-Joyce à!!!
Yun Hee lay người Joyce cố gắng gọi cô dậy. Có lẽ cô bé quá mệt sau chuyện ngày hôm qua. Nhưng cô muốn cô ấy dậy trước khi phải lên máy bay trở về Hàn.
Gần 12h Yunho và Joyce mới trở về khách sạn, bây giờ mới gần 3 giờ sáng , cơn buồn ngủ khiến Joyce mệt mỏi không muốn mở mắt. Tiếng gọi khá quen thuộc cứ văng vẳng bên tai, có ai đó lay vai khiến cô cuối cùng cũng phải mở mắt.
Joyce mắt nhắm mắt mở nhìn Yun Hee, đôi mắt thâm lại do thiếu ngủ tạo thành quầng. Cô mệt mỏi ngồi dậy rồi hỏi Yun Hee với giọng nói không thể mệt mỏi hơn:
-Chị có chuyện gì sao ạ?
Joyce lấy tay dụi dụi mắt, không thể kiềm chế được những cái ngáp ngủ. Yun Hee mỉm cười nhìn cô. Chị mặc đồ rất đẹp. Một chiếc váy màu xanh rêu dáng dài xẻ đến nửa chân, những dải lụa đan chéo nhau trước ngực, nhìn chị kiêu xa và quý phái, nhưng cũng cổ điển với cách trang điểm nhẹ nhàng.
-Em dậy đi! Chị có cần em đến chỗ này!...
Trong căn phòng khách sạn năm sao, một cô gái mang nét đẹp hoàn mĩ đến không thể rời mắt, cô chăm chú trang điểm cho cô gái trước mặt mình. Một cô gái vô cùng xinh xắn và đáng yêu với đôi mắt màu nâu gợn buồn.
Joyce ngồi yên không kháng cự, cũng không biết chị Yun Hee định làm gì. Yun Hee chỉ vừa trang điểm cho cô vừa mỉm cười đầy ẩn ý.
Một lát sau,tiếng guốc va chạm với mặt sàn bằng gỗ tạo nên những tiếng lạch cạch. Hai cô gái đi cùng nhau, dáng người dong dỏng cao như nhau, một người mặc chiếc váy màu xanh rêu dáng dài vô cùng gợi cảm, một người mặc váy trắng phồng , chân váy có những đường hoa bằng ren được xếp chồng lên nhau vô cùng tinh tế. Cả hai bước đi cùng nhau, một người kiêu sa, một người có vẻ hơi khó khăn với đôi giày cao gót.
Yun Hee và Joyce đi đến căn phòng cuối cùng. Cả dãy hành lang chỉ có cô và Yun Hee. Có lẽ bây giờ mọi người còn chưa thức dậy.
Có hai người vệ sĩ đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy Yun Hee và Joyce đi lại gần, cả hai cúi đầu chào cung kính. Joyce thấy vậy cũng cúi người chào theo còn Yun Hee thì mỉm cười rồi gật đầu.
-Joyce à! Trong này có một điều bất ngờ dành cho em...
Chưa nói đến vào trong, ngay bây giờ Joyce cũng cảm thấy rất bất ngờ và có chút tò mò nữa. Cô tròn mắt nhìn Yun Hee, chị ấy luôn mỉm cười, điều đó không cho cô biết chị ấy đang muốn làm gì.
Một vệ sĩ kéo cánh cửa gỗ màu nâu mận bóng, để lối đi cho cả hai. Yun Hee đi vào trước, trong khi đó Joyce còn đang ngơ ngẩn không hiểu chuyện. Yun Hee ngó từ trong cánh cửa ra rồi vẫy tay:
-Vào đi em!
Joyce gật mạnh đầu rồi cũng từ từ đi vào trong. Quả thực đó là một bất ngờ, ngay khi cô mới đặt chân vào trong phòng. Tất cả mọi chuyện, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
-Bụp...bụp...
Tiếng pháo giấy nổ khắp căn phòng khiến Joyce giật thót tim vì bất ngờ. Cô ngơ ngác nhìn tất cả, gương mặt ai cũng vô cùng rạng rỡ, có quản lí Yu, nhóm A.S.Dawn. Họ ăn mặc rất trịnh trọng và trông điển trai vô cùng. Joyce ngỡ ngàng đưa mắt nhìn quanh, căn phòng được trang trí bằng những dây màu cùng đèn sáng lấp lánh kết thành chữ "Saengsineuntruk hahamnita" (Chúc mừng sinh nhật) lấp lánh. Bên cạnh dưới là chữ màu:Kim Jijung. Có chút giật mình, cô chợt nhớ ra điều gì đó mà bấy lâu nay đã quên.
Hong Ki tiến lại gần chỗ cô đang đứng, cậu cười tươi khiến đôi mắt híp lại vô cùng đáng yêu trong bộ vest màu trắng có cài nơ đen ở cổ.
-Joyce! Chúc mừng sinh nhật.
Joyce tròn mắt nhìn Hongki. Đã mười năm cô không còn nhớ đến ngày này, cái ngày cô thực sự không dám nhớ đến. Dù cảm giác bây giờ không còn như trước nhưng nỗi đau vẫn luôn ẩn hiện trong lòng.
-Xin lỗi vì trước nay đã lạnh nhạt với cậu. Từ giờ chúng ta là bạn nhé!
Joyce gật gật đầu trong khi bản thân không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong khi đó, khi thấy Joyce gật đầu đồng ý, Hongki vui vẻ kéo cô vào bên trong. Tiếng nhạc cũng bắt đầu vang lên vô cùng vui nhộn.
Yun Hee rót rượu ra từng ly rồi mang đến cho từng người. Đến lượt Joyce, cô hơi ngập ngừng nhận lấy ly rượu bởi không muốn làm mọi người mất vui.
Căn phòng được bày biện giống một bữa tiệc đứng. Đồ ăn được đặt trên một chiếc bàn dài sát tường ở hai bên. Căn phòng không quá rộng để không tạo cảm giác trống trai vì có ít người.
-Joyce à! Mình và Su hyung đã làm bánh kem cho cậu. Giờ tắt đèn đi cho cậu thổi nến nhé!
Hong Ki nhiệt tình nói với Joyce. Tối hôm qua, khi biết hôm nay là sinh nhật Joyce, để thể hiện thành ý của mình cậu đã cùng Jeong Su vào nhà bếp của khách sạn làm bánh tặng cho cô.
Joyce lại một lần nữa bị bất ngờ về chiếc bánh, nhưng rồi cũng lo lắng về chuyện tắt đèn. Cô lúng túng không trả lời, gương mặt nhăn nhó khiến Hongki cảm thấy khó hiểu.Có hai giọng nói đồng thanh vang lên.
-Đừng làm vậy!
Tất cả ngỡ ngàng nhìn Yun Ho và Yong Hwa. Trong khi đó Yun Ho và Yong Hwa lại nhìn nhau với ánh mắt bất ngờ không kém. Jae Young hỏi lại hai người.
-Hai cậu muốn nói gì vậy?
-À! Thực ra khi ở trại huấn luyện mình phát hiện ra Joyce sợ bóng tối...
Yong Hwa giải thích xong thì nhìn Yun Ho rồi hỏi lại, bản thân tưởng rằng Yunho không bao giờ để ý những chuyện như thế.
-Cậu cũng biết chuyện này sao?
Yun Ho chỉ "ừ" một tiếng rồi nâng ly rượu lên uống cạn như để trốn tránh ánh mắt của mọi người. Với Yong Hwa thì có lẽ là một chuyện rất bình thường, nhưng người như cậu tại sao lại quan tâm đến chuyện của người khác như thế? Đến chính cậu cũng không thể giải thích được chuyện này.
Ở Hàn Quốc, thời tiết khá tốt, tuy đang ở sát 0 độ. Không khí vẫn khô và lạnh nhưng không có tuyết. Những cành cây giờ đã khô trụi lá, gầy guộc. Ga Eun có cảnh quay cho chương trình thực tế ở ngoài trời. Cô đi cùng với đoàn quay, hầu hết là những gương mặt không quen ,nhưng thời gian làm việc qua, cô cũng thân với họ một chút, người cô thân nhất với đoàn là chị Eunjeong, cũng là ca sĩ thần tượng. Mỗi khi quay xong là hai chị em lại đi cùng nhau và trò chuyện. Chị có hướng dẫn cho cô nhiều điều vì đây là lần đầu tiên cô tham gia show thực tế.
Eun Jeong và Ga Eun đi cuối đoàn. Họ đang đến làng Yang Ping- một làng lúa nghệ thuật ở Hàn Quốc. Thời tiết rất lạnh dù họ đã mặc nhiều áo. Cả hai đi sát nhau để ấm hơn và trò chuyện về nhiều thứ.
-Cậu ấy sẽ là khách mời của em chứ?
- Chuyện gì ạ?
Ga Eun vẫn khoác tay Eunjeong, đôi mắt ngạc nhiên hỏi lại rồi cô "À!" lên một tiếng khi nhớ đến kịch bản chương trình, nhưng rồi lại thấy khó hiểu với hai từ “cậu ấy”.
-Cậu ấy là ai ạ?
Eun Jeong dừng lại rồi nhìn Ga Eun, bản thân cảm thấy bất ngờ khi Gaeun không hiểu ý mình. Lời cô nói đâu khó hiểu. Nhưng rồi cô vẫn giải thích:
-Yun Ho... chẳng phải hai người là một đôi sao?
Ga Eun tròn mắt nhìn Eun Jeong, gượng gạo cười nhưng không trả lời.Mỗi khi bối rối cô thường không biết phải làm gì ngoài hành động ấy. “Một đôi.. sự thật đâu phải vậy!”
-Tốt lắm!... Tốt lắm!..
Chuyên viên chụp ảnh vừa xoay máy lấy góc chụp, miệng tấm tắc khen cô người mẫu đang tạo dáng. Cô luôn được các nhiếp ảnh gia khen ngợi bởi tính chuyên nghiệp trong công việc và một lợi thế khác là rất ăn hình.
-OK! Xong rồi!
Yeo Reum rời khỏi chiếc ghế có theo phong cách hoàng gia thời cổ, cô cúi đầu xuống rồi nói:
-Cảm ơn mọi người! Mọi người vất vả rồi!
Đáp lại sự nhiệt tình của cô, chuyên viên chụp ảnh gật đầu rồi không tiếc lời khen ngợi.
-Làm tốt lắm! Hãy cứ thế nhé!
Yeo Reum mỉm cười rồi nhẹ giọng trả lời nhiếp ảnh Yang:
-Dạ vâng!
Trợ lí của Yeoreum nhanh chóng mang đến cho cô một chiếc áo khoác lông khá dày rồi chùm lên người cô. Cả hai tiến đến bàn nghỉ gần đó để mọi người thu dọn đồ. Hôm nay cô chụp hình cho bìa album sắp tới, dù phải làm việc từ sáng sớm nhưng có kết thúc tốt như vậy thì những mệt mỏi ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng. Cô cầm chai nước lên uống một ngụm rồi nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu nói với trợ lí đang thu dọn đồ.
-Mấy giờ rồi chị? Sáng nay Ga Eun gọi điện nhắc em đến giúp cậu ấy ở làng Yang Ping. Không biết bây giờ còn kịp không nữa.
"Phù"...
Những ngọn nến sáng rực vụt tắt trên chiếc bánh kem socola trắng có biểu tượng hình ngôi sao, trên mặt bánh là những lớp socola đen đan xen nhau và được trang trí bằng các loại hoa quả tươi trông vô cùng đẹp mắt. Nến vừa tắt, Hong Ki hào hứng vỗ tay, miệng không quên cười nói hớn hở.
-Jae hyung, mau mang canh rong biển ra cho Joyce uống đi!
Hong Ki thúc giục Jae Young khiến cậu hơi luống cuống đi lại gần bàn đựng đồ ăn, nơi có một chiếc bình giữ nhiệt đặt ở đó. Cậu đổ canh rong biển đã nấu từ lúc sáng sớm hôm nay. Là Hong Ki bắt cậu phải làm vậy vì ba người bọn cậu trong suốt thời gian qua đã hiểu lầm Joyce, lại còn xa lánh cô ấy. Vì chưa từng nấu bao giờ nên cậu phải nhờ đến đầu bếp của khách sạn chỉ giúp. Nhưng trong lúc nấu món canh rong biển cậu có một cảm giác vô cùng lạ, cảm giác như đã từng nấu canh rong biển rồi, từng bước làm rất quen, nhưng trong đầu chỉ mơ hồ về chuyện đó.
Jaeyoung cẩn thận đổ ra bát, hương thơm tỏa ra qua từng lớp khói nhạt, cậu nhanh chóng mang đến cho Joyce nhưng vẫn có một cảm giác gì đó không thể diễn tả.
Joyce cúi đầu cảm ơn rồi nhận lấy bát canh rong biển của Jae Young. Làn khói bốc ra từ bát canh mang đến một mùi hương vô cùng ngọt ngào. Cảm giác lúc uống canh rong biển, thực sự rất đặc biệt. Dù cô đã bước sang tuổi 18 nhưng cái cảm giác được uống canh rong biển trong ngày sinh nhật thì đây mới là lần thứ ba. Lần đầu tiên là khi cô 5 tuổi, chén canh rong biển đầu tiên cũng là do ba nấu. Vì ba nói trong ngày sinh nhật, người Hàn Quốc có tục lệ uống canh rong biển để có may mắn. Và canh rong biển cũng là biểu tượng cho lòng tôn kính và biết ơn người mẹ đã phải “mang nặng đẻ đau”.
Lần thứ 2 cô được uống canh rong biển từ anh trai. Anh đã nấu cho cô, dù không thực sự ngon nhưng với cô đó là bát canh rong biển vô cùng quý giá. Anh trai đã hứa sẽ nấu canh rong biển cho cô uống vào tất cả các sinh nhật, sẽ là người mang điều may mắn đến cho cô.
Nghĩ đến đấy, trong lòng Joyce đột nhiên nhói đau. Cô nhớ ba, nhớ anh trai, thực sự cô rất nhớ họ. Suốt 10 năm qua vì mải chạy trốn sự thật mà cô gần như đã quên mất họ, cô đã không muốn nghĩ lại, vì cô không muốn thừa nhận, cả hai tai nạn đó đều do cô gây ra.
Nước mắt Joyce đột nhiên rơi xuống hoà cả vào bát canh rong biển. Tất cả mọi người bất ngờ nhìn cô, không ai hiểu vì sao cô lại khóc. Yun Hee đứng cạnh lo lắng hỏi.
-Em sao vậy?
Joyce gạt nước mắt còn dính trên mi, cô lắc lắc đầu rồi ngăn dòng cảm xúc trong lòng mình lại. Cố giải thích để mọi người không hiểu lầm.
-Tại em vui quá thôi! Cảm ơn mọi người!
Yun Hee mỉm cười rồi gật gật đầu. Cô không hẳn hiểu rõ về Joyce nhưng cô cũng biết một chút. Khi cô nhận được thông tin của Joyce, cô đã nhớ ra cô bé. Khi vẫn còn là thực tập sinh của B.E, cả công ty không ai không biết đến cái tên " Thiên tài piano Joyce". Nghe đến tên, không ai nghĩ đó chỉ là một cô bé 7 tuổi vô cùng đáng yêu. Thật không ngờ, mới được vài tháng lại không thấy xuất hiện nữa. Sự kiện lần đó trấn động toàn showbiz, không chỉ một cái tên Joyce mà cả cái tên Bang So Hee cũng rút khỏi làng giải trí và một tháng sau đó lại tái hôn với một doanh nhân khác khi vẫn còn tang chồng. Trong khi đó, Joyce lại hoàn toàn biến mất, chẳng ai biết cô bé ấy sau ngày đưa tang ba mình cô bé ấy đã đi đâu.
Quản lí Yu nhìn Joyce rồi đột nhiên nói.
-Chẳng phải em là thiên tài piano sao? Muốn cảm ơn mọi người thì hãy chơi một bài nào đó đi!
Tiếng đàn piano vang lên du dương, âm điệu khá nhẹ nhàng và đó là một bản nhạc khá lạ. Không ai đoán ra được bài nhạc đó tên gì, nhưng đó là một bản ballad hay.
Joyce chăm chú nhìn vào phím piano như sợ sẽ bấm sai nốt. Đã 10 năm cô không đánh bài này. Đây là bài hát cô thể hiện vào sinh nhật năm 7 tuổi, cũng chính là bản nhạc do chính ba cô sáng tác tặng cô. Hai anh em cô cũng đã từng kết hợp với nhau thể hiện bản nhạc này. Cô chơi piano còn anh trai thì kéo violin. Dù mười năm đã trôi qua. Dù mười năm cô chưa chơi lại bản nhạc này nhưng cô đã không đánh sai dù chỉ một nốt. Tất cả như đã thấm vào trong máu của cô. Cô tồn tại thì bản nhạc cũng sẽ tồn tại.
Mọi người chăm chú lắng nghe tiếng đàn piano, thanh âm trong trẻo, tuyệt vời. Nếu Joyce được luyện tập chuyên nghiệp hơn thì chắc chắn cô sẽ trở thành ngôi sao thế giới. Cô thực sự là một thiên tài nhưng cũng thực đáng tiếc cho mười năm.
Tiếng đàn cứ từng chút, từng chút một vang lên, đi vào tâm trí của Jae Young. Có cái gì đó rất lạ, cảm giác như đã nghe ở đâu đó, rất quen thuộc. Trong đầu Jae Young hiện lên một mớ hình ảnh lộn xộn không thứ tự, nó khiến đầu Jae Young đau nhói. Cậu không hiểu đó là cảm giác gì, từ lúc gặp Joyce, lúc nào cậu cũng có một cảm giác lạ như thế, cứ có cái gì đó mơ hồ thân thuộc, nhưng lại không thể biết đó là cảm giác gì.
Jae Young ôm lấy đầu, giai điệu của bản nhạc, hình ảnh trong đầu cứ vun vút vụt qua, đôi mắt bị phủ mờ không thể nhìn rõ, mọi thứ như bị đảo lộn. Đó rốt cuộc là cái gì?
Jeong Su đứng cạnh Jae Young,phát hiện cậu có biểu hiện lạ. Jeong Su liền lắc vai Jae Young,gương mặt lo lắng hỏi:-Youngie, cậu sao vậy?
Mọi người bắt đầu chú ý đến Jae Young, Joyce lúc này cũng dừng đánh piano lại. Cô đứng lên rồi tiến lại gần chỗ của mọi người. Jae Young được Yong Hwa và Jeongsu đỡ đến chiếc ghế sofa duy nhất trong căn phòng, nhìn cậu có vẻ rất mệt mỏi và đau đớn, mọi người bắt đầu thấy bất an, gương mặt không giấu nổi sự ngỡ ngàng trước sự việc này.
Đầu Jaeyoung nặng trịch như có gì đó đè lên không thể nào thoát ra được. Cậu chẳng còn nhận thức được gì nữa, điều duy nhất cậu biết bây giờ là cậu cần ngăn cơn đau đầu này lại.
Mọi người bắt đầu mất bình tĩnh khi thấy Jae Young ôm đầu, quằn quại trong đau đớn.Trên trán, mồ hôi rịn ra dính ướt cả tóc. Chẳng ai biết phải làm gì, họ bất lực đứng đó. Yunho sau khi gọi xe cứu thương cũng đã rời khỏi phòng. Hongki sốt sắng quay vòng vòng, miệng lẩm nhẩm “Phải làm sao đây? Xe cứu thương bao giờ mới đến?”càng làm mọi người thêm lo lắng.
Tiếng điện thoại kêu inh ỏi khắp căn phòng. Min Eun mắt nhắm mắt mở mò mẫm điện thoại ở trong túi áo. Không nhìn xem là ai gọi, cô bấm nút bắt máy rồi giơ lên tai nghe với cái giọng còn ngái ngủ:
-Alo!
-...
Đầu dây bên kia vang lên từng lời nói như từng nhát dao đâm vào người Min Eun. Đôi mắt cô mở tròn khi nhận ra giọng nói quen thuộc. Giọng nói chứa đựng sự đau đớn tột cùng của một người phụ nữ cô đơn. Mẹ cô lại uống rượu, bà thường làm như thế, uống cho đến khi say mèn rồi gọi điện cho cô, kể lể về số phận của bà. Bà hành hạ thân xác của mình nhưng lại đi làm tổn thương một đứa trẻ khác. Liệu bà có biết mỗi lần như thế con gái bà như thế nào không?
Min Eun đau đớn đến rơi nước mắt, tiếng nói lèm bèm từ đầu dây bên kia cứ từng chút, từng chút cứa vào tim cô.
Đầu dây bên kia vẫn vang tiếng nói, Mieun hờ hững vất điện thoại qua một bên, nước mắt cứ rơi xuống dù cô không hề muốn thế.
Nhiều lúc cô đã muốn giống Joyce, thà cô cũng bị mẹ bỏ rơi, cô sẽ chấp nhận điều đó hơn là bà cứ suốt ngày giày vò cô như thế này. Thà cô không có ba còn hơn có một người ba vô tâm không quan tâm đến gia đình. Chẳng lẽ chỉ mẹ cô biết đau còn cô thì không sao?Cô đã muốn bỏ lại tất cả, nhưng vì bà mà cô đã trở về, cô không thể bỏ lại bà, nhưng bà lại không thể nghĩ cho cô một chút, tại sao lúc nào cũng đè nén lên cô những chuyện như thế?
-Mẹ cần tình yêu đến thế sao? Nếu cần, trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt, tại sao phải giày vò bản thân như thế chứ?Min Eun nhìn người phụ nữ đang tàn tạ, héo mòn từng ngày. Cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, cô nói như đang hét lên, giọng nói chứa đựng sự xót xa vô hạn.
Mẹ cô nhìn cô, đôi mắt ngân ngấn nước, đôi mắt đỏ mệt mỏi như đã khóc rất nhiều. Bà vẫn cầm chai rượu trên tay, nhìn Min Eun rồi cười một cách khờ dại.Bà biết mình đã làm sai rất nhiều nhưng sao vẫn nuối tiếc bám trụ cho đến tận bây giờ dù bà đã rất đau khổ.
-Con gái của mẹ, con đến rồi sao?
Bà phớt lờ câu hỏi của Mineun, rồi lại giơ chai rượu lên uống, nhưng mới kịp đặt lên miệng đã bị Min Eun hất văng ra ngoài. Cô bám lấy vai bà lắc mạnh liên hồi, cô muốn bà tỉnh lại, nhưng sao đôi mắt bà vẫn không suy chuyển, tại sao đôi mắt đó vẫn cứ chất chứa sự đau khổ không dứt:
-Tỉnh lại đi! Mẹ đừng có vậy nữa mà!...
-...
-Mẹ à! Con xin mẹ đấy!...
-...
Min Eun bắt đầu không giữ được bình tĩnh. Đã quá lâu rồi cô không nhìn thấy mẹ cô như vậy. Dù ở Pháp, gần như tuần nào bác sĩ riêng của mẹ cô cũng nói bà mới nhập viện vì hết lý do này đến lí do khác chỉ vì bà muốn tự tử.
Lần cuối cùng trước khi sang Pháp, cô cũng thấy mẹ cô uống rượu, thậm chí bà còn không ra sân bay tiễn cô. Không ai đi cùng cô, chỉ một mình bước lên máy bay như đã vất bỏ được mọi thứ, nhưng rồi cô cũng phải trở về để đối mặt với những chuyện của ngày hôm nay.
Bà Yu Su Ri nhìn con gái, đứa con gái lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi nhưng thực chất bà biết, Min Eun đã phải chịu đựng rất nhiều. Min Eun thật tội nghiệp vì có một người mẹ tồi tệ như bà, bà không xứng đáng làm mẹ. Nhưng vì được làm mẹ mà bà mới có được tình yêu, nhưng đó lại là một tình yêu không hạnh phúc. Tại sao bà đã làm tất cả mà không thể khiến ông ấy quên đi người phụ nữ đó, bà cũng đã hi sinh rất nhiều. Bà Su Ri bắt đầu khóc rồi nói nhảm linh tinh.
-Mineun à! Con biết không?... Vì có con mà ba con mới lấy mẹ!... Mẹ thực sự rất yêu ông ấy, nhưng ông ấy không yêu mẹ. Mẹ đã dùng thủ đoạn với ông ấy, mẹ đã có ông ấy, nhưng sao mẹ không thấy hạnh phúc vậy...
