(DC Conan) 4 anh chàng cao thủ Karate

Thư ranai 2013

Thành viên
Tham gia
24/2/2025
Bài viết
24
Chap 3

Trong lúc đang thu dọn hành lý thì bỗng nhiên mọt người đàn ông khá mập mạp trên tay cầm một cái hộp màu bạc, trông rất kiên cố. Hắn liền xô ngã cậu nhưng may cậu vẫn giữ đc thăng bằng. Thấy hành động khả nghi của người đàn ông kia cậu liền ném balo cho tài xế và dặn trông chừng hộ cậu rồi liền đuổi theo tên kia. Shinichi cứ chạy đến nơi này đến nơi khác để đuổi theo, có khi cậu lấy biển báo để làm ván trượt. Mất khoảng một lúc tên kia không còn sức nữa liền nghỉ chân ở bãi đỗ xe, hắn cúi người xuống, tay chống vào đùi hít thở đều, hắn ngước mặt lên thì thấy ánh mắt lạnh như băng của Shinichi. Hắn hít thở sâu rồi nói

“ Cậu bé à, đừng đuổi n..nữa, đây…. Chú cho…cho tiền mùa quà này” Hắn vừa nói vừa thở

Shinichi không nói gì chỉ lắc đầu rồi chỉ tay vào cái hộp màu bạc sang trọng kia. Tên kia chỉ thở dài, đặt chiếc hộp xuống rồi vặt vẹo cổ, tay, chân và lao thẳng về phía Shinichi. Nhưng xui thay, khi hắn định đá thì Shin đã đá vào chân hắn một cái và cứ thế lặp lại ba lần. Hắn tức giận đến phát điên lao thật nhanh về phía cậu nhưng khi tới gần thì cậu đã đánh bay hắn ra xa. Tên kia nằm sõng soài ra không thể đứng dậy được, mắt thì nhắm chặt vào, trông có vẻ đau dữ lắm. Shinichi chẳng quan tâm, tiến gần về phía cái hộp bạc kia, đang định bê nó lên thì bỗng nhiên chiếc hộp rung lắc mạnh, với bản tính tò mò cậu liền mở ra xem nhưng có một vấn đề là cậu ko biết cách nào để mở, mãi một lúc thì cậu phát ra phía trên có một cái nút chữ nhật, cậu bấm vào trong đó, quả nhiên nó mở ra đc. Ban đầu, cậu nghĩ bên trong là tiền hay thứ gì đó rất đáng giá nhưng không, bên trong chiếc hộp đó là một chú thỏ trắng rất đáng yêu, cậu bế chú thỏ lên và ngạc nhiên khi thấy một kí hiệu rất lạ được khắc trên trán con thỏ.

(ảnh minh họa)

Con thỏ
1740888217128.png


( cute quá đi)

Kí hiệu trên trán
1740888245950.png


(mãi mới tìm đc cái kí hiệu phù hợp cho ẻm, các bn bỏ qua mấy cái lấp lánh nhỏ đi nhé, chỉ cần để ý cái to là đc :-x )

Cậu đang thắc mắc cái ki hiệu này rột cuộc là gì nhưng rồi lại thôi, cậu bế con thỏ rồi xách cái hộp xám kia rồi ngảnh lại nhìn cái tên đang nằm bất động bên cạnh rồi bỏ đi (cái hộp kia có quai xách á mn). Shinichi trở về chỗ tài xế và kể lại toàn bộ sự việc cho bác rồi bảo bác gọi cảnh sát, tài xế gọi liền cho cảnh sát và kể lại, sau một hồi, bác tài xế bảo chú cảnh sát muốn nói chuyện với Shinichi. Cậu cầm lấy điện thoại từ tay tài xế.

“ Alo ạ”

“ Chào cháu, chú có nghe qua sự việc rồi, nếu là thỏ thì cháu cứ giữ lấy 1 thời gian để chú tìm tung tích chủ nhân của nó rồi trả lại nhé” Cảnh sát

“ Dạ vâng, vậy còn cái tên kia thì sao ạ” Shinichi

“ Tên đó không cướp cái gì quý giá nên chú tha cho hắn rồi” Cảnh sát

“ Ồ, vậy thì cũng đc, thôi cháu cúp máy đây” Shinichi nói xong liền cúp máy rồi đưa cho tài xế.

Từ lúc lên xe tới giờ cậu cứ chơi đùa với chú thỏ này, bình thường khi ở Mỹ cậu cậu chẳng có hứng vơi mấy con vật nào cả nhưng từ khi thấy cái kí hiệu lạ này của con thỏ thì cậu lại thích thú, cậu chơi đùa với nó suốt cho đến tối. Còn về phần Tagaki, anh đã đi hết nơi này đến nơi nọ và hỏi rất nhiều người để tìm Shinichi cho đến chiều thì anh mới về, lúc ấy trời đã tối. Anh ủ rũ về nhà nhưng...

  • ( Hôm nay t đăng muộn sorry mn:-p, tối nay t sẽ đăng chap típ theo như đã hứa :KSV@10:)
 
Chap 4:

Anh ủ rũ về nhà nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng động trong nhà, nghe gần giống tiếng xả nước, anh lập tức cúi người xuống, lật tấm thảm nhỏ ở trước cửa xờ xoạt mọi ngóc ngách dưới đó rồi hoảng hốt, trong đầu anh suy nghĩ “ Chìa khóa của mình đâu mất rồi”. Sau một lúc định thần lại, anh quyết định chèo lên bạn công bên cạnh, ban công nhà anh không quá cao nên anh có thể chèo lên dễ dàng anh khẽ mở cửa rồi rón rén bước vào. Anh đi vào nhà bếp lấy một cái xoong rồi đi về phía phát ra âm thanh, cuối cùng, Tagaki đã đứng trước cửa nhà tắm, ngay khi bước một bước thì đột nhiên cánh cửa mở ra làm anh hoảng sợ vung xoong ra nhưng chưa đập thì người phía trước đã kịp thời dơ chân lên sát mũi để ngăn anh lại và véo mũi anh khiến anh chảy máu mà ngất xỉu và người đó là Kudo Shinichi. Shinichi chỉ nhìn Tagaki rồi nhún vai đi lau khô tóc đang ướt sũng. Một lúc sau, Tagaki mới tỉnh và đc Shin dìu lên sofa ngồi, cậu ngồi bên cạnh anh bấm điện thoại, thi thoảng lấy giấy đưa cho anh để lau máu mũi cho Tagaki. Sau khi có vẻ ổn hơn, Tagaki mới lên tiếng

“ SHINICHIII, cả ngày nay cháu đi đâu mà chú chẳng thấy cháu đâu cả vậy hả ??” Tagaki hét lên



“Đáng lẽ cháu phải hỏi chú mới đúng, cháu đợi chú tận 5 tiếng đồng hồ rồi mà chẳng thấy chú đâu cả, rốt cuộc chú làm cái gì vậy hả ?” Shinichi nhăn mặt

“Nếu cháu đợi chú lâu như thế sao không gọi cho chú” Tagaki

“ Điện thoại cháu hết pin rồi và mẹ cháu bảo nếu đợi lâu quá mà chẳng thấy chú đâu thì bắt taxi về nhà còn gì, mẹ có nói cho chú cơ mà” Shinichi

“ C..cái đó” Tagaki ấp úng

“ Hay là chú có chuyện gì đó nên không đến đón sớm ?” Shinichi thắc mắc

“ L..làm gì c..có” Tagaki đỏ mặt

“ Đừng nói chú có người yêu đấy nhé” Shinichi cười gian tà

“ SHINICHI” Tagaki hét lên, mặt thì đỏ như trái cà chua

Bỗng nhiên điện thoại của Tagaki reo lên, thế là anh đành phải tạm dừng chuyện cãi tay đôi với Shinichi. Cứ tưởng là người nhà của anh gọi cho anh nhưng không, người đầu dây bên kia chính là….Yukiko. Anh cố gắng giữ lại bình tĩnh, bắt máy với cô. Anh nói rằng mình đã đón Shinichi về và đang trò chuyện vui vẻ với cậu, khi nghe Tagaki nói vậy Shinichi đành bó tay với anh.

“ À Tagaki nè, cho chị nói chuyện với bé Shin đc ko” Yukiko

Khi nghe đến đây Tagaki chảy mồ hôi

( Chắc mn đang thắc mắc là tại sao Tagaki lại sợ cô Yukiko đúng không, là vì hồi học cấp hai vì quá bướng bỉnh nên Yukiko đã giáo huấn anh nên kể từ ấy anh luôn sợ những đòn đánh và tiếng chửi bới của cô)

“ A..À v..vâng. Này Shin..” Chưa kịp nói hết câu Shinichi đã giật lấy chiếc điện thoại của anh, không quên liếc xéo anh một cái.

“Alo mẹ à, con có một chuyện muốn nói cho mẹ nghe” Shinichi

Tagaki liền lắc đầu mặt mếu máo báo hiệu đừng có nói ra, anh quỳ xuống van xin cậu, Shinichi cười không thành tiếng nhìn bộ mặt van xin của anh.

“ Thật ra ở Nhật con thấy rất tuyệt vời đó mẹ, mẹ chọn nơi này rất tuyệt luôn” Shinichi

Tagaki nhẹ lòng, gật gật như muốn cảm ơn. Shinichi vừa nói chuyện vừa xoa đầu Tagaki.

Tại một quán nọ, có hai người đàn ông đang chơi bi a, một người thì mải chơi ko thèm để ý người bn kia, ng kia thì chỉ đứng xem, mặt thì ủ rũ, đôi mắt thâm tím cả lên và ng đó là tên trộm ở sân bay. Người đàn ông kia chơi hết ván này xong liền hỏi ng bn của mình

“ Này, mày gặp chuyện gì mà mắt thâm tím thế hả” Tên kia nói

“ Lúc ở sân bay, tao bị một thằng nhãi nó đánh” Hắn nói

“ Hể, mày mà thua một đứa con nít sao, nhìn mày khỏe thế kia cơ mà” Tên kia nói

“ Tao mạnh thật nhưng mà thằng đó còn mạnh hơn nữa cơ mà” Hắn

“ Nó lợi hại đến vậy sao ?” Tên kia hơi bất ngờ

“Ờ” Hắn

Đang nói truyện thì phía sau hắn có một luồng sát khí khiến hắn lạnh sống lưng, bất ngờ một bàn chân để mạnh lên vai hắn rồi ấn mạnh xuống một cách đau đớn. Bàn chân đó là của một người phụ nữ tên Vermout ( ý định của mình là cho Ver là gián điệp trong mafia, nhưng tớ bí quá, ko nghĩ ra đc kịch bản phù hợp I_I ) tên kia sợ hãi cúi vào gầm bàn, còn hắn thì van xin tha mạng. Đúng lúc này, một người đàn ông có mái tóc ánh kim tiến tới nắm lấy cổ áo tên kia và nói:

“ Mày làm ăn cái kiểu gì vậy hả, có mỗi cái công việc đem cái món bảo vật đó đến đây thôi mà làm ko xong nữa hả” Người đàn ông đó chửi.

“ Đ..Đại ka Amuro, nghe em giải thích, lúc em mang đến thì bị một thằng nhóc quấy rối, nó còn đánh thâm quầng cả mắt em đây này” Hắn.

( trong tổ chức mỗi mình ảnh là hợp cái vai này, tuy nhân vật này sẽ hơi yếu đuối, võ hơi yếu, sẽ khác trong truyện nha mn)

“ Thằng nhóc quấy rối” Amuro khó hiểu, bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn

“ Đây ạ, là cái thằng này này” Hắn đưa điện thoại ra, bên trong có một tấm hình ( he he, đố các bn làm sao cái tên này có đc cái tấm hình đó nè)

Vermout cầm lấy điện thoại từ tay hắn, tấm ảnh hiện lên một chàng trai tầm 17 tuổi, khuôn mặt điển trai, lạnh lùng đã làm ngất ngây biết bao cô gái. Vermout nhìn lướt qua rồi đưa cho Amuro xem, anh ta nhìn vào ảnh rồi ngước mặt lên rồi nói

“Chỉ là một thằng oắt con yếu ớt thôi mà mày cũng không đánh đc à ?” Amuro khó hiểu.

“ Thì em cũng nghĩ nó chỉ là một thằng nhóc con yếu đuối đó, nhưng khi em tung chưởng thì nó lại phản bác lại thậm chí động tác của nó rất nhanh em chẳng né kịp nữa mà” Hắn nói

“ Thằng nhóc đó lợi hại đến vậy sao !! Ngay cả một tên trộm to con như ngươi mà nó cũng đánh bại đc, nếu nó có thể cân đc cả mấy tên vệ sĩ của Gin thì e là…” Vermout bất ngờ.

Rồi cả đám im lặng không nói lên lời, ai ai cũng đang thắc mắc xem anh chàng đó thật sự là ai và đến từ đâu. Nếu cậu ta là cao thủ toàn thành hay chỉ nằm trong top cao thủ của nước thì không lẽ nào lại hạ gục đc tên to con đó vì hắn là cao thủ hạng 1 toàn nước cơ mà sao có thể, không ai nghĩ rằng cậu là cao thủ đứng thứ 2 trên thế giới cả vì cậu vẫn còn là một học sinh trung học, thậm chí nhìn hình dáng của cậu cũng không phải là yếu đuối nhưng cũng ko quá mạnh đến mức đó đc.

“Thôi đc rồi, tạm thời chúng ta gạt bỏ chuyện này sang một bên đi. Bọn mày cho người điều tra xem thằng nhóc này là ai, nhà nó ở đâu, cuối tuần sau phải có kết quả đó” Bấy giờ, Amuro mới chịu nói ra.

Hai tên kia cũng không biết nói gì chỉ đành gật đầu làm theo.
 
( Nay đăng muộn)
Chap 4

Anh ủ rũ về nhà nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng động trong nhà, nghe gần giống tiếng xả nước, anh lập tức cúi người xuống, lật tấm thảm nhỏ ở trước cửa xờ xoạt mọi ngóc ngách dưới đó rồi hoảng hốt, trong đầu anh suy nghĩ “ Chìa khóa của mình đâu mất rồi”. Sau một lúc định thần lại, anh quyết định chèo lên bạn công bên cạnh, ban công nhà anh không quá cao nên anh có thể chèo lên dễ dàng anh khẽ mở cửa rồi rón rén bước vào. Anh đi vào nhà bếp lấy một cái xoong rồi đi về phía phát ra âm thanh, cuối cùng, Tagaki đã đứng trước cửa nhà tắm, ngay khi bước một bước thì đột nhiên cánh cửa mở ra làm anh hoảng sợ vung xoong ra nhưng chưa đập thì người phía trước đã kịp thời dơ chân lên sát mũi để ngăn anh lại và véo mũi anh khiến anh chảy máu mà ngất xỉu và người đó là Kudo Shinichi. Shinichi chỉ nhìn Tagaki rồi nhún vai đi lau khô tóc đang ướt sũng. Một lúc sau, Tagaki mới tỉnh và đc Shin dìu lên sofa ngồi, cậu ngồi bên cạnh anh bấm điện thoại, thi thoảng lấy giấy đưa cho anh để lau máu mũi cho Tagaki. Sau khi có vẻ ổn hơn, Tagaki mới lên tiếng

“ SHINICHIII, cả ngày nay cháu đi đâu mà chú chẳng thấy cháu đâu cả vậy hả ??” Tagaki hét lên



“Đáng lẽ cháu phải hỏi chú mới đúng, cháu đợi chú tận 5 tiếng đồng hồ rồi mà chẳng thấy chú đâu cả, rốt cuộc chú làm cái gì vậy hả ?” Shinichi nhăn mặt

“Nếu cháu đợi chú lâu như thế sao không gọi cho chú” Tagaki

“ Điện thoại cháu hết pin rồi và mẹ cháu bảo nếu đợi lâu quá mà chẳng thấy chú đâu thì bắt taxi về nhà còn gì, mẹ có nói cho chú cơ mà” Shinichi

“ C..cái đó” Tagaki ấp úng

“ Hay là chú có chuyện gì đó nên không đến đón sớm ?” Shinichi thắc mắc

“ L..làm gì c..có” Tagaki đỏ mặt

“ Đừng nói chú có người yêu đấy nhé” Shinichi cười gian tà

“ SHINICHI” Tagaki hét lên, mặt thì đỏ như trái cà chua

Bỗng nhiên điện thoại của Tagaki reo lên, thế là anh đành phải tạm dừng chuyện cãi tay đôi với Shinichi. Cứ tưởng là người nhà của anh gọi cho anh nhưng không, người đầu dây bên kia chính là….Yukiko. Anh cố gắng giữ lại bình tĩnh, bắt máy với cô. Anh nói rằng mình đã đón Shinichi về và đang trò chuyện vui vẻ với cậu, khi nghe Tagaki nói vậy Shinichi đành bó tay với anh.

“ À Tagaki nè, cho chị nói chuyện với bé Shin đc ko” Yukiko

Khi nghe đến đây Tagaki chảy mồ hôi

( Chắc mn đang thắc mắc là tại sao Tagaki lại sợ cô Yukiko đúng không, là vì hồi học cấp hai vì quá bướng bỉnh nên Yukiko đã giáo huấn anh nên kể từ ấy anh luôn sợ những đòn đánh và tiếng chửi bới của cô)

“ A..À v..vâng. Này Shin..” Chưa kịp nói hết câu Shinichi đã giật lấy chiếc điện thoại của anh, không quên liếc xéo anh một cái.

“Alo mẹ à, con có một chuyện muốn nói cho mẹ nghe” Shinichi

Tagaki liền lắc đầu mặt mếu máo báo hiệu đừng có nói ra, anh quỳ xuống van xin cậu, Shinichi cười không thành tiếng nhìn bộ mặt van xin của anh.

“ Thật ra ở Nhật con thấy rất tuyệt vời đó mẹ, mẹ chọn nơi này rất tuyệt luôn” Shinichi

Tagaki nhẹ lòng, gật gật như muốn cảm ơn. Shinichi vừa nói chuyện vừa xoa đầu Tagaki.

Tại một quán nọ, có hai người đàn ông đang chơi bi a, một người thì mải chơi ko thèm để ý người bn kia, ng kia thì chỉ đứng xem, mặt thì ủ rũ, đôi mắt thâm tím cả lên và ng đó là tên trộm ở sân bay. Người đàn ông kia chơi hết ván này xong liền hỏi ng bn của mình

“ Này, mày gặp chuyện gì mà mắt thâm tím thế hả” Tên kia nói

“ Lúc ở sân bay, tao bị một thằng nhãi nó đánh” Hắn nói

“ Hể, mày mà thua một đứa con nít sao, nhìn mày khỏe thế kia cơ mà” Tên kia nói

“ Tao mạnh thật nhưng mà thằng đó còn mạnh hơn nữa cơ mà” Hắn

“ Nó lợi hại đến vậy sao ?” Tên kia hơi bất ngờ

“Ờ” Hắn

Đang nói truyện thì phía sau hắn có một luồng sát khí khiến hắn lạnh sống lưng, bất ngờ một bàn chân để mạnh lên vai hắn rồi ấn mạnh xuống một cách đau đớn. Bàn chân đó là của một người phụ nữ tên Vermout ( ý định của mình là cho Ver là gián điệp trong mafia, nhưng tớ bí quá, ko nghĩ ra đc kịch bản phù hợp I_I ) tên kia sợ hãi cúi vào gầm bàn, còn hắn thì van xin tha mạng. Đúng lúc này, một người đàn ông có mái tóc ánh kim tiến tới nắm lấy cổ áo tên kia và nói:

“ Mày làm ăn cái kiểu gì vậy hả, có mỗi cái công việc đem cái món bảo vật đó đến đây thôi mà làm ko xong nữa hả” Người đàn ông đó chửi.

“ Đ..Đại ka Amuro, nghe em giải thích, lúc em mang đến thì bị một thằng nhóc quấy rối, nó còn đánh thâm quầng cả mắt em đây này” Hắn.

( trong tổ chức mỗi mình ảnh là hợp cái vai này, tuy nhân vật này sẽ hơi yếu đuối, võ hơi yếu, sẽ khác trong truyện nha mn)

“ Thằng nhóc quấy rối” Amuro khó hiểu, bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn

“ Đây ạ, là cái thằng này này” Hắn đưa điện thoại ra, bên trong có một tấm hình ( he he, đố các bn làm sao cái tên này có đc cái tấm hình đó nè)

Vermout cầm lấy điện thoại từ tay hắn, tấm ảnh hiện lên một chàng trai tầm 17 tuổi, khuôn mặt điển trai, lạnh lùng đã làm ngất ngây biết bao cô gái. Vermout nhìn lướt qua rồi đưa cho Amuro xem, anh ta nhìn vào ảnh rồi ngước mặt lên rồi nói

“Chỉ là một thằng oắt con yếu ớt thôi mà mày cũng không đánh đc à ?” Amuro khó hiểu.

“ Thì em cũng nghĩ nó chỉ là một thằng nhóc con yếu đuối đó, nhưng khi em tung chưởng thì nó lại phản bác lại thậm chí động tác của nó rất nhanh em chẳng né kịp nữa mà” Hắn nói

“ Thằng nhóc đó lợi hại đến vậy sao !! Ngay cả một tên trộm to con như ngươi mà nó cũng đánh bại đc, nếu nó có thể cân đc cả mấy tên vệ sĩ của Gin thì e là…” Vermout bất ngờ.

Rồi cả đám im lặng không nói lên lời, ai ai cũng đang thắc mắc xem anh chàng đó thật sự là ai và đến từ đâu. Nếu cậu ta là cao thủ toàn thành hay chỉ nằm trong top cao thủ của nước thì không lẽ nào lại hạ gục đc tên to con đó vì hắn là cao thủ hạng 1 toàn nước cơ mà sao có thể, không ai nghĩ rằng cậu là cao thủ đứng thứ 2 trên thế giới cả vì cậu vẫn còn là một học sinh trung học, thậm chí nhìn hình dáng của cậu cũng không phải là yếu đuối nhưng cũng ko quá mạnh đến mức đó đc.

“Thôi đc rồi, tạm thời chúng ta gạt bỏ chuyện này sang một bên đi. Bọn mày cho người điều tra xem thằng nhóc này là ai, nhà nó ở đâu, cuối tuần sau phải có kết quả đó” Bấy giờ, Amuro mới chịu nói ra.

Hai tên kia cũng không biết nói gì chỉ đành gật đầu làm theo.
 
Chap 5

Ở bên Shinichi, sau khi ăn uống xong, cậu ngồi vào một cái bàn nhỏ trước gi.ường, cậu lấy ra hai quyển sách tiểu thuyết trinh thám. Cậu mở ra đọc từng trang sách một, thỉnh thoảng nhấc cốc trà thảo mộc uống một ngụm. Tuy mắt dán vào quyển trinh thám nhưng trong đầu cậu lại nghĩ vu vơ. Trước khi quyết định cho cậu đi Nhật, cậu có nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ.

“ Haizz, phải làm sao để chữa khỏi cái tật hay bắt nạt thầy cô và bạn bè của bây giờ anh? Thằng bé đã chuyển 10 cái trường rồi đó” Yukiko than phiền.

Yusaku nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng.

“ Nếu ở đây không đc thì cho thằng bé về lại nước Nhật” Yusaku.

“ Về lại nước Nhật ư? Liệu thằng bé có thể…” Yukiko

“ Em yên tâm, chắc chắn khi thằng bé ở đó, nó sẽ thay đổi mà thôi” Yusaku chắc chắn.

“ Hmm… Vậy cũng được, đằng nào em cũng muốn thử cho thằng bé sống không có sự quản thúc của bố mẹ xem như thế nào” Yukiko.

“ Quyết vậy nhé” Yusaku nói xong rồi cả hai về phòng.

Quay trở lại hiện thực, Shinichi không biết khi cậu sống ở đây liệu cậu có bỏ cái tật xấu của mình như lời bố mình nói hay không. Thực chất, cậu cũng muốn bỏ nó lắm nhưng vì nó đã thành thói quen của cậu rồi nên cậu khó mà bỏ được. Suy nghĩ lâu, cậu lại thở dài, uống hết cốc trà rồi gập quyển sách lại, nhảy tọt lên gi.ường nghịch điện thoại. Một lúc sau, khi đang ngồi trên gi.ường lướt điện thoại thì bỗng nhiên Tagaki từ đâu ra nhảy lên nằm lăn quay ra gi.ường, Shinichi hơi khó chịu, khẽ nhăn mày.

“ Chú muốn gì” Shinichi lạnh lùng hỏi

“ Đi ngủ chứ gì, chú mày thôi cái tính lạnh lùng ra đi, sau này có người yêu nó lại bỏ cho” Tagaki

“ Chú nghĩ cái tính của cháu là ko có cô gái ưa à, chú nhầm rồi, có bao nhiêu cô săn đón cháu mà bị cháu từ chối đây này” Shinichi vênh mặt lên, nhếch mép.

Tagaki nghe xong cảm thấy đúng, Shinichi rất đẹp trai, thông minh luôn lạnh lùng mỗi tội là rất tinh nghịch liệu cô người yêu sau này của cậu có chấp nhận ko đây

“ Thôi, ko nói chuyện với cháu nữa chú đi ngủ đây” Tagaki

“ Chú ngủ ở phòng bên đi” Shinichi

“ Hơ, đáng lẽ cháu ngủ ở bên đó mới đúng” Tagaki

“ Vậy cháu gọi cho mẹ cháu về…” Shinichi cười gian tà giơ điện thoại lên nói.

Chưa đợi Shinichi nói hết câu, Tagaki đã lao ra cửa rồi đóng sầm cửa lại. Shinichi nhìn hành động đó mà nhếnh mép cười, rồi cậu để điện thoại lê bàn bên cạnh gi.ường rồi tắt đèn chùm chăn lên ngủ.

Phòng bên cạnh, Tagaki đã thu dọn sạch sẽ để chuẩn bị đi ngủ, anh đặt một tấm ảnh bên cạnh cùng với cây đàn ghi ta. Tagaki nhìn vào cây đàn rồi quay qua nhìn tấm ảnh, bên trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt màu xanh dương tuyệt đẹp, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, cô mặc tà áo trắng, trên tay ôm một quyển giáo án. Nhìn bề ngoài có vẻ cô rất nghiêm khắc, mạnh mẽ nhưng ai ngờ cô lại là một cô giáo dịu hiền, tốt bụng, mạnh mẽ nhưng hơi yếu đuối và người đó là cô giáo Sato. Anh nhìn vào tấm ảnh đôi môi chợt mỉm cười, anh tự hỏi rằng liệu mình có thể đến đc với Sato hay là không rồi anh đã thiếp đi từ lúc nào không biết.

Sáng ngày hôm sau, bỗng....

( Chủ Nhật t sẽ r chap nhé vì mấy ngày bận ôn thi gòi, tuần tới là thi lun :KSV@19:
 
Chap 6

Sáng ngày hôm sau, bỗng từ bên ngoài, một cô gái xinh đẹp bước vào, cô ấy ko mặc cái gì ngoài chiếc áo sơ mi dài che th.ân thể, đôi môi nở một nụ cười tỏa nắng nhìn chằm chằm vào Tagaki. Tagaki cũng chợt tỉnh dậy th.ì gặp cảnh này, Sato tiến gần đến chỗ anh rồi đè lên người anh. Tagaki hiểu đc ý đồ đó, anh nhắm mắt sẵn sàng đón nhận đôi môi ấm áp của Sato. Ngay lúc đó, Tagaki cảm thấy hình như tay mình đang nhấc một thứ gì đó ấm ấm mềm mềm và có nhiều lông, nó cứ vùng vẫy như muốn thoát khỏi bàn tay anh. Tagaki từ từ mở mắt thì thấy một con thỏ màu trắng và trên trán nó có một kí hiệu rất lạ.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á ” Tagaki hoảng hốt hét lên

Ngay kịp lúc, Shinichi bước ra từ nhà vệ sinh liền chạy ra xem thì thấy Tagaki đã vung cây chổi lau nhà đuổi theo con thỏ của cậu liền chạy lại ngăn cản anh rồi bế con thỏ lên nói

“ Sao tự nhiên chú lại đánh đuổi Watson của cháu vậy hả” Shinichi

“ Chú mới là người hỏi cháu mới đúng, ở đâu ra con thỏ này lại ở trong nhà chú vậy hả” Tagaki

“ Nó là thú cưng của cháu mà, cháu nuôi” Shinichi

“ Cháu nói cháu nuôi mà coi được hả, đây là nhà chú, chú ko cho phép nuôi thú cưng trong nhà, HIỂU CHƯA” Tagaki nhấn mạnh

Shinichi nhếch mép cười, ko ngờ ông chú của cậu nghĩ cậu ngốc ko hề biết những gì trong ngôi nhà này ư? Rất tiếc cho anh vì trước khi sang Nhật cậu đã nắm bắt được hết mọi thông tin, địa chỉ hay những gì liên quan đến Tagaki cậu đều biết hết. Cậu nhìn quanh căn phòng rồi nhìn Tagaki.

“ Chú nghĩ cháu ngốc đến mức dễ bị ngkhac lừa sao” Shinichi nhếch mép

“ Ý..ý cháu là sao, chú ko hiểu” Tagaki cảm thấy có gì đó ko lành

“ Chú bảo chú ko thích có thú cưng ở trong nhà, thế sao lại có một con rùa nào ở trên bàn thế kia” Shinichi cười gian quay sang cái bàn đằng sau Tagaki, nơi có một con rùa đang di chuyển chậm từ trong mũ bảo hiểm kia.

Tagaki bất ngờ, tự hỏi làm sao cậu biết mình nuôi một con rùa. Con rùa anh nuôi còn bé nên có thể người khác sẽ không nhận thấy hoặc co thể thấy và hơn nữa cái bàn đó cách xa anh và cậu còn có một chậu cây che đi nữa cơ mà, làm sao có thể phát hiện ra đc. Nhìn thấy Tagaki ngẩn người ra, cậu bật cười đắc ý, để chú thỏ ra ghế sofa.

“ Trước khi sang Nhật, cháu đã điều tra xem nhà của chú như thế nào, có nuôi con vật gì trong nhà hay ko, cháu đều biết hết” Shinichi cười gian.

Tagaki mắt chữ o, mồm chữ a khi nghe Shinichi nói. Không thể ngờ đc, Shinichi lại có thể điều tra thông tin nhanh tới như vậy, à cũng thôi, Shinichi là con trai của ngài chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thế giới cơ mà, mấy chuyện này cậu chỉ cần mất khoảng một vài phút là xong ngay thôi chứ còn gì. Tagaki ấp a ấp úng nói

“ T..Thì chú nói nhầm, chú có thể nuôi các con vật nhưng với thỏ thì ko” Tagaki

“ Tại sao? Nó đáng yêu thế cơ mà hay là chú…” Shinichi cười

Cậu bế con thỏ lên rồi giả vờ ném về phía Tagaki làm anh hoảng hốt. Thấy hành động đó, Shinichi cười gian tà, trên tay bế con thỏ liền đuổi theo Tagaki. Tagaki hoảng chạy quanh.

Đó là khoảng thời gian khi hoàn thành thủ tục nhập học.

Shinichi cùng Tagaki đi tập thể dục, cậu dạy anh tập mấy bài võ nhưng với sức của Tagaki thì e là khó với anh. Một tấm gỗ mỏng Shinichi có thể dễ dàng đập nát nó còn Tagaki, khi anh vừa thử đấm mạnh vào thì chẳng đc, thậm chí còn đỏ cả tay.

Bỗng tư xa có một chú chó nhỏ từ đâu chạy về phía hai người, Shinichi chỉ đứng im, riêng Tagaki khi vừa thấy chú chó lao về phía mình thì chạy thục mạng miệng ko ngừng nhờ sự chợ giúp của cậu nhưng cậu chỉ biết đứng nhìn cười trước sự sợ hãi của anh.

Khoảng thời gian trôi đi cho đến ngày đến trường.

( Chap này coi như là đền bù cho thời gian sắp tới t sẽ ko ra chap, mong mn đừng quên fic này ạ :KSV@17:
 
Quay lại
Top Bottom