô cầm tờ giấy trắng đầy những hàng chữ quen thuộc của mẹ, đôi mắt đanh đá bấy lâu nay bây giờ lại đầm đìa nước mắt từng giọt nhỏ xuống thấm ướt tờ giấy, nhòe đi những con chữ đen chất chứa đầy nỗi buồn. Cô ôm mặt khóc nức nở không quan tâm người con trai lạ mặt đằng trước. Chưa bao giờ, một sự thay đổi tâm trạng đến đau khổ, cô như rớt xuống mười tám tầng địa ngục, mọi thứ xung quanh, dường như tất cả, đều là màu đen...
- Không... không thể được...