Chap mới mại zô pà con ơi
Chương IX : Đối Đầu 2 ( Tình Yêu >< Giả Tạo )
- Haibara này, sắp có tin vui cho cậu đấy. Chị cậu đã đội mồ sống dậy. - Conan nói với vẻ mặt tự tin
- Cậu nói cái gì thế ? Chị tớ làm sao ? - Shiho hốt hoảng
- Tạm thời cậu chỉ nên biết nhiêu đó thôi. Chuyện đó sao ?
- Ý cậu là về Gin ?
- Phải.
- Hừm, màn kịch bắt đầu rồi. Cậu đừng lo, tớ sẽ là một diễn viên giỏi.
- Cậu định bắt đầu như thế nào ?
- Tớ đã nói với cậu rồi, tớ sẽ mạo hiểm uống viên thuốc này. Dĩ nhiên, tớ sẽ lớn như thế này, vẫn trong hình dạng như thế này trong vòng 24h. Nếu, sau 24h tớ vẫn bình yên thì xem như chúng ta đã nắm được nửa phần thắng, còn sau 24h tớ trở lại hình dạng Haibara và.......
Cô dừng nói, đi đến cạnh chiếc tủ đầu gi.ường, kéo hộc tủ lấy một tập hồ sơ. Conan đưa mắt nhìn theo cô một cách khó hiểu, có gì mà phải khó nói đến vậy. Cô hạ thấp mi nhìn nó dưới tay mình, bất động vài giây rồi quay người đi lại chỗ Conan. Đôi mày chau lại, tiếp tục câu nói dở :
- Nếu thuốc không có tác dụng, tớ trở về hình dạng Haibara và tớ sẽ............ mất trí nhớ hoàn toàn.
Conan nghe cô nói như sét đánh ngang tai, cậu lập tức lên tiếng :
- Khoan đã, chẳng phải cậu đã nói với tớ sao ? Tại sao cậu không nói phần đó hả ?
- Bởi vì tớ cảm thấy chuyện đó tốt thôi. Bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, chẳng lo âu, chẳng phiền muộn, có thể cười tươi bất cứ lúc nào, với lại tớ cũng không phải lưu luyến chuyện xưa.... - Tiếng cô nhỏ dần
- Thôi được, cậu cứ tiếp tục.
- Thành công thì tớ sẽ vờ như vẫn còn yêu hắn, tha thứ sau mọi chuyện, vờ nói với hắn rằng sẽ gạt cậu, rằng vở kịch đã diễn để cậu tin, gạt bỏ mọi thứ để cùng hắn đi qua Mỹ. Bắt đầu cuộc sống mới chỉ có hai người. Trong thời gian đó, tớ sẽ ráng moi thông tin từ hắn một cách vô thức, để hắn tự khai ra, nhưng có hai chuyện tớ muốn nói với cậu. Thứ nhất, lừa hắn rất khó nên phải tạo lòng tin lâu bền, nên mong cậu kiên nhẫn. Thứ hai, loại thuốc này rất nguy hiểm. Nó tùy vào cơ thể từng người, tớ mong cậu phải suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định.
- Tớ chẳng cần suy nghĩ gì cả. Từ lâu tớ đã muốn lôi bọn chúng ra ngoài ánh sáng, không ngờ lần này trời lại giúp tớ. Tớ không thể để vuột mất cơ hội này.
- Vậy cậu đồng ý đúng không ?
- Ukm
Shiho lấy ra trong túi áo blouse một viên thuốc trắng - xanh. Ngồi xuống trước mặt Conan, chìa viên thuốc trước mặt cậu. Cất tiếng nhẹ dịu :
- Đây là thứ cậu muốn.
Conan giơ tay định lấy viên thuốc nhưng Shiho giơ khuất tầm cậu :
- Nhưng.... trước khi uống phải hứa với tớ một điều : cậu không được xảy ra bất cứ chuyện gì. - Shiho nghiêm mặt
- Tớ hứa với cậu - Conan kiên định.
Conan chộp viên thuốc từ tay Shiho, cậu nuốt chửng nó. Nằm trên gi.ường chờ đợi nó. Shiho đứng dậy, đi đến cánh cửa, cô chợt nghĩ " Kudo - kun, tớ chỉ còn bốn tiếng nữa thôi, bốn tiếng để giải quyết dứt khoát chuyện của chúng ta ". Ngoảnh mặt nhìn cậu đang quằn quoại vì viên thuốc, trong lòng Shiho bỗng thấy dấy lên chút đau xót . Mở cửa ra, Shiho khẽ giật mình " Tiếng......tiếng bước chân. Lẽ nào.........lẽ nào hắn......... ". Cô nhanh bước chạy xuống dưới phòng thí nghiệm, để lại Conan đang nhăn nhó mặt mày nhìn theo bóng cô
" Không thể nào. Tại sao ? Tại sao mình lại sơ sót như vậy ? Nếu như đúng là hắn thì kế hoạch mình đang tiến hành một cách êm dịu bấy lâu hắn sẽ.... " Shiho liên tục nghĩ trong đầu. Cô mỡ toang cánh cửa, thở hổn hển nhìn Gin. Gin đang hút thuốc, tựa người vào chiếc sofa cũ, chợt nghe tiếng cánh cửa mở mạnh, Gin quay nửa mặt, cất giọng trầm trầm :
- Chuyện gì thế ?
