Hear and hurt (Nếu một ngày nào đó em ra đi, chính tay anh sẽ giết chết em)
Chap6: "Grill" & "punishment"("Tra hỏi" và "hình phạt")
Về đêm, căn biệt thự chìm vào trong sự tĩnh mịch vốn có, những ánh đèn vàng sang trọng với những kiểu dáng phương Tây nhòa đầy cả căn biệt thự. Trong cái tĩnh mịch bình thường này, đâu đó lại có sự tĩnh mịch bất thường của một cặp vợ chồng vắt mũi chưa sạch.
Trong căn phòng rộng rãi với ánh đèn vàng nghuy nga tráng lệ, ông xã người ta ngồi dựa vào chiếc ghế gỗ mun đen, tay cầm tờ báo "The news" bằng tiếng Anh, đôi mắt vô cảm lướt qua lướt lại trên tờ báo, đôi chút dừng lại ngắm nhìn "bé con" của mình đang "hối lỗi" trên cái ghế đối diện cách xa hơn hai mét. Ko khí u ám bao trùm cả căn phòng.
-Em đâu có làm gì đâu_"Bé con" bĩu môi, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào cái chân bị quấn băng chi chít của mình, hai tay ôm chặt đầu gối, nói nhỏ.
-Giải thích đi!_Hàn thiếu gia mắt vẫn đăm đăm vào một tin tức ko biết có giật gân hay ko trong tờ báo trên tay đã ko còn phẳng lì như trước, ra lệnh
-Em phải giải thích gì đây?_Cô bực mình vì suốt từ chiều tới giờ, ngồi trên xe cũng ko được yên vì ai đó cứ tạo ra một luồng ko khí lạnh làm cô co ro mấy mươi phút, rồi chưa kịp bỏ gì vào bụng, vừa tắm rửa xong đã bị lệnh triệu hồi của anh kéo đến đây. Giờ lại bị "tra hỏi" về mấy vấn đề lãng xét, ko bực mới lạ.
-Avril Kingston..._Hàn thiếu gia lệnh lùng đáp, đôi lông khẽ nhướn lên.
-À..._Cô à lên, giọng hớn hở khi nghe thấy tên của người quen, trong lòng có chút ngưỡng mộ_...đó là ân nhân của em đó
-Vậy sao?_Anh chàng nhà ta vẫn lạnh lùng đáp.
-Thật mà, cậu ấy giúp em tránh khỏi mấy cô nữ sinh vô duyên sinh sự_Cô cười tươi roi rói ko chú ý đến những biểu cảm đang tràn lan trên con người đối diện (ngôi xa hơn hai mét ai thấy gì chớ)_Cậu ấy còn giúp em băng bó chân khi bị thương nữa, nói chung dịu dàng hết chỗ chê_Kể là một chuyện, đằng này Hàn thiếu phu nhân còn bê nguyên cái mặt phừng phừng lúc gặp Avril trưng gia cho vị thiếu gia họ Hàn xem nữa chớ. (Thiếu phu nhân xin dừng lại hành động ko hợp tình hợp lí đó cho nếu ko Avril tàn đời mất >.<)
-Bồng bế nhau cũng là một cách giúp đỡ nhỉ_Cậu chàng vẫn giữ được sự điềm tĩnh nhưng chất giọng lại đầy sự mỉa mai thấy rõ.
Ưhm, có lẽ là vậy!_Cô mỉm cười đáp nhẹ, đôi mắt miên man nghĩ về hình bóng của người nào đấy rồi chợt khựng lại, mặt lại đỏ phừng phừng, tai cũng nóng ra lên, đôi mắt thẫn thờ, nói nhỏ như nói với chính mình: "Đẹp y như con gái vậy! Đôi mắt xanh ánh tím sắc hoa thủy chung của loài violet, mái tóc mây bồng bềnh ủ ấp một khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn và một mùi thơm trầm ấm...(Ui cha, mợ để ý con người ta kĩ hơn để ý chồng nữa mợ)
-Cô quan sát kĩ quá nhỉ?_Hàn thiếu gia thì thầm bên tai cô vợ bé bỏng đang bị dòng suy nghĩ cuốn trôi đến tận một gốc trời nào đó khiến cô giật nảy mình, đôi mắt thất thần nhìn chồng như đôi mắt vừa bị bắt gặp một con ma trong căn phòng ngợp ánh đèn.
-Rốt...cuộc...anh muốn nói gì đây?_Nhận rõ được sự nguy hiểm trong cách nói của ai kia, cô ấp úng thấy rõ sự quá đà của mình (ai bảo mải ngắm zai đẹp khi chồng mình còn chưa nhăn răng lìa đời chớ)
-Vậy cô nghĩ tôi muốn gì đây?_Ghé sát miệng gần tai vợ, cậu chàng lại thì thầm, những chiếc răng lạnh lướt nhẹ trên vành tai đỏ ửng, đe dọa (ui, ông này zê)
-Em...em..._Cô ngập ngừng, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán nhỏ, đôi mắt ươn ướt cũng "đứng ngồi ko yên" trước hành động của ai kia.
-Sao thế? Ko nói được gì à?_Vẫn cái giọng mỉa mai trầm ấm đó, chàng trai 18 sung sức nhà ta vòng tay của cổ vợ, hịt nhẹ vào lớp d.a thịt mỏng manh dưới chiếc cổ cao gầy (ui, thằng cha này muốn gì zậy)
-Anh...anh..._Cô thở gấp, sợ muốn chết được khi chiếc môi mềm mại của ông chồng ngang ngược chạm nhẹ vào gò má vẫn còn nóng hổi của cô (ui, tên này làm hơi quá)
-Sợ đến thế à?_Anh chàng hỏi nhỏ, giọng trầm ấm thì thầm, hơi phả vào từng thớ thịt mềm, bàn tay săn chắc từ từ ôm lấy chiếc cổ gầy guộc của vợ mình, đôi lúc lại khẽ siết mạnh (chắc tên này tính bóp cổ vợ rùi).
-Anh..._Cô gái ngập ngừng_...anh làm thế khiến em nghĩ anh đang ghen đấy._Nói đoạn cô ngẩng khuôn mặt một chút biến sắc cũng ko còn vương *** mà thay vào đó là nụ cười cời cợt, đầy tự tin, giọng nói cứng rắn thách thức con người đang trong tầm mắt.
-Ghen?_Ông chồng khựng lại nhìn vợ, ánh mắt sắc lạnh, đen sẫm như màu bầu trời đêm sau cơn bão bất ngờ, lông mày nhướn lên làm vẻ khó hiểu trong khi đôi môi thoáng cong nhẹ.
-À..., Avril bảo như thế này là ghen_Cô lại mỉm cười khi nhớ đến cuộc thoại ngắn ngủi giữa cô và Avril (Đến lúc bây giờ mà còn khiêng cả con sâu vào để làm rầu nồi canh hả trời, cô này mà làm đầu bếp chắc chết hết cả làng) khi cậu ta loay hoay với vết thương trên chân cô,.
-Hắn ta còn nói gì?_Vẫn giữ vẻ điềm nhiên của một con người lão luyện trong thường trường đầy rẫy sự ganh đua, hiểm ác, chàng trai quay trở lại tư thế còn dang dở rồi ấn cô ngã dựa vào thành ghế (Tên này có ý gì thế trời)
-Ưhm, Avril bảo như thế nghĩa là anh quan tâm đến em chứ sao?_Như đã chuẩn bị sẵn lời thoại, cô tiếp lời, ko chút bối rối, đắn đo thoáng hiện trên khuôn mặt vẫn chút ửng đỏ.
-Quan tâm ư?_Như đã chìm vào một trò chơi vớ vẩn nào đó giữa anh và cô, cuộc hội thoại vẫn tiếp tục trong sự ngờ đoán của hai bên, cả cô và anh cũng ko ngoại lệ. Anh tiếp tục với câu hỏi đã được đặt ra sẵn.
-Ưhm, anh chưa quan tâm ai cả mà, kể cả em cũng ko..._Đưa bàn tay vẫn còn vệt băng dài ở lòng bàn tay, cô vuốt nhẹ từng lọm tóc đen bóng, chần chừ, cô chậm rãi_Vậy mà giờ anh lại quan tâm đến em...làm em hơi vui vui chút chút_Cô cười nhẹ nhìn anh, ánh mắt chân thật lảng vảng xuất hiện quanh con người này.
-Cô hiểu được nghĩa của nó sao?_Anh chồng hồ nghi hỏi vợ, bàn tay kia siết mạnh chiếc cổ gầy vẫn chưa buông lơi.
-Avril..