Chap3: Chúng ta của hiện tại
Nhớ lại hồi đầu năm, khi mới chân ướt chân ráo lên thành phố, ba con người xa lạ H, T, L từ 3 tỉnh khác nhau, có duyên cùng học một trường, lại cùng chung khoa, sau còn được xếp chung lớp nữa cơ. Cái lớp ấy khá đặc biệt, hội tụ những sinh viên tài năng, ưu tú nhất của khóa đấy. Rồi cũng tình cờ trong buổi học đầu họ ngồi chung một bàn, bắt chuyện làm quen. Do ban đầu cùng chung mục tiêu nghiên cứu nên cũng nhanh chóng kết thân. T có thể nói là một người khá hoàn hảo trong học tập, khi cậu được tuyển vào trường bằng việc xét tuyển với thành tích tấm bằng hsg Quốc Gia môn toán, cậu cực kì đam mê môn toán, nỗ lực học hỏi, tìm tòi không ngững nghỉ, mục tiêu của cậu ấy là tiến sĩ. L với phong cách giản dị, nhưng cậu lại là một "đại gia ngầm", cũng như các anh chị của mình, L có ước mơ được đi du học, đến khám phá những chân trời mới. Còn về phần H, cậu là một cô gái tràn đầy sức sống, mang trong mình một nhiệt huyết tuổi trẻ lớn lao.
L đã bị "hút hồn" ngay từ lần đầu gặp H, cậu nhanh chóng dính vào "lưới tình". May mắn với L, lúc đấy cậu với H học chung tất cả các môn trên Đại Học, ngày nào cũng đi học chung, làm bài tập chung, đôi khi cả hai còn tâm sự với nhau những chuyện xung quanh cuộc sống, về dự định tương lai. Nếu như cuộc sống cứ trôi qua như vậy, hẳn là cũng không có gì làm H phải suy nghĩ đến những câu hỏi tiêu cực ấy cả, nhưng việc deadline ngày càng nhiều, thi cử cũng gần cận kề, khiến cho H cũng không còn nhiều thời gian để lo cho cảm xúc của mình nữa. Nỗ lực là vậy nhưng kết quả cũng không đạt được như mong muốn, H bắt đầu rơi vào trầm cảm, suy nghĩ ban đầu chỉ là do không may mắn, thế nhưng nó lại đưa cậu đến một suy nghĩ nữa: "Liệu học những thứ này, có đủ để so sánh trình độ giữa hai người với nhau không?", rồi cậu nhìn lại những gì mình học, chả cảm nhận được sau này sẽ áp dụng như thế nào. Có lẽ, niềm tin trong H đang bị lung lay. Về phía L, cậu vượt qua các bài kiểm tra, tuy không xuất sắc lắm, nhưng có một số đã vượt qua sự trông đợi của cậu. Như mọi ngày, H và L cũng nhau đến trường, trông H có vẻ không được vui lắm, L liền hỏi:
- "M làm sao thế? Thi cử sao rồi?"
- "Bết bát lắm m ạ, buồn không muốn nói"
- "Thôi không sao, còn thở còn gỡ, chưa rớt môn mà"
- "Cái môn W đó, t học không hiểu gì cả. Chắc t cúp quá, không thấy có tác dụng gì"
- "À môn đó t hiểu, để xíu vô học t chỉ m"
- "Oki, cảm ơn bạn"
Trong một tiết, L chỉ bài H rất tận tình, H đã hiểu nhưng cậu cũng không muốn học lắm, nguyên một buổi đấy cậu nhìn bảng với đôi mắt thẫn thờ, lâu lâu giảng viên đùa thì cậu chỉ cười ngờ nghệch - nụ cười mất gốc. Cứ như vậy cho đến khi gần nghỉ Tết, cậu đi lên trường rồi lại đi về KTX, đêm đến làm bài tập một phần, xong cũng lại nằm xuống nhìn ra cửa sổ, ngày qua ngày, trông cậu không khác gì con Zombie vậy, bước đi vô định.
Trở về hiện tại, cuộc gọi của L đến nhưng H còn đang mải mê nói chuyện với những người trong cái nhóm được cho là có lối sống lành mạnh, có trách nhiệm và biết ơn. T' bước đến chỗ H, chị bảo:
- "Hôm nay em học được nhiều điều chứ?"
- "Dạ vâng, tuy những chuyện này em biết qua rồi nhưng hôm nay, khi được anh N truyền đạt lại thì em đã nhận ra được nhiều thứ hơn"
- "Em thấy mọi người ở đây thế nào?"
- "Dạ mọi người rất thân thiện ạ"
- "Em có để ý là trông mọi người đều rất sáng sủa, tự tin và nói năng lưu loát không, toàn từ tuổi em trở lên đấy, mà trông em thì đỡ trẻ hơn khá nhiều"
- "Dạ"
- "Trong này cũng có một số người học bên kĩ thuật, em có thể trao đổi với mấy bạn về dự định của mình, xíu về chị sẽ gửi fb mấy đứa cho em nhé"
- "Dạ vâng"
Buổi talk show kết thúc, mọi người ra về trong vui vẻ, bản thân H cũng vậy, cậu cũng không để ý cuộc gọi nhỡ từ L. Về đến KTX, H nhận được tin nhắn của L:
- "Nãy tính rủ m đi ăn mà m không bắt máy"
- "À không sao, lúc đó t cũng đang bận"
- "Bận gì á"
- "À liên quan đến m đấy"
- "Ủa, liên quan gì đến t?"
- "Ừ thì liên quan gì đến m đâu mà hỏi. Ngộ"
- "
"
H cũng không nói gì thêm với L, tâm trí cậu bây giờ là tìm hướng đi mới. Một lúc sau, chị T' đã gửi fb của mấy bạn học về Data qua cho H, H cũng chủ động liên hệ với họ:
- "Chào cậu, mình là H, lúc chiều mới gặp cậu trong nhóm nè"
- "À chào cậu"
- "Cậu học Data đúng không? Tớ có mấy cái muốn hỏi cậu"
- "À cậu hỏi đi"
- "Ngành này mục tiêu đào tạo là gì và cơ hội việc làm ra sao bạn?"
- "À trước tiên thì cho tớ hỏi là hiện tại cậu đang học ngành nào vậy?"
- "À mình đang học ngành toán á"
- "Ui học ngành đó cực lắm cậu ơi, cậu nên suy nghĩ lại đi, cơ hội việc làm của ngành đó cũng thấp lắm á"
- "Ủa tớ thấy cơ hội việc làm cũng cao lắm mà, lương cũng rất ổn định"
- "Báo viết vậy thôi chứ được mấy người như thế. Cậu nên có một sự lựa chọn thông minh hơn, ví dụ như tài chính, kinh doanh chẳng hạn, đã giàu thì là rất giàu

"
- "Hmm nghe hợp lí đấy, ủa nhưng cậu đang học data mà"
- "Thật ra tớ vừa học cái đó với chủ yếu được nghe thêm các anh chị trong nhóm chỉ bảo nữa, không phải cứ có trình độ tốt là được mà còn cần thái độ nè, các kĩ năng mềm nữa, thời nay các nhà tuyển dụng toàn nhắm vào đó không à. Tớ đi theo anh chị mới có 2,3 tháng thôi nhưng tớ cảm thấy mình được khai sáng ra rất nhiều, đặc biệt là anh N, ảnh giỏi lắm, cậu nên học theo anh ấy nhiều vào, đừng chăm chăm vào sách vở hoài, thực tế lên"
- "Tớ phải công nhận anh N nói rất hay, hồi Tết gặp ảnh, ảnh nói cho mình nghe mình mới có thể tỉnh ngộ được hơi hơi á"
- "Cậu nên dành thời gian để đi nghe ảnh chia sẻ cuộc sống nhiều hơn đi, riêng tớ là tuần nào tớ cũng đi hết á, đi để nhận ra nhiều điều, dù cậu giỏi trên sách vở cỡ nào, cũng không bằng người có trải nghiệm thực tế nhiều được"
- "Vậy bây giờ tớ nên lựa chọn thế nào đây, tớ cũng cần chọn cho mình một con đường đi nữa"
- "À cậu có đọc qua chuyện "Nhìn lại chuyện tương lai" chưa?"
- "Chưa á"
- "Đọc đi cậu sẽ nhận ra được nhiều điều"
Rồi H lên mạng tìm kiếm câu chuyện "Nhìn lại chuyện tương lai" (Độc giả cũng có thể lên mạng đọc câu chuyện này, chuyện của Nguyễn Minh Ngọc). Sau 30p đọc và ngẫm nghĩ, cậu nghĩ mình phải tự viết lên câu chuyện của mình thôi, trở thành một con người tự do, không bị ràng buộc như An trong chuyện vậy. H quay lại nhắn với người bạn vừa trao đổi ban nãy:
- "Tớ đọc xong rồi, cậu đoán xem tớ chọn ai?"
- "An đúng không?"
- "Đúng rồi"
- "Ngày đấy tớ cũng chọn An, và giờ tớ thấy hướng đi của mình đang đúng. Chúc cậu thành công với điều mình lựa chọn"
- "Cảm ơn cậu nhiều nha"
- "Nếu được, cậu có thể mua sách "Dạy con làm giàu" để đọc, tuy hơi nhiều tập nhưng rất hữu ích đó"
- "Oki cậu"
Từ ngày hôm ấy, H đã không còn mặn mà với chuyện học hành nữa, cậu cứ chăm chăm vào những cuốn sách triết lí mà quên mất rằng sách kiến thức cũng là một thứ rất quan trọng. Mặc dù, bất kì sách nào khi được viết ra cũng là những trải nghiệm, kinh nghiệm mà người đi trước muốn truyền đạt cho thế hệ sau, có thể những cuốn sách lí thuyết khô khan không hấp dẫn bằng những lời văn vẻ của những cuốn sách triết lí nhưng chắc chắn là những thứ trong những cuốn sách ấy không hề sai cho dù trải qua bao nhiêu thế kỉ đi nữa, bởi lẽ chính nó cũng đã trải qua vài thế kỉ để tìm ra và kiểm chứng rồi, nó là công sức của rất nhiều những bậc anh tài trong lịch sử. Trước đó có thể H đã biết những điều này, nhưng giờ đây thế giới quan trong cậu đã thay đổi và con người của cậu cũng bắt đầu thay đổi. L đã nhận thấy điều đó từ sớm, sau Tết trở lại trường là lúc L thấy H đã thay đổi rất nhiều, từ thái độ, cử chỉ với cậu, không còn thân thiết như trước nữa. Tuy hơi buồn nhưng cậu vẫn cố gắng nói chuyện với H, có lần H bảo:
- "Những kiến thức này t không biết là học vào để làm gì nữa, cũng chả áp dụng được gì"
- "Đến một lúc nào đó sẽ áp dụng được thôi"
- "Là khi nào? Thực tế lên đi bạn à. T không biết m với T cứ tối ngày đâm đầu vào học mấy cái này để làm gì cơ chứ, để được điểm cao hay gì, sau này ra đời cũng có ai cần đâu"
- "Nhưng mà không có kiến thức cũng đâu làm được gì?"
- "Biết là vậy nhưng học như thế thì khác gì một con gà công nghiệp không? Ăn và bị lùa học"
L cũng không biết nói gì thêm, hai người cũng dần im lặng kể từ lúc đấy.
Kết thúc học kì I, H nộp đơn xin ra khỏi lớp đang học và chuyển qua lớp thường để có nhiều thời gian tham gia hoạt động nhóm hơn, sự quả quyết ấy khiến T và L cũng rất bất ngờ. Lúc đấy, L mới tâm sự với T:
- "H bây giờ khác quá m ạ, quan điểm của nó bị làm sao ấy, tự nhiên out lớp luôn"
- "Chắc bên ngoài có anh nào đẹp trai hơn đang chờ nên đi thôi" (T cũng biết L thích H)
- "Đâu, làm gì có"
- "Tỉnh ngộ đi em trai à, cái đó gọi là cuộc sống đấy"
- "Chắc nó áp lực học hành á, dạo gần đây thấy nó bảo không muốn học"
- "Thôi, cái thằng vừa simp lỏd vừa wibu như m t biết thừa ra đấy"
- "Ủa cái gì? T nói thật, nó lạ lắm"
- "Thôi để nó đi đi, biết đâu người ta có dự định khác. Còn m là dự bị"
Từ đấy, T với L rất ít khi gặp được H, có thể là do H cúp học quá nhiều, và nếu như có gặp H cũng không quan tâm họ lắm, chỉ buông đôi câu chào rồi nhẹ nhàng đi qua.
T và L tiếp tục phấn đấu học tập. Sắp tới có kì thi Olympic Toán học, trường tổ chức chọn đội tuyển, T quyết tâm rất lớn để được lọt vào đội tuyển, còn L thì vướng chuyện gia đình nên có lẽ không thi được. Có lẽ, L sắp phải đi xa........
TO BE CONTINUE