- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Khi Việt Tuyên ngồi trên xe lăn đẩy vào phòng tiệc với ánh đèn lỗng lẫy, ánh mắt của mọi quan khách đều dồn lại. Đây là lần đầu tiên Nhị thiếu gia nhà họ Tạ xuất hiện sau vụ tai nạn xe hơi. Nhìn dáng ngồi thẳng, vẻ mặt điềm tĩnh của Việt Tuyên trên chiếc xe đang từ từ tiến đến trước Tạ Hạc Phố, những lời đồn anh sẽ trở thành người thực vật, hoặc bại liệt suốt đời cũng tự nhiên chấm dứt.
Người đẩy xe là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Chiếc váy thời trang buối tối màu xám, bờ vai trần mảnh dẻ, làn da mịn trắng muốt, mái tóc đen dài đẹp như dải sa tanh, buông lơi thấp thoáng che khuất rìa má. Cùng sống mũi và chiếc cằm thanh tú, hàng mi dài đen mượt tựa nhung, tròng mắt đen thẳm, cổ thon mảnh, dáng điệu uyển chuyển vẫn khiến người ta không khỏi liếc nhìn.
“Cô ta là ai?”
Khổng Diễn Đình hứng thú hỏi.
“Là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia, mới vào tập đoàn Tạ thị, cùng phòng thiết kế với Sâm tiểu thư, giữ chức phó phòng”, Dương Thận nghĩ một lát, “Tên là Diệp Anh”.
“Cô ta chỉ là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia thôi ư?”
Khi nhìn thấy chiếc xe lăn đẩy đến trước mặt Tạ Hạc Phố, Tạ Tuyên ngoái đầu nhìn cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng nắm tay cô, rồi mới nói với Tạ công. Khổng Diễn Đình nhấp một ngụm rượu, càng hứng thú hỏi.
“Nghe nói, Diệp tiểu thư có thể vào thẳng phòng thiết kế là do Tạ phu nhân đã chấm cô ta làm vị hôn thê của Nhị thiếu gia.”
Dương Thận cũng nhận ra vẻ thân mật rất tinh tế giữa Tạ Việt Tuyên và cô gái, thầm ngạc nhiên. Trước đây, có đôi lần ông ta cũng nhìn thấy Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ bên nhau, trông họ rất lịch thiệp nhưng không có vẻ thân mật.
Từ phía xa.
Thái Na cũng quay đầu lại.
Ánh mắt lướt qua mấy vòng quan khách, dừng trên mặt Việt Tuyên đúng lúc Diệp Anh dịu dàng nhìn anh. Thái Na nheo mắt, quan sát hồi lâu như để nhận diện, đáy mắt lóe ra một tia sắc lạnh.
“Thưa ông, cô ấy là Diệp Anh.”
Sau khi đưa quà mừng thọ, Việt Tuyên vẫn nắm tay Diệp Anh, giới thiệu với Tạ Hạc Phố, giọng nói của anh ấm áp và êm ái lạ thường.
“Cháu thích cô ấy.”
Như trái bom câm từ từ rơi xuống, Sâm Minh Mỹ bỗng thấy rối bời.
Việt Tuyên đã có thể yêu người khác, cô và Việt Xán sẽ cảm thấy thư thái và nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng, bao nhiêu năm, cô luôn bị Việt Tuyên tạo một khoảng cách xa vời, còn Diệp Anh mới xuất hiện vài tháng đã được anh thừa nhận trước mọi người, anh thích cô ta.
Tâm trạng của Tạ Hoa Lăng cũng trở nên phức tạp.
Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục hồi sức khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên gi.ường, cô vẫn đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả mọi thứ lại đang thay đổi hoàn toàn.
“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh, “Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.
“Xin chào Tạ gia gia!”
Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.
“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ Hạc Phố cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.
Bình thản liếc nhìn Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt Xán nghé tai nói nhỏ với Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước. Các tân khách lục tục đến chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời đưa Việt Tuyên rời đi.
“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”
Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, ông còn phát biểu nữa.” Việt Tuyên đưa mắt nhìn vườn hoa trong đêm, “Anh muốn ra ngoài dạo một lát”.
Diệp Anh do dự.
Qua ô cửa kính ngoài hành lang kéo dài đến sát đất, có thể nhìn thấy ánh trăng trải vàng trong vườn hoa, gió rung rung cánh lá. Cô cúi xuống đắp lại tấm mền mỏng trên gối anh, nói: “Chỉ một lát thôi đấy”.
Việt Tuyên dịu giọng:
“Được.”
Ánh trăng tĩnh lặng êm đềm tỏa trên lối đi lát đá hình trứng ngỗng. Bánh xe phát ra những tiếng động nhẹ, lá cây ken dày xào xạc chen nhau trong gió đêm hè, hòa với mùi hoai hoải của đất và mùi thơm của hoa, không khí thoải mái, rất dễ chịu.
Đi gần đến một bụi cây.
Cũng có vài vị khách ra ngoài hóng mát, người phục vụ bê khay rượu đến, trong gió đêm, thoáng vẳng đến tiếng nói cười.
Biết Việt Tuyên thích yên tĩnh, Diệp Anh bèn chọn một con đường nhỏ khuất nẻo và tĩnh mịch. Phía nhà bát giác có những dây tường vi trắng buông rủ, trước bể bơi phía xa xa không có bóng người, cô đẩy Việt Tuyên đến đó. Dưới ánh trăng, tường vi dại bên đường nở rộ, đỏ rực, cành lá dày chắn hết tầm nhìn. Trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên vẳng ra những tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên ư ử, khiến người ta phải đỏ mặt, trái tim bất giác đập nhanh.
Tiếng rên đó ở ngay phía trước, Diệp Anh đành ho nhẹ, đánh tiếng.
Một thiếu nữ mặt đỏ lựng, cuống quýt từ phía khóm hoa bật dậy, không dám ngước nhìn, vừa phủi bụi trên váy vừa vội vã chạy về phía phòng tiệc rực sáng ánh đèn. Diệp Anh vừa gặp cô ta trong phòng tiệc, đó là cháu gái của một đại gia bất động sản họ Thẩm.
Bên khóm tường vi, lại một bóng người nữa đứng lên.
Áo đen bó sát, cao to lực lưỡng, bộ ngực đồ sộ nhô cao, vừa nhìn đã biết là phụ nữ, nhưng tóc lại ngắn dựng đứng, như một gã đàn ông hung hãn, đó chính là Thái Na. Mắt Thái Na hiện lên những tia dữ dằn, đầu tiên quét lên Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sau đó dừng trên người Diệp Anh.
Tường vi dại đỏ tựa máu tươi.
Tay Diệp Anh nắm chặt thành xe lăn, đẩy Việt Tuyên tiếp tục đi về phía trước như không nhìn thấy Thái Na.
“Gặp người cũ không chào một tiếng sao?”
Giọng rít lên lạnh lùng, Thái Na khoanh tay đứng chắn ngang đường, mắt cô ta táo tợn lướt từ mái tóc, khuôn mặt, chiếc váy dài màu xám lộ bờ vai trắng như cẩm thạch, đến đôi giày cao gót màu thủy ngân dưới chân, cuối cùng âm thầm soi vào mặt Diệp Anh.
“Tôi không quen cô.”
Diệp Anh cau mày trả lời.
“Ha!”, Thái Na cười gằn, vừa bước đến bên Diệp Anh vừa lạnh lùng nói, “Không ngờ gặp lại cô ở đây, chà chà, trang điểm như một thục nữ xinh đẹp. Cục cưng, cô bản lĩnh thật đấy”.
Những âm thanh rờn rợn ngay sát tai cô.
Lạnh như thép.
…
Trong bóng tối, một khuôn mặt to lớn, hung dữ ép lại gần, chiếc gi.ường sắt lạnh cứng, những cú đấm như mưa nhằm vào người cô. Ngực, bụng cuộn lên, đau như bị xé, bàn tay cứng, lạnh tựa sắt thép ấn vai xuống rồi thì thầm vào tai cô…
…
“Thái tiểu thư.”
Trong xe lăn, giọng Việt Tuyên không cao, nhưng sự nghiêm khắc và uy lực hiện rõ sâu nơi đáy mắt, khiến Thái Na suýt ngừng thở. Vậy là Diệp Anh nhân cơ đẩy xe đi qua.
“Anh ta có biết cô là ai không?”
Sau lưng, giọng Thái Na châm chọc:
“Anh ta có biết cô từ đâu ra không? Cô có dám cho anh ta xem hình săm trên eo cô không. Cô dám nói với anh ta tại sao có hình săm đó không?”
Ngón tay Diệp Anh lạnh ngắt.
Không ngoái đầu, tiếp tục đẩy xe đưa Việt Tuyên đi.
Nhìn bóng Diệp Anh khuất dần, Thái Na cười khẩy, quay đầu nhìn về bụi cây phía xa. Chỗ đó có một cô gái bước ra, váy dài đỏ, vân hoa, xinh đẹp kiều diễm, dây chuyền kim cương lóng lánh. Dưới ánh trăng, Sâm Minh Mỹ tay cầm ly rượu nâng cao tươi cười hướng về Thái Na.
Cô ta là kẻ điên.”
Trong bể bơi, sóng nước xanh trong vắt nhuốm ánh trăng lấp láy, bên nhà bát giác với những dây tường vi dại nở đầy hoa trắng từ trên mái buông rủ như rèm, Diệp Anh bình tĩnh lại, nói vói Việt Tuyên:
“Em biết cô ta là Thái Na. Ba ngày trước, cô ta đã đến phòng thiết kế, nói là cô ta đang điều tra em, còn nói rất nhiều điều kinh khủng. Em đã đuổi cô ta đi, bởi ánh mắt cô ta làm em khó chịu, và cả những lời nói của cô ta nữa, em hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì.”
“Ừ.”
Việt Tuyên nhìn mặt hồ.
Nhìn khuôn mặt bình thản không gợn sóng của anh, Diệp Anh cắn môi, cầm tay anh đặt lên eo mình nói: “Nếu không tin, anh có thể xem, trên eo em rốt cuộc có hình săm hay không!”.
“A Anh!”, Việt Tuyên đặt tay lên tay cô, “Anh sẽ chỉ nghe những gì chính em nói với anh”.
Hoa tường vi trắng dịu dàng như ánh trăng.
Tay anh ấm áp đặt lên tay cô, đó là một câu nói lẽ ra khiến cô cảm động, nhưng trong làn gió hè thoáng mang hơi lạnh lúc này lại khiến lòng cô hoang mang, những xúc cảm trôi nổi.
“Anh không quan tâm, đúng không?”
Vùng khỏi tay anh, Diệp Anh cười đau khổ, nói:
“Anh không quan tâm em là ai, không quan tâm em từ đâu đến, không quan tâm những lời nói của Thái Na. Em hiểu rồi, anh cho phép em đến gần anh, chỉ bởi em xuất hiện đúng lúc.”
Việt Tuyên nhìn cô.
“Mọi người đều cho rằng, Nhị thiếu gia nhà họ Tạ tính khí lạnh lùng”, môi cô khẽ nhếch, “Thì ra, anh lại trọng tình như vậy. Anh cố ý để mọi người nghĩ rằng anh có tình cảm với em, cho nên không quan tâm chuyện Sâm Minh Mỹ hủy hôn, cũng không quan tâm Đại thiếu gia cướp vị hôn thê của mình”.
“Anh muốn tác thành cho họ, đúng không? Mặc dù không biết, rốt cuộc anh vì Sâm tiểu thư hay vì Đại thiếu gia, hay là vì cả hai.”
Cô âm thầm nói tiếp:
“Nhưng em rất cảm động khi anh là người lương thiện như vậy. Chỉ có điều anh nên nói trước với em mới phải, như thế em sẽ phối hợp với anh tốt hơn, cũng không nhầm tưởng anh đã chấp nhận em, nhầm tưởng là…”
Cô nhắm mắt.
“… Anh thích em.”
Nhà bát giác dưới trăng.
Hoa tường vi trắng muốt lặng lẽ tỏa hương, Việt Tuyên nắm bàn tay buông thõng của cô, kéo lại gần. Nhìn khuôn mặt trắng ngần hơn cánh hoa tường vi của cô, đáy mắt anh tối sẫm, đặc quánh, khẽ thở dài:
“Anh phải làm thế nào em mới tin?”
Ánh trăng lốm đốm giữa tán hoa.
Việt Tuyên hôn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, môi anh hơi lạnh khẽ chạm vào môi cô, cô bất ngờ vội vàng đón nhận, tưởng chừng như một giây sau anh sẽ rời ngay. Nhưng môi anh đã dừng rất lâu, lặng lẽ, không chà sát, không có hòa trộn day chuyển, chỉ lặng lẽ áp môi như vậy, đôi môi nóng dần.
Cô không kìm được, mi mắt run run.
Ngước nhìn anh.
Hôn cô giữa khung cảnh mùi hoa thanh thanh nhạt nhạt, đáy mắt anh trong veo như dãy núi phía xa hơi nheo lại, trong đồng tử in hình mặt cô, má anh phớt hồng, vành tai hơi đỏ. Anh giơ ngón tay, bối rối che mắt cô, sau đó như một cậu bé vụng về, thận trọng hôn sâu.
Đầu lưỡi anh ấm áp.
Một mùi thanh khiết.
Một thứ gì tinh khôi khiến những sợi tơ bao quanh tim cô lay động, phảng phất như hơi thở dài nhè nhẹ, cô vòng tay ôm cổ anh, hít lấy hơi thở thơm như hương tường vi của anh. Hơi thở gấp dần, nhịp tim dồn dập không biết là của ai, anh ôm cô mỗi lúc càng chặt, tất cả như không thể kiềm chế, hơi nóng càng tăng, run rẩy càng mạnh. Đón nụ hôn của anh, cô cũng hôn đáp trả, như mạch nước nguồn, cô mút môi anh, khuấy đảo trong miệng anh, ép sâu vào anh mỗi lúc càng nóng ran. Cô không thể khống chế hơi thở của mình, cơ thể như có thứ gì đó không ngừng cuộn dâng, trào ra, trào ra!
Mặt đỏ lựng, anh bỗng đẩy cô ra!
Ngực phập phồng, cơ hồ như anh đang cố kiềm chế thứ gì đó, rồi lại cơ hồ cuối cùng không thể kiềm chế, anh giang hai tay xiết chặt cô, hổn hển gối đầu lên vai cô. Bờ vai trần lồ lồ dưới trăng, trắng ngần sáng lóa, khiến anh không kiềm chế được, nhắm mắt hôn lên đó.
Cảm giác đau từ bờ vai truyền đến.
Lan tới ngực.
Ôm riết mái đầu đen nhánh tóc anh, cảm thụ hơi thở và nhiệt độ không bình thường của anh, cô đột nhiên hốt hoảng.
Mặt bể bơi nhuốm ánh trăng vẫn chao đảo sóng vàng.
Không biết bao lâu.
Hai người cứ ôm nhau như vậy. Trong tĩnh mịch có vị ngọt ngào dai dẳng, cũng có chút thảng thốt thoáng qua, cơ hồ có điều gì đã thay đổi từ lúc đó. Sự tĩnh lặng thần tiên của đêm hè, từ mái lầu bát giác những dây tường vi nở đầy hoa trắng buông lơi, vươn ra, tầng tầng lớp lớp như biển hoa trắng muốt.
“Nhị thiếu gia.”
Bóng Tạ Bình xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn đến lầu bát giác.
“Lão thái gia chuẩn bị phát biểu.”
Trở về phòng tiệc, tất cả tân khách đã tụ tập đông đủ trong phòng, Tạ Hoa Lăng, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ đã đứng trên sân khấu nhỏ phía sau chiếc bục cao để micro. Diệp Anh đưa Việt Tuyên đến, Tạ Hoa Lăng đứng nhích sang bên, để Việt Tuyên ở giữa bà và Việt Xán.
Dưới ánh sáng lóng lánh của chùm đèn.
Tạ Hạc Phố sắc diện hồng hào đi đến trước micro.
Diệp Anh lùi xuống vị trí của tân khách phía dưới. Trong khi Tạ Hạc Phố phát biểu, ánh mắt cô chầm chậm lướt qua những người có mặt, không thấy bóng Thái Na. Hình như có người đang chờ đợi ánh mắt cô, khi mắt cô lướt tới, một người đàn ông trẻ đứng bên mé phải phòng tiệc, dung mạo cực kỳ khôi ngô, nổi bật trong đám quan khách, anh ta mỉm cười hướng về cô nâng ly rượu trong tay.
Cô thoáng ngây người, cũng gật đầu đáp lễ.
Nhưng cô biết chắc mình chưa từng gặp người này.
Cuối bài phát biểu, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười mãn nguyện, nói với tân khách: “Tôi đã già rồi, ước nguyện lớn nhất là nhìn thấy thế hệ cháu con thành gia lập nghiệp, sớm có chắt bế, cho nên…”.
Dự cảm được những lời sắp nói sẽ là gì, Diệp Anh chầm chậm nhìn về phía người đó. Ở khoảng cách xa như vậy, dưới ánh đèn sáng chói, người đó đứng trên sân khấu nhỏ phía sau Tạ Hạc Phố, dường như cũng đang nhìn cô. Ký ức thời thơ ấu như màn sương đêm phủ trên cánh tường vi đã sớm tiêu tan không tỳ vết.
“Ngày Mười hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Việt Tuyên và Minh Mỹ, rất mong lúc đó quý vị hạ cố đến dự, mừng cho hai trẻ và gia đình chúng tôi”. Trước micro, Tạ Hạc Phố cười rạng rỡ, dung quang chói ngời, cơ hồ hoàn toàn không nhận ra vẻ ngạc nhiên và tiếng xì xầm tức thì dội lên của tân khách.
Khúc mắc giữa hai anh em họ Tạ với thiên kim tiểu thư họ Sâm, mặc dù là bí mật của Tạ gia, nhưng bên ngoài cũng biết ít nhiều. Đặc biệt sau khi Nhị thiếu gia bị trọng thương trong vụ tai nạn xe hơi, suýt bại liệt, Sâm Minh Mỹ hủy hôn với Nhị thiếu gia, còn ngày ngày cặp kè với Đại thiếu gia, là chuyện hầu như ai cũng biết. Vừa rồi cũng là Đại thiếu gia sánh vai cùng Sâm Minh Mỹ đi đến chúc thọ Tạ công, sao có thể hôn lễ tổ chức tháng sau lại là Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ được?
Không ít quan khách tưởng mình nghe nhầm. Nhưng biểu hiện trên mặt của Tạ phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ cũng một vẻ ngạc nhiên như vậy.
Tạ Hạc Phố tươi cười quay lại vẫy tay, ra hiệu cho Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ bước ra.
Sâm Minh Mỹ đứng yên, mặt bối rối nhìn Việt Xán bên cạnh, Việt Xán nháy mắt ra hiệu, cô mới ngập ngừng đi về phía Tạ Hạc Phố. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên cau mày, ánh mắt như đang tìm kiếm người nào bên dưới, nhưng Tạ Hoa Lăng đã đẩy anh tới bên Tạ Hạc Phố.
“Ha ha, ngoan lắm.”
Kéo tay Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ lại gần nhau, Tạ Hạc Phố cười mãn nguyện.
Người đẩy xe là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Chiếc váy thời trang buối tối màu xám, bờ vai trần mảnh dẻ, làn da mịn trắng muốt, mái tóc đen dài đẹp như dải sa tanh, buông lơi thấp thoáng che khuất rìa má. Cùng sống mũi và chiếc cằm thanh tú, hàng mi dài đen mượt tựa nhung, tròng mắt đen thẳm, cổ thon mảnh, dáng điệu uyển chuyển vẫn khiến người ta không khỏi liếc nhìn.
“Cô ta là ai?”
Khổng Diễn Đình hứng thú hỏi.
“Là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia, mới vào tập đoàn Tạ thị, cùng phòng thiết kế với Sâm tiểu thư, giữ chức phó phòng”, Dương Thận nghĩ một lát, “Tên là Diệp Anh”.
“Cô ta chỉ là hộ lý đặc biệt của Nhị thiếu gia thôi ư?”
Khi nhìn thấy chiếc xe lăn đẩy đến trước mặt Tạ Hạc Phố, Tạ Tuyên ngoái đầu nhìn cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng nắm tay cô, rồi mới nói với Tạ công. Khổng Diễn Đình nhấp một ngụm rượu, càng hứng thú hỏi.
“Nghe nói, Diệp tiểu thư có thể vào thẳng phòng thiết kế là do Tạ phu nhân đã chấm cô ta làm vị hôn thê của Nhị thiếu gia.”
Dương Thận cũng nhận ra vẻ thân mật rất tinh tế giữa Tạ Việt Tuyên và cô gái, thầm ngạc nhiên. Trước đây, có đôi lần ông ta cũng nhìn thấy Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ bên nhau, trông họ rất lịch thiệp nhưng không có vẻ thân mật.
Từ phía xa.
Thái Na cũng quay đầu lại.
Ánh mắt lướt qua mấy vòng quan khách, dừng trên mặt Việt Tuyên đúng lúc Diệp Anh dịu dàng nhìn anh. Thái Na nheo mắt, quan sát hồi lâu như để nhận diện, đáy mắt lóe ra một tia sắc lạnh.
“Thưa ông, cô ấy là Diệp Anh.”
Sau khi đưa quà mừng thọ, Việt Tuyên vẫn nắm tay Diệp Anh, giới thiệu với Tạ Hạc Phố, giọng nói của anh ấm áp và êm ái lạ thường.
“Cháu thích cô ấy.”
Như trái bom câm từ từ rơi xuống, Sâm Minh Mỹ bỗng thấy rối bời.
Việt Tuyên đã có thể yêu người khác, cô và Việt Xán sẽ cảm thấy thư thái và nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng, bao nhiêu năm, cô luôn bị Việt Tuyên tạo một khoảng cách xa vời, còn Diệp Anh mới xuất hiện vài tháng đã được anh thừa nhận trước mọi người, anh thích cô ta.
Tâm trạng của Tạ Hoa Lăng cũng trở nên phức tạp.
Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục hồi sức khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên gi.ường, cô vẫn đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả mọi thứ lại đang thay đổi hoàn toàn.
“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh, “Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.
“Xin chào Tạ gia gia!”
Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.
“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ Hạc Phố cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.
Bình thản liếc nhìn Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt Xán nghé tai nói nhỏ với Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước. Các tân khách lục tục đến chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời đưa Việt Tuyên rời đi.
“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”
Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, ông còn phát biểu nữa.” Việt Tuyên đưa mắt nhìn vườn hoa trong đêm, “Anh muốn ra ngoài dạo một lát”.
Diệp Anh do dự.
Qua ô cửa kính ngoài hành lang kéo dài đến sát đất, có thể nhìn thấy ánh trăng trải vàng trong vườn hoa, gió rung rung cánh lá. Cô cúi xuống đắp lại tấm mền mỏng trên gối anh, nói: “Chỉ một lát thôi đấy”.
Việt Tuyên dịu giọng:
“Được.”
Ánh trăng tĩnh lặng êm đềm tỏa trên lối đi lát đá hình trứng ngỗng. Bánh xe phát ra những tiếng động nhẹ, lá cây ken dày xào xạc chen nhau trong gió đêm hè, hòa với mùi hoai hoải của đất và mùi thơm của hoa, không khí thoải mái, rất dễ chịu.
Đi gần đến một bụi cây.
Cũng có vài vị khách ra ngoài hóng mát, người phục vụ bê khay rượu đến, trong gió đêm, thoáng vẳng đến tiếng nói cười.
Biết Việt Tuyên thích yên tĩnh, Diệp Anh bèn chọn một con đường nhỏ khuất nẻo và tĩnh mịch. Phía nhà bát giác có những dây tường vi trắng buông rủ, trước bể bơi phía xa xa không có bóng người, cô đẩy Việt Tuyên đến đó. Dưới ánh trăng, tường vi dại bên đường nở rộ, đỏ rực, cành lá dày chắn hết tầm nhìn. Trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên vẳng ra những tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên ư ử, khiến người ta phải đỏ mặt, trái tim bất giác đập nhanh.
Tiếng rên đó ở ngay phía trước, Diệp Anh đành ho nhẹ, đánh tiếng.
Một thiếu nữ mặt đỏ lựng, cuống quýt từ phía khóm hoa bật dậy, không dám ngước nhìn, vừa phủi bụi trên váy vừa vội vã chạy về phía phòng tiệc rực sáng ánh đèn. Diệp Anh vừa gặp cô ta trong phòng tiệc, đó là cháu gái của một đại gia bất động sản họ Thẩm.
Bên khóm tường vi, lại một bóng người nữa đứng lên.
Áo đen bó sát, cao to lực lưỡng, bộ ngực đồ sộ nhô cao, vừa nhìn đã biết là phụ nữ, nhưng tóc lại ngắn dựng đứng, như một gã đàn ông hung hãn, đó chính là Thái Na. Mắt Thái Na hiện lên những tia dữ dằn, đầu tiên quét lên Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sau đó dừng trên người Diệp Anh.
Tường vi dại đỏ tựa máu tươi.
Tay Diệp Anh nắm chặt thành xe lăn, đẩy Việt Tuyên tiếp tục đi về phía trước như không nhìn thấy Thái Na.
“Gặp người cũ không chào một tiếng sao?”
Giọng rít lên lạnh lùng, Thái Na khoanh tay đứng chắn ngang đường, mắt cô ta táo tợn lướt từ mái tóc, khuôn mặt, chiếc váy dài màu xám lộ bờ vai trắng như cẩm thạch, đến đôi giày cao gót màu thủy ngân dưới chân, cuối cùng âm thầm soi vào mặt Diệp Anh.
“Tôi không quen cô.”
Diệp Anh cau mày trả lời.
“Ha!”, Thái Na cười gằn, vừa bước đến bên Diệp Anh vừa lạnh lùng nói, “Không ngờ gặp lại cô ở đây, chà chà, trang điểm như một thục nữ xinh đẹp. Cục cưng, cô bản lĩnh thật đấy”.
Những âm thanh rờn rợn ngay sát tai cô.
Lạnh như thép.
…
Trong bóng tối, một khuôn mặt to lớn, hung dữ ép lại gần, chiếc gi.ường sắt lạnh cứng, những cú đấm như mưa nhằm vào người cô. Ngực, bụng cuộn lên, đau như bị xé, bàn tay cứng, lạnh tựa sắt thép ấn vai xuống rồi thì thầm vào tai cô…
…
“Thái tiểu thư.”
Trong xe lăn, giọng Việt Tuyên không cao, nhưng sự nghiêm khắc và uy lực hiện rõ sâu nơi đáy mắt, khiến Thái Na suýt ngừng thở. Vậy là Diệp Anh nhân cơ đẩy xe đi qua.
“Anh ta có biết cô là ai không?”
Sau lưng, giọng Thái Na châm chọc:
“Anh ta có biết cô từ đâu ra không? Cô có dám cho anh ta xem hình săm trên eo cô không. Cô dám nói với anh ta tại sao có hình săm đó không?”
Ngón tay Diệp Anh lạnh ngắt.
Không ngoái đầu, tiếp tục đẩy xe đưa Việt Tuyên đi.
Nhìn bóng Diệp Anh khuất dần, Thái Na cười khẩy, quay đầu nhìn về bụi cây phía xa. Chỗ đó có một cô gái bước ra, váy dài đỏ, vân hoa, xinh đẹp kiều diễm, dây chuyền kim cương lóng lánh. Dưới ánh trăng, Sâm Minh Mỹ tay cầm ly rượu nâng cao tươi cười hướng về Thái Na.
Cô ta là kẻ điên.”
Trong bể bơi, sóng nước xanh trong vắt nhuốm ánh trăng lấp láy, bên nhà bát giác với những dây tường vi dại nở đầy hoa trắng từ trên mái buông rủ như rèm, Diệp Anh bình tĩnh lại, nói vói Việt Tuyên:
“Em biết cô ta là Thái Na. Ba ngày trước, cô ta đã đến phòng thiết kế, nói là cô ta đang điều tra em, còn nói rất nhiều điều kinh khủng. Em đã đuổi cô ta đi, bởi ánh mắt cô ta làm em khó chịu, và cả những lời nói của cô ta nữa, em hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì.”
“Ừ.”
Việt Tuyên nhìn mặt hồ.
Nhìn khuôn mặt bình thản không gợn sóng của anh, Diệp Anh cắn môi, cầm tay anh đặt lên eo mình nói: “Nếu không tin, anh có thể xem, trên eo em rốt cuộc có hình săm hay không!”.
“A Anh!”, Việt Tuyên đặt tay lên tay cô, “Anh sẽ chỉ nghe những gì chính em nói với anh”.
Hoa tường vi trắng dịu dàng như ánh trăng.
Tay anh ấm áp đặt lên tay cô, đó là một câu nói lẽ ra khiến cô cảm động, nhưng trong làn gió hè thoáng mang hơi lạnh lúc này lại khiến lòng cô hoang mang, những xúc cảm trôi nổi.
“Anh không quan tâm, đúng không?”
Vùng khỏi tay anh, Diệp Anh cười đau khổ, nói:
“Anh không quan tâm em là ai, không quan tâm em từ đâu đến, không quan tâm những lời nói của Thái Na. Em hiểu rồi, anh cho phép em đến gần anh, chỉ bởi em xuất hiện đúng lúc.”
Việt Tuyên nhìn cô.
“Mọi người đều cho rằng, Nhị thiếu gia nhà họ Tạ tính khí lạnh lùng”, môi cô khẽ nhếch, “Thì ra, anh lại trọng tình như vậy. Anh cố ý để mọi người nghĩ rằng anh có tình cảm với em, cho nên không quan tâm chuyện Sâm Minh Mỹ hủy hôn, cũng không quan tâm Đại thiếu gia cướp vị hôn thê của mình”.
“Anh muốn tác thành cho họ, đúng không? Mặc dù không biết, rốt cuộc anh vì Sâm tiểu thư hay vì Đại thiếu gia, hay là vì cả hai.”
Cô âm thầm nói tiếp:
“Nhưng em rất cảm động khi anh là người lương thiện như vậy. Chỉ có điều anh nên nói trước với em mới phải, như thế em sẽ phối hợp với anh tốt hơn, cũng không nhầm tưởng anh đã chấp nhận em, nhầm tưởng là…”
Cô nhắm mắt.
“… Anh thích em.”
Nhà bát giác dưới trăng.
Hoa tường vi trắng muốt lặng lẽ tỏa hương, Việt Tuyên nắm bàn tay buông thõng của cô, kéo lại gần. Nhìn khuôn mặt trắng ngần hơn cánh hoa tường vi của cô, đáy mắt anh tối sẫm, đặc quánh, khẽ thở dài:
“Anh phải làm thế nào em mới tin?”
Ánh trăng lốm đốm giữa tán hoa.
Việt Tuyên hôn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, môi anh hơi lạnh khẽ chạm vào môi cô, cô bất ngờ vội vàng đón nhận, tưởng chừng như một giây sau anh sẽ rời ngay. Nhưng môi anh đã dừng rất lâu, lặng lẽ, không chà sát, không có hòa trộn day chuyển, chỉ lặng lẽ áp môi như vậy, đôi môi nóng dần.
Cô không kìm được, mi mắt run run.
Ngước nhìn anh.
Hôn cô giữa khung cảnh mùi hoa thanh thanh nhạt nhạt, đáy mắt anh trong veo như dãy núi phía xa hơi nheo lại, trong đồng tử in hình mặt cô, má anh phớt hồng, vành tai hơi đỏ. Anh giơ ngón tay, bối rối che mắt cô, sau đó như một cậu bé vụng về, thận trọng hôn sâu.
Đầu lưỡi anh ấm áp.
Một mùi thanh khiết.
Một thứ gì tinh khôi khiến những sợi tơ bao quanh tim cô lay động, phảng phất như hơi thở dài nhè nhẹ, cô vòng tay ôm cổ anh, hít lấy hơi thở thơm như hương tường vi của anh. Hơi thở gấp dần, nhịp tim dồn dập không biết là của ai, anh ôm cô mỗi lúc càng chặt, tất cả như không thể kiềm chế, hơi nóng càng tăng, run rẩy càng mạnh. Đón nụ hôn của anh, cô cũng hôn đáp trả, như mạch nước nguồn, cô mút môi anh, khuấy đảo trong miệng anh, ép sâu vào anh mỗi lúc càng nóng ran. Cô không thể khống chế hơi thở của mình, cơ thể như có thứ gì đó không ngừng cuộn dâng, trào ra, trào ra!
Mặt đỏ lựng, anh bỗng đẩy cô ra!
Ngực phập phồng, cơ hồ như anh đang cố kiềm chế thứ gì đó, rồi lại cơ hồ cuối cùng không thể kiềm chế, anh giang hai tay xiết chặt cô, hổn hển gối đầu lên vai cô. Bờ vai trần lồ lồ dưới trăng, trắng ngần sáng lóa, khiến anh không kiềm chế được, nhắm mắt hôn lên đó.
Cảm giác đau từ bờ vai truyền đến.
Lan tới ngực.
Ôm riết mái đầu đen nhánh tóc anh, cảm thụ hơi thở và nhiệt độ không bình thường của anh, cô đột nhiên hốt hoảng.
Mặt bể bơi nhuốm ánh trăng vẫn chao đảo sóng vàng.
Không biết bao lâu.
Hai người cứ ôm nhau như vậy. Trong tĩnh mịch có vị ngọt ngào dai dẳng, cũng có chút thảng thốt thoáng qua, cơ hồ có điều gì đã thay đổi từ lúc đó. Sự tĩnh lặng thần tiên của đêm hè, từ mái lầu bát giác những dây tường vi nở đầy hoa trắng buông lơi, vươn ra, tầng tầng lớp lớp như biển hoa trắng muốt.
“Nhị thiếu gia.”
Bóng Tạ Bình xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn đến lầu bát giác.
“Lão thái gia chuẩn bị phát biểu.”
Trở về phòng tiệc, tất cả tân khách đã tụ tập đông đủ trong phòng, Tạ Hoa Lăng, Việt Xán và Sâm Minh Mỹ đã đứng trên sân khấu nhỏ phía sau chiếc bục cao để micro. Diệp Anh đưa Việt Tuyên đến, Tạ Hoa Lăng đứng nhích sang bên, để Việt Tuyên ở giữa bà và Việt Xán.
Dưới ánh sáng lóng lánh của chùm đèn.
Tạ Hạc Phố sắc diện hồng hào đi đến trước micro.
Diệp Anh lùi xuống vị trí của tân khách phía dưới. Trong khi Tạ Hạc Phố phát biểu, ánh mắt cô chầm chậm lướt qua những người có mặt, không thấy bóng Thái Na. Hình như có người đang chờ đợi ánh mắt cô, khi mắt cô lướt tới, một người đàn ông trẻ đứng bên mé phải phòng tiệc, dung mạo cực kỳ khôi ngô, nổi bật trong đám quan khách, anh ta mỉm cười hướng về cô nâng ly rượu trong tay.
Cô thoáng ngây người, cũng gật đầu đáp lễ.
Nhưng cô biết chắc mình chưa từng gặp người này.
Cuối bài phát biểu, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười mãn nguyện, nói với tân khách: “Tôi đã già rồi, ước nguyện lớn nhất là nhìn thấy thế hệ cháu con thành gia lập nghiệp, sớm có chắt bế, cho nên…”.
Dự cảm được những lời sắp nói sẽ là gì, Diệp Anh chầm chậm nhìn về phía người đó. Ở khoảng cách xa như vậy, dưới ánh đèn sáng chói, người đó đứng trên sân khấu nhỏ phía sau Tạ Hạc Phố, dường như cũng đang nhìn cô. Ký ức thời thơ ấu như màn sương đêm phủ trên cánh tường vi đã sớm tiêu tan không tỳ vết.
“Ngày Mười hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Việt Tuyên và Minh Mỹ, rất mong lúc đó quý vị hạ cố đến dự, mừng cho hai trẻ và gia đình chúng tôi”. Trước micro, Tạ Hạc Phố cười rạng rỡ, dung quang chói ngời, cơ hồ hoàn toàn không nhận ra vẻ ngạc nhiên và tiếng xì xầm tức thì dội lên của tân khách.
Khúc mắc giữa hai anh em họ Tạ với thiên kim tiểu thư họ Sâm, mặc dù là bí mật của Tạ gia, nhưng bên ngoài cũng biết ít nhiều. Đặc biệt sau khi Nhị thiếu gia bị trọng thương trong vụ tai nạn xe hơi, suýt bại liệt, Sâm Minh Mỹ hủy hôn với Nhị thiếu gia, còn ngày ngày cặp kè với Đại thiếu gia, là chuyện hầu như ai cũng biết. Vừa rồi cũng là Đại thiếu gia sánh vai cùng Sâm Minh Mỹ đi đến chúc thọ Tạ công, sao có thể hôn lễ tổ chức tháng sau lại là Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ được?
Không ít quan khách tưởng mình nghe nhầm. Nhưng biểu hiện trên mặt của Tạ phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ cũng một vẻ ngạc nhiên như vậy.
Tạ Hạc Phố tươi cười quay lại vẫy tay, ra hiệu cho Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ bước ra.
Sâm Minh Mỹ đứng yên, mặt bối rối nhìn Việt Xán bên cạnh, Việt Xán nháy mắt ra hiệu, cô mới ngập ngừng đi về phía Tạ Hạc Phố. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên cau mày, ánh mắt như đang tìm kiếm người nào bên dưới, nhưng Tạ Hoa Lăng đã đẩy anh tới bên Tạ Hạc Phố.
“Ha ha, ngoan lắm.”
Kéo tay Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ lại gần nhau, Tạ Hạc Phố cười mãn nguyện.