- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Chương 10
Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt quay đầu lại, nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là Việt Xán, nỗi tủi hờn trào lên khiến cô rã rời, người run run, loạng choạng lao về phía anh...
“Xán...!”
Trong tay Việt Xán, Sâm Minh Mỹ tấm tức khóc, run bần bật như con chim nhỏ kinh động, ngửa khuôn mặt có dấu năm ngón tay lồ lộ, nức nở:
“Đuồi cô ta đi, đuổi con đàn bà đó đi! Nó là tội phạm vừa ra khỏi nhà tù! Vừa rồi nó còn suýt nữa... suýt nữa...”
Việt Xán ôm lấy Sâm Minh Mỹ, tay nhè nhẹ vỗ vài lưng, an ủi. Từ bờ vai rung rung của Sâm Minh Mỹ, anh ngước mắt tối sầm dữ dằn nhìn Diệp Anh!
Sau lưng là bức tường có rất nhiều hoa văn dày, mắt Diệp Anh đen thẫm, sắc môi như máu, cô nhe răng, nhoẻn miệng cười với anh như vừa làm một việc cực kỳ đắc ý, vẻ khoe khoang cố ý đến chướng mắt. Bên ngoài trời vẫn mưa to, tường vi chỉ còn lại cành và lá bị nước mưa xối, cánh hoa vàng lả tả rơi trên nền đất nhão trong vườn.
“Ngoan nào, em ra trước đi, anh có chuyện muốn nói với cô ta.”
An ủi Sâm Minh Mỹ ngồi trong lòng, hai mắt Việt Xán u ám, không rời Diệp Anh.
“Xán...”
Do dự quan sát một chút biểu hiện của Việt Xán, Sâm Minh Mỹ gật đầu, hướng cái nhìn lạnh như chích thẳng vào xương, liếc Diệp Anh một cái rồi đi ra.
Mưa vẫn từng trận nối nhau!
ầm ầm quất lên những tấm kinh cửa sổ rộng đến sát đất.
Bước từng bước, nét mặt Việt Xán dửng dưng đi đến gần Diệp Anh, cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt cơ hồ tràn trể hy vọng, không chút sợ hãi giống như đã có một chỗ dựa vững chắc. Anh thong thả đi đến trước cô, cúi đầu, cách mặt cô chỉ năm centimet, nhìn ép cô, giọng hờ hững không chút xao động:
“Em đánh cô ấy.”
“Vâng”, Diệp Anh cười, “Thế nào, anh định thay cô ấy đánh lại em sao?”
“Chọc tức cô ấy, đối với em rốt cuộc có lợi gì?”
“Nhìn thấy anh lo lắng cho cô ấy, chính là mục đích của em”, cô cười rạng rỡ như hoa, “Lẽ nào anh không hiểu? Em chưa quen tình cũ với anh, nên mới cố tình chọc tức cô ta, bắt nạt cô ta.”
Việt Xán nhắm mắt, cố kìm nộ khí.
“Anh muốn biết nguyên nhân thật sự!”
“Ồ?”, Diệp Anh lại cười cười, “Bởi vì, vị hôn thê của anh thực ra là một nhà thiết kế rất tài năng, nếu cô ta bình tĩnh cạnh tranh với em, sẽ mất rất nhiều thời gian. Còn chọc tức cô ta, cô ta sẽ làm những việc ngu xuẩn”.
“Em đã nói, cô ấy không phải là kẻ thù của em.”
“Anh có tin em không?”, Diệp Anh cười khanh khách “Vậy thì, em nói chưa quên tình cũ với anh, tại sao anh không tin? Ha ha, em bắt nạt cô ấy, anh đau lòng phải không?”
Việt Xán cau mày, nói:
“Năm xưa cô ấy vẫn còn là đứa trẻ, không liên quan tới chuyện gì.”
“Thật không?”, cô vẫn cười, nhưng ánh mắt Việt Xán mỗi lúc càng lạnh, “Có lẽ thế. Nhưng em ghét cô ta, không muốn cô ta vui! Muốn cướp những gì cô ta có! Thế nào?”.
...
...
[TYPE TKVN] Tường vi đêm đầu tiên
“Bác Mạc, cháu xin bác”, cô bé mặc váy hoa nhỏ, chải tóc như búp bê Baby cố kìm nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp, mắt đỏ hoe nhìn cha cô, “Bác đừng để cho cô đến tìm cha cháu! Chiều hôm qua, cô đã cởi sạch quần áo, người trần trụi ôm lấy cha cháu, không cho cha cháu đi, mẹ cháu đã nhìn thấy hết! Mẹ cháu khóc mãi, khóc mãi! Cha cháu nói, cha cháu không hề thích cô, tại sao cô cứ bám lấy cha, cầu xin cha...”