Min Eun nhìn mẹ mình, bà thật sự hết thuốc chữa rồi. Tại sao bà biết như vậy rồi mà không từ bỏ chứ?
-Mẹ! Buông tay đi!... Con sẽ luôn bên mẹ, mẹ không thể chỉ có con thôi sao, tại sao cứ phải có ông ấy chứ?
Bà Su Ri lắc đầu bất lực, không phải bà chưa từng nghĩ đến chuyện đó, chỉ là bà không thể làm thế được.
-Không thể được! Mẹ không làm được! Con không thể hiểu, mẹ không thể buông tay được! Mẹ xin lỗi. Mineun à... Mẹ xin lỗi!
Min Eun bắt đầu không kiềm chế được nước mắt, tại sao mẹ cô phải đau khổ như thế kia, nên trách bà cố chấp hay trách ba cô quá vô tình. Cô ôm lấy mẹ mình, người bà gầy guộc và lạnh ngắt, cơ thể mẹ cô liên tục run lên. Bà cần hơi ấm của tình thân, đó là thứ duy nhất cô đem lại được cho bà, dù cô biết, bà vẫn luôn chờ đợi nhận được hơi ấm từ người đàn ông đó.
"Cố chấp liệu có phải cái tội không? Nhưng đang tự làm tổn thương mình là điều không bao giờ được tha thứ!"
-Youngie, cậu vẫn ổn chứ?Jeong Su ngồi trên máy bay ngay cạnh Jae Young, cậu vẫn còn lo lắng cho bạn mình sau chuyện lúc sáng. Sau khi đã kiểm tra toàn bộ, bác sĩ nói Jae Young có thể xuất viện và hoàn toàn có thể đi máy bay. Hơn nữa, Jae Young cũng nói cậu hoàn toàn ổn và cậu muốn trở về Hàn Quốc.
Jae Young mỉm cười rồi gật đầu, cậu đã không còn cảm thấy đau đầu nữa, nhưng cứ nghĩ đến bản nhạc Joyce đã đánh, cậu lại có một chút choáng váng. Cậu không hiểu lí do tại sao lại thế, mười năm qua cậu chưa từng có cảm giác này. Khi 9 tuổi, cậu gặp tai nạn giao thông, vì bị va chạm ở đầu nên cậu mất hết toàn bộ ký ức. Cậu không nhớ những chuyện từ khi 9 tuổi, nhưng suốt 10 năm qua, cậu sống hoàn toàn bình thường bên gia đình, dù bác sĩ nói rằng, chỉ cần sống bên cạnh gia đình, có những hành động thân quen sẽ khiến cậu nhớ lại những kí ức đã mất.
Nhưng những năm sống cùng gia đình, cậu lại không nhớ ra chuyện gì cả. Rồi đến khi gia nhập vào B.E, rời xa gia đình, ngoài những chuyện sau tai nạn ra, cậu không nhớ gì về chuyện ngày trước.
Joyce ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, cô không nhìn thấy gì ngoài những lớp sương mờ. Bây giờ mới hơn 7 giờ sáng, trời vẫn chưa sáng lắm. Những đám mây cứ nhè nhẹ trôi, cô nhìn ra bên ngoài, cảnh vật hoàn toàn vô vị.
Trên máy bay, đa số mọi người đang ngủ, nhưng cô thì không thể ngủ được. Từ lúc rời khỏi bệnh viện, cô có cảm giác hơi kỳ lạ. Bác sĩ nói anh Jae Young từng bị mất trí nhớ. Anh ấy không thể nhớ những chuyện khi 9 tuổi. Và có khả năng anh ấy sẽ hồi phục lại ký ức. Hiện tượng đau đầu của anh Jae Young gặp phải là do xúc tác với thói quen hoặc ấn tượng khi còn nhỏ, chỉ cần để anh ấy tiếp xúc với những chuyện như thế, chắc chắn anh ấy sẽ hồi phục trí nhớ.
Chính bản nhạc cô đánh đã khiến anh Jae Young trở nên như thế, và anh ấy gặp tai nạn khi 9 tuổi.
Cảm giác lúc đó thực sự mơ hồ. Cô đã không thể ngăn mình hy vọng, người anh đã mất tích khi cô 7 tuổi, khi đó anh trai 9 tuổi, người đó chính là anh Jaeyoung.
Nhưng cô đã hoàn toàn chán nản khi anh Jae Young nói anh ấy là con một trong gia đình. Vì ba mẹ sinh anh ấy khi nhiều tuổi nên đã không sinh thêm. Gia đình anh ấy, hiện giờ đang sống ở Jeju.
Anh ấy có gia đình, vậy thì không thể là anh trai cô. Trong phút chốccó hi vọng lại đột ngột bị đẩy xuống vực sâu như vậy. Trong lòng thực cảm thấy khó chịu. Giá như anh ấy chính là anh trai của cô, cho dù anh ấy không còn nhớ cô là ai, chỉ cần anh ấy còn sống là được.
-Min Eun à! Mình về rồi!
Joyce kéo vali đằng sau, mệt mỏi đẩy cánh cửa vào trong nhà. Đặt chiếc va li sang một bên, giờ cô không còn đủ sức để đi nữa. Do lệch múi giờ, lúc từ Mĩ về Hàn là trời sáng, giờ về Hàn cũng mới gần trưa. Cô thay dép rồi đi vào bên trong, nhưng không có tiếng trả lời. Trong đầu chỉ nghĩ có lẽ Min Eun đã ra ngoài. Cô ngáp ngắn ngáp dài một cách mệt mỏi, nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường xem mấy giờ.
-Á!
Joyce bất ngờ giật mình lùi lại đằng sau một bước. Đồng hồ, sơn tường,... Nhìn quanh quất xung quanh một lượt, trong đầu nghi hoặc tự hỏi liệu cô có vào nhầm nhà không?
Joyce ngơ ngác nhìn quanh một lượt nữa, vẫn là bộ bàn ghế sofa đó, nhưng trên bàn có đặt một lọ hoa cẩm chướng, khăn trải bàn đã được thay mới. Nhìn tiếp, cô càng giật mình hơn. Tường được sơn mới lại, vẫn là màu cũ, trên tường còn treo một vài bức tranh phong cảnh. Trên kệ tivi cũng đặt một lọ hoa, căn nhà của cô thay đổi gần như toàn bộ, tất cả đều được làm mới, chỉ vị trí là không thay đổi, cảm giác không còn trống trải nhưng hoàn toàn lạ lẫm. Nhìn qua tấm cửa kính, vườn hoa của ba vẫn rất tươi tốt, đó là điều duy nhất khiến cô lắng khi đi xa, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra khi cô không ở nhà.
-Quản gia Ahn ! Chăm sóc mẹ giúp cháu nhé!
Min Eun dặn dò người phụ nữ cũng chạc tuổi mẹ đang đứng trước mặt mình. Bà là người cô rất tin tưởng, quản gia Ahn chăm sóc cô từ khi cô còn nhỏ và phụ giúp gia đình cô từ khi quản gia Ahn mới 15 tuổi. Bà là một người phụ nữ hiền lành và không có chồng. Bà gần như dành cả đời để chăm lo cho gia đình của cô. Với Min Eun, quản gia Ahn giống như người mẹ thứ hai của mình vậy.
-Ta biết, cháu yên tâm đi!
Quản gia Ahn nhìn cô chủ nhỏ của mình gầy gò, tiều tuỵ. Đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ để trông người mẹ tội nghiệp.Bà đã nhìn Min Eun lớn lên từ bé. Đó là một cô bé đáng yêu và tốt bụng. Tuy sống trong một gia đình giàu có nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiêu căng với mọi người. Là một cô bé thẳng thắn nhưng cũng rất hiểu chuyện. Khi nhận ra, gia đình mình chỉ có cái vỏ bọc của sự hạnh phúc, cô bé Min Eun hay tươi cười dường như không còn nữa. Min Eun luôn tỏ ra bàng quang với mọi chuyện, chỉ cho đến khi lần đầu tiên bà chủ tử tự. Min Eun bắt đầu tránh xa ba mình, cứ nhìn thấy ông, cô lại nhìn bằng ánh mắt căm thù. Rồi đến khi mẹ Min Eun nghiện rượu, không thể chịu đựng được nữa, cô mới sang Pháp du học.
-Cháu về nhà đi! Bà chủ cần cháu ở bên cạnh lúc này!
-Không cần đâu! Nếu ở bên mẹ, cháu cũng sẽ gục ngã thôi! Đến khi đấy ai sẽ là chỗ dựa cho mẹ? Cháu nghĩ cháu nên sống bên ngoài thì tốt hơn!..Quản gia Ahn gật đầu thông cảm. Nếu điều đó khiến Min Eun cảm thấy thoải mái thì bà sẽ ủng hộ cho cô.
-Mẹ cháu tỉnh lại, hãy ép bà ấy ăn thứ gì đó nhé! Bây giờ cháu đi đây!
Min Eun quay người đi khi nhận được cái gật đầu của quản gia Ahn. Cô rất tin tưởng bà, thật may khi mẹ cô có một người như quản gia Ahn ở bên cạnh. Cô không đủ can đảm khi ở bên cạnh mẹ lâu nhưng quản gia Ahn thì khác. Bà giống như một người bạn thấu hiểu mọi suy nghĩ của mẹ cô. Bà biết cách làm mẹ cô bình tĩnh lại hơn là việc cô sẽ nổi nóng với mẹ cô bất cứ lúc nào. Trước khi đi ra bên ngoài, cô quay người lại nhìn quản lí Ahn với ánh mắt đầy cảm kích.
-Quản gia Ahn, cháu cảm ơn!
Hong Ki bước vào trong nhà bếp, ngó nghiêng khắp căn phòng rồi tiến lại gần tủ lạnh. Mở cửa tủ ra nhưng hoàn toàn trống không. Cậu đã tìm cả nhà nhưng không còn một chút đồ ăn nào. Đến cả đồ khô cũng không còn. Cậu giơ chai nước lọc duy nhất còn sót lại trong tủ ra với vẻ mặt chán nản. Đóng cửa tủ lại rồi mở nắp chai, đang đưa lên miệng thì thấy Yong Hwa cũng đang đi vào bếp. Cậu hạ chai nước xuống rồi thều thào gọi Yong Hwa.
-Yong oppa!
Yong Hwa đi vào trong bếp đã thấy Hong Ki thẫn thờ đứng trong này, nhìn Hong Ki có vẻ mệt mỏi, cậu tiến lại gần rồi hỏi:-Em sao vậy?
-Em đói!
-Vậy để anh nấu cho em ăn nhé!
-Nhưng nhà mình hết thức ăn rồi!
Yong Hwa chợt nhớ ra bọn cậuđã không ở nhà cả tuần. Thức ăn khô cũng đã sử dụng hết vì mấy ngày trước khi quay MV, cả nhóm về rất muộn nên chỉ dùng tạm những thứ đó để không bị đói.
Yun Ho từ trên phòng đi xuống cũng đã nghe thấytoàn bộ câu chuyện. Khi trở về cậu đã không chú ý đến chuyện này. Trước khi quay MV,cậu đã định nhắc người giúp việc mua đồ giúp nhưng vì công việc quá nhiều đã khiến cậu quên mất chuyện đó. Người giúp việc giờ này cũng không có ở đây vì bà chỉ là người làm theo giờ. Hằng ngày đến quét dọn phòng vào khoảng trưa vì giờ đó A.S.Dawn không mấy khi ở nhà.
Jae Young và Jeong Su cũng nghe thấy chuyện đó, cả hai đang khoác vai nhau đi xuống cầu thang. Khi đứng cạnh lối ra vào của phòng bếp, nơi Yunho cũng đang đứng, Jeong Su tươi cười nói.
-Vậy giờ chúng ta đi mua đồ!...
Jae Young gật đầu tán thành ngay, còn Hong Ki thì giống như vừa được nghe mình thoát chết. Cậu tươi cười nhảy loạn lên rồi ôm lấy Yong Hwa, miệng liên tục nói không ngừng.
-Mau đi thôi!... Vui quá! Chúng ta đi mua đồ ăn thôi!
Năm người bước ra khỏi nhà, không ai nhận ra họ là ai, nhưng họ nhận thấy cả năm đều là những mĩ nam thực sự. Họ không makeup, ăn mặc khá đơn giản, theo phong cách đời thường của mỗi người.Nhưng để chắc chắn không bị nhận ra, Hong Ki đeo thêm một gọng kính tròn không tròng. Nhìn cậu vô cùng đáng yêu với chiếc kính ấy, còn Jae Young thì đội một chiếc mũ len trông vô cùng phong cách, Jeong Su quấn khăn quanh cổ để tiện bịt mặt bất cứ lúc nào, trong khi đó Yun Ho và Yong Hwa chỉ chụp chiếc mũ áo khoác lên đầu.
Trên con đường lát gạch đỏ, dù không phải ánh đèn sáng rực lấp lánh, chỉ là ánh sáng vàng của ngọn đèn đường hắt lên, nhìn họ vẫn rất nổi bật .
Vì gần nhà A.S.Dawn có một siêu thị nên họ quyết định sẽ đi bộ đến đó. Đi qua nhà Joyce, Hong Ki nhìn vào trong, căn nhà sáng rực đèn, cậu suy nghĩ gì đó rồi lẩm nhẩm nói.
-Cậu ấy sống một mình, chắc cũng không có đồ ăn.
Siêu thị hôm nay khá ít người, sự xuất hiện đặc biệt của năm con người đã khiến nơi đây đột nhiên trở nên xôn xao kỳ lạ. Họ nhanh chóng nhận ra nhóm nhạc trẻ tuổi đang hot nhất K-Pop hiện nay, cho dù họ có một chút khác lạ so với việc đứng trên sân khấu. Nhìn họ gần gũi, thân thiện và tự nhiên hơn. Những nhân viên nữ trong siêu thị vừa cười khúc khích vừa bàn tán gì đó. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn những chàng trai đang lựa đồ.
A.S.Dawn cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìnnhưng họ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Với họ chuyện này đã quá quen thuộc, nó đã trở thành bản năng của cả năm người.
Jae Young và Jeong Su đi cùng nhau, cả hai thỉnh thoảng lại giơ những hộp mỳ có in hình của A.S.Dawn lên rồi trêu chọc nhau. Với một người nghệ sĩ, việc ăn mỳ là rất thường xuyên vì họ rất bận, thường ăn những thứ càng nhanh càng tốt.
Trong khi đó, Yun Ho và Yong Hwa quan tâm đến sức khoẻ của mọi người nhiều hơn là việc chọn mua những thứ đồ ăn nhanh. Cả hai đến quầy thịt rồi chọn những loại thịt tốt nhất. Họ kiểm tra khá kĩ trước khi quyết định mua. Sau khi chọn xong thịt, cả hai đi qua quầy rau. Họ nghĩ rau cũng rất cần thiết. Khi cầm trên tay hộp rau tươi, Yun Ho chợt ngẩng mặt lên nhìn về phía quầy hàng bánh kẹo. Cậu ngó nghiêng nhìn gì đó, cuối cùng cũng dừng lại ở một cặp đôi đang đứng chọn đồ. Người con trai ăn mặc theo phong cách hip hop còn cô gái thì đơn giản với quần jean và áo khoác phao dày.
Yong Hwa giơ hộp rau ra trước mặt Yun Ho định hỏi ý kiến thì thấy ánh mắt Yun Ho đang nhìn đi đâu đó. Hộp rau tươi cậu vẫn cầm lơ lửng trên không trung. Yong Hwa nhìn theo ánh mắt đó, rồi nhận ra Hong Ki và Joyce đang đứng ở quầy bánh kẹo.-Hong Ki tìm được bạn rồi!
Yun Ho hơi giật mình bởi tiếng nói bên cạnh. Cậu quay sang nhìn Yong Hwa đang mỉm cười. Yong Hwa tiếp tục nói, dáng vẻ rất hiểu chuyện:
-Có lẽ hai người đó cùng tuổi nên thân nhau!
Yun Ho gật đầu khi nhìn thấy nụ cười đầy hàm ý của Yong Hwa. Giống như cậu ấy nhận ra điều gì đó vậy. Yun Ho chuyển ánh nhìn đến hộp rau trên tay Yonghwa, lướt nhìn nhãn mác. Đưa mắt nhìn thêm những hộp rau khác trong tủ kính, cậu mới trả lời:
-Ừ có lẽ vậy! Mọi lần cậu ở đâu Hong Ki ở đấy, lần này lại đi riêng như vậy, thấy hơi kỳ lạ!...
Sau đó, Yun Ho vẫn lấy hộp rau xanh trên tay Yonghwa rồi đặtvào xe đẩy, cậu không muốn nói đến chuyện này nữa nên nhanh chóng chuyển đề tài:
-Mau đi thôi! Mình nghĩ cần mua hoa quả tươi!
-Cậu có thích socola không?
Hong Ki giơ một thỏi socola ra trước mắt Joyce rồi hỏi. Joyce nhìn thanh socola trên tay Hong Ki, cô nhận thấy có hình gì đó in trên bao bì. Hình ảnh chibi đó khiến Joyce liên tưởng đến một người rất quen.
-Hình đó...
Joyce chỉ tay vào thanh socola thắc mắc hỏi, Hong Ki hơi bất ngờ một chút nhưng chỉ sau vài giây, cậu hiểu ý Joyce muốn nói nên tươi cười trả lời:
-À! Là hình của Yun hyung. Bọn mình là đại diện của hãng socola này đấy! Lại đây, còn hình của các thành viên khác nữa!...
Joyce tò mò chạy lại chỗ của Hong Ki. Hong Ki nhiệt tình cầm từng thanh socola ra trước mắt Joyce giới thiệu cẩn thận:
-Người có mái tóc màu đen này là Su hyung, là chocolate đen... Còn người có đôi mắt màu nâu là Jae hyung, có vị chocolate sữa. Còn đây là hình của mình, rất đẹp đúng không?
Joyce gật gật đầu. Những hình ảnh này rất thú vị và đáng yêu. Nó được mô phỏng theo từng người và tính cách của họ. Thực sự không khó để nhận dạng họ. Nhưng nhìn lướt qua dãy chocolate, Joyce thắc mắc hỏi lại:
-Sao chỉ có của bốn người vậy?
-À! Yong oppa không tham gia CF này vì lúc đó anh ấy đang ở Mi!Hong Ki vừa nói vừa lấy socola cho vào giỏ đồ của mình. Trả lời Joyce xong, cậu chợt phát hiện ra điều gì đó rồi lẩm bẩm nói:" Chocolate hình của Yun hyung còn có một vài thanh thôi sao?"
Trong khi đó, Joyce cảm thấy hơi bất ngờ về việc Hongki gọi anh Yonghwa là " oppa"? Khi cô còn chưa kịp hỏi về chuyện đó thì đã có gì đó xen vào giữa cô và Hong Ki, giật lấy những thanh socola trên tay Hong Ki kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng mà chỉ một người duy nhất trên đời này có:
-Minnie! Em ăn nhiều socola như vậy không tốt đâu!
Yun Ho vơ một nắm socola trong giỏ của Hong Ki rồi lạnh lùng đặt lại chỗ cũ, Hong Ki xịu mặt rồi nhõng nhẽo nói:
-Đâu có nhiều! Cho em ăn đi mà!
-Không được!
Yun Ho cương quyết không chấp nhận. Cậu thật sự không an tâm để Hong Ki ăn nhiều đồ ngọt như thế, nó sẽ có hại cho sức khoẻ của Hong Ki. Cậu chỉ để lại trong giỏ của Hong Ki 5 thanh socola, một ít kẹo ngọt, còn lại cậu không cho Hongki lấy thêm bất cứ thứ gì hết.
Hong Ki không dám cãi lời của Yun Ho nên đành đứng yên chịu trận. Cậu nhìn ra phía của Yong Hwa như cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu cương quyết. Chính Yong Hwa cũng cảm thấy Hong Ki không nên ăn quá nhiều đồ ngọt.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy có một chút lạ. Vừa rồi Yun Ho nói muốn qua quầy trái cây, nhưng khi đi qua quầy bán bánh kẹo, thấy Joyce và Hong đang đứng làm gì đó có vẻ khá thân thiết, khi cậu còn thấy thắc mắc về chuyện đó thì Yun Ho đã đẩy xe vào trong này rồi.
Hôm nay Joyce có kế hoạch chụp teaser với A.S.Dawn nên cô thức dậy khá sớm để chuẩn bị.
Hôm qua, Min Eun đã đến nhà cô, cậu ấy uống rượu say và nói những chuyện không rõ ràng. Có lẽ Min Eun gặp phải chuyện gì đó, nhưng thời gian không cho phép cô hỏi han về cậu ấy, cô cũng chỉ hiểu chính Mineun đã sửa lại nhà giúp cô. Điều kỳ lạ là Mieun liên tục nói về gia đình mình. Joyce quen Min Eun bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ nghe cậu ấy kể về chuyện đó. Hôm qua, Joyce chỉ nghe ra đúng một câu của Min Eun nói" Mẹ mình thật sự rất tội nghiệp, nhưng đứa con gái của bà cũng thật sự rất đáng thương!".
Sau khi Joyce chuẩn bị các thứ xong, cô đặt lên chiếc bàn ngay cạnh gi.ường một tờ giấy nhắn, sau đó nhìn Min Eun đang ngủ một lần nữa rồi mới bước ra khỏi phòng. Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài như sợ Min Eun sẽ tỉnh giấc, rồi cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đi xuống đến gần hết bậc cầu thang, Joyce nhìn khắp căn phòng một lượt. Thời gian qua là Min Eun ở nhà của cô, chăm sóc vườn hoa giúp cô, còn trang trí và tu sửa lại căn nhà, nhưng cô chưa có thời gian để nói một tiếng cảm ơn với cậu ấy. Min Eun vẫn luôn đứng sau ủng hộ cho cô, dù cô biết Min Eun không muốn cô trở thành nghệ sĩ. Cậu ấy lo cho cô sẽ phải vất vả với cuộc sống sau này. Đứng sau hào quang luôn là những tháng ngày cực nhọc. Và cô đang phải đối mặt với nó. Cô đã phải xin bảo lưu để có thời gian luyện tập ở B.E, và có lẽ phải đến mùa hè năm sau cô mới có thể học cấp tốc để thi lấy bằng trước kì hạn. Dù gì cô vẫn muốn được học ở một trường Đại học, cho dù sau này có nổi tiếng hay không?
-Joyce, cậu đến rồi sao?
Hong Ki tươi cười chạy lại chỗ của Joyce khi thấy cô bước vào cửa. Joyce mỉm cười đáp lại Hong Ki sau đó gập người 45 độ chào những thành viên khác của A.S.Dawn. Họ mỉm cười như đáp lại lời chào của cô, chỉ Yun Ho là chỉ gật nhẹ đầu. Julia lúc này đang kéo đồ từ trong phòng trang phục ra, cô vừa đi vừa nhìn vào tờ giấy trên tay, đọc một cách chăm chú. Đến khi đi ra đến chỗ của A.S.Dawn, cô chợt dừng lại khi thấy một cô gái đứng đó.
-Em đến rồi sao? Mặt mộc của em đẹp đấy!
Julia lên tiếng khen ngợi khi nhìn thấy Joyce. Sau chuyện ở Incheon, cô có ấn tượng vô cùng tốt về cô gái này. Dù vậy thì vẫn không giấu khỏi một chút bất an. Chỉ hy vọng rằng điều mà cô và Yunhee nghĩ chỉ là suy đoán vớ vẩn.
Joycengại ngùng cúi đầu chào. Lần ở Incheon, chị ấy là stylish. Là chị của anh Yonghwa và là bạn thân của chị Yunhee, chính vì thế mà cô có ấn tượng lớn về chị ấy. Dù vậy, cô chưa có cơ hội giao tiếp nhiều với chị.
-Hôm nay em vẫn đến tập sao? Chẳng phải chụp hình poster rồi à!Một cô gái bước vào trong phòng, dáng người vô cùng quyến rũ, mái tóc xoăn dài bồng bềnh ôm vào khuôn mặt thon gọn. Cô ăn mặc khá đơn giản với chiếc quần jean đen bó sát, và một chiếc áo khoác dạ màu nâu không cổ có viền ren trắng. Cô đi vào, mỉm cười nhìn người giảng viên thanh nhạc rồi nói:
-Em vẫn chưa hoàn hảo nên tất nhiên còn phải luyện tập rồi!.
Cô đặt chiếc túi xách đang đeo trên người xuống bàn rồi quay người nhìn giảng viên thanh nhạc:
-Vì thế, em còn làm phiền cô nhiều đấy ạ!
Giảng viên thanh nhạc nhìn Yeo Reum, đây là một cô gái rất chăm chỉ. Ngày trước khi đứng với Ga Eun cô không có gì nổi bật. Chính xác thì giọng hát không bằng được của Ga Eun nên không bao giờ được hát đoạn khó. Nhưng khả năng rap lại rất tốt. Nhưng điều đó để có thể trở thành một nghệ sĩ thì hơi khó với người đi theo dòng nhạc ballad. Thời gian gần đây, Yeo Reum đã rất nỗ lực, dù những đoạn khó vẫn còn mắc lỗi nhưng đã tiến bộ rất nhiều,và vẫn đủ khả năng để lên sân khấu solo.
-Em sắp biểu diễn rồi! Em nên giữ giọng đi!
-Cũng chưa biết mà cô! Em còn không biết có người nghe không nữa!..
Yeo Reum nửa đùa nửa thật nhìn giảng viên thanh nhạc rồi không nói thêm gì, cô đưa bản nhạc cho giảng viên của mình rồi nói:
-Cô giúp em biến nó thành hit nhé!
Chiếc chăn màu tím trơn hơi chuyển động, từ bên trong, một bàn tay thò ra đẩy chiếc chăn qua một bên, gương mặt mệt mỏi và có chút nhợt nhạt, mái tóc rối xù che gần hết gương mặt. Cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh, đầu hơi nhức, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác có gì đó nôn nao, đau nhức. Cô ngồi dậy, lấy tay đập đập vào đầu để lấy một chút thoải mái. Lấy tay giữ cổ rồi xoay xoay cổ vài vòng, hơi khẽ thở hắt ra một chút, cô dần tỉnh táo lại. Đưa mắt nhìn xung quanh, cả căn phòng trống không, hình như chỉ có một mình cô, Min Eun thốt lên đầy ngạc nhiên:
-Sao mình về được đây nhỉ?
Khi Min Eun quay đầu lại phía bàn, phát hiện kẹp dưới lọ hoa có tờ giấy gì đó, hơi tò mò, Min Eun nhoài người ra với lấy tờ giấy. Trong đó có chữ và là nét chữ của Joyce." Min Eun à! Mình mới về hôm qua nhưng hôm nay mình có buổi chụp hình với A.S.Dawn nên phải đi sớm. Mình đã chuẩn bị đồ ăn dưới nhà bếp cho cậu! Chiếc điện thoại thực sự rất đẹp. Cảm ơn cậu! Min Eun à! Khi nào đó chúng ta cùng đi uống với nhau nhé! Đừng bao giờ làm như hôm qua một mình. Cậu có mình là bạn mà!”
Min Eun chợt bật cười.Cô thấy sau khi Joyce làm thực tập sinh ở B.E có vẻ cậu ấy đã có lối sống nghĩ thoáng và thoải mái hơn. Cô không tưởng tượng ra được Kim Ji Jung mà cô quen lại rủ cô cùng đi uống rượu. Lúc đầu cô có lo lắng về chuyện Joyce sẽ làm nghệ sĩ, nhưng bây giờ khi thấy Joyce như vậy, cô thực sự rất vui và hoàn toàn ủng hộ cho Joyce. Cô chỉ biết mong Joyce sẽ không gặp phải trắc trở nào trong showbiz đầy rắc rối và cả nguy hiểm bởi sự cạnh tranh. Và không phải lúc nào sự cạnh tranh đó cũng công bằng!
Joyce đã sớm quen với máy ảnh khi còn nhỏ nên việc chụp hình không mấy khó khăn với cô. Buổi chụp diễn ra khá suôn sẻ. Vì chỉ phải chụp một vài bức hình với A.S.Dawn nên cô không tốn quá nhiều thời gian. Dù công việc đã kết thúc từ sớm nhưng vì cô là người mới nên chị Yunhee nói cô nên ở lại, vì thế mà đến tối muộn cô mới trở về nhà, tiện đường nên đi cùng xe với A.S.Dawn.
-Joyce à! Cậu có nói chuyện nhiều với Tidal chưa?
Joyce ngồi ngay bên cạnh Hongki, Yonghwa ngồi trong cùng. Jaeyoung và Jeongsu ngồi phía sau còn Yunho ngồi ghế phụ lái. Nghe Hongki hỏi, Joyce mới bất giác nghĩ đến Tidal.
-Mình chưa có cuộc nói chuyện riêng nào với họ. Có lẽ do tất cả đều có lịch làm việc trái nhau. Nhưng ngày mai mình có buổi khớp nhạc với chị Yeoreum.
Joyce thành thật trả lời không chút giấu diếm. Bản thân cô chỉ nghĩ đơn giản là như vậy. Dường như chính bản thân cô cũng quên mất vị trí của mình. Khi ở showbiz, cô là Gyeoul, cô cùng hai thành viên nữa tạo nên cái tên Tidal. Có lẽ cô nên cẩn trọng hơn sau này, để chính mình không để lộ ra chuyện gì mà bản thân đang cố che giấu.
-Nếu sau này cần giúp gì, em hãy nói với bọn anh. Bọn anh nhất định sẽ giúp.
Yonghwa vui vẻ lên tiếng. Cảm nhận Joyce vẫn chưa quen với cái tên Tidal này. Cậu muốn cô cảm thấy thoải mái hơn, dù không biết Yeoreum là người như thế nào nhưng cậu chắc chắn Joyce sẽ được đối xử tốt trong Tidal, vì ít nhất vẫn còn Gaeun trong nhóm đó.
Joyce khẽ mỉm cười rồi gật đầu biết ơn. Dù chỉ mới quen A.S.Dawn, nhưng họ đối xử với cô rất tốt. Cảm giác khi làm việc chung với họ không giống những đồng nghiệp mà là anh em trong nhà. Họ rất nhiệt tình giúp đỡ cô, luôn tạo cho cô cảm giác thoải mái không chút áp lực.
Một cô gái bước vào trong phòng tập của B.E. Cô lễ phép cúi chào hai người ngồi trong đó, sau đó rụt rè tiến lại gần họ. Giảng viên thanh nhạc Yang vừa nhìn thấy Joyce liền hỏi:
-Em đến rồi, vậy chúng bắt đầu luôn nhé!
Joyce nhẹ gật đầu rồi đỡ lấy bản nhạc từ tay của giảng viên thanh nhạc- người trong thời gian qua đã giúp cô lấy lại khả năng chơi piano. Cô đã luyện tập rất nhiều, tối hôm qua cô cũng đã luyện tập đến gần sáng. Nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy có chút thiếu tự tin khi nhìn người sẽ cùng nhóm với cô sau này.
Lần đầu tiên ra mắt chào hỏi với Tidal, ngoại trừ chị Ga Eun luôn mỉm cười với cô thì chị Yeo Reum chưa từng nhìn cô dù chỉ một lần.
Ngồi xuống ghế, cô bắt đầu lật bản nhạc ra. Cố lấy lại một chút bình tĩnh, cô bắt đầu đặt tay lên bàn phím, mắt nhìn vào bản nhạc trước mặt. Trong đầu chỉ tự nhắc nhở là không được để có sai sót.
Yeo Reum lắng nghe tiếng đàn rồi bắt vào bài. Yeo Reum cứ hát còn Joyce cứ tập trung đánh piano. Giảng viên thanh nhạc đứng ngoài lắng nghe, bà hơi cau mày một chút, trong khi Yeo Reum chưa hát được đến nửa bài bà đã hô:
-Stop!
Joyce hơi giật mình dừng tay lại, Yeo Reum cũng bất ngờ không kém, cô nhìn giảng viên thanh nhạc rồi hỏi:
-Có chuyện gì sao ạ?
-Hai em tạo cho cô cảm giác như hai hỗn hợp tách biệt vậy. Cô không thấy được sự hoà hợp từ hai em. Không phải cứ đánh đúng nốt, hát đúng nhịp là được. Sau này hai em còn phải hợp tác nhiều mà như vậy sao? Không phải hai đứa sẽ cùng ở một nhóm à?
Yeo Reum nghe giảng viên thanh nhạc trách, cô không có gì để nói nên quay mặt nhìn ra chỗ khác. Trong khi đó, Joyce liên tục cúi đầu nói xin lỗi, giống như việc tất cả đều là lỗi của cô. Giảng viên thanh nhạc nhìn cả hai rồi lắc đầu, nhưng dù thế nào thì cũng phải làm đến cùng, bà trấn tĩnh lại rồi nói:
-Bắt đầu lại nào!
Một vài lời bàn tán nhỏ vang lên ở cuối dãy hành lang. Ba cô gái trẻ đi với nhau. Một người kể, 2 người lắng nghe, thỉnh thoảng lại thốt lên bất ngờ. Họ đang đi thì bất ngờ đứng khựng lại khi thấy những tiền bối của mình, tất cả cúi người chào thành kính. Năm chàng trai đang đi, thấy những hậu bối của mình như vậy cũng gật đầu đáp lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả năm lại nhớ lại hồi mới debut, để có được thiện cảm của mọi người, đi đâu bọn cậu cũng phải cúi người chào vì là hoobae. Nhưng sau hai năm đứng trong showbiz, giờ vị trí đã khác. Vì bọn họ nổi tiếng nên có nhiều người phải cúi chào khi gặp họ.
A.S.Dawn là nhóm nhạc debut khi tuổi còn trẻ. Ngoại trừ Hong Ki debut năm 15 tuổi ra thì tất cả đều debut năm 17 tuổi. Dù vậy nhưng trung bình mỗi người cũng làm thực tập sinh trong 4 năm, hơn rất nhiều những thực tập sinh khác. Cho dù những người đang cúi chào họ đều là những người hơn tuổi nhưng theo quy luật của showbiz thì họ vẫn là những người đi trước.
Ba cô gái đi qua A.S.Dawn, họ lại tiếp tục nói về vấn đề vừa rồi với nhau. Có vẻ như đó là một chuyện rất thú vị với họ vậy.
-Mình cũng không hiểu tại sao giám đốc lại cho cô gái đó vào Tidal... xem chừng cũng không có gì nổi bật cả!
-Nghe nói được tập huấn riêng đấy! Có lẽ cũng không được Tidal sunbae ưa!
-Phải rồi! Thế nên Yeo Reum với con nhỏ đó luyện tập từ sáng đến giờ mà đã xong đâu!..
-Nhìn mặt mũi hiền lành nhưng không biết sao nhỉ?
-........
Tiếng bàn tán càng ngày càng nhỏ dần rồi mất hẳn. Họ đã định không nghe nhưng câu chuyện đó hình như có liên quan đến người họ quen. Hơn nữa, ba cô gái đó nói chuyện cũng không hẳn là nhỏ. Khi cả ba đi khuất dần, Hong Ki ngơ ngác nhìn theo, trong lòng không chắc chắn hỏi bốn người anh của mình:
-Có phải đang nói đến Joyce không nhỉ?
Yong Hwa có một chút suy nghĩ, họ không được nghe toàn bộ câu chuyện nên cũng không rõ nhưng nếu tách từng chi tiết thì:" mới vào Tidal", "tập huấn riêng", "hôm nay khớp nhạc với Yeo Reum" và khi Hong Ki cũng thấy người đó là Joyce thì Yong Hwa cũng gật đầu chắc chắn.
-Hay chúng ta đi xem thế nào?
Jeong Su gật đầu tán thành ngay khi Jaeyoung dứt lời. Cả hai đều biết cả năm người đều đang tò mò muốn biết Yeoreum đang làm gì, và liệu Joyce có phải đang bị bắt nạt không. Tất cả không nói thêm gì mà tiến thắng đến phòng tập. Hong Ki là người nóng lòng nhất, trong khi đó Yun Ho không thể hiện ra điều gì. Nhưng trong lòng thì lại hoàn toàn khác. Khi mới nghe thấy câu thắc mắc tại sao giám đốc lại sắp xếp người đó vào Tidal, cậu đã biết chắc người đó không ai khác ngoài Joyce. Nhưng cậu không nghĩ rằng Yeo Reum lại thích dùng danh nghĩa sunbae để đi bắt nạt hoobae như thế. Cậu bước đi chậm rãi nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
-No!!! No!!!
Giảng viên thanh nhạc lại một lần nữa cắt ngang khi thấy Yeo Reum và Joyce không hề có sự ăn nhập. Có vẻ như bà bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh.
-Duet!!! Các em có hiểu không?
Khi thấy thái độ của hai người từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ vẫn không thay đổi, bà cảm thấy có chút chán nản. Joyce thì luôn cúi đầu xin lỗi trong khi đó Yeo Reum lại tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì.
Bà thở hắt ra như để kiềm chế, đồng thời lúc đó điện thoại báo có cuộc gọi đến, bà lấy điện thoại ra rồi nhìn cả hai nói:
-Hai em luyện tập với nhau đi! Tôi ra ngoài một chút!..
Giảng viên thanh nhạc bỏ ra ngoài, giờ chỉ còn Joyce và Yeo Reum. Joyce cảm thấy có chút lo sợ. Từ sáng đến giờ luôn nhận được cái lắc đầu của giảng viên, chưa lần nào hát được đến nửa bài. Mỗi lần như thế cô lại thấy hình như đã làm sai ở đâu đó và luôn cố gắng để hoàn thiện hơn nhưng hình vẫn chỉ là những cái lắc đầu. Cố tìm ra sai sót ở mình nhưng hoàn toàn bất lực.
Joyce thở nhẹ để lấy lại tinh thần rồi nhỏ giọng hỏi Yeo Reum khi thấy Yeo Reum không nói gì đến chuyện sẽ tập lại:
-Yeo Reum unnie! Chúng ta bắt đầu lại chứ ạ?
Yeo Reum đưa mắt sang nhìn Joyce rồi nói bằng giọng không mấy thân thiện và cả một chút khó chịu:
-Luyện tập từ sáng rồi, tay cô không cần nghỉ nhưng cổ họng của tôi thì cần đấy!
Khi thấy Yeo Reum nói vậy, Joyce chỉ biết gật đầu rồi lắp bắp trả lời:
-Dạ vâng! Em xin lỗi!...
-Mà lần sau đừng gọi tôi là unnie, chúng ta đâu có thân thiết như vậy chứ?
Joyce lại một lần nữa gật gật đầu như một con rối. Cô cũng không hiểu tại sao nhìn thấy Yeo Reum cô lại cảm thấy rất sợ hãi. Đến một người lạnh lùng như anh Yun Ho, cô cũng không thấy như vậy. Với cô, anh ấy luôn là một người rất ấm áp và biết quan tâm đến người khác. Sẵn sàng giúp đỡ mọi người không điều kiện và luôn âm thầm đứng đằng sau giúp đỡ.
Còn chị Yeo Reum, hình như chị ấy không có thiện cảm với cô. Trước mặt mọi người vẫn rất bình thường, hai người dường như không nói chuyện với nhau, nhưng khi chỉ có chị ấy và cô thì không gian như chật chội và khó chịu hơn hẳn. Cũng giống như lần ở trại tập huấn, đa số các nhiệm vụ cô đều bị phạt. Có một lần chị Yeo Reum và cô cùng bị phạt phải thức dậy sớm hơn để nấu đồ ăn cho mọi người. Cả buổi chị ấy chỉ làm đồ ăn, cho dù Joyce đã cố ý bắt chuyện trước vì cô nghĩ sau này cũng phải làm việc trong cùng một nhóm, cô muốn thân thiết với chị ấy hơn nhưng chị ấy chỉ lạnh lùng nói một câu: Đừng nói chuyện với tôi!
Yeo Reum chẳng buồn liếc nhìn lại Joyce. Cô cảm thấy rất rất không ưa Joyce. Cảm giác như là một con người luôn cố tỏ ra bình tĩnh và hiền lành, một người không biết tức giận là gì, cho dù cả sáng đến giờ, chính cô là người không chịu hợp tác. Ngay từ đầu cô đã cảm thấy Joyce không hợp với phong cách của Tidal. Nhóm theo thể loại ballad, cần cái gì đó ngọt ngào và quyến rũ nhưng ở Joyce chỉ hiện ra cái gì đó ngây thơ đến mức người ta không ưa nổi. Là một người lợi dụng chuyện tin đồn với Yong Hwa để được vào B.E một cách dễ dàng như vậy, trong khi bọn cô thì phải lao đầu vào tập luyện bao nhiêu tháng ngày. Cho dù khả năng chơi piano có hơn người đi chăng nữa nhưng sao có thể dễ dàng vào nhóm nhạc của cô đơn giản như vậy? Tidal mới chỉ đứng trong showbiz một năm, khả năng hát vẫn chưa hẳn được thừa nhận nhưng cũng đã gây được sự chú ý, giờ thêm người mới, một người còn chưa biết khả năng ca hát thế nào đã nghiễm nhiên đứng cùng hàng ngũ với bọn cô, lại còn debut với sự hậu thuẫn của đàn anh A.S.Dawn, điều đó khiến cô không thể ưa nổi Joyce.
A.S.Dawn đứng ngoài cửa nhìn, họ vừa đến thì cũng là lúc giảng viên thanh nhạc đi ra ngoài nghe điện thoại. Cảm thấy hơi bất ngờ trước thái độ của Yeo Reum. Dù họ không rõ con người của Yeo Reum như thế nào nhưng làm vậy không phải quá đáng sao? Dù gì Joyce cũng là người mới, hơn nữa cũng sắp là một nhóm sao lại có thể bắt Joyce gọi là sunbae chứ không phải unnie.
Giảng viên thanh nhạc nghe xong điện thoại thì đi vào, bà bất ngờ khi thấy A.S.Dawn đứng bên ngoài. Cả năm người nhìn vào trong như đang nhìn gì đó lạ lắm. Bà không nghe thấy tiếng nhạc nên cũng thấy có chút kì lạ.
-Các em hôm nay cũng đến công ty sao?
A.S.Dawn bất ngờ khi nghe thấy có tiếng nói vọng đằng sau lưng. Tất cả quay ra nhìn rồi đồng loạt cúi chào giảng viên Yang. Bà là một trong những giảng viên xuất sắc nhất trong công ty nên được mọi người vô cùng kính trọng. Đến giám đốc Park cũng phải cúi đầu trước bà.
-Dạ vâng!
Yun Ho đáp lại lời của bà Yang. Bên trong, Joyce và Yeo Reum vô cùng bất ngờ nhìn ra ngoài khi nghe thấy có tiếng nói. A.S.Dawn đã đứng đó từ bao giờ mà họ không hay. Vì lúc đó, Yeo Reum chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại còn Joyce thì nhìn vào bản nhạc vờ đánh những nốt trên không.
Yong Hwa nhìn bà Yang rồi hỏi:
-Bọn em có thể xem họ luyện tập không ạ?
Và tất nhiên là không có gì để bà phản đối, bà gật đầu ngay lập tức. Chính xác là bà cảm thấy rất thích nữa. Trong B.E, không ai không nể phục khả năng của A.S.Dawn. Nhóm có năm người như hội tụ tất cả những gì tài năng nhất. Cả năm có lợi thế về ngoài hình, khả năng hát tốt, vũ đạo chuẩn và biết chơi nhạc cụ. Ngoài ra, ai cũng có khả năng diễn xuất,nhưng vì muốn tập trung cho âm nhạc nên chỉ có Yunho từng tham gia một bộ phim ngắn trong khoảng thời gian Yonghwa sang Mỹ.
A.S.Dawn thực là sự kết hợp của hoàn hảo với hoàn hảo,dường như không có gì có thể vượt qua được những chàng trai trẻ đầy tài năng này.
A.S.Dawn và bà Yang bước vào bên trong, Hong Ki liếc nhìn Yeo Reum với ánh mắt khó chịu bởi thái độ vừa rồi của cô rồi nhanh chóng nhìn Joyce với ánh mắt vô cùng thân thiện. Joyce cũng mỉm cười nhìn Hong Ki rồi cúi đầu chào những thành viên còn lại. Yeo Reum bất ngờ nhìn Joyce và A.S.Dawn, cảm thấy hình như họ có mối quan hệ rất tốt.
Lần ở trại huấn luyện, đến một người lạnh lùng không quan tâm đến chuyện người khác như anh Yun Ho cũng tỏ ra vô cùng quan tâm đến cô gái này. Nhưng lần đó, ngoài Yonghwa và Yunho luôn tỏ ra quan tâm đến Joyce thì ba thành viên còn lại rõ ràng đã tỏ ra không ưa cô ta. Tại sao mới chỉ hơn một tuần mọi chuyện đã nhanh chóng thay đổi như vậy?
-Hôm nay là tập cuối của show này! Vậy là sắp không được gặp mọi người rồi!
Một cô gái với mái tóc màu nâu cắt ngắn cá tính buông lời than vãn với mọi người. Những thành viên khác trong show cũng cảm thấy có chút luyến tiếc.
Ga Eun ngồi cạnh Eunjeong, mỉm cười rồi khuyến khích nói:
-Không sao đâu chị! Chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau mà!Một cô gái ngồi gần đó cũng gật đầu tán thành, cô có khuôn mặt thon nhỏ và đôi mắt to tròn giống như búp bê vậy, cô là thành viên đóng vai trò ngoại hình của một nhóm nhạc: Hara.
-Đúng vậy! Còn rất nhiều dịp chúng ta gặp lại nhau mà! Cũng cuối năm rồi! Còn đại hội âm nhạc Seoul nữa mà!
-Năm nay chẳng phải HoEun couple nổi tiếng nhất sao? Bọn em có định duet cùng nhau không vậy?
Một chàng trai tiếp tục câu chuyện bằng câu hỏi dành cho Ga Eun. Thực ra đó là điều mà tất cả cùng tò mò. Ai cũng bất ngờ trước sự kiện trưởng nhóm A.S.Dawn đang quen với Ga Eun. Ai mà không biết Yun Ho là người nổi tiếng không lo chuyện bao đồng, từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia các show couple, càng không chú ý đến bất cứ cô gái nào nên từ trước đến nay chưa từng lên mặt báo với chuyện tình cảm. Nhưng mới đây lại thừa nhận đã quen Ga Eun một năm thật sự là một tin shock với cả showbiz chứ không riêng gì các fan.
-Bọn em chưa nghĩ đến chuyện đó ạ!
Ga Eun cười gượng rồi trả lời. Mỗi khi nghe đến chuyện của cô và Yun Ho, cô lại có cảm giác cô là kẻ không ra gì vì cô đã lừa dối tất cả mọi người.
Tiếng nhạc dứt cùng với tiếng hát trong trẻo. Cuối cùng cả hai đã hoàn thiện bài hát mà không có tiếng hô" Stop" giữa chừng của bà Yang. Joyce mỉm cười vì điều đó trong khi Yeo Reum không mấy vui vẻ gì. Là vì có sự xuất hiện của A.S.Dawn nên cô mới không muốn làm khó Joyce nữa thôi.
Giảng viên Yang vỗ tay đầy khích lệ. Thực sự rất bất ngờ với sự kết hợp vừa rồi. Cả buổi không duet xong vậy mà lần này lại hoàn thành hoàn hảo như thế. Hát rất hay, tiếng đàn piano cũng rất có hồn. Cả hai hoà vào nhau theo đúng như mong đợi của bà.
-Tốt lắm! Đáng lẽ nên như vậy ngay từ lúc đầu mới phải!
Joyce càng cười tươi hơn khi thấy sự khen ngợi của bà Yang. Yeo Reum cũng chỉ gật đầu lấy lệ. Yun Ho đã để ý Yeo Reum từ nãy đến giờ. Với Yun Ho, người như Yeo Reum không thể qua được mắt cậu. Rõ ràng có sự xuất hiện của A.S.Dawn, Yeo Reum mới tỏ ra hợp tác như thế. Với một người cả sáng không khớp xong một bài chắc chắn sẽ cười tươi giống như Joyce chứ không phải là thái độ thờ ơ như thế.
-Bọn em thấy sao?
Giảng viên Yang quay đầu ra nhìn A.S.Dawn rồi hỏi. Tất cả gật đầu đồng tình với suy nghĩ của bà, chỉ có Yun Ho là không biểu hiện gì, hơn nữa lại đang suy nghĩ gì đó. Bà Yang thấy vậy nên hỏi:
-Yun Ho, em thấy sao?
Yun Ho đưa mắt nhìn bà Yang rồi suy nghĩ một lúc mới nói:
-Em nghĩ là chỉ cần luyện tập như vậy thôi ! Có thành công hay không phụ thuộc vào người duet có chịu hợp tác hay không thôi!
Sau đó, Yun Ho đưa mắt sang nhìn Yeo Reum khiến cô có chút chột dạ mà quay đầu đi. Đến đồ ngốc cũng hiểu Yun Ho đang nói gì, nhất là khi cậu ấy lại thẳng thừng nhìn cô như thế.
Bà Yang vốn cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Với kinh nghiệm của một người như bà, không thể nào lại không biết Yeo Reum cố tình không chịu hợp tác từ sáng đến giờ. Nhưng vừa có sự xuất hiện của A.S.Dawn, mới chỉ một lần đã được như vậy thì quả thật không cần luyện tập thêm nữa, có lẽ Joyce và Yeo Reum sẽ chỉ gặp nhau khi lên sân khấu. Đến khi đó, Yeo Reum bắt buộc phải hợp tác với Joyce thôi.
-Dù sao cũng đã trưa rồi! Các em nghỉ thôi! Cô cũng nghĩ tập như vậy là đủ!
Joyce gật nhẹ đầu rồi gập tập nhạc lại. Hong Ki chạy lại chỗ của Joyce rồi nói với đầy hào hứng:
-Joyce à! Cùng bọn mình đi ăn trưa đi!
Joyce hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của Hong Ki, cô ngơ ngác hỏi lại:
-Ăn trưa sao?
Hong Ki cười tươi rồi gật gật đầu. Biết Joyce chắc chắn còn đang ngại bọn cậu nên Yong Hwa nói thêm vào:
-Đúng vậy! Bọn anh đang định đi ăn trưa! Đi cùng bọn anh đi!
-Không phải em không thích đấy chứ?
Jae Young thêm một câu nói đùa, sau đó quay sang nhìn Jeong Su. Jeong Su lúc này cũng biểu hiện ra với vẻ mặt có chút thất vọng:
-Chắc là vậy rồi!
Joyce xua xua tay, ngô nghê không biết mình bị trêu chọc nên rối rít giải thích:
-Không có! Em đâu có vậy!
Hong Ki đứng bên cạnh, cười tươi đến mức đôi mắt của cậu híp cả lại:
-Vậy là đồng ý nhé!
Joyce lúc này cũng mỉm cười rồi gật đầu. Bị bọn họ ép cho đến đường đấy rồi, không đồng ý cũng không được.
Yeo Reum ngạc nhiên nhìn các thành viên trong A.S.Dawn. Cô nhìn từng người một, họ thật sự rất thân thiết với Joyce. Dù đã cùng làm việc trong cùng một công ty giải trí đã lâu, nhưng giữa cô và bọn họ chưa từng có một cuộc nói chuyện như thế, vậy mà đến Yun Ho sunbae cũng bênh vực cho Joyce lúc vừa rồi, chuyện này thật không thể tin được.
Giảng viên Yang đứng ngoài nhìn rồi mỉm cười hỏi đầy nghi vấn:
-Mấy em thân nhau từ lúc nào vậy? Cô hơi bất ngờ đấy!
-Bọn em từ trước đến nay vẫn vậy mà!
Hong Ki tươi cười nói ngay chỉ sợ sẽ lộ ra chuyện ngày trước cậu đã từng hiểu lầm Joyce, còn rất ghét nữa. Nhưng tất cả đều là hiểu lầm, và giờ thì khác rồi!
A.S.Dawn và Joyce sau khi cúi người chào giảng viên Yang thì tất cả rời khỏi phòng đi ra ngoài. Bà Yang lúc này cũng sắp xếp đồ xong nhưng thấy Yeo Reum vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế gỗ không có ý muốn rời đi.
-Em không về sao?
Yeo Reum nhìn giảng viên Yang, cười gượng rồi nói:
-Em hơi mệt nên lát em sẽ về!
Bà Yang gật đầu, với lấy chiếc túi xách của mình đeo lên vai rồi bước đi. Đi đến gần cửa, bà nghĩ gì đó nên dừng lại, quay người nhìn Yeo Reum rồi nói:
-Em cố tình làm như vậy, tay Joyce sẽ không sao nhưng cổ họng của em thì có thể sẽ có chuyện đấy! Em phải cảm ơn Yun Ho, vì nếu em còn luyện tập thì cô không chắc tuần sau em có thể lên sân khấu hát được đâu!
Sau đó, giảng viên Yang quay người bước đi. Yeo Reum nhìn theo rồi cắn chặt môi như để kiềm chế. Cô nắm chặt tay rồi đập mạnh xuống mặt bàn khến chiếc bàn tròn rung chuyển. Cuối cùng người thua là cô sao? Cô ta cuối cùng lại vui vẻ đi ăn với A.S.Dawn còn cô thì lại như vậy. Giảng viên Yang nói đúng, sự thật là cổ họng của cô bắt đầu cảm thấy rát vì từ sáng đến giờ hát quá nhiều, lại không ngừng theo yêu cầu của cô. Đã nghĩ chắc chắn Joyce sẽ phải nản lòng mà bỏ việc sẽ lên chung sân khấu solo của cô nhưng nào ngờ sự việc lại không đi theo chiều hướng mà cô đã nghĩ.
-Yeo Reum à! Hôm nay cậu khớp nhạc ổn chứ?
Ga Eun mang đĩa hoa quả lại bàn cho Yeo Reum đang ngồi xem tivi. Cô ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi Yeo Reum vẫn đang chăm chú xem bộ phim hài của Mĩ. Hôm nay tuy phải xa đoàn quay show F.O3 nhưng ngược lại được trở về nhà nghỉ ngơi cũng tốt. Cô trở về nhà sau Yeo Reum, khi cả hai đều đã ăn tối nên bây giờ chỉ muốn ăn một chút hoa quả khi xem phim.
-Ừ! Cũng ổn!
Yeo Reum rời mắt khỏi màn hình tivi, quay sang nhìn Ga Eun rồi trả lời. Sau đó, cô với người lấy dĩa xiên vào một miếng táo đưa lên miệng.
Ga Eun nhìn Yeo Reum rồi gật đầu. Khi nghĩ đến việc bài hát solo của Yeo Reum vốn dĩ là của mình, Ga Eun vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã. Nhưng dù sao, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội nên cũng không muốn vì thế mà có xích mích với Yeo Reum, hơn nữa đó cũng là chỉ thị của giám đốc, không thể thay đổi được gì.
Đột nhiên, Yeo Reum chuyển đề tài khiến Ga Eun có chút ngỡ ngàng:
-Cậu có thích Joyce không?
-Joyce sao? Mình thấy cũng được, nhưng sao cậu hỏi vậy?
Ga Eun tò mò hỏi Yeo Reum. Cô cũng không hiểu trong câu nói của Yeo Reum có hàm ý gì mà lại hỏi cô như thế.
-Còn mình thì không thích chút nào! Mình không muốn sân khấu solo của mình có sự xuất hiện của con nhỏ đó!..
-Yeo Reum à! Cậu sao vậy? Tại sao lại nói như vậy chứ?Ga Eun hơi bất ngờ trước phản ứng của Yeo Reum. Có vẻ như Yeo Reum rất bất mãn về chuyện Joyce sẽ đứng chung sân khấu. Nhưng cô lại không hiểu tại sao Yeo Reum lại như thế?
-Khi chúng ta debut đâu có ai giúp đỡ chứ, trong khi con nhỏ đó thì được hết người này đến người khác nâng đỡ. Chẳng phải quá dễ dàng để leo lên đỉnh cao sao?
-Cũng đâu thể nói vậy! Mình thấy Joyce cũng rất được mà! Nghe nói khả năng chơi piano rất tốt! Lại biết nói tiếng Anh! Sẽ giúp chúng ta thu hút fan nước ngoài!
-Con nhỏ đó có gì hay mà cậu bênh dữ vậy! Không nói với cậu nữa! Yeo Reum đặt chiếc dĩa inox xuống bàn rồi đứng dậy đi vào trong bếp, một lúc sau cầm ra bên ngoài một chai nước lọc rồi đi thẳng vào trong phòng. Ga Eun nhìn theo trong lòng không hiểu chuyện. Cô nói sự thật mà cô thấy, sao lại nổi giận với cô? Mà hình như giọng của Yeo Reum hơi lạ, Ga Eun nghiêng đầu suy nghĩ, cố nhớ lại xem có sự khác biệt gì không, hình như là khàn đi nhiều.
Ga Eun đứng dậy rồi đi đến trước cửa phòng của Yeo Reum, cô gõ cửa rồi nói vọng vào bên trong:
-Yeo Reum à! Nghe giọng cậu hơi lạ đấy nên đừng uống nước lạnh!
Yeo Reum lúc này cũng vừa mới đưa chai nước lên miệng, nghe thấy Ga Eun nói bên ngoài, nhưng với tâm trạng bây giờ của cô thật sự rất muốn uống thật nhiều nước lạnh cho tỉnh táo. Cô cố chấp vẫn tiếp tục uống, uống đến gần nửa chai, dòng nước mát lạnh chảy vào trong. Nó khá lạnh trong thời tiết cuối đông như thế này nhưng cô cần như thế. Cô không thể bình tĩnh được khi đến người bạn duy nhất cùng nhóm với mình lại ủng hộ cho người ngoài.
Ga Eun đứng bên ngoài thấy Yeo Reum không trả lời, dù trong lòng có chút lo lắng nhưng vì biết tính của Yeo Reum ,mỗi khi giận chuyện gì là không muốn người khác làm phiền, vì thế cô chán nản nói vọng vào bên trong trước khi trở về phòng:
-Đừng uống nhiều nước lạnh quá! Sẽ ảnh hưởng đến giọng cậu đấy! Ngủ sớm đi nhé!
-Nhanh lên nào! Mau kiểm tra các thiết bị đi!
Một người đàn ông cầm trên tay một tập gì đó khá dày, thỉnh thoảng lại giở ra xem xét rồi chỉ tay khắp nơi điều khiển nhân viên của mình. Ông đi đến từng nơi kiểm tra từng máy móc một, đảm bảo một show diễn sẽ hoàn thành thành công nhất.
Đèn màu được sắp xếp quanh bục sân khấu bóng láng. Bên dưới là đoàn quay phim cũng đang kiểm tra lại thiết bị của mình. Đạo diễn âm thanh tỉ mỉ kiểm tra rồi gật gật đầu thoả mãn khi thấy mọi thứ gần như đã ổn định.
Trong phòng chờ của Tidal, mọi người cũng khá bận rộn. Các thành viên trong nhóm đều đã make up và thay trang phục xong. Giờ họ chỉ chờ kiểm tra bộ đàm, micro, tai nghe và chờ ra sân khấu.
Với Tidal và cả Joyce thì đều là những người đã từng trải qua, nhưng Joyce vẫn có cảm giác hơi run và hồi hộp. Lát nữa thôi, cô sẽ đứng trên sân khấu, đứng trước nhiều người, cảm giác đó thực sự rất lạ. Cái cảm giác lần đầu tiên debut lại xuất hiện trong cô. Một chút lo lắng, một chút bất an và cả một chút ngóng chờ. Chợt có một bàn tay đập nhẹ vào vai Joyce, cô bất ngờ quay ra nhìn rồi mỉm cười khi thấy đó chính là chị Yun Hee.
Yun Hee mỉm cười với Joyce rồi khuyến khích cô khi thấy cô thoáng sự lo lắng:
-Không sao đâu! Fighting!
Joyce gật gật đầu. Dù vậy nhưng không thể dễ dàng vất bỏ cái cảm giác đó được. Hơn nữa cũng không biết liệu có thể kết hợp thành công với chị Yeo Reum không? Lần trước mới luyện tập thành công một lần, liệu lần này có mắc lỗi không? Nghe nói là bài hát solo của chị Yeo Reum, nỡ vì cô mà thất bại thì cô sẽ không biết phải làm sao nữa. Nghĩ đến chuyện đó cô lại rùng mình.
-Em ổn chứ?
Một giọng nói nhẹ nhàng, trong vắt và êm dịu vang lên bên tai Joyce. Cô bất ngờ quay ra nhìn. Một cô gái vô cùng xinh đẹp với tóc màu nâu vàng óng mượt được duỗi thẳng. Ga Eun nhìn Joyce rồi hỏi đầy quan tâm.
Joyce nhìn thấy chị Ga Eun với một chút bất ngờ rồi e dè trả lời:
-Dạ vâng!
Ga Eun nhìn Joyce rồi vỗ tay vào vai cô với ý khích lệ:
-Cố lên nhé!
Joyce gật gật đầu rồi khách sáo nói một câu cảm ơn. Yeoreum đứng gần đó, Gaeun liền khuých nhẹ khuỷu tay, ánh mắt đầy hàm ý nhìn Yeoreum. Hiểu điều Gaeun muốn nói, cũng đang ở chỗ đông người, Yeoreum chán ghét nói cho có lệ rồi đi đến chỗ khác.
-Hãy làm tốt!
Joyce chỉ biết cười trừ rồi nhẹ gật đầu. Cô hiểu suy nghĩ của Yeo Reum, cũng không muốn ép bản thân phải giả tạo nói những lời hoa mỹ. Chỉ có điều giọng chị Yeoreum có vẻ khàn đi nhiều.
Yeo Reum bực tức ngồi xuống ghế. Cô đang cảm thấy không được ổn lại còn phải nhìn mặt Joyce. Lại cái vẻ mặt ngây thơ nghe lời đó, Yeo Reum cảm thấy có một chút bất an trong lòng.
Sự xuất hiện của Joyce là vật cản đường của Yeo Rem. Cô thực sự thấy lo sợ. Lần đầu tiên solo lại có sự xuất hiện của Joyce. Đây là cơ hội để cô tiếp cận nhiều hơn với khán giả nhưng tại sao phải có thêm Joyce?
Yeoreum đã lén xem Joyce luyện tập rất nhiều lần. Cô có cảm giác bất an mỗi khi đứng ngoài nhìn Joyce luyện tập. Không phải giọng hát vàng như Ga Eun, không thể xử lí các nốt cao tốt nhưng ngược lại, Joyce có giọng hát rất truyền cảm, đến chính giảng viên Yang cũng đã lên tiếng nói rằng: Chỉ cần Joyce được rèn luyện nhất định Joyce sẽ thành công. Hơn nữa, Joyce có vẻ ngoài xinh đẹp rất dễ lấy được lòng của khán giả. Sau khi lên sân khấu với cô, một tuần sau, A.S.Dawn chính thức tung teaser cho mini album mới. Quá nhiều cơ hội dành cho Joyce, trong khi cô có thể sẽ không được chú ý, và sẽ không bao giờ được chú ý.
-Sao lại thế này!
Giọng nói vang lên thất thanh trong căn phòng khiến tất cả mọi người phải chú ý đến. Đồng thời lúc đó, cánh cửa phòng chờ của Tidal cũng mở, năm chàng trai vô cùng điển trai xuất hiện sau cánh cửa, từng người một đi vào rồi cùng giật mình bởi tiếng hét của cô gái nào đó trong phòng.
Yun Hee nghe thấy tiếng hét từ trợ lí của Joyce, liền tiến lại gần rồi hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Trợ lí Hong lúc đó còn chưa hết hoảng loạn, bàn tay run lên chỉ vào vật gì đó ở trên bàn rồi lắp bắp nói:
-Tai nghe... tai nghe của Joyce...
Yun Hee nhìn theo hướng tay của trợ lí Hong, những hộp tai nghe của mỗi thành viên đặt ngay ngắn ở trên bàn, nhưng...
-Chuyện gì thế này?
Giờ đến lượt Yun Hee la thất thanh. Tất cả liền xúm lại chỗ của Yun Hee với vẻ mặt tò mò. Yun Hee cầm hộp tai nghe của Joyce trên tay. Phần dây và đầu tai nghe bị cắt riêng biệt. Rõ ràng đây là sự cố ý của ai đó.
Yun Ho nhìn hộp tai nghe ở trên tay của Yun Hee cũng vô cùng bất ngờ. Joyce mới bước chân vào showbiz còn chưa có cơ hội gặp mặt ai sao đã bị thù ghét . Hơn nữa, chuyện này chỉ có thể là người trong cùng một đoàn mới có thể làm được.
Joyce ngỡ ngàng nhìn chiếc tai nghe bị phá hỏng, tất cả những người có mặt trong phòng cũng không khỏi bất ngờ. Họ đưa mắt nhìn nhau mà không sao tìm được câu trả lời. Hong Ki có vẻ không được bình tĩnh, cậu đưa hai tay lên miệng rồi gấp gáp hỏi:
-Phải làm sao đây? Sắp đến giờ rồi!
Thì lúc này, cánh cửa phòng chờ của Tidal một lần nữa lại mở ra, một người thanh niên ngó vào phòng rồi nói:
-Chuẩn bị bắt đầu rồi đấy! Tidal mau ra sau cánh gà đi!
Sau đó người thanh niên đó lại vội vã bỏ đi để lại sự hỗn độn trong căn phòng.Yun Hee sau một hồi giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng thúc giục mọi người trong phòng:
-Bọn em ra ngoài đi! Tiết mục của Joyce thứ hai! Sẽ ổn thôi!
Tidal gật đầu rồi cùng hai người trợ lí của mình đi ra ngoài. Yun Hee lúc này không kìm được tiếng thở dài đầy lo lắng. Trong phòng lúc này chỉ còn lại A.S.Dawn, Yun Hee, Joyce và cả trợ lí Hong.
Hôm nay là showcase của B.E. Có rất nhiều thành viên trong công ty tham gia. Và Tidal sẽ là người mở màn đầu tiên đồng thời Yeo Reum sẽ thể hiện bài hát solo vào tiết mục thứ hai, còn A.S.Dawn sẽ kết thúc chương trình.Vì thấy còn thời gian nên A.S.Dawn muốn sang cổ vũ cho Joyce nhưng thật không ngờ lại bắt gặp chuyện như thế này. Mới khởi đầu đã có khó khăn rồi.!
Tiếng hát dịu dàng, êm ái. Lúc lên cao bay bổng, lúc trầm ấm nhẹ nhàng. Cả giai điệu lẫn lời ca đều rất hay. Đó cũng là bài hát lần đầu tiên debut của Tidal. Cả hai di chuyển liên tục trên sân khấu, đưa tiếng hát đến với mọi người. Cuối cùng, khi cả hai trở về một vị trí, cũng là lúc kết thúc bài hát bằng giọng hát cao vút của Ga Eun. Bên dưới tiếng vỗ tay náo động, cả hội trường gần như vỡ tung cùng tiếng hò reo hỗn loạn. Tidal mỉm cười nhìn xuống sân khấu. Mỗi người mang một tâm trạng trong nụ cười ấy. Với Ga Eun là cái gì đó thoáng buồn nhưng vẫn cổ vũ cho Yeo Reum sẽ thành công, trong khi đó Yeo Reum có chút lo lắng và cả hồi hộp. Theo kịch bản, Ga Eun sẽ hỏi một vài câu với fan trước khi Yeo Reum thể hiện ca khúc solo.
-Các bạn hôm nay vui chứ?
Bên dưới sân khấu về phía bên phải. Một cô gái vô cùng xinh đẹp trong chiếc váy bồng màu thiên thanh nhạt. Cô ngồi với tư thế chuẩn bị đánh đàn. Bàn tay đặt trên bàn phím hơi run run. Gương mặt hiện rõ sự lo lắng. Theo kịch bản, cô sẽ từ dưới sân khấu được đẩy lên trên cùng với đàn piano. Đồng thời lúc đóGa Eun sẽ đi xuống dưới để cô và Yeo Reum thể hiện ca khúc solo. Bây giờ bên trên đã kết thúc bài hát của Tidal, ít phút nữa cô sẽ phải lên trên đó.
Yun Hee tiến lại chỗ Joyce cùng các thành viên của A.S.Dawn. Cô kiểm tra lại lần nữa tai nghe và bộ đàm cho Joyce. Trên tai, Joyce đang đeo chiếc tai nghe có hình con bướm gắn những hạt đá lấp lánh vô cùng nổi bật.
Chiếc tai nghe này với Joyce vô cùng quan trọng bởi cô nhận được từ một người rất đặc biệt. Vì để quên trong túi đồ nên mới vô tình mang đi, chính vì thế mà cô mới có tai nghe để sử dụng.
Hong Ki đứng cạnh Joyce, làm vài động tác đáng yêu khiến Joyce phải bật cười, cũng đỡ phần nào căng thẳng.
Yong Hwa, Jeong Su, Jae Young sau đó cũng liên tiếp cổ vũ cho Joyce, họ cũng rất mong Joyce sẽ thành công trong tối ngày hôm nay.
Joyce nghe thấy những lời nói động viên của mọi người, cô rất cảm động. Cô cúi người rồi nói lời cảm ơn. Yun Hee sau khi kiểm tra kĩ càng cho Joyce thì ngẩng đầu lên, thấy Yun Ho không nói gì liền huých nhẹ vào khuỷu tay cậu khiến cậu phảigiật mình.
Yun Ho khó hiểu nhìn hành động kì quặc của chị gái rồi lại thấy chị hất cằm về phía của Joyce cùng ánh mắt thúc ép. Yun Ho hiểu ra vấn đề nhưng cố chấp không làm theo rồi vờ như không hiểu chuyện, gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.
Yun Hee thấy thái độ bướng bỉnh của em trai liền cắn môi dưới nhìn Yun Ho bằng ánh mắt cảnh cáo.
Từ bé đến lớn, người duy nhất Yun Ho không làm trái là chị Yun Hee. Cậu không sợ chị, chỉ là không muốn chị ấy mất công la mắng cậu.
-Cố lên!
Yun Ho buông một câu cổ vũ, tuy ngắn gọn nhưng nó vô cùng quý giá với Joyce, vô hình trở thành nguồn động lực lớn với cô. Cô nhìn Yun Ho bằng ánh mắt cảm kích, nhưng khi chưa kịp nói lời cảm ơn thì gần đấy tiếng PD vang lên.
-Chuẩn bị đến Gyeoul!
Bên trên, tiếng nói Gaeun vang lên qua micro cũng vang lên.
-Và bây giờ là bài hát solo: Fine!
Staff gạt cần kéo, vị trí của Joyce cũng chuyển động dần lên trên nhờ thanh trụ bên dưới. Trên sân khấu lúc này cũng đột nhiên tắt đèn. Cả sân khấu đen một màu cùng tiếng hét bất ngờ của fan. Nhưng đèn cũng được thắp sáng dần dần lên. Đầu tiên là những chùm đèn màu đỏ, sau đó là ánh đèn xanh xen kẽ trong đó. Nhưng trong đêm tối đó là hai cắp mắt hoảng hốt và bất ngờ, hình như đã có sự nhầm lẫn...
Vì Joyce sợ bóng tối nên khi cô xuất hiện trên sân khấu, đèn lúc đó cũng được bật sáng. Các fan hò hét ầm ĩ cả hội trường khiến không khí gần như muốn vỡ tung. Cảnh tượng đó khiến Joyce cảm thấy có chút hoảng sợ. Nhưng nhiệm vụ thì cô vẫn phải làm, cô bắt đầu đặt tay vào từng phím piano, mắt chăm chú nhìn vào tập nhạc. Phải rồi! Đó là việc cô phải làm và cô phải thành công.
Một cô gái đứng trên sân khấu với chút luống cuống. Cô vô cùng xinh đẹp với mái tóc nâu vàng óng mượt được duỗi thẳng. Cô mặc một chiếc váy dài hở vai màu trắng, nhìn cô vừa thanh tao vừa quyến rũ nổi bất dưới ánh đèn màu. Cô nhìn xuống dưới, mọi người đang hò hét tên cô, nhưng cô phải làm sao đây? Sao bây giờ cô còn đứng ở đây!
Joyce dần nhận ra tiếng hò hét bên dưới đang hô một cái tên, không phải Yeo Reum mà "Ham Ga Eun" sao?