Hỏa Ấn Triệu Hồi

phudz

Thành viên
Tham gia
12/4/2025
Bài viết
9

Chương 1: Thế Giới Phía Sau Gương


Ba năm trước, khi cánh cổng hầm ngục đầu tiên mở ra tại trung tâm Sài Gòn, không ai ngờ rằng đó chỉ là khởi đầu của tận thế.


Chúng trồi lên từ lòng đất—những con quái thú với hình thù méo mó, gào thét trong bóng tối và phá tan mọi lớp phòng ngự hiện đại. Một nửa thành phố bị xóa sổ trong 24 giờ đầu tiên. Rồi làn sóng hầm ngục lan rộng, từ Tokyo đến Paris, từ New York đến Cairo. Hàng triệu người thiệt mạng, hàng tỷ người mất đi nơi ở.


Từ trong bóng tối của hỗn loạn, một tổ chức tự xưng là Thánh Hội Thế Tân xuất hiện. Chúng tuyên bố mình là kẻ thừa kế của “Pháp Giới cổ xưa”, và rằng nhân loại hiện đại không xứng đáng với thế giới này. Mục tiêu của chúng: tiêu diệt thế giới cũ để tái sinh thế giới mới dưới tay những kẻ triệu hồi chân chính.


Để đối đầu, một tổ chức quốc tế được thành lập: Liên Hiệp Pháp Ấn Toàn Cầu (viết tắt là L.H.P.A). Họ huấn luyện những người đặc biệt – những kẻ sở hữu Ấn Triệu Hồi – dấu ấn có thể kết nối họ với sinh vật từ chiều không gian khác.
Ở một nơi khác, trong tầng hầm bí mật dưới Nhà thờ Đức Bà, Linh Hạ bước ra từ cánh cổng không gian. Cô rút thanh dao găm bạc, máu của quái thú nhỏ từng giọt từ vạt áo. Ánh mắt cô lạnh như thép.


“Chúng bắt đầu triệu hồi rồi…” – Cô lẩm bẩm, rồi quay n
Kỳ Nam giật lùi lại, đập lưng vào vách tường nứt nẻ của nhà vệ sinh. Hơi thở nghẹn lại. Con mắt trong gương không chớp, như thể đang quan sát từng tế bào trên cơ thể cậu.


Rồi nó... tan biến. Không phải biến mất, mà là hòa tan vào mặt gương như nước rút ngược vào khe nứt. Kèm theo đó, một âm thanh nhỏ vang lên trong đầu cậu – như tiếng chuông bạc ngân vang giữa đêm khuya:


“Ấn đã được khắc. Ngươi là kẻ triệu hồi cuối cùng.”


Cậu nhìn xuống mu bàn tay phải – nơi vừa mới trống trơn thì giờ đây xuất hiện một hình xăm mờ ảo, đỏ như máu. Đó là một vòng tròn phép trận, xung quanh là các ký tự không thể đọc được. Vừa nhìn vào, Kỳ Nam đã thấy đầu mình ong lên như muốn nổ tung.



[separate]



Cùng lúc đó – cách Kỳ Nam chưa đến 3km, bên dưới lòng đất Sài Gòn – Linh Hạ băng qua một hành lang ngầm lấp lánh những hoa văn cổ xưa.


Cô bước vào một căn phòng chứa hàng trăm màn hình. Một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo choàng đen viền bạc, đang chờ sẵn. Một biểu tượng kỳ lạ phát sáng trên trán ông: ba ngọn lửa giao nhau tạo thành tam giác – dấu ấn của Hội Đồng Triệu Hồi Cao Cấp.


“Người mới đã được chọn.” – Ông nói, không nhìn cô.


Linh Hạ siết chặt tay.


“Lần này... có vẻ là một người bình thường,” cô nói.


“Không ai bình thường sau khi mang Ấn. Cô biết rõ điều đó hơn ai hết, Linh Hạ.”


Cô im lặng. Ký ức cũ tràn về – một đêm mưa, máu, và... tiếng gọi của thứ gì đó từ bên kia thế giới.



[separate]



Trở lại với Kỳ Nam, cậu đã chạy khỏi khu căn hộ cũ. Tim đập như trống trận. Nhưng càng chạy, cậu càng thấy lạ – thế giới xung quanh như... lệch đi một chút. Âm thanh mờ hơn, màu sắc méo mó. Những vệt bóng tối chập chờn ở mép tầm nhìn. Và...


Grrr…


Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ góc hẻm. Cậu quay đầu, thấy một sinh vật bò ra từ mặt đất – thân hình như con báo đen, nhưng da phủ vảy, mắt phát sáng tím.


Con quái thú đầu tiên.


Kỳ Nam chưa kịp phản ứng thì mu bàn tay cậu bốc cháy. Pháp ấn đỏ rực sáng, và một cánh cổng xoáy lửa mở ra phía sau cậu.


Từ bên trong, một sinh vật lửa khổng lồ bước ra – nửa người nửa thú, mắt rực như mặt trời.


“Chủ nhân... gọi ta?”


Kỳ Nam đứng chết trân. Thế giới của cậu – vừa mới sụp đổ, lại vừa bắt đầu.
gười bước đi. Phía sau lưng là một cánh cổng hầm ngục đang khép lại—nhưng âm thanh gào thét vẫn vang vọng trong tim.



[separate]

 
Quay lại
Top Bottom