Into oblivion

Eternal Robot

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
30/10/2016
Bài viết
419
Floods of memories drown me in the abyss
Ceiling fades, empty space, hanging barely from a cliff
That's thousands of feet tall

And now I fall
Now I fall
Into oblivion
 
Chẳng bao giờ em khao khát tự do đến thế. Trước một bờ vực rêu phong nhớp nháp, em thấy đôi tay và khối óc dường như khô mòn.

Phải mất vài mùa để sắc mai nở rộ giữa trời xuân, để tim em thôi đập loạn, và đủ sức lê thân khỏi chiếc lồng tăm tối ấy.

Chẳng lẽ lại khó khăn đến vậy?

Sinh mệnh nào cũng khắc khoải thương đau, ngập ngụa giữa khổ sở tận cùng mà giãy giụa. Một câu hỏi của gió mưa cũng đủ làm em chênh vênh, rằng vì đâu, bắc ngang sông chỉ là cầu vồng không đáy.

Thương tâm ấy, chỉ đơn điệu một nốt hoải hoang.

Đủ sức kéo lòng chìm dưới miên man. Tịch mịch. Lạnh lẽo thênh thang. Không trung như khối đá đè ngang, chẳng thể nhấc lên, chẳng thấy dạng hình.
 
Vài điều thật cũ đã nhạt dần, khi những dòng trên vai áo em phai màu trong chậu giặt. Anh nhận ra mình không thể giữ mãi những điều cũ mèm, bủn rủn, già nua. Đồng thời, anh cũng chẳng thể nào quên đi.

Chỉ thoáng chốc thôi, anh thấy mình vẫn ở dưới tán cây, trên một nhánh chìa ra, vắt vẻo như chú mục đồng ngồi trên lưng trâu, thảnh thơi thổi sáo. Chiều vàng đổ xuống và, gió mơn man hai vai. Thảng thốt, tất thảy như trôi về một miền rất xa. Tay không với nổi nên anh nghĩ, những viễn du ấy chẳng hiện hữu ở đâu trong đoạn đời này.

Anh chỉ muốn nhìn thấy em lần nữa giữa ngột ngạt và buồn tẻ đan xen, thấy em trong những nhộn nhịp phù hoa đổ tràn lên cao nguyên nắng gió. Một chút thôi, anh muốn mình nằm giữa đất đủ lâu để gói gọn những câu từ đó, mà mang đi, trên rong ruổi đời mình.

Cảm xúc quá dễ dàng để gọi tên, nên bây giờ những rung động về em xa lạ, phải chăng...
 
Ta không để mất em thì, em hỡi.

Xin vỗ về nhau giữa những cơn mê khiến lòng run rẩy.

Được phép đan tay.
 
Người tiếc nuối vỗ về em lâu thế, chỉ tồn tại trong truyền thuyết chăng. Hay câu chuyện mà mình dùng cười nhau. Dấu chấm đứt gãy này.

Em hỡi...

Lòng anh chộn rộn, và thật nặng nề. Tâm trí hẹp hòi, không đủ chỗ cho chân thành em len lỏi. Anh sống với tim đầy vết xước, vòng tay em chẳng khép được miệng thương. Nhưng có những ngày anh mong mỏi em, hiện ra trên vũng lầy đã nhấn anh chìm khuất. Em hát một khúc ca cũng đủ sức gột rửa linh hồn.

Và đến cùng, chỉ anh là người còn xót thương em.
 
Quay lại
Top