Duyên kì ngộ-trang trang [hoàn]

Thái tử buồn bực, an ủi: “Lôi Nhi hiền lương đức thục, không đành đàn được nữa thì có sao”. Nói đoạn, giọng trở nên nghiêm khắc, “Nhưng tuổi còn nhỏ đã rắp tâm mưu hại người thân, tuyệt đối không tha!”.
Vương Yến Hồi tiếp lời: “Quả là không nên có lòng tham như thế! Nếu không làm tàn phế bàn tay cô ta, cũng phải khiến cô ta cả đời không thể động đến cây đàn, được không?”.
Thái tử gật đầu: “Ái phi nói chí phải, xem cô ta đố kỵ Lôi Nhi thế nào! Chỉ chặt ngón vô danh bàn tay phải, giao cho thân mẫu đưa về phủ dạy bảo!”.
A La nghe vậy, thầm kêu mẹ, sợ hãi tái mặt, ánh mắt khẩn cầu vô thức hướng về Tử Ly. Mắt Tử Ly hơi hoảng hốt, khẽ cau mày, nhưng không nói gì. A La đột nhiên vỡ lẽ, trước mặt thái tử, Tử Ly một mực khúm núm, muốn chàng giúp mình đúng lúc thái tử nổi giận, Tử Ly chắc là trăm mối tơ vò, không biết giúp thế nào? Nàng bất lực, kinh sợ thầm nghĩ, Lý Thanh Lôi cô ác quá, lại còn giả bộ hiền lành tội nghiệp. Lại còn Lý Thanh Phỉ kia nữa, vì tiền đồ của Thành Tư Duyệt mà dám ra tay h.ãm hại mình.
Ánh mắt A La quét qua mặt những người trong đại điện, thấy Lưu Giác cũng trầm mặt không nói gì, nụ cười lạnh châm biếm hiện trên mặt nàng. Lần này tốt rồi, ngươi đã được như sở nguyện, mọi tư thù sẽ được thanh toán.
Lúc đó hai cung nữ cao to đi vào đại điện, kéo tay A La định ra tay, Tử Ly giơ tay nói: “Hãy khoan!”.
Thái tử nhìn Tử Ly: “Tứ đệ muốn xin cho cô ta?”.
Tử Ly cười lạnh lùng: “Vừa rồi cứ tưởng tỷ muội chơi đùa không cẩn thận xảy ra sơ suất, không ngờ cô ta lại ác tâm như vậy! Bữa tiệc này lại bị cô ta làm hỏng, quả thật không thể tha! Chặt một ngón tay bõ bèn gì, bản vương sẽ đích thân động thủ!”. Chàng chắc chắn sẽ không làm tàn phế tay A La, để người khác động thủ chàng không yên tâm.
 
A La kinh sợ nghĩ đến ngón tay bằng xương bằng thịt của mình bị chặt phăng, mình sẽ đau đến chết! Nghe Tử Ly nói muốn đích thân ra tay, nàng kinh hoàng nhìn chàng, thầm kêu, đừng, đừng, không nên là chàng! Tử Ly từng bước đến gần, nỗi phẫn nộ trong lòng A La đã đến tột đỉnh. Vốn muốn sống một cách bình yên, có cơ hội sẽ rời tướng phủ tìm nơi an toàn để sống, không ngờ, thế này không được, thế kia cũng không xong! Nỗi uất hận tích tụ bao năm cuối cùng đã lên tới đỉnh điểm, cuộc sống tra tấn ngày trước nàng phải nhẫn nhịn, bây giờ quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa! Nàng hét to: “Hãy khoan!”.
Tất cả giật mình bởi tiếng hét của nàng. Thấy A La đứng giữa đại điện, mặt hiên ngang thách thức, thái tử cũng sững người. Vương Yến Hồi lạnh lùng mở miệng: “Ngươi còn muốn nói gì?”.
A La liếc nhìn Vương Yến Hồi, ánh mắt chuyển sang nhìn thẳng vào mắt Tử Ly, nói từng từ: “Tứ điện hạ muốn đích thân động thủ phải không?”.
Tủ Ly nhếch mép cười: “Làm hỏng nhã hứng của bản vương, bản vương đích thân tìm lại, có gì sai?”.
Mắt A La thoáng ướt: “Được, ta sẽ làm tăng nhã hứng của điện hạ! Điện hạ không muốn nghe ta đàn một khúc sao?”.
Ánh mắt nàng vượt qua Tử Ly, dừng lại ở khoảng không phía sau chàng: “Thực ra A La rất thích chơi đàn, từ nhỏ tiếng đàn đã không bằng đại tỷ, hừ, cho nên không chơi nữa”. Nụ cười trên môi nàng như giễu cợt, dừng giây lát, lại tiếp: “Bây giờ nhận thấy từ nay không thể chơi đàn được nữa, có thể cho phép A La chơi một khúc chăng?”.
Vương Yến Hồi lạnh lùng: “Không cho ngươi toại nguyện, trở về tướng phủ chịu quản giáo e là ngươi cũng không cam tâm! Người đâu, mang đàn lại cho tam tiểu thư!”. Khóe mép ẩn hiện nụ cười.
Thanh Lôi cả người run lẩy bẩy, nhìn đại điện không thấy ai có phản ứng, muốn mở miệng ngăn cản, lại sợ vội vàng, ngộ nhỡ lộ ra điều gì, hoảng hốt nhìn đại phu nhân.
Đại phu nhân quỳ xuống nói: “Trong nhà đã sớm nhận ra tâm địa của tiểu nha đầu kia, đã lệnh cấm không cho động đến cây đàn. Hôm nay Thanh Lôi như vậy, sao có thể để Thanh Lôi nghe tiếng đàn thêm đau lòng!”.
A La không đợi ai lên tiếng, cười nói: “Tiểu nữ đã sắp bị chặt ngón tay, không thể đoái thương tiểu nữ một chút sao? Dù gì tiểu nữ tuổi cũng mới mười ba”.
Thái tử sa sầm mặt: “Không cho ngươi đánh đàn, chuyện đồn ra ngoài, lại bảo Đông cung ta bắt nạt trẻ ranh!”.
A La nhẹ nhàng ngồi xuống. Cây đàn tốt thật, đàn của Đông cung sao có thể không phải là loại thượng hạng! Ngón tay lướt trên dây đàn để thử âm, ánh mắt chậm chầm lướt qua mặt những người trong đại điện, lạnh như nước băng chích vào xương, nụ cười mơ hồ trên khóe miệng, dịu dàng yếu ớt như đóa hoa mùa thu bé nhỏ cuối cùng sắp lụi tàn, vừng trán bừng lên vẻ ngạo nghễ hiên ngang như cây tùng trên đỉnh núi, đơn độc đón nhận những trận cuồng phong.
Tử Ly cũng thấy lòng thắt lại, chàng thực sự rất muốn đưa A La ra khỏi chốn này.
 
