2 câu chuyện nói lái này mình thấy cũng thú vị nên post cho mọi người cùng xem: 1) Thuyền ta lái gió:
Số là, có một ông thầy giáo khi đọc đề thi về bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận, thay vì đọc câu "Thuyền ta lái gió với buồm trăng" đã vô tư đọc thành “Thuyền ta ló giái với buồm trăng,” khiến cả lớp cười rần lên làm ông thầy sượng chết người. Ôi, tiếng Việt đáng yêu mà cũng đáng sợ quá! 2) Đít mấy lỗ:
Việt Nam thời chưa mở cửa, người dân sử dụng xe gắn máy phải mua xăng ở những cây xăng chui vì không có tiêu chuẩn để mua ở cửa hàng quốc doanh. Dấu hiệu của cây xăng chui là một cái chai đặt trên cục gạch nằm bên lề đường. Người khách dừng xe lại gần nơi đó sẽ có người đến chào hàng:
- Chành ao! Đít mấy lỗ?
Nếu là khách quen, sẽ trả lời đúng điệu:
- Chèm ao! Đít hai lỗ.
Vậy là việc mua bán diễn ra một cách êm xuôi bằng những câu nói lái chuyên nghiệp. (Đó là: Chào anh, đổ mấy lít? Chào em, đổ hai lít!)
Còn, đây nữa nè:
Có một ông thợ hớt tóc góa vợ nên đã quan hệ “già nhân nghĩa, non vợ chồng” với một bà góa chồng. Có hai câu thơ ông tự “vịnh” về mối quan hệ của chính mình thực đáng ghi nhớ:
Yêu em từ độ méo trời,
Khi nào méo đất mới rời em ra (!)
Yêu từ thuở “méo trời” đã hay, nhưng công khai thừa nhận sẽ hết yêu khi “méo đất” dẫu có hơi ác nhưng cách dùng từ thì quả thực tinh quái và thông minh hết chỗ chê.