Mặt cha trắng nhợt.
Cha nắm cánh tay lạnh ngắt của cô, lúc đó cô mới tám tuổi, cô đau khỏ, hét lên với cô bé, trong như búp bê Baby: “Cô nói dối! Mẹ tôi sao có thể thích cha cô được!”
“Thật mà!”, khuôn mặt cô bé búp bê Baby đẫm nước mắt, “Tôi nghe thấy mẹ cô nói, bà ấy không thích cha cô, nói là cha cô rất thô lỗ, lại thường xuyên không về nhà. Bà ấy nói, bà ấy thích cha tôi, muốn kết hôn với cha tôi. Mẹ cô còn nói với tôi... nói với tôi.... khi nào bà ấy lấy cha tôi, tôi sẽ là chị của cô, chúng ta sẽ thương yêu nhau...”.
“Cô nói láo! Mẹ tôi thích cha tôi!”, cô phẫn nộ hét lên, cô biết bé búp bê Baby này nói dối, “Mẹ tôi không thèm thích ba cô...!”
“Bác Mạc...”, cô bé búp bê Baby khóc thảm thiết, “Cầu xin bác, đừng để cho cô đến tìm ba cháu, ba cháu không thích cô, ba cháu thích mẹ cháu...”.
...
Từ hôm đó, thế giới của cô hoàn toàn thay đổi.
...
Thông qua một đứa trẻ khác cô biết được, cô bé Baby cả tuần ở nội trú và tập múa ba lê trong trường, hầu như không về nhà, những lời nói với cha cô hoàn toàn là bịa đặt. Khi cô tan học về nhà, chưa kịp cởi cặp sách, chạy thẳng vào phong sách muốn nói với cha...
“Đoàng!”
Một tiếng nổ trầm trầm từ phía sau cảnh cửa phòng sách vọng ra...
...
“Chẳng phải cô muốn chơi với tôi sao?”, đứng trong ngôi nhà đã không còn thuộc về mẹ cô nữa, cô bé Baby khinh khỉnh nhìn phòng múa ngày trước còn lộng lẫy, giờ bừa bãi ngổn ngang, “Bây giờ, cho dù cô quỳ xuống liếm giày của tôi, tôi cũng không chơi với cô!”.
...
...
Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt quay đầu lại, nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là Việt Xán, nỗi tủi hờn trào lên khiến cô rã rời, người run run, loạng choạng lao về phía anh...
“Xán...!”
Trong tay Việt Xán, Sâm Minh Mỹ tấm tức khóc, run bần bật như con chim nhỏ kinh động, ngửa khuôn mặt có dấu năm ngón tay lồ lộ, nức nở:
“Đuồi cô ta đi, đuổi con đàn bà đó đi! Nó là tội phạm vừa ra khỏi nhà tù! Vừa rồi nó còn suýt nữa... suýt nữa...”
Việt Xán ôm lấy Sâm Minh Mỹ, tay nhè nhẹ vỗ vài lưng, an ủi. Từ bờ vai rung rung của Sâm Minh Mỹ, anh ngước mắt tối sầm dữ dằn nhìn Diệp Anh!
Sau lưng là bức tường có rất nhiều hoa văn dày, mắt Diệp Anh đen thẫm, sắc môi như máu, cô nhe răng, nhoẻn miệng cười với anh như vừa làm một việc cực kỳ đắc ý, vẻ khoe khoang cố ý đến chướng mắt. Bên ngoài trời vẫn mưa to, tường vi chỉ còn lại cành và lá bị nước mưa xối, cánh hoa vàng lả tả rơi trên nền đất nhão trong vườn.
“Ngoan nào, em ra trước đi, anh có chuyện muốn nói với cô ta.”
An ủi Sâm Minh Mỹ ngồi trong lòng, hai mắt Việt Xán u ám, không rời Diệp Anh.
“Xán...”
Do dự quan sát một chút biểu hiện của Việt Xán, Sâm Minh Mỹ gật đầu, hướng cái nhìn lạnh như chích thẳng vào xương, liếc Diệp Anh một cái rồi đi ra.
Mưa vẫn từng trận nối nhau!
ầm ầm quất lên những tấm kinh cửa sổ rộng đến sát đất.
Bước từng bước, nét mặt Việt Xán dửng dưng đi đến gần Diệp Anh, cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt cơ hồ tràn trể hy vọng, không chút sợ hãi giống như đã có một chỗ dựa vững chắc. Anh thong thả đi đến trước cô, cúi đầu, cách mặt cô chỉ năm centimet, nhìn ép cô, giọng hờ hững không chút xao động:
“Em đánh cô ấy.”
