Bằng lăng nở muộn

CHƯƠNG 34 – EM BIẾT RỒI​



“Em đã tha thứ cho anh, từ lúc nhận ra… em chưa từng thôi chờ đợi.”​



Căn phòng làm việc của Wind im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc ngoài hành lang. Căn phòng này từng là nơi anh gắn bó, là thế giới riêng của anh – giờ đây chỉ còn là khoảng trống lặng lẽ, như một cái bóng không còn tồn tại. Mọi thứ vẫn như cũ, mọi chi tiết nhỏ nhặt vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thiếu đi hơi ấm, thiếu đi sự hiện diện của người đàn ông ấy.

Ánh Dương đẩy cửa bước vào, đôi mắt hững hờ quét qua không gian bao phủ bởi một lớp bụi mỏng. Cô không bật đèn. Ánh sáng nhàn nhạt cuối ngày xuyên qua khung cửa sổ lớn, chiếu lên sàn gỗ lạnh, phủ một lớp vàng nhạt lên mọi vật. Ánh sáng ấy như làm cho mọi thứ đóng băng trong không gian, dường như chẳng thể cử động, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Cô chậm rãi tiến đến bàn làm việc của anh, ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt gỗ nhẵn lạnh, rồi dừng lại ở chiếc cốc sứ trắng đã ngả màu. Vệt cà phê còn lưu lại ở một góc mép cốc như một dấu vết vô hình, như một ký ức không thể xóa nhòa về những ngày tháng anh còn ở đây.

Cô nhớ…

Nhớ những lần cả hai nấu ăn muộn, dưới ánh đèn bếp, họ bận rộn nhưng vui vẻ bên nhau. Anh cau mày khi đọc tài liệu, còn cô thì lén pha cà phê, không thể không nhận ra rằng anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong những khoảnh khắc ấy.

Cô nhớ những lần anh ngủ quên trên ghế sofa, và cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh. Những lúc ấy, cô chỉ muốn giữ anh lại, không để anh đi đâu, dù chỉ là một chút. Những ký ức ấy, dù nhỏ nhặt, bỗng hóa thành những cơn sóng cuộn trào, xiết chặt trái tim cô – đau đến nghẹn lời, đến mức không thở nổi.

“Em nhớ anh, Wind! Rất nhớ!”

Đó cũng là khoảnh khắc cô nhận ra tình cảm của mình. Một thứ tình yêu mà cô vẫn cố gắng chối bỏ, nhưng giờ đây lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô yêu Wind. Cô không thể nhớ rõ tình cảm này bắt đầu từ đâu, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hình bóng anh vẫn luôn hiện hữu – gần đến mức cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Nhưng cô không bao giờ với được.

Cô ngồi xuống bàn làm việc của anh, tay nhẹ nhàng lướt qua những cuốn sách anh vẫn thường đọc. Tất cả đều là những cuốn tiểu thuyết của Bằng Lăng – chính cô. Những cuốn sách ấy đã ngả màu theo thời gian, với những vết nhăn hằn trên giấy, như muốn kể cho người ta nghe rằng chủ nhân của chúng đã đọc đi đọc lại chúng không biết bao nhiêu lần. Giữa họ vẫn có một sợi dây liên kết vô hình mà cô chỉ mới nhận ra. Một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng cô.

Cô tìm thấy ngăn kéo dưới cùng. Tay cô run rẩy khi mở ra.

Một cuốn sổ tay cũ kỹ nằm im trong đó, viền mép đã sờn, màu giấy đã ngả vàng theo năm tháng. Kẹp giữa những trang sổ là một cánh hoa bằng lăng đã khô, mỏng manh và tím nhạt.

Cô lật mở từng trang, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm vàng vọt cả trang giấy. Và rồi, dòng chữ ấy hiện ra, rõ ràng như thể mới được viết vào ngày hôm qua:

“Em ước gì... mình có thể là người giữ anh ở lại.”

Chữ của cô. Là Cún đã viết.

Tim cô khựng lại. Hơi thở như bị rút cạn. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc mờ đi, chỉ còn lại dòng chữ ấy – và những gì đã bị vùi sâu trong ký ức.

Gốc cây bằng lăng, chiếc ô xanh, ghế đá cũ và cậu bé mười tuổi năm ấy.

Cô lật tiếp trang sau. Dòng chữ không phải của cô, nhưng sao lại quen thuộc đến thế.

“Cún ơi, anh Phong sai rồi. Anh hối hận rồi. Em còn chờ anh không, Cún?”

Ánh Dương lặng đi. Những con chữ ấy như mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh mà cô chưa từng nhìn thấy rõ.

Cô ngồi thụp xuống sàn, cảm giác như toàn bộ sức lực trong người bị rút hết. Những ngày tháng tìm kiếm, những lần tưởng nhớ, những lần suýt buột miệng gọi tên anh trong mơ – hóa ra, người ấy vẫn luôn ở đây. Gần đến mức cô có thể chạm vào.

Vậy mà…

Từng hàng nước mắt rơi không tiếng động.

Giữa ánh sáng chạng vạng và căn phòng lạnh lẽo, cô không còn phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là ký ức nữa.

Chỉ biết một điều duy nhất:

Cô đã tìm thấy anh rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.
 

CHƯƠNG 35 – ANH CŨNG BIẾT RỒI​



Singapore – Phòng họp chính Trịnh Gia, 10:04 AM

Buổi họp báo được phát trực tiếp từ hội trường chính của Viện Nghiên cứu Thần Kinh Trung Ương. Logo Trịnh Gia và dòng chữ “AI Neural Implant Project” nổi bật sau lưng dãy đại biểu, nhưng Wind chỉ liếc qua. Anh không để tâm đến những con số hay bản thuyết trình công nghệ. Tâm trí anh vẫn kẹt lại ở một nơi khác – một căn phòng yên ắng, nơi có một cô gái đang chờ cuộc gọi từ anh mà chẳng biết sẽ chờ bao lâu.

Rồi—một câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt vang lên từ phía phóng viên:
“Tiến sĩ Phạm, anh có thể chia sẻ… người truyền cảm hứng lớn nhất trong đời anh là ai không?”

Người trả lời là Phạm Quang Minh, thành viên trẻ tuổi nhất nhưng lại là người diễn thuyết và chịu trách nhiệm chính cho Dự án hợp tác này, một thần đồng xuất chúng trong ngành Y học Thần kinh, tốt nghiệp Tiến sĩ khi mới bước sang tuổi 27, nổi tiếng với danh xưng “hoàng tử khoa học” của thế hệ mới.

Wind hơi nhướn mày, không kỳ vọng gì. Cho đến khi…

“Là Cún, chị gái của tôi.”

Giọng Quang Minh nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng, như thể mỗi chữ anh nói ra đều có một chút nghẹn ngào.

“Chị ấy vừa làm cha, vừa làm mẹ, là người đã hy sinh cả thanh xuân để nuôi tôi khôn lớn.”
“Chị giỏi đến mức khiến tôi luôn cảm thấy mình phải nỗ lực gấp trăm lần để theo kịp. Tất cả những gì tôi có hôm nay — từ dự án này đến danh hiệu ‘thiên tài trẻ ngành thần kinh’ — đều là nhờ chị ấy.”


Quang Minh dừng lại một chút, như đang đấu tranh với chính mình, giữa việc giữ kín hay để lộ một bí mật. Ánh đèn chiếu vào gương mặt anh, càng làm nổi bật vẻ căng thẳng, nhưng sau vài giây ngập ngừng, Quang Minh tiếp tục, với một nụ cười tự hào xen lẫn nghèn nghẹn, lời nói như một sự giải thoát cho tất cả:
“Nếu được chia sẻ một bí mật… thì chị ấy cũng chính là ‘Bằng Lăng’ – cái tên đã viết nên hàng triệu ký ức tuổi thơ cho rất nhiều người suốt một thập kỷ qua.”

“Cún à, Minh chỉ muốn nói—đã đến lúc Cún bước ra ánh sáng. Đủ rồi… đừng mãi đứng sau thành công của người khác nữa.”


Tách cà phê rơi xuống.
Mảnh sứ vỡ toang. Dung dịch đen loang ra như một vết thương không thể rửa sạch.

Wind bật dậy. Toàn thân anh căng cứng.
Cái tên ấy—"Cún”—như một nhát chém xuyên qua mọi lớp phòng bị, phá tan những gì anh đã cẩn thận chôn vùi trong suốt hai mươi năm.

Bằng Lăng… là Cún?
Và Cún… chính là Ánh Dương?


Anh lẩm bẩm. Không tin. Không dám tin.

Ánh mắt dán chặt vào màn hình, như thể nếu nhìn kỹ hơn một chút, anh sẽ thấy một bóng dáng quen thuộc đang lặng lẽ đứng phía sau Phạm Quang Minh.

Là em. Vẫn luôn là em.
Người con gái anh đi tìm suốt hai mươi năm.
Người từng khiến trái tim Phong lạc nhịp.
Người khiến Wind gục ngã—dù đã đứng trên đỉnh cao danh vọng.

Anh chưa từng quên Cún.
Chỉ là…
Anh không dám tin em vẫn ở đây.
Vẫn âm thầm đi bên anh, như một vết sẹo chưa bao giờ lành.

Wind dựa lưng vào tường, trượt dần xuống sàn.
Tay siết chặt. Mắt cay xè.

“Cún ơi… anh sai rồi… Nhưng lần này, dù là Ngân Hà, là Trịnh Gia, là bất kỳ thử thách nào—anh cũng sẽ không để mất em nữa.”

 

CHƯƠNG 36 - CÁI GIÁ CHO SỰ CHỜ ĐỢI​



Căn phòng tĩnh lặng.


Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên. Một tin nhắn mới. Cô nhìn vào màn hình, trái tim thắt lại ngay khi thấy tên người gửi.

Từ: Wind

“Tôi nghĩ cô nên hiểu vị trí của mình. Wind chưa từng xem cô là gì ngoài một người giúp việc đúng lúc.”

“Tôi đã trở lại. Và tôi không muốn giữa chúng ta còn bất kỳ dư âm nào từ cô.”

“Đây là ‘lương’ cho những việc cô đã làm. Cảm ơn vì đã giúp tôi giữ chỗ cho đến khi tôi tỉnh lại.”


— Ngân Hà.



Một tiếng “ting” vang lên. Cùng lúc đó, tin nhắn chuyển khoản đến.

500 triệu. Kèm theo dòng ghi chú:

“Tiền công dọn dẹp, chăm sóc Wind suốt thời gian qua. Đừng liên lạc nữa.”



Tay cô buông rơi chiếc điện thoại. Tiếng va đập lạnh lẽo vang lên, giống như tiếng sụp đổ của một thế giới vừa bị kéo sập.

Cô bật cười. Trong nước mắt.

Một tiếng cười nghẹn lại nơi cổ họng, không thành âm.

Phong à… nếu đây là cái giá cho việc em đã chờ anh… thì có lẽ em ngu ngốc thật rồi.



Ngày xưa, khi Phong rời đi, Cún đã khóc – nhưng không đau đến vậy. Vì khi đó, Phong chỉ là một cậu bé 10 tuổi, mất tất cả, không thể tự quyết định cuộc đời mình. Cậu chẳng thể hứa hẹn gì, và Cún cũng không trách.

Cô chờ đợi… vì đó là lựa chọn của riêng cô.

Nhưng Wind thì khác.

Wind là người đàn ông đủ mạnh để quyết định mọi thứ. Anh đã hứa sẽ quay về. Đã dặn cô chờ.

Và chính anh lại là người phá vỡ lời hứa đó.

Khoảnh khắc nhận ra Wind chính là Phong, tim cô vừa kịp run rẩy vì hạnh phúc chưa trọn vẹn… thì ngay sau đó, một cái tát lạnh lùng đánh sập tất cả.

Hóa ra, cô chẳng là gì.

Chỉ là một người giúp việc… một “người giữ chỗ”.

Vậy còn Phong thì sao?

Có phải thứ tình cảm năm xưa cũng chỉ là thương hại?

Hay sau này, chỉ là cọng rơm cuối cùng khi anh không còn nơi nào để bấu víu?

Hai mươi năm chờ đợi, cuối cùng chỉ đổi lại một lời từ chối gián tiếp và một khoản tiền công.

Giá như anh đừng quay lại…

Thì ít nhất em vẫn còn có thể ngây thơ tin vào một thứ tình cảm đơn phương. Em có thể chờ một người không bao giờ trở về — vì em còn được nuôi hy vọng.

Nhưng bây giờ… anh đã trở lại.

Không phải để yêu em… mà để đập vỡ niềm tin em cất công gìn giữ suốt bao năm.

Chưa bao giờ em thấy mình ngu ngốc và đáng hận như lúc này.

Anh biết không, Wind?

Người ta chỉ bị tổn thương bởi chính người mình yêu nhất.

Và người khiến vết thương đó rỉ máu mãi không lành… lại chính là người từng ôm em vào lòng, từng hứa sẽ không để ai làm em khóc.

Anh không giữ lời.

Nhưng điều tệ hơn…

Là anh không đủ can đảm để tự mình làm em đau.

Anh để người khác thay mình đâm nhát dao cuối.

Để em ghét họ… thay vì ghét anh.

Để anh vẫn là “người tốt” trong ký ức của em,

Trong khi chính anh mới là kẻ đã cướp đi phần còn lại của niềm tin.

Em thà nghe anh nói một câu: “Anh không yêu em.”

Còn hơn phải tự mình đoán, trong bóng tối, từ những sự tử tế nửa vời của anh.

Wind à…

Em từng mong được anh yêu.

Giờ chỉ mong… được chính anh kết thúc.

Rõ ràng. Rạch ròi.

Xin đừng để người khác làm việc đó thay anh nữa.

Vì mỗi lần như thế, em thấy mình chẳng đáng giá gì… ngay cả việc để anh trực tiếp rời bỏ.




[separate]


Singapore – Một đêm không ngủ.

Căn phòng cao cấp ở tầng 47 phủ một màu tĩnh lặng, sang trọng đến lạnh lùng. Đèn ngủ vàng nhạt hắt lên góc tường, phản chiếu bóng hai người — nhưng trái tim Wind chỉ có hình bóng của một người duy nhất.

Ngân Hà đã ngủ. Anh ngồi lặng bên mép gi.ường, ánh mắt lạc đi, không còn nơi neo đậu. Tay anh vẫn còn run. Câu nói ấy, khuôn mặt ấy… “Cún à…” — như thể tiếng gọi từ mười ba năm trước vừa xuyên thủng không gian mà bám riết lấy trái tim anh.

“Cún… chính là Dương…”

Anh không thể ngừng lặp lại điều ấy trong đầu, như thể chỉ cần gọi tên em đủ nhiều, em sẽ hiện ra, chạy tới, mỉm cười và hỏi anh như ngày xưa: “Anh Phong ơi, có nhớ em không?”

Trái tim Wind, người đàn ông từng đứng đầu Trịnh Gia, từng lạnh lùng đến tàn nhẫn trên thương trường… lúc này mềm nhũn như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Anh đứng dậy, bước đến ban công. Gió đêm Singapore mang theo hương vị lạ lẫm nhưng lòng anh chỉ chất đầy một mùi hương quen thuộc – dịu nhẹ, thoảng hương giấy cũ và cà phê – hương của Ánh Dương. Hương của Cún.

“Em vẫn luôn ở gần anh như thế… Mà anh lại không nhận ra.”

Anh bấu lấy thành lan can, như muốn gột sạch mọi tội lỗi đã vô tình gây ra cho em. Là anh đã bỏ lại em năm đó. Là anh để em lớn lên một mình, phải làm chị của một đứa em trai, phải mạnh mẽ thay cho cả thế giới… mà anh, lại không có mặt.

“Nếu ngày đó anh quay lại sớm hơn một chút…

Nếu anh đủ dũng cảm để tìm em đến cùng…

Nếu anh đủ tỉnh táo để nhận ra Bằng Lăng chính là em… có lẽ anh đã không để em chịu đựng nhiều đến vậy.”


Một lần nữa, ký ức về đêm cuối cùng trước khi anh đi hiện về — căn phòng nhỏ, ánh mắt em nhìn anh, run run như muốn giữ lấy… mà anh lại lặng lẽ quay lưng. Anh đã hứa sẽ quay lại. Nhưng không làm được. Và giờ đây, khi em thật sự ở trước mặt… anh lại không nhận ra.

Wind mím chặt môi, nhắm mắt lại.

“Lần này nếu gặp lại, anh sẽ ôm em thật chặt. Không nói gì cả. Chỉ ôm thôi, để em biết là anh còn sống. Rằng anh chưa từng quên em. Rằng suốt hai mươi năm, trái tim anh chỉ đập vì một người—là em.”

Anh tưởng tượng ra cảnh em đứng đó, ánh mắt vẫn sáng trong như năm nào, mái tóc vẫn mềm như mây. Em sẽ ngạc nhiên. Rồi sẽ rơi nước mắt. Anh sẽ lau đi từng giọt một. Anh sẽ quỳ xuống nếu cần. Sẽ kể em nghe tất cả, về những giấc mơ, về những lần lạc lối, về hôn nhân với Ngân Hà — chỉ là nghĩa vụ, không phải tình yêu.

“Em có thể tha thứ cho anh không?”

Anh sẽ nói:

“Nếu còn một chút thương nào cho Phong – thì xin hãy cho Wind một cơ hội được bù đắp.”

Và nếu em ngập ngừng, nếu em quay đi, anh vẫn sẽ đợi. Dù là mười năm, hai mươi năm nữa — anh cũng sẽ đợi.

Chỉ cần em còn sống. Chỉ cần em còn tồn tại đâu đó trên thế gian này.

Nhưng anh đâu biết…

Khoảnh khắc anh ngước nhìn bầu trời Singapore, thì tại Hà Nội, căn phòng nhỏ nơi em từng ở đã trống rỗng. Em đã rời đi. Không một lời nhắn. Không một dấu vết.
 

CHƯƠNG 37: THỬ THÁCH 3 THÁNG​

— chương của những dằn vặt không tên​



Ngay từ khoảnh khắc đặt chân đến Singapore, Wind đã biết… anh không chỉ bước vào một cuộc mặc cả — mà là một bản án không lời, được viết bằng 15 năm nợ nần câm lặng. Không giấy tờ, không cam kết, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh nhìn của Ngân Hà đều toát lên một điều:

“Ba tháng. Nếu sau đó anh vẫn không chọn em, em sẽ buông tay. Nhưng bây giờ… anh nợ em”

Trong ba tháng đó, họ sống trong cùng một căn hộ cao cấp được sắp xếp bởi Trịnh Gia. Không gian vừa đủ riêng tư, nhưng cũng vừa đủ xa cách để không ai bị tổn thương thêm lần nữa. Anh vẫn chăm sóc Ngân Hà, vẫn đưa đón cô đi vật lý trị liệu, vẫn ngồi lặng im nghe cô nói về giấc mơ được sống lại tuổi thanh xuân bên anh… Nhưng tất cả đều diễn ra như một người hộ vệ — không phải người chồng. Wind tưởng mình có thể giữ khoảng cách. Giữ đúng ranh giới của một người “chồng hợp pháp” và một “người đàn ông không còn yêu”. Nhưng anh đánh giá thấp sự kiên nhẫn – và thủ đoạn – của cô ấy.



