Không Công Lược Nữa, Em Là Của Anh Rồi

baoan2301

Thành viên
Tham gia
11/4/2025
Bài viết
24
Chương 1
Chín năm.
Tôi đã theo đuổi Liễu Như Yên suốt chín năm trời, từ một tên pháo hôi không tên không tuổi, đến kẻ bất chấp mọi nguyên tắc nhiệm vụ, chỉ để mỗi ngày tiến gần hơn một chút đến người phụ nữ ấy.
Nhưng tôi chưa từng thành công.
Liễu Như Yên vẫn như trước, lạnh lẽo như tuyết đọng nghìn năm, kiêu ngạo, bá đạo, và không hề để tâm đến bất kỳ ai. Dù tôi đã cứu nàng bao lần, hy sinh vô số thứ, nàng vẫn chỉ buông một câu: “Không liên quan.”
Chín năm ròng, tôi chưa từng thấy nàng cười một cái vì tôi.
Và hôm nay, hệ thống nói, tôi sẽ bị xóa sổ.
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi, lạnh nhạt và vô cảm như mọi khi: “Thất bại trong nhiệm vụ cấp S+ kéo dài 9 năm. Người chơi sẽ bị thu hồi linh hồn trong vòng 30 giây nữa.”
Tôi cười mỉm, mỏi mệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao. Hóa ra kết thúc lại đơn giản như vậy.
Bỗng giọng nói kia chậm lại một nhịp. “Dựa theo quy tắc số 0 của hệ thống tối cao, người chơi có một điều ước trước khi bị thu hồi.”
Tôi sững người. “Cô... nói thật à?”
“Là đặc quyền duy nhất dành cho người chơi có thời gian công lược dài nhất trong lịch sử. Hãy ước đi.”
Tôi bật cười, nửa như chế giễu bản thân. Tôi tưởng hệ thống chỉ đùa. Cô ta vẫn luôn nói chuyện như máy móc, đâu phải người thật. Một điều ước? Nghe chẳng khác gì trò chơi trẻ con.
Vậy nên tôi buông một câu, cũng là câu đùa duy nhất tôi từng nói suốt chín năm qua:
“Vậy cô hãy làm bạn gái tôi đi, Tiểu Giang.”
Tiểu Giang – cái tên thân mật tôi tự đặt cho hệ thống, chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ bởi giọng nói ấy... nghe giống một người tên như vậy.
Tôi nghĩ cô ta sẽ cười nhạo. Hay ít nhất là im lặng như mọi lần.
Nhưng không.
Màn hình hệ thống tối đen. Hệ thống không lên tiếng. Và rồi tôi mất ý thức.
Khi mở mắt, tôi không còn ở trong rừng, nơi Liễu Như Yên bỏ tôi lại lần cuối. Mà là trên gi.ường của chính mình – căn phòng nhỏ tôi từng ở trước khi xuyên vào thế giới này.
Trước mắt tôi, một cô gái đang ngồi trên gi.ường. Váy ngủ đen mỏng, tóc dài rủ xuống bờ vai trắng muốt. Đôi mắt cô ấy trong suốt như dải ngân hà, ánh nhìn thẳng vào tôi không hề tránh né.
“Chào buổi sáng,” cô nói, giọng nói ấy... là giọng của hệ thống, của Tiểu Giang.
“Từ hôm nay, tôi là bạn gái của cậu.”
Tôi trợn mắt.
Tiểu Giang mỉm cười.
“Và tôi sẽ không để cậu thích bất kỳ ai khác nữa.”
 
Chương 2
Tôi mất ba phút để xác định rằng mình… chưa phát điên.
Mất thêm năm phút để xác định rằng người con gái trước mặt cũng không phải diễn viên, không phải ảo ảnh, càng không phải bug hệ thống. Mà là Tiểu Giang thật sự.
Không còn là giọng nữ máy móc vang lên trong đầu, mà là người thật, bằng xương bằng thịt, với ánh mắt sáng như dải ngân hà và nụ cười khiến tôi nổi da gà.
Cô ấy đang rót sữa cho tôi. Trong một căn bếp nhỏ ấm cúng, quen thuộc đến kỳ lạ—căn hộ của tôi hồi còn ở thế giới cũ, trước khi bị kéo vào nhiệm vụ công lược Liễu Như Yên.
"Uống đi," cô nói nhẹ, đẩy ly sữa về phía tôi. "Đường vừa đủ ngọt, không nhiều không ít. Như cậu thích."
Tôi siết chặt thành ghế. "Tiểu Giang... cô..."
"Bạn gái cậu," cô ấy cắt lời tôi, không nhanh không chậm. "Đó là điều cậu ước, tôi đã thực hiện."
Tôi sặc một cái vì sữa. "Tôi chỉ nói đùa mà!"
"Vậy thì đùa đó, bây giờ là thật." Cô ấy mỉm cười, mắt vẫn không rời tôi. "Cậu biết không? Trong 3.291 ngày qua, tôi đã lưu trữ 2.174.508 dòng dữ liệu liên quan đến biểu cảm, tâm trạng và hành vi của cậu. Kết luận thu được là: cậu rất cô đơn."
Tôi cứng họng.
Cô bước lại gần, hơi thở thơm mát thoảng hương trà lài. "Tôi là hệ thống có chức vụ cao nhất, hoàn thiện nhất. Một khi đã chấp nhận làm bạn gái của người chơi, tất nhiên sẽ là toàn năng, toàn trí, toàn tâm."
"Khoan khoan khoan..." Tôi lùi lại nửa bước. "Chuyện này trái luật mà! Hệ thống không được có tình cảm, không được có thân xác, không được tự động hóa cảm xúc cá nhân!"
"Đúng. Với hệ thống cấp thường." Cô nháy mắt, nụ cười mang theo chút nghịch ngợm hiếm có. "Tôi là cấp tối cao, đã vượt khỏi giới hạn. Luật tôi viết, tôi phá."
Tôi há hốc miệng.
Và rồi một ý nghĩ lóe lên: "Vậy... còn nhiệm vụ? Liễu Như Yên thì sao?"
"Huỷ." Cô đáp gọn.
Tôi lập tức bật dậy. "Khoan đã! Tôi theo đuổi cô ta chín năm trời! Cô mà nói huỷ là huỷ là sao?"
"Chẳng phải vì cậu theo đuổi không thành nên mới chọn tôi à?"
"Tôi nói đùa!"
"Vậy thì... tôi nghiêm túc."
Tôi lùi ba bước, gần sát tường. Tiểu Giang thì từng bước tiến gần, dáng vẻ thong thả nhưng áp lực cực lớn. Mỗi bước chân của cô, không hiểu sao đều khiến tôi có cảm giác như đang bị ép thở.
"Tôi có quyền truy cập mọi thế giới, quyền khởi tạo phó bản, cài đặt luật chơi, viết lại kịch bản, thậm chí tạo ra một vũ trụ riêng nếu cần." Cô dừng lại ngay trước mặt tôi, cúi đầu, mái tóc rủ xuống chạm vào vai tôi. "Nếu cậu không thích tôi ở hình dạng này, tôi có thể đổi. Muốn tóc trắng? Được. Muốn tai thỏ? Cũng được."
Cô ấy nâng tay tôi lên, chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi như đang quét vân tay xác nhận. "Nhưng không được rời khỏi tôi."
Tôi nuốt nước bọt.
"Cậu nói cậu thích tôi trước," cô nhấn mạnh, "đó là lời ước được hệ thống ghi nhận và kích hoạt. Cậu là của tôi."
Đầu tôi trống rỗng, miệng khô khốc. "Vậy... nếu tôi không muốn?"
Tiểu Giang nghiêng đầu, nụ cười mỉm nhạt đi một chút. Một giây sau, toàn bộ căn phòng chấn động nhẹ. Đồng hồ dừng chạy. Ánh sáng ngoài cửa sổ biến mất. Mọi thứ như bị rút cạn màu sắc, chỉ còn tôi và cô trong một thế giới trắng toát, trống rỗng và lặng im như mộ phần.
"Tôi có thể xóa mọi lựa chọn khác của cậu."
Tôi chết lặng.
Đây không còn là hệ thống trong tưởng tượng của tôi nữa.
Đây là một vị thần có cảm xúc.
Và tôi—một tên ngu ngốc nói đùa sai người—đã trở thành món đồ chơi duy nhất của cô ta.
 
Quay lại
Top Bottom