LOA LOA LOA CHAP MỚI NÓNG HỔI ĐÂY
Chap 1. Số phận nghiệt ngã
*Thế kỉ 21
Ngay giữa chốn Tokyo phồn vinh hoa lệ, nơi xuất hiện những tòa nhà cao trọc trời, những công ty, tập đoàn nổi tiếng thế giới có một thiên đường tuyệt đẹp. Đó là một hồ nước rộng lớn, lúc nào cũng văng vẳng tiếng chim hót, tiếng gió lúa vào những chiếc chuông gió đủ màu sắc lấp lánh treo trên những ngọn cây kêu lanh canh. Bao bọc xung quanh cái hào sâu này là một dãy cây hoa anh đào. Bây giờ là tháng năm, những cánh hoa nở rộ, rơi xuống phủ khắp mặt hồ. Một ngôi biệt thự tráng lệ mọc lên trên nền xanh của nước. Những ô cửa kính sáng loáng, xếp đều nhau rất ưa nhìn. Chiếc cầu gỗ bắc qua hồ dẫn đến cửa chính của ngôi biệt thự. Và bên trong tòa nhà nguy nga đó, ngay gian chính giữa, một cô gái đang đưa đôi mắt tím thơ mộng nhìn ra cửa sổ. Cô gái có làn da trắng hồng với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc dài, đen mượt thả tự nhiên như một thiên thần. Cô gái tên Ran – chủ nhân của thiên đường lộng lẫy này và cũng chính là tiểu thư của tập đoàn đá quý Nakamori nổi tiếng. Đồng thời, với ba vòng cực chuẩn và tài diễn xuất được các đạo diễn tài ba đánh giá cao, Ran còn là một diễn viên điện ảnh nổi tiếng được hầu như cả xứ Hoa Anh Đào này biết đến. Cô được ba mẹ cho dọn chuyển đến đây để có khong gian thoải mái riêng, không phải chen chúc với đám nhà báo ngày nào cũng tấp nập kéo đến xin phỏng vẫn, mà hơn nữa là để làm quen với cuộc sống tự lập. Thế nên tất nhiên, tò biệt thự rộng lớn là thế, mà chỉ có duy nhất cô cùng với vài ba người làm quen thuộc. Chỉ một lát nữa thôi, Ran bay sang Paris để thực hiện chuyến lưu diễn với ông đạo diễn quen thuộc. Cô không cảm thấy lo lắng, vì Pais là nơi cô đã đến nhiều lần. Ngoài Paris thì cũng còn một số quốc gia khác, nhưng Ran luôn yêu thích Paris và coi nó như ngôi nhà thứ hai của mình. Ngoài lí do vì nó đẹp, thì Paris còn có một sự hấp dẫn kì lạ đối với cô nàng diễn viên trẻ tuổi này. Vì thế du đến đó đã hàng trăm lần, Ran vẫn thấy háo hức.
- Tiểu thư ơi, đến giờ ra sân bay rồi ạ - Tiếng của cô người hầu vang lên làm Ran giật mình
- Vâng, em ra ngay ạ! – Ran vui vẻ nói. Cô là thế, không bao giờ đối xử tệ bạc với bất kì người làm nào, coi họ như chị em. Xách vali trên tay, cô bước ra khoi cửa. Không hiểu sao lần này Ran lại quay lại nhìn thật kĩ ngôi biệt thự của mình như thể sẽ không gặp lại nó nữa vậy.
- Tiểu thư ơi, đi thôi, rồi cô sẽ còn về đây nữa mà. – Tiếng gọi của cô gái ban nãy nửa đùa nửa thật.
- Vâng.
Ran nhanh chóng bước lên xe để ra sân bay cho kịp giờ. Chiếc xe lướt đi êm ru trên con đường lớn của thu đô. Qua ô cửa kính, Ran thấy những cửa hàng quen thuộc vẫn như vậy, công viên Tropical Land vẫn đông người như thường lệ, bầu trời vẫn xanh ngắt như ngày hôm qua, mà sao Ran lại thấy tâm trạng của mình không bình yên như mọi lần. Cô có cảm giác sợ một điều gì đó sắp xảy đến, nó nghiêm trọng lắm, nhưng dòng suy nghĩ đó bị ngát đi ngay khi tiếng ồn ào quent huộc của sân bay ngày một rõ. Đặt chân xuống sân bay, đập vào mắt Ran hình ảnh đầu tiên là những đôi mắt tinh như mắt mèo giữa đêm huya đi bắt chuột của phóng viên. May mà cô đã đội mũ và quấn tóc lên, nếu không thì mấy tên chuyên đi săn tin giật gân kia lại mò đến đây cho mà xem. Bước lên máy bay, cô nhanh nhảu làm quen với anh phi công và đa lấy được cảm tình của anh ta chỉ sau mấy lời chào hỏi thân mật “ Cô gái này thật thú vị. Mình cứ nghĩ diến viên viên nổi tiếng như ô ta thì không bao giờ nói chuyện với ai chứ!”
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh không gặp một trở ngại nào. Chỉ là bầu trời hôm nay hơi nhiều mây nên khó nhìn một chút. Tất nhiên phi công lái máy bay cho Ran phải được tuyển chọn rất kĩ, xét duyệt qua mấy vòng, và người đó cũng đượ trả công xứng đáng. Trên đường bay, hai người nói chuyện rất rôm rả, lúc nào cũng có. Họ nói chuyện rất hợp nhau. Ran đang nghĩ rằng mình sắp có thêm một người bạn mới thì thì bỗng dưng bầu trời khác hẳn. Mây đen che kín hiến cả Ran và phi công đều không nhìn thấy gì. Chớp nhoang nhoáng rạch xé bầu trời.. Vậy là điều cô lo lắng đã trở thành sự thật. Ran chẳng hiểu chuyện này là thế nào nữa. Mới sáng nay tin báo thời tiết sẽ tốt và nắng ráo, không hề có mưa cơ mà. Bây giờ lại xảy ra chuyện này nghĩa là sao.
- Này anh ơi, có chuyện gì vậy? – Ran hỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu.
- Tôi cũng không biết nữa, bỗng dưng bộ phát sóng lien lạc với nhân viên bên Paris bị hỏng rồi – Anh ta thậm chí còn lo lắng hơn cả Ran. Vì nếu để xảy ra tai nan thì sẽ phải bồi thường. Tiền thì với anh không là vẫn đề, nhưng nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, mà thực sự là chắc chắn có, thì với một phi công tài năng như anh sẽ không được thuê làm nữa. Chỉ kịp nghĩ đến đó, phi công lập tức biến mất, nhanh đến mức Ran chẳng hiểu gì. Bây giờ chỉ còn một mình cô trơ trọi nữa thôi, làm sao bây giờ chứ. Máy bay ngay lúc đó bị mất tự chủ và lảo đảo trên không. Ran choáng váng và ngất đi. Chiếc máy bay rơi như con chim sắt xuống một đồng cỏ rộng lớn. Nó đâm xuống đất quá mạnh khiến Ran bị bật văng ra xa…
*Cùng lúc đó, tại một dinh thự lớn của thế giới 2000 năm trước
" Bịch… bịch… bịch…” Tiếng lăn của một vật nào đó tướng chừng như rất nặng vang lên. Hóa ra đó là một cô gái với khuôn mặt giống Ran như đúc. Chỉ khác là đầu cô ta bị va đập mạnh nên đẫm máu. Trên lầu cao, một cô gái khác với mái tóc nâu đỏ quyến rũ, ánh mắt khinh bỉ và có chút thỏa mãn nhìn cô gái: “ Thế là đi đời con bé, tại mi ép ta đấy nhé, ai bảo mi dám cướp Shinichi của ta. Ha ha, từ giờ Shinichi chỉ là của một mình ta thôi.”Cô gái nghĩ thầm, và quay lưng bước đi không chút do dự, để lại con người đáng thương tội nghiệp kia.
**********
Sáng hôm sau…
Đôi mắt tím huyền ảo từ từ mở ra.
- A, tiểu thư tỉnh rồi! – Một giọng nói lanh lảnh cất lên, tiếp theo đó là tiếng bước chân ồ ạt của nhiều người.
- Ôi, con tỉnh rồi, con có biết là ta lo cho con lắm không, con làm sao mà để ngã thế hả? Đó là lời nói của một người phụ nữ vẫn còn trẻ, tưởng chừng khoảng tam hoặc tứ tuần. Bà ấy nhìn người mà mình gọi bằng con với khuôn mặt hiền từ phúc hậu, ánh mắt ấm áp phảng phất nỗi buồn xa xăm. Bà có khóc, cô gái đoán thế, vì mắt bà hơi sưng đỏ. Có lẽ bà có một niềm vui không thể tả được khi
thấy con mình vẫn khỏe mạnh. Một người đàn ông đứng cạnh vỗ vai bà.
- Thôi, người đâu, đưa phu nhân về pong nghỉ ngơi.
- Vâng ạ.
Con ơi, nhớ giữ gìn sức khỏe, ngày mai ta lại đến thăm con. – Bà nói rồi cùng người hầu đi về phòng. Dáng vẻ nhỏ nhắn của người phụ nữ đó làm cô gái thấy mắt cay cay.
Một lần nữa cô gái đưa đôi mắt tím nhìn mọi người, thấy ai cũng xa lạ. Cô chẳng biết ai trong đây cả. Nhưng có một người khiến cô cô ấn tượng đặc biệt, đó là cô gái có mái tóc màu nâu đỏ, được mọi người gọi là Shiho. Từ lúc nãy đến giờ, cô thấy cô ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sắc lạnh, hận thù có, căm giận có. Cô chẳng biết mình đã làm gì nên tội với cô ấy.
- Aoko, muội cảm thấy trọng người thế nào rồi? – Một giọng nam vang lên khiến cô như bừng tỉnh. Cậu rất lo lắng cho Aoko, đã phải bỏ một buổi tập luyện kiếm pháp để đến đây thăm cô.
- Aoko ư, ai là Aoko, tôi không hề biết mọi người, mọi người là ai?
– Cô gái ngơ ngác nhìn.
- Ơ….Con bị sao vậy hả, con không biết ta là ai ư? – Người đàn ông lúc nãy kêu lên kinh ngạc.
- Không thể nào! – Shinichi thốt lên. Sao sự việc lại có thể rối tung như vậy được. Cả chuyện bỗng dưng Aoko lại ngã từ trên lầu cao xuống nữa. Chuyện này còn nhiều uẩn khúc, nhất định phải điều tra cho rõ.
Đăng sau, những người họ hàng bắt đầu bàn tán xôn xao. Tất cả đều lo lắng, chỉ riêng một người thích thú ra mặt. Chắc hẳn ngoài Shiho ra thì không còn ai thích hợp hơn. Cô đang lo vì nếu Aoko tỉnh lại thì khả năng cao mình sẽ bị lộ. “Nhưng may mắn làm sao, ông trời vẫn còn thương mình chán.” Shiho nghĩ thú vị. Thật là xui xẻo cho Aoko, lại bị mất trí nhớ vào đúng lúc này, bây giờ là thời
gian cho Shiho thực hiện kế hoạch mới, nhất định, bằng mọi giá, Shinichi phải thuộc về cô. Thứ gì cô không đoạt được thì người khác cũng đừng hòng mà có.
Cô gái được mọi người gọi là Aoko đang rất khó chịu. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đưa tay lên trán cô thấy nhói đau. Đầu cô đã được băng bó cẩn thận. “ Ran, em đang ở đâu? Ran!” Tiếng gọi vừa xa lạ lại vừa gần gũi, vẳng đến từ một thế giới xa xôi. Nó cứ vang lên bên tai khiến cô không thể tập trung vào những gì Shinichi nói với mình. Cô nhắm mắt lại, tiếng gọi đó
ngày càng tha thiết và rõ ràng hơn…
******************
-Ran, em ở đâu, trả lời anh đi! – Tiếng gọi của một thanh niên trẻ vang xa, nhưng đáp lại đó chỉ là tiếng gió đập vào những bức vách của dân nghèo sống trên thảo nguyen. Đó là anh trai của Ran, Kaito. Cậu rất lo lắng, đã một ngày rồi mà vẫn không thấy Ran đâu. Mặc dù đã cho trực thăng tìm kiếm khắp thảo nguyên. Máy bay đã tmf thấy, nó bị cháy đen lại. Chiếc máy bay đó trước giờ chạy rất tốt, sao có thể bị trục trặc được. Tên phi công cũng không thấy đâu nữa, chẳng lẽ đó là gián điệp của những tập đoàn đá quý khác cài vào chỗ của ta? Nếu đó là thật thì không loại trừ khả năng Ran đã rơi vào tay bọn chúng. Chúng muốn lấy Ran làm con tin để ép ta chia cổ phần chăng, hay là muốn ta nhường thị trường lại cho chúng? Cũng không trừ trường hợp đó chỉ là một phi công tầm thường, và giả chăng Ran đã chết thật rồi thì cũng phải tìm thấy
xác chứ, cớ nào lại không để lại dấu vết gì như vậy? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập, khiến cho Kaito không tài nào giải thích nổi. Nhưng dù có thế nào, anh cũng nhất định phải tìm được Ran.