Chương 2: Tống Giai Kì
Ba bốn hôm đều không có bài tập về nhà, bỗng đến cuối tuần, Lăng Khải Dương đưa cho mỗi học sinh một tờ giấy:
- Các em về tìm những thông tin của hãng giấy này, viết thành một đoạn văn.
Mạc Nguyệt Giang giơ tay, đứng lên bình thản nói:
- Nhưng mà thầy, bọn em chưa gặp qua kiểu bài tập này bao giờ, cũng chẳng biết gì về hãng giấy này.
Lăng Khải Dương đáp gọn:
- Vậy nên các em mới phải tìm hiểu.
Theo như anh biết, cô nữ sinh Mạc Nguyệt Giang này được trường biết đến như một học sinh trùm cá biệt, rất thích gây hấn với giáo viên. Nhưng theo thông tin từ phía bộ trưởng, ban giám hiệu ghét cô bé chính là vì tính cách dám nói (những điều vớ vẩn) của mình.
_______
- Cháu về ạ--
Lười biếng chào dì, Hứa Nhã Thanh ngồi phịch xuống ghế. Tựa đầu ra sau, cô thở dài, đã bao lâu từ ngày bố mẹ cô mất ấy nhỉ?
Vân Tuyết Lan đang ở trong bếp, nói vọng ra:
- Nhã Thanh! Vào ăn tối rồi đi tắm rửa nhé!
- Vângg....
Sau bữa ăn, Hứa Nhã Thanh trở về phòng đi tắm. Dòng nước ấm làm cho Hứa Nhã Thanh dễ chịu hơn một chút. Cô khép hờ đôi mi cong vút. Hôm trước quả là một ngày kì lạ. Hứa Nhã Thanh nghi hoặc liệu đây có phải là sự trùng hợp hay không? Cùng một ngày, 10E, 11E, 12E đều bỗng nhiên đều xuất hiện giáo viên chủ nhiệm mới. Lăng Khải Dương, Trịnh Hạ Tử, Đinh Chính Trạch. Tất cả đều vào dạy cùng một ngày, và cùng lớp E…
Hứa Nhã Thanh bước đến gi.ường. Nằm xuống suy nghĩ, cô đã thiếp đi lúc nào không hay...
Trong giấc mơ, Nhã Thanh mơ thấy cô đang đem bánh mì không men cho dì Vân. Cô thường làm việc này vào mười giờ rưỡi mỗi sáng chủ nhật trong lúc dì làm việc. Đẩy cửa bước vào phòng, cô không thấy dì, chỉ thấy màn hình chiếc máy tính sáng lên cho thấy trước đó Vân Tuyết Lan đã ngồi đây.
Đặt dĩa bánh mì lên bàn, Hứa Nhã Thanh vô tình lướt thấy màn hình. Qua những vết trầy xước, đó là một trang web...
________________
Hứa Nhã Thanh di chuyển lên trên hàng ghế khán giả của câu lạc bộ bóng rổ. Ở vị trí này, cô có thể nhìn xuống dưới rõ hơn. Phong Mặc Thiên đang chuẩn bị cho giải đấu bóng rổ năm nay. Vào những thời điểm này, cô thường đi xem cậu bạn thân luyện tập. Nếu may mắn, lớp 12E có thể được chọn để đi thi cấp thành phố. Bởi từ trước đến nay, dù cho thành tích học tập và thi đua không được xếp hạng, phía nhà trường cũng không thể không công nhận thành tích thể thao vượt trội của lớp 12E.
Phía bên dưới nơi tập luyện, Lưu Nguyệt Giai vờ mơ màng nhìn sân. Thật khó chịu khi cô phải ở đây! Cái đám lớp A, lớp B, lớp C, thậm chí một vài đứa của lớp D đều gây ra sự khó chịu. Thái độ cười khinh khỉnh, cái liếc mắt lên mặt, những sự chỉ trỏ đến lớp E. Lưu Nguyệt Giai ghét trường Đông Hoa.
- Mặc Thiên, tốt lắm!
Một giáo viên đứng gần đó cười lên. Từng luyện tập cho đội bóng của các lớp, Phong Mặc Thiên là một trong những học trò ông tự hào nhất. Với thể chất vượt trội và khả năng kết nối với đồng đội trong trận đấu, cậu ta bỏ xa những đối thủ khác. Nếu đứa bé này nhà có tiền hơn một chút....
Lưng áo ướt đẫm, Phong Mặc Thiên bước ra sân ngồi nghỉ. Lơ đãng nhận lấy chai nước từ một nữ sinh ngồi gần đó. Giật mình nhận ra, cậu nam sinh quay qua chủ nhân chai nước vừa rồi.
Nhỏ nhắn dễ thương, với nước da hơi nhợt nhạt và đôi mắt to, tròn màu thủy lam, ấn tượng đầu tiên của Phong Mặc Thiên đối với Tống Giai Kì cực kì sâu sắc.
Đưa trả lại chai nước, Phong Mặc Thiên từ tốn nói:
- Xin lỗi...
- À! Không sao! Tiện thể... – Cô ngập ngừng- Tớ là Tống Giai Kì, lớp D, có thể.... cho tớ xin phương thức liên lạc chứ?