HẠ AN SỞ CẦM NGUYỆT - phần 1 Cây Rẻ Quạt Trước Sân Nhà

YSTLY

Thành viên
Tham gia
6/9/2025
Bài viết
18

Chương 1: Cô Bé Ánh Dương và Sắc Màu Hy Vọng​

Ngôi nhà cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh của thành phố luôn có một vẻ đẹp riêng biệt, mà vẻ đẹp ấy phần lớn đến từ cây rẻ quạt cổ thụ đứng sừng sững trước sân. Mùa hè, tán lá xanh mướt như che chở cả một vùng ký ức. Mùa thu, từng chiếc lá vàng rơi xuống như những đồng tiền lấp lánh, trải dài trên bậc thềm.

Năm ấy, Hạ An vừa tròn mười tuổi. Cô bé mang đúng cái tên của mình, là một vệt nắng ấm áp và dịu dàng. An sở hữu đôi mắt to tròn, long lanh, luôn ánh lên vẻ tò mò và bao dung. Mái tóc đen dài được buộc lỏng phía sau, thỉnh thoảng lại có một vệt màu nước nhỏ vương trên gò má vì cô bé vừa đặt cọ xuống chưa kịp rửa tay.

Hạ An có một thế giới riêng, nơi những chiếc bút chì và hộp màu nước là bạn đồng hành. Thế giới ấy đầy ắp nụ cười, những nét vẽ bay bổng, và sự dịu dàng không biên giới. Cô bé thường ngồi dưới gốc rẻ quạt, say sưa phác họa lại từng chi tiết của khu phố, của những chú chim đậu trên cành, hay đơn giản là những sắc màu cô bé nhìn thấy từ cửa sổ nhà bên.

Ngôi nhà bên cạnh là của Kiều Diên.

Kiều Diên cũng vừa tròn mười tuổi, nhưng cậu nhóc dường như sống trong một khoảng lặng hoàn toàn khác với sự rực rỡ của Hạ An. Nếu An là ánh dương, thì Diên là một màn đêm tĩnh mịch, ẩn chứa những vì sao lạnh lẽo. Cậu bé sở hữu mái tóc đen rối nhẹ, khuôn mặt góc cạnh sớm toát lên vẻ thông minh, nhưng đôi mắt lại luôn có một nỗi buồn xa xăm, tựa như tâm hồn đã bị thương tổn từ rất lâu.

Tài năng của Kiều Diên không nằm ở màu vẽ, mà ở những dòng mã. Cậu có thể ngồi hàng giờ trước chiếc máy tính cũ kỹ, đôi tay nhỏ thoăn thoắt gõ phím. Những con số, những thuật toán là thế giới an toàn của cậu, nơi không có tiếng ồn ào và không có sự phán xét.

Hạ An đã cố gắng làm quen với Kiều Diên từ lâu. Cô bé mang những chiếc kẹo ngọt, những bức tranh ngộ nghĩnh sang tặng, nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững và những câu trả lời cụt lủn.

Hôm nay, Hạ An lại mang một bức tranh mới. Đó là bức tranh vẽ cây rẻ quạt dưới mưa, với những chiếc lá xanh rờn và những giọt nước long lanh. Cô bé cẩn thận gõ cửa nhà Kiều Diên.

Kiều Diên mở cửa, ánh mắt cậu ấy dừng lại trên bức tranh. "Cậu lại vẽ linh tinh nữa à?" - Giọng cậu bé lạnh lùng, nhưng không có ác ý, chỉ là một sự bướng bỉnh khó gần.

"Không phải linh tinh!" - Hạ An chu môi, nhưng nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi. "Đây là cây rẻ quạt mà. Tớ tặng cậu. Nhìn xem, nó màu xanh của hy vọng đó!"

Kiều Diên không nhận tranh, nhưng cậu cũng không đóng cửa. Cậu nhìn thẳng vào bức vẽ, nơi có một hình ảnh mờ ảo của cậu bé đang ngồi dưới gốc cây, đối diện là một cô bé.

"Cây rẻ quạt chỉ đẹp khi lá nó vàng thôi." - Cậu nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm.

Hạ An không nao núng. Cô bé tiến lại gần, đặt bức tranh ngay trên bệ cửa sổ nhà cậu. "Không đúng! Nó đẹp cả khi nó xanh. Vì nó xanh nghĩa là nó đang lớn, đang chờ đợi một điều gì đó. Giống như tớ đang chờ đợi cậu vậy."

Kiều Diên giật mình quay lại nhìn cô bé. Lời nói của Hạ An, đơn giản nhưng lại chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn cậu.
 
Quay lại
Top Bottom