Bất chợt, tôi yêu bạn.

tulalantronggio

Thành viên
Tham gia
8/4/2013
Bài viết
4
Bất chợt, tôi yêu bạn.​


Tác giả: Ginny.
Thể loại: tình cảm học đường.
Đánh giá độ tuổi: K+
Tình trạng: bắt đầu viết.
3392bb8b305bed1fca8186bac8eddbc4_54630276.gificon049.gif
Nguồn: Zing.forum
Nhân vật chính:
Huỳnh Khánh Chi
Phùng Anh Duy
Lời muốn nói:

Fiction "Bất chợt, tôi yêu bạn", viết về một cặp đôi-một cặp bài trùng. Đây là lần đầu tôi viết fic về tình cảm học đường.

Sẽ không có hoàng tử và lọ lem, vì tôi thích sự cân bằng giữa hai nhân vật chính. Thế nên các bạn thích mô-tip Hoàng tử-lọ lem, các bạn sẽ thất vọng khi đọc câu chuyện này, tuy nhiên hãy cứ thử xem sao biết đâu...

Và những ai ghét mary sue (nhân vật hoàn hảo), các bạn chắc cũng thất vọng về nhân vật của tôi vì chắc chắn họ sẽ là mary sue.

Bất chợt tôi yêu bạn viết về tình cảm học đường sẽ có những cuộc đối chọi về thành tích, những mối quan hệ bạn bè, ước mơ và quan trọng là quá trình hình thành nên tình yêu của “cặp đôi bài trùng”.

Không dám chắc là nó mang lại ý nghĩa vì mục đích viết ra là vì sở thích. Tôi thích viết, tôi thích một tình bạn khác giới khắc cốt ghi tâm, và sau đó lại tham lam muốn tình bạn đó tiến triển thành tình yêu.

Cho nên nếu hứng thú, chào mừng các bạn đến với: Bất chợt, tôi yêu bạn.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
CHAPTER 1:

- Tìm bên kia, nhanh lên. Một người đàn ông áo đen nhỏ thó phân phó cho hai người vệ sỹ cao lớn đứng ngay cạnh mình.

- Vâng ạ. Hai anh vệ sỹ trẻ gật đầu và vội vàng chạy ngay qua phía bên kia đường hỗ trợ.

Người đàn ông nhỏ con có vẻ như là sếp của mấy anh vệ sỹ gỡ chiếc kính đen trên mắt mình xuống, dùng khăn lau mồ hôi túa ra trên trán. Nếu không tìm ra thì chắc chắn sẽ rất thê thảm với James.

Trên con đường nhỏ, có hơn mười vệ sỹ đang loay hoay chạy qua, chạy lại đuổi bắt một cô gái. Hỗn cảnh xe cộ đậu ngang ngửa vì bị chặn đứng giữa đường, tiếng còi hú, tiếng chử.i thề va vào nhau trong không khí, náo loạn không thể tả. Mười mấy người đàn ông vẫn tiếp tục lật tung mọi ngóc ngách trong con phố nhỏ hòng tìm ra “con mồi lớn” của mình.

- Bên kia, bên kia. Một người đàn ông áo đen khác vung tay chỉ vào góc khuất phía sau toà nhà đối diện hô lớn.

Cả mười người áo đen quay đầu lại vội vàng chạy sang. Người nào cũng mồ hôi nhễ nhại.

Đùa! Không thể để tuột được, nếu không chắc chắn quản lý James sẽ sa thải hết tất cả bọn họ.

- Khỉ thật! cô gái đội mũ lưỡi trai màu đỏ nhăn mặt cau có rồi quay đầu chạy vụt ra khỏi chỗ mà mình đang nấp. Mái tóc xoăn nhẹ thả xoã ra tung bay trong gió như trêu ngươi những người phía sau.

- Đuổi theo nhanh lên!

- Còn lâu! Cô bé đó ngoảnh đầu ra sau thè lưỡi rồi lỉnh mất ngay sau làn xe đông đúc ở con đường kế bên. Còn mười mấy người vệ sỹ lại tiếp tục công việc tìm kiếm cho dù “con mồi” của họ đã lỉnh khá xa.



- Vâng ạ, cô ấy đã trốn thoát trồi thưa ngài, xin ngài thứ tội. Ông sếp nhỏ cung kính vâng dạ vào điện thoại, đầu cúi thấp xuống như hành động nhận lỗi cho dù đối phương chắc chắn chẳng bao giờ nhìn thấy.

10 phút sau

Keet!!!

Tiếng phanh xe rít dài ngay bên lề đường. Năm chiếc xe BMW đen đậu ngay sau một chiếc
Mercedes màu nâu đỏ sang trọng thành một hàng bên lề đường. Mười vệ sỹ lúc nãy xếp thành hàng thẳng hai bên cẩn thận cúi chào.

Người đàn ông nhỏ thó mặc áo đen vội vàng chạy qua mở cửa, một người đàn ông cao lớn mang kính gọng bạc từ trong xe bước ra. Khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, cùng chiếc cằm nhọn càng tôn thêm nét tôn nghiêm ở anh ta, chỉ cần nhìn vào sẽ dễ dàng nhận ra ngay người này không dễ gì mà gây vào.

Người đàn ông nhỏ vội cúi thấp người xuống -Ngài James, xin thứ lỗi chúng tôi lại để tuột mất tiểu thư rồi ạ.

Người đàn ông tên James khoát tay -Thôi bỏ đi chỉ với mấy người làm sao đấu lại được tiểu thư. Để cô ấy có thêm thời gian chia tay với bạn của mình.

- Vâng ạ. Người đàn ông thở ra một hơi, có ngài ấy ở đây thì tiểu thư sớm muộn gì cũng về thôi.

__o0o__​


Bao vây chỗ này cho tôi, không để sót một ngóc ngách nào. Người đàn ông có “chiều cao và cân nặng hạn chế” hạ nhỏ tiếng phân phó. Ngay lập tức hơn hai mươi vệ sĩ tản ra ẩn nấp khắp nơi xung quanh căn nhà nhỏ.

Trời bây giờ đã tối, từ trong nhà sẽ không biết được động thái ở bên ngoài. Ngôi nhà nhỏ màu mỡ gà có ánh đèn hắt ra, bên trong phòng khách ba đứa trẻ đang vui vẻ trêu đùa với nhau. Tiếng cười khanh khách thỉnh thoảng lại rộ lên.

- Huỳnh Khánh Chi, tiểu thư có mười phút để ra đây…Người đàn ông uy nghiêm tên là James đột ngột nói lớn vọng vào phía trong nhà.

Tiếng cười đùa bên trong ngưng bặt. Qua ô cửa sổ, bọn trẻ đang nháo nhào chạy qua, chạy lại hốt hoảng.

Chín phút sau, cái đầu nhỏ của một bé trai ló ra.

- Ở đây không có ai là Huỳnh Khánh Chi cả. Mọi người nhầm nhà rồi.

Ngay lúc đó, Khánh Chi lẻn ra từ cửa sau, nó có ngờ đâu James lại ra tay vụ này, anh ta là “sát thủ” hàng đầu nhóm đại sát thủ mà chủ tịch Huỳnh-sông bố vĩ đại của nó mời về để canh chừng con bé, là đối thủ duy nhất mà Chi không đánh bại được trong mấy vụ bỏ trốn kiểu này. Ở cửa sổ bên đó Quỳnh đã giả cải trang thành nó để đánh lạc hướng, hi vọng là lão đó bị lừa lần này.

- Tiểu thư, cửa chính vẫn mở…

Khánh Chi giật mình thon thót, cái giọng nói có đánh chết nó cũng không quên này thì còn ai khác. Con bé quay đầu lại nhìn James cười một cái hết sức “đểu” rồi vụt chạy về phía lùm cây.

Chỉ là hai chữ không ngờ này ngày hôm nay cứ đeo mãi theo nó không dứt, ai ngờ đâu một đám vệ sĩ “nằm chết” từ đời nào trong bụi cây tự nhiên đứng phứt dậy lù lù cản đường, Khánh Chi nhanh chóng bị giữ lại.

- Thả tôi ra. Con bé trừng mắt ra lệnh giọng điệu tỏ vẻ hết sức cái mác tiểu thư đanh đá.

Đúng là đến chết vẫn còn cứng miệng. Nếu là hồi chiều gặp phải cảnh thế này thì bọn họ chắc chắn sẽ không rét mà run, nhưng mà giờ thì họ còn sợ quản lí James hơn. Tốt nhất vẫn là coi như không nhìn, không nghe, không thấy tiểu thư nói gì cứ thế mà xách thẳng cô ấy đến chỗ ngài Jame.

James cẩn thận đánh giá nó từ đầu tới chân, ánh mắt cứ xẹt qua xẹt lại như lần đầu tiên nhìn thấy con bé vậy.

