Không nơi nương tựa

Năm tôi vừa vào học lớp năm, thầy chủ nhiệm Ziegler cũng không hiểu tại sao tôi lại trở thành một học sinh cá biệt. Sau đó, khi cô y tá của trường cho thầy biết tại sao tôi ăn cắp thức ăn và tại sao tôi lại ăn mặc như thế, thầy Ziegler đã nỗ lực hết mình để đối xử với tôi như với bao đứa trẻ bình thường khác.

Một trong những việc làm của thầy trong vai trò người bảo trợ cho tờ báo cùa trường là thành lập một nhóm các học sinh làm nhiệm vụ đặt tên cho tờ báo. Tôi nghĩ ra được một cái tên khá hay và dễ nhớ, thế là một tuần sau cái tên đó nằm trong danh sách đề cử cùng với nhiều cái tên khác nữa trong cuộc bình chọn toàn trường. Buổi chiều ngày hôm ấy, sau khi cuộc bình chọn diễn ra, thầy Ziegler đã gọi tôi lại và nói rằng thầy rất tự hào vì cái tựa báo của tôi đã được chọn. Tôi đón nhận tin đó như mảnh ruộng khô cằn chào đón một cơn mưa tưới mát. Đã lâu lắm rồi không ai nói với tôi điều gì vui như thế, tôi gần như bật khóc. Cuối ngày hôm đó, sau khi đã động viên và trấn an tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn, thầy Ziegler trao cho tôi một bức thư để tôi mang về cho mẹ.

Tôi chạy như bay về nhà, lòng vô cùng phấn chấn. Nhưng như tôi đã đoán trước, niềm hạnh phúc ấy của tôi chỉ tồn tại trong thoáng chốc mà thôi. Con mụ ấy xé bao thư đọc lướt qua rồi giở giọng giễu cợt:

- À, thầy Ziegler có nói rằng tao nên tự hào về mày vì mày đã đặt tên cho tờ báo của trường cơ đấy, Ông ta cũng cho biết luôn rằng mày nằm trong nhóm mười đứa học sinh giỏi nhất lớp của ông ấy. Chà, mày đặc biệt thế cơ à ?

Rồi đột nhiên, bà ta chỉ tay vào mặt tôi mà rít lên:

- Để tao nói toẹt hết cho mày nghe nhé thằng chó kia! Mày đừng hòng làm gì để gây ấn tượng với tao! Có hiểu tao đang nói gì không? Mày chả là cái thá gì cả! Đồ súc vật! Mày không hề tồn tại! Mày là một thứ rác rưởi! Tao căm ghét mày và tao muốn mày chết đi! Chết đi! Mày có nghe tao nói không? Chết đi!

Sau khi xé nát bức thư ném vào mặt tôi, mẹ quay lưng bỏ đi để tiếp tục theo dõi chương trình truyền hình. Tôi đứng đó bất động nhìn lá thư bị xé nát thành từng mảnh rơi lả tả xuống chân. Dù đã nghe không biết bao nhiêu lần những từ đại loại như vậy, nhưng lần này cái từ “đồ súc vật” đã thực sự làm tôi sững sờ hơn bao giờ hết. Bà ấy đã phủ nhận sự tồn tại của tôi. Tôi được sự thừa nhận của bà ấy. Nhưng lần này tôi lại thất bại. Tim tôi thắt lại đau đớn hơn bao giờ hết. Những lời lẽ đó mẹ dành cho tôi giờ đây không phải là những lời bà thốt ra trong cơn say nữa, mà chúng xuất phát từ tận đáy lòng bà. Ngay lúc đó tôi nghĩ giá mà bà ấy quay lại với một con dao để kết thúc tất cả thì có lẽ tôi còn cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

Tôi quỳ xuống, cố gắng nhặt nhanh tất cả những mảnh vụn của bức thư để xếp chúng lại với nhau. Nhưng vô ích. Tôi vứt tất cả vào thùng rác. Tôi đứng đó bần thần, mong sao cuộc sống của mình cũng sẽ kết thúc. Ngay chính giây phút đó, tôi thật sự tin rằng cái chết sẽ còn tốt đẹp hơn là tiếp tục sống với những ảo vọng về hạnh phúc. Bởi tôi không là gì cả, chỉ là “súc vật” mà thôi.

Tinh thần của tôi sa sút nghiêm trọng đến nỗi tôi cứ mong sao mẹ hãy giết tôi đi. Tôi còn cảm thấy sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ làm điều đó. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc khi nào bà ấy mới chịu kết liễu tôi. Vì thế, tôi bắt đầu cố tình chọc tức bà, những mong bà ấy sẽ nổi điên lên để nhanh chóng kết thúc cuộc sống khốn khổ này của tôi. Tôi bắt đầu làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình không quét dọn sàn nhà tắm, để cho bà ấy hay những đứa con quý tử của bà bị trượt té thật đau trên sàn gạch. Còn khi rửa chén, tôi để cho thức ăn dính lại trên chén đĩa. Tôi muốn cho con mụ ấy biết rằng giờ thì tôi chẳng thiết gì nữa cả.

Tôi bắt đầu thay đổi thái độ và trở nên ngày càng bất trị. Đỉnh điểm của sự bất trị ấy bùng phát vào một ngày nọ tại một tiệm tạp hóa. Thường thì tôi ngồi yên trong xe, nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao mẹ lại bảo tôi cùng vào trong tiệm. Bà ấy bắt tôi phải đặt tay lên xe đẩy và cúi mặt xuống đất. Tôi cứ nhẩn nha chẳng thèm làm theo một lời nào của mẹ. Tôi biết bà ấy không muốn giở trò với tôi trước mặt nhiều người, vì vậy tôi đã chạy ra phía trước xe đẩy và chỉ đứng cách bà ấy khoảng một sải tay. Bọn nhóc kia mà có càm ràm tôi điều gì là tôi quắc mắt với chúng ngay. Lúc đó tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi sẽ không chịu đựng thêm bất cứ sự hành hạ nào hết.

Mẹ biết rằng những người mua hàng khác sẽ quan sát và nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì vậy bà ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi và nhắc tôi hãy giữ yên lặng bằng một giọng rất dịu ngọt. Tôi khoái trá khi biết mình đang thắng thế so với mẹ, nhưng tôi cũng biết rằng lát nữa đây khi đã ra ngoài, tôi sẽ phải trả giá đắt. Đúng như tiên liệu của tôi, mẹ tát cho tôi một cái rõ đau khi chúng tôi còn chưa kịp bước vào xe. Đến khi vào trong xe, bà ấy ra lệnh cho tôi nằm xuống sàn dưới băng ghế phía sau để các quý tử của bà thay phiên nhau dẫm châm lên miệng tôi để bắt tôi “câm miệng lại”. Sau đó khi vừa về đến nhà, mẹ bắt tay vào pha chế ngay một xô đặc biệt dung dịch amoniac và thuốc tẩy Clorox. Mẹ còn quăng miếng giẻ lau vào trong cái xô, vì hẳn là bà đã đoán ra được tôi đã sử dụng nó làm mặt nạ. Ngay khi bà ấy vừa đóng cửa nhà tắm lại, tôi vội vã bò đến bên cái lỗ thông hơi. Nhưng chẳng ít gì. Chẳng có một chút không khí sạch nào luồng qua cái lỗ bé tí ấy cả. Tôi ở trong nhà tắm như thế chắc cũng phải hơn một giờ đồng hồ, bởi làn khói xám đã phủ dày đặt khắp căn phòng nhỏ. Nước mắt tôi chảy giàn giụa. Dường như nước mắt còn giúp cho thức chất độc kia phát tán hơn nữa. Tôi cứ thế khạc nhổ và nôn ọe cho đếh khi gần như ngất đi. Sau cùng mẹ cũng mở cửa phòng tắm ra, tôi gượng vùng dậy chạy bổ ra ngoài hành lang, nhưng mẹ đã đưa tay tóm cổ tôi lại. Bà ấy cố sức nhấn đầu tôi vào cái xô, nhưng tôi đã chống cự quyết liệt. Bà đành chịu thua. Nhưng kế hoạch nổi loạn của tôi cũng theo đó mà tan biến. Sau hình phạt “phòng hơi ngạt” dài hơi hơn những lần bình thường, tôi lại trở về là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm nhận được trong tôi có một sự dồn nén ghê gớm đang hình thành như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Điều duy nhất giúp tôi tỉnh táo chính là đứa em trai bé nhỏ Kelvin của tôi. Nó là một đứa bé rất xinh xắn và tôi yêu quý nó vô cùng. Ba tháng rưỡi trước khi nó được sinh ra, mẹ cho phép tôi xem một bộ phim hoạt hình đặc biệt về lễ Giáng sinh. Sau đó, chẳng hiểu vì sao mẹ đã bảo tôi ngồi lại trong phòng của mấy anh em trai của tôi. Nhưng chỉ vài phút sau đó, khi không còn ai trong phòng, bà ta đã lao vào túm lấy cổ tôi và siết chặt cho đến khi tôi ngạt thở. Tôi oằn người, cố giãy giụa để thoát khỏi bàn tay gọng kìm của bà ấy. Ngay khi tôi thấy như mình không thể chịu đựng hơn nữa và sắp ngất đi thì theo bản năng, tôi đá mạnh vào chân bà ấy để buộc bà ấy phải buông tôi ra. Nhưng chính việc làm đó đã khiến tôi vô cùng hối tiếc.
 
Khoảng một tháng sau lần mẹ cố bóp cổ tôi, bà ấy nói với tôi rằng tôi đã đá quá mạnh vào bụng của bà khiến em bé khi sinh ra sẽ bị dị tật. Nghe xong, tôi thấy như mình là một kẻ sát nhân. Mẹ không chỉ nói điều đó với mỗi tôi. Bà ấy còn bịa đặt ra nhiều cách nói khác nhau về chuyện xảy ra hôm ấy với nhiều người khác nữa. Bà nói rằng bà chỉ muốn ôm hôn tôi nhưng tôi đã liên tục đấm vào bụng của bà. Bà kết tội tôi rằng tôi đá bà chỉ vì tôi ghen tị với đứa em còn đang nằm trong bụng mẹ. Bà còn nói rằng tôi lo sợ đứa bé sẽ chiếm hết tình thương của bà dành cho tôi.

Tôi thật sự rất yêu Kelvin, nhưng từ khi tôi không được phép nhìn nó cũng như những người anh em khác, tôi đã không có cơ hội nào để bày tỏ tình cảm của mình. Tôi còn nhớ rất rõ một ngày thứ Bảy nọ, mẹ dẫn các cậu quý tử đi xem đấu bóng chày ở Oakland, để cha ở nhà trông Kelvin còn tôi thì vẫn loay hoay với đống công việc của mình. Khi tôi đã ngơi tay, cha bế Kelvin ra khỏi chiếc gi.ường cũi bé nhỏ của nó. Tôi say sưa ngắm nó bò loanh quanh trong bộ quần áo bé xíu rất đáng yêu. Thằng bé mới xinh làm sao.

Khi Kelvin ngẩng đầu lên cười với tôi, tim tôi đập rộn ràng. Nụ cười của nó đã xua tan mọi đau đớn trong tôi. Vẻ thánh thiện của thằng bé như thôi miên tôi, và thế là tôi cứ bò theo nó khắp nhà. Thỉnh thoảng tôi còn lau sạch nước dãi trên miệng nó và tôi luôn đứng cách nó chỉ khoảng một bước chân để trông chừng không cho nó ngã.

Trước khi mẹ về, tôi còn kịp bày ra vài trò chơi để chọc nó cười. Tiếng cười khanh khách giòn tan của Kelvin khiến lòng tôi ấm lại. Kể từ đó, mỗi khi cảm thấy chán nản hay mệt mỏi thì tôi lại nghĩ đến Kelvin. Lòng tôi cũng vui lên rộn ràng những khi nghe thấy tiếng thằng bé hò reo trong lúc chơi đùa.

Những phút giây vô lo ngắn ngủi của tôi bên Kelvin rồi cũng qua đi, và đớn đau, hận thù cũng quay trở lại. Tôi cố đấu tranh để chôn vùi mọi cảm xúc của mình, nhưng không thể. Tôi biết tôi chưa bao giờ sinh ra để được yêu thương. Tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ có được một cuộc sống bình thường như bao các anh em của mình. Tồi tệ nhất, tôi biết rằng, rồi đây Kelvin cũng sẽ ghét bỏ tôi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Cuối thu năm ấy, mẹ bắt đầu trút những cơn giận của mình lên nhiều người khác nữa. Bà ấy tỏ ra khinh miệt tôi hơn bao giờ hết, nhưng bà cũng bắt đầu xa lánh bạn bè, chồng, anh trai và cả mẹ đẻ của bà nữa. Tuy còn rất nhỏ, nhưng tôi biết mẹ sống không hòa thuận lắm với gia đình của mình. Bà nghĩ mọi người ai cũng bắt bà phải làm cái này đừng làm cái kia. Bao giờ bà ấy cũng cảm thấy khó chịu, đặc biệt là đối với mẹ đẻ của mình, cũng là một phụ nữ rất cứng rắn. Bà ngoại thường nhắc mẹ nên mua một cái áo mới để mặc hoặc nhắc mẹ nên để ý đến bề ngoài sao cho gọn gàng hơn.

Mẹ không những không hề để tâm đến những gì bà ngoại nói mà còn kêu la, mắng chửi không ngừng cho đến khi bà ngoại bỏ về mới thôi. Thỉnh thoảng bà ngoại rất muốn giúp tôi, nhưng ý tốt của bà chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn mà thôi. Mẹ nhấn mạnh rằng bề ngoài của bà trông ra sao cũng như bà ấy cai quản gia đình mình thế nào là “việc không ai được phép xen vào”. Sau vài lần xung đột với mẹ, bà ngoại càng lúc càng ít đến nhà tôi chơi hơn.

Khi kỳ nghỉ lễ đến gần, mẹ gây gổ với bà ngoại ngày một nhiều hơn qua điện thoại. Mẹ gọi mẹ đẻ của mình bằng bất kỳ cái tên xấu xa nào mà bà có thể nghĩ ra. Mối quan hệ căng thẳng giữa mẹ và bà ngoại càng trở nên tồi tệ thì tôi càng bất lợi bởi sau mỗi trận cãi vã, tôi luôn trở thành vật cho mẹ trút giận. Một lần nọ, khi đứng dưới tầng hầm, tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi mấy người anh em của tôi vào nhà bếo và nói với họ rằng từ giờ trở đi coi như họ không hề có bà ngoại hay cậu Dan gì nữa.

Trong mối quan hệ với cha, mẹ cũng đối xử nhẫn tâm như thế. Mỗi lần cha về nhà, bà bắt đầu gọi tên cha mà chửi mắng ngay từ lúc ông vừa bước chân qua khỏi cửa. Cha cũng chán ngán những cảnh đó, thế là ông thường về nhà trong trạng thái say mèm. Để tránh sự đay nghiến của mẹ, cha thường dành thời gian làm những việc vật vãnh quanh nhà. Cha đi làm, mẹ cũng không tha cho ông.

Mẹ thường gọi điện đến trạm cứu hỏa của cha và gọi ông ấy bằng đủ thứ tên. “Đồ vô dụng” và “kẻ bất tài nghiện ngập” là hai trong số những cái tên mà bà hay dùng để gọi cha. Chỉ sau vài lần như vậy, người lính cứu hỏa trực điện thoại cứ thế thả ống nghe xuống mà không buồn nhắn lại với cha tôi. Điều đó càng khiến mẹ điên cuồng hơn, và lần nào cũng vậy, tôi lại trở thành nơi trút giận của bà.

Có một dạo mẹ cấm cha về nhà. Chúng tôi chỉ được nhìn thấy cha khi đến San Francisco lấy tiền lương của ông để chi trả cho các khoản chi phí trong nhà mà thôi. Một lần nọ trên đường đến gặp cha, chúng tôi đi ngang qua Công viên Golden Gate. Dù lúc ấy lòng không vui, nhưng tôi vẫn thấy nhớ về một thời tươi đẹp bởi cái công viên ấy là một điều gì đó rất có ý nghĩa với cả gia đình chúng tôi. . Hôm ấy, mấy anh em tôi đều im lặng không nói lời nào. Tất cả dường như đều cảm nhận rằng mọi thứ mãi mãi sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa. Có lẽ không riêng gì tôi, mà những người anh em tôi cũng cảm thấy rằng thời gian tươi đẹp ấy đã kết thúc.

Rồi có một thời gian, mẹ bỗng thay đổi thái độ với cha. Một ngày Chủ nhật nọ, mẹ đẩy hết tất cả chúng tôi vào xe, rồi bà lái xe đến từng cửa hiệu để tìm mua cho được đĩa nhạc tiếng Đức. Bà muốn tạo nên một không khí thật đặc biệt khi cha về đến nhà. Bà dành trọn buổi chiều hôm ấy để chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, cũng với một vẻ hăng hái nhiệt tình từng thấy ở bà nhiều năm trước.

Rồi bà bỏ ra hàng giờ liền để chăm chút đầu tóc và trang điểm sao cho ưng ý nhất. Chẳng những thế, mẹ còn mặc một bộ váy gợi nhớ về hình ảnh của bà trước đây. Lúc ấy, tôi tin Chúa đã nghe thấu được những lời nguyện cầu của tôi. Trong lúc mẹ đi quanh nhà để chỉnh sửa lại những đồ vật nằm sai vị trí, đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến thức ăn. Tôi tin mẹ sẽ hồi tâm chuyển ý mà cho phép tôi được ngồi ăn cùng với gia đình. Nhưng đó là một hy vọng không bao giờ thành hiện thực.

Thời gian chậm chạp trôi. Ai cũng mong cha sẽ về vào khoảng một giờ trưa để dùng bữa với cả nhà, và mỗi khi mẹ nghe có tiếng chiếc xe nào trờ tới, bà lại lao ra cửa, vòng tay rộng chuẩn bị chào đón cha. Quá bốn giờ chiều, cha lảo đảo bước vào nhà cùng với một đồng nghiệp của mình. Sự trang hoàng và không khí như hội ở nhà đã khiến cha rất ngạc nhiên. Từ trong phòng ngủ, tôi có thể thấy giọng nói không được tự nhiên lắm của mẹ khi bà cố tỏ ra thật dịu dàng với cha. Chỉ vài phút sau đó, cha loạng choạng đi vào phòng ngủ. Tôi kinh ngạc nhìn ông. Chưa khi nào tôi thấy cha say xỉn đến vậy. Chẳng cần cha phải nói ra điều đó vì tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông. Hai mắt ông đỏ ngầu. Ông không thể đứng vững và thậm chí còn không mở mắt ra nổi. Trước khi cha bước vào phòng, tôi dường như đoán ra được ông sắp làm gì. Tôi hiểu tại sao cha trở về nhà.

Nhưng đến khi nhìn thấy cha nhét đồ vào cái túi xách màu xanh, thì tôi chỉ muốn vỡ òa. Tôi chỉ ước sao cho mình có thể nhỏ lại để chui vào cái túi của cha và ra đi cùng ông mà thôi.
 
Khi đã đóng gói đồ đạc xong, cha quỳ xuống và lẩm bẩm điều gì đó với tôi. Càng nhìn cha, cả người tôi càng trở nên bủn rủn. Đầu óc tôi đờ đẫn. Đâu rồi vị Anh hùng của tôi? Điều gì đã xảy ra với ông ấy? Khi cha mở cửa toan bước ra ngoài, người bạn say rượu của cha từ đâu đâm sầm vào người ông, khiến ông gần như ngã bổ xuống sàn nhà. Cha lắc đầu rồi thốt lên buồn bã:

- Cha không chịu đựng được nữa rồi. Tất cả mọi thứ. Mẹ con, cái nhà này, cả con nữa. Cha không chịu đựng thêm được nữa rồi.

Trước khi cha đóng cửa phòng lại, tôi còn nghe thấy ông thều thào:

- Cha… Ch…a… Cha xin lỗi con.

Thế là kế hoạch cho bữa tối của lễ Tạ ơn năm ấy hoàn toàn thất bại. Như một hành động tốt đẹp để tỏ lòng thành với đấng bề trên, mẹ cho phép tôi được cùng ngồi ăn với gia đình. Tôi ngồi lọt thỏm trong ghế, tuyệt đối im lặng và tập trung cao độ để không nói hoặc không làm gì khiến mẹ phải chú ý. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa cha và mẹ. Họ hầu như không nói gì cả. Các anh em của tôi cũng chỉ ăn uống thật e dè. Thế rồi bữa ăn kết thúc bằng những ngôn từ chua chát của hai người.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, cha bỏ đi, me mở tủ lấy chai rượu ưa thích rồi ngồi vào một góc ghế sô pha. Bà ngồi đấy một mình, uống hết ly này đến ly khác. Trong lúc dọn dẹp bàn ghế và rửa chén, tôi có thể thấy rằng lần này thì tôi không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi cách cư xử của mẹ. Dường như họ cũng đã nếm được cảm giác sợ hãi mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt mấy năm qua.

Rồi có một dạo, cha mẹ lại ra sức chỉ trích lỗi lầm của nhau. Nhưng đến ngày lễ Giáng sinh thì dường như cả hai đã quá mệt mỏi với trò đó. Nhưng việc phải gượng gạo đối xử tốt với nhau lại càng khiến họ thêm ức chế. Giáng sinh năm đó, trong khi các anh em của tôi đang lui cui mở quà thì tôi ngồi ở đầu cầu thang và nghe thấy tiếng cha mẹ qua lời tiếng lại với nhau bằng những ngôn từ khó nghe nhất. Tôi thầm cầu nguyện sao cho họ có thể giả vờ đối xử tốt với nhau chỉ trong một ngày đặc biệt như thế này thôi cũng được. Và cũng hôm ấy, khi ngồi dưới chân cầu thang dưới tầng hầm, tôi hiểu ra một điều rằng, để cho cha mẹ của tôi được hạnh phúc, cõ lẽ Chúa muốn tôi phải chết.

Một vài ngày sau đó, mẹ đóng gói hết quần áo của cha vào mấy chiếc thùng các-tông, rồi bà lái xe đưa chúng tôi cùng những chiếc thùng ấy đến một nơi cách đồn cứu hỏa cha đang làm một vài dãy nhà. Lúc chúng tôi đến, cha đang đứng đợi trước một cái nhà nghỉ nhỏ bé tồi tàn. Gương mặt cha lúc bấy giờ đã có nét gì đó thanh thản hơn. Tim tôi nhói đau. Cuối cùng thì điều đó đã xảy ra – cha mẹ tôi ly thân. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại, chặt đến nỗi tưởng chừng như các ngón tay có thể bị ứ máu mà bể nát ra.

Trong lúc mẹ và các anh em của tôi vào nơi cha ở, tôi ngồi trong xe, gọi tên ông ấy vì ông ấy đã trốn trại mà bỏ rơi tôi. Nhưng có lẽ tôi ganh tị với ông ấy thì đúng hơn. Tôi ganh tị vì ông ấy đã trốn chạy được, còn tôi thì không. Tôi vẫn phải sống với mẹ trong căn nhà quỷ quái đó. Trước khi mẹ lái xe đi, cha cúi xuống bên cánh cửa chỗ tôi đang ngồi và đặt vào tay tôi một gói nhỏ. Đó là vài tài liệu mà cha đã hứa cho tôi để làm bài thuyết trình về sách ở lớp. Tôi biết cha rất thanh thản khi từ nay không còn phải sống cùng mẹ, nhưng tôi cũng thấy cả nét buồn bã ẩn trong mắt ông khi xe bắt đầu lăn bánh đưa chúng tôi khuất vào dòng xe đông đúc.

Chuyến xe quay trở về thành phố Daly rơi vào một bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Nếu có trò chuyện, mấy người anh em của tôi cũng phải nói rất khẽ để không làm phiền đến mẹ, Xe về đến gần thành phố, mẹ cố tạo bầu không khí vui vẻ cho mấy đứa con của bà bằng cách đưa chúng vào tiệm thức ăn nhanh McDonald’s. Cũng như mọi khi, tôi ngồi lại trong xe, còn mấy mẹ con họ kéo nhau vào trong tiệm. Mở cửa xe, tôi ngước nhìn lên bầu trời cao lộng. Một đám mây xám u ám che phủ hết mọi thứ, vài giọt sương lạnh lẽo còn rơi cả lên mặt tôi. Nhìn màn sương giăng mờ khắp lối, tôi bỗng rùng mình sợ hãi. Tôi biết giờ thì không còn gì có thể ngăn cản được mẹ nữa rồi. Hy vọng mỏng manh nhất của tôi cũng đã tan biến. Tôi đã không còn ý chí để đi tiếp con đường của mình nữa. Tôi như một tử tù đang chờ ngày hành quyết, và càng khổ sở hơn khi không thể biết được bao giờ mới đến cái ngày ấy.

Tôi muốn vùng chạy ra khỏi xe, nhưng nỗi sợ hãi trong tôi khiến tôi không thể nhúc nhích gì được. Tôi căm ghét bản thân mình vì sự yếu đuối đó. Thay vì chạy trốn, tôi giữ chặt lấy cái gói cha đã đưa và vùi đầu vào đó, cố tìm mùi nước hoa co-lô-nhơ mà ông thường dùng để có cảm giác ông vẫn đang ở bên cạnh.

Nhưng chẳng có bất kỳ mùi hương quen thuộc nào cả. Tôi bắt đầu nấc lên nghẹn ngào. Ngay trong giây phút ấy, tôi căm ghét Chúa kinh khủng, ghét hơn bất cứ điều gì đáng ghét trên đời này. Chúa biết rõ tôi đã chống chọi thế nào trong những năm qua, thế nhưng Ông ấy chỉ biết đứng nhìn mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Ông ấy cũng chẳng buồn giúp tôi đến cả việc lưu lại mùi nước hoa quen thuộc mà cha thường dùng sau khi cạo râu. Chúa đã hoàn toàn lấy đi niềm hy vọng lớn lao nhất của tôi. Tôi thầm nguyền rủa Ông ấy, và tôi ước giá như mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời này.

Nghe thấy tiếng mẹ cùng các anh em của mình đang đến gần, tôi nhanh chóng lau khô nước mắt và quay về cố thủ bằng lớp vỏ bọc cứng rắn của mình. Khi mẹ lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tiệm Mcdonald’s, bà ấy liếc nhìn tôi mà nhếch mép.

- Bây giờ mày đã hoàn toàn thuộc về tao rồi. Thật là tồi tệ vì thằng cha mày không còn lởn vởn ở đây để bảo vệ mày nữa.

Tôi biết mọi sự kháng cự của tôi là vô ích. Tôi sẽ không thể sống sót. Tôi biết rằng bà ấy sẽ giết tôi, không hôm nay thì cũng là ngày mai. Hôm đó, tôi những mong mẹ sẽ nhân từ mà giết chết tôi ngay đi.

- Khi các anh em của tôi còn đang ngồm ngoàm món ham-bơ-gơ ngon lành, tôi đã lén chúng đan siết tay vào nhau, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại và hết lòng cầu nguyện. Khi mẹ rẽ xe vào hướng nhà để xe, tôi biết thời khắc của mình đã đến. Trước khi mở cửa xe, tôi gục đầu xuống, với sự thanh thản thuyệt đối trong tâm hồn, tôi thì thầm:

- … Và hãy giải thoát cho con khỏi quỷ dữ. Amen.
 
ε[-ิิ_•ิ]з Lời Kết ε[-ิิ_•ิ]з


Hạt Sonoma,

California

Vậy là tôi vẫn còn sống.

Tôi đứng lặng người ngắm vẻ đẹp bất tử của Thái Bình Dương. Một cơn gió nhẹ thổi xuống từ những ngọn đồi ở phía sau lưng, làm mát cả trời chiều. Như mọi khi, hôm nay là một ngày thật đẹp. Hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm huyền bí đang buông xuống. Cả bầu trời như sắp bị đốt cháy bởi những quầng sáng rực rỡ khi nó chuyển từ sắc xanh nhẹ nhàng sang một màu cam vàng rực.

Tôi nhìn về phía tây, dẫu khiếp sợ nhưng vẫn dán mắt như bị thôi miên vào những cơn sóng đang vỗ dập mạnh mẽ liên hồi. Một ngọn sóng khổng lồ từ khơi xa lướt vào đất liền, vỗ mạnh vào bờ tạo nên những âm thanh ầm ầm như sấm sét, rồi vỡ tan ra thành muôn ngàn đợt sóng nhỏ. Bọt nước trắng xóa chưa kịp quấn lấy chân tôi thì hơi nước đã hắt vào mặt tôi mặn chát. Rồi những bọt nước bé xíu ấy nhanh chóng bị một đợt sóng khác cuốn xa ra. Đột nhiên, một mảnh gỗ trôi dạt bị hất lên bờ, miếng gỗ không rõ hình thù, thủng lỗ chỗ nhưng phẳng phiu và trơn láng sau một thời gian trôi dạt, thấm nước và chịu nắng trên biển. Tôi cúi xuống định nhặt miếng gỗ lên. Nhưng khi tôi vừa đưa tay ra thì sóng biển đã dội vào cuốn nó đi xa tít. Tôi khựng người nhìn theo. Dường như miếng gỗ đang cố chống chọi lại cơn sóng dữ để được ở lại với bến bờ. Nó để lại và trồi thụt dữ dội rồi mới ngoan ngoãn đi theo con sóng về với đại dương bao la.

Tôi kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng diễn ra với mảnh gỗ. Nó gợi cho tôi nhớ về cuộc sống trước đây của mình. Giai đoạn đầu đời của tôi cực kỳ hỗn tạp, cuộc sống của tôi khi ấy hoàn toàn vô định. Hoàn cảnh sống càng tệ hại, thì tôi càng cảm thấy như có một sức mạnh vô biên nào đấy cuốn tôi vào sâu trong những vòng luẩn quẩn khổng lồ. Tôi đã chống chọi hết sức, nhưng vòng tròn luẩn quẩn ấy dường như không bao giờ kết thúc. Cho đến một ngày, đột nhiên không báo trước, tôi được tự do.

Tôi thật may mắn. Quá khứ đen tối của tôi đã lùi lại phía sau. Cho dù mọi chuyện tồi tệ thế nào đi nữa, thì tôi cũng vẫn hiểu rằng cuộc sống của tôi phụ thuộc vào chính tôi. Tôi từng tự hứa rằng nếu tôi thoát ra được cảnh sống ngục tù đó mà vẫn còn sống sót, thì tôi sẽ làm một điều gì đó cho bản thân mình. Tôi sẽ cố gắng để làm một người tốt. Hôm nay, tôi đã làm được điều đó. Tôi khẳng định rằng tôi đã để quá khứ ngủ yên, tôi xem phần đời đó là một mảnh nhỏ trog tất cả những trải nghiệm mà tôi sẽ kinh qua trong cuộc sống vẫn đang đợi tôi phía trước. Tôi biết cái lỗ đen vũ trụ sâu thăm thẳm vẫn ở đâu đó ngoài kia, chờ đợi để nuốt chửng và kiểm soát mãi mãi số phận của tôi – nhưng điều đó chỉ xảy ra khi nào nó được tôi cho phép. Giờ đây, tôi đã hoàn toàn nắm được quyền kiểm soát của cuộc sống mình.

Tôi thật hạnh phúc. Những nghiệt ngã trong quá khứ đã giúp tôi có một ý chí mạnh mẽ. Tôi có khả năng thích nghi nhanh chóng đồng thời luôn học cách sống sót trong mỗi một hoàn cảnh éo le. Tôi hiểu được vai trò quan trọng của việc tự động viên mình trong những lúc khó khăn. Những trải nghiệm của tôi đã cho tôi một cách nhìn khác về cuộc sống, cách nhìn mà nhiều người khác có thể chưa từng trải qua. Tôi có khả năng nhìn nhận một cách sâu sắc các vấn đề mà những người khác có thể hờ hững cho qua. Trong suốt những năm tháng đó, tôi cũng đã phạm phải nhiều lỗi lầm, nhưng tôi đã may mắn biết dừng lại đúng lúc. Thay vì hoài tưởng về quá khứ, tôi chỉ giữ lại cho mình đức tin và chính trong cái ga-ra nhiều năm về trước, tôi đã tâm niệm với chính mình, đó là Chú nhân từ luôn ở đâu đó che chở cho tôi, vô hình nâng đỡ tôi và ban cho tôi sức mạnh những khi tôi cần nhất.

Hạnh phúc của tôi còn là cơ hội mà ở đó tôi được gặp gỡ biết bao nhiêu con người đã có những ảnh hưởng tích cực đối với cuộc đời của tôi. Biển người vô tận ấy đã khuyến khích tôi, chỉ cho tôi cách hướng đến những quyết định đúng đắn và giúp tôi trên con đường tìm đến thành công cho bản thân mình. Họ là những người đã khích lệ khát khao chiến thắng trong tôi. Rồi tôi rẽ sang một hướng đi mới, tôi gia nhập Lực lượng Không quân Hoa Kỳ, nơi giúp tôi khám phá những giá trị lịch sử và lòng tự hào dân tộc đã thấm nhuần trong máu mà bấy lâu tôi chưa từng nhận ra. Sau nhiều năm tháng gian truân vất vả, tôi bắt đầu nhận rằng, nước Mỹ chính là vùng đất mà một người đi lên từ khởi đầu thấp hèn vẫn có thể gặt hái được thành công ngay từ nội tại.

Một con sóng lớn đánh ầm vào bờ đưa tôi trở về với thực tại. Mảnh gỗ mà tự nãy giờ tôi vẫn quan sát đã biến mất vào hàng ngàn con sóng cuốn xoáy. Không chút chần chừ, tôi nhanh chóng rời khỏi nơi ấy, quay trở lại phía chiếc xe. Vài phút sau, tôi lái chiếc Toyota của mình băng qua những khúc cua ngoằn ngèo để đi đến một nơi mà tôi gọi là thiên đường bí mật của riêng tôi. Những năm trước đó, khi tôi còn sống trog cảnh tăm tối, tôi vẫn thường mơ về một nơi là bí mật của riêng mình. Ngày hôm nay, bất cứ khi nào tôi có thể đi xa, tôi luôn trở về dòng sông ấy. Sau khi ghé lấy gói đồ quý giá của mình ở khu nhà nghỉ Rio gần Monte Rio, tôi quay trở ra xe rồi hòa vào dòng người đông đúc. Với tôi, giờ là lúc phải chạy đua với thời gian, vì mặt trời đang dần khuất bóng và một trong những ước mơ lớn nhất đời tôi sắp thành hiện thực.

Vào trong thành phố Guerneville thanh bình, tôi cho xe giảm dần tốc độ. Tôi đạp thắng rồi cho xe rẽ phải, sang phần đường cạnh bờ sông. Cửa xe được kéo xuống, tôi hít thật sâu lớp không khí trong lành, ngọt ngào tỏa ra từ những cây tùng bách gỗ đỏ cao vun vút đang lả lơi đung đưa trước gió.

Tôi dừng xe trước căn nhà mà cách đây rất lâu cả gia đình tôi đã ở vào những kỳ nghỉ hè. Số 17426, đường Bờ sông. Cũng như nhiều thứ khác xung quanh nó, căn nhà đã thay đổi quá nhiều. Ngày trước, hai chiếc gi.ường nhỏ xíu được đặt đằng sau lò sưởi. Tôi nhớ không lầm thì trước trận hồng thủy năm 1986, có lần cái nhà bếp bé xíu đã được cha tôi nới cho rộng ra. Ngay cả gốc cây cổ thụ to lớn mà năm xưa mấy anh em chúng tôi hay leo trèo hàng giờ không biết mệt, bây giờ cũng đã mục nát cả rồi. Chỉ có cái trần nhà làm bằng gỗ tuyết tùng tối màu và cái lò sưởi được làm từ đá lấy ở bến sông là còn giữ được nguyên hiện trạng.

Lúc bước ra cửa, tôi cảm thấy hơi buồn một chút. Rồi tôi tản bộ dọc theo con đường nhỏ rải đầy sỏi mịn. Sau đó, tôi dắt con trai Stephen băng qua một lối đi nhỏ bên cạnh căn nhà giống hệt căn nhà của gia đình tôi. Năm xưa, cha mẹ cũng đã từng dắt anh em tôi băng ngang qua đó để đi ra bến sông. Tôi và con trai cùng nhìn về hướng tây, cả hai cha con đều lặng im. Dòng sông Nga bao đời nay vẫn thế, nước vẫn một màu xanh đen và phẳng lặng như gương, sông cứ thế chảy hiền hòa ra biển Thái Bình bao la rộng lớn. Những con chim giẻ cùi màu xanh réo gọi nhau khi chúng cất cánh lao vút vào không trung rồi mất hút sau những tàng cây tùng bách. Nền trời trên cao giờ đây đang được dệt bởi những sọc sáng màu cam, xanh lẫn lộn. Tôi lại hít thở một hơi thật sâu và nhắm nghiền mắt, tận hưởng từng phút giây trôi qua như tôi vẫn thường làm nhiều năm về trước.

Khi tôi mở mắt ra, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi quỳ xuống, vòng tay ôm lấy đôi vai của Stephen. Thằng bé tựa đầu vào tôi và quay sang hôn lên má tôi.

- Cha ơi, con yêu cha.

- Cha cũng yêu con, con trai ạ. – Tôi đáp lời đứa con trai bé bỏng.

Thằng bé ngước lên nhìn bầu trời đang tối dần. Mắt mở to, nó rướn người lên như muốn bắt lấy hình ảnh cuối cùng của mặt trời đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

- Đây là nơi con thích nhất trên thế giới này! – Thằng bé thốt lên.

Cổ họng tôi như nghẹn lại. Một dòng nước mắt nóng lại chảy xuống.

- Đây cũng là nơi yêu thích nhất của cha… là nơi yêu thích nhất của cha, con yêu ạ. – Tôi đáp lời con.

Stephen đang ở độ tưởi ngây thơ trong sáng nhất của nó, nhưng thằng bé lại cực kỳ nhảy cảm. Như lúc này này, khi nhìn thấy những giọt nước mắn nóng mặn đang chảy dài trên gò má tôi, thằng bé vẫn mỉm cười, để yên cho cha nó đắm mình trong cơn xúc động. Stephen hiểu tại sao tôi lại khóc. Stephen biết tôi đang khóc bằng những giọt nước mắt hạnh phúc.

- Cha ơi, con yêu cha.

- Cha cũng yêu con, con trai ạ.

Tôi được giải thoát.

Kết Thúc Phần 1
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom