congchuamauhong
Thành viên
- Tham gia
- 14/7/2010
- Bài viết
- 48
GẠT ĐI NƯỚC MẮT
Sau một thời gian hì hục sáng tác, mình cũng cho ra lò được fiction này, mong mọi người ủng hộ, còn có chỗ nào không hợp lí xin mọi người cứ nhiệt tình comment, mình sẽ rút kinh nghiệm. Ai có lòng hảo tâm post sang các trang khác mình cũng xin chân thành cảm ơn, nhưng vì lần trước cũng có một fic của mình khi post sang trang khác thì không có tên tác giả nên mình mong mọi người lưu ý giùm.
Tác giả: Sunshine
“Em sẽ quên anh!”
“Không thích tôi cậu sẽ hối hận đấy!”
“Dù con trai có chết hết thì tôi thà ở giá còn hơn là thích cậu!”
Bắt đầu của một chuyện tình đẹp là kết thúc của mối tình đầu với những tan vỡ…..
Chap 1: Tôi!!!
Trường THPT An Bình…
Ra chơi 10’…
“ Ban chấp hành Đoàn trường xin thông báo ngay bây giờ mời Bí thư các lớp khối 10 và 11 xuống ngay văn phòng Đoàn để tiến hành họp triển khai kế hoạch trong tuần! Xin nhắc lại, ngay bây giờ…”
Từ trên loa phóng thanh của trường đã vang lên “lời kêu gọi bí thư đi họp” quen thuộc vào sáng thứ tư hàng tuần. Nhanh chóng thu dọn tàn dư của tiết học trước và phần ăn sáng là cái bánh bông lan vào học bàn, vơ vội cuốn sổ cùng cây viết lao xuống văn phòng Đoàn trường, phi với vận tốc tên lửa…
45s sau…tôi có mặt tại văn phòng Đoàn.
Mọi người đã có mặt đầy đủ và tôi cũng có mặt. Chuyện! Đã phi với vận tốc 2m/s thì quãng đường 90m không còn là vấn đề, tôi còn dư đến 15s cơ mà, không bị phạt là may rồi!
Vừa ngồi xuống dãy bàn vừa thở cứ như một con khùng vừa chạy trốn Bác sĩ chính hiệu, tôi thật khó có thể tưởng tượng nổi hình ảnh của mình trong gương: tóc tai rối xù như vừa ngủ dậy, mặt đỏ bừng, thở như chưa từng được thở!...3s sau khi nhận diện được mình trong gương: Oh my god! Đây là mình sao? Một hot girl như mình mà lại để mất hình tượng như thế này sao? Không được! Phải lấy lại hình tượng ngay lập tức!
Suy nghĩ đi đôi với hành động: suy nghĩ vừa bắt đầu là lúc “cái lược tự nhiên” là 5 ngón tay ngọc ngà của tôi đưa lên chải lại mái tóc mượt dài ngang lưng, lấy lại nhịp thở bình thường. OK! Hot girl ngày nào đã trở lại!
Sau khi giải quyết các vấn đề riêng thì lúc này tôi mới nhận thấy vấn đề chung lúc này là mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Chẳng lẽ mấy hành động trong mấy chục giây vừa qua lại làm mọi người ngạc nhiên đến vậy?
Không còn cách nào khác, tôi đành làm mặt dày cười xã giao với mọi người một cái, và thế là không còn ai nhìn tôi nữa. Kì lạ!
Mà nhắc tới nguyên nhân làm tôi phải “khùng khùng” như thế này từ nãy tới giờ thì phải nhắc đến cái quy định “có một không hai” kia của Đoàn. Tất cả là vì trước đây mỗi lần họp là y như rằng gần hết 10’ ra chơi mới tập hợp được đầy đủ mọi người. Vì cái tính lề mề đó của mọi người (có cả tôi) nên Đoàn đã đặt ra nội quy là trong vòng 1’ từ khi thông báo họp tất cả mọi người phải có mặt, nếu đến trễ thì phạt 20 nghìn xung vào công quỹ. Và cũng vì tiếc tiền nên ai cũng lo ba chân bốn cẳng tới sớm để khỏi bị phạt, nhưng mà chỉ có tôi là khổ!
Tội lắm, phòng học lớp tôi do thiếu phòng nên nằm cùng dãy với lớp 12, lại là dãy cách xa văn phòng Đoàn nhất nên cứ mỗi lần họp là tôi lại cứ phải khổ sở như thế đấy! Ngân quỹ tiêu vặt đã eo hẹp lắm rồi, tôi không thể để nó càng eo hẹp hơn vì cái quy định vớ vẩn này được, vì vậy mà cứ tới buổi là y như rằng tôi lại lặp lại khả năng chạy “tới đâu hay tới đó” của mình!
….
Buổi họp lại cứ nhắc đi nhắc lại mấy kế hoạch trồng hoa và chăm sóc cây trong vườn trường, chán ngắt! Có thế thôi mà làm tôi phải lao đao như thế đấy!
Tan họp…
- Bé Phương tội thật! Cứ tới thứ tư là lại chạy như ma đuổi ấy nhỉ?
- Anh lại còn chọc em à? Bữa nào em phải ý kiến để thay đổi cái quy định chết dẫm đó mới được, em còn chưa kịp ăn sáng xong, ăn được bao nhiêu tiêu hóa hết rồi còn đâu!
- Thôi thôi anh biết rồi! Em là tội nghiệp nhất, khổ sở nhất, được chưa?
- Anh nói thế còn nghe được! Hì
Anh lại xoa đầu tôi, mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy mình trẻ con kì lạ khi ở bên anh. Anh tên Hiếu, tên đầy đủ là Lâm Khắc Hiếu, có thể gọi là một hot boy, Bí thư chi đoàn lớp 11A1. Điểm đặc biệt đáng nói ở đây là anh hát rất hay. Rất thân thiết với tôi, và giữa anh với tôi có một thứ tình cảm….rất đặc biệt! Chỉ là chưa đến lúc nói ra mà thôi!
Phòng học anh nằm ở dãy trước dãy phòng lớp tôi, vì vậy mỗi lần nói chuyện với anh cũng chỉ có mấy câu là ai lại về lớp nấy, tiếp tục sự nghiệp “học, học nữa, học mãi” của mình.
Về tới lớp, lại phải hét khô cả cổ cái lũ nhiều chuyện này mới dừng lại được và tập trung lại một chỗ nghe tôi thông báo kế hoạch trồng hoa chăm sóc cây mà tôi mới tiếp thu hồi nãy. Cái chức vụ Bí thư chi đoàn lớp 10C10 này đúng là chỉ có khổ và khổ. Trường tôi chia làm hai ban, ban A và ban C, tôi-tuy lực học không thua kém ai nhưng vì khi thi đầu vào làm bài không tốt nên xuống ban C học. Nhưng một khoảng thời gian sau, tôi đã chứng minh cho mọi người thấy lực học của mình, như vậy mới là tôi. Vừa mới lê tấm thân mệt mỏi về cái bàn cuối chưa kịp ngồi xuống thì nhỏ Linh nhảy tới.
- Bé Bơ! – Đây là biệt danh mà trong lớp đặt cho tôi, bởi vì tôi không để ý tới tên con trai nào và “bơ” luôn mấy tên trồng cây si nên trong lớp ai cũng gọi tôi như vậy.
- What?
- Làm bài tập Anh chưa?
- Hỏi làm gì?
- Cho mình mượn đi!
Biết ngay là hỏi để mượn thôi mà, có gì tốt đẹp đâu, vả lại tôi cũng không phải loại người hẹp hòi, nên chi bằng là cho nó mượn để khỏi mang tiếng ích kỉ với bạn bè. Thế là đành lôi cuốn vở bài tập Anh trong ba lô ra cho nó mượn.
- Thank you very much! Minh Phương! I love you!
Nhìn nó mừng rối rít mà tôi thật không thể không thương cho cái số học trò chép bài. Có ai muốn chép bài của người khác đâu, nhưng chẳng qua là vì hoàn cảnh đẩy đưa thôi mà…Tội nghiệp!
***
Vậy là lại kết thúc một buổi học. Lê lết tấm thân về tới nhà cũng là lúc cái bụng réo om sòm cả lên. Cửa nhà khóa ngoài, vậy là ba mẹ vẫn chưa về. Ba mẹ tôi làm cho một công ty chuyên về cung cấp các phần mềm máy tính, đi công tác thường xuyên nên dù mới học lớp 10 mà tôi đã sớm quen sống một mình rồi. Mà sống một mình thì cái bản tính lười nhác của tôi lại trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết, và hậu quả là bữa nào cũng chỉ có Lẩu thái, Bò rau thơm, Bốn phương, gấu đỏ….họa hoằn lắm mới có một bữa cơm vào ngày chủ nhật, nhưng cũng chỉ là ăn một mình nên cũng chẳng buồn nấu!
Sau một thời gian hì hục sáng tác, mình cũng cho ra lò được fiction này, mong mọi người ủng hộ, còn có chỗ nào không hợp lí xin mọi người cứ nhiệt tình comment, mình sẽ rút kinh nghiệm. Ai có lòng hảo tâm post sang các trang khác mình cũng xin chân thành cảm ơn, nhưng vì lần trước cũng có một fic của mình khi post sang trang khác thì không có tên tác giả nên mình mong mọi người lưu ý giùm.
Tác giả: Sunshine
“Em sẽ quên anh!”
“Không thích tôi cậu sẽ hối hận đấy!”
“Dù con trai có chết hết thì tôi thà ở giá còn hơn là thích cậu!”
Bắt đầu của một chuyện tình đẹp là kết thúc của mối tình đầu với những tan vỡ…..
Chap 1: Tôi!!!
Trường THPT An Bình…
Ra chơi 10’…
“ Ban chấp hành Đoàn trường xin thông báo ngay bây giờ mời Bí thư các lớp khối 10 và 11 xuống ngay văn phòng Đoàn để tiến hành họp triển khai kế hoạch trong tuần! Xin nhắc lại, ngay bây giờ…”
Từ trên loa phóng thanh của trường đã vang lên “lời kêu gọi bí thư đi họp” quen thuộc vào sáng thứ tư hàng tuần. Nhanh chóng thu dọn tàn dư của tiết học trước và phần ăn sáng là cái bánh bông lan vào học bàn, vơ vội cuốn sổ cùng cây viết lao xuống văn phòng Đoàn trường, phi với vận tốc tên lửa…
45s sau…tôi có mặt tại văn phòng Đoàn.
Mọi người đã có mặt đầy đủ và tôi cũng có mặt. Chuyện! Đã phi với vận tốc 2m/s thì quãng đường 90m không còn là vấn đề, tôi còn dư đến 15s cơ mà, không bị phạt là may rồi!
Vừa ngồi xuống dãy bàn vừa thở cứ như một con khùng vừa chạy trốn Bác sĩ chính hiệu, tôi thật khó có thể tưởng tượng nổi hình ảnh của mình trong gương: tóc tai rối xù như vừa ngủ dậy, mặt đỏ bừng, thở như chưa từng được thở!...3s sau khi nhận diện được mình trong gương: Oh my god! Đây là mình sao? Một hot girl như mình mà lại để mất hình tượng như thế này sao? Không được! Phải lấy lại hình tượng ngay lập tức!
Suy nghĩ đi đôi với hành động: suy nghĩ vừa bắt đầu là lúc “cái lược tự nhiên” là 5 ngón tay ngọc ngà của tôi đưa lên chải lại mái tóc mượt dài ngang lưng, lấy lại nhịp thở bình thường. OK! Hot girl ngày nào đã trở lại!
Sau khi giải quyết các vấn đề riêng thì lúc này tôi mới nhận thấy vấn đề chung lúc này là mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Chẳng lẽ mấy hành động trong mấy chục giây vừa qua lại làm mọi người ngạc nhiên đến vậy?
Không còn cách nào khác, tôi đành làm mặt dày cười xã giao với mọi người một cái, và thế là không còn ai nhìn tôi nữa. Kì lạ!
Mà nhắc tới nguyên nhân làm tôi phải “khùng khùng” như thế này từ nãy tới giờ thì phải nhắc đến cái quy định “có một không hai” kia của Đoàn. Tất cả là vì trước đây mỗi lần họp là y như rằng gần hết 10’ ra chơi mới tập hợp được đầy đủ mọi người. Vì cái tính lề mề đó của mọi người (có cả tôi) nên Đoàn đã đặt ra nội quy là trong vòng 1’ từ khi thông báo họp tất cả mọi người phải có mặt, nếu đến trễ thì phạt 20 nghìn xung vào công quỹ. Và cũng vì tiếc tiền nên ai cũng lo ba chân bốn cẳng tới sớm để khỏi bị phạt, nhưng mà chỉ có tôi là khổ!
Tội lắm, phòng học lớp tôi do thiếu phòng nên nằm cùng dãy với lớp 12, lại là dãy cách xa văn phòng Đoàn nhất nên cứ mỗi lần họp là tôi lại cứ phải khổ sở như thế đấy! Ngân quỹ tiêu vặt đã eo hẹp lắm rồi, tôi không thể để nó càng eo hẹp hơn vì cái quy định vớ vẩn này được, vì vậy mà cứ tới buổi là y như rằng tôi lại lặp lại khả năng chạy “tới đâu hay tới đó” của mình!
….
Buổi họp lại cứ nhắc đi nhắc lại mấy kế hoạch trồng hoa và chăm sóc cây trong vườn trường, chán ngắt! Có thế thôi mà làm tôi phải lao đao như thế đấy!
Tan họp…
- Bé Phương tội thật! Cứ tới thứ tư là lại chạy như ma đuổi ấy nhỉ?
- Anh lại còn chọc em à? Bữa nào em phải ý kiến để thay đổi cái quy định chết dẫm đó mới được, em còn chưa kịp ăn sáng xong, ăn được bao nhiêu tiêu hóa hết rồi còn đâu!
- Thôi thôi anh biết rồi! Em là tội nghiệp nhất, khổ sở nhất, được chưa?
- Anh nói thế còn nghe được! Hì
Anh lại xoa đầu tôi, mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy mình trẻ con kì lạ khi ở bên anh. Anh tên Hiếu, tên đầy đủ là Lâm Khắc Hiếu, có thể gọi là một hot boy, Bí thư chi đoàn lớp 11A1. Điểm đặc biệt đáng nói ở đây là anh hát rất hay. Rất thân thiết với tôi, và giữa anh với tôi có một thứ tình cảm….rất đặc biệt! Chỉ là chưa đến lúc nói ra mà thôi!
Phòng học anh nằm ở dãy trước dãy phòng lớp tôi, vì vậy mỗi lần nói chuyện với anh cũng chỉ có mấy câu là ai lại về lớp nấy, tiếp tục sự nghiệp “học, học nữa, học mãi” của mình.
Về tới lớp, lại phải hét khô cả cổ cái lũ nhiều chuyện này mới dừng lại được và tập trung lại một chỗ nghe tôi thông báo kế hoạch trồng hoa chăm sóc cây mà tôi mới tiếp thu hồi nãy. Cái chức vụ Bí thư chi đoàn lớp 10C10 này đúng là chỉ có khổ và khổ. Trường tôi chia làm hai ban, ban A và ban C, tôi-tuy lực học không thua kém ai nhưng vì khi thi đầu vào làm bài không tốt nên xuống ban C học. Nhưng một khoảng thời gian sau, tôi đã chứng minh cho mọi người thấy lực học của mình, như vậy mới là tôi. Vừa mới lê tấm thân mệt mỏi về cái bàn cuối chưa kịp ngồi xuống thì nhỏ Linh nhảy tới.
- Bé Bơ! – Đây là biệt danh mà trong lớp đặt cho tôi, bởi vì tôi không để ý tới tên con trai nào và “bơ” luôn mấy tên trồng cây si nên trong lớp ai cũng gọi tôi như vậy.
- What?
- Làm bài tập Anh chưa?
- Hỏi làm gì?
- Cho mình mượn đi!
Biết ngay là hỏi để mượn thôi mà, có gì tốt đẹp đâu, vả lại tôi cũng không phải loại người hẹp hòi, nên chi bằng là cho nó mượn để khỏi mang tiếng ích kỉ với bạn bè. Thế là đành lôi cuốn vở bài tập Anh trong ba lô ra cho nó mượn.
- Thank you very much! Minh Phương! I love you!
Nhìn nó mừng rối rít mà tôi thật không thể không thương cho cái số học trò chép bài. Có ai muốn chép bài của người khác đâu, nhưng chẳng qua là vì hoàn cảnh đẩy đưa thôi mà…Tội nghiệp!
***
Vậy là lại kết thúc một buổi học. Lê lết tấm thân về tới nhà cũng là lúc cái bụng réo om sòm cả lên. Cửa nhà khóa ngoài, vậy là ba mẹ vẫn chưa về. Ba mẹ tôi làm cho một công ty chuyên về cung cấp các phần mềm máy tính, đi công tác thường xuyên nên dù mới học lớp 10 mà tôi đã sớm quen sống một mình rồi. Mà sống một mình thì cái bản tính lười nhác của tôi lại trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết, và hậu quả là bữa nào cũng chỉ có Lẩu thái, Bò rau thơm, Bốn phương, gấu đỏ….họa hoằn lắm mới có một bữa cơm vào ngày chủ nhật, nhưng cũng chỉ là ăn một mình nên cũng chẳng buồn nấu!
Hiệu chỉnh bởi quản lý: