- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
Xảo Tuệ ngồi trên gi.ường cúi đầu cắt quần áo, ta ngồi ở bên nghiêng người qua nhìn hồi lâu nói:” Ngươi từ đâu tìm đến nhiều quần áo trẻ em dùng rồi như thế. Quá lãng phí mấy thứ này, quần áo đang nguyên vẹn lại bị cắt thành từng mảnh nhỏ.” Xảo Tuệ ngừng tay , nói:” Là cố ý nhờ Cao công công hỗ trợ tìm đến, Đây là quần áo của tròn một trăm nhà có đứâ nhỏ khoẻ mạnh. Muốn làm cho tiểu cách cách một bộ ” Quần áo trăm nhà”.”
Ta lắc đầu cười, Xảo Tuệ nói:” Tiểu thư chưa từng nghe qua ” Mặc quần áo trăm nhà, sống thọ bảy mươi bảy” sao? ta cố ý dặn tìm nhiều nhà của mấy họ ” Lưu” “Trần ” Trình “, mượn nhiều chút may mắn của ” Lưu” ,”Trầm”, “Thành” để bảo hộ tiểu cách cách.” Xảo Tuệ cầm lấy một bộ quần áo xanh ngọc vừa cắt vừa nói ” đứa nhỏ dễ bị giật mình nhất , “Lam” nghe gần giống “Lan”( ngăn cản), có lẽ sẽ ngăn cản được những thứ không tốt.”
Ta chăm chú nhìn Xảo Tuệ bận rộn, ngạch nương của Nhược Hi bởi vì sinh Nhược Hi rồi ốm bệnh qua đời, tỷ tỷ vì sợ hãi quá độ không chỉ không giữ được đứa nhỏ, chính mình cũng nuôi mầm bệnh. Mà Xảo Tuệ lại là người đều đã chứng kiến mọi việc xảy ra, vì thế bóng ma tâm lý trong nàng vô cùng lớn, nàng đem tình yêu cùng lo lắng cho đứa bẻ kia của tỷ tỷ truyền hết cho đứa nhỏ của ta, mượn phương thức này ngăn trở lo lắng của chính mình. Vốn muốn bảo nàng không nên phí công làm mấy thứ này,nhưng hiểu ra suy tư của nàng, thôi thì tuỳ nàng đi!
Thừa Hoan từ bên ngoài chạy sầm sập vào, đá giầy rồi nhảy vội lên gi.ường, Xảo Tuệ la :” Cách cách của ta ơi, người từ từ một chút chứ, làm xáo trộn hết mấy mảnh vải của ta rồi.” Thừa Hoan cười hì hì tựa vào bên ta hỏi:” Làm quần áo cho đệ đệ ạ?” Ta cười gật đầu.
Thừa Hoan nhìn mấy mảnh vải sặc sỡ trong tay Xảo Tuệ, tỏ ra thích thú, muốn tới gần nhìn cho kỹ. Ta giữ nàng lại nói:” Ngồi yên một lát, ta có lời muốn hỏi con.” Nói xong kêu Xảo Tuệ một tiếng, nháy mắt với nàng. Xảo Tuệ vội buông kéo xuống, bước xuống gi.ường ra canh ở ngoài rèm.
” Bài nhạc mấy hôm trước là ai giúp con chọn?” Thừa Hoan nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu nói:” Chính là con tự chọn đó!” Ta gõ trán nàng, nói:” Bản lĩnh nói sạo của của con là ta dạy đó, còn đinh giả bộ trước mặt ta nữa sao?” Nàng cười “haha” ” Con đang xem có thể lừa được cô cô hay. không, nếu lừa được cô cô, thì ai cũng có thể gạt được rồi.”
Ta cười nói:” Con cùng đừng quên, câu quan trọng nhất mà ta đã nói với con, càng phải từ người không lừa ai bao gìơ đến khi thực sự lừa người mới có thể nói dối thấu trời. Nói dối nhiều, dù có làm trò nữa, cũng không ai tin đâu. Con hiện tại còn dựa vào tuổi nhỏ, mọi người đều cho là con ngây thơ hồn nhiên. Hơn nữa, ta chỉ kêu con đi lấy lòng Hoàng hậu và quý phi, cũng không bảo con giả dối lừa gạt.” Thừa Hoan cười hì hì nói:” Con biết mà, con cũng rất ít nói dối mà.”
Ta hỏi:” Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thừa Hoan nói:” Tiểu cung nữ Nhuế Nhi hầu hạ con giúp con chọn đó. Nàng nói trừ cô cô ra không thể để bất kỳ ai biết, bằng không nàng khẳng định sẽ chết.” Ta nhíu mày nói ” Sao con lại để cung nữ bên người điều khiển như vậy? Lẽ nào đạo lý trước kia ta nói cho con đều là vứt đi sao?” Thừa Hoan nói:” Nhuế Nhi bảo đảm với con là khúc nhạc ấy cô cô nhất định thích nghe. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không trách con.” Ta hỏi:” Nàng còn nói gì nữa ?” Thừa Hoan nói:” Nàng nói: nếu như cô cô hỏi, cứ nói:” Chỉ cần bằng lòng dứt bỏ, nhị thất nhất định sẽ làm theo mong muốn“
Ta dường như đã hiểu được vì sao Dận Chân nghiêm khắc với thái giám cung nữ như vậy. Phạt nặng răn đe rồi thanh lọc đến như vậy, bên người Thừa Hoan cũng còn có người của bọn họ, với Dận Chân mà nói, những người này đều là nguy hiểm tiềm ẩn, không dùng thủ đoạn khác thường, thì khó mà trấn áp được bọn họ. Hoàng cung vốn là nơi tàn khốc, một khi đã bị cuốn vào chuyện tranh giành quỳên lợi thì chuyện tàn khốc càng nhiều, các triều đại cũng đều trải qua tình huống tương tự, cũng không phải chỉ có mình Dận Chân là như thế. Nhưng nghĩ đến Ngọc Đàn, thì không thể kìm được cơn đau, việc không liên quan đến mình, lý trí đều có thể hiểu rõ, nhưng khi là người thân liên quan đến mình, thì khó mà có thể tiếp nhận được.
Ta ngây người một hồi, nhìn chằm chằm Thừa Hoan nghiêm túc nói :” Nhớ kỹ, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chưa hề!” Thừa Hoan nghiêm trang gật đầu. Ta nghĩ rồi nói: “Tìm một sai lầm rồi đem Nhuế Nhi đẩy ra ngoài đi, biếm đi làm việc nặng, quét rác, giặt quần áo đều được.” Thừa Hoan hỏi:” Tại sao ạ? Con rât thích nàng mà.” Ta nói. ” Chính vì thích, nên mới làm như thế, Không còn giá trị để lợi dụng, nàng mới có thể yên ổn đến lúc ra cung.” Thừa Hoan nửa hiểu nửa không nhưng cũng gật đầu.
Sau một hồi lâu, lòng mới dần bình ổn lại, gọi Xảo Tuệ tiến vào. Xảo Tuệ tiếp tục làm quần áo, Thừa Hoan ở bên cũng tìm kéo đến, cắt tới cắt lui nghịch phá Xảo Tuệ, Xảo Tuệ vừa tức vừa cười, nhanh chóng đem đồ đã cắt xong dấu vội đi, lại hấp tấp gom vội chỗ quần áo đã cắt cất đi, khiến cho Thừa Hoan ở bên cạnh không còn làm được gì. Ta thấy hai nàng giằng qua giật lại, ở bên cười xem trò vui. Ta nhẹ nhàng xoa nhẹ vùng bụng còn chưa có bất cứ thay đổi, từ tận đáy lòng bắt đầu mong chờ một tiểu cô nương sinh ra , và sau đó chúng ta cũng sẽ sống một cuộc sống vui vẻ như thế.
Cao Vô Dung ở bên ngoài rèm kêu lên :” Cô cô!” Xảo Tuệ lập tức xuống gi.ường, đứng ở bên cạnh, ta ngồi thẳng người dậy, nói:” Vào đi!” Cao Vô Dung tiến đến hướng về phía Thừa Hoan thỉnh an, hành lễ với ta , sau đó hai tay nâng tờ đơn ra nói:” Đây là Hoàng thượng mệnh cho nô tài đưa cô cô ạ.” Ta thờ ơ hỏi:” Cái gì vậy?” Cao Vô Dung đáp:” Nô tài không biết.”
Ta nhíu mày nhìn hắn không động đậy, Xảo Tuệ bước tới, cầm nhét vào trong tay ta. Cao Vô Dung cảm kích nhìn Xảo Tuệ, rồi hành lễ cáo lui với ta và Thừa Hoan. Xảo Tuệ bỏ giầy, ngồi lên gi.ường. vừa nói:” Mặc kệ chuyện gì, cứ xem đi đã, Hơn nữa, dù cho ngài ấy có yêu người sủng người, cũng vẫn là Hoàng thượng. tiểu thư sao lại có thể ở trước mặt kẻ dưới làm Hoàng thượng mất mặt như thế chứ?” Ta im lặng, cưởi mỉa nói:” Ngươi nói đúng, ta thực ra vẫn đang dựa vào sủng ái của hắn.”
Nói xong, mở tờ đơn trong tay ra nhìn, vừa mới lướt qua, liền lập tức ném lên bàn, Xảo Tuệ hỏi:” Sao thế?” Ta lãnh đạm nói:”"Hoàng thượng nghĩ đến mấy cái phong hào, bảo ta chọn một cái.” Xảo Tuệ trầm mặc rồi nói:” Tiểu thư việc này không kéo dài được…” Ta cắt đứt lời Xảo Tuệ, nhìn Thừa Hoan nói:” Con thích nghịch kim chỉ như vậy, lúc nào đó tìm cho con người dạy thêu thùa đi.” Thừa Hoan đang cúi đầu may vá một bó vải, lắc đầu nói:” Con không cần học đâu! Nghịch là một chuyện, để nó thành bài tập phải làm lại là một chuyện .”
Xảo Tuệ ở bên muốn nói lại thôi, thấy ta cứ mải nói cùng THừa Hoan,khẽ thở dài, tiếp tục cầm kim chỉ bắt đầu may quần áo.
—-
Cao Vô Dung tới ba bốn lần hỏi ta câu trả lời, Xảo Tuệ mỗi lần đều phải giúp ta nói lấy lệ:”Còn chưa nghĩ kỹ, đợi thêm mấy ngày nữa.” Hắn vừa đi, Xảo Tuệ lại thống thiết khuyên bảo, nói từ đứa nhỏ đến a ma ta, ngạch nương đã mất của ta, cuối cùng lại còn đem tỷ tỷ nói ra. Ta chỉ có thể đồng ý với nàng ta sẽ xem kỹ, Sau đó thì vẫn luôn kháng cự lại, chần chừ không muốn nhìn, trong lòng nghĩ đến có phong hào này có nghĩa là từ nay về sau ta sẽ vĩnh viện cùng với Tử Cấm thành buộc lại một chỗ, Tuy rằng biết đây là tất nhiên, nhưng tâm lý vẫn không tiếp nhận nổi.
Xảo Tuệ ngồi ở bên gi.ường cả buổi vẫn không nhúc nhích, ta lay nàng mấy lần, nàng cũng không đáp lại. Ta đặt quyển sách trên tay xuống, nói:” Đừng không vui thế nữa, đem qua đây đi, gìơ ta xem được chưa.” Xảo Tuệ vẫn ngồi im không động đậy.
Ta lắc đầu cười, Xảo Tuệ nói:” Tiểu thư chưa từng nghe qua ” Mặc quần áo trăm nhà, sống thọ bảy mươi bảy” sao? ta cố ý dặn tìm nhiều nhà của mấy họ ” Lưu” “Trần ” Trình “, mượn nhiều chút may mắn của ” Lưu” ,”Trầm”, “Thành” để bảo hộ tiểu cách cách.” Xảo Tuệ cầm lấy một bộ quần áo xanh ngọc vừa cắt vừa nói ” đứa nhỏ dễ bị giật mình nhất , “Lam” nghe gần giống “Lan”( ngăn cản), có lẽ sẽ ngăn cản được những thứ không tốt.”
Ta chăm chú nhìn Xảo Tuệ bận rộn, ngạch nương của Nhược Hi bởi vì sinh Nhược Hi rồi ốm bệnh qua đời, tỷ tỷ vì sợ hãi quá độ không chỉ không giữ được đứa nhỏ, chính mình cũng nuôi mầm bệnh. Mà Xảo Tuệ lại là người đều đã chứng kiến mọi việc xảy ra, vì thế bóng ma tâm lý trong nàng vô cùng lớn, nàng đem tình yêu cùng lo lắng cho đứa bẻ kia của tỷ tỷ truyền hết cho đứa nhỏ của ta, mượn phương thức này ngăn trở lo lắng của chính mình. Vốn muốn bảo nàng không nên phí công làm mấy thứ này,nhưng hiểu ra suy tư của nàng, thôi thì tuỳ nàng đi!
Thừa Hoan từ bên ngoài chạy sầm sập vào, đá giầy rồi nhảy vội lên gi.ường, Xảo Tuệ la :” Cách cách của ta ơi, người từ từ một chút chứ, làm xáo trộn hết mấy mảnh vải của ta rồi.” Thừa Hoan cười hì hì tựa vào bên ta hỏi:” Làm quần áo cho đệ đệ ạ?” Ta cười gật đầu.
Thừa Hoan nhìn mấy mảnh vải sặc sỡ trong tay Xảo Tuệ, tỏ ra thích thú, muốn tới gần nhìn cho kỹ. Ta giữ nàng lại nói:” Ngồi yên một lát, ta có lời muốn hỏi con.” Nói xong kêu Xảo Tuệ một tiếng, nháy mắt với nàng. Xảo Tuệ vội buông kéo xuống, bước xuống gi.ường ra canh ở ngoài rèm.
” Bài nhạc mấy hôm trước là ai giúp con chọn?” Thừa Hoan nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu nói:” Chính là con tự chọn đó!” Ta gõ trán nàng, nói:” Bản lĩnh nói sạo của của con là ta dạy đó, còn đinh giả bộ trước mặt ta nữa sao?” Nàng cười “haha” ” Con đang xem có thể lừa được cô cô hay. không, nếu lừa được cô cô, thì ai cũng có thể gạt được rồi.”
Ta cười nói:” Con cùng đừng quên, câu quan trọng nhất mà ta đã nói với con, càng phải từ người không lừa ai bao gìơ đến khi thực sự lừa người mới có thể nói dối thấu trời. Nói dối nhiều, dù có làm trò nữa, cũng không ai tin đâu. Con hiện tại còn dựa vào tuổi nhỏ, mọi người đều cho là con ngây thơ hồn nhiên. Hơn nữa, ta chỉ kêu con đi lấy lòng Hoàng hậu và quý phi, cũng không bảo con giả dối lừa gạt.” Thừa Hoan cười hì hì nói:” Con biết mà, con cũng rất ít nói dối mà.”
Ta hỏi:” Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thừa Hoan nói:” Tiểu cung nữ Nhuế Nhi hầu hạ con giúp con chọn đó. Nàng nói trừ cô cô ra không thể để bất kỳ ai biết, bằng không nàng khẳng định sẽ chết.” Ta nhíu mày nói ” Sao con lại để cung nữ bên người điều khiển như vậy? Lẽ nào đạo lý trước kia ta nói cho con đều là vứt đi sao?” Thừa Hoan nói:” Nhuế Nhi bảo đảm với con là khúc nhạc ấy cô cô nhất định thích nghe. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không trách con.” Ta hỏi:” Nàng còn nói gì nữa ?” Thừa Hoan nói:” Nàng nói: nếu như cô cô hỏi, cứ nói:” Chỉ cần bằng lòng dứt bỏ, nhị thất nhất định sẽ làm theo mong muốn“
Ta dường như đã hiểu được vì sao Dận Chân nghiêm khắc với thái giám cung nữ như vậy. Phạt nặng răn đe rồi thanh lọc đến như vậy, bên người Thừa Hoan cũng còn có người của bọn họ, với Dận Chân mà nói, những người này đều là nguy hiểm tiềm ẩn, không dùng thủ đoạn khác thường, thì khó mà trấn áp được bọn họ. Hoàng cung vốn là nơi tàn khốc, một khi đã bị cuốn vào chuyện tranh giành quỳên lợi thì chuyện tàn khốc càng nhiều, các triều đại cũng đều trải qua tình huống tương tự, cũng không phải chỉ có mình Dận Chân là như thế. Nhưng nghĩ đến Ngọc Đàn, thì không thể kìm được cơn đau, việc không liên quan đến mình, lý trí đều có thể hiểu rõ, nhưng khi là người thân liên quan đến mình, thì khó mà có thể tiếp nhận được.
Ta ngây người một hồi, nhìn chằm chằm Thừa Hoan nghiêm túc nói :” Nhớ kỹ, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chưa hề!” Thừa Hoan nghiêm trang gật đầu. Ta nghĩ rồi nói: “Tìm một sai lầm rồi đem Nhuế Nhi đẩy ra ngoài đi, biếm đi làm việc nặng, quét rác, giặt quần áo đều được.” Thừa Hoan hỏi:” Tại sao ạ? Con rât thích nàng mà.” Ta nói. ” Chính vì thích, nên mới làm như thế, Không còn giá trị để lợi dụng, nàng mới có thể yên ổn đến lúc ra cung.” Thừa Hoan nửa hiểu nửa không nhưng cũng gật đầu.
Sau một hồi lâu, lòng mới dần bình ổn lại, gọi Xảo Tuệ tiến vào. Xảo Tuệ tiếp tục làm quần áo, Thừa Hoan ở bên cũng tìm kéo đến, cắt tới cắt lui nghịch phá Xảo Tuệ, Xảo Tuệ vừa tức vừa cười, nhanh chóng đem đồ đã cắt xong dấu vội đi, lại hấp tấp gom vội chỗ quần áo đã cắt cất đi, khiến cho Thừa Hoan ở bên cạnh không còn làm được gì. Ta thấy hai nàng giằng qua giật lại, ở bên cười xem trò vui. Ta nhẹ nhàng xoa nhẹ vùng bụng còn chưa có bất cứ thay đổi, từ tận đáy lòng bắt đầu mong chờ một tiểu cô nương sinh ra , và sau đó chúng ta cũng sẽ sống một cuộc sống vui vẻ như thế.
Cao Vô Dung ở bên ngoài rèm kêu lên :” Cô cô!” Xảo Tuệ lập tức xuống gi.ường, đứng ở bên cạnh, ta ngồi thẳng người dậy, nói:” Vào đi!” Cao Vô Dung tiến đến hướng về phía Thừa Hoan thỉnh an, hành lễ với ta , sau đó hai tay nâng tờ đơn ra nói:” Đây là Hoàng thượng mệnh cho nô tài đưa cô cô ạ.” Ta thờ ơ hỏi:” Cái gì vậy?” Cao Vô Dung đáp:” Nô tài không biết.”
Ta nhíu mày nhìn hắn không động đậy, Xảo Tuệ bước tới, cầm nhét vào trong tay ta. Cao Vô Dung cảm kích nhìn Xảo Tuệ, rồi hành lễ cáo lui với ta và Thừa Hoan. Xảo Tuệ bỏ giầy, ngồi lên gi.ường. vừa nói:” Mặc kệ chuyện gì, cứ xem đi đã, Hơn nữa, dù cho ngài ấy có yêu người sủng người, cũng vẫn là Hoàng thượng. tiểu thư sao lại có thể ở trước mặt kẻ dưới làm Hoàng thượng mất mặt như thế chứ?” Ta im lặng, cưởi mỉa nói:” Ngươi nói đúng, ta thực ra vẫn đang dựa vào sủng ái của hắn.”
Nói xong, mở tờ đơn trong tay ra nhìn, vừa mới lướt qua, liền lập tức ném lên bàn, Xảo Tuệ hỏi:” Sao thế?” Ta lãnh đạm nói:”"Hoàng thượng nghĩ đến mấy cái phong hào, bảo ta chọn một cái.” Xảo Tuệ trầm mặc rồi nói:” Tiểu thư việc này không kéo dài được…” Ta cắt đứt lời Xảo Tuệ, nhìn Thừa Hoan nói:” Con thích nghịch kim chỉ như vậy, lúc nào đó tìm cho con người dạy thêu thùa đi.” Thừa Hoan đang cúi đầu may vá một bó vải, lắc đầu nói:” Con không cần học đâu! Nghịch là một chuyện, để nó thành bài tập phải làm lại là một chuyện .”
Xảo Tuệ ở bên muốn nói lại thôi, thấy ta cứ mải nói cùng THừa Hoan,khẽ thở dài, tiếp tục cầm kim chỉ bắt đầu may quần áo.
—-
Cao Vô Dung tới ba bốn lần hỏi ta câu trả lời, Xảo Tuệ mỗi lần đều phải giúp ta nói lấy lệ:”Còn chưa nghĩ kỹ, đợi thêm mấy ngày nữa.” Hắn vừa đi, Xảo Tuệ lại thống thiết khuyên bảo, nói từ đứa nhỏ đến a ma ta, ngạch nương đã mất của ta, cuối cùng lại còn đem tỷ tỷ nói ra. Ta chỉ có thể đồng ý với nàng ta sẽ xem kỹ, Sau đó thì vẫn luôn kháng cự lại, chần chừ không muốn nhìn, trong lòng nghĩ đến có phong hào này có nghĩa là từ nay về sau ta sẽ vĩnh viện cùng với Tử Cấm thành buộc lại một chỗ, Tuy rằng biết đây là tất nhiên, nhưng tâm lý vẫn không tiếp nhận nổi.
Xảo Tuệ ngồi ở bên gi.ường cả buổi vẫn không nhúc nhích, ta lay nàng mấy lần, nàng cũng không đáp lại. Ta đặt quyển sách trên tay xuống, nói:” Đừng không vui thế nữa, đem qua đây đi, gìơ ta xem được chưa.” Xảo Tuệ vẫn ngồi im không động đậy.