Lưu Giác lặng lẽ nhìn A La, nâng chén rượu lên môi. Khuôn mặt muôn hình sắc thái của nàng khiến chàng kinh ngạc, hôm trước, trên thuyền hoa nàng một mực không chịu chơi đàn, trong chuyện này… Chàng nhìn hai rèm mi của A La rủ xuống, hai tay khoan thai lướt trên dây đàn, hai mắt khép lại.
Lát sau một thanh âm trầm thấp bay lên, A La bắt đầu chơi đàn. Tiếng đàn lúc như âm thầm rên rỉ, lúc lặng lẽ thở dài, lúc mong manh thâm trầm như không nghe thấy. Đột nhiên âm thanh vút lên, hào sảng, dồn dập, triền miên, tràn ngập mặt đất, tràn ngập không gian, xông thẳng vào lòng người, lay động tâm can! Cả đại điện dường như chìm trong nỗi bi thương khôn cùng, đau buốt đến tim gan, rồi thoắt cái như đã ở giữa sa trường, tiếng gươm đao rợp đất. Khúc đàn lúc trầm lúc bổng, lúc tan lúc hợp, từ thống thiết bi thương đến phẫn nộ gào thét.
Khúc “Quảng lăng tán” được A La chơi lâm ly thống thiết. Đại điện im phăng phắc, chỉ có tiếng đàn, chỉ có tiếng lòng A La vang lên. Kê Khang đã đánh khúc này trước khi bước lên đoạn đầu đài mà trở nên nổi tiếng. A La thầm nghĩ, bản thân nàng có phải cũng có tinh thần ung dung đón chờ cái chết như Kê Khang? Chắn chắn là không. Nhưng lay động lòng người nghe thì có.
Nghĩ đến bản thân do biến thiên kỳ lạ nào đó đến thế giới này, nghĩ đến những người thân ở thế giới kia, thời không cách biệt khó lòng tương ngộ. Nghĩ đến những ngày âm thầm chịu đựng nơi tướng phủ, nghĩ đến Lưu Giác không chịu lên tiếng, nghĩ đến những người mang tiếng là thân thích ruột thịt của nàng, lại nhẫn tâm h.ãm hại nàng. Nỗi bi thương uất hận không thể kìm nén trong lòng dồn cả vào tiếng đàn.
Nghĩ đến đánh xong khúc này, Tử Ly sẽ tự tay chặt đứt ngón tay mình, nàng bỗng liếc nhìn chàng, sự phẫn kích oán trách người bội bạc chất chứa trong tiếng đàn, tựa hồ giông bão cuồn cuộn, tựa hồ sấm rền chớp giật, phá tan đất trời, gầm thét sục sôi, cuốn phăng thần trí chàng. Tử Ly bất giác lùi về sau một bước. A La đang hận chàng ư? Đang hận chàng ư? Chàng muốn tự tay động thủ chẳng qua là chàng sẽ nương tay, sẽ có chừng mực mà thôi.
A La nghĩ, đúng vậy, sẽ đau, mất một ngón tay, sẽ không bao giờ, không bao giờ đánh đàn được nữa cũng có gì ghê gớm đâu. Xem trọng tiếng đàn như vậy, chẳng qua là các vị chẳng có gì tiêu khiển mà thôi. Người hiện đại sống rất hay, không vì xa tiếng đàn mà như ngày tận thế! Khúc nhạc hào sảng vút lên những hợp âm cuối cùng, A La từ từ đứng dậy, ngẩng cao đầu, đi đến trước mặt Tử Ly, giơ bàn tay phải ra: “Huynh chặt đi!”.
Tử Ly mím môi, trấn tĩnh nhìn A La. Khuôm mặt nhỏ nhắn của A La dường như phát sáng, vẻ bất cần, giơ tay cho chàng, thoải mái và tinh nghịch như những lúc nàng nũng nịu cười chìa tay đòi chàng cho ngân lượng.
Đại điện lặng ngắt. Thái tử ngồi ngây, Thanh Lôi sắc mặt tái xanh, mắt Vương Yến Hồi lóe ra những tia đắc ý.
Tử Ly từ từ giơ tay, ngón tay hơi run, để người khác chặt tay nàng chi bằng để chàng tự chặt. Chủ ý đã định, chàng nén lòng, quyết ra tay, A La mắt đỏ hoe, mặt hơi nghiêng sang một bên. Trong lúc ngón tay A La chìa ra, lòng Tử Ly trống rỗng, cảm thấy chàng sắp vĩnh viễn không còn được nắm tay nàng nữa.
 
Lưu Giác lên tiếng, giọng sang sảng: “Một tiếng đàn hay như thế, nếu không còn được nghe nữa, thần lấy làm tiếc, xin thái tử nể tình, miễn cho tội cực hình!”. Nói là cầu xin thái tử, nhưng sắc mặt chàng rắn đanh, kiên định như không gì lay chuyển nổi.
Thái tử lúc đó mới sực tỉnh. Vương Yến Hồi dịu dàng nói: “Tiếng đàn lay động lòng người, niệm tình cô ta còn thơ trẻ, miễn tội đi!”.
Đôi mắt thái tử lóng lánh vẻ suy tư, chàng buông tay đi đến trước mặt A La. Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, không chút sợ hãi.
Thái tử ngoái đầu nhìn Thanh Lôi, Thanh Lôi rơi nước mắt, thái tử thấy vậy quả thực không nỡ, cuối cùng nói: “Làm hại hiền thiếp của ta, không phạt không xong…”. Lời chưa dứt, Lưu Giác đã lên tiếng: “Tiếng đàn của A La có thật không bằng Lý lương đệ?”. Thái tử sững người. Lưu Giác lại tiếp: “Không biết nhị tiểu thư phán đoán thế nào? Có đúng A La cố tình đẩy Lý lương đệ?”. Ánh mắt lạnh như mắt rắn độc lập tức bám lấy Lý Thanh Phỉ, nỗi phẫn uất đầy sát khí từ người chàng tỏa ra, dồn ép khiến Thanh Phỉ không thể thở nổi.
Thành Tư Duyệt cau mày nói: “Nương nương ngã, bị thương cũng là chuyện xảy ra trong chớp mắt, Thanh Phỉ trong lúc hoảng loạn nhìn không rõ cũng là chuyện thường tình”.
Thái tử hỏi: “Thật không?”.
Thanh Phỉ đâu còn sức lực nói nhiều, lòng đã hoảng loạn đến mức suýt nói ra chân tướng. Nghe Thành Tư Duyệt giải vây cho mình, bèn gật đầu nói phải.
Thanh Lôi thở nhẹ đi đến trước mặt Thanh Phỉ, giơ tay tát một cái: “Chính do muội nói bừa, suýt hại A La bị chặt ngón tay, tổn thương tình tỷ muội!”.
Thanh Phỉ ôm mặt rơi nước mắt, nói khẽ: “A Phỉ trong lòng sợ đại tỷ bị đau, ngày thường thấy A La hiếu động, cứ tưởng là do muội ấy”.
Thái tử hừ một tiếng: ““Cứ tưởng” ư? Vậy cũng dám nói bừa trước đại điện? Không nhìn kỹ mà đã dám nói liều!”.
Vương Yến Hồi cười nói: “Cũng là chuyện tốt, không được nghe khúc “Thu thủy” nhưng lại được nghe khúc nhạc khác. Tứ điện hạ, hôm nay đã vui hết mực chưa?”
Tử Ly nói: “Tối nay đại ca mở thịnh yến khiến tiểu đệ suốt đời khó quên”.
A La lặng lẽ nhìn mọi người, họ đúng là người của thế giới khác, còn mình chỉ đang xem diễn trò, không thuộc về nơi đây. Nàng khẽ hỏi thái tử: “A La mệt rồi, thái tử điện hạ, có thể cho phép A La cáo lui trước không?”.
Thái tử lòng nghĩ vẩn vơ, ngơ ngẩn gật đầu.
Lưu Giác bước lên trước, nói: “Cho phép Doãn Chi hộ tống tam tiểu thư hồi phủ”. Thi lễ xong, chàng đi thẳng đến dắt tay A La đi ra khỏi Đông cung. Nắm bàn tay lạnh giá của A La, Lưu Giác cảm thấy một nỗi yên lòng chưa từng có.
 
Đại phu nhân thở phào, không biết chuyện này là tốt hay là xấu, khi ánh mắt dừng lại trên bóng dáng Lưu Giác đang nắm tay A La ra khỏi đại điện, đáy mắt ẩn hiện nụ cười, biết đâu không phải là phúc? Mặt bà lại u ám, thở dài, cáo tội với thái tử: “Không ngờ Thanh Phỉ vụng dại, nhanh mồm nhanh miệng, suýt nữa biến sự cố nhỏ ngoài ý muốn trở thành chuyện lớn khiến tỷ muội bất hòa. Thần thiếp dạy con không nghiêm, quả không còn mặt mũi nào ở lại, xin được đưa Thanh Phỉ về phủ răn dạy”.
Thái tử cười: “Thanh Phỉ cũng chỉ sợ Lôi Nhi bị thương, trong lúc vội vàng khó đoán thực tình, sau này chú ý nói năng thận trọng. Tối nay lại được nghe tiếng đàn cao minh khác, ta quả thật cũng được an ủi, sau này phu nhân không nên cấm đoán Thanh La chơi đàn. Nếu không, tìm đâu được thanh âm như vậy?”.
Đại phu nhân gật đầu khen phải. Thái tử nói: “Tứ đệ, không biết đệ đã tận hứng chưa?”.
Tử Ly nhìn Lưu Giác và A La sánh vai bên nhau. Từ lúc Lưu Giác kéo A La khỏi tay mình, A La không hề nhìn chàng một lần, lòng chàng đã đầy day dứt, đâu còn hứng thú tiếp tục uống rượu. Nghe ý thái tử muốn kết thúc cuộc vui, vội cười: “Người đời có câu khúc tàn thì tiệc tan, được nghe tiếng đàn như vậy đã vui hết mực rồi. Tạ ơn thịnh tình của đại ca, Tử Ly đang muốn cáo từ về nhà tĩnh tâm hồi tưởng dư vị”.
Mọi người cười ầm, cùng nhau đứng dậy cúi chào bái biệt.
Tân khách ra về hết, Vương Yến Hồi thản nhiên nói: “Thiên hạ đồn thiên kim Lý tướng phủ tài sắc vẹn toàn, chỉ có tam tiểu thư tư chất tầm thường, ai ngờ rằng tam tiểu thư lại là người có chí khí đến thế, lúc nhỏ ngón đàn không bằng người, âm thầm ôn luyện. Tiếng đàn hôm nay quả thật có thể sánh với khúc “Thu thủy” hôm xưa của tiểu muội. Kỳ tài hiếm có, chính là thế”.
Thanh Lôi cố nặn ra nụ cười, vừa rồi mất máu khiến mặt nàng càng tái xanh: “Tỷ tỷ nói chí phải, tiểu muội Thanh La có được tiếng đàn như hôm nay, lòng thiếp được an ủi rất nhiều. Bàn tay thiếp tàn phế thật đúng lúc, nếu không sao có thể được nghe tiếng đàn giữ kín bấy lâu của tiểu muội”.
Vương Yến Hồi mỉm cười: “Đúng vậy, trong họa có phúc, cứ xem tình hình hôm nay, có lẽ phải chúc mừng tiểu muội rồi, biết đâu sắp có em rể là tiểu vương gia”.
Thanh Lôi gượng cười. Nụ cười cũng dần hiện trên môi thái tử, ánh mắt chàng nhìn Thanh Lôi đầy yêu thương: “Lôi Nhi, hôm nay tay bị thương, mệt rồi, ta đưa nàng hồi cung. Nhất định tiểu muội Thanh La cũng bị kinh động không ít, ngày mai sai người mang ít quà đến. Nếu không, ngày sau muội ấy sợ người anh rể này, Lôi Nhi sẽ oán trách ta”.
Khi thái tử nói vậy, ánh mắt lại nhìn sang Vương Yến Hồi. Yến Hồi cười hồ hởi, trả lời: “Có lẽ nên thế! Ngày mai thiếp sẽ đích thân chọn quà”.
Thái tử thong thả dìu Thanh Lôi đi khỏi, chàng còn lưu lại tẩm cung dịu dàng vỗ về đến khi Thanh Lôi ngủ mới rời đi. Nghe tiếng bước chân thái tử khuất dần trên hành lang dài, Thanh Lôi khoác áo choàng nhiễu xuống gi.ường. Đông cung rộng thênh thang, nhưng trong điện lại chỉ có một ngọn nến nhả ra chút ánh sáng đỏ quạch, dưới ánh nến lập lòe khuôn mặt nàng càng thêm diễm lệ tà mị. Ngọn nến đã cháy hết, vụt tắt trong yên tĩnh, chỉ thấy “phù” một tiếng, giống như tiếng cá đớp bọt nước. Cá à? Thanh Lôi bắt chước chúm miệng thổi một cái, rồi lại thổi tiếp cái nữa, cứ thổi như vậy đến khi cảm giác nặng trĩu bức bối và đau buồn từ trong ngực theo đó ra ngoài.
Cuối cùng nàng thở một hơi dài, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương, vẫn vẻ diễm kiều kiêu sa như hoa mai ngày nào. Nhìn bàn tay trái, nàng cười thầm, thiên hạ đều tưởng Thanh Lôi này chỉ giỏi đàn, nhưng họ đâu biết, cầm kỳ thi họa, nữ công nàng đều tinh thông, không ngón nào nàng không chuyên cần tập luyện. Từ nhỏ tam phu nhân đã dạy nàng, muốn hơn người, phải bỏ nhiều công sức, phải biết chịu khổ. Nàng xuất thân từ tướng phủ, tuy là con của vợ lẽ, nhưng cũng là thiên kim của tả tướng. Dung mạo giống mẫu thân, có vẻ diễm kiều thanh cao, lại thêm tư chất thông minh, hiếu học, biết cách lấy lòng Lý tướng. Lý tướng không có con trai nhưng nàng vẫn được nuôi dưỡng cưng chiều như báu vật.
 
Thanh Lôi nghĩ, cha à, con biết cha muốn dùng con gái để giữ chặt vinh hoa phú quý, con gái lẽ nào không muốn vươn tới cành cao? Nhưng… thái tử… nghĩ đến lúc trong Đào hoa yến nàng vén rèm trướng nhìn thấy chàng, khuôn mặt khôi ngô, mắt sáng, nụ cười ẩn dưới vẻ nho nhã tôn quý. Từ lúc đó nàng đã thích chàng. Nghĩ đến chuyện đánh đàn, nghĩ lại mọi chuyện trước kia, miệng khe khẽ ngâm: “Núi có cây, cây có cành, lòng thiếp thương chàng, chàng có hay”. Hai dòng lệ cứ thế tuôn lã chã.
Lấy tay lau nước mắt, nàng thì thầm: “A La, muội lại giúp ta lần nữa. Mong là muội có thể thuận buồm xuôi gió lấy tiểu vương gia. Nếu không…”, miệng hé mở, lộ ra nụ cười thê lương,”… thái tử đâu có ân cần với với ta đến thế”.
Suốt dọc đường A La không nói gì, nàng để mặc Lưu Giác dìu đi, ra khỏi Đông cung, ra khỏi vương cung. Lưu Giác ôm nàng, cưỡi ngựa trở về tướng phủ. Chàng không phóng nhanh mà cho ngựa đi chầm chậm. A La không nói không rằng, dựa người vào ngực chàng, nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm lướt nhẹ qua mặt.
Lưu Giác bế nàng lên ngựa, ôm nàng vào lòng, A La không giãy giụa cũng không cự tuyệt. Nàng quá cảm kích, không muốn phá vỡ phút yên tĩnh này. Lúc này nàng cần lồng ngực chàng. Lồng ngực ấm áp an toàn mà nàng khao khát lại do tiểu vương gia, chàng công tử khinh bạc mà nàng vẫn ghét trao cho. A La cảm thấy mệt mỏi, một lần nữa nàng hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải rời tướng phủ.
Lưu Giác chỉ mong con đường dài mãi, chàng cũng không nói gì. Khi thái tử hạ lệnh chặt ngón tay A La, nỗi phẫn nộ trào lên khiến chàng tức thở. Chàng biết A La hiếu động, nhưng tuyệt đối tấm lòng không độc ác như thế, vốn định khi cung nữ động thủ, chàng sẽ ra tay. Chính trong lúc đó chàng nghe thấy tiếng gào thét bi thương động trời của A La trong tiếng đàn. Khi tiếng đàn cất lên, chàng sửng sốt ngẩn ngơ, A La đã mang đến cho chàng những rung động, kinh ngạc khôn cùng, trong lồng ngực chàng có ngàn vạn tiếng hô, ứa trào muôn cảm xúc không thể gọi tên. Chính vào lúc Lưu Phi động thủ, không kịp nghĩ, chàng lao đến kéo giật nàng ra. Bản thân chàng cũng không biết tại sao chàng lại không đành lòng đến thế, dám bất chấp lệnh của thái tử, cứu nàng.
Chàng cúi đầu nhìn A La hai mắt đang nhắm nghiền, yếu ớt trong lòng mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải bảo vệ nàng, nhất định phải bảo vệ nàng. Chàng bỗng ra roi, tuấn mã tung vó nhằm hướng tướng phủ lao đi.
“Đến rồi”.
A La mở mắt, nhìn cánh cổng tướng phủ sừng sững trước mặt, khẽ nói: “Hôm nay đa tạ tiểu vương gia”.
 
Lưu Giác cười, bế nàng xuống ngựa. A La cúi chào, đi vào phủ. Lưu Giác không nói gì, chỉ đứng nhìn theo.
Thất phu nhân thấy A La một mình lẳng lặng trở về Đường viên, không nén nổi đi đến hỏi mấy câu. A La bỗng bật cười: “Mẹ à, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, nhất định”. Giọng nàng kiệt sức nhưng đầy kiên nghị.
Nàng không trở về phòng, nàng đi thẳng vào rừng trúc ngồi suy nghĩ. A La không muốn phân tích suy nghĩ của Tử Ly, nhưng tâm tư của chàng như bị vạch trần. Nàng có thể thông cảm với chàng, chỉ có thể thông cảm với chàng. Còn Lưu Giác, chàng đã cho nàng một điều bất ngờ lớn. Chẳng cô gái nào không muốn được yêu chiều che chở, nghĩ lại hành động của chàng, sự ấm áp từng chút, từng chút lớn dần, rồi tràn ngập lòng nàng. A La lắc lắc đầu, chuyển hướng suy nghĩ, phải tính xem rời khỏi tướng phủ sẽ đi đâu, đến đâu tốt nhất, đi như thế nào. Đi về phía tây là nước Khởi, toàn bình nguyên khó tránh truy binh. Đi về đông là rừng rậm Hắc sơn, nguy hiểm nhất, cũng dễ xảy ra bất trắc nhất, mẹ con nàng lại không có kinh nghiệm đi rừng, thất phu nhân và Tiểu Ngọc không biết võ công, thật quá nguy hiểm. Chỉ có đi về nam, qua Hán Thủy, đến nước Trần. Nghe nói ở đó phong cảnh từa tựa như vùng Giang Nam, cũng là con đường dễ đi nhất. A La nghĩ, đợi đến sau hôn lễ của Tử Ly, khi Thanh Phỉ được gả cho Thành Tư Duyệt, mọi người trong phủ bận rộn, không ai để mắt đến họ, đó chính là thời cơ tốt nhất.
Đột nhiên trước mắt hoa lên, Tử Ly nhảy từ bên ngoài vào. Ánh trăng trải trên rừng trúc, những bóng cây đen sì đổ dài. Chàng vốn định dùng tiếng tiêu gọi nàng ra, nhưng vào rừng trúc lại nhìn thấy nàng đang ngồi trầm tư bên hòn giả sơn.
Tử Ly bước tới: “A La, muội đang giận ta phải không?”.
A La ngẩng đầu, nét mặt Tử Ly căng thẳng, nụ cười thường trực trên môi đã biến mất, ánh mắt chàng u uẩn khôn cùng. Nàng cười: “Đại ca, sao muội có thể giận huynh. Đại ca ra tay, trong lòng ắt đã có kế sách vẹn toàn. Muội biết, cùng lắm cũng chỉ đau một chút, không đến nỗi phế ngón tay muội thật đâu”.
Hình như Tử Ly thở phào, cơ thể cứng đờ của chàng mềm ra chút ít. Chàng đi đến quỳ một chân trước mặt A La, cầm tay nàng nắm chặt trong tay mình, khẽ nói: “Hôm nay, ta chưa bao giờ hoảng loạn như thế. A La, ta đã hứa sẽ bảo vệ muội”.
A La dịu dàng nhìn chàng, từ từ rút tay về, đứng lên, nét mặt lại trở nên tinh nghịch: “Đại ca, huynh không sai, muội thực tế hơn huynh nhiều, nếu là muội, muội còn không dám lên tiếng nữa kia. Đại ca đã rất tốt với muội rồi, Tử Ly, muội không trách huynh nửa câu. Chỉ có điều, trước mặt thái tử, trông huynh không giống ngày thường”.
 
Nàng nén thở dài, nhẹ nhàng nói tiếp: “Đại ca, mẫu hậu huynh không còn, một mình huynh ắt là sống rất khó khăn”.
Tử Ly thấy lòng ấm áp: “A La, muội có thể hiểu lòng ta, ta đã mãn nguyện rồi. Muội chờ ta được không?”
A La ngây người: “Chờ huynh làm gì?”.
Tử Ly bước đến quàng tay ôm nàng vào lòng: “A La, muội chờ ta một năm, khi muội đến tuổi cập kê, ta sẽ đón muội vào phủ, suốt đời suốt kiếp không để ai làm muội tổn thương!”.
A La kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tử Ly, trong mắt chàng chỉ một khối tình thâm, môi chàng mím chặt, tựa hồ chủ ý đã định. A La cười đau khổ, rời khỏi lòng chàng: “Đại ca, bản thân huynh đã khó khăn rồi, không nên phụ lòng tốt của phụ hoàng đã ban hôn cho huynh”.
Tử Ly nhìn nàng: “Ngày mai ta sẽ nhận tội với phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh lệnh”. Khi nói những lời này, khuôn mặt chàng vụt biến đổi, rạng ngời như ánh trăng.
A La mỉm cười: “Đại ca, muội chỉ coi huynh như đại ca, không có ý gì khác. Bây giờ lòng huynh đang bất ổn, không nên vì muội mà từ bỏ tất cả. Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, muội không thuộc về thế giới này”.
Bóng A La kéo dài dưới ánh trăng, thân hình mảnh mai, nhưng có một vẻ kiên nghị, dẻo dai như những thân trúc bên cạnh. Tử Ly ngây người ngắm nhìn, giọng khàn đặc hỏi: “Tại sao? A La, lẽ nào trong lòng muội thật sự không có ta?”.
A La ngẩng đầu nhìn, sao trời sáng lấp lánh vẫn thế, ánh trăng trong vắt như nước. Nhớ lại ngày đầu quen biết Tử Ly, giao đấu với đám người áo đen vì chàng, nghĩ đến khi mở Tố tâm trai kiếm tiền, nghĩ đến lúc hòa tấu với chàng, cùng chàng cưỡi ngựa trong đêm thảo nguyên. Dòng suy tưởng dồn về như sóng nước. Tử Ly đối với nàng tình sâu như thế, vậy mà cũng có lúc bất lực không thể bảo vệ nàng. Nỗi căm ghét đối với cuộc tranh giành quyền lực trong cung lại trỗi dậy, cộng thêm tâm trạng mệt mỏi, chán chường đến tột độ do bị nhốt trong tướng phủ, thâm tâm quả thực không muốn ở lại chốn này thêm nữa. Nàng nói nhỏ: “Đại ca, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, thân trong tướng phủ, muội đã không thể lựa chọn, nhưng cuộc đời còn dài, muội không thể, không thể”.
Lồng ngực Tử Ly như tắc nghẹn, hồi lâu sau chàng mới lên tiếng: “Muội muốn ta từ bỏ vương vị, từ bỏ tất cả, theo muội đến chân trời góc bể ư?”.
Đồng tử trong mắt A La nhấp nhánh trong đêm tối: “Ở chỗ muội có người nói, sinh mệnh rất đáng quý, tình yêu rất đáng quý, nhưng vì tự do, sẵn sàng từ bỏ cả hai. Trước đây muội không hiểu lắm, sinh mệnh quý hơn tất cả, không còn sinh mệnh nữa thì còn gì? Vậy là muội nhút nhát, một lòng muốn bảo toàn tính mệnh, từ nhỏ đã tự nhủ phải nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ khác rồi. Thực ra trước đây muội cũng chưa yêu ai, có được chút tình của huynh, muội thật muôn phần cảm kích. Đại ca, lần trước muội đã nói, không ngờ gặp được đại ca, một người tốt với muội như thế, ở bên huynh muội rất vui vẻ. Nhưng, bây giờ muội cần tự do hơn”.
 
Tử Ly cướp lời: “Ta sẽ cho muội tự do, dưới đôi cánh che chở của ta, muộn có thể an toàn và tự do”.
A La cười khanh khách: “Đại ca, muội không muốn đại ca từ bỏ gì hết, huynh cũng không từ bỏ nổi. Huynh có thể không?”.
Tử Ly trầm ngâm hồi lâu mới nói: “A La, cuối cùng vẫn là muội muốn ta từ bỏ tất cả cùng đi với muội. Muội nói không sai, ta quả thực không làm được. Nhưng muội đi đến đâu cũng thế thôi, cũng là cường quyền bạo ngược, đều bị người ta ức hiếp, so với phiêu bạt bên ngoài, an toàn ở bên ta không tốt hơn sao? Muội có thể làm những gì muội thích. Chỉ cần ta làm được, ta sẽ cho muội tự do nhiều nhất có thể”.
Nhưng cái nàng muốn không chỉ có vậy. A La nói: “Còn nửa tháng nữa là đã đến đại hôn của huynh rồi, đại ca!”.
Ngữ khí của Tử Ly đã nhuốm màu bi thương: “Ta đi cầu xin phụ hoàng, ta sẽ đến Cố tướng phủ nhận tội. A La, muội còn muốn ta làm gì nữa?”.
A La chợt se lòng: “Huynh biết rõ đó là điều không thể. Huynh chỉ vì một mình muội mà đắc tội với phụ hoàng, đắc tội với trọng thần của triều đình, để cho Hữu tướng trở mặt, cứ coi như thế, lẽ nào huynh không lường trước hậu quả?”.
Tử Ly đột ngột ôm chầm lấy A La: “Muội đã nhìn rất rõ! Chuyện gì muội cũng biết! Tại sao, muội không thể mập mờ một chút, nói với ta một câu trong lòng muội có ta?”.
A La nói khẽ: “Muội không thể lừa dối huynh, đại ca, muội rất mệt, mệt đến mức không còn sức để nghĩ những thứ khác”.
Tử Ly nhẹ nhàng đẩy nàng ra, A La đã rơi nước mắt, Tử Ly giơ tay đón, từng giọt rơi xuống lòng bàn tay, nóng bỏng, đau như chích vào d.a thịt. Sao chàng không biết rằng, trừ phi A La chịu vào phủ làm thiếp, nếu không chàng vĩnh viễn không thể có nàng? Nghĩ đến những lời của Lưu Giác: “Điện hạ đã tốt với A La đến thế, điện hạ đã thương nàng ấy như vậy, lẽ nào để A La chịu tủi phận làm thiếp?”.
Tử Ly ngẩng đầu nhìn mặt A La, lau nước mắt cho nàng: “A La, để muội vào phủ làm thiếp thì tủi cho muội quá, nhưng chúng ta có thể bên nhau, không phải sao? Có thể sống bên nhau tốt biết bao, lẽ nào muội câu nệ chuyện thân phận?”.
A La lắc đầu: “Huynh không hiểu đâu, chồng và bàn chải đánh răng là không thể dùng chung. Suy nghĩ của huynh không sai. Cha muội cũng lấy tới bảy bà vợ”.
Tử Ly hơi giận: “A La, nói đi nói lại, rút cục trong lòng muội có ta không?”.
A La cúi đầu không đáp.
 
Tử Ly thở dài: “A La, thì ra đối với ta muội chỉ có nghĩa huynh muội, không có tình của một nữ nhi”.
Tử Ly nhìn nàng vô vàn lưu luyến. Chần chừ mãi, cuối cùng chàng vẫn bay qua tường ra ngoài.
A La nhìn bóng Tử Ly vụt biến mất, lòng ngổn ngang trăm mối, muốn cười muốn khóc. Tử Ly yêu nàng. Chàng yêu nàng thật lòng. Lòng nàng lúc ngọt ngào, lúc se thắt. Lẽ nào đối với chàng, nàng thật sự chỉ có tình huynh muội? A La chợt nghĩ đến một bài thơ rất hợp cảnh ngộ đêm nay. Miệng khẽ đọc:
“Búi tóc buông lơi mới kết,
Phấn thơm man mác tân trang.
Khói hồng sương biếc nhẹ chèo bay,
Tơ liễu bay đi vô định.
Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp,
Hữu tình rồi cũng vô tình,
Người say tỉnh bặt ca sênh,
Viện thẳm bên trăng u tịch”(12).
Chú thích:
12. Nguyên tác là bài “Tây Giang nguyệt, giai nhân” của Tư Mã Quang, bản dịch của Diệp Y Như.
 
Chương 12 Suối Toái Ngọc từ khe núi chảy ra, hội tụ giữa lưng chừng núi rồi đổ xuống vực sâu, tràn qua những khe đá nhân tạo, từng bậc dốc rồi chầm chậm chảy vào vương cung. Trong thung lũng phía đông vương cung có rất nhiều cánh rừng rải rác, bao quanh cung điện của các hoàng tử. Ngọc Ly cung tọa lạc ở góc trong cùng phía đông sơn cốc, đứng ở rìa cung điện có thể nhìn thấy những đỉnh núi lờ mờ của dãy Ngọc Tượng trùng điệp phía xa. Thác Toái Ngọc chảy vào Ngọc Ly cung, tụ thành hồ nước nhỏ, rồi lại tiếp tục chảy ra ngoài.
Hồ nước dưới trăng lăn tăn gợn ánh vàng lấp lánh, Tử Ly dáng cao thanh tú, ngây người ngắm mặt hồ trong giây lát. Đoạn chàng rút cây ngọc tiêu bên người thổi khúc “Tiêu tương tử”. Tiếng tiêu lạnh, sầu thảm, triền miên thổn thức. Tiếng tiêu nghẹn ngào, bóng người đơn độc, mấy cung nhân nấp ở chỗ khuất từ xa nhìn lại, thấy hoàng tử điện hạ buồn như vậy, tự dưng mủi lòng, rưng lệ, không biết làm cách nào mới có thể khiến cho tứ hoàng tử tuấn lãm phong lưu này vui lên.
Tiếng tiêu chợt thay đổi, vút lên như ngàn con sóng ào ạt xô bờ, âm thanh bùng phát dồn ép cơ hồ làm ánh trăng òa vỡ, lao xao, mặt hồ lóng lánh như gương bỗng như vỡ vụn ra muôn ngàn mảnh, dâng trào dữ dội, vừa như mâu thuẫn giằng xé vừa như quyết chí đoạn tuyệt, không sao nói hết nỗi niềm.
Tử Ly từ từ dừng lại ngắm nhìn chiếc tiêu ngọc trong tay, trong màu xanh trong của ngọc bích có những vết rạn đỏ như màu huyết. Mẫu hậu lúc lâm chung còn muốn thổi khúc tiêu cuối cùng, nhưng giữa chừng thổ ra máu tươi, tắt thở mà chết. Tử Ly cầm cây tiêu đưa lên mũi hít nhẹ, cơ hồ vẫn còn cảm thấy hơi thở ấm áp của mẫu hậu. Mãi đến một lần, khi chàng giở xem những khúc nhạc mẫu hậu để lại, mới kinh ngạc nhận ra, đoạn sau của khúc tiêu mẫu hậu thổi lúc lâm chung không phải là nhạc dành cho tiêu, chàng khe khẽ hát theo, những âm phát ra thành hàng chữ nghĩa là “Độc đã vào tim”. Lúc đó chàng mới mười một tuổi.
Hai năm sau, Vương quý phi vào cung, làm chủ hậu cung, năm sau, triều thần dâng biểu, phụ hoàng bèn lập đại ca làm thái tử. Chàng còn nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng thường cùng mẫu hậu chơi đùa với chàng, nói: “Tử Ly lớn lên sẽ làm vua nhé?”. Chàng nũng nịu: “Nhi thần chỉ muốn ở bên phụ hoàng và mẫu hậu thôi”.
 
Sau khi phụ hoàng lập đại ca làm thái tử liền xa lánh chàng, nhưng ánh mắt phụ hoàng vẫn ấm áp như xưa. Chàng là vị hoàng tử từ nhỏ luôn được Ninh vương sủng ái, chứ không phải là thái tử do Ninh vương lựa chọn. Trong lòng chàng rất hiểu, phụ hoàng đang bảo vệ chàng theo cách riêng của người, cho nên chàng càng tỏ ra cung kính thái tử, bắt đầu từ đó, chàng không bao giờ làm trái ý thái tử.
Ánh mắt chàng u uẩn bi ai. A La, khi ta nói sẽ tự tay chặt ngón tay muội, muội đã muốn đi tìm dự do phải không? Khi Lưu Giác kháng lệnh thái tử, giật A La khỏi tay chàng, kể từ lúc đó bàn tay hai ta không thể nắm vào nhau nữa phải không?
Tự do là gì? Tự do mà A La cần là gì? Tự do mà chàng cần là gì? Chàng cảm thấy A La chưa hiểu, trong thế giới này, ngoài đứng trên ngôi quyền lực cao nhất, nắm quyền sinh quyền sát, chỉ khi đó mới có thể tùy ý làm tất cả, đó mới là tự do!
Nỗi đau đớn trong mắt chàng nhạt dần, sự kiên định hiện dần trên vầng trán, thân người thả lỏng hòa vào ánh trăng. Nỗi u uẩn riêng tư sục sôi như trăm ngàn con sông ào ạt tràn qua những vực đá, khi gầm réo cuồn cuộn xô ghềnh, khi êm đềm uốn lượn, lúc này cuối cùng đã đi ra biển cả, bình yên không có sóng, những con sóng lớn chìm sâu dưới lòng biển, đợi gió lên sẽ trỗi dậy gầm thét, cuốn phăng và đập tan tất cả.
Thị vệ thân tín đứng hầu cách đó không xa, dây thần kinh cuối cùng đã chùng lại. Chúa công của họ không còn thảng thốt, đắn đo, toàn thân chàng tràn căng khí lực, tự tin và dũng mãnh, mang lại cảm giác an toàn rất mực. Dưới ánh mắt uy lực của chàng vạn vật đều thuần phục.
Tử Ly buông tay, nheo mắt dõi nhìn những bóng núi lờ mờ dưới trăng của dãy Ngọc Tượng xa xa, toàn thân chàng vững chãi như trái núi.
Trên đỉnh núi bừng lên màu xanh nhạt, lát sau vầng mặt trời hồng nhô lên. Chàng cất giọng điềm tĩnh: “Đại hôn sắp đến rồi, bản vương phải đến thăm phủ hữu tướng”.
Thị vệ nói nhỏ: “Lễ vật đã chẩn bị xong, chúa công có muốn duyệt lại?”.
 
Tủ Ly mỉm cười: “Không cần”. A La đang định rời phủ mua sắm ít đồ cho ngôi nhà mới, bỗng nghe tin thái tử cho người mang quà đến, đành phải cùng thất phu nhân đi ra đại sảnh. Lý tướng và các bà phu nhân tươi cười nhìn họ, Lý tướng cười rất tươi: “Không ngờ thái tử và thái tử phi lại thích A La như vậy, nghe nói lễ vật đều do đích thân thái tử phi lựa chọn. A La, có thời gian con nên đến Đông cung chơi với đại tỷ”.
A La cũng tươi cười, trả lời: “A La hiểu rồi, con và đại tỷ trước sau vẫn là người một nhà”.
Tứ phu nhân kéo Thanh Phỉ lúc này đang bối rối: “A La, nhị tỷ con nhanh mồm nhanh miệng, lúc đó do nóng vội, con đừng giận chị”.
A La cười: “Cha đã nói, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, đều là người một nhà, nhị tỷ có nỗi khổ riêng, đại tỷ cũng có nỗi niềm, A La sao dám trách giận”.
Thanh Phỉ rơi nước mắt: “A La, muội không giận tỷ thì tốt, nếu không, tỷ khó tránh được cái chết. Tỷ… muội biết đấy, tỷ…”.
“Muội hiểu, muội không trách tỷ!”. A La ngắt lời Thanh Phỉ. Sao lại trách nàng ta? Nàng ta một lòng vì tiền đồ của tình lang, vì hạnh phúc tương lai của bản thân, sao có thể nói nàng ta sai. Nàng ta ích kỷ, nhưng A La biết trong thế giới ở đây muốn bảo toàn tính mạng khó thế nào, ngay bản thân nàng cũng thấy khó khăn, huống hồ là Thanh Phỉ được nuôi dưỡng trong chốn thâm khuê. Gặp được trạng nguyên Thành Tư Duyệt phong lưu, như đã gặp phải hạnh phúc tuyệt đỉnh, Thành Tư Duyệt có vạn sự hanh thông thì nàng ta mới được yên thân. Thanh Phỉ suy cho cùng cũng chỉ là cô gái đáng thương.
Lý tướng cười ha hả: “Hay lắm, hay lắm, tỷ muội các con bỏ qua tỵ hiềm như vậy, người làm cha này vui lắm, gần đây triều đình và gia đình đều có nhiều hỷ sự, tứ hoàng tử sắp cưới ái nữ của Cố tướng, Thanh Phỉ tháng sau cũng được gả vào Thành gia, chỉ có A La…”. Lý tướng chuyển sang chuyện khác, nét mặt thoáng vẻ đắc ý. A La hoảng hốt, chỉ sợ Tử Ly đã đặt vấn đề muốn cưới nàng làm thiếp. Lý tướng nói tiếp: “Tiểu vương gia của An Thanh vương đã có lời muốn cầu thân”.
 
Lời nói ra như tiếng sét ngang tai, A La suýt đứng không vững, lắp bắp nói: “Còn hai tháng nữa A La mới tròn mười bốn, chuyện này… Đại tỷ mới xuất giá, nhị tỷ cũng sắp lấy chồng, trong phủ vắng vẻ, A La không nỡ”.
Thất phu nhân đứng cạnh A La, lấy tay ấn vai nàng, nói: “Đúng vậy, nếu A La cũng đi, thì trong phủ sẽ lạnh lẽo lắm. Lão gia, hãy để A La ở nhà vài năm nữa”.
Lý tướng cười: “Sao có thể nói như vậy? Thân làm phụ mẫu đương nhiên phải nghĩ cho các con, tiểu vương gia là người trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ danh môn đất Phong thành này, gia thế tài mạo đều hạng nhất, lần này cầu thân là thật ý thật lòng, không chê A La là con thứ thiếp, một lòng muốn cưới về làm chính thê. Ta đã nhận lời, trước hết cứ định rõ danh phận, đợi A La đến tuổi cập kê mới gả”.
Thất phu nhân tỏ vẻ không chịu, đang định bàn thêm. Sắc mặt Lý tướng đã sắt lại: “Ý ta đã quyết, khỏi cần nhiều lời”.
Trong mắt ông ta lóe lên cái nhìn cơ mưu và quyết liệt: “Nên biết Ninh vương ngọc thể sa sút, thái tử đăng cơ chỉ là chuyện hai, ba năm tới. Vương thái úy thống lãnh binh mã Ninh quốc, nhưng cánh quân tinh nhuệ nhất lại nằm trong tay An Thanh vương. A La nếu được gả vào phủ An Thanh vương làm thiếu vương phi là đại phúc của nó, cũng là hậu thuẫn cho cuộc ganh đua giữa Vương gia và Lý gia sau này. Tiểu vương gia cầu thân là đã coi trọng Lý tộc chúng ta, từ nay ba tỷ muội các con phải liên kết thành sợi chão vững chắc mới có thể đảm bảo quyền lực và phú quý của Lý gia”.
 
A La miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Giọng nói của Lý tướng nhẹ nhàng nhưng không ai được phép cự tuyệt: “A La, con nay danh phận đã định, tiểu vương gia đã thân chinh đến phủ, tốt nhất con nên ít ra ngoài tránh để thiên hạ chê cười, nên theo các phu nhân học may vá thêu thùa, thời gian một năm sẽ qua đi nhanh lắm”.
Mấy phu nhân tươi cười ưng thuận: “Lão gia yên tâm, sau này bọn thiếp sẽ hàng ngày thay nhau ở bên A La, trước tiên phải chuẩn bị tư trang cho A Phỉ, rồi sẽ làm cho A La, sắp tới cũng nhiều việc lắm đây”.
A La thầm kêu khổ, cúi đầu giả bộ thẹn thùng.
Trở về Đường viên, không đợi A La mở miệng, thất phu nhân đã nói: “Tam Nhi, tiểu vương gia phủ An Thanh vương là người thế nào?”.
A La trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Thực ra, đúng như cha nói, gia thế hiển hách, bản thân anh tuấn hơn người, là một trong ngũ đại công tử Phong thành, được bao nhiêu thanh nữ gia thế say mê. Có vẻ kiêu ngạo ngang tàng của con nhà gia thế, nhưng tâm địa rất tốt. Con người ấy cũng nghĩa khí, dám trái lệnh thái tử cứu con, con rất cảm kích”.
Thất phu nhân hỏi: “Nếu tiểu vương gia thật lòng với con, lấy người ta chẳng phải rất tốt hay sao? Hơn nữa, người ta lại chịu cưới con làm chính thê”.
Đúng, từ lúc quen nhau đến giờ, nàng cảm thấy Lưu Giác thực ra là người rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng quậy phá tý chút mà thôi. Nghĩ lại mọi chuyện từ khi quen biết chàng ta mùa xuân năm ngoái đến nay, A La không nén nổi bật cười. Nếu ở bên Tử Ly nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ở bên Lưu Giác nàng thấy rất thoải mái vui vẻ.
A La ôm chầm thất phu nhân, nàng rất muốn hít mùi hương thoang thoảng từ cơ thể bà, ôm lấy cơ thể mềm mềm âm ấm. Nhoáng cái đã tám năm, mùi hương này vẫn không thay đổi, thất phu nhân vẫn rất đẹp. A La so mình với thất phu nhân, cười nói: “Con đã cao thêm một cái đầu, nhìn này, sắp lớn bằng mẹ xinh đẹp rồi, đi bên nhau sẽ như hai bông hoa cùng cành”.
Thất phu nhân giận dỗi: “Mẹ đang nói chuyên nghiêm túc với con”.
 
“Con người tiểu vương gia rất tốt, nhưng con nghĩ mãi vẫn không biết tâm tư của mình. Chỉ nghĩ mười lăm tuổi đã lấy chồng, đầu óc suy nghĩ dù có chín chắn cũng thấy không ổn. Huống hồ con thật lòng muốn trốn. Cứ nghĩ đến bộ mặt của cha con đã khó chịu rồi, nên càng không muốn để ông ấy được toại nguyện”.
Thất phu nhân thở dài: “Xem ra cùng lắm con cũng chỉ đưa được Tiểu Ngọc đi cùng. Mẹ có tuổi rồi, sẽ làm vướng chân con, đến lúc đó ngay cả con cũng khó trốn nổi”.
A La trả lời dứt khoát: “Con không yên tâm để mẹ ở lại. Con đi rồi, ông ấy sẽ trút giận lên đầu mẹ, không biết sẽ bắt mẹ chịu bao nhiêu tội. Trong thế giới này, mẹ là người con thương nhất, nếu đi nhất định cùng đi. Con đã nghĩ hết rồi, chúng ta sẽ đi đúng vào dịp lễ cưới của Thanh Phỉ, tướng phủ lúc đó bận khách khứa tiệc tùng, sẽ ít người chú ý đến chúng ta”.
Thất phu nhân nhìn A La: “Liệu ta chạy được bao xa?”.
A La cười rạng rỡ: “Con sẽ nghĩ ra cách”.
Thất phu nhân lại thở dài: “Ba người cùng đi, liệu có dễ bị để ý không?”.
A La cười: “Mẹ quên là chúng ta biết vượt tường? Con đã thăm dò xong lộ trình, ít nhất cũng có thể lẳng lặng rời phủ mà không ai biết”.
Ngày mùng tám tháng bảy, tứ hoàng tử Ly Thân vương Lưu Phi nạp phi, đội nghi lễ đứng dài suốt mười dặm nghênh đón Cố Thiên Lâm – ái nữ của hữu tướng Ninh quốc Cố Thừa Khiêm vào cung. Đây là đại sự chấn động Phong thành sau đại hôn lễ linh đình của thái tử hồi đầu xuân. Các thiếu nữ Phong thành nghe tin, tháng tám này trạng nguyên Thành Tư Duyệt nức tiếng phong lưu sẽ thành hôn với thứ nữ của tả tướng, nghĩ đến ngũ đại công tử Phong thành đã có ba chàng lập gia thất, không biết bao nhiêu thiếu nữ lòng tan nát, Phong thành cũng trở nên ảm đạm.
 
Ngọc Ly cung tọa lạc ở phía trong cùng quần thể cung điện được chăng đèn kết hoa, từ xa nhìn lại tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ nở bên núi. Tử Ly mình vận áo choàng gấm màu hồng thêu chỉ vàng lặng lẽ ngồi bên hồ, ven hồ xưa nay chỉ trồng mấy khóm lau mấy cụm sen, người trong phủ biết hoàng phi thích hoa lan, liền đặt đầy những chậu hạ lan trong cung, Ngọc Ly cung dường như được bao bọc trong hương lan.
Tử Ly nghĩ lại lúc đến thăm phủ Cố tướng, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng đàn, du dương uyển chuyển, thanh lạnh trầm lắng như nước. Chàng bất giác nghĩ đến bức họa Cố Thiên Lâm mà Lưu Giác đưa đến. Chỉ liếc qua một cái, chàng đã giật mình, thầm nghĩ có lẽ chàng có thể sống tốt với Cố Thiên Lâm, bởi vì đôi mắt trong bức họa đó rất giống A La.
Lòng chàng run lên, Lưu Giác đã nói, một năm nữa A La sẽ không còn là của chàng. Tử Ly nhắm mắt, bàn tay từ từ mở ra, bên trong còn hằn sâu mấy dấu ngón tay.
Tiếng trống phách đang đến gần, gần hơn nữa. Nội thị quỳ trước mặt chàng, không dám giục, nhưng nóng lòng sốt ruột, thầm kêu khe khẽ: “Điện hạ”.
Tử Ly đi đến ven hồ, bẻ một cành lau tím, những cánh hoa li ti tím ngát, nhìn mãi vẫn không sao xua được nỗi buồn thấm trong lòng. Ngón tay bóp nhẹ, hoa bay lả tả từng cánh nhỏ xuống mặt hồ, mặt nước chỉ hơi dợn sóng, lát sau đã tan biến vô hình vô ảnh vào trong nước. Tử Ly nói: “Chuyển hết những khóm lau này đi, trồng lại toàn bộ bằng hoa sen, không trồng sen trắng, sao cho vui tươi một chút”. Nói xong quay người đi về phía cung điện.
Thị vệ đồng thanh đáp, lau mồ hôi chạy theo sau thở phào, hòn đá trong lòng đã được hất đi. Đúng là hoàng đế không lo, thái giám lo sốt vó.
Cố tướng làm quan đã ba mươi năm, môn sinh vô số. Quan viên ngũ phẩm trở lên đều được vào cung dự tiệc, lại thêm Ninh vương hạ chỉ, cho phép gia quyến Cố tướng được vào cung chung vui, cho nên Ngọc Ly cung hôm nay thật là tưng bừng náo nhiệt. Tử Ly tươi cười nhận lời chúc tụng của quan khách, ánh mắt lướt đến Lý tướng và đại phu nhân, đồng tử hơi co lại, nhưng ánh mắt lập tức dần dần hòa dịu.
 
Lý tướng nâng ly chúc: “Cung chúc Cố tướng kén được rể hiền, Ly Thân vương văn thao võ lược, tài mạo song toàn, với quý tiểu thư thật là tài tử giai nhân, cơ duyên trời định”. Cố tướng phấn khởi cả cười: “Vẫn là Lý tướng có phúc, tam nữ xuất giá đều như sở nguyện!”
Lý tướng cười đáp: “Cũng tàm tạm thôi”.
Lưu Giác miệng cười rất tươi, chàng vận áo choàng màu đỏ, liên tục chào khách, chàng đi đến trước mặt Tử Ly: “Tử Ly, quả là con người ta khi có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, sắc diện đổi thay, xưa nay đệ luôn muốn biết trong ngũ đại công tử Phong thành nếu xếp thứ tự không biết ai sẽ đứng đầu. Hôm nay, xem chừng người đó đích thực là tứ điện hạ!”.
Tử Ly mỉm cười: “Sao lại nói thế, Doãn Chi?”.
Lưu Giác lùi sau hai bước, ngắm nghía Tử Ly một hồi, miệng tươi như hoa: “Trong ngũ đại công tử Phong thành, người người đều biết thái tử tuấn tú cao quý, tứ hoàng tử tuấn tú an nhiên, Cố Thiên Tường tuấn tú lạnh lùng, Thành Tư Duyệt phong lưu, còn đệ, đệ lấy hết tinh túy của cả năm người. Lúc đó đệ còn đắc ý, lấy hết tinh túy của cả năm người thật là thú vị, nếu các nàng tú nữ muốn thưởng thức mặt nào của năm công tử, đệ đều có thể khiến các nàng toại nguyện. Có điều, hôm nay nhìn thấy tứ điện hạ, vẫn tuấn tú an nhiên như xưa, nhưng sắc xuân rờ rỡ, lại lịch lãm phong lưu, tứ điện hạ mới đích thực là hội tụ tinh túy của cả năm người!”.
Tử Ly mắt nhìn xung quanh không có ai, lạnh mặt nói: “Doãn Chi, đệ vui như vậy, là bởi vì A La đồng ý theo đệ?”.
Lưu Giác cũng thôi cười: “Tử Ly, đệ đã nói rồi, dưa chín ép không ngọt, nếu A La đồng ý theo huynh, đệ tuyệt đối không làm phiền. Huynh đã nói với A La chưa?”.
Tử Ly phiền muộn: “Như đệ nói, nàng ấy sao có thể chịu tủi phận thứ thiếp. A La cần tự do của nàng ấy! Đừng trách ta không nhắc nhở, A La chưa chắc sẽ lấy đệ”.
Lưu Giác thản nhiên nói: “Tử Ly, nếu A La lấy đệ, chúng ta vẫn là bạn chứ?”.
Môi Tử Ly khẽ nhếch, nụ cười hiện ra: “Đương nhiên. Lấy đệ, ta còn yên tâm. Chỉ có điều, đệ đừng nhận nhầm đôi mắt”.
Lưu Giác sững người, nói thế là có ý gì? Nhưng Tử Ly đã cười ngất bỏ đi.
 
Làm xong tất cả các nghi lễ rườm rà, Tử Ly cảm thấy chàng đã thực sự say, say đến mức qua lần khăn trùm màu đỏ của tân nương chàng có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo, long lanh đó. Chàng cười thầm. Lưu Giác, ngươi coi A La là Cố Thiên Lâm sao? Định dùng A La thay thế Cố Thiên Lâm? Lòng chàng thầm mong, mong đôi mắt Cố Thiên Lâm thật sự có thể truyền cảm như trong bức họa kia. Chàng lệnh cho tả hữu lui ra hết, muốn một mình thưởng thức một trong hai tuyệt sắc Phong thành, kỳ nữ tự ví mình như lan.
Cố Thiên Lâm nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Sau khi con gái được Ninh vương ban hôn, Cố tướng cha nàng vui ra mặt, thái tử không chọn nàng làm phi, nghe nói cũng là chủ ý của Ninh vương và Cố tướng. Nàng thở dài, đây đâu phải là chuyện phận nữ nhi như nàng có thể can dự. Nghe đồn, cây tiêu ngọc của tứ hoàng tử có thể cất lên những tiếng giãi bày, như khóc như than, phiêu nhiên oán thoán, lòng nàng đã âm thầm ngưỡng mộ. Nghe thấy tiếng chân chàng lại gần, tim nàng đột nhiên đập mạnh. Nàng e lệ đỏ mặt, cúi đầu, khép hai hàng mi.
Tử Ly hai lần giơ tay rồi đều dừng lại. Chàng nhìn Cố Thiên Lâm ngồi đó, lòng hồi hộp, cố thở thật nhẹ, lật một góc khăn trùm, có vẻ hơi mạnh tay. Tấm lụa đỏ trơn mượt đã tuột xuống như làn nước, chiếc mũ phượng che nửa mặt nàng, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn và khoảng gáy thon trắng ngần. Tử Ly nói nhỏ: “Ngẩng đầu lên!”.
Cố Thiên Lâm vẫn nhắm mắt cúi đầu, mặt càng đỏ lựng.
Tử Ly hơi nôn nóng, giơ tay nâng mặt nàng. Hàng mi nàng lay động, lòng chàng cũng lay theo. Cuối cùng khi nàng mở mắt, tay Tử Ly run bắn, bất giác lùi một bước về sau.
Trên khuôn mặt thanh xuân của Cố Thiên Lâm đôi mắt trong veo như nước mùa thu dịu dàng nhìn chàng, ánh mắt như hốt hoảng, như e lệ, như né tránh, vô cùng lay động. Còn Tử Ly khi nhìn vào đôi mắt nước mùa thu ấy, toàn thân lại như chìm trong thác nước lạnh ngắt của dòng Toái Ngọc trên đỉnh núi, đôi mắt ấy mỗi lần nhìn chàng, hơi lạnh càng thấm vào cơ thể chàng. Thất vọng, phẫn nộ, đau đớn, bi thương chồng chéo. Trong lòng chàng như có tiếng nói, không phải, không phải nàng! Thì ra người mà Lưu Giác thích không phải là nàng!
Tử Ly vẫn tưởng rằng, người Lưu Giác thích là Cố Thiên Lâm, nhìn thấy bức họa trên tường rất giống mắt A La, lại tưởng Lưu Giác bởi thích đôi mắt Cố Thiên Lâm mà muốn cưới A La, cho nên chàng cả mừng. Theo hiểu biết của chàng về A La, A La tuyệt đối không lấy một người không yêu nàng. Nhưng, chàng đã lầm. Tử Ly bật cười to, đúng là đã lầm, Lưu Giác cũng như chàng đều yêu chính A La.
 
Cố Thiên Lâm nhìn thần sắc Tử Ly, nụ cười dần chuyển thành nỗi băn khoăn, từ căng thẳng trở nên kinh ngạc, cuối cùng nàng bật cười, nhẹ nhàng cất tiếng: “Điện hạ, chàng sao thế?”.
Lời Cố Thiên Lâm làm Tử Ly sực tỉnh. Chàng nghiêng đầu nhìn nàng, thật không hổ danh tuyệt sắc Phong thành, thanh nhã nhu mì. Đây là vương phi của chàng, là thê tử của chàng, đây là người vợ chàng không được phép xem nhẹ, không được phép buông tay bỏ đi. Chỉ có thể cho nàng sự dịu dàng không được làm nàng tủi thân.
Nàng là người vợ cùng chàng đi suốt cuộc đời, chàng nhất định phải đối xử tốt. Một nỗi đau khổ bùng lên giằng xé trong lòng, đẩy chàng chầm chậm đi đến, nhẹ nhàng bỏ chiếc mũ phượng trên đầu Thiên Lâm, rút những chiếc trâm vàng cài trên tóc, giơ tay vuốt, mái tóc đen như gỗ mun xổ tung ra. Tử Ly vén một lọn tóc nàng, cảm giác như chạm vào tơ lụa. Chàng chạm vào mặt nàng lại, từ từ lấy tay khép mắt nàng, thấy mí mắt nàng run run. Chàng thở dài, cúi đầu đặt một nụ hôn lên má nàng, từ từ cởi xiêm y nàng.
Sau khi Cố Thiên Lâm hỏi một câu, thấy Tử Ly đối xử dịu dàng như vậy, tim nàng đập thình thịch xốn xang, sung sướng vô chừng. Nỗi nghi ngờ ban đầu đã quẳng hết phía sau, nhắm mắt chỉ thấy hơi thở của chàng. Khi xiêm y đã cởi hết, nàng nghe tiếng Tử Ly nói nhỏ: “Cơ thể nàng quả thật được đúc bằng ngọc băng”. Lòng ấm áp, êm dịu, nàng nép vào lòng chàng, cùng chàng nếm trải cay đắng, chua chát, lưu luyến, hoan lạc.
Tử Ly cảm thấy Thiên Lâm đã mệt mỏi ngủ thiếp, liền nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của nàng, khoác áo trở dậy, vận khinh công rồi lặng lẽ rời cung. Chàng muốn gặp A La.
Khi tiếng tiêu của Tử Ly vẳng đến, A La bỗng giật mình. Hôm nay chẳng phải là đêm động phòng của chàng sao? Nghĩ một lát, nàng vẫn lén đi ra, vào rừng trúc. Tử Ly toàn thân vận áo bào đỏ, dưới ánh trăng trông càng tà mị quyến rũ. A La giật mình: “Đại ca, sao huynh lại đến đây?”.
Tử Ly không đến gần, nhưng giọng khẽ khàng như dụ dỗ: “Lại gần đây, A La, muội hãy lại gần đây một chút”.
A La cảm thấy có gì không ổn, nhưng chân vẫn theo lời chàng bước tới: “Đại ca, huynh buồn lắm sao?”.
Tử Ly cười rất dịu dàng: “Vui chứ, Cố Thiên Lâm rất đẹp, đúng là rất đẹp!”.
“Vậy huynh ra ngoài thế này…”. A La chưa yêu bao giờ, nhưng khi còn ở thế giới hiện đại nàng đã hai mươi hai tuổi, nàng rất hiểu, cảm thấy lúc này mà tân lang bỏ chạy, tân nương nhất định sẽ buồn biết mấy.
 
Quay lại
Top Bottom