Shiho đã nhận ra, cô mỉm cười. Đi chậm rãi đến bên cạnh Gin, đưa cho Gin một chai thuốc đưa cho Gin
- Thuốc đỏ đấy, chỉ cần sử dụng trong vòng ba ngày nữa, anh sẽ hoàn toàn khỏi.
Shiho đi ra giữ căn phòng, nhếch mép, cô nói :
- Lúc đó, anh có thể giết hết bọn tôi được rồi chứ nhỉ ?
- Cô nói cái gì thế - Gin vẫn giữ vẻ mặt lạnh
- Anh đóng kịch dở quá đấy, Gin. Mấy chuyện tôi nói với đứa trẻ đó trong phòng anh đã nghe hết ròi. Lúc tôi đi ra, anh đã chạy thật nhanh về đây, tôi đã cố nhưng vẫn chậm hơn anh
- Cô nói ra thử xem.
- Điếu thuốc anh đang hút lúc trước cũng chỉ ngắn cỡ đó, bây giờ nó vẫn vậy. Cứ cho là anh thay điếu khác và đang hút nãy giờ nên nó có kích thước như thế, nhưng gạt tàn thuốc đã chứng minh việc anh nãy giờ nghe lén tôi và thằng nhóc đó. Lúc đầu tôi vào, nó chỉ có 3 điếu thôi, nhưng tận bây giờ nó vẫn vậy. Anh giải thích sao đây Gin ?
- Hừ, được lắm. Ở bên cạnh thằng nhóc đó khiến cô thông minh hơn nhỉ.
- Vớ vẩn, anh nói tôi biết đi. Có phải anh đã nghe hết cuộc nói chuyện rồi không ? Có phải anh đã biết hết rồi không ?
Gin đứng dậy, hít một hơi dài thuốc, dụi nó trên chiếc gạt tàn. Anh quay người, tiến gần lại Shiho, đặt tay lên vai cô.
- Tôi không biết - Giọng vẫn lạnh lẽo
- Anh nói dối - Cô gạt phăng tay anh ra khỏi vai, mắt đã long lanh nước, giọng nói nghẹn lại
- Sao vậy Gin ? Ở tổ chức anh thậm chí không lừa dối ai, có tội anh cũng chịu nên chưa bao giờ Boss trừng phạt anh bất cứ gì, giao cho anh những nhiệm vụ quan trọng. Bây giờ người đầu tiên anh nói dối là tôi phải không Gin ? Anh nói gì đi chứ ?
Gin lặng người vài giây, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đang long lanh nước kia, bấu chặt vai cô
- Phải ! Là tôi đã lừa dối em. Từ sau ngày đó, tôi đã luôn ngộ nhận rằng tôi hận em, hận em nhiều lắm và luôn tìm em để trả những gì em đã cho tôi : cay đắng, đau khổ nhưng còn hận là còn yêu. Những đêm ở đây, tôi đã luôn trằn trọc rằng tôi còn yêu em ? Hay em có còn yêu tôi ? Tôi đã chọn Tổ chức thay vì chọn em ? Và tôi đã nhận ra rằng trong tôi vẫn yêu em nhiều lắm. Có lúc tôi đã làm vết thương nặng một chút để được ở bên em, cố nói rằng do bị va chạm nên mới như vậy, em vẫn chăm sóc tôi tử tế. Mỗi lần em chăm sóc tôi, tôi đều nhìn kĩ khuôn mặt em, động tác em chăm sóc cho tôi. Bây giờ tôi nhận ra chẳng thể lừa dối em được nữa: Tôi yêu em !
Gin ôm chặt Shiho vào lòng, Shiho đơ người. Sự việc đối với cô diễn ra quá nhanh, cô chẳng thể nhận ra được. Cô bất chợt đẩy Gin ra trong vô vọng vì biết càng vùng vẫy thì anh càng ôm chặt hơn nhưng cô thể để anh chạm vào người mình :
- Buông tôi ra. Tôi không hề yêu anh, anh biết điều đó mà sao... ?
Không để Shiho nói hết, Gin càng chặt vòng tay hơn, anh cảm thấy ấm áp hơn khi càng ôm chặt cô, lâu lắm rồi anh mới có thể cảm giác như thể, một cảm giác không thể diễn tả. Anh gục đầu, khẽ thì thầm bên tai Shiho :
- Tôi không mong em sẽ hiểu, em sẽ chấp nhận yêu tôi. Em chỉ cần biết rằng tôi yêu em. Tôi sẽ bảo vệ em khỏi tổ chức, mặc dù biết rằng điều đó đồng nghĩa với việc phản bội mà tôi đã trung thành suốt hai mươi mấy năm trời. Nên tôi bắt đầu cuộc sống mới vì em, tôi biết điều mình àm thật ngu ngốc và nguy hiểm. Tôi sẽ chiến đấu với tổ chức cùng em, em cho tôi chứ ?
- Tôi không tin, anh đã lừa dối tôi. Giết chị tôi, truy sát tôi. Anh nghĩ giờ anh nói những lời nói đó có thể khiến tôi tin anh sao ? Với anh ?
Gin không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn, gục đầu trên vai cô. Khoảng không lặng dần, để hai người có thể cảm nhận mọi thứ từ nhau : hơi ấm từ nhau, nhịp đập của nhau và hình ảnh của nhau trong tâm trí hiện giờ . Bỗng dưng con tim cô tin đó là sự thật, cô cố gắng gạt đi những lời nói đó, cô vùng vẫy mạnh hơn nhưng chẳng thể. Chợt cô gục đầu trên vai anh, giọt nước mắt lại rơi trên vai anh :
- Anh biết là em chẳng thể tin anh được nữa mà ? - Lời nói đủ lớn cho hai người nghe.
Gin nhẹ buông cô ra, khụy chân cho thấp bằng cô, nhìn người con gái đứng trước mặt anh mít ướt. Anh khẽ cười, khẽ đưa bàn tay to lớn gạt đi nước mắt còn vươn trên mắt cô một cách dịu dàng, anh cười với cô :
- Sao em cứ khóc mãi thế ?
- Tại anh đấy. - Cô vừa nói vừa đánh vào vai hắn, trên môi lại nở một nụ cười hiếm thấy. Là anh, là anh đã làm cô cười
Gin lại ôm cô, thở một hơi dài như trút hết được ưu phiền. Shiho cũng giang tay ôm anh trong giây phút này, thủ thỉ bên tai anh :
- Anh hứa chứ ?
- Tôi hứa với em.
Sau lưng Gin, Shiho nở một nụ cười gian tà, như thầm biểu hiện kế hoạch đã tiến thuận lợi.
* Trong phòng Shiho :
" Làm tốt lắm, Haibara. "
Shinichi đứng dậy, cười thầm trong lòng. Nhưng bỗng, anh khựng lại, mặt anh tái sắc " Sao lại..... Kì lạ mới lúc nãy còn nghe sao tự dưng lại im bặt như thế. Dù là im lặng nhưng tại sao không có tiếng rè, chẳng lẽ........ ? "
Gin cầm lên tay mảnh vụn kim loại đã bị anh bóp nát, anh phát hiện trên người cô có một máy nghe lén rất nhỏ. Anh nhếch mép tao thành nụ cười gượng. " Lời hứa sẽ mãi đi theo em dù cho em có quan tâm hay chẳng bao giờ tin nó hay........ em có thật sự nghe những từ đó phát ra từ trái tim anh "
Gin nhắm mắt, cố gắng tận hưởng giây phút này, vì sau bao nhiêu tháng ngày xa cách Shiho lần đầu để anh ôm cô và cô ôm lại mặc dù đó là giả tạo.
- Nằm xuống ! - Gin thét lớn
Shiho chưa kịp định thần thì cô bị Gin ôm chặt người, áp sát mặt đất. Tiếng động thật lớn vang lên khắp nhà, kính cửa sổ văng tung tóe. Người Gin bao trọn Shiho, không may miếng kính nhỏ bé đã ghim vào tấm lưng to lớn kia, máu bắt đầu chảy men sống lưng. Gin cố gắng không để cho Shiho biết, vội ôm Shiho đứng dậy, vơ lấy chiếc áo mangto che tấm lưng trần bị máu phủ. Tiếng súng bao quanh cả căn nhà, liên tục, cửa kính gần như vỡ toàn bộ. Shiho đẩy Gin ra, leo xuống khỏi người anh, chạy về phía phòng mình, " Kudo - kun ! ". Gin chạy theo, tóm được cô :
- Giờ này sắp mất mạng tới nơi mà em còn nghĩ đến tên đó sao ? - Gin tức giận
- Cậu ấy sẽ bị bắt mất và cả bác tiến sĩ nữa, buôn em ra ! - Shiho cố thoát ra khỏi tay Gin.
- Ông tiến sĩ đã đi dự đại hội khoa học rồi.Còn cậu ta là thám tử sẽ ổn cả thôi, em mau đi với tôi, đừng có như vậy nữa !
Thấy lời nói mình chẳng có tác dụng, Gin bồng Shiho trong sự giẫy giụa của cô xuống gara, leo lên chiếc Harley đã bám đầy bụi, Gin đưa Shiho ngồi trước, Shiho dựa vào tay Gin :
- Anh làm gì thế ? Buông em ra, để em đi.
- Ngồi yên !!!
Gin rịn ga, phóng nhanh ra khỏi gara. Vùa lúc căn nhà cũng nổ tung. Shiho ngoái đầu nhìn theo, " Kudo - kun ". Cũng lúc đó; Vermouth, Chianti, Korn đi sau họ. Bọn người đó đang bám theo cô và Gin. Chuyện gì đang diễn ra ?
* Flash Back *
- Hey, Chianti. New plan !
- Lại kế hoạch. Lần này chúng tôi sẽ không để cho cô phân công yểm trợ đâu.
- No no, đây là lệnh từ Boss giao cho tôi chỉ huy.
- Cái gì ? Từ Boss ?
- Phải, chính ông ấy giao cho tôi đấy, các người không ý kiến gì được đâu.
- Hừ.
Chianti nghiến răng ken két, ngay cả Korn cũng có chút biểu lộ thái độ trên mặt.
- Vậy kế hoạch thế nào ?
....
- Mà Bourbon, hắn không tham gia sao ?
- Không, nghe nói hắn đi điều tra gì đó với Rum rồi.
- Điều tra gì đó ?
- Nghe nói phong phanh thì hắn đang điều tra về một tên FBI mới xuất hiện gần đây. Hắn là người thu thập hồ sơ cho Rum.
- Chỉ là một tên cỏn con thôi mà, có cần lôi cả Rum vào không ?
- Không, hắn không phải là một tên tầm thường. Khi thu thập hồ sơ về hắn, Bourbon đã khá ngạc nhiên vì thành tích của hắn : bắn tỉa ở khoảng cách 900m, ha.ck thành công 150 trang web, biết hơn 356 loại súng lục... và cuối cùng một điều đã khiến Bourbon ngạc nhiên là vì khả năng phóng dao. Hắn có thể phóng cùng một lúc 50 con dao bếp ở độ xa 400m.
- Ừm, đáng để ngạc nhiên đấy chứ.
- Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên ở đây là: hắn ta là người phụ nữ.
- Phụ nữ ?
- Yes, tên cô ta là Puya Sakura.
- Vậy sao phải điều tra cô ta ?
- Dạo gần đây, cô ta có điều tra thông tin bị rò rỉ về tổ chức, cô ta ngày càng hoạt động mạnh hơn, săn lùng các thông tin ngày một nhiều và với bản thành tích như vậy thì chắc chắn là một người gì đó có thù oán với tổ chức, muốn tiêu diệt tổ chức đây mà.
- Một mình cô ta sao có thể ?
- Phải một mình thì không. Nhưng, cô ta là FBI, lại có những hành động như thế. Nếu cô ta hợp tác với bọn kia thì chúng ta thua chắc 40% cho nên chúng ta cần đi trước một bước để nâng cao phần thắng. Mọi người hãy sẵn sàng cho kê hoạch tiến công.
- Rõ !
* End Flash *
Một góc nào đó, phía trên một tòa nhà, có người đang nhắm khẩu Zastava M21 vào chiếc xe của Chianti. Xe cô ta chao đảo rồi đổ xuống đất, cô ta lăn vài vòng rồi bất tỉnh. " Một tên " - người phụ nữa nhếch mép.
Vermouth quay đầu, nhìn Chianti đang nằm sõng soài.
- Bắn tỉa - Korn nói ngắn gọn
" Bắn tỉa ư ? Tên nào ? Nếu bắn tỉa sẽ chọn một chỗ quan sát tốt, nơi nào ?". Vermouth đảo mắt tìm tòa nhà đó. Vermouth biến sắc khi thấy nòng súng hướng về mình. " Chết tiệt, ai lại ngờ có hắn chứ! ". Vermouth ra dấu Korn rút, hắn quay đầu xe, kéo Chianti lên xe rồi rồ ga hết mức. Vermouth nhìn lên tòa nhà, cô gái đó đang vẫy tay chào cô. Vermouth nhanh chóng chạy đi.
- Đáng đời bọn áo đen !
- Khá đấy Puya Sakura hay.... nên gọi là Miyano Akemi nhỉ ?