- Tham gia
- 3/2/2010
- Bài viết
- 344
Có ai từng học mà chưa quay cóp một lần, có ai từng thi mà chưa lật sách. Thầm đau xót nghe lòng tê tái, vì quay cóp là bệnh kinh niên của học sinh VN... (phỏng theo lời bài hát Sau một tình iu của anh Trần Tâm, vô cùng xin lỗi anh )
Tui xin trân trọng thề rằng: Ai từ nhỏ đến lớn đi học mà không quay cóp, ngừi đó chắc chắn là ko... bình thường . Vì sao ư, tại mí nhà xã hội học không chịu làm nghiên cứu đó thôi, chứ nếu nghiên cứu nghiêm túc và "đương sự" thành thật trả lời thì con số đánh giá chắc chắn là tới 99,9999...% rùi. 0,0000....1 còn lại dành cho các trường hợp sau:
trẻ chậm phát triển đi học
đối tượng hơi có vấn đề về thần kinh
đối tượng không có khả năng điều khiển và làm chủ hành vi
Thực ra nói như dzị cũng hơi quá lời 1 chút, nhưng mà sự thật là suốt bao nhiêu năm tui đi học, ko phải chỉ tui mà từ đứa học dở nhất tới đứa giỏi nhất, từ đứa ngu nhất cho tới đứa thông minh nhất không có đứa nào mà không... chơi ăn gian khi có thể!!!
Ngày xưa tui đi học, "nắp bật"(tức gián tờ giấy vào cặp hay đâu đó rùi lén lúc hok có thầy cô thì mở ra xem), "nắp trượt"( tức để cuốn tập hay giấy rùi trượt ra trượt vào" cho tới cả cái mặt bàn cũng bị tận dụng để ghi chi chít những công thức tính toán, bài vở trên đó. Vì 1 lẽ là... quay cóp.
Nhớ về 1 thời "quay cóp" của tui, tui vẫn còn rõ như in cái lần đầu tiên giở vở là vào cấp 2, lúc ý, là time cuối lớp 9, tui vốn học khá giỏi, đứng nhì khối hẳn hoi, nhưng môn Sử đó, tui đã cố gắng tất cả các điểm đều 10 để đc 10,0. Nhưng xui xẻo làm sao, bữa đó tui cứ đinh ninh kiểm tra rùi thì ko kiểm naữ, ai dè cô cho mần bài 15p. Thế là... tui sa chân vũng bùn.
Lên cấp 3, lòng tự hứa sẽ không làm "đạo tặc". Ai dè tình hình còn bi đát hơn, tui ko nắm kịp kiến thức, học sút đi thấy rõ, nên đành phải... giở trò ma giáo. Và tự nhin, tui cũng ngộ ra 1 điều, mình vất vả học, nhưng điểm ko cao( vì đôi khi chép chưa chính xác mấy dòng định lý) còn mấy đứa phồ tô cóp pì thì chúng nó "sao y bản chính" nên dĩ nhiên là chính xác tới từng dấu phẩy. Hỏi sao ko tức khi bài phát ra điểm chúng xinh đẹp tới nhường nào.
Thế là tèn ten, tay tui nhúng chàm, mắt tui tinh độ hết cỡ chỉ để... quay cóp là trên hết.
Xét cho cùng, nguyên nhân tui quay cóp thì nhìu lắm, vừa cả khách quan vừa cả chủ quan. Khách quan là do hoàn cảnh ép buộc, tui bị bài vở dzí sát nách, bị "cuốn theo bạn bè", bị chính sách "khinh kế"( môn nào quan trọng thì học, môn nào ko quan trọng thì to say... photocoppy. Còn chủ quan, là vì tui... lười, tui ko muốn phải vất vả mất ngủ với mấy bài học, tui chán ghét cảnh tò tò cầm cuốn tập, và tui cứ tự lừa dối bản thân mình là những môn chính học đàng hoàng thì ok.
haixx, biết bệnh đó, nhưng ko phải mún chữa là chữa đc ngay đâu, đào tạo bây giờ trọng điểm, giáo viên trọng thành tích, tụi tui trọng cái... mông đít(nếu ko mún bị bố mẹ oánh đòn thật đau). Thế nên, giải pháp "cùn" cuối cùng là photocoppy mà thôi. Nhiều khi nói ko phải xấu, chứ mấy thầy cô môn phụ cũng biết hoàn cảnh nên nhiều khi cũng... "thả" tụi tui lắm. Thầy cô "dung" thì mình cứ "phát huy" thôi chứ biết làm sao với mớ kiến thức nặng nề đó....
Với một đội quân bao vây tứ bề, thì chính xách duy nhất là thủ và đối phó. Người xưa còn phải dựng kế thì há gì người nay không dựng kế mà... tồn tại. phải chi chương trình giáo dục và bệnh thành thích nhè nhẹ 1 chút, các thầy cô "thương" tụi tui đúng cách một chút, và tụi tui đề cao lòng ự trọng của mình lên 1 chút thì mọi thứ đã khác lắm rùi.
Thôi thì 1 phút mặc niệm cho những gì gọi là gian dối
, mùa thi sắp tới rùi, mọi ngừơi hãy chịu khó cày một tí, coi cóp ít 1 tí để ít bị mang tiếng nha ^^!
Tui xin trân trọng thề rằng: Ai từ nhỏ đến lớn đi học mà không quay cóp, ngừi đó chắc chắn là ko... bình thường . Vì sao ư, tại mí nhà xã hội học không chịu làm nghiên cứu đó thôi, chứ nếu nghiên cứu nghiêm túc và "đương sự" thành thật trả lời thì con số đánh giá chắc chắn là tới 99,9999...% rùi. 0,0000....1 còn lại dành cho các trường hợp sau:
trẻ chậm phát triển đi học
đối tượng hơi có vấn đề về thần kinh
đối tượng không có khả năng điều khiển và làm chủ hành vi
Thực ra nói như dzị cũng hơi quá lời 1 chút, nhưng mà sự thật là suốt bao nhiêu năm tui đi học, ko phải chỉ tui mà từ đứa học dở nhất tới đứa giỏi nhất, từ đứa ngu nhất cho tới đứa thông minh nhất không có đứa nào mà không... chơi ăn gian khi có thể!!!
Ngày xưa tui đi học, "nắp bật"(tức gián tờ giấy vào cặp hay đâu đó rùi lén lúc hok có thầy cô thì mở ra xem), "nắp trượt"( tức để cuốn tập hay giấy rùi trượt ra trượt vào" cho tới cả cái mặt bàn cũng bị tận dụng để ghi chi chít những công thức tính toán, bài vở trên đó. Vì 1 lẽ là... quay cóp.
Nhớ về 1 thời "quay cóp" của tui, tui vẫn còn rõ như in cái lần đầu tiên giở vở là vào cấp 2, lúc ý, là time cuối lớp 9, tui vốn học khá giỏi, đứng nhì khối hẳn hoi, nhưng môn Sử đó, tui đã cố gắng tất cả các điểm đều 10 để đc 10,0. Nhưng xui xẻo làm sao, bữa đó tui cứ đinh ninh kiểm tra rùi thì ko kiểm naữ, ai dè cô cho mần bài 15p. Thế là... tui sa chân vũng bùn.
Lên cấp 3, lòng tự hứa sẽ không làm "đạo tặc". Ai dè tình hình còn bi đát hơn, tui ko nắm kịp kiến thức, học sút đi thấy rõ, nên đành phải... giở trò ma giáo. Và tự nhin, tui cũng ngộ ra 1 điều, mình vất vả học, nhưng điểm ko cao( vì đôi khi chép chưa chính xác mấy dòng định lý) còn mấy đứa phồ tô cóp pì thì chúng nó "sao y bản chính" nên dĩ nhiên là chính xác tới từng dấu phẩy. Hỏi sao ko tức khi bài phát ra điểm chúng xinh đẹp tới nhường nào.
Thế là tèn ten, tay tui nhúng chàm, mắt tui tinh độ hết cỡ chỉ để... quay cóp là trên hết.
Xét cho cùng, nguyên nhân tui quay cóp thì nhìu lắm, vừa cả khách quan vừa cả chủ quan. Khách quan là do hoàn cảnh ép buộc, tui bị bài vở dzí sát nách, bị "cuốn theo bạn bè", bị chính sách "khinh kế"( môn nào quan trọng thì học, môn nào ko quan trọng thì to say... photocoppy. Còn chủ quan, là vì tui... lười, tui ko muốn phải vất vả mất ngủ với mấy bài học, tui chán ghét cảnh tò tò cầm cuốn tập, và tui cứ tự lừa dối bản thân mình là những môn chính học đàng hoàng thì ok.
haixx, biết bệnh đó, nhưng ko phải mún chữa là chữa đc ngay đâu, đào tạo bây giờ trọng điểm, giáo viên trọng thành tích, tụi tui trọng cái... mông đít(nếu ko mún bị bố mẹ oánh đòn thật đau). Thế nên, giải pháp "cùn" cuối cùng là photocoppy mà thôi. Nhiều khi nói ko phải xấu, chứ mấy thầy cô môn phụ cũng biết hoàn cảnh nên nhiều khi cũng... "thả" tụi tui lắm. Thầy cô "dung" thì mình cứ "phát huy" thôi chứ biết làm sao với mớ kiến thức nặng nề đó....
Với một đội quân bao vây tứ bề, thì chính xách duy nhất là thủ và đối phó. Người xưa còn phải dựng kế thì há gì người nay không dựng kế mà... tồn tại. phải chi chương trình giáo dục và bệnh thành thích nhè nhẹ 1 chút, các thầy cô "thương" tụi tui đúng cách một chút, và tụi tui đề cao lòng ự trọng của mình lên 1 chút thì mọi thứ đã khác lắm rùi.
Thôi thì 1 phút mặc niệm cho những gì gọi là gian dối
Hiệu chỉnh bởi quản lý: