chương 12
- Thiên Dung! Có bạn tìm nè con.
Giọng mẹ tôi ngọt ngào vang lên, tôi ngóc đầu dậy cố suy nghĩ xem là ai nhưng cái đầu lớ ngớ của tôi chẳng nghĩ ra được tý gì. Từ ngày bị tên Hải mắng một trận tôi chẳng còn tâm trí nào mà vui cười nổi. Cứ ngày nào cũng như ngày đó ăn xong lại nằm.
- Dung à! Xuống đây đi bạn con tìm nè.
- Dạ
Tôi uể oải vươn mình dậy, đưa tay vớ cái lược chỉnh trang lại dung nhan. Mớ tóc lù xù rối tung của tôi làm cho gương mặt vốn ngây thơ của tôi giờ lại ngố hơn. Kẹp một cây kẹp hình chiếc nơ xanh đè cho mấy cọng tóc xẹp xuống tôi lẩn thẩn đi xuống nhà.
- Ai vậy mẹ?
Còn trên cầu thang mà tôi cũng không chiệu yên vớ một câu hỏi để thoả tính cách của mình. Không có tiếng trả lời, tôi đi hơi nhanh xuống. Căn nhà trống mà có ai đâu...thế thì lạ thật chẳng lẽ tôi bị mộng du. Ôi trời ! không phải vậy chứ.
Tôi đi lại gần chiếc sofa nhướng người ra ngoài sân nhìn xem có ai không nhưng hoàn toàn không có.
- Này!
Aaaaaaaa
Tôi hoảng hồn đưa tay lên đầu ngồi thụt xuống không dám nhìn lên trên. Không phải ma chứ.
- Nè, làm cái gì vậy? Nhát gan thế là cùng.
Cái giọng nói này sao nghe quen quen, mà cũng lạ lạ. Tôi ngước lên hé mắt ra nhìn...
Cái tên Hải xấu xa đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh hơn băng tuyết, môi hắn nhếch lên kinh kỉnh. Tôi bị doạ một hồi làm phát khùng:
- Này, làm cái gì mà như ma vậy? Không biết hù cũng sẻ chết người à?
Hắn lạnh lùng:
- Cô chết thì có liên quan gì đến tôi.
- Bạn...
Tôi bị hắn làm cho nghẹn họng, hừ nhịn, tôi nhịn vậy. Khoanh tay tôi nhướng mắt nhìn hắn:
- Bạn đừng nói là lạc đường vào lộn nhà nhé?
- Tôi tìm cô, đúng nhà.
Người gì đâu mà nói chuyện lạnh lùng thế trời, không biết hắn có bị bệnh trầm cảm không nữa. Hứ, đồ khó ưa!
- Ơ hay, bạn tìm tôi à? Tôi có nghe lộn không vậy? Mà bạn tìm tôi làm gì? Không phải là chưa mắng tôi đủ nên giờ định mắng nữa à. Cho tôi xin đi, tôi mệt lắm rồi. Haizzz...tôi cũng không ép bạn nữa đâu.
- Tôi sẻ tham gia với cô.
Hả?? tôi có nghe lầm không đây? Hắn sẻ tham gia à? Tôi ngoáy lỗ tai bảo hắn:
- Bạn nói lại xem? Tôi không nghe lầm chứ?
Hắn quay sang tôi, lạnh lùng:
- Vớ vẫn, tôi không có thói quen nói lần thứ hai. Chiều nay tôi qua đón cô đi tập, cô chắc cũng biết nhảy chứ?
Hả? biết nhảy gì, tôi biết nhảy thì mới là chuyện lạ, tôi lúc lắc cái đầu:
- Uhm, không biết nhảy.
- Sao? – Hắn tròn mắt nhìn tôi. Tôi bối rối cười cầu hoà.
- Nhưng không sao tôi sẻ cố gắng tập thật nhiều vào, chắc không có vấn đề đâu. Hì hì...
Hắn suy tư hết 3 giây, gật đầu:
- Mong là được như thế, tôi đi đây.
Thế là đi thẳng à, đồ mất lịch sự không biết galang với phái nữ thế nào nữa. Tôi ra đóng cửa lại, cài khoá.
Vào nhà tôi bắt đầu tham chiến với cái bánh mì, ngấu nghiến nhai đến mõi miệng. Thế nhưng tôi không quan tâm đầu óc tôi đang suy nghĩ đến chuyện khác cơ.
Tôi không hiểu sao Hải lại đồng ý tham gia cuộc thi nhảy này, chẳng phải lúc trước hắn phản đối quyết liệt lắm sao? Rắc rối nhỉ, hay là do hắn bị thủng não cũng không chừng. Mặc kệ đi, dù sao hắn cũng tham gia rồi cơ hội thắng con Doanh là 50%. Con số không lớn lắm nhưng tôi sẻ cố gắng nâng dần nó lên.
- Một, hai, ba...bốn, một...hai...ba..bốn...một...
- Ưm, cô nhảy sai rồi.
Tôi thật không nghĩ mình ngốc đến thế này, học biết bao nhiêu rồi mà cái cơ bản nhất cũng không xong, lần nào cũng như lần nào đạp mũi giày lên trên chân của Hải. Hắn mỗi lần đị tôi đạp là trừng mắt nhìn tôi một lần. cái trừng mắt đầy thiện cảm của hắn làm tôi dù đỗ đầy mồ hôi mà vẫn cảm thấy lạnh.
Tập lại một lần rồi lại một lần, tôi có dùng bộ não vốn không được thông minh của mình cố nắm bắt gia điệu nhưng...cứ dẫm lên chân Hải mãi. Vậy mà tên Hải này cũng kiên nhẫn gớm, hắn không trách gì cả gương mặt cứ lầm lì, bắt tôi nhảy suốt.
Ôi thật là khổ, cứ như thế này thì đến khi nào mới hoàn thành đây, lần này thua thì mất mặt chết. Cứ nghĩ tới tên Danh dùng ánh mắt chiến thắng nhìn tôi, con Doanh thì ánh mắt khinh bỉ cùng bao ánh mắt thương hại khác khi tôi thua cuộc thì tôi lại chiệu không nổi. hu hu, ai giúp được tôi đây trời.
- Dừng lại!
Giọng cô huấn luyện viên gay gắt kêu lên làm tôi sững lại, bà cô nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn:
- Sao em cứ nhảy sai giai điệu mãi vậy? Em nhảy lúc trước nhạc lúc sau nhạc thì làm sao mà thi với thố được. Chân em lúc nào cũng phải thả lõng cho thoải mái đừng cứng quá, còn nữa khi nhảy phải chú ý, chuyên tâm vào gia điệu không được phân tâm. Làm lại đi...
Phù, mệt chết mất... Tôi nhận chai nước từ tay Hải nốc một hơi hơn nữa chai. Chân tê buốt vì đau, tôi thương tiếc nhìn đôi chân ngọc ngà của mình than vãn. Khi nhìn lên gặp ánh mắt ưu tư của Hải, hắn đang nhìn ra cửa nhưng mà trong mắt hắn hình như là một khoảng trời nào đó. Ánh mắt hắn cô đơn và lạnh lẽo, khi nhìn vào nếu như không có miễn dịch như tôi chắc chắn chưa hết ba giây là đã bị nhấn chìm rồi.
Tôi lay nhẹ tay hắn:
- Này! Đi ăn nhé, tôi đói rồi.
Hắn nhìn tôi, liếc sang cái đồng hồ rồi gật đầu. Hắn không thích nói nhiều, cách sống của hắn dường như tách khỏi thế giới nhộn nhịp bên ngoài. Hắn thích trầm lặng, ngồi một chỗ tư lự ngắm trời mây. Tôi và hắn đi đến một tiệm phở nhỏ ven đường, trời đã bắt đầu tối. Dòng người nhộn nhịp qua lại đông hơn, tôi và hắn gọi mỗi người một tô phở. Tôi thì cặm cụi ăn đến quên hết trời đất còn hắn ăn giống như là có lệ, nhàm chán. Đưa tay vớ lấy khăn giấy tôi thấy hắn cũng buôn đũa.
- Sao thế? Sao không ăn nữa?
- Không sao cả, no rồi. Về thôi.
- À ừ thì về.
Tôi không dám cải lại hắn lẽo đẽo theo hắn đi về. Trời đã tối đèn đường rực sáng, nhìn bốn bên vắng lặng tự nhiên tôi cảm thấy rùng mình. Gió lạnh thổi qua làm lá ven đường bay lên quất vào người tôi. Hải vẫn bước đi bình thường xem ra hắn không cảm thấy lạnh lẽo gì rồi. Chuyện này cũng không lạ gì với một tên ăn chơi vào ban đêm như hắn, đánh nhau đỗ máu hắn còn không sợ nữa mà.
Đi đến cái hẻm vắng teo nhìn thật ghê rợn. Khổ nỗi muốn đi nhanh nên hắn dẫn tôi đi tắt qua đây, lỡ đến rồi thì phải đi thôi. Tôi đi sát vào người hắn, chân tay cứng đờ khi nghe tiếng côn trùng kêu rã rích, tiếng lộp cộp của vật thể va chạm. Hắn gỡ cánh tay tôi đang bấu chặt trên tay hắn ra:
- Cô làm gì thế?
Tôi nuốt một ngụm khí lạnh, giọng hơi run:
- Con hẻm này dài không?
- Không dài, nữa đường rồi đó.
Ôi, từ nãy đến giờ mà chỉ có nữa đường thôi à. Tôi giục hắn:
- Đi nhanh đi, tôi thấy ớn ớn.
Hắn buông giọng:
- Đúng là con gái phiền phức.
Ai da, hắn thật không biết lịch sự nha, tôi mà không cần sự giúp đỡ của hắn thì hắn khó mà yên với tôi đâu. Ném cho hắn cái nhìn hậm hực nhưng tôi biết chắc hắn không bao giờ nhìn thấy, tôi tiếp tục bước đi.
Phen này về tới nhà mai mốt hết dám đi đường này nữa, thà chiệu khó một tý đi đường vòng cho an toàn. Đi tắt kểu này có ngày gặp ma.
- A!
Tôi lo suy nghĩ mà không chú ý nên va vào lưng Hải, hắn dừng lại tự bao giờ thế. Tôi định mắng cho hắn một trận, nhưng vừa ngước lên tôi đã chẳng nói được lời nào.
Ôi đây là đang đóng phim sao, phim võ thuật nữa chứ. Nào là gậy gọc, dao, kiếm gì mà nhiều thế.
Hải và một bọn người hung tợn tay cầm vũ khí đang đấu mắt với nhau. Hai bên phải nói là ngang tài ngang sức, ánh mắt bọn kia thì đầy lửa như muốn thiêu đốt người khác. Ánh mắt Hải thì âm trầm như băng sơn, lạnh đến thầu xương. Tôi ngơ ngác vận dụng ý thức của mình phân tích tình hình hiện tại. Không lẽ đây là một vụ thanh toán trên gian hồ sao? Và người bị thanh toán là Hải, và người cùng chung số phận là tôi. Amen, không phải chứ, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa mà. Tôi còn chưa thắng tên Danh với con Doanh mà, cuộc đời tôi chưa có gì nỗi bật cả. Tôi không muốn chết ngay bây giờ đâu.
- Mày nhận ra tao chứ thằng nhóc?
Cái tên bụng bự đầu to, không tóc kia lên tiếng. Giọng hắn thật là khó nghe quá đi. Hải cười nhạt:
- Đại ca Hắc Bang, Lý Giang.
- Ha ha ha... giỏi...ha ha
Hắn ta làm gì mà cười khoái chí thế, làm như ai biết hắn là hay lắm vậy. Xí, có gì đáng cười.
- Còn nhỏ mà biết nhiều thế nhóc, xem ra mày cũng có chút bản lĩnh.
Hải ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, lạnh giọng:
- Cám ơn!
- Nhưng... – Hắn bỗng nghiêm giọng, ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt – mày đánh anh em tao thì không thể bỏ qua được. Mày chắc cũng đoán được hôm nay tao đến đây để làm gì chứ?
Hải cười cười không trả lời. Tôi run bần bật, không phải hắn định trả thù chứ thế thì làm sao đây? Tôi nuốt nước miếng cố nén nỗi sợ hãy theo dõi tiếp .
- Tao nói nhé nhóc, còn nhỏ thì nên ở nhà mà ăn uống cho mau lớn đừng bắt chước người ta ra đường múa võ, có ngày không còn gặp mặt mẹ lần cuối đâu...