“Vâng”, Diệp Anh cười, “Thế nào, anh định thay cô ấy đánh lại em sao?”
“Chọc tức cô ấy, đối với em rốt cuộc có lợi gì?”
“Nhìn thấy anh lo lắng cho cô ấy, chính là mục đích của em”, cô cười rạng rỡ như hoa, “Lẽ nào anh không hiểu? Em chưa quen tình cũ với anh, nên mới cố tình chọc tức cô ta, bắt nạt cô ta.”
Việt Xán nhắm mắt, cố kìm nộ khí.
“Anh muốn biết nguyên nhân thật sự!”
“Ồ?”, Diệp Anh lại cười cười, “Bởi vì, vị hôn thê của anh thực ra là một nhà thiết kế rất tài năng, nếu cô ta bình tĩnh cạnh tranh với em, sẽ mất rất nhiều thời gian. Còn chọc tức cô ta, cô ta sẽ làm những việc ngu xuẩn”.
“Em đã nói, cô ấy không phải là kẻ thù của em.”
“Anh có tin em không?”, Diệp Anh cười khanh khách “Vậy thì, em nói chưa quên tình cũ với anh, tại sao anh không tin? Ha ha, em bắt nạt cô ấy, anh đau lòng phải không?”
Việt Xán cau mày, nói:
“Năm xưa cô ấy vẫn còn là đứa trẻ, không liên quan tới chuyện gì.”
“Thật không?”, cô vẫn cười, nhưng ánh mắt Việt Xán mỗi lúc càng lạnh, “Có lẽ thế. Nhưng em ghét cô ta, không muốn cô ta vui! Muốn cướp những gì cô ta có! Thế nào?”.
...
...
[TYPE TKVN] Tường vi đêm đầu tiên
“Bác Mạc, cháu xin bác”, cô bé mặc váy hoa nhỏ, chải tóc như búp bê Baby cố kìm nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp, mắt đỏ hoe nhìn cha cô, “Bác đừng để cho cô đến tìm cha cháu! Chiều hôm qua, cô đã cởi sạch quần áo, người trần trụi ôm lấy cha cháu, không cho cha cháu đi, mẹ cháu đã nhìn thấy hết! Mẹ cháu khóc mãi, khóc mãi! Cha cháu nói, cha cháu không hề thích cô, tại sao cô cứ bám lấy cha, cầu xin cha...”
Mặt cha trắng nhợt.
Cha nắm cánh tay lạnh ngắt của cô, lúc đó cô mới tám tuổi, cô đau khỏ, hét lên với cô bé, trong như búp bê Baby: “Cô nói dối! Mẹ tôi sao có thể thích cha cô được!”
“Thật mà!”, khuôn mặt cô bé búp bê Baby đẫm nước mắt, “Tôi nghe thấy mẹ cô nói, bà ấy không thích cha cô, nói là cha cô rất thô lỗ, lại thường xuyên không về nhà. Bà ấy nói, bà ấy thích cha tôi, muốn kết hôn với cha tôi. Mẹ cô còn nói với tôi... nói với tôi.... khi nào bà ấy lấy cha tôi, tôi sẽ là chị của cô, chúng ta sẽ thương yêu nhau...”.
“Cô nói láo! Mẹ tôi thích cha tôi!”, cô phẫn nộ hét lên, cô biết bé búp bê Baby này nói dối, “Mẹ tôi không thèm thích ba cô...!”
“Bác Mạc...”, cô bé búp bê Baby khóc thảm thiết, “Cầu xin bác, đừng để cho cô đến tìm ba cháu, ba cháu không thích cô, ba cháu thích mẹ cháu...”.
...
Từ hôm đó, thế giới của cô hoàn toàn thay đổi.
...
Thông qua một đứa trẻ khác cô biết được, cô bé Baby cả tuần ở nội trú và tập múa ba lê trong trường, hầu như không về nhà, những lời nói với cha cô hoàn toàn là bịa đặt. Khi cô tan học về nhà, chưa kịp cởi cặp sách, chạy thẳng vào phong sách muốn nói với cha...
“Đoàng!”
Một tiếng nổ trầm trầm từ phía sau cảnh cửa phòng sách vọng ra...
...
“Chẳng phải cô muốn chơi với tôi sao?”, đứng trong ngôi nhà đã không còn thuộc về mẹ cô nữa, cô bé Baby khinh khỉnh nhìn phòng múa ngày trước còn lộng lẫy, giờ bừa bãi ngổn ngang, “Bây giờ, cho dù cô quỳ xuống liếm giày của tôi, tôi cũng không chơi với cô!”.
...
...
Hiệu chỉnh bởi quản lý: