CHAPTER 01
Vậy là tôi đã quay trở lại British, quay trở lại làm Hội trưởng Thái Lăng như xưa. Ở đây có quá nhiều việc tôi phải làm, tôi phải hoàn thành trọng trách của một Hội trưởng học sinh, tôi nhớ mọi người ở đây nhớ An Vũ Phong, nhớ tam đại tướng quân và đặc biệt tôi phải tìm Giang Hựu Thần, đây là nơi duy nhất tôi có thể gặp cậu ấy, tôi không thể từ bỏ dược, không bao giờ, không bao giờ.
Đứng trước cánh cửa phòng quen thuộc, tự dưng tôi cảm thấy ngại ngùng vô cùng, tôi cảm thấy không tự nhiên khi giáp mặt An Vũ Phong. Kể từ khi nhận được bức email đó, tôi vẫn không thoát khỏi cảm giác ngại ngùng mỗi lần bắt gặp ánh mắt của An Vũ Phong. Bức thư đó là đùa, chắc hẳn An Vũ Phong đã đoán ra được tôi là người gửi lá thư đó, không thể nào có chuyện An Vũ Phong lại thích tôi được, cậu ta luôn trêu chọc tôi mà. Với lại việc mình trở lại đây là để gặp Giang Hựu Thần cơ mà, không việc gì phải sợ cả, động viên mình như vậy, tôi dũng cảm gõ cửa:
- Cốc cốc, An Vũ Phong mở cửa cho tôi, tôi không mang chìa khóa.
- Cốc, cốc, An Vũ Phong cậu đâu rồi mở cửa cho tôi
Đáp lại tiếng gõ cửa của tôi là một sự im lặng, “Quái thật, An Vũ Phong cậu ta làm cái trò gì thế nhỉ, sao không ra mở cửa, có lẽ cậu đã đi chơi rồi, thôi kệ, mình vẫn còn con đường khác. Trèo cửa sổ thôi, ta quen rồi mà, dạo này thân xui xẻo cũng không còn ám lấy tôi mấy nữa, gì chứ, trèo cây là nghề của nàng mà” Tôi thầm nghĩ và hăm hở vòng qua lối sau, trèo cây tìm đường vào phòng.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi trèo tường vào phòng nữa, thật may mắn là cửa sổ phòng vẫn mở, An Vũ Phong vẫn vậy cậu ta vẫn luôn mở cửa sổ để cho tôi con đường tìm về phòng mình.
Wow, thật tuyệt vời lần này tôi trèo vào phòng mà không hề hấn gì, may mắn thật, đúng là khổ luyện thành tài. Mệt và khát, tôi liền đi lấy cho mình cốc nước để uống. Đang hí hứng cầm cốc nước trên tay bỗng tôi thấy cái gì vướng ở dưới chân, chưa kịp định thần nhìn đó là cái gì tôi thấy mình lao vun vút từ đầu phòng đến góc phòng. Tôi nhắm chặt mắt lại, tiếng thét “Má ơi!” hòa lẫn cùng tiếng thủy tinh rơi loảng xoảng.
- Huhu, thần xui xẻo vẫn không tha cho mình, phen này ngã đập đầu, bẹp mũi chứ chẳng chơi.
- Nhưng lạ thật sao mình lại không đau đầu nhỉ, đã vậy lại còn có cái gì mềm mại, ươn ướt chạm vào môi mình nữa chứ, nền nhà lại mềm đến như vậy ư.
- Cô làm cái gì vậy, uống nước cũng không nên thân, ngã cả vào tôi rồi đây này, dậy mau, dậy mau.
Tôi giật mình mở mắt ra, má ơi, tôi đã va vào người An Vũ Phong, cậu ấy vô tình trở thành nệm đỡ cho tôi và quan trọng hơn, tôi đã hôn An Vũ Phong. “Trời ơi, còn cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống không đây. Sao lại như vậy hả trời, đã cố gắng tránh An Vũ Phong vậy mà tôi lại gặp cậu ta trong tình huống này sao. huhu”
- Cô còn chưa mau dậy ah, dậy mau, dậy mau, bẩn hết người tôi rồi, cô có biết là tôi vừa tắm xong không hả.
Tiếng thét của An Vũ Phong đã đưa rôi về thực tại, tôi nhăn nhó ngồi dậy nhưng “Á!’ tôi thét lên, thật xui xẻo mảnh vỡ của cốc thủy tinh đâm vào tay tôi, nhìn xuống thì bàn tay phải của tôi đang rỉ máu, đau quá
- Cô thật chẳng ra làm sao cả, có đứng dậy cũng không biết đứng, phải để ý chứ, đúng là đồ đầu heo, thật sai lầm khi cho cô làm Hội trưởng học sinh không biết ngôi trường này sẽ đi đâu về đâu đây. Ra gi.ường ngồi để tôi dọn dẹp và băng tay cho. An Vũ Phong không ngừng nạt tôi
Trong phòng không có băng, không ngần ngừ An Vũ Phong dùng kéo cắt chiếc khăn mặt của mình ra để băng cho tôi. Nhìn An Vũ Phong thoăn thoắt băng tay cho mình tôi không khỏi ngạc nhiên “sao An Vũ Phong lại giỏi thế nhỉ, cái gì cũng biết, đi tập quân sự cậu ta luôn là người dân đầu, hô hấp nhân tạo cho Hoàng tử biển, vẻ ngoài cũng đẹp nữa. Ngay cả khi băng tay cho tôi, An Vũ Phong cũng đẹp, đôi mắt sáng như sao, hàm răng trắng đều, mái tóc dài lấp lánh những giọt nước, trong thoáng chốc tôi cảm thấy An Vũ Phong như một vì thần tỏa sáng trong ánh hào quang. Có lẽ ngoài cái giọng lưỡi cay độc ra thì An Vũ Phong là một người perfect”.
- Này, cô đỡ đau chưa, tôi băng vậy có chặt lắm không, thử cử động tay xem nào, An Vũ Phong gọi giật tôi, cô làm gì mà ngẩn người ra như thế hả, nhìn tôi quyến rũ lắm sao
- Ơ… anh nói gì cơ, tôi giật mình lúng túng trả lời, tôi chưa đói đâu.
- Haha, cô này đúng là đầu heo, đã thế lại còn tham ăn nữa, tôi hỏi cô có đau không, cô lại bảo cô không đói đâu
- Ah hóa ra vậy, tôi không sao mà, đau tí thôi, tôi quen rồi, bị ngã như vậy là chuyện thường, tôi làm bạn với thần xui xẻo được mười mấy năm rồi mà. Mà anh cũng giỏi thật đấy, cái gì cũng biết, tôi thấy anh hô hấp nhân tạo cứu sống Hoàng tử biển giờ lại băng cho tôi nữa, anh làm bác sĩ được đấy.
- Chuyện, tôi mà lại, từ bé tôi đã được học mọi thứ rồi, với lại tôi phải biết mọi thứ để bảo vệ người tôi yêu, cô ấy là một người ngốc nghếch, hay làm mình bị thương, tôi phải là chỗ dựa cho cô ấy.
- Vậy ư, cũng có người làm đệ nhất mỹ nam cúa British rung động ư, cô ta may mắn thật đấy, cô ấy học bên Maria ah?
An Vũ Phong không trả lời câu hỏi mà nhìn thắng vào mắt tôi, đôi mắt ấy thật da diết và ẩn chứa một nỗi buồn không tả. Lảng tránh ánh mắt của An Vũ Phong tôi nhìn vội ra ngoài cửa sổ “Không, không thể nào có chuyện đó được”
- Tôi đi kiếm cái gì đó cho cô ăn đây, cô có vẻ đói lắm rồi, bụng sôi òng ọc kìa
- Tôi có đói đâu, tôi no mà, tôi gân cổ cãi lại, nhưng mẹ tôi, cái dạ dày thân iu lại phản bội tôi nó không ngừng kêu gào “Tôi đói, đói lắm rồi, cho tôi ăn đi’
- Haha, đúng là đầu heo, cô chả bao giờ lừa được tôi đâu, An Vũ Phong cười to và bước ra khỏi phòng
Nửa tiếng sau, Phong quay lại mang theo một hộp cơm:
- Này cô ăn đi, giờ muộn quá rồi tôi chỉ kiếm được thế này thôi
- Cám ơn cậu, tôi lí nhí nói
Hăm hở mở hộp cơm ra, tôi há hốc mồm, sững người lại: “mẹ ơi, đó là món cơm và thịt bò rắc tiêu đen”
CHAP 1 (tiếp)
- Ngon quá! Lại được ăn món cơm và thịt bò rắc tiêu đen do chính tay An Vũ Phong rồi, kể từ đợt tập quân sự đến giờ mình đã kết món này của cậu ta rồi, tôi nghĩ thầm trong bụng
- Cám ơn cậu nha, đồ ăn cậu nấu đúng là number 1 đấy
- Cái gì? Tôi mà phải vào bếp nấu cho cô ăn ah, cô tưởng cô là ai chứ? Món này là do tôi yêu cầu Ms. SuSu làm đấy, An Vũ Phong kiêu ngạo nói với tôi.
- Vậy ah! Hèn gì ngon vậy, cậu giỏi thật đấy, sao cậu có thể sai khiến được Ms. SuSu nhỉ, cô ấy nổi tiếng ghê gớm mà, kể cho tôi nghe đi
- Đây là bí mật, An Vũ Phong ranh mãnh mỉm cười, đầu heo như cô không nên biết làm gì mà có biết cô cũng không làm được đâu, ngốc ah
- Cậu cho tôi ăn nhưng không được gọi tôi là đầu heo như thế chứ, tôi là Hội trưởng học sinh của cậu đấy biết không. Mà lúc đầu tôi cứ tưởng cậu nấu cho tôi ăn cơ, tiếc thật
Tưởng rằng nghe được câu này An Vũ Phong sẽ xổ ra một tràng dài chê bai sự mơ mộng vớ vẩn của tôi cơ nhưng không An Vũ Phong chả nói gì cả, cậu ta ngồi yên, miệng lẩm bẩm một điều gì đó còn bộ mặt thì ngắn tũn như hối tiếc một điều gì đó.
(Tác giả: Đáng iu wa, nếu An Vũ Phong nói ra có phải ghi điểm trong mắt Thái Linh rồi không, nhưng mà thú nhận một điều như vậy thì quả thật cũng hơi xí hổ)
Mải ăn tôi không để ý An Vũ Phong đã ngồi cạnh mình lúc nào, chỉ đến khi nghe thấy một giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Cậu bị đau tay, ăn uống chắc khó đấy, để tôi đút cho cậu nhé
Nghe được câu này tôi giật mình tí sặc, An Vũ Phong mà cũng có lúc ngọt ngào vậy sao, dù hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng tôi vẫn dậy lên một cảm xúc khó tả, một sự cảm động, một niềm vui len lỏi trong trái tim.
Không đợi phản ứng của tôi, An Vũ Phong đã giật lấy chiếc thìa trên tay tôi, xúc một thìa thật đầy và dịu dàng bảo: “Để tôi đút cho cậu”
Một cảm giác vui sướng pha lẫn thẹn thùng tràn ngập trong long, tôi nhắm chặt mắt lại mở miệng và chờ đợi thìa cơm của An Vũ Phong. Nhưng một phút, rồi hai phút trôi qua, miệng mỏi nhừ, đợi mãi mà chả thấy cơm đâu tôi hé mắt mở miệng ra thì thấy An Vũ Phong đang ngồi ăn hộp cơm của tôi một cách ngon lành, nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tôi, cậu ta cười ngặt nghẽo:
- Haha, trên đời này chắc chỉ có mình cô thôi, ngốc hết chỗ nói, j đúng là đầu heo
- Trời đất, tôi lại làm trò cười cho An Vũ Phong rồi, xấu hổ quá, đúng là không thể tin tưởng cậu ta được, thế mà mình cứ tưởng An Vũ Phong tốt với mình thật cơ, huhu.
Xấu hổ xen lẫn tức giận, cùng với sự ủng hộ của cái bụng đói meo, tôi hét lên với An Vũ Phong:
- Vũ Phong trả lại cơm cho tôi
- Còn lâu, cô có giỏi thì lấy lại đi.
END OF CHAP 1