- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
Năm tôi vừa vào học lớp năm, thầy chủ nhiệm Ziegler cũng không hiểu tại sao tôi lại trở thành một học sinh cá biệt. Sau đó, khi cô y tá của trường cho thầy biết tại sao tôi ăn cắp thức ăn và tại sao tôi lại ăn mặc như thế, thầy Ziegler đã nỗ lực hết mình để đối xử với tôi như với bao đứa trẻ bình thường khác.
Một trong những việc làm của thầy trong vai trò người bảo trợ cho tờ báo cùa trường là thành lập một nhóm các học sinh làm nhiệm vụ đặt tên cho tờ báo. Tôi nghĩ ra được một cái tên khá hay và dễ nhớ, thế là một tuần sau cái tên đó nằm trong danh sách đề cử cùng với nhiều cái tên khác nữa trong cuộc bình chọn toàn trường. Buổi chiều ngày hôm ấy, sau khi cuộc bình chọn diễn ra, thầy Ziegler đã gọi tôi lại và nói rằng thầy rất tự hào vì cái tựa báo của tôi đã được chọn. Tôi đón nhận tin đó như mảnh ruộng khô cằn chào đón một cơn mưa tưới mát. Đã lâu lắm rồi không ai nói với tôi điều gì vui như thế, tôi gần như bật khóc. Cuối ngày hôm đó, sau khi đã động viên và trấn an tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn, thầy Ziegler trao cho tôi một bức thư để tôi mang về cho mẹ.
Tôi chạy như bay về nhà, lòng vô cùng phấn chấn. Nhưng như tôi đã đoán trước, niềm hạnh phúc ấy của tôi chỉ tồn tại trong thoáng chốc mà thôi. Con mụ ấy xé bao thư đọc lướt qua rồi giở giọng giễu cợt:
- À, thầy Ziegler có nói rằng tao nên tự hào về mày vì mày đã đặt tên cho tờ báo của trường cơ đấy, Ông ta cũng cho biết luôn rằng mày nằm trong nhóm mười đứa học sinh giỏi nhất lớp của ông ấy. Chà, mày đặc biệt thế cơ à ?
Rồi đột nhiên, bà ta chỉ tay vào mặt tôi mà rít lên:
- Để tao nói toẹt hết cho mày nghe nhé thằng chó kia! Mày đừng hòng làm gì để gây ấn tượng với tao! Có hiểu tao đang nói gì không? Mày chả là cái thá gì cả! Đồ súc vật! Mày không hề tồn tại! Mày là một thứ rác rưởi! Tao căm ghét mày và tao muốn mày chết đi! Chết đi! Mày có nghe tao nói không? Chết đi!
Sau khi xé nát bức thư ném vào mặt tôi, mẹ quay lưng bỏ đi để tiếp tục theo dõi chương trình truyền hình. Tôi đứng đó bất động nhìn lá thư bị xé nát thành từng mảnh rơi lả tả xuống chân. Dù đã nghe không biết bao nhiêu lần những từ đại loại như vậy, nhưng lần này cái từ “đồ súc vật” đã thực sự làm tôi sững sờ hơn bao giờ hết. Bà ấy đã phủ nhận sự tồn tại của tôi. Tôi được sự thừa nhận của bà ấy. Nhưng lần này tôi lại thất bại. Tim tôi thắt lại đau đớn hơn bao giờ hết. Những lời lẽ đó mẹ dành cho tôi giờ đây không phải là những lời bà thốt ra trong cơn say nữa, mà chúng xuất phát từ tận đáy lòng bà. Ngay lúc đó tôi nghĩ giá mà bà ấy quay lại với một con dao để kết thúc tất cả thì có lẽ tôi còn cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Tôi quỳ xuống, cố gắng nhặt nhanh tất cả những mảnh vụn của bức thư để xếp chúng lại với nhau. Nhưng vô ích. Tôi vứt tất cả vào thùng rác. Tôi đứng đó bần thần, mong sao cuộc sống của mình cũng sẽ kết thúc. Ngay chính giây phút đó, tôi thật sự tin rằng cái chết sẽ còn tốt đẹp hơn là tiếp tục sống với những ảo vọng về hạnh phúc. Bởi tôi không là gì cả, chỉ là “súc vật” mà thôi.
Tinh thần của tôi sa sút nghiêm trọng đến nỗi tôi cứ mong sao mẹ hãy giết tôi đi. Tôi còn cảm thấy sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ làm điều đó. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc khi nào bà ấy mới chịu kết liễu tôi. Vì thế, tôi bắt đầu cố tình chọc tức bà, những mong bà ấy sẽ nổi điên lên để nhanh chóng kết thúc cuộc sống khốn khổ này của tôi. Tôi bắt đầu làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình không quét dọn sàn nhà tắm, để cho bà ấy hay những đứa con quý tử của bà bị trượt té thật đau trên sàn gạch. Còn khi rửa chén, tôi để cho thức ăn dính lại trên chén đĩa. Tôi muốn cho con mụ ấy biết rằng giờ thì tôi chẳng thiết gì nữa cả.
Tôi bắt đầu thay đổi thái độ và trở nên ngày càng bất trị. Đỉnh điểm của sự bất trị ấy bùng phát vào một ngày nọ tại một tiệm tạp hóa. Thường thì tôi ngồi yên trong xe, nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao mẹ lại bảo tôi cùng vào trong tiệm. Bà ấy bắt tôi phải đặt tay lên xe đẩy và cúi mặt xuống đất. Tôi cứ nhẩn nha chẳng thèm làm theo một lời nào của mẹ. Tôi biết bà ấy không muốn giở trò với tôi trước mặt nhiều người, vì vậy tôi đã chạy ra phía trước xe đẩy và chỉ đứng cách bà ấy khoảng một sải tay. Bọn nhóc kia mà có càm ràm tôi điều gì là tôi quắc mắt với chúng ngay. Lúc đó tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi sẽ không chịu đựng thêm bất cứ sự hành hạ nào hết.
Mẹ biết rằng những người mua hàng khác sẽ quan sát và nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì vậy bà ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi và nhắc tôi hãy giữ yên lặng bằng một giọng rất dịu ngọt. Tôi khoái trá khi biết mình đang thắng thế so với mẹ, nhưng tôi cũng biết rằng lát nữa đây khi đã ra ngoài, tôi sẽ phải trả giá đắt. Đúng như tiên liệu của tôi, mẹ tát cho tôi một cái rõ đau khi chúng tôi còn chưa kịp bước vào xe. Đến khi vào trong xe, bà ấy ra lệnh cho tôi nằm xuống sàn dưới băng ghế phía sau để các quý tử của bà thay phiên nhau dẫm châm lên miệng tôi để bắt tôi “câm miệng lại”. Sau đó khi vừa về đến nhà, mẹ bắt tay vào pha chế ngay một xô đặc biệt dung dịch amoniac và thuốc tẩy Clorox. Mẹ còn quăng miếng giẻ lau vào trong cái xô, vì hẳn là bà đã đoán ra được tôi đã sử dụng nó làm mặt nạ. Ngay khi bà ấy vừa đóng cửa nhà tắm lại, tôi vội vã bò đến bên cái lỗ thông hơi. Nhưng chẳng ít gì. Chẳng có một chút không khí sạch nào luồng qua cái lỗ bé tí ấy cả. Tôi ở trong nhà tắm như thế chắc cũng phải hơn một giờ đồng hồ, bởi làn khói xám đã phủ dày đặt khắp căn phòng nhỏ. Nước mắt tôi chảy giàn giụa. Dường như nước mắt còn giúp cho thức chất độc kia phát tán hơn nữa. Tôi cứ thế khạc nhổ và nôn ọe cho đếh khi gần như ngất đi. Sau cùng mẹ cũng mở cửa phòng tắm ra, tôi gượng vùng dậy chạy bổ ra ngoài hành lang, nhưng mẹ đã đưa tay tóm cổ tôi lại. Bà ấy cố sức nhấn đầu tôi vào cái xô, nhưng tôi đã chống cự quyết liệt. Bà đành chịu thua. Nhưng kế hoạch nổi loạn của tôi cũng theo đó mà tan biến. Sau hình phạt “phòng hơi ngạt” dài hơi hơn những lần bình thường, tôi lại trở về là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm nhận được trong tôi có một sự dồn nén ghê gớm đang hình thành như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Điều duy nhất giúp tôi tỉnh táo chính là đứa em trai bé nhỏ Kelvin của tôi. Nó là một đứa bé rất xinh xắn và tôi yêu quý nó vô cùng. Ba tháng rưỡi trước khi nó được sinh ra, mẹ cho phép tôi xem một bộ phim hoạt hình đặc biệt về lễ Giáng sinh. Sau đó, chẳng hiểu vì sao mẹ đã bảo tôi ngồi lại trong phòng của mấy anh em trai của tôi. Nhưng chỉ vài phút sau đó, khi không còn ai trong phòng, bà ta đã lao vào túm lấy cổ tôi và siết chặt cho đến khi tôi ngạt thở. Tôi oằn người, cố giãy giụa để thoát khỏi bàn tay gọng kìm của bà ấy. Ngay khi tôi thấy như mình không thể chịu đựng hơn nữa và sắp ngất đi thì theo bản năng, tôi đá mạnh vào chân bà ấy để buộc bà ấy phải buông tôi ra. Nhưng chính việc làm đó đã khiến tôi vô cùng hối tiếc.
Một trong những việc làm của thầy trong vai trò người bảo trợ cho tờ báo cùa trường là thành lập một nhóm các học sinh làm nhiệm vụ đặt tên cho tờ báo. Tôi nghĩ ra được một cái tên khá hay và dễ nhớ, thế là một tuần sau cái tên đó nằm trong danh sách đề cử cùng với nhiều cái tên khác nữa trong cuộc bình chọn toàn trường. Buổi chiều ngày hôm ấy, sau khi cuộc bình chọn diễn ra, thầy Ziegler đã gọi tôi lại và nói rằng thầy rất tự hào vì cái tựa báo của tôi đã được chọn. Tôi đón nhận tin đó như mảnh ruộng khô cằn chào đón một cơn mưa tưới mát. Đã lâu lắm rồi không ai nói với tôi điều gì vui như thế, tôi gần như bật khóc. Cuối ngày hôm đó, sau khi đã động viên và trấn an tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn, thầy Ziegler trao cho tôi một bức thư để tôi mang về cho mẹ.
Tôi chạy như bay về nhà, lòng vô cùng phấn chấn. Nhưng như tôi đã đoán trước, niềm hạnh phúc ấy của tôi chỉ tồn tại trong thoáng chốc mà thôi. Con mụ ấy xé bao thư đọc lướt qua rồi giở giọng giễu cợt:
- À, thầy Ziegler có nói rằng tao nên tự hào về mày vì mày đã đặt tên cho tờ báo của trường cơ đấy, Ông ta cũng cho biết luôn rằng mày nằm trong nhóm mười đứa học sinh giỏi nhất lớp của ông ấy. Chà, mày đặc biệt thế cơ à ?
Rồi đột nhiên, bà ta chỉ tay vào mặt tôi mà rít lên:
- Để tao nói toẹt hết cho mày nghe nhé thằng chó kia! Mày đừng hòng làm gì để gây ấn tượng với tao! Có hiểu tao đang nói gì không? Mày chả là cái thá gì cả! Đồ súc vật! Mày không hề tồn tại! Mày là một thứ rác rưởi! Tao căm ghét mày và tao muốn mày chết đi! Chết đi! Mày có nghe tao nói không? Chết đi!
Sau khi xé nát bức thư ném vào mặt tôi, mẹ quay lưng bỏ đi để tiếp tục theo dõi chương trình truyền hình. Tôi đứng đó bất động nhìn lá thư bị xé nát thành từng mảnh rơi lả tả xuống chân. Dù đã nghe không biết bao nhiêu lần những từ đại loại như vậy, nhưng lần này cái từ “đồ súc vật” đã thực sự làm tôi sững sờ hơn bao giờ hết. Bà ấy đã phủ nhận sự tồn tại của tôi. Tôi được sự thừa nhận của bà ấy. Nhưng lần này tôi lại thất bại. Tim tôi thắt lại đau đớn hơn bao giờ hết. Những lời lẽ đó mẹ dành cho tôi giờ đây không phải là những lời bà thốt ra trong cơn say nữa, mà chúng xuất phát từ tận đáy lòng bà. Ngay lúc đó tôi nghĩ giá mà bà ấy quay lại với một con dao để kết thúc tất cả thì có lẽ tôi còn cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Tôi quỳ xuống, cố gắng nhặt nhanh tất cả những mảnh vụn của bức thư để xếp chúng lại với nhau. Nhưng vô ích. Tôi vứt tất cả vào thùng rác. Tôi đứng đó bần thần, mong sao cuộc sống của mình cũng sẽ kết thúc. Ngay chính giây phút đó, tôi thật sự tin rằng cái chết sẽ còn tốt đẹp hơn là tiếp tục sống với những ảo vọng về hạnh phúc. Bởi tôi không là gì cả, chỉ là “súc vật” mà thôi.
Tinh thần của tôi sa sút nghiêm trọng đến nỗi tôi cứ mong sao mẹ hãy giết tôi đi. Tôi còn cảm thấy sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ làm điều đó. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc khi nào bà ấy mới chịu kết liễu tôi. Vì thế, tôi bắt đầu cố tình chọc tức bà, những mong bà ấy sẽ nổi điên lên để nhanh chóng kết thúc cuộc sống khốn khổ này của tôi. Tôi bắt đầu làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình không quét dọn sàn nhà tắm, để cho bà ấy hay những đứa con quý tử của bà bị trượt té thật đau trên sàn gạch. Còn khi rửa chén, tôi để cho thức ăn dính lại trên chén đĩa. Tôi muốn cho con mụ ấy biết rằng giờ thì tôi chẳng thiết gì nữa cả.
Tôi bắt đầu thay đổi thái độ và trở nên ngày càng bất trị. Đỉnh điểm của sự bất trị ấy bùng phát vào một ngày nọ tại một tiệm tạp hóa. Thường thì tôi ngồi yên trong xe, nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao mẹ lại bảo tôi cùng vào trong tiệm. Bà ấy bắt tôi phải đặt tay lên xe đẩy và cúi mặt xuống đất. Tôi cứ nhẩn nha chẳng thèm làm theo một lời nào của mẹ. Tôi biết bà ấy không muốn giở trò với tôi trước mặt nhiều người, vì vậy tôi đã chạy ra phía trước xe đẩy và chỉ đứng cách bà ấy khoảng một sải tay. Bọn nhóc kia mà có càm ràm tôi điều gì là tôi quắc mắt với chúng ngay. Lúc đó tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi sẽ không chịu đựng thêm bất cứ sự hành hạ nào hết.
Mẹ biết rằng những người mua hàng khác sẽ quan sát và nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì vậy bà ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi và nhắc tôi hãy giữ yên lặng bằng một giọng rất dịu ngọt. Tôi khoái trá khi biết mình đang thắng thế so với mẹ, nhưng tôi cũng biết rằng lát nữa đây khi đã ra ngoài, tôi sẽ phải trả giá đắt. Đúng như tiên liệu của tôi, mẹ tát cho tôi một cái rõ đau khi chúng tôi còn chưa kịp bước vào xe. Đến khi vào trong xe, bà ấy ra lệnh cho tôi nằm xuống sàn dưới băng ghế phía sau để các quý tử của bà thay phiên nhau dẫm châm lên miệng tôi để bắt tôi “câm miệng lại”. Sau đó khi vừa về đến nhà, mẹ bắt tay vào pha chế ngay một xô đặc biệt dung dịch amoniac và thuốc tẩy Clorox. Mẹ còn quăng miếng giẻ lau vào trong cái xô, vì hẳn là bà đã đoán ra được tôi đã sử dụng nó làm mặt nạ. Ngay khi bà ấy vừa đóng cửa nhà tắm lại, tôi vội vã bò đến bên cái lỗ thông hơi. Nhưng chẳng ít gì. Chẳng có một chút không khí sạch nào luồng qua cái lỗ bé tí ấy cả. Tôi ở trong nhà tắm như thế chắc cũng phải hơn một giờ đồng hồ, bởi làn khói xám đã phủ dày đặt khắp căn phòng nhỏ. Nước mắt tôi chảy giàn giụa. Dường như nước mắt còn giúp cho thức chất độc kia phát tán hơn nữa. Tôi cứ thế khạc nhổ và nôn ọe cho đếh khi gần như ngất đi. Sau cùng mẹ cũng mở cửa phòng tắm ra, tôi gượng vùng dậy chạy bổ ra ngoài hành lang, nhưng mẹ đã đưa tay tóm cổ tôi lại. Bà ấy cố sức nhấn đầu tôi vào cái xô, nhưng tôi đã chống cự quyết liệt. Bà đành chịu thua. Nhưng kế hoạch nổi loạn của tôi cũng theo đó mà tan biến. Sau hình phạt “phòng hơi ngạt” dài hơi hơn những lần bình thường, tôi lại trở về là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm nhận được trong tôi có một sự dồn nén ghê gớm đang hình thành như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Điều duy nhất giúp tôi tỉnh táo chính là đứa em trai bé nhỏ Kelvin của tôi. Nó là một đứa bé rất xinh xắn và tôi yêu quý nó vô cùng. Ba tháng rưỡi trước khi nó được sinh ra, mẹ cho phép tôi xem một bộ phim hoạt hình đặc biệt về lễ Giáng sinh. Sau đó, chẳng hiểu vì sao mẹ đã bảo tôi ngồi lại trong phòng của mấy anh em trai của tôi. Nhưng chỉ vài phút sau đó, khi không còn ai trong phòng, bà ta đã lao vào túm lấy cổ tôi và siết chặt cho đến khi tôi ngạt thở. Tôi oằn người, cố giãy giụa để thoát khỏi bàn tay gọng kìm của bà ấy. Ngay khi tôi thấy như mình không thể chịu đựng hơn nữa và sắp ngất đi thì theo bản năng, tôi đá mạnh vào chân bà ấy để buộc bà ấy phải buông tôi ra. Nhưng chính việc làm đó đã khiến tôi vô cùng hối tiếc.