File 03 - Elegant Pleasure

Theo tớ thì hung thủ đã lấy dao đâm vào bụng nạn nhân trước cho chết rồi mới mổ bụng sau nên cái ruột non mới bị lấy mất để người ta không biết cách mà hung thủ đã giết nạn nhân
 
08.

Bản nhạc đang ngân lên, đó là những nốt trầm từ cây contrabass của Felix, nối tiếp là những nốt trầm cao hơn một chút từ cây cello của Victoria. Tiếp đó là những giai điệu trong veo từ cây flute mà Jane đang mải mê thổi. Và sau đó là những giai điệu cao vút của violin phối với piano. Ở phía bên phải của Jane, Will đang lướt những ngón tay điêu luyện trên phím đàn piano. Ở phía trước mặt, Harry đang cất cao chất giọng opera của mình và đưa đôi mắt âu yếm nhìn về phía khán thính giả của nhà hát. Piano vừa dứt, lúc này, ở phía bên góc trái, những nốt nhạc thanh tao phát đang được ra từ những dây kéo chuyên nghiệp của Sam và một cô gái xinh nhất nhóm với mái tóc màu bạch kim….. Đó là Sarah.

“Sarah còn sống sao…”. Jane sững sờ nhìn Sarah đang mải miết kéo violin không ngừng nghỉ, vai và đầu của cô nhún theo từng tiết tấu của âm thanh, hài hòa và điêu luyện đến tuyệt vời. Dường như Sarah đang muốn hòa mình vào bản nhạc mà cô đã sáng tác, bản nhạc “Blue Sky”.

Cuối cùng, bản nhạc kết thúc bằng những nốt cao nhất của piano và chất giọng ngân dài của Harry. Tất cả khán thính giả đồng loạt đứng dậy vỗ tay, mọi người trong nhóm cúi chào rồi lặng lẽ đi vào phía cánh gà. Ai nấy đều cười nói vui vẻ, riêng chỉ có Sarah vẫn nhìn cô chằm chằm mà không nói một tiếng nào. Sarah nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống ghế rồi lặng lẽ đi về phía hành lang dài tối như mực.

“Sarah! Đợi đã!”. Jane chạy về phía hành lang càng lúc càng tối dần và không ngừng gọi tên Sarah. Cô gái có mái tóc bạch kim bước chậm lại rồi dừng hẳn, nhưng cô chỉ đứng yên trong bóng tối mà không hề quay lại…

“Sarah! Cậu còn sống sao? Là cậu đúng không? Nói cho tớ biết đi!”. Jane từ từ tiến lại gần rồi khẽ đặt tay vào bờ vai của Sarah.

“Bấy lâu nay, tớ vẫn còn sống…”. Sarah từ từ quay người lại….

….

Nhưng đó không phải là gương mặt xinh đẹp như lúc nãy, mà đó là gương mặt nát bươm đầy máu, đôi mắt Sarah mở to hệt như Felix, và cái khuôn mặt nát bươm đó giờ đây đang được di sát vào cằm của Jane… “Cậu thất vọng lắm phải không?”

“Không, không phải tớ….”

….

“Không! Không phải là tớ làm! Không phải tớ!”. Jane giật mình tỉnh dậy, cô nhận ra mình vừa mơ một giấc mơ thật khủng khiếp. Cô thở hộc hệch và lấy tay quệt những giọt mồ hôi đang tuôn ra như mưa từ trên trán cô. Thì ra cô đã thiếp đi từ lúc nào mà không hay. Lửa đã tắt, cô vội vàng vớ lấy một ít củi và nhóm lại lửa. Đôi tay cô run lẩy bẩy… “Tại sao giấc mơ ấy lại xuất hiện ngay đúng lúc này…” Jane vẫn chưa hoàng hồn. “Lẽ nào chuyện của Felix là do…”

“Không! Không thể nào… Rõ ràng Sarah đã chết, mình đã chứng kiến điều đó…”. Jane tự trấn an bản thân để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình. Cô cố gắng thở thật đều nhưng hình ảnh gương mặt nát bươm và đôi mắt trừng trừng của Sarah vẫn không thể nào xóa khỏi đầu cô. Sarah chắc chắn đã chết… Chính cô đã nhìn thấy chiếc xe đó…Sarah đã ngã xuống, nằm ngay mặt đất…

Tiếng violin cao vút vang lên từ phía bên kia cánh rừng. Đó là âm thanh vô cùng quen thuộc, là bản nhạc Blue Sky với những đường kéo điêu luyện. “Lẽ nào…” Jane làm đánh rớt thanh củi xuống mặt đất, đôi chân cô như muốn run lên. Cô há miệng nhìn về phía bên kia cánh rừng, có một ánh sáng mờ mờ ảo ảo đang rọi về phía dòng sông.

“Là cô ấy?...”
 
09.

“Sao lại có một con đường mòn ở đây nhỉ?”. Jane cầm đèn pin và đi hướng về phía ánh sáng của khu rừng bên kia. Cô thầm cười trách mình thật ngu ngốc. Chẳng phải cách đây vài tháng cô còn được đọc tác phẩm của Lỗ Tấn hay sao. “Trên Trái đất này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi!”. Quả là đúng thật, nếu có đường mòn ắt hẳn phải có người ở đây!.

“Nhưng liệu mình có ngốc khi rời khỏi khu cắm trại một mình hay không?”. Jane tự hỏi mình. Vừa đi cô vừa nghĩ lại khoảng thời gian cách đây vài ngày khi cô nhận được rất nhiều bưu thiếp chụp lại địa điểm của nơi này và cả những tờ quảng cáo rất thú vị. Lúc đó Jane cũng không nghĩ gì nhiều, cô phớt lờ nó đi và vẫn quyết định không chọn địa điểm cắm trại là khu rừng này chỉ cho tới khi Felix gợi ý…. Lúc quyết định, Jane cũng cảm thấy đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên… Nhưng quả nhiên là giữa sự trùng hợp và sự sắp đặt có một ranh giới rất nhỏ. Cái chết của Felix càng khiến cho điều này hoàn toàn không phải là sự ngẫu nhiên một chút nào!

Vừa hay trước khi đi cô đã kiểm tra từng lều một, cả Harry, Sam, Will và Victoria đều đang ngủ. Như vậy không có lý nào người kéo dây đàn kia lại là một trong bốn người họ, chưa kể là tài kéo đàn tuyệt mỹ như vậy thì chỉ có Sam mới là người có khả năng đạt tới đỉnh cao đó.

“Có lẽ không phải là một trong số chúng ta?”. Jane băn khoăn, cô nhớ lại rõ mồn một từng lời Will nói… “Những vết cắt rất gọn, trong nhóm chỉ có mình có khả năng như thế, Will có thể không ngoại trừ vì cậu ấy là bác sĩ, nhưng Will chỉ là một bác sĩ tâm lý, điều đó có thể không? Còn Harry, Sam và Victoria lại càng không thể… Vậy thì có thể người đang kéo đàn ở đằng xa kia chính là thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này”. Nghĩ đến đây, Jane bất chợt thấy rùng mình… “Nhưng lẽ nào Sarah còn sống?”

“Không! Không thể nào, đích thân mình đã nhìn thấy Sarah chết…”. Jane đột nhiên dừng bước… Tiếng đàn càng lúc càng rõ hơn và thật hơn bao giờ hết. Tiếng violin mới mềm mại và da diết làm sao… Bản nhạc Blue Sky trong veo thuở nào sao bỗng dưng lại buồn u uất thế này… Lẽ nào là do người kéo bản nhạc này cũng đang buồn hay sao?

Cô bước thật nhanh, thật nhanh. Lúc này cô không còn đi theo con đường mòn nữa mà dường như cô đang đi theo tiếng nhạc êm ái kia… Lẽ nào nó đang gọi cô đến hay sao? Tiếng đàn violin bắt đầu kéo lên những nốt cao nhất, mạnh mẽ và dữ dội nhất… cũng giống như Jane, cô đang chạy, chạy theo tiếng đàn đó… Jane thở hộc hệch, tiếng đàn vẫn vang vọng, rất gần và rất gần nhưng xung quanh cô lúc này chỉ là những bụi gai hoa hồng.

Jane hoảng loạn nhìn xung quanh, nhưng vẫn chỉ là những bụi hoa hồng gai. Chính mắt cô đã nhìn thấy ánh đèn từ phía xa cơ mà… Jane tiến lại gần những bụi hoa hồng đỏ, cô đưa tay chạm vào chúng và dùng tất cả sức lực của mình đẩy bụi gai về hai bên….Ánh sáng yếu ớt từ từ rọi qua cái khe nhỏ đó, Jane đưa mắt mình vào khe để nhìn rõ bên trong hơn.

……

Đó là một ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ nằm bên cạnh bờ sông. Thì ra ánh sáng mà Jane nhìn thấy từ phía khu cắm trại chính là ánh sáng phát ra từ khe bụi gai nằm cạnh đó đang rọi xuống mặt nước. Từ khe nhỏ bên này, cô có thể nhìn thấy rõ ánh sáng từ khay đèn dầu nằm trên chiếc bàn gỗ. Ở trên những tấm tường gỗ, có rất nhiều đàn violin màu trắng được treo ngăn nắp thành ba tầng tách biệt. Mặc dù chỉ nhìn thấy một góc khuất của căn nhà gỗ nhưng Jane có thể đếm được có hơn 20 cây đàn giống hết nhau.

Bản nhạc Blue Sky vẫn đang được tấu lên, lặp đi lặp lại như một cuốn băng mở liên tục. Và như những giai điệu lên xuống của bản nhạc, người nghệ sĩ đương nhiên cũng nhún nhá theo từng âm tiết của nó. Và lúc này, Jane có thể thấy từ bên trong một chiếc bóng…một chiếc bóng di chuyển liên tục, không ngừng lắc lư đầu, vai và tay kéo… Chiếc bóng đó đang dần dần di chuyển về phía cửa sổ, ngày càng gần, gần hơn… cho đến khi nhân vật chính của bản nhạc đứng ngay cạnh khung cửa sổ…

……

Là một cô gái ư? Cô ta đang mặc chiếc váy trắng bồng bềnh, cùng tông với màu của cây đàn cô đang cầm – một màu trắng dã… Từ trên xuống dưới, chỉ có duy nhất một màu trắng, kể cả mái tóc bạch kim của cô ấy…

Jane bịt miệng mình lại như không thể tin điều mà cô đang nhìn thấy. “Không thể nào, không thể nào là Sarah được?”. Jane như muốn nghiền nát bụi hoa hồng mà cô đang bám vào. Là sự thật gì đây? Thứ mà cô thấy là ma hay sao?

Bản nhạc kết thúc. Cô gái màu trắng từ từ quay lại… như nhận ra có một ai đó đang dõi theo mình…

LÀ MỘT KHUÔN MẶT NÁT BƯƠM… Là một khuôn mặt rưới đầy máu đến nỗi Jane không thể nhìn thấy rõ ràng từng bộ phận trên gương mặt cô ta, chỉ trừ đôi mắt, là đôi mắt trừng trừng. Và giờ nó đang nhìn Jane với vẻ giận dữ và đầy căm hận!
 
Mới đâm vào bụng thì Felix vẫn có thể né được và kêu cứu mà. Đâm 1 nhát thì chưa chết được đâu, khoảng 5 đến 30 phút sau mới chết. Đường mổ rất......đẹp nên giả thuyết hung thủ đâm nạn nhân đến chết khó có thể chính xác
 
@1412 Có sao đâu, cho không khí sôi động chút chơi mà, đừng xoắn
 
Quay lại
Top Bottom