[Chuyện bố kể]
CÂU CHUYỆN TÍCH CHU
Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ cậu đi Tây, cậu ở nhà với bà. Cậu rất ham chơi, còn bà cậu suốt ngày làm việc nặng nhọc.
Một hôm, cậu đi chơi bi-a. Bà cậu bị ốm ở nhà. Bà khát nước quá, bà gọi: “Tích Chu ơi ~”. Một lần, hai lần rồi ba lần mà chẳng thấy Tích Chu đâu. Bà khát nước quá, biến thành tiên bay đi uống nước. Tích Chu chơi hết tiền, chạy về, vừa chạy vừa bảo: “Bà ơi, cho cháu 5000 sang chơi tiếp!”. Tích Chu chạy về chẳng thấy bà đâu, liền ngồi khóc nức nở. Một ông Bụt hiện ra, hỏi: “Làm sao con khóc?”. Tích Chu trả lời “Bà cháu đi lấy chồng, bỏ cháu lại một mình rồi ạ!”. Ông Bụt bảo: “Không phải đâu, bà cháu khát nước quá, đã biến thành tiên bay đi uống nước rồi!”. Tích Chu bảo: “Vậy cháu phải làm thế nào bây giờ?”. Ông Bụt bảo: “Cháu phải đi mua một két bia và hai chai nước ngọt để bà cháu uống!”. Tích Chu bảo: “Nhưng cháu làm gì có tiền? Để cháu nghĩ đã ~... À, cháu mua chịu!”. Tích Chu chạy ra quán nhà bà Tư mua một két bia và hai chai nước ngọt mang về cho bà uống, bà uống ừng ực một két bia và hai chai nước ngọt, lập tức biến thành Thánh Gióng!
Năm đó, giặc Ân sang xâm chiếm nước ta, vua sai sứ giả đi tìm người tài đánh giặc cứu nước. Tích Chu thấy thế chạy lại bảo: “Sứ giả ơi, vào đây bà cháu!”. Sứ giả bảo: “Bà cậu thì làm được cái gì?”. Tích Chu đáp: “Sứ giả cứ vào đi!”. Sứ giả vào nhà thấy một chàng thanh niên cao to, khỏe mạnh, bảo: “Đây mà là bà cậu hả?”. Tích Chu trả lời: “Bà cháu mới biến thành đấy ~”. Thánh Gióng bảo: “Ngươi hãy về bảo với nhà vua sai người rèn cho ta một con ngựa sắt, một thanh kiếm sắt và một cái áo giáp sắt để ta đi đánh giặc cứu nước”.
Vua cho 1000 binh lính làm việc quần quật suốt ngày đêm. Rồi đến ngày ra trận, Thánh Gióng cưỡi ngựa sắt, mặc áo giáp sắt, cầm thanh kiếm sắt đi đánh giặc. Thánh Gióng đi đến đâu, giặc chết đến đấy. Đánh một lúc, kiếm gãy, Thánh Gióng phải nhổ bụi tre bên đường để quật giặc, giặc chết túi bụi. Chiến thắng, Thánh Gióng trèo lên núi Trường Sơn, cởi áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt rồi bay lên trời.
Từ đó, Tích Chu mất bà.
Bố mẹ cậu phải về đón cậu đi Tây.
HẾT.