[Event] Tổng hợp bài thi fanfic vòng 1

[20] Thanh xuân tàn phai
Author: @Nguyễn Hà My 15
Chủ đề: "thanh xuân tàn phai" | Số lần lặp: 3 | Tổng số từ: 1000

-------


Hạ vũ

~ Kichio ~

| General | K |

Nhân vật thuộc về người khác, nhưng số phận của họ tôi quyết định

_____


Rào... Rào... Rào...

_Anh xin lỗi

_Anh nghĩ một lời xin lỗi là đủ đối với em sao?– Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô gái ấy

_Anh xin lỗi nhưng Ran thực sự cần anh. Cô ấy rất quan trọng với anh, anh không thể bỏ cô ấy được. Xin lỗi em vì đã khiến em chờ đợi. Xin lỗi... xin lỗi vì đã khiến cho em đau khổ thanh xuân của em... nó đã ... thanh xuân tàn phai... vì anh.

_Vậy còn em thì sao?

_Anh và Ran đã chơi với nhau từ bé nên... nếu mà anh bỏ rơi cô ấy thì chắc Ran đau khổ và tuyệt vọng lắm.

_Vậy tức là em thì không?

_Tính cách của em và Ran khác nhau. Anh mong em hiểu cho anh!

_Hiểu cho anh nhưng ai sẽ hiểu cho em? Giờ thì em đã biết... rằng em chỉ là kẻ thứ ba, chỉ là một món đồ chơi của anh không hơn không kém gì hết

Nói rồi Shiho bỏ đi dưới làn nước mưa. Cứ thế, cứ thế và đến khi về nhà, người cô đã ướt sũng.

--

Ro... Ro... Ro...

Có lẽ sau hôm nay mình sẽ bị cảm mất thôi.

~~~

Buổi tối,

Món này... Tại sao? Cả món này nữa, à không tất cả đều giống những món Shinichi làm cho mình!!

Buổi đêm,

Hôm nay, cô đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ cô phải đi lên gi.ường, cuộn tròn trong chiếc chăn và ngủ một giấc thật say thôi.

Shinichi... Haizz, khó ngủ quá!

Ngồi dậy, bước về phía nhà bếp, mở tủcô lấy chai rượu, mang về phòng. Cô sẽ uống, uống đến khi nào quên được anh, uống đến khi nào ngủ mới thôi.

...

Tách...Tách...

Shinichi... Em nhớ anh quá! Phải chăng em đã quá ích kỉ? Phải chăng em đã quá ngu ngốc? Đã quá ngu ngốc khi tin anh? Tin rằng anh yêu em thật lòng. Tình yêu của chúng ta chỉ là qua đường thôi sao? Nếu như anh đang ở đây, thì em sẽ ngả vào lòng anh và khóc như một đứa bé. Hãy đến đây đi !

Shiho uống thêm một ngụm nữa, cái thứ chất lỏng sóng sánh đó. Rút điện thoại ra, nhắn với Shinchi một câu:“Em nhớ anh, anh đến đây được không?”. Giờ thì cô chỉ biết chờ anh hồi âm thôi. Anh đã không đến, không hồi âm.

~*~

_Trời đã sáng rồi sao? Ay da, đau đầu quá! Chắc hôm qua mình uống nhiều quá rồi, hết cả chai rượu rồi cơ mà.

Shinichi...

_Mình quyết định rồi, mình sẽ đi cắt đứt mọi thứ với Shinichi, đó là điều tốt nhất để quên mối tình chẳng đi đến đâu này. Nhưng trước đó phải nhờ một việc đã.

“Akai, anh có rảnh không?“

“Anh rảnh. Em có việc gì muốn nhờ anh à?“

“Anh đến quán cà phê xxx... gặp em nhé!“

“OK“

Nhấp một ngụm,

_Anh chăm sóc cho bố mẹ giùm em nhé!

_ Em sẽ sang nước ngoài để quên đi anh ta, nên anh...

_Ai? Shinichi á? Ai trong đời cũng mắc sai lầm, em không cần phải làm như vậy đâu!

_Thanh xuân tàn phai để rồi thứ em nhận được là gì? Không gì cả.

_Sai rồi! Thanh xuân tàn phai, thứ em nhận được là tình yêu, em không nhận thấy sao?

_Nếu nó giả dối thì em không bao giờ muốn nhận! Một khi em đã quyết tâm thì đừng có ngăn em!

_Tùy em.

Khoảng 1 năm sau...

Shiho mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu.

_Dễ chịu quá, quả đúng không sai khi mình chọn tới này mà! Bây giờ đang là mùa thu, có lẽ mình nên đi thăm thú một chút nhỉ?

Nơi đầu tiên Shiho là một số hồ nước. Đúng thật, vào lúc này, trông nó thật đẹp, thật nên thơ, không thể diễn tả được. Trông những hồ nước ấy có vẻ đẹp hơn ở Nhật Bản nhiều.

_Tiếp theo nên đến thác nước nhỉ ?

Vào mùa thu, mùa đẹp nhất, dòng thác trắng được tô điểm bởi những rặng cây đang chuyển dần từ màu xanh mơn mởn sang màu vàng nhạt, vàng mơ, vàng chanh, hoàng yến rồi đến đỏ tươi, đỏ rực, đỏ thẫm, đỏ tía. Cảnh vật hai bên bờ thác chẳng khác nào một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp với vô số sắc màu lộng lẫy.

...

Shiho về nhà sau khi đi thăm ăn một bữa tối thật ngon. “Đã đến lúc phải tắm rửa và đi ngủ rồi để ngày mai còn đi làm nữa.“- Cô nghĩ





Chông báo thức vang lên, cô bật dậy, đánh răng rửa mặt, thay đồ, ... để còn đi làm

_Làm món gì bây giờ? Sẵn tiện có mọi thứ ở đây rồi thì sao không làm bánh kếp với siro lá phong nhỉ ?

...

_Này, vào giờ nghỉ trưa, cô có thể gặp tôi ở trong phòng không?

_Được chứ ạ, thưa ngài Chủ tịch.

Giờ nghỉ trưa,

_heo như tôi thấy, dù mới vào nhưng cô đã hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ, tuân thủ nội quy

_Ngài quá lời rồi ạ!

_Tôi muốn nhờ cô sang bên kia, hỗ trợ cho con trai tôi, chi nhánh bên Nhật đang gặp khó khăn

~*~

Trong phòng họp, có một người không lắng nghe bài thuyết trình của cha mình...

_Chào em!

_Chào anh...- Mắt Shiho vẫn chăm chú vào màn hình máy chiếu

_Em vẫn còn giận anh sao?

_Em không quan tâm nó từ lâu rồi. Anh giống hệt một cơn mưa rào. Nhưng lưu luyến mãi cũng hết thôi.

_Hả?

_Ái chà, chỉ mới gặp nhau mà đã thân thiết đến mức này rồi cơ đấy!

_Bố!

Vào lúc đó, cả ba người đều cười thật tươi...

The end
 
Hiệu chỉnh:
[21] Fade
Author: @~Katori_chan~
Chủ đề: "ký ức không tên" | Số lần lặp: 3 | Tổng số từ: 1000

-------

1.

Ai cũng có một mảnh kí ức không tên nào đó.

Tôi tin là vậy.


2. 31/7/2010

Furuya Rei thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn, chỉ để thấy mình đang bị nhốt trong một màn đêm đen như mực.


Giấc mơ ấy vẫn rõ ràng. Từ nụ cười, ánh mắt, cho tới cả thứ mùi hương quẩn quanh ấy vẫn còn quấn lấy tâm trí anh.


Rei thở dài và nằm vật ra gi.ường.


3.

Hai con người, mặt đối mặt, trong bức nền đen đúa xấu xí. Furuya Rei có thể thấy người đối diện đang cười với anh, ánh mắt xanh sắc sảo ánh lên niềm vui sướng. Mùi oải hương nồng nàn ngập tràn khứu giác.


4. 1/8/2010

- Đêm qua cậu lại mơ về người phụ nữ đó à? – Wataru Date hỏi khi nhón tay lấy hộp tăm. Rei khẽ gật đầu.


- Đây là lần thứ ba rồi đó. - Anh ngẩng lên - Anh nghĩ điều này có ý nghĩa gì?


Date khẽ "hừm" một cái.


- Xem nào, nếu gộp tất cả lại thì người đó là một người phụ nữ ngoại quốc, tóc vàng dài và mắt xanh, đúng chứ?


- Đúng vậy.


- Và luôn luôn mặc váy dài cùng cardigan màu be.


- Vâng.


- Hừm... ngoài đời thiếu gì người như vậy... cả Natalie cũng hay ăn mặc thế...


- Nhưng đó không phải Natalie! Hơn nữa, hôm qua còn xuất hiện một mùi hương rất lạ.


- Mùi gì?


- Thơm nồng, như hoa oải hương vậy.


Date lắc đầu.


- Vậy hôm qua cậu đã nghe được lời người phụ nữ ấy chưa?


- Lần này em cũng thức dậy đúng lúc người đó bắt đầu nói.


- Không còn gì nữa à.


- Không, không gì cả.


Date lại "hừm" một tiếng.


- Kể cũng khó khăn phết đây... Tại sao cậu không nhờ một ông thầy nào đó xem hộ?


- Anh biết là em không bao giờ tin mấy chuyện mê tín dị đoan mà.


Vậy mà lại tin vào một giấc mơ. Date thầm nghĩ.


- À đúng rồi, cái thằng nhóc trong khoa bom mìn mà lần trước cùng đi uống đấy, cậu hỏi nó chưa?


- Ý anh là Matsuda?


- À ừ phải rồi.


- Cậu ấy bảo "vớ vẩn" rồi chuồn đi đâu ấy.


- Vậy à... - Date chớp mắt - Thằng nhóc ấy uống cũng khá đấy...


Rei nhìn đi chỗ khác, cố nén tiếng thở dài. Anh vẫn chưa nói với Date về sự quen thuộc đến lạ lùng mà người phụ nữ ấy đem lại giống như một kí ức không tên vậy, mà có lẽ không cần nữa.


5.

Furuya Rei thường không phải là kiểu người sẽ kể cho người khác về giấc mơ của mình. Khi anh lựa chọn người để kể, thì chỉ có hai loại người:


- Người anh tin tưởng (Không ai có thể trút hết giấc mơ của mình lên một người mà mình không tin cả.)


- Người tài giỏi (Để có thể cùng anh nghĩ về những giấc mơ quái dị, mà thường là lặp lại nhiều lần, lí do cũng chỉ vì bản tính hiếu kì và hiếu thắng của anh.)


hoặc là cả hai.


6. ?/?/2014

Matsuda Jinpei qua đời trong một vụ nổ bom.


7. ?/?/????

Wataru Date chết trong một vụ tai nạn.


Chẳng còn ai để Rei có thể kể những giấc mơ cứ thế ngày một dày lên theo năm tháng.


8. ?/?/????

Furuya Rei trở thành một cảnh sát tài ba tại Cục tình báo quốc gia Nhật Bản.


9. ?/?/????

Amuro Tooru được cài cắm vào tổ chức mafia nguy hiểm nhất thế giới và, với trí tuệ sắc bén cùng tài năng, nhanh chóng khẳng định vị thế của mình.


10. ?/?/2016

- Ả đàn bà đó đang đợi trong kia. - Gin nói, mắt không thèm liếc anh đến một lần. Bourbon nghe loáng thoáng ai lẩm bẩm từ "kinh tởm, lẳng lơ (?)" ở sau vai khi hắn rời đi.


Bourbon nhếch miệng cười. Nằm vùng trong tổ chức đã hai năm, anh đã từng nghe qua tên Vermouth - một mụ đàn bà (mà theo lời Gin) là đáng ghê tởm. Anh cũng từng nghe nói về sắc đẹp của cô ta, và cả việc cô ta là cục cưng của ông trùm, vị thế có lẽ chỉ đứng sau ông trùm và một người nữa. Việc được trực tiếp gặp cô ta có lẽ đã phần nào chứng tỏ chỗ đứng của anh trong tổ chức này.


Bourbon đẩy cửa bước vào.


Anh đã hoàn toàn bất ngờ khi vừa nhìn thấy người ở sau nó.


- Có lẽ Gin đã không phụ lòng tôi mà dẫn cậu tới nhỉ?


11. 31/7/2008

Furuya Rei ôm trên tay là một bó hoa tím biếc, tới gặp Miyano Elena - lúc này đã là người dưới mộ, và gặp một người lạ đang đứng đó, trong chiếc cardigan màu be, váy dài ngang gối, tóc tết thành một đuôi sam dài.


Khi Furuya Rei đến gần, cậu đã nghe cô ta lẩm bẩm những từ như "rác rưởi, cặn bã" trong khi nhìn chằm chằm vào tấm bia trắng khắc tên mối tình đầu của cậu, hai tay thoải mái chắp sau lưng.


Điều này, như một lẽ dĩ thường, làm một cậu trai 20 tuổi sôi máu, và Furuya Rei cũng không phải ngoại lệ. Cậu muốn xông tới và đấm vào mặt ả phụ nữ kia.


Nhưng trong một thoáng khi gương mặt kia quay nhìn lại, cậu đã sững sờ khi hai tia nhìn biếc xanh sắc sảo chiếu thẳng vào mình.


12. ?/?/2016

Từ lúc nhìn thấy đôi mắt xanh xinh đẹp kia chiếu thẳng vào mình trong căn phòng nhỏ và tối đó, Bourbon đã biết được ý nghĩa ẩn sau mảnh kí ức không tên kia.
 
Hiệu chỉnh:
Review bài dự thi số 4: Mơ cùng tớ nhé!
@Dofuto21:
Xin chào em, hôm nay anh ở đây để nhận xét bài viết này của em.

*Đầu tiên, anh xin chúc mừng em đã hoàn thành bài viết đúng chủ đề, đúng nội dung và đúng hình thức. Bài viết của em đã nói lên được những giấc mơ tưởng chừng không thể thực hiện được với ước muốn phơi bày cái ác ra ánh sáng. Lồng ghép vào bài viết của em là bài hát "chợt như giấc mơ" của ca sỹ Võ Hạ Trâm trình bày đã thể hiện lên được giấc mơ của Ran sẽ là giấc mơ khó thành hiện thực, cô sẽ phải đối mặt với những thử thách và sự thật đúng là vậy. Cốt của em viết truyện tuy không mới nhưng lại nói lên được nghị lực vươn lên và tin vào cuộc sống của người nào đó trong. Số phận của các nhân vật sẽ là đấu tranh và sống còn trong tương lai, ngày Ran đưa tội ác ra ánh sáng.

*Thứ hai, anh sẽ chỉ cho em một số chỗ em đã đặt dấu và còn sai lỗi dùng từ/ chính tả.

Ran con đã chọn được ngành nào chưa?
Anh nghĩ ở đây em nên có dấu phẩy đặt giữa Ran và con.

Con muốn học ngành tâm lí tội phạm học được không ba

-Nhưng ta lo
Câu hỏi của em đã thiếu dấu "?" Còn câu cảm thiếu "!".

Hôm nay là ngày đầu tiên Ran đến lớp. Khi vừa mới vào lớp Ran đã nhận được những ánh mắt kinh thường, những câu nói mệt thị

- Mầy ơi tao có nhìn nhầm không đấy mày, con nhỏ ngồi xe lăn đó mà cũng đòi học ngành này à

- Chắc nó bị ngơ nên chọn nhầm ngành mày ah
Anh vẫn chưa nhìn ra dấu "." cuối câu.

Một số chỗ em đã viết hoa dù không phải danh từ riêng, địa danh hay đại loại vậy.

*Thứ ba, em xây dựng các tính cách hầu như đối lập nhau, sẽ không có nhân vật bị nhạt giữa tổng thể fic. Nhân vật Ran thể hiện sự mơ ước, sự khát khao hy vọng về một cái kết đẹp hơn trong cuộc sống nhưng cô viết đó đã là điều không thể, vì thế, cô đã mạnh nẽ hơn để thể hiện, để chứng tỏ bản thân cho mọi người thấy được "tôi có thể đòi lại công bằng cho mẹ". Nghị lực của Ran là thứ phi thường khiến anh bị thu hút vào fic. Đó là sự đứng dậy khi gục ngã, là niềm tin mãnh liệt vào công lý và hy vọng tương lai tốt hơn.
Nhân vật Shinichi được xây dựng là người đứng sau che chở, thay thế cho mẹ của Ran. Anh là điểm tựa, là nơi Ran có thể tựa vào mỗi khi gục ngã, đó cũng có thể là động lực giúp Ran cố hơn từng ngày khỏi sự "miệt thị" của trường.

*Thứ tư, việc trình bày. Anh nói thẳng, anh thấy trình bày của em không bằng những người cùng chung event. Nó không có màu sắc đặc biệt hay kèm những ảnh minh hoạ, trình bày cũng chả đặc sắc. Nhưng cái sự mộc mạc và đơn giản đó lại chính là thứ khiến anh thích nhất. Chúng ta tham gia viết fic, chủ yếu là nội dung của truyện thế nào. Nó không hấp dẫn hay thu hút, đó là sự kết hợp tuyệt vời giữa nội dung và sự dễ nhìn về tổng quát.

*Thứ năm, cốt truyện. Tại sao anh lại đề cập vấn đề này cuối cùng? Vì nó không đặc biệt như trí tưởng tượng của anh. Anh mong muốn sự đột phá hơn từ em, giấc mơ chiến thắng khi gia đình sụp đổ là điều bình thường, nhưng giấc mơ chiến thắng vì người bạn thân của mình, giấc mơ chiến thắng vì một người xa lạ mới chính là thứ khiến ta mạnh mẽ hơn. Vì lúc đó, người nhà luôn có ở bên và luôn ủng hộ khi ta vấp ngã, là nơi ta tìm về khi muốn buông xuôi. Nhưng niềm tin đó sẽ không mãnh liệt vì anh biết, ta sẽ dựa dẫm vào người khác cho đến khi người đó biến mất, đó là trường hợp tương tự của anh. Cốt truyện bình thường nhưng cách diễn đạt lại đặc sắc, rất chúc mừng em.

Tổng kết: Văn khá ổn, nội dung chưa mới nhưng biết cách diễn đạt tốt, một số lỗi type vẫn còn, nội dung hơi nhanh chút. Cảm ơn em vì fic này, thân.

P/s: :) Cảm ơn các mod đã sáng lập event, năm sau nếu có thể mình sẽ thử sức bản thân. ^^




 
Hiệu chỉnh:
@Review bài dự thi số 15: Đối lập
Xin chào @Mituk Phương, đây có lẽ là lần thứ N tôi nhận xét fic của em rồi. Nội dung tôi nhận xét chỉ có bấy nhiêu lặp đi lặp lại, em đã quá quen. Nhưng quan trọng là ở em, em viết thế nào.

*Tổng quát: Phần trình bày của em lúc nào cũng phân cách ra nhiều dòng để diễn đạt các không gian khác nhau, nó không quá mới mẻ nhưng cũng đủ khiến anh rất thích. Bài viết đã thể hiện được tình yêu đối lập nhau giữa thám tử và đạo chích, thể hiện ranh giới mong manh của cả 2 người. Đúng là tình yêu, từ một đạo chích lạnh lùng chuyên rình rập các viên ngọc quý vậy mà chỉ vì yêu chàng thám tử lại trở nên sến hơn và chủ động hơn. Chàng thám tử kiêu ngạo lại ăn phải giấm chua mới cay chứ :3.

*Vấn đề chính.
Cốt truyện em đưa ra đã là điều không mới, nhưng nó lại thể hiện sự mộc mạc mà ngay đó lại là tình yêu giữa thiện và ác. Sự đối lập tưởng chừng như đơn giản lại là cả vấn đề khi xã hội hỏi dồn Shinichi về chuyện yêu đạo chích. Xoay quanh nhân vật Shinichi là biết bao rắc rối, biết bao hạnh phúc và N cái giấm chua. Thật mừng vì được đọc bộ đam sến ghê hồn thế này. :3

Motif nhân vật được xây dựng với tính cách đối lập nhau, đúng chủ đề đưa ra và diễn đạt ngắn gọn chỉ trong vài đoạn nhỏ. Ừ thì "mình thích thì mình yêu thôi" dù là đạo chích hay là xã hội đen cũng đã yêu rồi :3. Shinichi ngạo kiều của tui đã moe lên thấy rõ, băng lãnh lạnh lùng cũng chả thấy đâu cả, lại còn ăn giấm chua nữa chứ? :(( Anh Kaitou fic này càng thêm bá đạo, bắt cóc Shinichi lên lại còn bảo là báu vậy quý nhất Tokyo, nghe mà muốn nôn ==". Chỉ tại em mà nhân vật đã đúng theo ý anh, ứ chịu đâu :(((

À, một số chỗ em không nên dùng icon nhé, em đang viết fic mà ^^. Còn có chỗ này là lỗi nhỏ nhưng phải nói:

"Shinichi, cưới đi."

"..."

"Không."
Anh nghĩ đoạn thứ hai Shin đã không nói rồi nên em hãy thêm một dòng là "cưới anh được không?" sẽ hợp lý hơn :3. Đúng thật là không khó để biết là ai nói nhưng vẫn là nên thêm đoạn chứng minh vì đằng sau không đề cập ai nói rồi :3.

Chả còn gì để nói ngoài việc chúc mừng em đã hoàn thành bài viết, cảm ơn em fic này. Thân,


 
Review bài dự thi số 20: Nối lại tình xưa.
Em chào chị @greynguyen, hôm nay em ở đây để nói lên cảm nhận của em về fic chị. Em biết kinh nghiệm viết fic của em không tốt như chị nhưng em vẫn muốn review lại fic này.

Nhìn chung, fic của chị là một câu chuyện kể về lời hứa hẹn nói lại tình xưa, lời hứa đó tưởng chừng như ngày một ngày hai lại được cậu bé đó ghi nhớ trong lòng suốt 15 năm. Fic đã nói lên được những hứa hẹn đã vào dĩ vãng nay lại được thực hiện một cách thực tế và hoàn thiện hơn. Tình tiết của fic không cao trào, không quá sâu lắng nhưng lại nhẹ nhàng mà chạm đến trái tim khiến người đọc ngẫm nghĩ lại lời hứa của mình với người khác. Fic là sự kết hợp tuyệt vời giữa diễn biến và quá khứ, tuy ngắn gọn nhưng lại đầy đủ để khiến cả tổng thể thêm logic.

Nội dung, cốt truyện mới mẻ và giản dị. Chỉ là những lần bên vực nhau, chỉ là những câu hỏi, những lời hứa lúc còn nhỏ của Saguru lại là cả một mối tình của 15 năm sau.

Nhân vật được xây dựng với tình cách đáng yêu, khá gần gũi và khá ngầu. Shiho là "bà chằn" đối với những đứa trẻ hư nhưng lại là cả một chỗ dựa, một tình yêu đẹp đối với cậu bé đó. Saguru từ một cậu bé được chị bên vực nay lại có khả năng che chở cho Shiho, điều đó cho thấy những nổ lực để giữ lời hứa. Cái mộc mạc qua câu "em chưa từng để mất kẹo" lại là cả một lời hứa lớn lao đối với đứa bé đó. Con nít dễ dụ thật :3.

Shiho quá là đáng yêu, đồng ý nối lại tình xưa với đứa bé đó. Chắc ban đầu cô "ừ" vì dỗ ngọt bé bé đó thôi nhỉ? :3. Mà bé Saguru yêu sớm thật, lại yêu người chị hàng xóm của mình :3. Thể loại niên hạ này em cũng hay đọc lắm nên thích nghi :3.

P/s: Không hiểu sao em lại thấy cỡ chữ to to thì phải :3

Cảm ơn chị về fic. Thân,
 
Hiệu chỉnh:
Review bài dự thi số 9: Màu Thanh Xuân
Chào em, @tieuphung292002. Em nhỏ tuổi hơn nên anh xin phép xưng bằng anh em nhé?

Màu thanh xuân của cô gái Ran chỉ vỏn vẹn có 19 tuổi, cái tuổi còn quá sớm để rời xa trần đời. Xuyên suốt từ đầu đến cuối, fic lúc nào cũng nhẹ nhàng và sâu lắng, xoay quanh nhân vật Ran là biết bao cô đơn, biết bao áp lực từ căn bệnh quái ác. Ngay cả niềm hạnh phúc cả đời của cô là được mặt bộ đồ cưới sánh đôi cùng Shinichi nay lại chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa với cô gái khác. Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của một người phụ nữ là được làm vợ và làm mẹ, niềm khát khao này thoạt nghe thì tất nhiên nhưng lại là cả một vấn đề với cô. Đoạn kết của truyện là những lời giải thích, những lời xin lỗi muộn màng của Shinichi khi ở trước phần mộ Ran. Đó có lẽ là cái giá phải trả lớn nhất đời anh, mất đi người con gái mình yêu nhất.

Có một số chi tiết em nên lưu ý, Shinichi đám cưới khi mới 17 tuổi, khối u của Ran lúc khám vẫn có thể còn nhỏ và cắt bỏ được :3.

Đánh giá nhân vật. Ở đây, không ai là người có lỗi nhưng lại nhận phải một kết cuộc đau lòng. Ran chỉ là cô gái đáng thương, gìn giữ thanh xuân của mình chờ đợi người mình yêu nhất quay về, tay trong tay, cùng anh hạnh phúc những ngày tháng ít ỏi còn lại. Shinichi đã rất buồn vì tiếng lòng chưa được thốt lên lại phải giữ trong lòng, chỉ có thể thấy nụ cười của cô trên ảnh chụp khi mất. Nụ cười đó hồn nhiên nhưng lại ẩn chứa những nét buồn, phải chi em diễn tả nụ cười và ánh mắt thì hay biết mấy.

À, nếu đoạn kết em thêm câu "Shinichi à, tớ nguyện mất tuổi thanh xuân của mình chỉ mong một lần cậu vì tớ mà khóc trước bia mộ" vào sau bức tranh và giảm bớt một số chi tiết đoạn trước thì bài viết cảm động lắm :3.

Đặt mình vào Ran, anh nghĩ cô ấy sẽ có chút thất vọng, chút hụt hẫng và một chút hận Shinichi. Anh đã từng trong tình huống đó, thấy được nhưng không nắm được là điều khiến anh khó chịu nhất. Nhưng anh lại học cách hy sinh cho hạnh phúc của người đó như Ran đã làm và anh thấy vui vì điều đó. Nhiều lúc cảm thấy cuộc sống của Ran có chút giống với thực tế của anh lúc trước, cô đơn, tẻ nhạt và chỉ biết đứng sau. Nổi khỗ đó Ran đã hứng chịu cho đến ngày mình mất đi, những dòng chữ in trên tấm ảnh là cả một lời chúc phúc đến với người cô thương.

Cảm ơn em vì bài viết. Thân,
 
Hiệu chỉnh:
Review bài dự thi số [3]: Nắng có còn vương? _ Nishiya

@thanhnga4869 Lời đầu tiên, chúc mừng cậu đã hoàn thành bài thi. Tớ rất vui vì event lần này có thể tham gia cùng cậu. Và như lời đã hứa, dù tớ review không tốt nhưng hãy coi như đây là món quà dành tặng cậu nhé.

Sau khi đọc xong fic này, tớ thấy như cả thế gian tớ chính là người hiểu rõ cảm xúc của người viết nhất. Một câu chuyện chân thật, gần gũi, không quá cầu kì hoa mĩ, nhưng tớ biết cậu đã dành trọn tâm trí của mình vào tác phẩm này.

Giữa một môi trường hoàn toàn mới với những gương mặt hoàn toàn mới, nỗi cô đơn là điều không thể tránh khỏi. Tớ tin chắc ai cũng đã từng trải qua, chỉ là cách mỗi người lựa chọn để đối mặt với sự cô đơn là khác nhau. Tớ ngưỡng mộ Ran trong fic này, bởi cô ấy thật sự rất can đảm, cô ấy dám vượt qua cô đơn để hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn, một ngày nắng có thể chưa tròn đầy nhưng đủ để sưởi ấm lòng người. Cách cậu xây dựng nhân vật rất thực tế và gần gũi, đó là một điểm đáng khen.

Người ta nói thanh xuân giống như một cơn mưa rào mùa hạ, dẫu có bị cảm lạnh nhưng vẫn muốn được đắm chìm trong cơn mưa ấy thêm lần nữa. Điều khiến cho một cơn mưa tuyệt đẹp như vậy chính là tình bạn, ước mơ, hoài bão. Thông điệp mà cậu gửi đến qua fic cũng là một điểm đáng khen khác. Cuộc đời chúng ta giống như một chuyến xe bus, có những người ra đi và ở lại. Với Ran trong fic này cũng thế, người bạn thân cô ấy trân trọng chọn bước theo một ngã rẽ khác mà không có cô ấy. Không ai không buồn vì điều đó, nhưng Ran đã chọn tin tưởng bản thân mình, tin tưởng Shinichi, tin tưởng chân trời phía trước.

Ai không muốn giữ một tình bạn đẹp chứ, mất cái gì đẹp có ai không tiếc?

Đây là đoạn tớ thấy rất tâm đắc.

Cuộc sống là một chuỗi khó khăn, nhưng lại không hẳn vậy. Khi mình nhìn sự việc theo hướng khác, nó sẽ khác. Không có cái gì là hoàn toàn không tốt, chỉ là cái tốt của nó có được mình nhìn ra không.. Những chuyện kia, nếu cô nghĩ theo hướng khác thì sao? Cô ấy rời đi, cô nhận ra bản thân mình nên làm gì để chuyện đó không lặp lại. Đối mặt với cô đơn, cô biết mình nên làm gì quên đi nó, để bản thân tốt hơn. Trời đâu thể mưa mãi được, sau cơn mưa trời lại nắng. Sau một thời gian cố gắng, khi nhìn lại ta sẽ thấy mình có thể mạnh mẽ đến mức nào.

Trong nỗi cô đơn của mình, Ran đã tìm ra hướng nhìn tích cực hơn để tiếp tục cố gắng.

Cậu chú trọng miêu tả nội tâm nhân vật, các chi tiết được đi vào trực tiếp và rõ ràng. Điều này tớ rất thích.

Ngoài ra, cách trình bày của cậu rất bắt mắt, đó cũng là một điểm cộng.


Tuy nhiên trong fic còn một số lỗi type.

Người đã nói vậy cũng rất lâu rồi, từ khi cô còn hay mung lung vì những chuyện không đáng.
-> mông lung

Chuyện đã qua, khi nhìn lại nên mỉm cươi với những gì mình học được
-> mỉm cười

Tớ thấy tiếc vì trong fic không đủ 3 lần từ chủ đề. Fic cậu có khá nhiều chỗ chèn được cụm từ "nỗi cô đơn".

Bên cạnh đó, cá nhân tớ mong rằng fic có thể có nhiều thoại hơn một chút. Ví dụ như để thể hiện tình bạn của Ran, cậu có thể sắp xếp một hồi ức giữa những dòng tâm trạng. Những câu thoại nhiều khi có thể tạo sức gợi tả hơn cả một đoạn miêu tả dài.

-Đừng lo, dù có chuyện gì tớ cũng sẽ bảo vệ cậu.

Tương tự như câu nói này khi đặt vào một tình huống cụ thể sẽ làm cho độc giả thấy được tình bạn đẹp giữa hai cô gái ở một cấp độ sâu sắc hơn.

Trên đây là một số suy nghĩ chủ quan của tớ. Lâu lắm rồi không đọc fic cậu, cảm giác thực sự rất hào hứng. Tớ mong chờ bài viết của cậu ở vòng 2. Cố lên nhé Nishiya ;)
 
Review: Bài dự thi số [16]
Chén rượu khuya
@Mary Russell

Đầu tiên thì nee chúc mừng em đã hoàn thành bài dự thi nhé (khụ, mặc dù là lần chúc thứ hai). Kể ra con đường đi thi của em cũng gian nan nhỉ? Hoàn thành đúng hạn, đúng số từ, đúng luật, cô gái, bước đầu tiên em đã làm rất tốt rồi.

Nếu nói về tốt hay không tốt, bản thân nee fic của em thấy chỉ vừa đủ tốt. Em có gợi mở, có một đoạn cao trào và có cái kết khá tốt. Nhưng thực sự ghi dấu ấn riêng trong lòng người đọc thì chưa có. Cao trào của em cũng chỉ dừng ở mức vừa đủ, nói sao nhỉ, nee biết là Matsuda lúc đó đang rất lo lắng sốt ruột nhưng nee đọc thì không cảm nhận được mấy sự lo lắng của anh. Nee vẫn thấy nó khá bình thường. Nhưng mà thực sự là với chủ đề này, nee nghĩ em đã làm khá tốt.

Chỉ có một chi tiết khá nhỏ là đoạn này:


"Thốt nhiên, đầu cậu lóe lên một giả thiết. Tự thấy sợ điều mình vừa nghĩ ra, cậu quay người chạy vào phòng nhân viên.

Mấy phút sau, trong đó có tiếng giấy tờ bị xé rách, vò nát."


Ừm, không phải hai người họ đang ở quán rượu sao? Tại sao Rei lại chạy vào phòng nhân viên? Văn phòng ở gần đó sao? Với lại nee không nghĩ là Rei có thể dễ dàng mất bình tĩnh mà xé giấy tờ. Giấy tờ để trong phòng nhân viên thường là giấy tờ quan trọng, không thể dễ dàng muốn xé là xé. Báo thì có vẻ hợp lí hơn.

Nee nghĩ em nên xem lại đoạn này. Còn lại, nee thấy đều ổn rồi.

Có một câu trong fic mà nee rất thích:

"Anh hai không hề hối hận. Anh ấy đã chết cùng với niềm kiêu hãnh. Nếu lúc đó anh kéo anh ấy rời đi, anh ấy mới không vui."

Là cảnh sát, dẫu có hi sinh thân mình vì nhiệm vụ nhưng đối với họ đó là một vinh dự lớn lao. Nee nghĩ Matsuda sau khi nghe xong câu này anh cũng phần nào bớt được mặc cảm dày vò trong lòng vì anh đã không thể cứu Hagiwara. Ngược lại, nó cũng là một lời khẳng định sự hi sinh cao cả của Hagiwara. Sự kiên định trong lời nói cùng nụ cười của Kotone cũng là một điểm mà nee rất thích ở cô gái này. Nếu nói về ba nhân vật trong fic của em, nee lại thích cô gái Kotone này nhất chứ không phải Matsuda hay Rei. Nee cảm thấy cô ấy mạnh mẽ theo một cách nào đó. Nếu đứng ở đó, nee chắc chắn rằng nee sẽ thấy nụ cười của cô ấy rất lấp lánh.

Thật ra nếu soi kĩ, vẫn còn mấy chỗ nee thấy em dùng từ vẫn chưa đúng lắm. Nhưng nee lại không quan tâm đến nó lắm. Nee chỉ chú ý đến câu chuyện và nee thích nội dung em triển khai, cũng thích cách em đặt nhân vật vào tình huống rồi giải quyết. Mặc dù chủ đề "Chén rượu khuya" không nổi bật lắm, nó chỉ như là một gia vị được thêm vào để fic mặn mà hơn, nhưng nee thực sự rất thích.

Nee muốn nói thêm về Matsuda, Rei và Kotone trong fic cơ, nhưng mà nghĩ mãi ngoài câu yêu thương ba người họ thì cũng không biết nói gì hơn. Khụ, vậy nên yêu thì đành để ở trong lòng thôi...

Cám ơn vì em đã viết nhé, cô gái! Chúc em càng ngày càng viết tốt hơn nữa. Lời cuối, nee vẫn rất mong chờ những dự án của em đấy.

Yêu thương ~
 
Hiệu chỉnh:
Review: Bài dự thi số [05] Lầm lỡ

Chào @Hana no kokoro ,hình như em nhỏ tuổi hơn chị :3. Thật ra ban đầu không tính viết bài này, bởi vì chị vốn không có nhiều kinh nghiệm cho việc review, nhưng nghĩ lại thì chỉ nêu một vài cảm nhận khi đọc fic, chắc cũng không tính là review đâu nhỉ?:))

Ấn tượng đầu tiên chính là fic có cốt truyện rõ ràng, mạch lạc, dù chỉ vỏn vẹn trong 1000 từ, nhưng đã thành công tạo một bộ xương vững chãi cho toàn bộ câu chuyện. Thể loại cổ trang muốn nói dễ viết thì không dễ, còn nói quá khó để viết thì cũng không hẵn, nếu Author có đầy đủ kinh nghiệm, có cảm quan đủ sâu và chắt về tuyến nhân vật ở một thế giới khác so với hiện thực, thì sẽ rất đáng để thử sức bản thân với thể loại này. Với việc viết một fic cổ trang, sẽ ít nhiều giúp các Au mài giũa được kĩ năng sử dụng từ ngữ, cũng như cách xây dựng nhân vật một cách logic và tỉ mỉ hơn

Chị có nghe bài nhạc Phù Sinh Từ, quả thật không thể phủ nhận phần lời bài hát mà em trích dẫn có một điểm sáng nhất định cho fic, không thừa cũng chẳng thiếu, vừa đủ lột tả phần"bi" của cái gọi là "sự tàn nhẫn thế gian". Nói vậy không phải là các câu từ còn lại trong fic không có điểm sáng. Mỗi một câu chữ trong văn của em, chị nhận thấy đều có một điểm nhấn mạnh mẽ, loại văn phong lấy cảnh sắc khắc họa nội tâm nhân vật không phải hiếm, giọng văn nhẹ nhàng uyển chuyển, nâng niu từng câu chữ như "kỳ trân dị bảo" lại càng không, điểm khác nhau duy nhất ở mỗi Author, ở mỗi tác phẩm fanfic chính là khả năng cảm nhận của mỗi người. Từ đó sẽ thành hình một phong cách viết riêng ở mỗi cá nhân, mà khi đọc sơ qua reader cũng ngờ ngợ được rằng ai đã viết, dù cho người đó có bao nhiều clone chăng nữa. Hi vọng rằng khi viết nhiều, đọc nhiều, va chạm nhiều, em sẽ có cho mình một phong cách viết phù hợp, để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả

Lan man nhiều quá rồi, bây giờ sẽ là một số nhận xét, tất nhiên chỉ là ý kiến chủ quan của riêng một mình chị

"Nữ nhân vì yêu sinh lầm lỡ, trái tim nàng hóa thành mưa sa nơi biên ải. Mưa ba ngày ba đêm không dứt, nghe trong mưa như tiếng ai đang khóc thầm.

Nam nhân vì hận sinh lầm lỡ, một nhát gươm chạm tới bầu trời. Máu của chàng khiến trăm hoa tàn lụi, cũng vì thế mà mưa chẳng còn rơi"


Rất thích hai câu này, tất cả mọi thứ từ văn phong đến khung cảnh, từ nội tâm nhân vật đến nội hàm trong từng câu, từng chữ, em đều một lần khắc họa rất hoàn hảo, hơn thế nữa chị còn có thể tưởng tượng ra một bức tranh nhuốm toàn màu sắc bi thương của chia ly và đau khổ ở hai câu này. Chỉ hơi thắc mắc một ý nhỏ là "Nam nhân vì hận...", tại sao chàng lại hận, hận nàng rời xa, hay hận chính mình là một nam nhân bỉ ổi, chỉ biết lợi dụng nàng để tước đoạt giang sơn?. Đây là ý kiến cá nhân của chị nhé, nếu đổi câu "Nam nhân vì hận sinh lầm lỡ..."thành "Nam nhân vì yêu sinh lầm lỡ...", thì chắc hẳn sẽ tạo được hiệu ứng cảm xúc mãnh liệt hơn cho người đọc, ít nhất là với chị
FACE_WITH_COLON_THREE.png
. Cả hai đều vì một chữ tình mà chấp mê bất ngộ, đều vì một chữ tình mà đau đớn không lối thoát, dù rằng đoạn tình cảm của chàng đến khi nhận ra đã là chuyện của sự hối hận muộn màng

Muốn viết một đoạn văn chương ngắn nhưng dạt dào hàm ý, câu chữ không thô và tối nghĩa, thì chắc chắn người đó phải có một kinh nghiệt viết già dặn, một vốn kiến thức cùng từ ngữ uyên thâm. Có như thế vốn từ chọn lọc cùng cách sắp xếp hợp lí, mới có thể gây điểm nhấn mạnh cho độc giả. Chữ không quá dài dòng để dàn trải cảm xúc, câu không quá lan man để truyền tải hết tâm ý muốn truyền tới người đọc, vấn đề này em làm rất tốt, vừa đọc thôi mà đã cảm thấy một dòng nước ấm chảy êm ả trong người rồi
FACE_WITH_COLON_THREE.png
. Đó là lời nhận xét của chị cho những đoạn tiếp theo

"Nữ nhân này trao cả cho chàng, thỉnh chàng đừng phụ bạc"

Tuy nhiên cảm xúc của chị bỗng bị gãy ở ngay đoạn này, tuy rằng không xuống trầm trọng lắm, nhưng không tránh khỏi một chút hụt hẫng trong lòng. Là bởi vì sao? Tại sao lại là nữ nhân này?. Từ “này” thường là cách để gọi “này, anh này, em này,..”, hoặc là cách gọi của một người thứ ba gọi người thứ hai để nói chuyện về người thứ nhất, ví dụ như: xin giới thiệu với bạn, người này là anh trai của tôi,...Trong ngữ cảnh chỉ có hai người dùng từ “này” là không hợp lý, đọc câu văn lên chị có thể hiểu nhầm rằng có sự xuất hiện của một người thứ ba, đang giao phó Ran cho Shinichi ấy. Nếu đổi lại là “Phận nữ nhân...” hay “Thân nữ nhân...”, nghe sẽ suông miệng hơn nhiều. Đó chỉ là ý kiến cá nhân về câu này, em có thể không cần để ý :3

"Người từng nói Bắc Quốc không lạnh, hoa nở mãi không tàn.
Nàng nhìn theo ánh mắt người đến một chân trời xa xăm nào đó, xa thật xa.
“Có phải hoa nở mãi không tàn?”
Người từng hỏi nàng có lạnh không.
Khi ấy nhìn tuyết trắng phủ đầy mái hiên, nàng chỉ mỉm cười.
“Bắc Quốc không lạnh, là hoa nở mãi không tàn.”
Chẳng hay ngày ấy trong mắt chàng đã vương bóng hình một nữ nhân…"


Đến đoạn này lối xưng hô lại trở nên loạn, lúc lại là “người”, lúc lại là “chàng”. Cảnh này có thể tách thành một phần riêng biệt, miêu tả đoạn hội thoại giữa hai nhân vật, nếu em dùng “người” thì nên đồng bộ cả cho câu “Chẳng hay ngày ấy trong mắt người đã vương bóng hình một nữ nhân…”. Còn không, thì hãy dùng “chàng” cho tất cả, chị biết một phần em cũng muốn tạo điểm nhấn cho toàn fic, nhưng sử dụng một lượt hai từ xưng hô trong cùng một ngữ cảnh thì không hay. Sẽ vô tình tạo tác dụng ngược cho câu văn, cứ ngỡ Ran có tận hai nam nhân ấy. Có phải vậy không, xuyên suốt toàn bộ fic chỉ có Shin và Ran đúng không, đừng nói là có một nam nhân thứ hai, chị sẽ ngả ngửa ra mà xỉu luôn đó @@.

"Người từng hỏi nàng có lạnh không."
Riêng câu này, thiếu dấu chấm hỏi phải không nhỉ?



Đến đây thôi :3, đối với chị "Lầm lỡ" đã có một dấu ấn trong trái tim của chị rồi, một câu chuyện buồn không kém phần đau thương của hai nhân vật. Giá như cả hai không mang trong mình thân phận cao quý, không bị thâu tóm bởi quyền lực và địa vị, thì có lẽ câu chuyện đã không có kết cục buồn đến vậy

Chị rất thương Ran trong fic này, cả đời của người nữ nhân chỉ duy nhất một bóng hình để dõi theo, một chấp niệm để sinh "lầm lỡ" và rồi tổn hại chính mình lúc nào cũng không hề hay biết. Đối với nàng là vừa thương, vừa giận

Riêng Shinichi thì nhìn nhận theo bất kì khía cạnh nào, chị vẫn mong muốn chàng "hành động" như trong fic. Đến cuối cùng, giang sơn của chàng lại là nàng- người nữ nhân chàng yêu, chứ không phải thiên hạ Bắc Quốc. Đó là Shinichi chị yêu, cả trong nguyên tác lẫn trong "lầm lỡ", đem cả trái tim ra để yêu, mang cả mạng sống ra chỉ để đánh đổi một lần gặp lại

Ôi đã dài quá rồi, không ngờ viết Review cũng phải suy nghĩ nhiều đến thế =)). Cuối cùng chúc em giành chiến thắng trong cuộc thi này nhé, với "lầm lỡ" và với tư cách là một độc giả như chị thì điều đó là hoàn toàn xứng đáng, cho nổ lực của em, cho cả đứa con tinh thần đáng yêu này nữa :x

Mong là chị sẽ có cơ hội đọc fic của em một ngày không xa. Chỉ muốn nói là chị sẽ luôn dõi theo và ủng hộ em đến cùng. Nếu linh cảm chị không lầm thì em là cô gái chị đã từng quen và nói chuyện qua, hi vọng là sẽ không nhầm lẫn =))=)) Ahii

Tóm lại là luôn yêu thương, luôn ủng hộ :">

Vio
 
Hiệu chỉnh:
Review bài dự thi số [16] Gọi tên người.
@Minaru_Chan
Em xin phép ss cho em nêu lên cảm nhận về fic ạ. Em vốn đơn thuần là đọc ủng hộ ss ai ngờ lại đụng trúng vòng xoáy review, tâm hồn hiếu kì thêm với cái nết khùng khùng của em chắc chắn sẽ khiến bài review này bung lụa một cách không kiểm soát. Sau bao nhiêu cố gắng, em đã hiểu được nội dung mà fic ss mang lại. Lúc đầu đọc 2-3 lần mà vẫn chưa hiểu cái mô tê gì cả, cũng chả hiểu đó là bức thư, nhật kí của Ran nữa. Cũng may em đọc lại cái tên fic và chủ đề BTC đưa ra nên đã hiểu hết được những gì ss viết. Trước khi nhận xét em cũng muốn nói, em không biết review fic và cũng chả biết chút gì về cảm nhận. Chỉ là học lén nghề của mấy anh chị cách review nên thử nghiệm với fic ss.

  1. Em xin chúc mừng ss đã hoàn thành bài viết đúng thời hạn và đúng chủ đề. Em biết, chủ đề đưa ra quá khó và thói quen viết dài dòng lê thê của ss là không thể bỏ. Việc lược bỏ quá nhiều chỉ vì đủ 1000 từ thì sẽ gây ra hệ lụy là việc đọc không logic và khó hiểu. Ss là người em rất yêu mến, vì người đọc mà vẫn để hơn 800 từ thừa ở lại để người đọc hiểu rõ hơn về fic và thấy thõa mãn với bài viết này.
  2. Việc triển khai các ý từ bài hát "có em chờ" của ss rất hay, khá hấp dẫn. Đoạn lời bài hát "ngày đầu tiên ta đi bên nhau em đã biết tim mình đã rơi rồi" cho thấy Ran đã rất ấn tượng với người con trai ấy, cảm thấy thích thú với việc không gọi tên người con trai mình thích.
  3. Nội dung fic của ss đơn giản là cả 2 đều không gọi tên của nhau, bấy nhiêu lý do cũng đã đủ để diễn đạt cả một chủ đề "gọi tên người". Cái xuyên không diễn đạt hoàn cảnh của 2 thế hệ của ss nhiều chỗ không rõ ràng, tình tiết khá rối và khó hiểu.
  4. Một số đoạn ss làm em rối càng thêm rối, ví dụ:
Rồi hôm nay, cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi vỏ bọc của mình.
Cậu ấy là người đầu tiên quan tâm đến tôi, phát hiện ra mình tôi lạc loài.

Trong thế giới của Ran ngay cả cha mẹ, gia đình, thầy cô,... đều không quan trọng bằng Shinichi?

Cậu ấy ngồi cạnh tôi khi chúng tôi đang trên xe trở về sau chuyến đi
thực tế.

Em nghĩ ss không nên dùng từ này để diễn tả chuyến xe đâu ạ.

Dường như con tim tôi đã
lỗi nhịp trong khoảnh khắc ấy.

Theo em, nên dùng từ "lỡ nhịp" sẽ biểu đạt được hết ý trong câu văn muốn nói.

Còn lại là nhân vật, trình bày và tổng kết. Nhân vật của ss đưa được xây dựng với tính cách nhút nhát pha lẫn chút tinh nghịch khi không gọi tên người mình thích cho đến khi không thể gọi tên được nữa. Pha lẫn với hình tượng như vậy là nội dung đơn giản, trình bày đẹp mắt và bố cục rõ ràng.

*Tóm lại: Văn khá ổn, diễn đạt chưa rõ, nội dung mới. Cảm ơn ss vì fic này.

Thân ái và yêu thương nghìn lần gửi đến ss.

(Trích lời mỹ nô thê lương lạnh lùng băng lãnh kiêm luôn ấm ám dễ thương chong xáng đáng yêu hiền dịu nết na vui vẻ hạnh phúc hồ ly thánh mẫu trung khuyển chung tình sủng vật M thụ siêu cấp vô địch vũ trụ.)

 
Review: Bài dự thi số [05] Lầm lỡ

Phù sinh khúc từ buồn
Ngâm nga lệ chợt tuôn
Tình vắng muôn lối cũ
Ngoảnh mặt đã ngàn thu

Cánh tàn rủ vì ai
Vẹn kiếp chẳng sinh lại
Tuyết đọng vương trên mái
Lạnh dần mai lại phai...


Chào em, @Hana no kokoro. Một ca khúc cảm xúc sẽ dễ tạo thành dòng ngôn từ cảm xúc. Phù sinh từ chị đã nghe rất nhiều và không ngờ bây giờ lại được review một tác phẩm thực sự có ý nghĩa từ bài hát này. Phải nói rằng em đã có sự tiến bộ rất nhanh chóng sau những cuộc thi viết fanfic, bắt đầu từ event VNT cho đến event đây. Hình như em đã từng đăng fic cổ trang nhưng lại xoá đi đúng không?

Phải nói viết thể loại cổ trang giới hạn trong 1000 từ quả là điều khó nhằn. Hasegawa Tomomi là mem chuyên viết cổ trang và mỗi lần đưa chị xem, tin nhắn của cậu ấy như chèn nghẹt thở chị vậy. Nói về cổ trang thì chắc chắn người viết phải là cây bút chắc tay và viết có độ sâu. Hase đôi khi còn bế tắc với thể loại ấy, với plot, cách dùng từ... mặc dù cậu ấy viết khá tốt, nhưng để đăng một chương hoàn chỉnh sẽ là cả một sự tìm tòi triệt để. Những ca khúc, hay bài thơ, thậm chí đơn giản là một tấm hình...v...v... chỉ cần có cảm xúc là viết được. Và em đã làm rất tốt điều đó, chị có lời khen đầu tiên dành cho em.

Bài viết này em đã thể hiện văn phong khá phong cách Hana no kokoro. Em có khung truyện cứng làm nền móng và văn phong là công cụ giúp em xây dựng hoàn chỉnh câu chuyện. Fic của em có buồn, có bi nhưng không hề có luỵ. Nhân vật của em chưa từng rơi nước mắt nhưng người đọc như chị lại cảm thấy dường như nàng ấy đang rơi lệ, và cả kẻ oai phong lẫm liệt như hắn cũng đang khóc vì một cô gái. "Nàng rơi xuống, trái tim nam nhân cũng chết lặng. Chân tình năm xưa đành gửi gió cuốn đi". Cho dù hắn có hận nàng hay không muốn gặp mặt, đó chỉ là cái cớ mà lý trí hắn ngạo ngược tạo ra. Hắn vẫn yêu nàng, yêu nhiều lắm đấy chứ, nhưng hắn không thể phản bội mối hận ích kỉ của mình. Đánh một ván cờ, sai một bước là lỡ cả giang sơn. Cho dù hắn nắm trong tay ngàn vạn dân thành, thâu tóm cả Nam Quốc nhưng có được vẫn chẳng có gì vui. Hắn mất nàng chính là mất cả cuộc đời hắn, có gì để mà vui?

Tình là khờ, tình cũng là mơ. Người có yêu chắc chắn sẽ có hận. Nhưng sau nỗi hận là chất vấn tự trách. Hắn hận là không sai, chỉ là không nên hận người đó. Nàng mất, mối thù cũng tiêu tan, hắn gieo thân nguyện bỏ lại tất cả, bỏ lại cả những điều hắn đang có, bỏ lại cả Nam Quốc trắng tuyết rơi chỉ để ở bên nàng.


"Lại nói đến chuyện duyên sinh ra đã đứt đoạn
Không thẹn cho sinh mệnh này tựa hạt bụi thoáng bay"


Nàng là kẻ ngốc, còn hắn là kẻ khờ.

Em có những câu văn ngắn gọn, súc tích và ấn tượng:
"Mộng dệt hoa, hoa bay ngợp trời", "Lệ rơi nghiên sầu, mực đen nặng trĩu", "Gió ru cành lá, gió lặng thinh", "Chỉ là mộng đệp sễ tan, tình đẹp chóng tàn"... Em biết đấy, chị từng được nhận xét là lời văn hoa mĩ cầu kì đến nỗi nó trở nên phức tạp. Vậy nên chị rất thích những câu văn ngắn gọn nhưng sâu lắng như thế. Chúng dường như có linh hồn nào đó ở bên trong, vừa diễn tả được cảnh vật, lại diễn tả được lòng người. Đúng là viết bằng cách hoà nhập cảm xúc với câu chữ không nhất thiết phải sử dụng quá nhiều ngôn từ đúng không?

Văn phong tốt, em đã khiến chị rất ngạc nhiên khi đọc fic này. Tuy nhiên, chị vẫn có một chút nhận xét về cách trình bày lẫn lỗi câu từ cho em.

Em trình bày văn bản khá sạch sẽ, tiện mắt người đọc, nhưng điều đó đôi khi lại khiến cho những câu văn rời rạc:

Năm ấy Nam Quốc thất thủ. Chàng đứng giữa chính điện, một thân giáp bào uy nghi, ngỏ ý muốn cầu thân.

Trong đáy mắt xanh thăm thẳm là cả bầu trời rộng lớn, chỉ một bầu trời duy nhất, trải dài đến tận cùng

Hai câu này nên viết chung một đoạn không hề gây dài dòng rối mắt nhé vì nó chủ yếu giới thiệu y. Tách ra khiến mạch kể không được liên kết lắm. Ngoài ra câu "Nữ nhân này trao cả cho chàng, xin chàng đừng phụ bạc" em có cảm thấy có gì đó không hay cho lắm không? Từ "này" vốn không hợp với ngữ cảnh hiện tại, nó khiến câu văn hụt hẫng và có thể trở thành văn nói. Đối với một đoạn văn đang dâng trào cảm xúc như thế, đang từ từ dẫn đến mấu chốt của vấn đề thì từ "này" đã phủi lại tất cả những cảm xúc trên. Cho dù là lời thoại của nhân vật nhưng vẫn phải tuân theo mạch cảm xúc em đang dẫn dắt. Nhớ nhé. Mà nếu như bắt buộc câu thoại đó phải đủ 12 từ thì chị sẽ sửa thành :"Phận nữ nhi trao lại cho chàng, xin chàng đừng phụ bạc."... em thấy thế nào?


Ran Mori vì một phút lầm lỡ mà mất người thương, Shinichi Kudo vì một giây lỡ lầm mà đánh mất một đời. Người ta nói có yêu mới có hận, nhưng kết thúc cho tất cả không phải ai yêu ai, cũng chẳng ai hận ai. Họ lại về với nhau, lại bên nhau, yêu nhau ở thế giới bên kia, tình cảm không bao giờ chấm dứt. Quan trọng là khi yêu phải hiểu nhau, trân trọng nhau thì tình mới lâu bền.

Review đủ rồi. Cám ơn em đã cho ra đời một tác phẩm giá trị trong cuộc thi lần này. Được gặp lại em chị rất vui, thật lòng. Hy vọng nếu có event lần sau, chúng ta sẽ bắt tay hợp tác nhé ;)


Biết đắng thế nào cho một giấc chiêm bao

Tỉnh mộng lại xôn xao nỗi lòng
Phận duyên chưa đành long đong lại
Nâng chén tiêu sầu, chẳng còn ai....

Anh.
 
Hiệu chỉnh:
Review: Bài dự thi số 08- Màu thanh xuân

Chào bạn!

Lời đầu tiên, xin chúc mừng bạn đã hoàn thành bài dự thi của mình.

Mình đã đọc fic của bạn ngay từ đầu, cũng ngẫm nghĩ khá lâu để có thể cảm nhận về fic bạn một cách sát nhất. Nếu còn sai sót mong bạn bỏ qua.


~~~


Nghĩ về thanh xuân, người ta thường gắn liền nó với hai từ " nuối tiếc". Khi nhìn thấy tựa fic mình cũng mơ hồ nghĩ có lẽ sẽ là một fic buồn.


Thanh xuân mà


Thanh xuân có tiếc nuối mới là thanh xuân trọn vẹn nhất. Giống như câu nói: " Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở." Thanh xuân trong câu chuyện của bạn đọng lại tâm trạng trong mình có lẽ cũng vì thế.


Câu chuyện này phần nhiều là tâm sự của Ran. Cô gái ấy mang chút gì đó ưu tư, nhẹ nhàng giống như nắng mà cô đã đưa tay đón lấy vậy. Chỉ tiếc, càng nhẹ nhàng như thế lại càng giống như điềm báo cho một sự không lành.


Quả nhiên, cuộc đời của cô gái đó cũng có thăng trầm. Ở cái độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, ở những tháng ngày nhiệt huyết nhất của cuộc đời, Ran lại chỉ có thể vùi mình trong bệnh viện, từng ngày đương đầu với căn bệnh quái ác. Chỉ khi là người có bệnh ta mới hiểu được sự suy sụp đang diễn ra ở trong lòng. Ran cũng là người, cô nhất định cũng có những sợ hãi, cũng có những tâm tư sâu kín. Huống hồ, căn bệnh ấy có thể mang cô đi lúc nào, cô nhất định lại càng mong mỏi được hoàn thành mọi ước nguyện.


Chỉ là đời người mấy ai tìm thấy được điều trọn vẹn. Cô gái đó cần an ủi, hy vọng bạn bè người thân ở bên. Dù là ai, cũng đều có ý nghĩa với cô, cô cũng đều cảm kích. Nhưng mỗi người ở trong tim là một vị trí. Vị trí càng cao, lại càng mong mỏi. Mong mỏi không được hồi đáp, lại giống như rơi xuống vực thẳm thất vọng. Shinichi với Ran chính là người như vậy.


Ran trong fic của bạn luôn tự ôm một mối tình đơn phương. Cô ấy luôn nghĩ tình cảm này chỉ xuất phát từ phía cô. Mà người mang một mối tình đơn phương luôn ép chặt sự tự tin của mình.


"Có lẽ tình cảm cô dành cho cậu, mọi người đều biết, chỉ mình cậu là giả vờ không biết."


Câu này làm mình nhớ đến bộ phim " Điều tuyệt vời nhất của chúng ta." Bất giác lại có chút buồn.


"Hôm nay, là lễ tốt nghiệp của khóa 12. Cô đứng trước gương, đồng phục chỉnh tề, mái tóc được buông xõa tự nhiên. Khuôn mặt cô gái thất thần, hạt lệ đọng lại bên nơi khóe mắt."


Thực ra, câu chuyện tình cảm luôn được bắt gặp trong những fic thanh xuân. Càng vì vậy, mình lại càng hứng thú với những thứ rời xa câu chuyện tình cảm học trò ấy một chút. Vì như câu trên. Câu ngắn, câu vừa, không nói rõ ý nhưng lại khiến người ta phải suy nghĩ, rốt cuộc ý nghĩa trong đó là gì. Lễ tốt nghiệp của khoá 12, khép lại tháng ngày cắp sách đến trường, lời từ biệt nghẹn lại trong cổ họng của thầy cô cùng học sinh, những nuối tiếc gửi lại môt thời vụng dại, tinh nghịch, hay có lẽ cũng là lời nhắc nhở: bọn họ trưởng thành rồi. Ran trong bộ đồng phục, đứng trước gương, giống như cô muốn thu tất cả hình ngày ngày tốt nghiệp ấy vào đáy mắt mà trân trọng, ghi nhớ. Tự nhiên mình hình dung ra một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp bởi vì cô ấy khoác lên mình bộ đồng phục. Thanh xuân là tiếc nuối mà. Ran là người trong cuộc, cô nhất định vẫn còn vấn vương với tuổi học trò. Những giọt nước mắt rơi, mình cảm thấy cô ấy vừa hạnh phúc, lại vừa đau đớn. Hạnh phúc vì cảm thấy may mắn vẫn có thời gian để tham dự lễ tốt nghiệp này. Đau đớn vì chẳng bao lâu nữa cánh cửa cuộc đời cô cũng sẽ khép lại như cánh cửa thanh xuân này. Đau đớn vì cô cùng bạn bè mình sắp phải bước lên một chuyến tàu không có vé khứ hồi.


Những phần phía sau, bạn lại tập trung viết tiếp câu chuyện tình buồn của hai người. Con người, nhất là những người đơn phương, cách nhìn rất đơn giản. Họ tin vào những thứ họ thấy, họ thổi phồng những hoài nghi dù chỉ nhỏ xíu trong lòng và sẵn sàng gạt bỏ lý trí.


Ran tin vào hình ảnh người con trai kia đi cạnh người con gái, cô tin vào đám cưới của họ, tin vào sự xa cách dần dần, những lần hỏi thăm thưa thớt, lại quên cậu ấy là một thám tử, quên rằng khi nghĩ về cậu nên nhìn sâu vào mắt, nên dùng 200% logic và những bí mật để suy xét.


Nhưng trách cô sao được, cô trong mắt cô vẫn chỉ là kẻ đơn phương mà.


Số phận ngay từ đầu đã bắt họ phải để lỡ nhau, đến giây cuối cùng họ cũng để lỡ nhau.


Có lẽ hơi tàn nhẫn như tôi thích bạn để Ran ra đi như thế. Dù thế nào, dùng sự giải thích gì thì Shinichi vẫn cần phải trả giá. Đó là triết lí nhân sinh. Tôi muốn cậu ta phải dùng cả đời này để khắc ghi Ran, để ân hận về lựa chọn của mình.


Mình biết không nên trách Shinichi quá nhiều. Đứng ở một góc độ nào đó, cậu ta cũng là nạn nhân của số phận. Nhìn người con gái mình yêu hao mòn từng ngày, lại chẳng thể thể hiện sự quan tâm. Biết rõ cô hiểu lầm, sẽ đau lòng vẫn chỉ có thể im lặng sánh bước vào lễ đường cùng một người khác.


Và đúng như mình hy vọng, cậu ấy đã dùng cuộc đời để ân hận, để ghi nhớ Ran. Shinichi tự bao giờ trở nên vô cùng cô độc, nỗi buồn cứ quanh quẩn.


Một cái kết như vậy có lẽ là tốt nhất.


Để có một câu chuyện như thế này quả thực mình rất thích cách bạn dùng từ, dùng câu. Nó tạo nên một điều gì đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng làm tuôn những xúc cảm.


~~~


Tuy nhiên, để mà nói plot này không hằn là quá mới. Những chi tiết mình cũng từng gặp qua. Nhưng thật may cách bạn viết lại không khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Chỉ là dù thế thì cảm xúc vẫn chưa đủ.


Nỗi buồn của Ran, khi tưởng tượng mình nghĩ nó phải rất sâu sắc, nhưng khi đọc lại cảm thấy thiếu. Ran thất vọng, buồn bã, suy sụp vẫn chưa rõ ràng.


Bởi vì yêu cầu có cụm từ nhưng mà mình nghĩ vẫn còn khá gượng.


~~~


Thực sự cảm ơn vì đã viết. Mong bạn sẽ thành công hơn.
 
Quay lại
Top Bottom