- Tham gia
- 23/2/2012
- Bài viết
- 7.338
Author:hoatrangnguyen1908
Rating:13+
Disclaimer:họ không thuộc về tôi.
Summary:
Note: tớ viết fic này tặng nhóc sowy archangel nhân dịp sinh nhật tuổi 15 của em ấy ^^ Mong bé sowy của ss mãi mãi ngoan ngoãn học giỏi, càng lớn càng đẹp trai. Mong tất cả các bạn không tha lôi đi bất kì nơi nào mà k có sự đồng ý của tớ ^^Thêm nữa đây sẽ là một fic có sự kết hợp các yếu tớ điên khùng tiềm tàng trong người tớ. ^^
***********
Ngày đó, bầu trời được bao phủ hoàn toàn bằng một màu xám tro buồn gã, gió thổi-nhẹ nhàng hiu quạnh như cách nó chạm vào một bờ vai gầy guộc trên đường. Từng đợt, từng đợt khói mỏng phả ra từ miệng cô, co mình trong chiếc áo bông dày và chiếc khăn len màu u tối. Cô đang buồn!
Người thân yêu nhất của cô cuối cùng cũng đã ra đi!
Người thân yêu nhất của cô đã rời bỏ cô mà đi, rời xa cô! Không lời tạm biệt, không thúc dã từ, rời bỏ cô như cách chạm nhẹ vào cô lúc bắt đầu. Rời bỏ cô khi cô đang thật lòng yêu tha thiết!
Rời bỏ cô, rời bỏ để để lại một bông hoa đen trong cuộc sống quá khứ trắng ngần của cô trước đó.......
Shinichi-đã-chết!
Chấp nhận, chấp nhận tất cả! Cô phải tự dặn lòng là Shinichi đã chết!
Cô không biết.....
Cô không hay....
Cô không hiểu và thực sự cũng không muốn hiểu........
Tổ chức áo đen? Đó là gì? Là ai và đến từ đâu. Nhưng......cô hận họ. Cô không hiểu ai đã cho họ chà đạp lên cuộc sống vốn được to vẽ toàn màu hồng của cô. Cô không hiểu ai cho họ cái quyền cướp đi Shinichi của cô. Máu, máu và máu! Những giọt máu đỏ tươi dặc quánh bao phủ khắp người Shinichi.....
"quý khách đi đến Saitama vui lòng chuyển bị đồ đạc, tàu sẽ chuyển bánh lúc 8h"
"xin nhắc lại, quý khách đi đến Saitama vui lòng chuyển bị đồ đạc, tàu sẽ chuyển bánh lúc 8h"
tiếng thông báo, co mình lại. Cô lãnh đạm bước lên tàu, những bông tuyết trắng xóa nhanh nhảu len vào không gian. Vậy là lại bắt đầu một mùa đông giá........
Năm nay, mùa đông này, Shinichi sẽ không còn ở bên cô!
Mập mờ! Từng quang cảnh ven đường hiện ra mập mờ dưới lớp tuyết trắng. Mọi thứ hư vô, nhấp nhô và vô định. Mùa đông vốn dĩ đã mang trong mình nó hẳn một nỗi buồn cho kẻ đi xa, này lại càng buồn hơn khi ai đó đi xa mà ôm trong mình hoài niệm và tình yêu dành cho một con người!
****
Cô đến saitama vào lúc những bông tuyết lạnh lùng bao phủ cả không gian kín dặc ngoài kia. Những bông tuyết trắng xóa ôm lấy thân hình đã gần như giá lạnh toàn bộ của cô.
Tuyết rơi, gợi cho cô những hoài niệm.....
Những thứ tưởng chừng vô hình nhưng luôn hữu hình.....
Lần đó......
Lần đó.....
Rồi lần đó nữa.......
Cô luôn trách Shinichi bỏ cô đi biền biệt, cô luôn trách cậu tại sao lúc nào cũng chỉ biết đến vụ án. Nhưng hồi đó.....cô không hề biết cậu đang phải đối mặt với tổ chức áo đen. Cô không hề biết cậu làm như vậy là chỉ muốn cô an toàn.....
Cô thật sự thấy mình tồi tệ!
két"
Tiếng xe phanh gấp. Cô giật mình, bàng hoàng quay người lại. Một đám thanh niên cưỡi trên những chiếc xe phân khối lớn đưa đôi mắt nhìn cô. Đôi mắt thèm thuồng của những con sói săn mồi.
Tên đầu đảng bước xuống, hắn khẽ lại gần cô, hắn thỏ thẻ vào tai cô
bé con, đi đâu vậy. Có muốn đi chơi cùng tụi anh không"
tôi không thích"
Cô nói, vùng người ra khỏi hắn khi hắn đang cố tình tiến lại gần cô hơn nữa. Ánh mắt hắn cháy lên những tia tham vọng.......
vậy sao"
Hắn nói , tiến sát cô hơn. Lấy tay như muốn gì cô vào lòng hắn. Cô định đánh hắn, lấy hết sức vùng vẫy ra khỏi hắn nhưng........
vô ích bé con ạ! Anh đây từng vô địch Judo toàn quốc đấy"
hắn nói, nở một nụ cười. Sau đó...........
thả tôi ra"
Cô gào lên, hắn nhốt cô trong một không gian kín. Chỉ có tiếng cựa quậy cô cô là thứ âm thanh duy nhất cô nghe được. Hắn nhìn cô. Đôi mắt như muốn ăn sống con mồi tới nơi.....
bé con rất hấp dẫn"
Hắn nói với cô, tiến lại gần hơn, nâng cằm của cô lên. Đưa ánh mắt của hắn chạm vào đôi mắt màu tím của cô...
Lăn lăn.......
một giọt nước mắt lăn tràn trên khóa mắt cô. Giọt nước nóng hổi.....
Cô khóc, không phải vì sợ...
Mà vì Shinichi........
Cô không hiểu mình nghĩ gì nữa! Cô muốn thoát khỏi đây, cô muốn khoát khỏi hắn.
Cô-người mà Shinichi đã dùng hết sức mình để bảo vệ.......
Người mà anh thà chết để bảo vệ đâu thể cho bàn tay dơ bẩn của hắn động vào được!
thả tôi ra, đừng động vào tôi"
Cô hét lên, nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy ngọn lửa.
tại sao anh phải thả bé con ra chứ?"
Vì Shinichi đã chết vì bảo vệ tôi"
Cô nói, nhìn hắn. Ánh nhìn cương quyết xoa lẫn trong đó cả sự chua xót.......
vậy sao?"
Hắn cười, nhìn vào ánh mắt cô thật sau một lần nữa, ánh mắt hắn man dại.
Từng phút, từng phút trôi qua, cô không ngừng nhìn vào mắt hắn. Mong chờ, mong chờ một điều gì đó gần như là vô vọng....
bé con đi đi"
Hắn nói, thả nhẹ bàn tay đặt trên mái tóc dài của cô ra.
Cô đứng dậy, im lặng. Lê những bước yếu ớt ra khỏi đó.
Hắn bần thần, đưa đôi mắt nhìn cô.....hắn không làm gì cô cả. Thậm chí động vào cô cũng không. Vì hắn biết, cho dù có làm gì đi nữa, hắn cũng không thể động chạm đến được cô.
Vì tâm hồn cô, tâm hồn đã chết! Và chỉ dành cho một người. Câu nói đó, có người thà chết để bảo vệ cô ấy cơ mà. Như judo vậy!
END
nếu ai hiểu những thứ tớ viết thì like ^^ phần cuối nếu ai hiểu và học judo sẽ biết vì sao hắn tha cho Ran
Rating:13+
Disclaimer:họ không thuộc về tôi.
Summary:
"Có lẽ chúng ta đã đi qua rất nhiều giông bão
.
Đã khóc, đã đau lòng như không có ngày mai
.
Và hẳn một phần đời đánh rơi cũng không tìm được lại
.
Như yêu thương nào chẳng có lúc tàn phai."
_trích "chỉ mong một ngày bình yên như thế" by Heokool Ksv_
Note: tớ viết fic này tặng nhóc sowy archangel nhân dịp sinh nhật tuổi 15 của em ấy ^^ Mong bé sowy của ss mãi mãi ngoan ngoãn học giỏi, càng lớn càng đẹp trai. Mong tất cả các bạn không tha lôi đi bất kì nơi nào mà k có sự đồng ý của tớ ^^Thêm nữa đây sẽ là một fic có sự kết hợp các yếu tớ điên khùng tiềm tàng trong người tớ. ^^
***********
Ngày đó, bầu trời được bao phủ hoàn toàn bằng một màu xám tro buồn gã, gió thổi-nhẹ nhàng hiu quạnh như cách nó chạm vào một bờ vai gầy guộc trên đường. Từng đợt, từng đợt khói mỏng phả ra từ miệng cô, co mình trong chiếc áo bông dày và chiếc khăn len màu u tối. Cô đang buồn!
Người thân yêu nhất của cô cuối cùng cũng đã ra đi!
Người thân yêu nhất của cô đã rời bỏ cô mà đi, rời xa cô! Không lời tạm biệt, không thúc dã từ, rời bỏ cô như cách chạm nhẹ vào cô lúc bắt đầu. Rời bỏ cô khi cô đang thật lòng yêu tha thiết!
Rời bỏ cô, rời bỏ để để lại một bông hoa đen trong cuộc sống quá khứ trắng ngần của cô trước đó.......
Shinichi-đã-chết!
Chấp nhận, chấp nhận tất cả! Cô phải tự dặn lòng là Shinichi đã chết!
Cô không biết.....
Cô không hay....
Cô không hiểu và thực sự cũng không muốn hiểu........
Tổ chức áo đen? Đó là gì? Là ai và đến từ đâu. Nhưng......cô hận họ. Cô không hiểu ai đã cho họ chà đạp lên cuộc sống vốn được to vẽ toàn màu hồng của cô. Cô không hiểu ai cho họ cái quyền cướp đi Shinichi của cô. Máu, máu và máu! Những giọt máu đỏ tươi dặc quánh bao phủ khắp người Shinichi.....
"quý khách đi đến Saitama vui lòng chuyển bị đồ đạc, tàu sẽ chuyển bánh lúc 8h"
"xin nhắc lại, quý khách đi đến Saitama vui lòng chuyển bị đồ đạc, tàu sẽ chuyển bánh lúc 8h"
tiếng thông báo, co mình lại. Cô lãnh đạm bước lên tàu, những bông tuyết trắng xóa nhanh nhảu len vào không gian. Vậy là lại bắt đầu một mùa đông giá........
Năm nay, mùa đông này, Shinichi sẽ không còn ở bên cô!
Mập mờ! Từng quang cảnh ven đường hiện ra mập mờ dưới lớp tuyết trắng. Mọi thứ hư vô, nhấp nhô và vô định. Mùa đông vốn dĩ đã mang trong mình nó hẳn một nỗi buồn cho kẻ đi xa, này lại càng buồn hơn khi ai đó đi xa mà ôm trong mình hoài niệm và tình yêu dành cho một con người!
****
Cô đến saitama vào lúc những bông tuyết lạnh lùng bao phủ cả không gian kín dặc ngoài kia. Những bông tuyết trắng xóa ôm lấy thân hình đã gần như giá lạnh toàn bộ của cô.
Tuyết rơi, gợi cho cô những hoài niệm.....
Những thứ tưởng chừng vô hình nhưng luôn hữu hình.....
Lần đó......
Lần đó.....
Rồi lần đó nữa.......
Cô luôn trách Shinichi bỏ cô đi biền biệt, cô luôn trách cậu tại sao lúc nào cũng chỉ biết đến vụ án. Nhưng hồi đó.....cô không hề biết cậu đang phải đối mặt với tổ chức áo đen. Cô không hề biết cậu làm như vậy là chỉ muốn cô an toàn.....
Cô thật sự thấy mình tồi tệ!
két"
Tiếng xe phanh gấp. Cô giật mình, bàng hoàng quay người lại. Một đám thanh niên cưỡi trên những chiếc xe phân khối lớn đưa đôi mắt nhìn cô. Đôi mắt thèm thuồng của những con sói săn mồi.
Tên đầu đảng bước xuống, hắn khẽ lại gần cô, hắn thỏ thẻ vào tai cô
bé con, đi đâu vậy. Có muốn đi chơi cùng tụi anh không"
tôi không thích"
Cô nói, vùng người ra khỏi hắn khi hắn đang cố tình tiến lại gần cô hơn nữa. Ánh mắt hắn cháy lên những tia tham vọng.......
vậy sao"
Hắn nói , tiến sát cô hơn. Lấy tay như muốn gì cô vào lòng hắn. Cô định đánh hắn, lấy hết sức vùng vẫy ra khỏi hắn nhưng........
vô ích bé con ạ! Anh đây từng vô địch Judo toàn quốc đấy"
hắn nói, nở một nụ cười. Sau đó...........
thả tôi ra"
Cô gào lên, hắn nhốt cô trong một không gian kín. Chỉ có tiếng cựa quậy cô cô là thứ âm thanh duy nhất cô nghe được. Hắn nhìn cô. Đôi mắt như muốn ăn sống con mồi tới nơi.....
bé con rất hấp dẫn"
Hắn nói với cô, tiến lại gần hơn, nâng cằm của cô lên. Đưa ánh mắt của hắn chạm vào đôi mắt màu tím của cô...
Lăn lăn.......
một giọt nước mắt lăn tràn trên khóa mắt cô. Giọt nước nóng hổi.....
Cô khóc, không phải vì sợ...
Mà vì Shinichi........
Cô không hiểu mình nghĩ gì nữa! Cô muốn thoát khỏi đây, cô muốn khoát khỏi hắn.
Cô-người mà Shinichi đã dùng hết sức mình để bảo vệ.......
Người mà anh thà chết để bảo vệ đâu thể cho bàn tay dơ bẩn của hắn động vào được!
thả tôi ra, đừng động vào tôi"
Cô hét lên, nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy ngọn lửa.
tại sao anh phải thả bé con ra chứ?"
Vì Shinichi đã chết vì bảo vệ tôi"
Cô nói, nhìn hắn. Ánh nhìn cương quyết xoa lẫn trong đó cả sự chua xót.......
vậy sao?"
Hắn cười, nhìn vào ánh mắt cô thật sau một lần nữa, ánh mắt hắn man dại.
Từng phút, từng phút trôi qua, cô không ngừng nhìn vào mắt hắn. Mong chờ, mong chờ một điều gì đó gần như là vô vọng....
bé con đi đi"
Hắn nói, thả nhẹ bàn tay đặt trên mái tóc dài của cô ra.
Cô đứng dậy, im lặng. Lê những bước yếu ớt ra khỏi đó.
Hắn bần thần, đưa đôi mắt nhìn cô.....hắn không làm gì cô cả. Thậm chí động vào cô cũng không. Vì hắn biết, cho dù có làm gì đi nữa, hắn cũng không thể động chạm đến được cô.
Vì tâm hồn cô, tâm hồn đã chết! Và chỉ dành cho một người. Câu nói đó, có người thà chết để bảo vệ cô ấy cơ mà. Như judo vậy!
END
nếu ai hiểu những thứ tớ viết thì like ^^ phần cuối nếu ai hiểu và học judo sẽ biết vì sao hắn tha cho Ran
Hiệu chỉnh bởi quản lý: