Công chúa nổi loạn ^^

-Tất cả là tại anh ta! Tất cả là tại anh ta! Tên đáng ghét ấy...tên h.ãm tài ấy.....Em sẽ giết. Dám làm em ra nông nỗi này!

Tiếng chửi rủa không ngừng phát ra từ 1 căn phòng có tấm biển treo ngoài cửa với nội dung "Teen Wolf". Ai đi qua, không cần nói cũng biết đó là ai... Vì căn phòng này chỉ dành cho duy nhất 1 người, là bang chủ bang Teen Wolf

-Là tự em biến em thành thế này thì có? Ai mượn thích nổi bật giơ chân đá ghế làm chi?
-Tại lúc đấy bất quá, giơ chân đá bừa, ai ngờ trúng cái ghế đó chứ?

Cô gái tóc nâu lên tiếng phản bác, Tay xoa xoa vết đỏ ở mu bàn chân đang sắp sửa sưng lên thành cục.
Key tiến về phía tủ đựng đồ, lấy ra 1 đống dụng cụ băng bó, và thuốc bôi ngoài da rồi đưa cho Elly:

-Cầm lấy rồi băng vào chỗ đó đi. Không đến lúc nó sưng to như chân voi thì tha hồ mà sướng!

Anh cười, trêu chọc. Nhưng Elly nhà ta thì cứ mở to đôi mắt nai nhìn đối phương mà không có lấy phản ứng gì

-Hay là còn phải để anh hạ cố băng hộ!-Câu nói của anh mang sắc thái đùa cợt

-Em không biết làm mấy việc này! Mọi khi, mỗi lần bị thương đều là Marie băng cho em hết!

Cô chớp chớp mắt nói làm Key không ngừng thở dài

-Trời! Vậy ngoài ăn với chơi ra em còn biết làm gì nữa mà đến băng chân cho mình cũng không làm nổi!
-Em còn biết phá phách và đánh nhau nữa!!!-Cô chuyển đổi sang tông giọng nhí nhảnh

Key bất lực, anh đành hì hục xé lớp túi bóng đựng băng gạc, tiến về phía cô gái ra lệnh:
-Đưa chân đây!
-Không!
Elly nhảy cẫng lên, giơ chân đá lung tung không cho key động vào

-Em lại muốn dở trò gì nữa!
-Đừng động vào chân em!
-Tại sao?
-Anh dê lắm!
-Cái gì?
-Lần trước anh dở trò dê xồm với em còn gì?
-Lần trước khác lần này khác!
-Giống nhau cả thôi!
-Vậy thì tự em đi mà làm-Anh vứt đống băng gạc vào người cô, rồi lẩm bẩm tự ái ra mặt -Người ta đã có ý tốt lại còn bị chửi là dê!

-Em đã nói là em không biết làm mà! Mau đưa Marie đến đây cho em....!!!-Cô vẫn nhì nhèo cố chấp

-"ĐỂ tôi làm cho!!!"

Cả Elly và Key giật mình cùng nhìn ra phía cửa-nơi giọng nói vừa rồi cất lên

-Hô HÔ, tốt quá. Mau vào đây giải quyết giùm mình cái vấn đề nan giải này đi!
Key cười toe toét, chạy ra vỗ vai Shin như bắt được vàng, rồi sau đó thì biến mất hút luôn

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại 2 người. Shin bước đến chiếc ghế sôpha-nơi Elly đang ngồi. Anh từ tốn tẩm thuốc vào chiếc băng gạc rồi nhẹ nhàng đắp vào vết thương ở mu bàn chân cô

Bất giác cô rụt chân lại, hai má phụng phịu như đứa trẻ vừa bị mẹ đánh oan

-Đồ sao chổi! Không ở đấy mà lo ngăn chặn tin tức đi. Còn thừa hơi đến đây làm gì!-Cô cong môi nói
-Yên tâm đi! Việc đã đâu vào đấy hết rồi!
-Thật không?
-THật!

Anh gật đầu quả quyết, sau đó cầm chân cô kéo mạnh về phía mình, hoàn thành nốt công việc băng bó. Cô bất ngờ ngã ngửa ra ghế sô pha, mắt nhìn anh hậm hực nhưng lại không có bất kì 1 phản ứng gì

Xong xuôi, SHin đưa mắt lên nhìn thấy cô vẫn đang ngồi chống cằm, ngoan ngoãn như một chú mèo con.

-NGhĩ gì thế?-ANh hỏi

Cô liền quay sang nhìn anh tinh quái:
-Là anh lo cho tôi nên mới đến đây đúng không? CÓ phải anh đang quan tâm tôi không?

Đối với người khác, họ sẽ cảm thấy câu hỏi này thật trơ trẽn và sẽ không bao giờ nói ra. NHưng đối với Elly của chúng ta thì.... nó rất bình thường. CÔ hỏi điều đó chỉ vì tò mò và thích thú

Suy nghĩ không quá 2 giây, anh điềm nhiên dùng ngón tay trỏ ấn nhẹ đầu cô:

-Cái đầu cô đang nghĩ gì vậy? Đừng tưởng bở! Tôi đến đây để ăn vạ đấy
-Ăn vạ? Chuyện gì?

Anh xắn tay áo bên phải lên cao, để lộ ra vết bầm tím ở gần khửu tay

-Cô chịu trách nhiệm thế nào về nó đây?
-Cái thứ đấy thì liên quan gì đến tôi?
-Là cô ngã đè lên người tôi nên mới thành ra thế này!
-Chỉ là bầm tím nhẹ thôi mà!-CÔ chữa cháy
-Nhưng cũng gây ảnh hưởng và tổn thất đến sức khỏe của tôi

Cô phì cười, cho rằng lí lẽ của SHin thật vớ vẩn:
-Ai dạy anh cách cãi cố thế?
-Chả ai dạy cả, tự thành nghề thôi!
-Xì! Thế anh muốn gì?
-Sẽ nói cho cô biết sau....!!! Thế nhé...

Kết thúc bằng câu nói nửa chừng, anh bước thẳng ra khỏi phòng, khuôn mặt phấn khích đến kì dị như thế vừa làm xong một chuyện lớn vậy, khiến cho ai kia vẫn còn ngơ ngác trên chiếc ghế sô pha màu trắng kem
 
CHƯƠNG 5:
Trong căn phòng rộng lớn được dùng để chứa đồ đạc phụ kiện, và trang phục dành riêng cho chủ nhân của nó, 2 cô hầu gái đang cẩn thận lấy từng bộ trang phục vừa được chuyển tới để treo lên mắc. Marie đứng bên chỉ đạo và hướng dẫn họ. Vì những bộ trang phục này khá công phu và đắt tiền, nên chỉ cần vô ý 1 chút thôi cũng có thể làm hỏng chúng.

Marie tuy đang giám sát 2 cô hầu gái nhưng thi thoảng mắt vẫn để ý nhìn công chúa. Mọi khi, mỗi lần trang phục mới được chuyển tới y như rằng công chúa sẽ nhảy tung tăng rồi nhất định phải mặc thử tất cả. Từ nhỏ, cô vốn đã rất thích quần áo mà. Nhưng hôm nay lại khác. Công chúa không hề tỏ ra hứng thú với chúng nữa, mà chỉ ngồi đó nhìn qua loa, rồi lại vân vê, búng móng tay

-Công chúa! Hôm nay cô lạ lắm!
Marie lên tiếng, không dấu nổi sự tò mò

-Tôi biết tại sao chị nghĩ vậy mà!-Elly ngẩng mặt lên cười tủm
-Có chuyện gì xảy ra với công chúa sao?
-Không có gì? Nhưng tôi đang nghĩ nếu anh ta thích tôi thì sẽ thế nào?
-Công chúa!-Marie ngạc nhiên-Cô đang nói gì vậy? Anh ta là ai?
-Là Shin!!!!
-Có phải chuyện sáng nay ở trường làm cho....
-Phải?-Cô hồn nhiên đáp lời-Sau vụ sáng nay ở trường, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ rằng nếu Shin thích tôi thì sẽ ra sao?Hẳn mọi chuyện sẽ thú vị lắm
-Sao công chúa lại nghĩ rằng Shin thích mình?
-Tôi không nghĩ là anh ta thích tôi! Chỉ là tôi muốn làm cho anh ta thích tôi! À không! Yêu tôi thì đúng hơn. Tôi không còn thấy việc cướp anh ta ra khỏi vị hôn thê và đưa anh ta trở về vương quốc là 1 nhiệm vụ nữa. Tôi thấy giống 1 trò chơi hơn.... Và...tôi cảm thấy thích nó...
-Cô thật kì lạ-Marie thở dài, lắc lắc đầu khó hiểu-Nhưng làm người khác yêu mình không dễ đâu công chúa ạ! Cô có biết tình yêu là gì không?
-Tôi không biết! Tôi chưa yêu bao giờ mà. Chính vì thế tôi muốn thử xem nó như thế nào? Marie, cô thử nói xem có cách nào để anh ta phải yêu tôi
-Công chúa! Tôi biết tôi không thể khuyên được gì, nhưng tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn. Tôi chỉ muốn nói cô hãy là chính mình....
"Hãy là chính mình! Chỉ đơn giản thế thôi sao?" Elly lẩm bẩm trong miệng, cái đầu lúc lắc như con lật đật. Một lúc sau cô đứng bật dậy, bước nhanh về phòng, trước khi đi còn nói với lại một câu:
-Tôi biết chị lo cho tôi nhưng sẽ không có vấn đề nghiêm trọng nào xảy ra đâu! Tôi làm như thế này chỉ vì tôi thích thôi. Chúc ngủ ngon, Marie!!!!
 
Ban đêm, xe cộ qua lại trên đường phố đã không còn quá tấp nập nữa. Và ánh đèn vẫn còn sáng trên căn phòng duy nhất nằm ở tầng thứ 12-nơi cao nhất của tập đoàn khách sạn Hoàng Nhật.

Cuộc họp vừa kết thúc, ông Minh nhanh chóng trở về phòng làm việc. Sau 48 tiếng làm việc liên tục, ông ngả lưng vào chiếc ghế đệm để cho phép mình được nghỉ ngơi.

Hoàng Nhật Minh-bản thân giữ chức vụ Bộ trưởng bộ ngoại giao, luôn được phần lớn các nhân vật trong giới chính trị biết đến và kính nể. Đồng thời, ông còn là người sáng lập ra tổng công ty khách sạn Hoàng Nhật. Nhờ tài kinh doanh, và bộ óc thiên tài ông đã nhanh chóng đưa Hoàng Nhật trở thành 1 tổng công ty lớn nhất Việt Nam. Năm 2007, Hoàng Nhật sát nhập cùng một số công ty lớn khác và đổi tên thành tập đoàn du lịch Hoàng Nhật, do Hoàng Nhật Minh làm chủ tịch. Đến nay tập đoàn phát triển một cách lớn mạnh không chỉ ở Châu Á mà đã đưa chân rết sang đến Châu Âu Và Châu Mĩ

-Chủ tịch! Cô Hồng Liên có việc muốn gặp ông!!!

-Cho vào!

Được sự đồng ý. Cô thư kí mở cửa phòng mời vị khách mới đến...

-Con chào bác! Bác vẫn khỏe chứ ạ!
Giọng nói thanh cao cất lên từ một người thiếu nữ có khí chất luôn nổi bật như ngọn lửa

Ông Minh nở nụ cười trìu mến dành cho cô gái:

-Cảm ơn Hồng Liên! Bác vẫn khỏe! Con đến tìm bác có việc gì phải không?
-Dạ vâng!
-Con nói đi...!!!
-Con đã biết chuyện anh ấy muốn hủy hôn rồi!
-Con đã biết rồi sao?
-Dạ! Con cũng biết con chính là nguyên nhân khiến anh ấy bỏ nhà đi
-Ừm. Vì điều nó muốn quá lố bịch nên bác đã ép nó rằng: nếu không muốn đám cưới con thì đừng bước chân về nhà nữa! Nhưng con yên tâm, thằng Duy nó không thể bỏ đi lâu được. Nó sẽ phải trở về và đồng ý cưới con thôi
-Bác có biết hiện giờ anh ấy sống ở đâu không?
-Bác biết!
-Con muốn đến xem anh ấy sống như thế nào?
-Được!

Cầm trên tay địa chỉ nơi Shin đang sống, Hồng Liên cúi chào rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Một thứ cảm xúc hỗn độn bùng lên trong cô. Shin bỏ nhà đi đã là lần thứ n rồi. Lần nào cũng là muốn hủy hôn với cô. Và lần nào cũng bị người của ba anh tìm thấy đưa về. Cô và Shin vốn là bạn từ thuở nhỏ. Còn cô đã thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Khí chất của anh, khuôn mặt tuấn tú của anh và đặc biệt là đôi mắt tím trong ấy cô đều thích hết. Nhưng chỉ có một điều cô không hiểu đó là anh chưa bao giờ thích cô. Mọi người luôn nói cô thông minh, xinh đẹp, đi cùng với Shin rất đẹp đôi. Cô cũng thấy vậy! Nhưng chỉ có anh là không nhận ra điều đó. Anh thừa biết cô thích anh, thừa biết cô muốn làm mọi cách để có anh, anh không thích cô nhưng chưa bao giờ nói cô hãy dừng lại hay là đừng theo đuổi anh nữa. Khi ở bên nhau, anh không hề tránh né mà tỏ ra bình thường như không biết gì. Anh càng làm thế thì càng làm cho cô nuôi hi vọng 1 ngày trái tim anh sẽ có cô

-Hồng Liên!!!!

Tiếng gọi khẽ của ông Minh khiến cho cô khựng lại trước cửa

-Bác biết con thích nó. Nên bác hi vọng con sẽ không dễ dàng từ bỏ!

-Con sẽ không từ bỏ anh ấy đâu-Cô quay đầu lại, khẽ mỉm cười với người đàn ông mà cô vẫn hằng kính trọng-Chắc chắn là thế!!!

Cô nói, một cách chắc nịch và quả quyết
 
sở thích của tớ đó là đọc cm của mọi ng. Vì thế sau khi đọc xong mọi ng có thể để lại 1 cái còm men đc k? khen thì càng tốt chê cũng hổng sao mà hihi
 
Chương 6:
Sáng chủ nhật đầy nắng và gió, khu vườn phía sau tòa biệt thự rộn tiếng chim kêu. Elly thong thả dạo bước trong bộ đầm Maxi màu phấn duyên dáng. Những đóa hoa hồng nhung hé nở khẽ lay động khi cô đi ngang qua. Vào những ngày nghỉ, cô thường một mình ra vườn từ sáng sớm, và chỉ im lặng đi qua đi lại đến khi cô nghĩ ra cái gì đó để làm

Chợt cô dừng bước khi đập vào mắt là 1 gian nhà nhỏ được nằm tách biệt hẳn với tòa biệt thự. Hiện giờ gian nhà đó được dùng để chứa các thiết bị máy móc do Shin mang tới

Cô đến gần hơn và nhận ra cửa phòng đang để hé. "Có lẽ là có người bên trong"-Nghĩ thế, cô nhón chân bước đi để không tạo ra tiếng động

Qua khe cửa, có thể thấy toàn bộ bên trong gian phòng. Elly nhìn thấy khá nhiều loại máy móc hiện đại mà cô đã từng ngắm qua khi ở vương quốc. Nhưng cách sử dụng chúng như thế nào thì cô đành chịu. VÀ TRên bốn bước bức tường của gian phòng được treo kín các loại súng ống dài và dao găm. Còn có rất nhiều các lọ dung dịch hóa chất được xếp ngăn nắp trong chiếc tủ kính bên cạnh cửa sổ.

Có tiếng kim loại va chạm khẽ vang lên làm Elly phải chú ý tới. Cô thấy Shin ngồi bệt ở trong góc tường. Bấy giờ cô mới để ý tới mùi thuốc sát trùng xen lẫn cả mùi máu tanh đang bốc lên.
Không nghĩ gì nhiều, cô dùng tay đẩy thẳng cửa mà xông vào.

Shin giật mình nhìn lên và thoáng bối rối khi thấy Elly đang đứng đó.

-Anh bị sao thế?
Cô hỏi, tiến đến gần chỗ anh. Vết thương trên cánh tay phải anh hiện ra rõ ràng hơn, và quan trọng là nó đang chảy máu. Một chiếc khay đựng sẵn các dụng cụ băng bó được đặt bên chỗ anh ngồi

-Tôi đang hỏi anh đấy? Tại sao lại có nhiều máu thế này?
-Bị thương chứ còn làm sao nữa?
Anh tỉnh bơ trả lời

-Tại sao bị thương?
-Bị ngã!!!
-Chỉ là bị ngã thôi sao?
-Ừm!
-Thật chứ?-Cô hoài nghi
-Cô có muốn giúp không?

Đứng nhìn Shin một lúc, thấy anh khổ sở loay hoay mãi, hơn nữa khuôn mặt ấy cũng đang tái dần đi vì mất màu, Elly cũng mủi lòng, đành ngồi xuống bên cạnh xem vết thương như thế nào

-Anh bị ngã vào đâu mà có lắm mảnh thủy tinh cắm vào thế này?
-Ngã vào cửa kính!
Rồi anh đưa cho cô một chiếc kẹp nhỏ: -Mau lấy những mảnh đó ra đi!

Cô cầm lấy, khẽ chun mũi:
-Nhưng nói thật là tôi không biết dùng những thứ này! Hay anh ngồi chờ đây để tôi đi gọi Marie nhé! Chị ấy là chuyên gia trị vết thương đấy!
-Không cần!-Giọng nói anh chất chứa sự lạnh lùng-Đưa đây tôi tự làm!

Nói rồi anh giật lại chiếc kẹp, tự đưa lên vết thương của mình và gắp ra từng mảnh vụn thủy tinh

Elly nhận thấy bàn tay trái cầm kẹp của anh đang run lên

-Anh không đau sao? anh không dùng thuốc giảm đau mà. Nếu là tôi hẳn đã khóc lóc ầm ĩ rồi!-Cô liến thoắng-Anh giỏi chịu đựng thật đấy! Liệu có bí quyết gì không?
-Đừng nói nữa!-Anh khẽ quát
-Sao thế?
-Cô đừng nói nữa!....Vì tôi đang....rất đau...!!!
Anh cố gắng nói nhanh, và khẽ thở dốc....

Elly im lặng, không nói thêm gì nữa. Nhìn Shin cắn răng, tự tay gắp từng mảnh thủy tinh ra, ở đâu đó trong cô dậy lên một sự thương hại. Cô cũng thầm khâm phục sự cứng đầu của anh. Bị đau mà chẳng hề kêu ca, cũng chẳng cần ai giúp

Tiếng leng keng của thủy tinh được gắp ra rơi vào trong khay, đồng nghĩa với việc máu chảy ra nhiều hơn. Chiếc áo sơmi trắng của anh đã bị nhuộm đỏ....

-Vết rách khá to, tôi nghĩ chúng nên được khâu lại!
-Không cần! Băng qua là đủ

Anh lấy băng gạc, tẩm thuốc vào bằng một tay

-Để tôi làm cho!

Cô cầm lấy chiếc gạc, tẩm thuốc vào, sao đó dùng băng quấn quanh cánh tay anh. Đây là lần đầu tiên cô làm việc này, nên lúc quấn có hơi vụng về. May sao trước đây do nghịch ngợm, rất nhiều lần cô bị thương, đều là do Marie chữa trị băng bó cho cô cả nên bây giờ cũng có chút kinh nghiệm.

Loay hoay mãi, cuối cùng đã hoàn thành. Elly phủi tay, mỉm cười nhìn lại kiệt tác của mình: "Cũng không xấu lắm!"

-Này! Anh ngủ rồi hả?
Ngẩng mặt lên, cô thấy Shin mắt nhắm nghiền, cái đầu lệch sang một bên

-Ít ra cũng phải dậy khen tôi 1 câu chứ?
Elly xị mặt, hậm hực

"Hay là chết rồi!"

Giật mình khi nghĩ đến cái điều quái gở ấy, cô vội đưa tay lên sờ cổ anh. Thấy mạch vẫn đập, hơi thở đều đều, cô mới an tâm là cái tên này chưa chết được

Cầm chiếc chăn mỏng mà cô vừa tìm thấy trên ghế sô pha, cô đắp lên người anh, rồi dùng tay nhẹ nhàng chỉnh tư thế cho đầu anh dựa vào thành tủ

Trong lòng bỗng cảm thấy vui vui khi nghĩ công việc mình vừa làm giống như trò chơi chăm sóc mấy em búp bê hồi nhỏ. RỒi cô nhìn ngắm lại Shin, cảm thấy tư thế ngủ ngồi của anh rất chi là kì cục. Cô nhanh chóng kiếm một cái gối kê vào sau lưng anh, và lại cười tủm tỉm, lẩm bẩm một mình:

-Như thế này mới không bị đau lưng!!!
 
y' da. mk doán là shin gia vo ngu rồi bị công chúa của chúng ta riết băng cho tới mức tắc mạch máu luôn là có! hí hí tội nghiệp shin nhà ta. hí hí:KSV@05:
 
Một đám người áo đen mặt mày hùng hổ xuất hiện trước cổng lớn của tòa biệt thự. Đi đầu là 1 tên cao to, ăn mặc sang trọng, dày da bóng lộn, mắt đeo kính dâm nhưng bộ mặt thì không sát thủ bằng mấy tên đàn em

-Mở cửa!!!
Hắn dõng dạc hô to. NHưng đứng một lúc không thấy ai ra nghênh đón, hắn tức giận ra hiệu cho lũ đàn em đập cửa

"Rầm....Rầm....Rầm!!!"

-Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa!!!

Đám người hò hét như cái chợ vỡ làm cho ai qua đường cũng phải ngoái đầu lại

-Ồn ào quá, mấy người làm gì đấy hả?

Giọng nói uyển chuyển nhưng đầy uy lực cất lên. Cô gái với khuôn mặt khả ái, mái tóc đen láy, được uốn xoăn nhẹ như những ngọn sóng lăn tăn bước ra từ phía sau cánh cổng

-E hèm!

Tên cầm đầu trịnh trọng bước lên phía trước, hai tay xỏ túi quần vênh váo hếch cái cằm nhọn lên cao
-Làm gì là làm gì? Bọn đây đã hạ mình gọi cửa. Cô em lại không biết điều ra tiếp đón. Thế nên đành phải mạn phép phá cổng thôi!!!

Marie cười mỉa mai, lộ rõ vẻ khinh thường:
-Từ cánh cổng này vào đến nhà chính là 300 mét. Mấy người ngu ngốc đến mức không biết bấm chuông hay sao mà đứng đấy gọi cửa?

Mặt tên cầm đầu co rúm lại, chuyển đổi từ xanh, tím, hồng cho đến trắng. Mãi đến 5 phút sau, hắn mới bình tĩnh trở lại

-Không nói nhiều nữa! Bọn này đến để tìm người! Cô em khôn hồn thì mang người giao ra đây!

-Người nào???

-Còn phải hỏi sao! Trong nhà cô em đang có tên con trai nào ở nhờ, thì chính là người đó!!!

Khuôn mặt Marie thoáng biến sắc. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản vốn có ban đầu

-Ở đây không có người nào như thế?

-Đừng giả bộ!-Hắn cười xảo trá, tiện thể đưa tay lên sờ sờ tóc Marie-Anh đây không phải là thằng ngốc!

-Đã nói là không có! Mấy người đừng có lằng nhằng!

-Được! Cô em đã cố chấp như vậy thì đừng trách bọn anh vô tình-Hắn hếch mặt ra phía bọn đàn em-Xông vào!!!

-Dạ!!!
Bọn chúng đồng thanh hô to, tư thế sẵn sàng.

"-MỘT LŨ SÂU BỌ!!!"

Tiếng nói trong trẻo từ đâu dó cất lên khiến cho bọn người bên ngoài nhốn nháo
-AI ĐÓ!
Tên cầm đầu gằn giọng quát lớn
Ngay cả Marie cũng ngơ ngác trước thanh âm này!

"-Nhà của ta! Tưởng rằng muốn vào là vào được sao????"

Tiếng nói lại vang lên lần nữa hòa cùng tiếng cười khanh khách

Tên cầm đầu nhìn quanh, nhưng hắn vẫn chẳng tìm được ai là người đang nói cả

....Bỗng từ trên cao, có thứ gì đó rơi xuống.....
"Vút........Rầm.......!!!"

Lũ người ở đó ngơ ngác chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra thì chợt phát hiện đại ca của chúng đang nằm bẹp dí ở dưới đất. Còn thứ ngồi chỗm chệ bên trên lại là một cô gái thân hình nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, tóc nâu dài tự nhiên......khiến chúng không khỏi hoang mang

-Công chúa!-Marie hoảng hốt-Sao cô lại từ trên đó rơi xuống vậy?

Elly đứng dậy, cười toe cười toét:
-Chị thấy tôi thế nào? Có giống siêu nhân không?

Trước câu nói của chủ nhân, tóc của cô quản gia như muốn dựng ngược lên

-Được rồi!-Elly trấn an-Đừng tỏ thái độ kì lạ như thế? Trên cái cây kia có tổ chim nên tôi chỉ trèo lên bắt thôi. Ai ngờ đúng lúc mấy người kia xuất hiện......nên ngồi trên đó xem thế nào?

-Cô có biết làm vậy rất nguy hiểm không?-Marie khẽ trách-Huống chi....Cô đang mặc váy đó...,thưa công chúa!!!

-Thế hử!-Elly giật mình cúi xuống nhìn cái chân váy-Tôi quên mất!

Nói rồi Elly phủi phủi tay định vào trong nhà

-Đứng lại!!!

Bấy giờ, mới thấy cái tên vừa bị hạ gục nằm dưới đất lóp ngóp bò dậy lên tiếng, mặt mũi hắn thâm xì, trên chán còn chảy tí tách vài giọt máu
-Con ranh kia! Dám làm mặt ta như thế này. Tưởng rằng phủi tay là xong ư? Đừng có mơ......

-Thế muốn làm gì?-Elly lè lưỡi hỏi hắn một cách trêu trọc

-Chúng mày ! Bắt con bé kia lai cho tao!
Hắn ra lệnh. Lập tức bọn đàn em hung hăng xông lên tiến về phía cô.

Nhưng khí thế chưa được bao lâu thì liền bị dập tắt bởi 1 đám vệ sĩ từ trong khu nhà xông ra. Người nào người đấy thân hình cao to, trên tay lại cầm một cái dùi cui điện đứng chắn trước Elly

Bọn nguời kia cảm thấy lực lượng mình ít hơn, trên tay chỉ có gậy gộc, nếu đem so với cái dùi cui điện của mấy anh vệ sĩ lực lưỡng kia thì chẳng thấm vào đâu, nên tinh thần phút chốc bị lung lay, liền lùi dần về phía sau

-Chúng mày làm gì vậy hả?
Tên cầm đầu quát, mặc dù da mặt đã tái xanh

-Khuyên mấy người nên về nhà đi! Đừng ở đây phí sức-Cô chưng ra bộ mặt thương hại đối phương

-Ranh con! Biết tao là ai không?

-Không quan tâm-Cô ngáp dài

-Tao là con trai cả của ngài bộ trưởng! Cũng là anh thằng Shin! Mau giao nó ra đây!

-Anh em!

-Phải!!!-Hăn đắc ý

-Em thì rõ đẹp trai mà anh thì xấu quá chừng!-Cô nhăn mặt chê bai

-Cái gì?-Hắn biến sắc, mặt sa sầm

-Tóm lại không cho gặp đâu! Về đi.......
 
Sự trêu đùa của cô gái càng làm hắn trở nên tức tối. Đây là lần đầu tiên có một con nhóc chẳng coi hắn ra gì. Điều này khiến cho hắn cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục. Nhưng ở trong hoàn cảnh này hắn chẳng thể động vào cô. Cô là ai, là con của gia đình danh giá nào mà ngang ngạnh, bướng bỉnh, không biết trên biết dưới, hắn sẽ tìm cho ra bằng được và khiến cô phải hối hận

-Elly! Hãy để tôi gặp anh ấy đi!

Một bóng hình xuất hiện phía đằng sau đám đông, trang phục đỏ rực mỗi ngày một kiểu không thể lẫn được vào ai. Hồng Liên yểu điệu bước đến, đứng trước mặt cô, giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng đến khó tả:
-Shin đang bị thương mà! Có thể để tôi vào thăm anh ấy, được không???

Chẳng hiểu vì lí do gì, nhưng sau khi giọng nói của cô gái ấy cất liên thì Elly lại gật đầu đồng ý ngay lập tức

****************************************************************************
Khi tỉnh dậy, Shin bỗng giật mình khi thấy người ngồi bên cạnh mình bây giờ không phải là cô công chúa ngỗ nghịch kia mà là người anh không muốn gặp nhất. Không phải vì anh ghét cô, mà anh cảm thấy ái ngại, nhất là khi anh vừa công bố hủy hôn với cô xong. Từ trước đến giờ tình cảm anh dành cho cô chỉ là tình anh em. Đồng ý làm chồng tương lai của cô cũng là do cha mẹ bắt ép. Thế nhưng cô lại ngốc nghếch nhất quyết không quan tâm tới chuyện anh có thích cô thực sự hay không

-Anh tỉnh rồi à?

Hồng Liên ân cần hỏi, nhưng khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ không hài lòng khi nhìn xung quanh căn phòng được anh dùng làm phòng nghiên cứu:
-Sao cô ta lại có thể để anh sống ở đây cơ chứ? không biết anh là ai sao?

-Đây chỉ là phòng nghiên cứu của anh thôi!-Anh trả lời

-Vậy sao?

-Em đến đây làm gì?

-Em đến thăm anh! Lúc biết tin anh bị thương em đã rất lo lắng!

-Anh không sao! không cần lo lắng quá

-Không sao gì chứ! TAy anh thương nặng thế này còn gì?-Cô khẽ trách móc-ANh cũng thật cố chấp! Họ đến đưa anh về....thì anh cứ ngoan ngoãn về theo đi là được...Sao phải bỏ trốn để rồi thành ra như thế này!

-Về để mất tự do ak?

-Ba anh cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi!

-Anh không muốn!

-ANh thực sự không muốn cưới em sao, Shin?

-Hồng Liên ak? Sao em mãi không hiểu như thế chứ? Anh chỉ coi em là..........

-Được rồi........-Cô ngắt lời anh-ANh không cần phải nói ra đâu! Hôm nay em chỉ muốn đến thăm anh thôi,nhưng thấy anh không sao thì em yên tâm rồi.... ANh nghỉ đi...Ngày mai em sẽ lại tới!

-Hồng Liên! EM không cần phải như thế!

-Em đi đây!

Cô kéo tấm chăn lên đắp cho anh, mỉm cười rồi quay lưng bước ra phía cửa, cố che đi nét bối rối trên khuôn mặt. ANh vẫn như thế, vẫn lạnh lùng với tình cảm của cô, nhưng lại nồng hậu với chính bản thân cô, còn cô thì vẫn yêu anh như ngày nào
 
Nãy giờ đứng ở phía ngoài cửa, Elly lắng tai nghe được gần hết câu chuyện của hai người họ. Tuy biết cái việc nghe lén có hơi không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng lại có cái gì đó thúc ép cô làm nó

Bồng nhiên cánh cửa bật mở, Elly giật mình tròn mắt nhìn HỒng Liên đang đứng trước mặt mình
-Chúng ta nói chuyện một lát!
Hồng Liên đề nghị'

*********************************************************************

Tại phòng khách:

Hồng Liên thong thả nâng chén trà lên nhấp 1 ngụm, toát lên phong thái yêu kiều. Ngồi phía đối diện bên kia, Elly nhà ta lại đơn giản và ung dung hơn khi ngồi ôm chọn vẹn bọc snack to đùng, vừa ngó tivi vừa nhấm nháp

-Quan hệ của cô và Shin thân thiết đến mức nào?-Hồng Liên lên tiếng

-Quen biết sơ sơ thôi! THân thiết thì chưa đến mức ấy!-Elly bình thản trả lời

-Chỉ là sơ sơ thôi sao? Tôi thì không thấy thế....

-Thế cô thấy được những gì?

-Nói đi! Cô thích Shin đến mức nào rồi! Nếu không thì tại sao 2 người 1 nam 1 nữ lại có thể sống tùy tiện ở cùng nhà với nhau?

-Tôi cũng đang "thử thích" anh ta đây!

-Elly!-Hồng Liên cười, một nụ cười nửa miệng-Lúc đầu gặp cô tôi không nghĩ cô là loại người này!

Elly cười đáp lại:

-Lần đầu tiên mà để cho cô nhìn thấy được tôi là loại người gì thì chẳng phải tôi quá đơn giản sao?

-Tôi thấy cô là loại con gái thông minh! Nên khuyên cô nên biết suy nghĩ một chút! Đừng có đi cướp chồng của người khác, để rồi rước họa vào thân. Lúc đấy thì đừng hối hận!
Lúc này, Elly vẫn giữ thái độ bình thản như mọi ngày, nhưng trong lòng đã có phần cảm thấy bức xúc. "Cô gái kia thật phiền phức, giọng điệu của cô ta khác hẳn với lúc mới đến. Đúng là dòng giống yêu tinh". Nghĩ vậy, ELly liền thẳng thừng tuôn ra hàng loạt các ngôn từ thô thiển, ác độc cho bõ cái thái độ đáng ghét của cô ta:
-Người không biết suy nghĩ là cô mới đúng! Tôi thấy cô quá ảo tưởng rồi đấy! Nhắc cho cô nhớ, 2 người còn chưa đến tuổi kết hôn nên chưa thể là vợ chồng. Còn nữa, nghe nói gần đây SHin đã hủy hôn rồi, chính vì thế nên anh ta mới phải đến đây tạm trú. Vì thế một khuôn mặt xinh đẹp như cô đừng có giơ nanh múa vuốt trước mặt tôi, cũng đừng tự bôi nhọ mình bằng mấy cái danh từ "vợ chồng ảo" ấy. Cô nói tôi thích anh ta ấy gì? Được rồi! Từ giờ tôi sẽ thích anh ta...để cho cô tức hộc máu mồm ra thì thôi!!! Xì....

-Cô..........-Hồng Liên khuôn mặt đỏ ứng rồi chuyển sang tím tái, đến xanh nhợt...-Đồ trơ trẽn!!!!

-Giờ mới biết ak?-Elly chun mũi, hả hê khi nhìn khuôn mặt ấy

-Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Cứ chờ xem!

Nói rồi, Hồng Liên tức giận bỏ đi, mang theo bao sự thù hận của một người con gái không được đền đáp tình yêu. Shin là của cô! Bất cứ ai có ý định mang anh ấy đi sẽ phải trả giá........

"-Tôi hi vọng cô sẽ không bao giờ tha thứ! Marie.... tiễn kháaaaaaaaach!!!"
Thanh âm trong trẻo chỉ nhằm mục đích trêu tức người ta vang vọng ở đằng sau khiến ai kia hận càng thêm hận

TRong nhà Elly sung sướng nhảy cẫng quanh gian phòng........giống như vừa dành được phần thắng trong một trận đấu nào đó!!!1
 
e8bfb7e4bda0e8a3990277.jpg

Chương 7:
Buổi tối...ELly đang ngồi thưởng thức món bít tết do Marie mới học nấu. Cô vừa ăn vừa khen tài nghệ của Marie khiên miệng cô quản gia cứ cười mãi không thôi. Cô định sai người đem đồ ăn lên phòng cho con heo sữa kia-ý chỉ Shin thì thấy anh ta đã mặc quần áo chỉnh tề vội vàng đi ra ngoài

-Đi đâu đấy? Không ăn ak?-cô thắc mắc hỏi

-Không! Tôi có việc phải đến Night ngay!-Anh trả lời qua loa

NIght là 1 club do Shin mở ra, thường là nơi dành cho học sinh hội tụ tập, ăn chơi ở đó. Nay thấy Shin có vẻ mất kiên nhẫn thế kia chăc hẳn là có chuyện lớn xảy ra rồi. Nghĩ đến đấy bản tính ưa náo nhiệt của cô công chúa bỗng nổi lên.

-Êh! Tay anh thế kia làm sao mà đi được! Để bổn công chúa "hộ tống" anh nha!

Lời vừa dứt cô công chúa chỉ e "thiên hạ không loạn" đứng bật dậy, hấp tấp chạy lên phòng thay quần áo rồi chạy vọt xuống cướp chìa khóa xe từ tay 1 anh cảnh vệ, lái ô tô đòi SHin cho đi theo cùng. Shin mới đầu nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi. Nhưng cuối cùng đành phải leo lên, thoái tác toàn bộ tính mạng mình cho cổ, chỉ vì anh đang rất vội mà ngoài đường chẳng có chiếc taxi nào

Cô đạp ga, chiếc xe thể thao đen lao vút trên đường, bỏ lại đằng sau cô quản gia và đám vệ sĩ đang lon ton đuổi theo, mồ hôi đầy mặt. Marie thở phì phò, 2 tay chống thắt lưng gào lên:

-Công chúa dừng..dừng lại! Tôi biết cô....15 tuổi đã biết lái xe nhưng ở đây cô chưa đủ tuổi. Lỡ...lỡ có bị cảnh sát bắt thì phải...làm sao?

Thế nhưng đáp lại chỉ là 1 làn khói bụi mù. còn chiếc xe đã mất hút
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
45dc2cd73dcd1fb4a344df58.jpg


Sau 1 hồi lao đi với tốc độ 200 km/h, Elly thuần thục đánh tay lái đưa xe vào bãi đỗ. Shin ngồi bên cạnh, lấy 1 tay không bị thương còn lại lau đi mồ hôi trên trán, quay sang nói: "Lái cũng không tệ. Nhưng tôi đảm bảo cô đã bị bắn tốc độ!" rồi nhanh chóng nhảy xuống xe.
Elly lại cảm thấy rất vui vẻ, cười toe toét, mắt lại còn nháy nháy trêu chọc:

-Không sao! Rắc rối gì Marie cũng sẽ lo hết!

Cùng lúc ấy Marie đang ở nhà bỗng rùng mình một cái. Không hiểu có chuyện gì xảy ra....

Night Club hằng ngày vẫn luôn tấp nập, sôi nổi, là một trong những Club lớn nhất thành phố. Rất nhiều đại gia lựa chọn nơi đây là địa điểm vui chơi. Thế nhưng tối nay, mọi người lại chẳng thể vui vẻ nổi

Lúc Shin và Elly đến thấy Dan-Hội phó học sinh hội và các cậu ấm cô chiêu khác mặt mày căng thẳng đang hằm hằn nhìn vào mấy tên đàn ông cao to ngồi đối diện

-Tưởng ai hóa ra là Gin tiền bối! THật là khiến hậu bối bất ngờ!

Tiếng nói của Shin cất lên khiến cho không khí nơi đầy hòa hoãn hơn chút ít. Người đàn ông mặc đồ đen, thân hình cao lớn, mặt tuấn tú lạnh lùng ngồi giữa gật đầu rồi cười nhẹ:

-Hội trưởng hội học sinh, Đã lâu không gặp!!!

-Anh càng ngày càng lạnh lùng đó! Không giống ngày xưa khi còn học ở Sakura.

-Quá khen-Hắn cười trào phúng-Nhưng nhìn sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm!

-Không sao, cảm ơn tiền bối quan tâm!-Anh cười, khuôn mặt hơi tái do lúc sáng mất máu, không siểm nịnh hỏi- Nhưng không biết hôm nay tiền bối đích thân đến đây có việc gì chỉ bảo không?

-Cũng không có gì đặc biệt! Chẳng qua là tôi có nuôi 1 con "mèo nhỏ". Nhưng không hiểu sao gần đây lại mất tích. Tôi có cho người đi tìm nhưng không thấy. Hôm nay vô tình đến chỗ cậu, lại không ngờ mèo nhỏ của tôi đang vui chơi ở đây

Nói rồi hắn đảo mắt sắc lạnh nhìn về phía một cô gái thân hình nhỏ nhắn, đang đứng nép vào sau lưng Dan. Dan vỗ nhẹ vào lưng cô gái tỏ ý"không sao! đừng sợ", rồi ánh mắt bắn thẳng vào Gil, gằn từng chữ:

-Gil lão đại! Mong ngài tự trọng. Ryan vốn là người của học sinh hội. Sao có thể là thú cưng của ngài được

Ngược lại với thái độ nổi nóng của Dan, Gil lại rất bình tĩnh, nhưng không hề nhìn Dan lấy 1 cái:

-Có phải không, Ryan!!!!

Hắn gọi tên cô gái khiến cho cô càng thêm run rẩy. Khuôn mắt thanh tú dấu sau lưng Dan bây giờ mới lộ ra, đôi mắt ươn ướt sợ hãi, cô ấp ủng trả lời, ngữ điệu như sắp khóc:

-Ngài....ngài....nói ph..phải!


-Vậy lại đây!

Cô gái nghe lời, bước đến trước mặt hắn, ngoan ngoãn như 1 con mèo nhỏ, mặc cho hắn ôm vào lòng.

-Không được!!!!

Dan gầm lên, định lao tới nhưng đã bị đàn em của Gil túm cổ ném thẳng vào tường.

Mọi người chứng kiến cuộc xô xát lại càng thêm bất bình nhưng chẳng có ai dám đứng lên ngăn cản. Vì đơn giản người đàn ông kia là lão đại có thế lực trong thế giới ngầm, vốn nổi tiếng là tàn bạo độc ác.

-Gil!-Shin lên tiếng, hàng lông mày của anh giờ đã hơi nhíu lại, thể hiện anh đang tức giận-Anh vẫn thích làm người khác khó xử như thế?

-Shin! Tôi tôn trọng cậu!-Nhưng mà cậu...-Hắn đảo mắt quanh 1 lượt-Và những đứa trẻ kia....mới chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi!!!!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Trái ngược với bầu không khí lạnh tanh trong phòng, Elly lại rất thoải mái ngồi ở một góc quán bar, nhấm nháp li coktail và thu hết sự việc vào tầm mắt. Cô có thể hiểu đại khái người đàn ông tên Gil kia là Lão đại của một hắc bang có tiếng, người người kính sợ, vừa trẻ tuổi vừa tàn bạo. Hôm nay đến đây chơi thì bắt gặp bạn gái mình đang ở đây.... Cô gái ấy có vẻ rất sợ hắn nhưng không chịu về cùng. Ngược lại Dan còn tỏ ra che chở cho cô. Hẳn Dan và Cô nàng Ryan kia có quan hệ. Cô nhìn Gil, nhìn Ryan trong lòng thầm thở dài. Nhìn qua cũng đoán được Ryan là bị bắt ép ở bên tên kia, Có ý định chạy trốn thì hôm nay lại bị hắn bắt gặp.

940945_578761922158430_831280738_n.jpg


Elly nhìn xung quanh căn phòng...toàn là những đồ đạc đã bị đập phá trước khi cô và Shin tới. Nếu chỉ đơn giản vì một người phụ nữ thì đâu cần phải làm quá lên như thế. Cùng lắm là băt cô gái kia về rồi cảnh cáo Dan là đủ. Hắn như thế kia cũng không phải loại người ăn no dửng mỡ chỉ thích làm chuyện thị phi. Chẳng lẽ đến đây làm loạn lên là có ý định khác. HAiz...Elly nhăn mũi...thật là có mùi âm mưu...!!!

Đang mải phân tích tình huống, thì bên này tiếng nói của Shin làm cô chú ý:

-Anh cũng biết mà lão đại! Thế giới ngầm có luật của thế giới ngầm.....Ở Night club cũng có luật riêng...Mọi người ai đến đây cũng phải tuân thủ. Trong khi anh đến đây để đòi người. Bây giờ người anh đã có được. Nhưng tôi không nghĩ anh lại vì 1 người con gái mà phá hỏng hết đồ đạc ở đây!!!! Gil lão đại thật khiên tôi thất vọng.

-Ha ha-Hắn cười hào sảng, đôi mắt hồ ly híp híp lại-Tưởng chuyện gì! Thật ngại quá! Chuyện này là do bọn đàn em tôi không hiểu chuyện gây ra. Tôi sẽ đền bù hết cả!!!

Nói rồi hắn khoác vai Ryan kéo cô ra ngoài.

Cứ để hắn đi sao? Học Sinh hội có thể nuốt trôi cục tức này sao? Sợ hắn vậy sao? Elly nhìn mọi người, thấy ai cũng vẻ mặt nén giận đến nội thương không khỏi cảm thán. Lại nhìn sang Shin đang che dấu sự tức giận một cách tài tình, nhưng Elly có thể nhận ra điều đó và màu tím trong mắt anh ta đang xao động. Không hiểu sao dòng máu hiếu thắng lại cuồn cuộn nổi lên trong người. Như đã nói ở đầu chương, cô công chúa này là một người "chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn". Thế nên cô hùng hổ chỉ tay vào Gil lão đại quát lớn:

-Eh tên Boss kia! Đứng lại ngay!!!

Cả căn phòng chấn động nhìn Elly bằng con mắt không thể tìn được, Cả Shin cũng lạnh lẽo nhìn cô. Không hiểu cô lại muốn gây chuyện gì đây.

Người đàn ông đang đi thì dừng bước, ánh mắt rơi vào nơi vừa phát ra tiếng nói trong trẻo mà ngang tàng ấy. Chỉ thấy 1 cô gái thân hình quyến rũ, mái tóc nâu tự nhiên dài buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp đến kì lạ, đôi môi mọng màu anh đào hé mở, đặc biệt là đôi mắt màu nâu sữa to tròn đang nhìn thẳng vào hắn không hề 1 chút run sợ. Hắn cười nửa miệng đánh giá cô khá thú vị. Vì không phải ai cũng dám trợn mắt đe dọa, nhìn thẳng hắn như thế.

-Xin hỏi vị tiểu thư này có gì muốn nói sao?-Hắn hỏi

Elly buông ly coktail trong tay xuống, nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ đối phương. Theo nhịp bước chân của người con gái, tà váy của chiếc đầm trắng cô mặc do vội quá mà chọn bừa trong tủ lại vô tình càng tô điểm cho thân hình mềm mại của cô.
Khi đối mặt với Gil và Ryan, tầm mắt của cô không dừng lại ở trên người đàn ông, mà quay sang, cười toe toét với Ryan, lộ ra lúm đông tiền xinh xinh mờ ảo. Cô khoác tay lên vai Ryan, kéo cô về phia mình, và hất ngược cánh tay của Gil trở về khiến cho bọn đàn em của hắn mặt biến sắc

-Này! Cô tên Ryan phải không?-Elly vui vẻ hỏi

-Phải!-Cô nhỏ nhẹ đáp lời

-Tôi thấy cô có vẻ rất sợ hắn ta!-Elly chỉ tay vào khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, đôi mắt nâu long lanh chớp chớp-Tại sao vậy? Tôi thấy hắn ta cũng chỉ là 1 cái đầu, 2 cái mắt, 1 cái mũi, 1 cái mồm....cùng lắm là có thêm cái khuôn mặt lành lạnh biến thái kia thôi. Có gì đặc biệt đâu mà phải sợ?

Ryan không trả lời...khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cúi thấp đầu.

-Hắn ta bắt nạt cô sao? Dùng mấy cái tên tiểu tốt đầu đường xó chợ để éo cô sao? -Elly lại tiếp tục, tay còn không tự chủ vỗ vai Ryan -Không sao? Cô cứ nói với tôi. Tôi sẽ thay cô xử công đạo. Còn nếu cô không có chỗ nào để đi thì cứ theo tôi. Yên tâm...đại gia này sẽ nuôi cô. Đảm sẽ không khiến cô sợ như sợ hắn!!!

Cô nói xong 1 tràng mà những người chứng kiến xung quanh mặt nổi đầy gân xanh trên trán, làm gì có ai dám mắng Gil lão đại là biến thái, lại còn đòi nuôi người phụ nữ của hắn cơ chứ. Còn cô gái Ryan kia thì mặt đỏ như quả cà chua, thẹn thùng không dám ngẩng đầu. Chỉ có Shin và Gil là đồng thời mặt lạnh càng thêm lạnh.

-Elly! Đừng có náo loạn nữa!-Shin lên tiếng quát

Thế nhưng Elly mà chịu nghe lời người khác thì đã không phải là Elly. Cô vẫn giữ vững hình tượng thân thiện ban đầu, lên tiếng thuyết trình với Ryan đủ thứ ABC....xyz chủ yếu là nhằm vào Gil và lũ đàn em. Khiến cho ai nấy hoa mắt chóng mặt thì thôi.

-CẬM MIỆNG ngay! Con nhỏ chết tiệt kia muốn chết sao? Dám chọc vào lão đại!!!!

Một tên đàn em hung hãn, mặt mũi đen xì tức giận xông lên, có ý định cho Elly một bài học vì tội cô xỉ nhục lão đại của hắn.

Đáng tiếc khi hắn sấn sổ xống đến, thì cô đã nhanh nhẹn lách sang 1 bên, khiến hắn mất đà ôm chầm vào Ryan. Ryan bị bất ngờ tấn công sợ hãi hét lên, hắn luống cuống đứng thẳng dậy, vừa quay đầu lại đã bị Elly giơ chân cho 1 cước vào đúng chỗ hiểm. Vì lực không nhỏ nên tên mặt đen kêu ầm ĩ, nằm lăn lóc dưới đất ôm hạ bộ của mình.

-Chà Chà!-Elly phủi tay suýt xoa-Thật đáng tiếc! Tôi đã hủy đi cuộc đời của một người đàn ông khỏe mạnh!

Câu nói vừa dứt tất cả mọi người trong phòng không tự chủ mà cùng phì cười ha hả. Đáng đời tên lưu manh!

Bọn đàn em còn lại cơ mặt cứng nhắc, tức giận cùng đồng loạt xông lên.

Elly thấy vậy làm tư thế phòng thủ chuẩn bị nghênh chiến. Shin cũng bước lên kéo Elly về phía đằng sau mình. Tuy anh biết cô có biết võ vẽ nhưng thân là con gái, lại không có vũ khí làm sao đánh lại được bằng đấy bọn đàn ông

-TẤT CẢ DỪNG LẠI!!!!

Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cho bọn đàn em phải dừng lại, tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn Gil.

-Lão Đại! Tại sao không bắt con nhỏ đó lại?

-Phải đó! Con nhỏ đó xỉ nhục chúng ta, lại khiến thằng Gấu thành ra thế này! Phải bắt nó đền tội!

Đối với sự bất bình của đàn em, hắn chỉ lạnh lùng bước đến trước mặt Elly, khoe môi hiện ra một nụ cười mêm hoặc:

-Vị tiểu thư này tên gọi Elly đúng không? Cũng học ở Sakura!

Elly chu môi đang định mở miệng thì đã có mấy người nói chen vào:

-Không chỉ học ở Sakura! Cô ấy còn là bang chủ bang Teen Wolf đó!

-À!!!! Quả là không đơn giản! Thật thú vị! Tiểu thư....nếu cô thích con mèo nhỏ của tôi thì tôi sẽ tặng lại cho cô. Rất vui được biết cô--!-Nói đến đấy hắn cầm bàn tay thon dài của cô lên hôn nhẹ-Hẹn gặp lại!!!!

Sau hành động khiến người ta nghẹt thở, Hắn quăng lại 1 câu rồi quay đầu đi mất. Bọn đàn em gầm gừ nhìn cô nhưng vẫn phải chạy theo lão đại. Như đã nói. Hắn đã để Ryan ở lại.

Còn Elly sau vụ động chạm thì nổi hết da gà. Cô xoa xoa 2 cánh tay, bĩu môi, chẳng hề cảm thấy thích thú. Quay lại thì thấy Shin đang nhìn mình một cách lạnh lùng, đôi mắt tím thâm trầm như sắp nổi lên giông bão, ẩn chứa sự tức giận không hề giấu giếm khiến cô không dám nuốt nước bọt. "Nổi giận rồi sao? Thật đáng sợ quá đi". Nhưng rồi cô lại tự nhủ
"Sao mình phải sợ hắn nhỉ????
 
Một tuần mới bắt đầu tại trường học Sakura. Sân trường vào buổi sáng nhốn nháo học sinh với những bộ trang phục lòe loẹt, đắt tiền. Các cô gái cùng nhau khoe đồ trang sức mới mua xem của ai đẹp hơn. Còn các boy thì túm 5 tụm 3 vào để đấu game trên điện thoại.

Phần lớn học sinh lại kéo nhau đến đại sảnh, nơi bảng tin của trường được đặt ở đó. Họ nhìn vào hình ảnh trên màn hình lớn, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bịt miệng cười. Nhưng khi bóng dáng của một cô gái xuất hiện thì tất cả im lặng như tờ

d246bb992466104d6f068c6b.jpg

Elly uể oải đi từ ngoài sân trường, giầy cao gót nện xuống nền nhà phát ra những tiếng bộp bộp. Nếu ai nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra tâm trạng của cô không hề tốt. Vì sao ư? Vì bức mình chứ sao? Nguyên nhân là gì? Chính là do cái tên Shin chết bầm kia khiến lòng tự trọng của cô bị đả kích nặng nề.









Tối qua sau khi xử lí vụ ở Night xong thì cái tên Shin kia không biết ăn phải thứ gì mà mặt mày hầm hầm như thịt bầm nấu cháo, kéo tay cô xềnh xệch lôi đi đến bãi để xe. Đến nơi anh mới chịu buông cô ra. Cô chưa kịa ôm tay kêu đau thì anh đã xa xả tuôn 1 tràng vào mặt cô.
NÀo là: "Cô bị gì vậy hả? Hằng ngày thông minh lắm mà sao nay lại hành động ngu ngốc thế? Có phải cô thích gây họa lắm phải không? Ngồi 1 chỗ không yên được ak?" vân vân và vân vân...

Mà cô vốn từ nhỏ gặp chuyện gì để ý là đều thích động chân động tay, gây chuyện vốn không ít, nhưng lần nào Henry cũng tìm cách xử lí mọi chuyện. Nếu có mắng thì chỉ có Henry mới là người xứng đáng được mắng cô. Thế mà cái tên chết tiệt kia dám xỉ vả đầu óc cô có vấn đề. Trong khi cô mới chỉ xoắn 1 tên xã hội đen, cùng lắm là đạp cho tên đàn em 1 cái khiến hắn sắp vô sinh. Đấy! Chuyện nhỏ như thế! Nào có phải ăn cướp giết người gì đâu mà làm bộ căng với cô thế.

Máu nóng bốc lên cô hất cằm cãi lại:

-Chỉ là một tên xã hội đen cỏn con. Sao anh lại tỏ ra căng thẳng thế. Tôi còn chưa động vào 1 sợi lông của hắn!

-Cô còn nói! Vốn là chuyện Học sinh hội chúng tôi! Cô lại xen vào. Giờ thì hay rồi!

Cô không chịu thua, cao giọng:



-Hay! HAy cái khỉ gì? Tôi chẳng thấy gì hết!

-Nói cô thông minh thì cô lại ngu ngốc quá đi. Mục đích chính hôm nay hắn đến đây là thăm dò Night để tìm cách thâu tóm nơi này. Không dưng cô nhảy vào. Bây giờ thì hứng thú của hắn dồn lên người cô rồi đó.

-Hứng thì hứng! Bổn công chúa sẽ chơi với hắn!

-Cô biết hắn là ai không mà nói! Thế lực cả châu Á này đều nắm trong tay hắn! Hắn muốn gì đều phải có bằng được.

-Tôi sợ hắn sao? Tôi là ai chứ?

-Phải! Ở Tentdia cô là công chúa. Có thể thích làm gì thì làm! Nhưng cô nên nhớ. Bây giờ cô ở Việt Nam. Mà ở đây cô chẳng là gì cả!

Câu nói của anh khiến cô nhất thời cứng miệng. Đang định hét lên bảo: "Kệ tôi. Anh mà nói nữa là tôi cho anh cuốc bộ về đấy!". Lời còn chưa kịp nói ra thì anh đã hầm hầm vứt cô ở đấy, nhảy luôn lên xe của 1 người bạn đi về.

Cô buồn bực 1 mình lái xe về. Trên đường đi cũng có nghĩ qua. Tên Shin ấy tuy hung dữ, lời nói nặng nhẹ không kiêng nể ai nhưng dù sao anh mắng cũng là vì lo cho cô. Anh lo cô bị tên Gil kia làm hại. Nhưng mà cô thì thèm sợ ai chứ. Cô biết ý tốt của anh nhưng nếu mà bảo cô cúi đầu nhận sai thì thật có lỗi với Chúa.

Vừa lái xe về đến nhà đã thấy Marie đứng ở trước cửa, vừa nhìn thấy cô đã hậm hực vừa đi theo cô vừa cằn nhằn rằng cảnh sát có đến tìm làm khó như thế nào? Rồi cô quản gia xinh xắn của cô đã phải dày mặt xử lí như thế nào? Khiến cho Elly phải chạy trối chết lên phòng trốn. Lúc đi qua cửa phòng Shin thấy anh ở bên trong đang loay hoay thay băng gạc ở tay. Cô bỗng thấy thương thương, đành phóng khoáng mở miệng "Có cần giúp gì không?"
Nào ngờ tên heo sữa nhìn thấy cô thì dở dở ương ương chạy ra trước mặt cô rồi đóng cửa "rầm" 1 cái rõ mạnh. Hại cô đứng bên ngoài nghiến răng nghiến lợi vì lòng tốt của mình bị người ta đá bay không thương tiếc.
 
839054-256-k982560.jpg



Vừa bước chân vào đại sảnh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cô lười biếng ngẩng đầu thì suýt nữa bị dọa cho hết hồn. Tất cả mọi người đều đang dồn ánh mắt lên người cô. Mà đáng chết nữa là họ nhìn cô một cách trần trụi như thế hận không chiếu được tia laze xuyên quần áo để xem bên trong là gì vậy?

-Mọi người nhìn gì?

Đáp lại là sự im lặng. Cô ngạc nhiên đưa tay lên lau mặt, rồi kiểm tra quần áo từ đầu tới cuối xem có mặc lộn đồ của người hầu đi không: Áo phông, quần jean mài, giầy đinh,... tuy hơi phá cách nhưng đâu đến nỗi tất cả mọi người phải ra vẻ như nhìn thấy sinh vật lạ như thế?

-Tóm lại là mấy người nhìn gì tôi! Mặt tôi dính bẩn ak? Hay quần áo của tôi bị rách????

Vốn đang buồn bực, cô thiếu kiên nhẫn gào ầm lên.

ĐÚng lúc đấy Yến Nhi từ đâu chạy ra kéo tay cô:

-Ha ha...THiên Ân Ak? Mình thật hâm mộ bạn qua đi!

-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

-Đi...đi xem là biết liền!

Nói rồi Yến Nhi lôi cô đến trước cái bảng tin to khủng bố.
Đập vào mặt là dòng chữ nhấp nháy:

"Nữ bang chủ Teen Wolf PK Mãng Xà hắc bang"

Bên dưới là hình ảnh cô khoác vai Ryan, tay chỉ thẳng vào mặt của Gil, miệng thì toe toét cười.

Dưới nữa là ảnh nóng cô đang dơ chân đá thẳng vào hạ bộ của Tên mặt đen tối qua.

Cuối cùng Là tên mặt đen nằm lăn dưới đất vặn vẹo

"Shit!!!"

Chửi thề một câu xong cô quay đầu lên thẳng lớp. Không phải tức giận vì bị chụp ảnh....mà bảng tin đó làm cô nhớ lại hình ảnh cái mặt của tên Shin tối qua xa xả mắng cô.

Yến Nhi nãy giờ vẫn chạy theo sau cô. Trên dọc hành lang, một đống nam sinh đang đứng trực sẵn để chờ nữ anh hùng đến. Sau sự việc tối qua, tiếng tăm của Elly càng được củng cố.

Khi thấy cô xuất hiện, bọn hộ tranh nhau xông lên người cầm quà, người cầm hoa:

-Elly! MÌnh là fan hâm mộ của cậu!

-Hình ảnh tối qua của cậu thật oai phong!

-Xin hãy nhận tấm lòng này của mình!
.......
.
.
.
.

.
NHưng cuối cùng tất cả phải tự động thối lui hết. Vì họ nhìn thấy sắc mặt của cô càng lúc càng khó coi. Thế là họ đành phải gửi gắm hết hi vong sang cho Yến Nhi. Chỉ khổ thân cô nàng sắp bị chìm nghỉm trong đống quà.

*****************************

Chuông báo vào lớp, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia ngồi cạnh chỗ của mình, cô bĩu môi tiện tay ném ba lô rầm một cái xuống bàn.

Yến Nhi theo sau vào, tay cầm đống quà nhìn cái vẻ mặt của Elly mà không dám đưa, ngoài đứng im trân trối nhìn thì chẳng biết làm gì.

Cuối cùng elly đành phải bảo:

-Yến Nhi! Cậu thích thì cầm lấy. Không cần phải đưa cho mình

-Không cần-Cô nàng nghe thấy thế thì mặt nhăn nhó vội vàng từ chối-Của cậu thì cậu giữ lấy.

-Cậu không cầm....hay là để mình mất công ném chúng vào thùng rác.

Yến Nhi giật mình, sợ hãi ôm lấy đống quà, đùa gì chứ Elly mà ném chúng vào thùng rác thì bọn con trai có mà giết cô đi. Cuối cùng cô đành phải chịu khuất phục, thở dài:

-Được rôi! Vậy để mình đi trả lại!

Lúc đi còn lẩm bẩm:

-Đang yên đang lành thì dở chứng. Thật không hiểu bị làm sao??? Ôi chỉ tội cho cái thân tôi...

****************************************
Trong giờ học, tay phải của Shin không viết được bài, cũng không ngủ được nên anh chỉ ngồi nghe giảng. Còn Elly trong suốt giờ học thì ngồi không yên. Nhìn sang tên ngồi bên cạnh thì anh chỉ ung dung nhìn bảng, chẳng thèm liếc cô một cái, cũng chẳng xin lỗi vụ hắt hủi cô tối qua tại nhà. Vì thế cô cứ ngồi tưởng tượng quyển vở là cái mặt anh ta, rồi tay không ngừng giày vò cho hả giận.

4 tiết học đầu cứ thể trôi qua, xem chừng Elly cứ ở trong trạng thái như thế, khiến cho mọi người xung quanh rất lo lắng.

Cuối cùng cô cũng dừng lại công việc chút giận ấy khi nhìn thấy một mẩu giấy được chuyển sang với dòng chữ:

"Vở sắp hỏng mất rồi!"

Cô xé mẩu giấy khác viết lại, còn cố tình ấn bút thật mạnh cho thủng giấy:

"-Nếu xót thì mau đưa mặt anh ra đây để thay thế!!!"


"Tôi đâu có ngu! Chỉ khuyên vậy thôi! Chứ không dưng lại xen vào thù oán giữa cô và quyển vở đó làm gi?"

"Phải! Thế nên anh đừng quan tâm"

Một lúc sau, tưởng chừng cuộc đối thoại đã dừng lại, thì 1 mẩu giấy nữa được chuyển qua với nét chữ "rồng bay phượng múa"

"Đang tức giận?"

"Phải! Nên anh cẩn thận kẻo tôi ngứa tay cho anh ăn một quả đấm đấy"

Thực sự bây giờ cô rất muốn đấm anh một trận.

"Vì sao tức giận?"

Còn hỏi vì sao ak? hừ Cái đồ khó ưa giỏi làm bộ. Đồ mặt dày không biết đỏ mặt. Cô thầm chửi rủa.
 
Ngoài cổng trường học sinh đã về vãn hơn nửa, số còn lại thì đang đứng theo tốp buôn dưa lê. Riêng Elly lại lẻ loi 1 mình trên vỉa hè. Không hiểu Marie lề mề gì mà mãi chưa thấy đến đón cô. Hại cô đứng ở đây chờ mỏi cả chân.

....Kétttttt .....

Tiếng phanh xe bất chợt vang lên cộng thêm một tràng tiếng bíp bíp chói tai khiến cô phải nhíu mày nheo mắt nhìn theo. Không biết kẻ nào lại bất lịch sự như thế?

Từ trong chiếc xe sang trọng đỗ ở gần đó nhảy xuống 4, 5 tên đàn ông cao lớn, mặc đồ đen, trên mặt đeo kính dâm thần thần bí bí. Kì lạ hơn nữa là mấy người đó nhìn thấy cô thì cùng nhau bước đến vây xung quanh.

Tên đàn ông đứng đầu lấy ở sau lưng 1 bó hoa bách hợp to khủng bố, rồi sau đó bỗng dưng quỳ phịch xuống đất hại cô sợ nhảy dựng lên. NHững học sinh đứng gần đó cũng tò mò lại gần xem.

Quái lạ, Người đàn ông này không lẽ đang diễn màn cầu hôn bằng hoa bách hợp. Nhưng cô xin thề với Chúa là thực sự cô không hề quên biết người này. Chẳng có lẽ lại là ngưỡng mộ từ xa.

Elly đang mải đam chiêu suy nghĩ thì người nọ mới mở miệng:

-Tiểu thư! Xin hãy nhận tấm lòng của Lão đại chúng tôi!

-Này anh! Anh có nhầm không thế? Lão đại của anh là....?

-Là Gil lão đại của Mãng Xà bang ?

Cô Àh lên một tiếng. Tưởng gì hóa ra là người đó. Nếu là hắn thì quả thật cô chẳng có hứng thú gì cả. Đàn ông độc ác, gian xảo luôn cho mình là trên hết không phải mẫu người mà cô thích. Nhưng mà lần này lại để cho tên đó chú ý tới rồi. Không biết hắn muốn giờ trò quỷ gì đây NGhĩ lại hôm qua bị hắn đụng chạm, lòng lại nổi lên tia kinh tởm. Cô vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ mà!

Cái tên đang quỳ kia vẫn cố chấp giữ nguyên tư thế. Xem chừng cô mà không nhận hắn sẽ không chịu đứng lên. Lại thêm mấy tên khác đang đứng vây xung quanh gây biết bao sự chú ý nữa chứ. Cô đành phải đưa tay ra nhận lấy.

-Được rồi! Tôi đã nhận. Mau đứng lên đi!

Tên đó đứng lên, phủi phủi ống quần, nhìn cô nói:

-Tại lão đại dặn tôi phải khiến cô bất ngờ!

Vậy nên anh mới quỳ xuống như cầu hôn người ta vậy hả? Cô dở khóc dở cười nghĩ.
Bây giờ hoa thì đã nhận rồi. Chắc không còn vấn đề gì nữa. Cô vẫy vẫy tay tạm biệt, đang định sang chỗ khác đứng cho khỏi phiền phức thì mấy tên kia lại ngăn cô lại.

-Chậm đã tiểu thư! Lão đại muốn mời cô ăn cơm trưa?

-Không thích!!!

Cô từ chối thẳng.

-Lão đại dặn chúng tôi phải đón được cô đến mong cô hiểu cho!

-Tránh ra!

Cô quát. Thế nhưng tên kia vẫn mặt dày giang tay giữ cô. Cả mấy tên còn lại cũng chắn hết đường đi.

-Khuyên cô đừng cô chấp. Từ xưa đến nay không có ai dám từ chối lão đại!

-Bổn cô nương không thích làm gì thì sẽ không làm. Ai dám ngăn cản?

-Tiểu thư!

-Mấy người muốn đánh nhau phải không? Được lắm!!!!

Elly bẻ tay răng rắc, giới hạn kiên nhẫn của cô đã hết. Đằng nào cũng lâu lắm rồi chưa động chân động tay, giờ cảm thấy thật ngứa ngáy.
Đám người kia thấy cô hung dữ vậy bất giác lùi lại. Bọn chúng đã nghe đồn thằng Gấu tối qua bị chính bà cô này đánh đến mức hôm nay vẫn còn nằm trông viện kêu chết cha chết mẹ.


-Mấy người đang làm gì vậy hả?

Giọng nói của Shin từ đằng xa cất lên thu hút sự chú ý. Anh về phía Elly, đứng bên cạnh cô, lạnh lùng nhìn mấy tên trước mặt.

-Cậu Shin!

Tên đứng giữa lên tiếng.

Anh chỉ gật đầu đáp lại.

-Không biết mấy người đứng đây làm gì?

-Ak! Là thế này! Lão đại của chúng tôi muốn mời vị tiểu thư này ăn cơm-Hắn quay sang nhìn Elly-Nhưng cô ấy nhất quyết không chịu theo. Anh xem....Thế này không phải làm khó chúng tôi sao???

-Cái tên vô sỉ này!!!!!

Elly bốc hỏa, đang định túm cổ áo tên đó chửi rủa cho 1 trận thì Shin đã nhéo tay cô một cái, rồi cướp lời cô:

-Cô ấy trưa nay đã có hẹn với tôi mất rồi! Không thể theo các anh được. Phiền các anh về báo lại với Gil!

-Cậu Shin! Sao có thể thế được? Chúng tôi sẽ bị quở trách mất. Anh cũng biết là lão đại.....

-Anh cứ về chuyển lời tôi là được!-Anh ngắt lời-Gil sẽ không trách các anh đâu!

Nói rồi anh lạnh lùng kéo tay ELly đi. Bỏ lại mấy tên tôi tớ của Gil đang phẫn nộ đứng đó. Nhưng bọn chúng biết Shin không phải người dễ chọc vào. Thế nên đành ngậm ngùi quay về chờ lão đại phạt
 
×
Quay lại
Top Bottom