Dư vị trà chiều - Minh Hiểu Khê. (hay lắm)

***

Ra khỏi nhà hàng.
Tiểu Tuyền liếc nhìn anh, nói nhanh: “Đợi tôi một chút!”. Sau đó chạy mất hút như một cơn gió.
Huân đứng tại chỗ.
Kẻ qua người lại.
Bỗng nhiên, một bầy con gái sững sờ dừng chân quan sát anh: “Nhìn kìa, anh ấy có giống Hạ Dạ Huân không?”.
“Cảm thấy như không giống lắm…”
“Hạ Dạ Huân vừa lạnh vừa ác…”
“Anh ấy có vẻ giống anh hàng xóm đẹp trai hơn…”
“Đôi mắt màu tím kìa…”
“Cứ lấp lánh đẹp ghê…”
“Dáng vẻ hình như hơi giống…”
“Sống mũi vừa thẳng vừa cao…”
“Đôi môi vừa mỏng vừa gợi cảm…”

Đám con gái càng nhìn càng thấy giống, nhao nhao vây lấy anh: “Hạ Dạ Huân! Hạ Dạ Huân! Anh chính là Hạ Dạ Huân, đúng không?”.
Huân căm ghét cảm giác bị người khác vây quanh chỉ trỏ như động vật trong sở thú, gương mặt bắt đầu lạnh dần, vẻ mặt nóng nảy hẳn.
“Không phải.”
“Wow, giận rồi kìa, dáng vẻ tức giận càng lúc càng giống Hạ Dạ Huân!” Đám con gái khoái chí vỗ tay. Bọn họ bắt đầu níu kéo, vây kín không cho anh đi. “Anh chính là Hạ Dạ Huân! Chúng em là fan của anh! Ký tên cho chúng em đi! Chúng em rất yêu, rất yêu anh!”
“Tránh ra!”
“Hạ Dạ Huân! Hạ Dạ Huân!”
Đám con gái kêu gào.

“Em về rồi đây!”
Lúc này, Tiểu Tuyền lại như một cơn gió, múa may tay chân chạy về bên cạnh anh.
Đôi mắt cô lóng lánh nhìn đám con gái mặt mũi hứng chí, kéo tay anh, trên gương mặt rạng rỡ là nụ cười tươi rói:
“Bạn tôi đẹp trai đó chứ, Hạ Dạ Huân là gì nào, anh ấy còn đẹp trai hơn Hạ Dạ Huân gấp trăm, gấp vạn lần!”
Đám con gái có vẻ ngờ vực.

 

Tiểu Tuyền tiếp tục nói một cách kiêu hãnh: “Không chừng một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ tiến quân vào thế giới giải trí, chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn cả Hạ Dạ Huân!”. Cô cười híp mắt đưa tay ra. “Nhân lúc anh ấy vẫn còn chưa nổi tiếng, chi bằng để anh ấy ký tên cho các bạn đi, một chữ ký một nghìn tệ, tương lai anh ấy trở thành thiên vương rồi, bán sang tay cũng kiếm được khối tiền đấy! Sao nào? Đưa tiền đây!”
Đám con gái nhìn nhau, môi bĩu dài thượt, rồi lườm cô mấy cái, bỏ đi đầy vẻ mất hứng.

Tiểu Tuyền buông tay anh ra, nhìn theo bóng dáng thất vọng của họ, cười:
“Không cần cố gắng giải thích làm gì, càng nói mình không phải thì họ càng chắc chắn là anh. Khéo léo uyển chuyển một chút, bọn họ sẽ tự động bỏ cuộc ngay thôi.” Con người, đúng là loại động vật thú vị.
“…”
“Sống trên thế giới này, bắt buộc phải nắm vững nhiều kỹ xảo, không thể cứ cúi gằm đầu đi thẳng là có thể thành công. Có lúc phải linh hoạt một chút, đường này không thông thì đi đường khác.”
Huân lắc đầu:
“Tôi rất cố chấp, nếu đã nhận rõ một đường rồi thì sẽ đi đến cùng.” Dù cho có gặp nhiều khó khăn, đụng chạm đến toạc đầu chảy máu, anh cũng không bao giờ vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Tiểu Tuyền cười vui vẻ hơn:
“Vậy là tốt quá, chúng ta cùng bổ sung cho nhau, cương nhu hòa lẫn, thiên hạ vô địch!”
Huân cũng cười.

Như vậy là cô đã có thêm thông tin. Chà, quả nhiên là một người cơ hội.
“Cho anh này!”
Tiểu Tuyền đưa thẳng tay ra, trong lòng bàn tay là một tuýp thuốc bôi màu trắng cỡ lớn.
“Gì vậy?” Cô chạy đi mất là để mua thứ này?
“Thuốc bôi chữa trị vết bỏng nắng.” Cô dúi nó vào tay anh. “Lúc về bôi nó lên mặt, lên cổ, cánh tay, bôi dày một chút nhé, hôm nay anh phơi nắng nhiều quá.”
Huân nắm tuýp thuốc, trái tim thoáng thấy mãn nguyện. Thì ra là vì nguyên nhân này, nên cô mới một mình chạy đi mua, sợ anh lại bị bỏng nắng.
“Một ngày ba lần, đừng quên đó!” Tiểu Tuyền tiếp tục dặn dò: “Dùng nước rửa sạch da rồi hãy bôi, đừng chùi nó đi, không màu không mùi nên người khác không phát hiện ra đâu”.
“Ừ.”
“Nhất định phải bôi đó, nếu lần sau tôi phát hiện ra da anh vẫn còn vết bỏng nắng…” Tiểu Tuyền uy hiếp: “Hừ hừ!”.
Huân giương hai mắt nhìn cô vẻ bất hạnh.
Nhất định anh sẽ dùng mà.

 
Tiểu Tuyền làm ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn:
“Tôi sẽ đi kiện nhà thuốc đã bán thuốc này cho tôi.” Đây là loại thuốc bôi trị vết bỏng nắng đắt nhất, cô dược sĩ đã bảo đảm hiệu quả rất thần kỳ nên cô mới mua, giá tiền đắt gấp hai lần so với những nhãn hiệu nổi tiếng khác.
Nụ cười dâng lên từ tận đáy lòng Huân, ánh mắt thấp thoáng màu tím violet:
“Cám ơn cô.”
Tiểu Tuyền mở to mắt, sau đó kéo tay anh, cười rất ranh mãnh:
“Này, anh muốn cám ơn tôi thật à? Thực sự muốn cám ơn tôi sao?”
Huân gật đầu:
“Ừ.”
Tiểu Tuyền hai mắt sáng rực, tinh ranh chồm lại gần anh:
“Thế thì, tặng tôi một món quà được không?”
“Được.”
Chỉ cần là thứ cô muốn thì anh đều có thể cho.

Thắng lợi!
Dễ dàng thế mà đã dụ dỗ được!
Quả ngọt thắng lợi phải hái kịp thời, nếu không chín quá sẽ rụng mất!
Tiểu Tuyền kéo Huân, co chân, bắt đầu chạy!
Chạy vào khu mua sắm!
Chạy qua khu vực đồ lưu niệm lấp lánh.
Chạy qua khu vực trang điểm có những tấm poster quảng cáo bắt mắt!
Đến trước một “căn nhà” nhỏ thiết kế theo kiểu hoạt hình, dừng chân!
Tiểu Tuyền lắc lắc tay Huân, miệng cười nịnh:
“Hà hà, chúng ta chụp mấy tấm sticker đi!”

* * *

Đêm rất sâu.
Hạ Dạ Huân vẫn không thể chợp mắt.
Trong phòng khách rộng thênh thang.
Anh khoanh chân ngồi trên tấm thảm thuần trắng, cây guitar màu bạc ôm trong lòng, ngón tay thon dài nhè nhẹ gảy dây đàn ngân vang…

Hơi ấm bàn tay em
Nóng bỏng như vầng dương
Có cảm giác
Như chảy ra trong ánh nắng
Em không ngoan
Thích làm chuyện xấu
Làm tổn thương tôi nhưng luôn xí xóa làm nũng
Em có vô số lý do
Chỉ cần em nắm lấy tay tôi
Thì lý do ngốc nghếch đến mấy tôi cũng chấp nhận
Làm tổn thương tôi sâu đến đâu
Chỉ cần em chịu nắm lấy tay tôi
Trực giác mách bảo tôi rằng
Đó chính là yêu

Anh cầm bút lên, viết ra bài hát này trên sổ, tên là Trực giác
Cô giống như một ngọn đuốc, có tinh thần và sức sống vô cùng mãnh liệt, cơ hồ trên thế gian này chẳng chuyện gì làm cô chùn bước nổi. Cô có vô số những ý nghĩ kỳ quặc lạ lùng, vả lại còn thực hiện nó, hơn nữa lại còn thành công.
Huân cười thành tiếng.
Tiếng cười ấm áp lan tỏa từng góc phòng.
Ánh mắt anh rơi trên kỷ trà.
Tuýp thuốc bôi trị bỏng nắng cỡ lớn.
Anh khẽ nhấc nó lên, ngón cái ve vuốt nắp tuýp thuốc.
Trên đó như vẫn còn hơi thở của cô.

… Cô đưa thẳng tay ra… trong lòng bàn tay là một tuýp thuốc bôi màu trắng cỡ lớn… “Nhất định phải bôi đó… dùng nước rửa sạch da rồi hãy bôi…”


 
Trong phòng tắm.
Vòi nước tuôn rơi tí tách, anh rửa mặt bằng nước sạch, từng vốc nước lớn vã lên mặt, mát mẻ đến mức khiến tâm trí anh lại lang thang…
Trong tấm gương có một gương mặt thanh thoát ướt lạnh…
Đôi mắt màu tím violet lấp lánh niềm vui trẻ thơ ngập tràn hạnh phúc.
Hạ Dạ Huân nhìn vào gương, cười. vậy. Anh như nhìn thấy cô gái có mái tóc đỏ, lúc cười ánh mắt lóng lánh chuyển động, giống như đang có ý định xấu xa nào ấy, nhưng lại cười rạng rỡ đến độ anh không mong muốn mình nghi ngờ gì cô.

Đã bao lâu không cười như thế này rồi?
Anh chợt nghĩ.
Hình như là từ lâu lắm rồi. Lúc đầu anh luôn tươi cười, trong đôi mắt non nớt của anh, chẳng hề có sự lạnh lùng, khoảng cách. Mọi người đều thích chọc ghẹo anh.

“Tiểu Huân cười như thiên sứ ấy!”

“Tiểu Huân xinh đẹp quá!”

“Tiểu Huân đi với chúng tôi được không, chúng tôi rất thích Tiểu Huân!”

“Tiểu Huân cười cái nào, ngoan!”

“Tiểu Huân hát cho mọi người nghe một bài nào!”

“Tiểu Huân ngoan quá, rất biết nghe lời, là cậu bé đáng yêu nhất thế giới!”


Anh khi ấy, luôn cười vui sướng, tiếng cười trong vắt lan tỏa trong không khí. Anh muốn để tất cả mọi người đều yêu quý mình, đặc biệt là người cha không thường xuyên lui tới, và người mẹ u sầu của anh. Anh muốn bố thường xuyên đến bên anh hơn, muốn mẹ anh cười nhiều hơn, thế là anh cố gắng làm một đứa trẻ ngoan nhất, bố mẹ muốn anh làm gì anh đều làm cả.

Nhưng mẹ anh luôn nhìn con trai mình bằng cặp mắt âu sầu:

“Tiểu Huân à, đừng nói chuyện với người lạ, đừng nói con là ai, đừng nói bố con là ai cả. Người lớn rất hư hỏng, họ sẽ làm tổn thương chúng ta.”

Anh không hiểu, tại sao anh không thể nói chuyện với người lạ? Đứa trẻ hoạt bát cởi mở thì người lớn mới yêu thích, không đúng sao? Vả lại, người ta nói chuyện với anh, không trả lời là rất bất lịch sự, không phải là đứa trẻ ngoan.

Sau đó có một hôm.

“Cậu bạn nhỏ, bố của cậu là ai thế?”

Anh rất căng thẳng, mẹ không cho nói nhưng chú này cười rất hiền lành.

“Nói cho chú nghe, bố của nhóc là ai, chú sẽ cho nhóc ăn kẹo que này!” Một cây kẹo que hồng hồng lắc lư trước mặt anh.

“Nói cho chú nghe được không nào? Chú rất muốn biết! Giúp chú nhé, cậu bạn nhỏ!”

Ừ, phải giúp người khác chứ.

Anh không cầm lấy que kẹo, thực sự không phải vì tham ăn nên mới nói ra!

Cậu nói cho ông chú đó biết…


“Tên bố cháu là Dương Tỉnh Sâm.”


Tất cả đều đã thay đổi từ khoảnh khắc ấy…

Nhà của anh bị bao vây, vô số xe lớn xe nhỏ đậu kín con đường có thể dẫn đến nhà anh, vô số các ông chú bà dì giương máy chụp hình, máy quay phim rình rập nơi cửa lớn, cửa sổ, trên những cây cổ thụ to bên ngoài nhà đều có đến mấy người trèo lên đó, chụp lia lịa vào phía lầu hai.

Anh và mẹ không thể ra khỏi nhà. Rèm cửa bị mẹ kéo lại thật kín, trong nhà không có ánh nắng, chuông điện thoại réo vang ngày đêm không ngớt như điên, mở tivi ra bên trong toàn là cảnh bố và mẹ, người trong tivi đều nói những lời kỳ lạ, trên gương mặt họ là vẻ mặt thật ác độc.
Mẹ anh đẩy tivi rơi xuống mặt đất vỡ tan, ném điện thoại vào bồn tắm, co rúm vào một góc tối tăm, cứ khóc mãi, phớt lờ anh, cũng không thèm nhìn, như thể trên thế gian này vốn chẳng có anh vậy.
Bố anh không hề đến.

Anh rất sợ hãi, và cũng rất đói.

Trong tủ lạnh chẳng có gì cả. Anh muốn làm một đứa trẻ ngoan, cho dù anh sợ đến run cầm cập, nhưng cũng phải rút tiền từ con heo đất để dành ra, ra ngoài mua mì gói về, nếu không mẹ sẽ đói lắm.

Cửa vừa mở.

Các dì các chú điên cuồng tuôn tràn vào như nước, họ chồm đến mẹ anh đang ngồi co ro trong góc, mẹ anh kêu thét gào khóc, giống như một con thú đang hấp hối, khiến anh khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy.

Mọi ánh đèn đều chụm lại phía trên đầu anh.

Nhá sáng nhá sáng khiến anh không thể mở nổi mắt.

Anh bị người ta giữ chặt, những gương mặt giảo hoạt ép cung:

“Cậu có biết cậu là con rơi?”

“Dương Tỉnh Sâm mỗi tháng cho hai người bao nhiêu tiền?”

“Dương Tỉnh Sâm có bao giờ nhắc đến sẽ cho cậu nhận tổ tông họ hàng?”

“Cậu sẽ kế thừa sản nghiệp của gia tộc họ Dương?”

“Dương Tỉnh Sâm có công khai thừa nhận thân phận của cậu không?”


Anh chỉ mới chín tuổi, không biết họ đang nói gì, chỉ cảm thấy họ mấp máy đôi môi liên tục không ngừng, giống như con cá sấu tỏa ra mùi hôi thối trong vườn bách thú, muốn ăn tươi nuốt sống nhai trọn lấy anh!



Những tháng ngày hỗn loạn kinh hoàng đó cuối cùng cũng dần trôi xa, nhưng cuộc sống của anh chẳng thể như trước được nữa.

Bố của anh không còn xuất hiện nữa.

Mẹ mỗi ngày một đau thương, nước mắt cuộn như dòng sông, ngày đêm tuôn trào, dáng người mỗi lúc một hao gầy, co ro trên gi.ường, khóc mãi không ngớt.

Anh nấu cơm cho mẹ.

Mẹ không ăn, hất tung cơm lên người anh, bỏng rát.

Mẹ không hỏi anh có đau không, chỉ khóc và mắng chửi: “Mày là đứa lắm mồm, tại sao lại nói? Mày hại chết mẹ rồi! Hại chết mẹ rồi!”.
Anh đã hại chết mẹ mình.


Mẹ đã chết.

Trong phòng tắm.
Tĩnh lặng như chết.


 
Những giọt nước trên mặt Hạ Dạ Huân đã khô tự khi nào.
Anh trầm mặc, nặn ít thuốc từ ống tuýp trắng ra, nhè nhẹ bôi lên mặt mình.
Thuốc mát lạnh.
Như một bàn tay mát lạnh, vuốt ve dìu dịu làn da bị ánh nắng hun bỏng rát của anh.

Cô gái có mái tóc màu đỏ rực rỡ, như có một ma lực mạnh mẽ vô cùng, khi cười, van xin, lúc lại uy hiếp, xộc thẳng vào cuộc sống của anh như chớp điện. Cô làm cái nghề mà anh căm ghét, nhưng lại khiến anh chẳng thể kháng cự lại một cách kỳ lạ.
Anh thích được ở bên cô.
Lúc cô nắm chặt lấy tay anh, anh có phần hoảng hốt, có phần căng thẳng, lại thấy vui sướng, lóng ngóng như thể một đứa trẻ vụng dại. Nhưng, cô lại cười như chẳng hề hay biết chút gì.
Cô, sẽ là thiên sứ của anh?
Hay là ác quỷ?

:KSV@08:
 
Chương 4


Trong phòng trang điểm.

Hạ Dạ Huân ngồi dựa vào salon, nhắm mắt, mặc cho chuyên viên trang điểm phát huy sáng tạo.

Chuyên viên trang điểm mới Mike hứng chí đến độ trán lấm tấm mồ hôi!

Cơ hội của anh đến rồi!

Hạ Dạ Huân là bảo bối trong mơ của các stylist, trên người anh, cho dù có thể hiện những ý tưởng kỳ quặc quái lạ đến đâu, đều có thể thu được thành công khiến cả thế giới phải kinh ngạc tán thưởng! A, gương mặt Hạ Dạ Huân, khí chất của Hạ Dạ Huân, giống như một chiếc kính vạn hoa tuyệt đẹp khó đoán, dưới bàn tay của chuyên viên stylist, có thể biến tấu ra ngàn vạn ma lực cám dỗ thu hút mọi người!

Mike nắm chặt lọ gôm xịt tóc, để cảm hứng tự do phát huy.

Đêm nay, anh nhất định phải làm cho Hạ Dạ Huân…

Hào quang vạn trượng!

Chấn động thiên hạ!

Tiếng chuông di động réo rắt.

Hạ Dạ Huân mở choàng mắt, lôi một chiếc di động màu bạc ra khỏi túi đeo bên mình.

Mike sững sờ đến mức tay run rẩy, lọ gôm trong tay làm mái tóc vạch ra một hình thù quái dị.

Trời ơi, Hạ Dạ Huân không hổ danh là Bách Biến Thiên Vương, ban nãy còn lạnh lùng như một núi băng ngàn năm, lập tức đã dịu dàng như chàng trai cỏ lau mềm mại trong gió xuân. Nếu không phải là anh vẫn đứng bên cạnh nãy giờ, thì quả thực không thể tin nổi đó là cùng một người.

“Huân phải không?”

“Ừ.”

“Tôi là Tiểu Tuyền đây.”

“Ừ, tôi biết.” Chiếc di động này mua chỉ để liên lạc với cô thôi, chỉ có mình cô biết số này.

“Anh bôi thuốc chưa đó?”

“Bôi rồi.” Một ngày ba lần, theo lời cô đã dặn.

“Hì hì, anh ngoan thật đấy!” Cô đang cười. “Lần sau tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Ừ.”

“Thuốc bôi có tốt không? Chắc không làm da bị lột ra thành vảy chứ?”

“Không. Thuốc rất tốt mà.”

“Vậy tôi yên tâm rồi.” Cô thở phào một hơi.

“Tiểu Tuyền…”

“Gì thế?”

“… Cô đang ở đâu?” Có xa anh không?

“Tôi đang ở bên ngoài nhà thi đấu Hồng Đỉnh đây, đêm nay có một liveshow lớn quy tụ các ngôi sao nổi tiếng nhất, tôi phải túc trực để giành lấy thật nhiều tin tức!” Cô vừa gọi điện thoại vừa liếc nhìn vào nơi các ngôi sao tập trung. “Ở đây hầu như các ngôi sao đã vào đủ hết rồi, không có việc làm nữa nên tôi gọi điện trò chuyện với anh một chút.”

 

Hạ Dạ Huân liếc nhanh ra bên ngoài, cô đang ở…

Bên ngoài nhà thi đấu sao?

Cảm thấy được khoảng cách giữa cô và anh thì ra là gần như thế, trái tim anh bỗng thấy ấm áp hẳn.

“Cô ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Cô cười khì khì. “Làm gì có thời gian mà ăn, các ngôi sao cứ lần lượt đến, chúng tôi thì lần lượt đuổi theo, vừa mới có cơ hội hít thở đây.”

Hạ Dạ Huân nhíu mày.

Cô ấy sẽ bị đói, không tốt cho dạ dày.

Đang nghĩ thì cách một tiếng, Mike áp một thứ gì đó lên thái dương bên trái của anh, trong lúc sững sờ, anh khẽ “ối” lên một tiếng.

“Sao vậy, Huân?” Cô có vẻ lo lắng.

“Không có gì.” Hạ Dạ Huân liếc nhìn dấu tay tỏ ý “xin lỗi” của Mike. “Lát nữa cô có đi ăn không?”

“Không, các ngôi sao vẫn còn đến nữa, hát xong thì sẽ bỏ đi.” Tiểu Tuyền cười khổ. “Tôi không thể đi, bắt buộc phải kiên trì bám chặt vị trí.” Một phóng viên giải trí muốn thành công, ngoài việc có một trí tuệ phát sáng, còn phải có một thể lực thật sung mãn mới được.

“Tiểu Tuyền…”

“Hạ Dạ Huân! Chuẩn bị xong chưa?”

Các nhân viên tổ chức liveshow đứng ngoài phòng trang điểm gào lớn.

Hạ Dạ Huân cuống cuồng bịt chặt lấy di động.

 

Nhưng Tiểu Tuyến vẫn nghe thấy loáng thoáng.

“Huân, anh có việc bận à? Vậy tôi cúp máy đây.”

“Ừ.” Anh có vẻ ủ rũ.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Gập di động lại, Hạ Dạ Huân lặng lẽ xuất thần.

Bên này, Mike hoan hô điên cuồng:

“Tuyệt quá! Ngôi sao nổi bật nhất hôm nay đã được khai sinh!”

Hạ Dạ Huân đứng dậy.

Một chiếc trường bào đỏ mô phỏng kiểu cổ màu sắc tươi tắn, cổ quấn một tấm khăn choàng lông cáo trắng như tuyết, tóc bị túm lại như một đám cỏ rối tung, dùng gôm màu tạo thành hỗn hợp giữa màu xanh thẫm và trắng bạc, những đường nét trên gương mặt dùng phấn trắng sáng tô đậm, đôi mắt bị vẽ đen như quỷ, đôi môi là màu đỏ thẫm gần như là đen, trên lông mày dán một chuỗi hạt cườm tỏa sáng lấp lánh, bên má trái in một dấu hoa văn hình ngọn lửa.

Mike lấy tay chặn ngực, cảm động đến nỗi nước mắt tuôn tràn:

“Một kiệt tác! Quả thật là lạnh lùng đủ loại phong cách, đẹp đến thiên hạ vô địch!”

Trên thế giới chỉ một Hạ Dạ Huân là có thể xứng đáng với sự sáng tạo của anh!

“Cậu hài lòng chứ? Cậu thấy có đẹp không?”

Mike truy hỏi không ngừng.

Hạ Dạ Huân thờ ơ liếc vào bóng mình trong gương, đáp lại:

“Rất đẹp.”

Vẽ mặt anh càng quái dị càng tốt.

Như thế thì, không ai còn có thể nhận ra anh khi không có lớp trang điểm.

Hạ Dạ Huân rời khỏi phòng hóa trang, nhấn vài số trên di động:

“Nhà hàng XX phải không?”

Đêm đã khuya.


Tiểu Tuyền như đuối sức, nặng nề ngã xuống gi.ường. Mệt chết đi thôi, đến sức lực nhúc nhích ngón tay cũng chẳng còn nữa. Có điều cũng xem như là thu hoạch được kha khá, ngày mai có thể đăng tải một số tin tức “hot” rồi.


Bây giờ các ca sĩ muốn nổi tiếng nhanh chóng đến mức phát điên, váy của nhiều ca sĩ nữ thì mỗi lúc một trong suốt, bên trong chẳng mặc nội y gì cả, đèn chiếu vào một cái là nhìn rõ mồn một; có một số ca sĩ thì công khai tay nắm tay, cử chỉ thân mật, cứ bày ra trước mắt người xem, mục đích đều là muốn gây ra scandal, hấp dẫn sự chú ý của công chúng mà thôi.


Kỳ lạ một điều là, những dạng tin tức như thế, các phóng viên báo đài có thể tìm ra cả một đống, nhưng lại không thấy hứng thú gì cho lắm, khẩu vị của công chúng hình như cũng không còn háo hức gì với những tin hệt như được xào nấu như nhau của các nhà báo phóng viên nữa, những việc tầm thường loại hai loại ba của các ngôi sao đã không còn thu hút con mắt của họ.


Vậy nên…


Nên mọi phóng viên đều theo dõi chằm chằm vào một nam và một nữ ngôi sao.


 

Những việc hết sức bình thường của họ, cũng còn đáng giá hơn cả những tin xấu của các ngôi sao khác.


Đặc biệt là Hạ Dạ Huân nổi bật trên bầu trời giải trí.


Một Hạ Dạ Huân bí ẩn.


Từ khi Hạ Dạ Huân xuất hiện, anh không hề hé môi ra bất cứ điều gì với các phóng viên, thân thế, lai lịch, thậm chí cả tuổi tác của anh đều bí ẩn. Có vô số phóng viên đều liều mình chọc khoét vào đời tư của anh, muốn khai thác triệt để nguồn thông tin đó, nhưng rồi cũng phải ra đi trong uất nghẹn.


Thái độ của anh với phóng viên là vô cùng kiên quyết, quyết không trả lời bất kỳ câu hỏi riêng tư nào. Các phóng viên đã từng thử liên kết với nhau để “dìm chết” anh, nhưng tiếc là công chúng như mê như đắm anh rồi, bảo vệ anh điên cuồng, những ca khúc của anh hầu như bài nào cũng có thể chiếm giữ vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.


Cuối cùng, không chịu nổi áp lực của thị trường, một số phóng viên đã không kham nổi, bắt đầu tiếp tục đuổi theo bước chân của Hạ Dạ Huân, hành động “dìm chết” hoàn toàn thất bại.
Hạ Dạ Huân cố chấp à, rõ ràng có một số câu hỏi vô hại, tại sao anh lại phải bảo mật kỹ thế?


Tiểu Tuyền gác đầu lên hai cánh tay.


Thở một hơi dài.


Trong lòng có phần rối loạn, có rất nhiều chuyện không biết nên làm hay không, nếu như làm, thì có tính là phản bội không, sẽ phải trả giá đắt đến đâu?


Cô sờ soạng lấy ra vài tấm hình sticker dưới gối nằm.


Huân cười như một đứa trẻ, ánh sáng sắc tím violet trong mắt có một niềm vui sướng, nụ cười của anh ngây thơ trong sáng, tràn ngập niềm tin không che giấu.


Có tính là phản bội không?


Trong lòng cô rối bời.


Di động lại rung lên từng hồi.


Cô chụp vội lấy.


Một dòng tin nhắn:


“Cô mệt rồi, nghỉ ngơi đi nhé. Huân.”


“A!”


 
Cô dùng gối đè lên đầu, lăn lộn qua lại trên gi.ường.


Làm ơn! Đừng đối xử với cô như thế, cô sẽ thấy mình độc ác biết mấy! Tại sao lại đối xử tốt với cô? Tại sao phải quan tâm đến cô? Tại sao phải đợi cô mãi dưới ánh nắng chói chang? Tại sao lại nhờ nhà hàng đưa cơm hộp đến cho cô lúc ấy đang túc trực ngoài nhà thi đấu… Tại sao???


“A…”


Cô phiền muộn kêu than trong chiếc gối đầu của mình.


Tuyệt chiêu siêu đẳng của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – Vô tình vô nghĩa!


Hiện giờ đang bị thách thức nghiêm trọng!


* * *


Tất cả đều có vẻ kỳ lạ!


Bắt đầu từ buổi sáng, phòng làm việc Nguyên Nguyên của Hạ Dạ Huân không ngừng nhận được đủ loại quà tặng có màu tím của các fan hâm mộ gửi đến. Có hoa hồng tím, oải hương tím, chuông gió màu tím, ngôi sao may mắn màu tím, có cả đồ chơi màu tím nữa…


Trợ lý đương nhiệm Vũ Thích đón lấy một con gấu bông cao bằng một người từ tay nhân viên chuyển phát nhanh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, quay đầu lại nhìn Hạ Dạ Huân đang ngồi một bên chăm chú phổ nhạc, làu bàu:


“Hôm nay là ngày gì thế không biết, sao mọi người cứ như hẹn nhau trước ấy, toàn là tặng quà màu tím thế này? Màu tím thịnh hành lắm à?”


Hạ Dạ Huân không ngẩng lên, chỉ nói gọn lỏn:


“Màu tím rất đẹp.”


Vũ Thích kinh ngạc đến độ loạng choạng, ôm choàng lấy con gấu cực lớn màu tím ngã sóng soài ra:


“Tiền… tiền bối, anh đang trả lời em sao?” Woa, thần tượng của cậu, lại chịu đáp lại lời “nói nhảm” của cậu ư? Lại còn nói – “rất đẹp”? Hôm nay rốt cuộc là một ngày quỷ quái gì kia chứ?
Hạ Dạ Huân không đếm xỉa gì đến cậu ta, cảm xúc chìm đắm trong âm nhạc.


Vũ Thích ôm gấu bông, lén lút quan sát Huân đang ôm cây đàn ngồi trong ánh nắng một cách tò mò, anh lúc thì xuất thần, lúc khẽ gảy đàn, lúc lại mỉm cười, thế là bỗng nhớ đến tin đồng lưu truyền đầy bí ẩn trong nội bộ công ty. Lẽ nào, anh ấy thực sự đang yêu? Chỉ có người đang yêu mới xuất hiện những cử chỉ kỳ lạ khác ngày thường như thế. Hạ Dạ Huân núi băng vạn năm, bỗng nhiên lại dịu dàng ấm áp hẳn, lại có cả những cử chỉ rất “nhân tính”, a, ma lực của tình yêu đây mà…
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Vũ Thích nhìn thấy Bảo La gương mặt đầy vẻ quái lạ bước vào, trong tay cầm một quyển tạp chí, đến gần Hạ Dạ Huân đang xuất thần. Anh ngồi xuống bên bàn, ho khẽ một tiếng rồi cười vẻ rất kỳ quặc:
“Huân, cậu thích màu tím à?”
Hạ Dạ Huân lặng lẽ ngẩng lên, nhìn anh chăm chú.
“Cậu thích nhất là đôi mắt mình, bình thường thích ngồi xuống uống một ly nước ngắm người qua lại, không thích các con vật nuôi vì chê chúng bẩn, không thích các ngôi sao nữ Hàn Quốc vì họ thường xuyên trang điểm rất đậm…”

 


Trong tiếng cười của anh ta.
Trái tim Hạ Dạ Huân hẫng xuống từng chút từng chút một.
Bảo La nhìn anh đầy hiếu kỳ:
“Bài phỏng vấn riêng này có thật không? Chảng phải cậu ghét nhất là bị cánh phóng viên hỏi những điều này sao? Có khi nào tạp chí này tự bịa ra không nhỉ?”
Vũ Thích chen vào:
“Bài phỏng vấn này nói đúng đó anh, tiền bối vừa nãy còn nói là màu tím rất đẹp, chắc không phải bịa ra đâu.”
Bảo La càng tò mò hơn:
“Huân, cậu thực sự chấp nhận cho phóng viên phỏng vấn rồi à? Kỳ quặc, sao tôi chẳng biết gì cả thế?” Có điều, đây đúng là một tin tốt, đừng đối lập ra mặt với phóng viên nữa mà, thỉnh thoảng hé lộ chút chuyện vô hại, làm thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của công chúng, cũng đỡ phải làm cho cánh phóng viên hận anh đến mức ngứa cả răng.


Hạ Dạ Huân lấy tờ tạp chí ra khỏi tay Bảo La.
Tuần san Quất Tử!
Tiêu đề lớn đập vào mắt anh – Tiểu Tuyền độc quyền phỏng vấn! Đời tư Hạ Dạ Huân đã được hé mở! Thiên vương ca nhạc vào nghề ba năm nay lần đầu tiên bộc bạch tâm sự!
Sắc mặt anh dần dần trắng bệch.
Tim, từng đợt đau buốt. Đau đến mức anh phải nhắm nghiền mắt lại.


“Tiểu Tuyền của tuần san Quất Tử nổi tiếng quá ư nhanh chóng, chỉ trong vòng hơn một tháng mà đã liên tiếp cho đăng tải hơn mười mấy bài phỏng vấn chuyên đề, tin giật gân, scandal, chuyện xấu của các ngôi sao… chẳng trách người trong nghề xưng tụng Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ! Các ngôi sao dù khó tiếp cận đến mấy cũng bị cô xử lý gọn ghẽ, Thanh Thủy Lăng dữ tợn là thế, vậy mà cũng chịu để cô phỏng vấn riêng, đến cả những chuyện xấu từ thời tiểu học cũng bị phanh phui.” Bảo La tán thưởng: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Tôi chịu Tiểu Tuyền rồi đó, nhất định cô nàng sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất trong thế giới giải trí”.
Không đúng, mình nói những điều này với Huân làm gì. Cậu ta xưa nay không hề quan tâm đến cánh phóng viên nhiều chuyện. Có điều cũng lạ thật, nãy giờ anh lảm nhảm thế mà Huân vẫn lắng nghe, không đuổi anh ra ngoài.


Nhưng, sao sắc mặt Huân trắng bệch như tờ giấy thế kia?
Bảo La căng thẳng hỏi:
“Huân? Có phải cậu mệt không?”
Vũ Thích chạy lại đỡ lấy Hạ Dạ Huân:
“Em thấy sắc mặt tiền bối thật sự rất kém, chắc là không bị ốm đó chứ? Có cần gọi cấp cứu không?”
Bảo La trừng mắt nhìn cậu ta.
Thằng nhóc ngu ngốc này, gọi cho cấp cứu thì Hạ Dạ Huân sẽ trở thành trọng điểm trong vòng vây công kích của cánh nhà báo ngay lập tức.


Hạ Dạ Huân vùng ra.
Đôi mắt u ám ngưng đọng thành băng.
Anh cắn chặt môi, cơ thể cứng nhắc đi về phía cửa, trong người nhói lên từng cơn đau cắt da cắt thịt, anh phải cố gắng hô hấp lắm mới không bị nghẹt thở.
Bảo La, Vũ Thích đưa mắt nhìn nhau.
Họ không hiểu vì sao Hạ Dạ Huân lại như thể bị shock nặng nề đến thế, cả người toát ra nét đau đớn vật vã.


Lúc này…
Tiếng chuông di động réo vang.
Bảo La và Vũ Thích thở phào một hơi, họ nghe ra được đây là tiếng chuông “di động hạnh phúc” của Hạ Dạ Huân, trước giờ chỉ cần nó đổ chuông, là Huân sẽ biến thành chàng trai dịu dàng như thể gió xuân.
Hạ Dạ Huân đứng lên.
Anh lấy điện thoại ra. Lớp vỏ màu bạc bên ngoài lấp lánh ánh sáng, đang ngân vang một điệu nhạc vui vẻ, như là đang cười…
“Cô là đồ ngốc, cô là đồ khốn!”
Ném mạnh ra xa!
Di động đập vào tường, vụn vỡ.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Trong phòng làm việc bỗng im lặng đến quái dị.
Cánh cửa bị đập tung như cuồng phong!


 

* * *
Tiểu Tuyền đờ đẫn gập điện thoại lại, trong phút chốc, sức lực cơ thể hầu như bị rút sạch, lồng ngực cảm thấy từng đợt lạnh buốt trống rỗng.
Cô ngồi ở đó, không hề động đậy.
Đám nhân viên mới của Tập đoàn Quất Tử phát hiện ra sự kỳ quặc của cô, nhưng vẫn đổ xô đến ôm chầm lấy cô hò hét:
“Tiểu Tuyền lợi hại quá! Đến Hạ Dạ Huân cố chấp như núi băng mà cũng bị Tiểu Tuyền làm tan chảy, lại còn có được những thông tin đầu tiên nhiều như thế nữa!”
“Hạ Dạ Huân đó, chưa từng có ai thành công nổi! Tiểu Tuyền là người có thể tạo ra kỳ tích!”
“Tiểu Tuyền! Nói bọn này nghe sao cậu có thể làm được thế?”
“Không được nói là trực giác nữa đấy!”
“Bọn mình không dễ bị lừa thế đâu!”
Đám nhân viên mới cười đùa ầm ĩ, mắt thao láo đợi cô trả lời.


Đầu óc Tiểu Tuyền rối bời, cổ họng khô rát.
Cô gượng nặn ra nụ cười:
“Rất đơn giản.”
Hả? Lại đơn giản nữa à?
Cô cười khổ sở:
“Chỉ cần vô tình vô nghĩa.”
Cả bọn ngờ nghệch nhìn cô, hết thảy đều quên cả chớp mắt.
Vô tình vô nghĩa?
Bí quyết gì lạ lùng vậy?


Tiểu Tuyền chuồn ra khỏi tòa nhà Quất Tử, khoác túi, thở dài.
Thôi bỏ đi.
Cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa thì cô vẫn phải tìm cho ra Huân, giải thích với anh, hy vọng anh không tức giận. Nhưng mà… mong muốn này của cô có thể nào là quá xa xỉ không?
Cô thực sự vô tình vô nghĩa ư?
Chắc không phải đâu, cô làm chuyện gì khiến trời đất nổi giận đâu, chỉ hé lộ ra một số chuyện của Huân mà được xem là nhỏ nhặt và vô hại trong mắt các ngôi sao thôi mà.
Chỉ là, sao cô lại thấy hụt hẫng lúng túng như thế?
Oạch một tiếng.
Cô loạng choạng, bị vỏ chuối dưới chân làm trượt ngã sóng soài ra đất.
Bài viết của Tiểu Tuyền như một mũi thuốc tăng lực, thần thoại Hạ Dạ Huân xưa nay không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư nay đã bị phá vỡ. Cánh phóng viên bắt đầu nhen nhóm lại ngọn lửa đấu tranh, phái càng nhiều phóng viên hơn đến để bao vây đổ “tường bê tông” anh, khí thế hừng hực hòng moi được càng nhiều tin tức càng tốt!

Thế nhưng, hành tung của Hạ Dạ Huân bỗng trở nên kỳ dị bất thường, hình như anh học được thuật độn thổ vậy, đến bất ngờ và đi lặng lẽ.

Đã năm ngày trôi qua.

Mỗi một lần mai phục của cánh nhà báo đều là con số 0 tròn trĩnh.

Tất nhiên, Tiểu Tuyền cũng chẳng được nhìn thấy bóng dáng của Huân đâu cả, gọi điện thoại thì luôn ngoài vùng phủ sóng, lời giải thích càng khó nói ra hơn. Cô chỉ có thể nhìn thấy Hạ Dạ Huân như vừa từ tủ lạnh chui ra trên ti vi, không khí lạnh lẽo âm u từ người anh toát ra khiến cô không lạnh mà run.

Cô có thể chắc chắn được một việc…

Anh thật sự tức giận rồi.

Không được!

Không thể cứ thế mãi.

Ngồi chờ chết không phải là nguyên tắc làm người của Tiểu Tuyền!

Đêm nay nhất định phải tóm cho được Hạ Dạ Huân!


 
***

Chín giờ tối, Hạ Dạ Huân đã kết thúc buổi ghi hình tại đài truyền hình, xét tính cách của anh thì không thể nào ở lại rề rà nên chắc chắn sẽ về thẳng nhà. Căn cứ vào định luật bất diệt của vật chất, cái gì mà thăng thiên độn thổ đều chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ, nhất định là anh rời khỏi đó thông qua đường hầm bí mật rồi.

Thế là cô nghiên cứu kết cấu kiến trúc, đường nội bộ trong đài truyền hình đến mấy lần, lại tìm ra một vài nhân viên đài truyền hình trước kia đã từng qua lại với nhau để tiến hành “giao lưu”. Đầu tiên loại bỏ khả năng Hạ Dạ Huân sẽ rời khỏi đó từ cổng chính (ở đó luôn có một đám phóng viên ôm gốc cây đợi thỏ mà); cũng bác bỏ khả năng anh đi ra từ cửa hông (cánh cửa này đã là bí mật được bật mí từ lâu, phóng viên mai phục ở đó chỉ có thể nhiều chứ không thể ít được); thế thì, chỉ còn lại hai con đường mà bình thường nhân viên đài truyền hình hay đi, một đường có thể thông đến thẳng hầm đậu xe, một đường khác, ha, lại dẫn thẳng ra con phố náo nhiệt bên ngoài.

Hạ Dạ Huân rốt cuộc sẽ chọn lựa con đường nào đây?

Tiểu Tuyền phân vân mãi.

Cuối cùng, cô quyết định dựa vào tuyệt chiêu siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ…

Linh cảm!

Còn gọi là trực giác.

* * *

Những ngọn đèn đường trên phố đã sáng rực.

Những tấm kính cửa hàng rực rỡ trong suốt hấp dẫn người qua lại.

Mọi người đã kết thúc một ngày làm việc, tâm trạng cũng trở nên thoải mái, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn.

Dưới ánh đèn đường, Tiểu Tuyền ngồi trên một chiếc ghế đá ven lề, tay nắm chặt một ly trà sữa trân châu, ánh mắt
chằm chằm vào lối ra nho nhỏ kia.

Chín giờ mười sáu phút tối.

Một bóng dáng cao ráo vụt xuất hiện.
Woa!

Thắng lợi!

Trực giác của Tiểu Tuyền bách chiến bách thắng!

Ha ha, cô có chín mươi chín phần nỗ lực, lại thêm một phần linh cảm, phóng viên giải trí thiên tài ngoài cô ra thì còn là ai được?

“Huân…”

Tiểu Tuyền mừng rỡ nhào đến.

A, cuối… cùng… đợi anh được rồi!

Hạ Dạ Huân cứng đờ người, chầm chậm ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cô gái tóc đỏ có nụ cười rạng rỡ. Không ngờ rằng lại gặp cô, anh cứ ngỡ mãi mãi không bao giờ còn nhìn thấy cô nữa.

Cô đến để làm gì? Tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục bị lừa hay sao?

Đối diện với vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn trước đây của anh, Tiểu Tuyền ngại ngùng đứng lại, phát hiện ra anh vẫn chưa tẩy trang hoàn toàn, đường nét khuôn mặt càng trở nên lãnh đạm khó lường, đôi mắt lạnh băng u ám. Lạ thật, cùng một người mà tại sao lại có thể biến ra những khí chất và khuôn mặt hoàn toàn khác xa nhau đến thế? Cô vẫn yêu mến một Huân có nụ cười trong sáng và ánh mắt sáng rỡ, nghĩ thế, nên cô đã buột miệng hỏi:

“Í, Huân, đôi mắt anh rốt cuộc là màu đen hay màu tím thế?”

Á! Toi rồi! Cô vội vã bịt miệng mình lại. Bản tính hiếu kỳ quá độ cứ không thể kiềm chế được, lúc này mà còn hỏi câu đó, khác nào đổ thêm dầu vào lửa?

Hạ Dạ Huân lạnh lùng hỏi:

“Chuẩn bị làm một tiêu đề giật gân về màu mắt của tôi à?”

“Hì hì, tôi không phải ý đó đâu mà.”

Cô chỉ muốn gõ cho mình mấy cái, một sự khởi đầu tệ hại, đêm nay quá là mất bình tĩnh rồi. Cô cười tươi như hoa, muốn cứu vãn lại tình hình nên hỏi:

“Huân, tôi đến để giải thích với anh.”

“Có cần thiết không?” Giọng nói thờ ơ.

“Cần chứ! Cần lắm!” Cô gật mạnh đầu.

“Tôi không nghe.”

Anh bỏ đi. Cô ấy đang muốn dùng lời nói ngon ngọt khéo léo để ngụy biện cho mình, không nghe cũng được.

“Anh không được đi!”

Cô ôm choàng lấy cánh tay anh.

“Buông ra!”

 

Anh muốn giằng khỏi cô.

“Tôi sẽ gào lên là có kẻ quấy rối đó!” Cô cười toe toét cảnh cáo anh, đôi mắt thấp thoáng ánh gian xảo. “Anh mà không chịu ngồi xuống nghe tôi giải thích, tôi sẽ gào lên cho xem, cảnh sát đến đây rồi mọi người sẽ vây quanh, tin giật gân ngày mai không có anh mới lạ!” Ôi chao, cô không thể không ngưỡng mộ chính mình, thực cô có quá đủ tố chất để làm một phóng viên thiên tài rồi.

Hạ Dạ Huân giận dữ trừng mắt nhìn cô.


Anh không thể hiểu, sao cô có thể vừa có những uy hiếp trơ trẽn, lại vừa có thể cười như một thiên sứ thế kia?


Thế nhưng, lúc nào cô cũng điểm trúng tử huyệt của anh.


Dưới ánh đèn đường.


Trên chiếc ghế dài.


Tiểu Tuyền khoác lấy cánh tay Huân một cách thân mật (thực ra là sợ anh chạy mất), trong con mắt của những người bộ hành, anh và cô là một cặp tình nhân ngọt ngào và hạnh phúc.


Cô đặt ly trà sữa trân châu vào tay anh, cười tươi như hoa:


“Chắc anh khát lắm phải không, uống đi, thu hình dưới dàn đèn nóng nực như thế chắc là khó chịu lắm.”


Huân không nói gì.


“Sao không uống? Chẳng phải là anh thích trà sữa nhất đó sao?” Lần nào gặp mặt, anh cũng mua cho cô trà sữa mà.


Anh nói thích trà sữa bao giờ chứ? Là cô thích mà…


Huân trầm giọng nói: “Có gì thì nói nhanh đi…”.


Trực tiếp vào thẳng vấn đề?


Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong mà.


Tiểu Tuyền ngồi thẳng người, sắp xếp lại tư duy, cuối cùng lại ngậm ống hút vào miệng trong vô thức, cắn lấy hạt trân châu và nhai cật lực, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng, cô ngoạc ra một nụ cười toe toét:


“Huân, thực ra tôi đối với anh rất tốt mà.”


Đó là lời giải thích của cô? Lồng ngực Huân buốt nhói.


“Anh thấy đó, anh là một ngôi sao rất nổi tiếng, mọi người đều rất thích anh, mong muốn được hiểu về anh. Cũng tức là, mọi người đều rất muốn được làm bạn với anh. Làm bạn ấy à, thì phải có sự hiểu biết nhất định về anh trước đã. Nhưng, vì một nguyên nhân nào đó mà sở thích này rồi những điều anh ghét này, mọi người đều chẳng biết gì cả, nên rất trở ngại cho việc tiến thêm một bước nữa. Tôi nói cho mọi người biết một ít thông tin nhỏ vặt vãnh về anh, để có thể tạo ra một cây cầu tình bạn nối giữa anh và mọi người, để anh có nhiều bạn bè hơn. Anh bảo, tôi tốt với anh như thế, có đúng không nào?”


Tiểu Tuyền vã mồ hôi lạnh.


Cô đang níu kéo nói nhảm những thứ gì vậy, không hiểu có phải muốn làm cho anh hoa mắt chóng mặt, nghe càng lùng bùng thì càng tốt không?


Cô len lén liếc anh một cái, ánh mắt vẫn phẫn nộ và lạnh lùng, chưa thành công à? Cô muốn khóc quá, ai đến cứu cô với…


Trái tim Huân mỗi lúc một đau.


“Đó là lời giải thích của cô?” Cô tưởng anh là thằng ngốc ư?


Tiểu Tuyền gạt mồ hôi:


“Anh không hiểu đúng không? Ý của tôi là…”


“Cô đã lừa dối tôi ngay từ đầu.”


“…” Cô lúng túng cúi gằm.


“Cái gã đàn ông họ Trần kia cũng là do cô đạo diễn, đúng không?” Toàn thân anh lạnh ngắt. “Cô bảo anh ta đến để sỉ nhục tôi, sau đó cô xuất hiện “cứu” tôi?”


“Không có!” Tiểu Tuyền xúc động nhảy nhổm dậy. “Tôi không làm như thế! Sao tôi lại có thể tìm người sỉ nhục anh cơ chứ? Hơn nữa, cái gã đàn ông chết dẫm kia cũng không phải người mà tôi có thể chỉ đạo được! Anh có thể đi tra xét tư liệu về cái gã ấy! Tôi lấy danh dự của tôi ra thề rằng, tôi không lừa gạt anh!”


Anh nhìn cô chằm chằm:


“Cô đã biết tôi là ai ngay từ đầu?”


“Chuyện đó, hề hề…” Tiểu Tuyền cười vẻ lúng túng. “Phải, ngay lúc bắt đầu tôi đã biết anh là Hạ Dạ Huân.”


“Tại sao?” Khi anh tẩy trang, gỡ bỏ cặp mắt kính sát tròng màu đen, thay đổi trang phục bình thường giản dị, hiếm người nào nhận ra anh.


 
“Hì hì!” Cô cười rất kiêu ngạo. “Làm phóng viên mà, thì phải có đủ công phu, tôi đã khảo sát địa hình biệt thự của anh, tìm ra lối đi ngầm ra vào, sau đó chờ đợi ròng rã ba ngày ba đêm, nhìn thấy một chàng trai có dáng người tương tự anh xuất hiện. Lúc mới đầu tôi cũng không tin vì khác biệt quá lớn, nhưng khi tôi cứ nhìn thấy anh ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi đã có thể khẳng định rằng, anh ấy chính là một hóa thân khác của anh!”

“Sau đó cô theo dõi tôi?”


“Hì hì!” Cô không dám nhìn vào mắt anh. “Tôi không thể mạo muội nhảy ra tự giới thiệu đúng không? Bắt buộc phải chờ thời cơ đến thôi.”


“Sau đó cô đã diễn một vở kịch?”


“Tôi đã nói không phải diễn kịch mà.” Cô cự nự khe khẽ: “Người ta thực sự xuất đầu lộ diện cứu anh mà”. Còn không biết cảm ơn hay sao.


Huân hít một hơi thật sâu.


“Tại sao lại giả như không biết tôi?”


Cô vội ngẩng lên, cười rạng rỡ vô cùng:


“Anh sai rồi! Điểm này thì tôi không hề lừa dối anh! Anh thử nghĩ xem, anh hỏi tôi: “Cô có quen tôi không?”. Tôi luôn đáp rằng: “Tôi phải quen anh sao?”. Đương nhiên là tôi phải quen anh rồi, là một phóng viên giải trí, sao tôi có thể không quen biết ngôi sao sáng chói Hạ Dạ Huân được? Vả lại tôi cũng có giấu giếm thân phận của mình đâu, tôi đã nói anh biết ngay từ đầu rồi, tôi là Tiểu Tuyền của tuần san Quất Tử. Anh thấy đó, tôi trước giờ chưa từng lừa dối anh, có đúng không, là do anh…”

“Là – do – tôi – ngốc.”


Sắc mặt Huân tái nhợt.


“Cô đào hố, tôi ngoan ngoãn nhảy xuống, chắc cô cảm thấy thú vị lắm.”

Chuyện này…

Tiểu Tuyền nắm tóc mình, buồn bực lên tiếng: “Không phải tôi thấy thú vị nên mới làm thế, tôi làm là vì…”

“Đúng. Cô tiếp cận tôi là vì công việc, vì muốn moi móc tin tức từ tôi.” Tim của Huân đau thắt đến không thể hít thở, “Tôi là công cụ để nâng cao lượng tiêu thụ của ‘Tuần san Quất Tử’…”

“Huân…”

Tiểu Tuyền luống cuống nhìn anh. Ôi trời ơi, hình như anh tức giận thật rồi, hơn nữa còn rất tức giận rất tức giận.

Như trải qua cả một thế kỷ.

Ly giấy trong tay Tiểu Tuyền đã bị bóp méo biến dạng, rỉ những giọt trà sữa ra làm vấy bẩn tay cô.

Cô cúi gằm đầu ủ rũ nói:

“Huân, tôi là một phóng viên giải trí, tìm tin tức mới, viết bài là công việc của tôi; giống như anh là một ca sĩ, anh sẽ nỗ lực hết bản thân mình để hát thật hay. Tôi hoàn toàn không muốn làm thế, nhưng tôi cũng đành bó tay, nếu như chỉ nêu câu hỏi với anh trong cuộc họp báo, liệu anh có trả lời hay không. Tôi chỉ có…” Cô ngừng một lúc rồi cười khổ, “Phải, tôi đã lừa anh, có ngụy biện đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thực này. Tôi đã dẫn dắt anh bằng mọi thủ đoạn, khiến anh tưởng rằng tôi chẳng có bất kỳ mục đích nào với anh. Huân, tôi xin lỗi anh vì tất cả những gì mình đã làm, xin anh tha thứ cho tôi!”

Cô cúi gập người xuống, trịnh trọng uốn người tỏ ý xin lỗi.

Huân trầm tư nhìn cô:

“Để đạt được mục đích của mình, thủ đoạn nào cô cũng sử dụng được sao?”

Tiểu Tuyền đờ đẫn.

“Cô có thể lừa dối, uy hiếp, xin lỗi, khóc lóc, để moi cho được tin tức hấp dẫn mọi người, thủ đoạn nào cô cũng sử dụng, đúng không?” Giọng nói của anh rất trầm, “Công việc của cô ‘thần thánh’ như thế, đến nỗi người khác đều có thể bị cô đùa bỡn dễ dàng, đúng không?”

Cô nghe đến ngẩn người.


 
Uhm truyện này hay nhưng saopang à truyện này vittay post bên truyện ngắn oy
 
Quay lại
Top Bottom