- Tiểu thư gu ăn mặc của cô gần đây thật khác người.

Khánh Chi liếc mắt nhìn xuống. Chết tiệt! Con bé đang mặc một cái áo sơ mi cũ với một cái quần mà cái ống chân của nó loe rộng ra đến mức thể nhét thêm cả một cái đầu của James vào nữa. Phong cách quái dị, cổ lỗ sĩ này thì phải xuyên không về 10 năm trước may ra mới hợp mốt.

- Qúa khen rồi. Chi cười cười đáp lại.

- Cô cảm thấy đây là một lời khen? Anh ta nhếch môi cười châm biếm- Lập tức đưa tiểu thư về khách sạn.

Tên James chết tiệt, cứ lần nào dính đến ông chú này là lại hỏng việc.
Khánh Chi bị tống vào xe, nó biết điều ngồi yên không phản kháng, có “sát thủ” này ở đây, mọi phản kháng đều bất khả thi.

Hơn mười chiếc xe đen bóng theo sau một chiếc
Mercedes, lần lượt lăn bánh trên con hẻm nhỏ, con bé quay đầu nhìn lại phía sau, hai chị em Quỳnh đang đứng trước sân nhìn trân trối vào đoàn xe, cảnh tượng này chắc bọn họ mới thấy lần đầu.

Em trai của Quỳnh đột nhiên hét lớn:

- Chị Chi nhanh quay lại đây nhé.

Khánh Chi đưa tay vẫy vẫy thay cho lời tạm biệt với bọn họ, ở đằng sau hai chị em Quỳnh cũng vẫy tay chào nó. Ánh mắt nó vẫn dán vào màn kính phía sau mặc dù chiếc xe đã đưa cô đi khuất tầm nhìn, cảm giác tiếc nuối trào lên bên trong Chi. Chị em bọn họ đã chăm sóc con bé suốt một tháng này, hai người ban chân thành, phần kí ức này thực sự sẽ rất khó quên. Vẻ mặt Chi trầm ngâm khác hẳn với con bé quậy phá lúc nãy.

James liếc nhìn cô chủ. Con người của cô ấy nếu được tự do thì hay biết mấy.

Đoàn xe dừng lại ở trước một khách sạn khá lớn, chắc chắn là lớn nhất ở vùng tỉnh lẻ này rồi.

Cạch.

Cửa đột nhiên bật mở, Khánh Chi bất ngờ chui đầu ra khỏi xe.

Đang định thừa lúc James chú ý nghe điện thoại mà lén chuồn, không ngờ con bé đã nhanh nhưng phản xạ của anh ta lại còn nhanh hơn, rất nhanh túm lấy cổ chân nó, khiến Chi úp người, dán mặt vào lòng đường.

Thôi rồi, may mà không mặc váy.

- Thả ra… Con bé ngọ nguậy hét ầm lên. Bàn tay co lại thành nắm đấm, nếu không bị kìm thì mấy tên vệ sỹ này no đòn với nó.

Người đi hai bên đường tấp vào xem, con người mà, tính tọc mạch tò mò có sẵn rồi. Nay lại thấy chuyện lạ thì không thể không xem.

James nhướn mày nhìn cô mở miệng :

- Tiểu thư, nếu cô còn lộn xộn, tôi đành phải dùng biện pháp mạnh với cô.

Khánh Chi ngừng làm loạn, hai mắt trừng trừng nhìn Jame, chử.i thầm một câu “Ông chú già chết tiệt” rồi cụp mắt lại.

Bỏ đi! Còn kêu gào nữa không chừng lại bị đánh ngất rồi vác về cũng nên.

Đoàn vệ sỹ tiến vào khách sạn, nó lúc này không thèm la hét nữa nhưng mà cứ ngọ nguậy khiến hai vệ sỹ hai bên dở khóc dở cười. Nếu không phải ngài James ở đây chắc họ đã no đòn với cô chủ rồi.

Ở đại sảnh khách sạn, mọi người đều liếc mắt nhòm ngó, cảnh tượng li kì y như trên phim truyền hình vậy, một đoàn người áo đen và một cô bé nhếch nhác, mô- tip điển hình của quan hệ song phương chủ nợ cho vay nặng lãi và con nợ vay nặng lãi.
Một số người lắc đầu tiếc thay cho cô bé tội nghiệp, một số người tò mò đứng qua bên xem trò vui.

Khánh Chi ở phía sau tiếp tục trừng mắt ngó lom lom vào cái kẻ dẫn đầu cho đến khi lại tiếp tục bị tống thẳng vào một căn phòng.

Bực mình đá thêm vài cái vào cánh cửa phòng.

Con bé lê lết đến chỗ ghế trường kỷ ngồi sau khi đá mệt. Nới rộng cổ áo ra một chút, từ chiều tới giờ quay qua quay lại nhiều quá nên cảm thấy rất nóng. Ánh mắt nó quét qua căn phòng màu tím nhạt, khá tiện nghi, dừng lại một chút trên cánh cửa phòng tắm rồi lại nhìn qua người mình.

Bẩn thật, chẳng trách lão đó lại nhìn nó như nhìn kẻ mới từ vừa sao chổi đáp xuống cống thoát nước ở địa cầu.

A!

Cửa phòng hé mở, Khánh Chi ló đầu ra, ngón tay cái ngoắc ngoắc ý gọi một vệ sỹ lại gần.

- Tiểu thư, cô cần gì ạ. Một anh vệ sỹ đề phòng tiến lại gần cung kính.

-Anh… đi mua quần áo cho tôi. Khánh Chi kẻ cả ra lệnh.

-Nhưng… anh vệ sỹ do dự.

-Ngay bây giờ. Nó nhướn mày- Now.

Vệ sỹ khó xử liếc người cộng tác của mình một cái, cúi đầu chào nó rồi lủi thủi đi.

Rầm!

Cánh cửa sập vào khung cửa thật mạnh, con bé đang thể hiện triệt để cái phẩm chất đanh đá của mấy cô tiểu thư nhà giàu.

Hai phút, mười sáu giây sau.

Cạch. Cánh cửa bật mở ra lần nữa. Anh vệ sỹ còn lại canh gác bên ngoài toát mồ hôi hột.

- Anh kia, đi mua giày cho tôi. Khánh Chi tiếp tục ngoắc ngoắc vệ sỹ còn lại. Nhìn anh ta toát mồ hôi đến tội nghiệp.

Anh ta gãi đầu, định nói gì đó, con bé cau mặt.

-Vâng, thưa tiểu thư.

-Nhớ là cỡ ba bảy, giày thể thao màu trắng. Nó bồi thêm vào rồi đóng kín cửa.

Ba mươi giây sau.

Cái đầu nhỏ lại thò ra nghe ngóng. Nhanh chóng chuồn khỏi phòng, phải chọn cửa trước mà trốn, James khủng bố như thế chắc chắn đã phong toả hết rồi, chỉ còn cách nhờ đám đông mà thoát ra ngoài thôi. Con bé nấp tạm vào một bồn cây cảnh phía trong đại sảnh. Nửa đêm rồi nên khách sạn cũng khá vắng, lỉnh được ra khỏi đây cũng không phải dễ.

-Tiểu thư, lần này cô không đi cửa sau nữa sao. Giọng nói quen quen vang lên sau lưng.

Chi giật bắn người, quay phắt ra sau. Cái dáng người cao cao đập thẳng vào mắt nó, vì đang ngồi xổm dưới đất nên con bé phải ngước đầu nhìn lên, mặt của James đang cười... cười hết sức "đểu".

Xong phim!

Lần này thì hết thoát.

Khánh Chi máy móc đứng dậy, mặt hầm hầm đi thẳng về phòng.

 
CHAPTER 1 (tt):


Cạch. Cửa lại mở ra.


James vào phòng, theo sau anh ta là hai người nữa, hai người đó xách hai cái vali lớn.


Khánh Chi vừa tắm xong lười biếng gác chân lên bàn xem tivi, đầu con bé ngoảnh ra sau ngó một cái rồi lại dán mắt vào màn hình tivi.


- Bắt đầu đi. - James phân phó cho hai người nọ rồi đi ra khỏi phòng. Chắc là chuyên gia tạo mẫu tóc và thời trang. Nhạy thật, mới đó đã gọi bọn họ đến đây rồi.


Con bé bây giờ chẳng thèm chống đối nữa, để mặc kệ hai người kia làm gì thì làm. James sẽ chẳng đời nào để Chi quay về với bộ dạng như IT về huyện này đâu, sĩ diện của ba con bé sẽ tiêu tùng theo từng centimet quần áo trên người nó.


Sau một đêm để cho người ta xoay qua xoay lại chỉnh mình, giờ bộ dạng của nó rất ư là thê thảm, mặt mày phờ phạc, hai con măt thâm quầng đen thui đã được đánh phấn che đi vì thực sự rất có tiềm năng đi doạ ma người ta. Hai hàng vệ sĩ hùng hậu lại áp tải Khánh Chi ra xe.


Người bên ngoài đại sảnh không giấu được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, lần đầu tiên họ lại nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng thế này. Con bé lướt qua hàng vệ sỹ đánh giá một lát, tối hôm qua chắc ba nó đã điều động thêm. Số vệ sỹ hôm nay chỉ nhìn thôi đã biết gấp đôi chiều hôm qua. Đi đâu mà cũng làm ầm ĩ lên kiểu này chắc chắn có ngày gặp thổ phỉ thật.


Những người có mặt ở đại sảnh tối hôm qua mới càng ngạc nhiên hơn, đây chẳng phải là cô gái nhếch nhác lúc tối sao? Cứ tưởng là con nợ khổng lồ của đoàn người này, không ngờ hôm nay lại rực rỡ, sang trọng như thế. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ dài quá vai một chút xoã tự nhiên, khuôn mặt khả ái, dáng người cao dong dỏng, rất chuẩn, rõ ràng là một tiểu thư con nhà giàu. Ai nấy đều há hốc mồm, nhìn theo cả đoàn người, vệ sĩ nhiều thế này, còn hơn cả chủ tịch nước nữa. Rốt cuộc cô gái này là ai mà được bảo vệ kĩ như thế?


Hành trình trở về cũng không lâu lắm. Lúc đầu bỏ trốn, Chi cố ý chọn một thành phố lân cận, càng gần thì khả năng bị chú ý càng giảm, chỉ không ngờ là một tháng vẫn bị phát hiện và bị lôi cổ về nhà.


Căn biệt thự sang trọng xuất hiện trước mắt, vẫn một màu tro xám nhẹ phủ lên, không tối không sáng, nhưng tôn lên sự sang trọng cho căn biệt thự. Nó không lớn nhưng khu vườn thì rất rộng, tổng quan giống như một hệ sinh thái thu nhỏ vậy. Đẹp và lãng mạn như chính con người của mẹ con bé, đó là lí do vì sao Khánh Chi không có cảm giác lạnh lẽo khi ở đây ngay cả lúc vừa từ Mỹ về.


Lần này chắc phải nói chuyện nghiêm túc với ông ấy. Khánh chi đi thẳng lên phòng, quản gia ở bên dưới kính cẩn truyền đạt với nó là chiều tối ba sẽ về. Ừ tối thì tối, giải quyết nghiêm túc một chút.


_o0o_​


- Con gái, lâu rồi không gặp, ba rất nhớ con đấy. - Huỳnh tiên sinh đáng kính cười cười dễ thương nhìn con bé.


- Ba không phải xoắn con, vào chủ đề chính đi. - Khánh Chi nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt thanh tú tỏ vẻ hững hờ.


Chẳng hề thấy khó chịu với thái độ ngang ngược của con gái mình, ông Huỳnh còn tô thêm cái vẻ đáng thương lên khuôn mặt "đã gần đất xa trời" của mình, tự nhiên cứ như chuyện này thường xuyên xảy ra vậy:


- Con nỡ đối xử với ba như thế hả!


- Con lên phòng đây. - Con bé toan đứng dậy. Mấy cái màn này từ khi ở Mỹ về nó đã xem không biết bao nhiều lần, xem đến muốn buồn nôn ra đấy.


- Được rồi, không đùa nữa, con ngồi xuống đi. Bên kia đã xác định thời gian, hai tháng nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn và tiếp tục du học, chờ ba năm nữa đủ 18 tuổi hai đứa sẽ...


- Ngừng. - Khánh Chi giơ hai tay lên - Con không nói là sẽ đồng ý.


Ông Huỳnh dở khóc dở cười với con gái mình:


- Thôi nào con gái, chuyện này do mẹ con quyết định và ba tin con sẽ không hối hận về giao ước này.


Chi nhìn ba mình...


Đã từng có lúc con bé hỏi ba mình, mẹ và nó thì ông ấy yêu ai hơn. Ba đã chẳng cần suy nghĩ mà nói "Trên đời này người ba yêu nhất là Khánh Chi... nhưng có một người ba mãi mãi yêu hơn con này lại chẳng còn trên đời này nữa."


Con bé biết, đó chính là người mẹ đã quá cố của nó và bây giờ ông ấy lại dùng người quan trọng nhất với mình để ép buộc nó.


Khánh Chi buông thõng tay xuống. Ông ấy vẫn thế, luôn biết con bé trước nay rất yêu mẹ, luôn luôn biết cách làm nó phải dương cờ trắng đầu hàng.


- Con nghĩ ba sẽ khác với những người đó. Ba năm...- Chi nhìn ba mình kiên định. - Cho con ba năm tự do bên ngoài, sau đó sẽ quay về ngoan ngoãn kết hôn.


- Không được...


Khánh Chi cướp lời:


- Ba không có lựa chọn thứ hai, ba biết tính con rồi đấy, nếu ép con con sẽ phá huỷ tất cả mọi thứ.


Trong ánh mắt đó ánh lên vẻ nguy hiểm. Ông Huỳnh trầm ngâm, môi trường đào tạo và cả gánh nặng trên vai dường như đã tôi luyện đứa con gái vừa bước vào ngưỡng tuổi mười sáu của ông như ngày hôm nay, đó là kết quả ông mong muốn.


10 năm, đã đủ rồi...Thời gian đó chắc nó đã chịu áp lực quá nặng rồi, lần này cho con gái tự do bay một lần để sau này cả ông và con bé sẽ không hối hận.


- Được. Nhưng có điều kiện, con phải đi học ở trường SANT.


Thoả thuận thành lập.


Con bé lười biếng dựa người vào sau ghế, gật đầu: - Bảo James phong toả hết tin tức giùm con, không để bất cứ một ai biết.


Ông Huỳnh có vẻ phân vân: - Thế sao được, mọi người đều biết con đã trở về. Với lại...


- Cứ nói là con trở lại Mỹ học tập tiếp đi.


- Được, nhưng mà con không muốn biết vị hôn phu của mình là ai sao? -Vẻ mặt ông hứng thú.


- Xin lỗi vì làm ba mất hứng nhưng bây giờ thì không. Nếu xong rồi thì con về phòng đây.


Khánh Chi dứt khoát đứng dậy đi ra, còn ở đây nữa không biết ba con bé sẽ lại diễn trò gì tiếp theo.



Ông Huỳnh nhấc điện thoại lên: - Nối máy với chủ tịch Phùng cho tôi.


Ginny.

 
CHAPTER 2: Quyết đấu.


Học viện SANT, hai tháng sau.


Lớp 10A1, giờ sinh hoạt cuối tuần.


- Chào các em. - Tiếng cô giáo cất lên phía tên bục giảng.


Hơn ba mươi học sinh trong lớp cùng đứng dậy đồng thanh.


- Chúng em chào cô ạ.


Khánh Chi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, thực ra thì con bé muốn đến trường mà chị em Quỳnh học hơn nhưng đây là điều kiện bắt buộc cho ba năm tự do của nó, chẳng cần nghĩ cũng biết trong này có bao nhiêu “phần tử” là người của ba con bé cài vào.


- Ai là Huỳnh Khánh Chi?


Chi hơi giật mình đứng dậy.


- Em ạ.


Cô giáo gật đầu với con bé: - Em ấy là người có điểm đầu vào cao nhất trong lớp. Và Phùng Anh Duy đứng vị trí thứ hai, bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu chọn một trong hai làm lớp trưởng.


Lớp trưởng sao?


Thật lạ là trước đây con bé cố gắng làm cho bản thân mờ nhạt bao nhiêu thì bây giờ lại càng có xu hướng nổi trội bấy nhiêu, các bạn ở đây bắt chuyện làm quen với nó rất nhiều. Suy nghĩ của các bạn ấy cũng rất đơn giản, chỉ là quý mến thì làm bạn, bạn bè càng nhiều thì càng vui.


Những đứa trẻ như Khánh Chi luôn mang gánh nặng trên vai, các bạn học ở đó của Chi cũng thế, ai cũng sống trong môi trường đầy toan tính, luôn phải đặt lợi ích của tập đoàn, của cả gia tộc lên đầu, tính toán chi tiết đến từng sai số nhỏ nhất. Từ nhỏ đã chịu sự đào tạo nghiêm khắc, tuổi thơ chỉ lướt qua với những bài giảng về kinh tế, những tham vọng ti tiện. Thực sự rất ngột ngạt và mệt mỏi.


Bất ngờ thay đổi thế này con bé vẫn chưa quen lắm.


Tuy mới vào học được một tuần nhưng bạn bè trong lớp tỏ ra rất quý nó, chắc do bản tính thẳng thắn, cách cư xử thoải mái và có lẽ cũng không ngoại trừ cái hậu tố “xinh đẹp, dễ thương” kèm theo nữa. Khánh Chi không đẹp sắc sảo nhưng lại có khuôn mặt khả ái, nước da trắng mịn, đôi mắt lớn, sống mũi cao và thẳng. Khuôn mặt con bé có nét đặc trưng của người phương Đông nhưng lại toát lên nét phóng khoáng của phương Tây. Dù là con trai hay con gái đều không thể ghét được.


Hơn nữa nó còn khá cao, gần một mét bảy mươi, hồi còn bên Mĩ chiều cao của Chi chẳng là gì so với mọi người, nhưng mà từ khi về đây con bé phải công nhận là mình cao, ít nhất là so với bạn bè cùng lứa và trong lớp cũng không có đứa con trai nào vượt qua nó. Đó cũng có thể coi là một điều đáng tự hào.


Con bé thấy Phùng Anh Duy bên dãy bàn bên kia đang nhìn mình, ánh mắt cậu ta lướt qua đánh giá và thoáng thấy sự hứng thú trong đó. Mái tóc nâu sẫm, màu cafe buồn man mác, cánh mũi thẳng, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào.


Đặc biệt nhất có lẽ là đôi mắt, đen ánh lên rất trầm, rất ấm áp.


Một đôi mắt đẹp.


Phùng Anh Duy đẹp theo kiểu “cute” và một chút lãng tử. Đương nhiên cậu ta là một học sinh ngoan nổi tiếng ở cấp cơ sở vì cả thành tích học tập lẫn thể thao. Chỉ nhìn cũng có thể đoán Anh Duy biết chơi bóng rổ bởi vì cậu ta khá cao, hơn Khánh Chi khá nhiều, không chơi thì hơi... phí.


Trên bục giảng hai bạn nữ đang tiến hành kiểm phiếu.


-Thưa cô, số phiếu của cả hai bạn ấy bẳng nhau. - Một bạn nữ có dáng người nhỏ nhắn báo cáo kết quả với chủ nhiệm và cả lớp.


Tiếng ồn trong lớp lớn dần lên. Cô giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng cũng thấy khó xử. Phía dưới một số học sinh nam bắt đầu nhao nhao lên yêu cầu để Phùng Anh Duy làm lớp trưởng vì cậu ta là con trai, còn bên phía con gái thì ngược lại cũng muốn Khánh Chi làm. Điểm số của cả hai lại sít sao nhau thế này, thật đau đầu quá.


Con bé cau mày, hơi khó chịu, sự mất bình đẳng ở đây vẫn còn nặng nề quá, đối với một người từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của phương Tây như con bé thì rất khó để chấp nhận được việc này. Chẳng có việc gì bọn con trai làm được mà nó lại không làm được.


- Các em, trật tự nào. - Cô giáo trên bục giảng có vẻ đã mất kiên nhẫn gõ mạnh thước cây xuống mặt bàn.


Một mảng yên lặng.


- Vậy thì có thể thi đấu mà. - Tiếng nói của một bạn nữ vang lên trong lớp, không lớn nhưng bầu không khí lúc này rất yên ắng vì thế mọi người lại tiếp tục xì xầm to nhỏ.


Phùng Anh Duy và Khánh Chi ngồi hai bàn cuối ở hai dãy kế bên không hẹn mà cùng nhìn nhau.


- Thưa cô, như vậy có được không ạ? - Phùng Anh Duy đột nhiên chuyển hướng nhìn lên chỗ cô giáo.


-Được... ừ được. - Cô giáo gật đầu đồng ý chỉ cần thoát khỏi tình huống dở khóc dở cười này là ổn. Dù Huỳnh Khánh Chi có điểm số cao nhất nhưng mà Phùng Anh Duy lại có thân thế không bình thường chút nào.


- Vậy nhường cho cậu ra đề tài. - Phùng Anh Duy lại quay sang chỗ Khánh Chi.


Khoan đã, tôi có bảo là muốn làm đâu. Con bé định nói như thế, nhưng mà ánh mắt nhìn nó của mấy đứa con gái trong lớp rất là…đáng thương.


Thôi được rồi, đầu hàng… đầu hàng.


-Bóng rổ… chắc cậu biết chơi chứ? - Chi kéo dài giọng mình ra nhưng ánh mắt lại toát lên sự tự tin.


Chắc chắn là cậu ta biết, con bé có thể khẳng định qua ánh mắt của cậu ta, nếu không biết thì nó sẽ bỏ học về kết hôn. Bên kia Phùng Anh Duy cũng ngạc nhiên ngồi nhìn Khánh Chi.


Nhìn cái mặt thế kia thì chắc là lần đầu tiên bị con gái thách đấu.


Cả lớp lại được phen nháo nhác nữa. Ai nấy đều ngó Khánh Chi, mặt không dấu được vẻ ngạc nhiên và không thể tin nổi, mấy đứa con trai cà chớn còn làm điệu bộ đưa tay lên ngoáy tai xem mình nghe nhầm không. Sao phải cường điệu thế, chỉ là một môn thể thao thôi mà.


Phùng Anh Duy suy nghĩ một lát rồi lại nhìn con bé bất đắc dĩ:


- Được, vậy ba ngày nữa chúng ta thi đấu, một với một nếu muốn cậu có thể chọn thêm một bạn nữa đấu cùng.


Quả nhiên là cậu ta biết.


-Không, tớ chơi một mình. Cảm ơn. - Khánh Chi mỉm cười đáp trả.


Hết giờ sinh hoạt, trong lớp vẫn ồn ào như cũ, mọi người đều đang bận bàn tán về trận thi đấu sắp tới.


Tốc độ lan truyền tin tức của SANT cũng thật nhanh, chỉ trong vòng ba ngày mà hầu như à không ai cũng biết đến trận quyết đấu giữa Phùng Anh Duy và Huỳnh Khánh Chi.


Chỉ trong ba ngày mà cái tên Huỳnh Khánh Chi liên tục được nhắc đến trong các cuộc bình luận.


Chỉ trong ba ngày, không giờ giải lao nào mà không có người đến nhìn xem cái mặt của kẻ quyết đấu với tài năng bóng rổ tương lai của trường.


Chỉ trong ba ngày Khánh Chi nghiệm ra độ nổi tiếng của Phùng Anh Duy.


Và chỉ trong ba ngày con bé đã vô cùng hối hận về quyết định của mình.


Không phải vì sợ không thắng được mà ba ngày này người ta cứ nhìn con bé như kiểu nhìn siêu nhân chạy rông ngoài phố. Điều đó làm nó khó chịu, trước đây luôn luôn cố gắng làm cho bản thân mình mờ nhạt nhất có thể, nếu không có điểm danh con số mỗi giờ thì sẽ chẳng ai trong lớp nhận ra con bé có tồn tại, thế mà bây giờ có thể nói không có ngày nào là không bị “nhột” mặt cả. Đặc biệt là mấy người ở câu lạc bộ bóng rổ, lần nào con bé đi ngang qua cũng quay đầu ra nhìn, cứ xoi mói đến độ chỉ thiếu mắt lọt tròng.


-Phùng Anh Duy, nếu tôi biết thế này tôi sẽ chọn thi nấu nướng gì đó đi cho rồi. - Khánh Chi hét lên bất mãn.


-Thế thì có lẽ không cần thi nữa đâu tiểu thư, cô còn nhớ căn phòng bếp đã từng cháy mất một nửa không? - James đứng ở cửa nhìn con bé hết sức khinh thường.


Khánh Chi hết sức cảnh giác nhìn ra: - Tại sao chú lại ở đây?


- Cửa mở. - James giơ tay chỉ vào cánh cửa phòng đang mở toác ra. - Tôi sẽ đến trường dạy học và trông chừng tiểu thư theo lời chủ tịch.


- Chú vừa nói gì cơ. - Con bé đang nằm lăn lóc trên gi.ường bật dậy ngay lập tức. - Oh my god. Không thể nào.


- Sao lại không thể thưa tiểu thư. - Anh ta nhướn mày vặn lại.


Chi nhìn James trân trối rồi vội vàng lấy gối tấp lên đầu.


Mình vừa nghe nhầm mình nghe nhầm… nghe nhầm.


- Tiểu thư không nghe nhầm đâu, tuần sau tôi sẽ đến trường bắt đầu dạy học. - James thản nhiên…ừ thì theo như Khánh Chi nghĩ thì là “phun” ra một câu.


Anh ta giống như đi guốc trong bụng con bé vậy, ánh mắt nó nhìn James như muốn xẻo phăng người đứng trước cửa ra làm hai.


Ôi cuộc đời! Khánh Chi trùm mền ôm hận.


Sao ba năm cứ ngỡ là được tự do của nó lại thảm thế này, hết Phùng Anh Duy lại đến James, có ai đến bắt hai người này đi dùm đi, khi đó con bé sẽ hỗ trợ tác chiến.


Hứa danh dự đấy.
 
×
Quay lại
Top Bottom