Ngọt ngào ông anh, cay đắng ông em
Chap 8
Part 1
Trời thứ bảy đông, gió lùa thốc vào mái phố rồi bất chợt nằm co ro.
Tiếng chuông đồng hồ kêu. Ran chậm chạp ngồi dậy, cơn buồn ngủ vẫn còn, cô lưu luyến rời khỏi chăn nệm ấm.
Cần phải đi làm.
Những ngày tháng Mười Hai dường như lạnh hơn một chút, nỗi cô đơn đi lạc khắp hang cùng ngõ hẻm. Sẽ bắt gặp những dòng người đi rất vội, vội vã giữa năm tháng bôn ba, giữa những con sóng cuộc đời tất bật, cả dòng thời gian cũng không dừng lại trong một cái nhíu mày. Cô nhận ra rằng, những ngày cuối năm đang trôi.
Noel sắp đến, khắp nẻo đều vang lên khúc ca rộn rã chào đón một mùa giáng sinh an lành. Rảo bước trên phố, trốn thật kĩ trong chiếc áo dày để che giấu nỗi cô đơn. Phố đông mà chẳng tìm thấy chút hơi ấm.
Những chuyến xe bus vội vã đến vội vã rời mang theo bước chân gấp gáp, bỗng thấy mọi thứ của ngày cuối năm chòng chành, chới với và xô bồ đến lạ. Những ngày cuối năm, vẫn như bao ngày bình thường khác đủ 24 giờ nhưng dường như có chút gì đó dùng dằng, níu kéo và thấy trống trải vô cùng.
Hương cà phê lan toả khắp không gian, len lỏi ra cửa như kêu gọi những vị khách đi đường. Khi những cơn gió buốt len lỏi khắp ngõ ngách, người ta thường gọi cho mình ly cà phê đen nóng để sưởi ấm giá lạnh.
Khách vào người đi. Ran không quan sát từng người nhưng có thể thấy không gian ấm nồng của quán, tiếng lao xao của những cô gái chàng trai, một vài nhóm bạn bè, những bàn tay đan vào nhau, hơi thở quyện khói cùng với hương cà phê... tất cả tạo nên một không gian ấm áp kì lạ.
Cho đến khi không còn ai vào, quán cà phê bắt đầu thưa dần. Ran mệt mỏi ngồi nhâm nhi một tách cà phê.
Tiếng chuông nơi cửa một lần nữa kêu lên, một vị khách bước vào.
Người thanh niên với mái tóc nâu đen còn vương vài bông tuyết, trên người mang một bộ vest đen lịch lãm. Dáng người cao lớn , trong ánh mắt lộ ra sự cơ trí, thông minh không ai bì kịp cùng với chất khí vương giả, nhưng khuôn mặt tuấn tú ấy thoáng qua một nét mệt mỏi. Có lẽ anh rất cần một tách cà phê.
Nhận ra trong quán không còn ai khác anh có chút bối rối.
- Xin chào. Tôi đến trễ quá phải không?
Anh đến bên quầy lịch sự chào hỏi chủ quán, đặt một ly cà phê thường ngày. Đứng chờ cà phê của mình anh liếc mắt như tìm kiếm ai đó.
Một cô gái có mái tóc đen dài ngang lưng, với đôi mắt tím ấy như nhìn về một phía xa xôi nào đó, cứ như cô đang chìm trong thế giới của riêng cô. Anh đi đến, khẽ đánh thức cô gái đang chìm trong những dòng suy nghĩ.
- Vất vả quá nhỉ?
Ánh mắt Ran khẽ dao động, ngước lên nhìn anh, là Hakuba. Cô không nghĩ
hôm nay anh sẽ đến, nhưng bây giờ trong lòng cảm giác của cô khác hẳn với lúc chiều.
- Những ngày hôm nay khá đông khách.
Ran đáp, giọng đều đều.
- Em có vẻ thích công việc ở đây?
- Cũng vui mà. Ít ra cũng là điều tôi có thể tự mình làm.
Ran khuấy nhẹ tách cà phê, bất giác môi nở một nụ cười, không để ý đến ánh mắt của ngưởi khác.
Hakuba chăm chú nhìn Ran, chỉ là một nụ cười tại sao lại tác động đến anh?Không phải là đầu tiên anh thấy cô cười, chỉ là lần này, không giống như những lần trước, không phải gượng ép mà là hài lòng.
Cả hai cùng trò chuyện một lúc lâu mà không biết rằng chủ quán đang sốt ruột. Quán đến giờ dọn dẹp, đóng cửa nhưng cô chủ quán lại không nở phá ngang cuộc nói chuyện của cặp đôi kia. Lúc này chỉ biết khẽ thở dài.
- Em muốn ngắm tuyết chứ?
Hakuba không hiểu tại sao mình lại đề nghị như thế, xưa nay anh chưa bao giờ rãnh rỗi làm những chuyện thế này. Giải toả đầu óc chăng? Chỉ là muốn ở cạnh Ran lâu hơn một chút?
Ran hơi bất ngờ vì lời đề nghị của anh, một chút chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu. Chỉ đơn giản cô muốn sánh bước bên ai đó để cảm nhận được sự ấm áp của mùa đông này.
Anh đi trước, cô bước theo sau. Cô có phần rụt rè khi đi cùng cái dáng cao lớn ấy . Bỗng anh đi chậm lại, như đang đứng chờ cô.
- Em lạnh à?
Anh lạnh lùng đút tay vào túi quần nhưng lời nói và ánh mắt nhìn cô dấu sự ấm áp.
Ran không trả lời chỉ xoa hai tay vào nhau. Lúc này hối hận vì quên không mang theo chiếc áo khoác dày cô để trong quán.
Hakuba một chút không vui, tiến đến Ran. Không nói không rằng anh cởi chiếc áo khoác của mình, nhanh chóng khoác lên người Ran. Cô bối rối bước chân lùi lại nhưng bị anh dùng sức giữ im.
Một cơn gió thổi qua, khẽ lay tóc của cô. Tay anh nhẹ nhàng lấy suối tóc đen mượt của cô ra khỏi áo.
Hakuba bất chợt xoáy cái nhìn sâu hút vào ánh mắt. Ran mông lung như cõi mộng. Một tia khác lạ lóe lên trong cái nhìn vốn quen thuộc đó, ánh nhìn Ran cũng chợt đổi khác, đang cố đoán xem cái tia khác lạ trong mắt anh là gì thì anh đã cúi xuống, ánh mắt cụt lủn.
Trái tim cô lúc này như đang biểu tình, giờ đây cô không biết nên làm gì. Cô thấy tâm trạng bị xao động.
Ran khẽ cúi mặt nhìn sang hướng khác chân lùi về phía sau, tránh nhìn vào đôi mắt ấy. Hakuba có chút hụt hẫng.
Cô liếc nhìn Hakuba, gương mặt anh có vẻ gì đó thất vọng.
- Không có áo khoác anh sẽ lạnh đấy.
Ran lí nhí nói nhưng tuyệt đối không nhìn anh, gương mặt cảm thấy nóng hơn.
Nhìn thấy trong ánh nhìn thoáng ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng, cùng với gương mặt thoáng ửng đỏ của cô, không nén được mà mỉm cười. Anh cười, mắt sáng lên một tia tinh nghịch.
- Em đang lo cho tôi đấy à?
- Không có.
Ran trả lời một cách nhanh chóng, phủ định câu nói ấy. Lấy lại bình tĩnh và thái độ lạnh lùng như cũ, cô nhanh chân bước đi, bỏ anh đứng đằng sau đang nhìn theo cô mỉm cười.
Ran như một tia nắng chiều, le lói nhưng lại ấm áp đến bất ngờ.
...
Trời hôm nay nhiều mây đến nỗi dù đã gần trưa, những tia nắng cũng khó khăn lắm mới có thể len mình rọi xuống mặt đất một cách rất yếu ớt. Lòng cô cũng đầy ắp mây mù, cô không biết sẽ phải đối mặt với Shinichi như thế nào ? Liệu cô có thể chấp nhận, chịu đựng việc này hay không? Mà nếu không chấp nhận được thì cô sẽ làm gì? Có lẽ cô phải cố gắng chịu đựng. Phải, chỉ cần chịu đựng, một lúc nào đó anh ta sẽ chán.
Shinichi đang ngồi bên cửa sổ, nhưng gương mặt như đang tập trung suy nghĩ gì đó. Những tia sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt người con trai một vẻ đẹp thần bí cùng với chiếc khuyên tai lấp lánh. Nhìn thấy Ran, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. Shinichi đứng dậy bước đến bàn của Ran. Tay thuận tiện cầm chiếc com-pa đang đặt trên bàn.
- Hôm nay cô muốn được đối đãi thế nào?
Cô ngay cả trả lời cũng lười, đi lướt qua người Shinichi. Không nghĩ tới, anh đột nhiên giơ tay giữ chặt cánh tay cô, mạnh bạo kéo cô ngồi xuống. Thái độ của cô chính là điều anh ghét nhất. Anh - Shinichi Kudo, bất kể ai nghe đến tên của anh cũng phải nể sợ, thế mà một đứa con gái như cô lại dám xem thường anh, bỏ ngoài tai những gì anh nói, ngang bướng chống đối anh. Nếu anh dễ dàng bỏ qua, không cho cô ta biết lễ độ thì tất cả mọi người đều xem thường anh rồi. Shinichi không thể thua một đứa con gái.
Ran bất đắc dĩ ngồi yên vị trên chiếc ghế, tâm trạng mập mờ. Shinichi kéo một cái ghế khác đặt mạnh trước mặt Ran, tiếng ồn làm cả lớp chú ý.
-Đưa tay đây.
Shinichi nói, giọng ra lệnh cho cô.
Ran không hiểu Shinichi muốn làm gì, cô nhìn anh giương ánh mắt khó hiểu.
Shinichi bực mình, không đợi cô phản ứng, anh nhanh chóng cầm lấy tay Ran đặt lên bàn.
- Xoè tay ra.
Ran thật sự không hiểu tình huống này là gì, nhưng ánh mắt của Shinichi khiến cô có chút sợ hãi, chỉ chịu đựng làm theo ý anh. Cô ngập ngừng xoè rộng năm ngón tay.
Lúc này Ran mới thấy trong tay Shinichi là một chiếc com-pa. Ran đổ mồ hôi, rốt cuộc tên này muốn làm gì cô?
Heiji thấy Shinichi quay qua nhìn mình, như hiểu ý, anh bước đến giữ chặt tay Ran.
Để xem cô lì đến cỡ nào.
Ran mím môi, nỗi sợ nhen lên. Cô biết anh ta muốn làm gì rồi. Anh ta muốn chơi trò tâm lý, khiến cô phải sợ hãi.
Shinichi bắt đầu trò chơi. Chiếc đầu nhọn com-pa bắt đầu được chọt giữa những ngón tay thon gầy của cô. Những tiếng cạch trên mặt bàn vang lên đầy sợ hãi.
Ran cảm thấy sợ. Cơ thể cô như bất động, không dám nhúc nhích. Nhưng khuôn mặt của cô vẫn cố gắng giữ nét bình tĩnh.
Shinichi không thích biểu hiện của Ran, không sợ hãi cũng không cầu xin. Vô cảm. Anh nhìn Ran, khoé môi nhếch lên. Động tác của anh nhanh hơn, càng lúc càng nhanh đến nỗi Ran muốn hoa cả mắt, tim càng lúc càng đập mạnh. Ran nhíu mày, lúc này cô chỉ biết nén sợ hãi mà cố gắng chịu đựng. Con người này tại sao lại độc ác đến vậy? Không ai có thể giúp đỡ, bảo vệ cô, từ nhỏ cho đến bây giờ. Cô biết bản thân mình không thể chống chọi, đối đầu với Shinichi, nhưng tuyệt đối cô không chịu khuất phục trước con người này.
Shinichi hiện giờ không để ý tới những gì đang diễn ra xung quanh, anh thậm chí không biết mình đang làm gì. Trong đầu chỉ hằn hộc nhớ về chuyện tối qua, khiến anh rất không vui. Ông ta tốt nhất không nên gọi anh đến những bữa cơm như thế, càng không nên nhắc đến người đàn bà đó. Tất cả đều chướng tai gai mắt. Tại sao anh phải im lặng lắng nghe những điều mình ghét nhất? Ông ta là không hề quan tâm đến tâm trạng của anh.
Shinichi khẽ nhíu mày, bất chợt giơ cao chiếc com-pa, nhìn Ran với ánh mắt chết chóc.
Cả lớp như nín thở.
Ran nhắm mắt, lông mi thật dài run rẩy, khẽ hít sâu chờ đợi cơn đau sắp đến.
Phập!
Máu chảy ra cùng với nước mắt chảy vào trong.
Kí ức lại trở về, ngày hôm ấy.
Một cậu nhóc 10 tuổi, đang ngồi im trên ghế, cố kìm nén đau đớn, sợ hãi. Chỉ nhìn vào người đàn bà đang đứng phía xa.
- Tốt lắm, Shinichi.
Người đàn bà tỏ ra hài lòng. Ánh mắt nhìn thẳng vào cậu , không chút gợn sóng. Trong đôi mắt đó thật sự có thể chứa đựng điều gì khác?
Shinichi cố tìm một chút gì đó, nhiều hơn là một lời khen. Nhưng dù cố gắng thế nào cậu cũng không thể thấy được, không thể nhận được.
- Sau này sẽ có rất nhiểu người muốn hãm hại con, dùng mọi thứ để khiến con hoang mang, đau đớn nhưng tuyệt đối không được lùi bước, không được sợ hãi.
Không một lần nhìn lại, không một chút mảy may bà quay lưng bước đi, cùng với người cận vệ. Bỏ lại cậu ở đó cùng với vết thương đang chảy máu. Người phụ nữ xinh đẹp kia, là mẹ của Shinichi, là người mang nặng đẻ đau cậu. Nhưng tại sao cậu muốn chối bỏ quá thể. Chẳng phải cậu là con của bà sao? Shinichi không nhớ từ lúc nào cậu không còn nũng nịu, không còn vòi vĩnh mẹ như một đứa trẻ thật sự, muốn được sự yêu thương chăm sóc từ người mẹ. Càng không biết từ lúc nào bức tường kiên cố giữa Shinichi và mẹ mình đã được dựng nên.
Shinichi ngổi đó, gần như tê liệt.
Những gì Shinichi nhớ tới bà ấy chỉ là gương mặt dường như không chút sự sống, lạnh băng. Anh tự hỏi đã bao giờ bà ấy từng cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ? Nhưng anh thì không, một đứa trẻ thì không bao giờ biết che dấu cảm xúc thật của mình. Chỉ khi nào nó tự học được điều đó.
Vì sao bà lại đối xử với anh như thế?
Shinichi cười thầm, là nên cám ơn bà ấy hay hận bà ấy?
...
Mọi người cứ việc ghét Shinichi, nguyền rủa Shinichi,...NHƯNG TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC NÉM ĐÁ TÁC GIẢ *xách mông* *chạy*