Tháng đầu tiên


Ngân Hà luôn biết cách khiến mọi thứ trông như thật. Cô ấy dịu dàng một cách lạ thường. Cô ấy không ghen, không ép buộc — chỉ lặng lẽ bày biện mọi thứ như thể họ đã từng hạnh phúc thật sự. Căn hộ không còn mùi vị lạ lẫm, mà quen đến ngột ngạt. Như một chiếc lồng thủy tinh đẹp đẽ, đầy đủ tiện nghi… chỉ thiếu tự do.

Cô ấy chăm sóc anh bằng sự điềm tĩnh đến đáng ngờ, không cần nói “yêu”, chỉ cần xuất hiện đúng lúc, nói những điều vừa đủ, và sắp xếp mọi thứ theo cách khiến người ngoài nhìn vào tưởng như họ là một cặp đôi đang hồi sinh lại hạnh phúc cũ.
Có lần cô mang về một hộp cơm, đặt lên bàn rồi rút điện thoại ra chụp.
“Cười lên, Wind.”
Anh không cười. Nhưng bức ảnh đó vẫn được đăng, vẫn nhận về hàng ngàn lượt yêu thích.
Và Ánh Dương chắc cũng đã thấy nó.

Anh từng nghĩ: “Mình có thể chịu đựng được điều này. Chỉ cần 3 tháng.”

Mỗi đêm, khi Ngân Hà đã ngủ, anh ngồi một mình trước ban công, nhìn xuống những tòa nhà sáng đèn ở Marina Bay. Trong ánh đèn mờ mịt, anh luôn thấy một cái bóng — không rõ mặt, không rõ hình, nhưng trong lòng anh biết chắc chắn… là em.

Ánh Dương.

Anh nhớ cách em hay cúi đầu khi cười, nhớ giọng em chậm rãi khi đọc từng dòng mã code, nhớ cả cái cách em quay đi khi bị anh nhìn quá lâu. Mỗi ngày không có em là một ngày anh mất phương hướng. Nhưng anh không cho phép bản thân yếu đuối. Anh còn lời hứa với Ngân Hà. Còn Trịnh Gia. Còn trách nhiệm.

Có lần, Ngân Hà hỏi:

“Nếu không vì lời hứa với ba mẹ em, anh có ở lại không?”

Anh im lặng. Nhưng trong lòng vang lên một tiếng “Không” rõ ràng đến mức khiến chính anh cũng đau.



Tháng thứ hai

Mọi thứ bắt đầu chuyển hướng. Ngân Hà trở nên táo bạo hơn. Cô ấy đặt vé du lịch ngắn ngày, cố ý chỉ đặt phòng đôi. Khi anh từ chối, cô ấy mỉm cười, “Chúng ta là vợ chồng, Wind. Em không làm gì sai cả.”

Một lần, trong chuyến công tác tại Đài Loan, cô ấy giả vờ say. Căn phòng khách sạn chỉ có một gi.ường. Anh ngồi cả đêm trên ghế, tỉnh táo, không ngủ. Nhưng buổi sáng hôm sau, anh vẫn thấy hình ảnh mình bị chụp lại — khi đang cởi áo khoác cho cô ấy lúc cô giả vờ run. Bức ảnh đó — góc nghiêng của anh, bờ môi cô khẽ chạm vào má — lên trang nhất chỉ sau vài giờ.
“Wind và phu nhân chính thức hàn gắn sau biến cố?”

Dư luận tung hô.
Còn Ánh Dương?
Anh không biết lúc đó em nghĩ gì, nhưng anh biết cảm giác bị đâm từ sau lưng thì như thế nào… vì giờ anh đang chịu nó từng ngày.



Anh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Điện thoại anh từng bị đánh tráo. Tin nhắn gửi từ số anh — không phải do anh viết.
Có một buổi sáng, anh tỉnh dậy thấy một chiếc áo ngủ nữ vắt hờ trên ghế sofa, trong khi đêm qua anh đã ngủ một mình trong phòng khóa trái.
Ngân Hà bước ra từ phòng tắm, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ: “Anh say quá, chẳng nhớ gì à?”

Anh bắt đầu cảnh giác. Nhưng cũng chính lúc đó, cô đổi chiến thuật.

Tháng thứ ba

Ngân Hà bắt đầu dùng đến lá bài cuối cùng — cảm xúc. Cô ấy bỗng trở nên yếu đuối và bắt đầu nói về quá khứ, về nỗi đau mất mẹ, về khoảng thời gian bị bỏ rơi.
Và anh — người luôn mang gánh nặng bảo vệ — không nỡ làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa.

Những đêm muộn, cô ấy bước vào phòng anh, không nói gì, chỉ đứng nhìn. Có lần, cô ấy bật khóc, gục đầu vào vai anh, nói: “Tại sao em đã ở bên anh 15 năm, mà vẫn không bằng một người mới quen?”
“Chỉ một lần thôi, Wind. Em muốn có một đêm thật sự là của riêng em. Không có quá khứ, không có Cún, không có những điều anh cố quên.”


Anh không trả lời.

Đêm hôm đó, vì quá mệt, anh ngủ quên trên gi.ường – chiếc gi.ường chung. Khi tỉnh dậy, cô ấy đang nằm cạnh anh, vẫn còn nguyên quần áo, nhưng đầu tựa lên vai anh, tay nắm lấy áo anh rất chặt. Ánh mắt cô ấy nhìn anh như muốn níu kéo cả thế giới.

Anh đứng dậy ngay sau đó. Từ hôm ấy, anh chuyển ra sofa, khóa cửa phòng mỗi đêm.

Ngân Hà im lặng suốt nhiều ngày sau đó. Nhưng anh biết, im lặng ấy là báo hiệu cho cơn bão cuối cùng.





Một tuần trước khi rời đi


Ngân Hà gửi đến Dương tin nhắn ấy — giả danh anh. Tin nhắn phũ phàng. Tin nhắn kết thúc.

Và sáng hôm đó, khi anh bước ra khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Dòng chữ hiện trên màn hình khiến máu anh đông lại:

“Chuyển khoản thành công: 500,000,000 VND. Ghi chú: tiền công dọn dẹp và chăm sóc Wind suốt thời gian qua.”

Anh nhìn con số đó hiện lên trên màn hình. 500 triệu. Một nửa tỉ — để trả giá cho những đêm im lặng, những bữa cơm không nói, và cả cảm xúc bị điều khiển từng chút một. Trong tích tắc, tim anh như bị bóp nghẹt. Không phải vì số tiền, mà vì… hóa ra trong ván cờ này, anh chỉ là một con tốt — được mặc định là đã chết từ trước.

Anh đã gào lên: “Em làm cái quái gì vậy, Ngân Hà?!”

Cô ấy đứng đó, bình thản như chưa từng có lỗi gì. Chỉ nói một câu: “Nếu cô ta còn chút tự trọng, cô ta sẽ không quay lại nữa.”

Wind hạ tay. Đau đến mức không còn sức để giận.

Ba tháng ấy — không có sự phản bội thể xác. Nhưng là một cuộc tra tấn tinh thần kéo dài. Là một chiếc bẫy, mà anh để mình rơi vào, vì không đủ mạnh để dứt bỏ từ đầu.

Và cũng chính đêm đó, anh nhận được tin nhắn từ Quang Minh:
“Anh còn không biết chị tôi đã rời đi rồi à?”

...

Giây phút đó, anh như chết lặng.

Người con gái anh từng dặn ‘Chờ anh’… đã không còn ở nơi ấy nữa.
Và người đàn ông đứng trước gương lúc này — cũng không còn là Wind ngày xưa.
 
NGOẠI BÚT | KHÔNG TÊN
(Trích nhật ký của Wind - trang không bao giờ gửi)



Ngày 17, tháng đầu tiên
Marina Bay rực đèn. Mọi thứ dưới chân anh đều sáng, trừ trái tim anh – phần tối nhất.
Cô ấy ngồi ngay sau lưng, nói một điều gì đó vui vẻ về món salad.
Anh chỉ gật. Không nghe.

Có những cuộc đối thoại không cần lời.
Và cũng có những cuộc sống, không cần tình yêu… vẫn cứ tiếp diễn.
Anh đang sống một cuộc đời như thế.



Ngày 38
Cún à, anh biết em đã thấy bức ảnh đó.
Cái cách ánh mắt em từng nhìn anh… chắc chắn giờ đã không còn như xưa.
Nhưng anh không thể nói gì. Không thể giải thích gì.
Vì trong mắt thế giới, anh đang “có tất cả” — vợ, danh tiếng, trách nhiệm.
Chỉ có anh biết… thứ anh muốn, đã không còn ở đây.



Ngày 65
Cô ấy bắt đầu khóc nhiều hơn.
Mỗi giọt nước mắt đều kéo anh về quá khứ — cái thời anh còn nghĩ rằng bảo vệ một người là đủ để gọi là yêu.
Nhưng không phải vậy.

Bảo vệ… không đồng nghĩa với chiếm hữu.
Và yêu… không bao giờ nên là thứ phải mặc cả bằng lòng biết ơn.



Ngày 89
Em còn tin anh không, Cún?
Tin rằng suốt ba tháng qua, anh không hề chạm vào bất cứ ranh giới nào khiến em phải đau?
Tin rằng anh từng đếm từng giờ để trở lại… nhưng rồi lại bị níu lại bởi một bản hợp đồng không tên?

Có lẽ giờ đây, em không còn cần câu trả lời.
Vì người cần chờ, đã không còn đợi.
Còn người cần yêu, lại bị chính anh làm tổn thương đến mức không còn muốn tin vào tình yêu nữa.



Ngày cuối cùng
Em đi rồi.
Lặng lẽ.

Mọi thứ còn sót lại chỉ là một khoảng trống trên ban công, nơi từng có giọng em khẽ nói:
“Em sẽ chờ.”

Em đã giữ lời.



Còn anh — thì không xứng để được tha thứ.


[separate]

 
ĐỘC THOẠI – NGÂN HÀ
Biệt thự ven hồ – 11:43 PM



“Vậy ra, người đó… là lý do anh chưa từng thuộc về em.”


Gương mặt mình vẫn đẹp…
Thậm chí, còn đẹp hơn cả năm đó – cái năm mà Phong lần đầu đến nhà tôi, ướt sũng trong cơn mưa tháng Bảy.
Hôm đó, mẹ tôi bảo tôi: “Đứa bé này có ánh mắt rất ngoan.”
Còn tôi… tôi chỉ thấy cậu ta rất dễ điều khiển.

Mười lăm năm.
Tôi đã giữ anh bên cạnh mười lăm năm trời, bằng mọi cách — lòng tốt, ơn nghĩa, cám dỗ, cả đau thương.

Nhưng… chưa từng một lần giữ được ánh mắt anh.
Cái tên ấy – Cún – luôn nằm trong giấc mơ của anh.
Mỗi lần anh gọi tên cô ta, giọng anh lại dịu đi.
Còn tôi… mỗi lần gọi “Ngân Hà”, anh như đang đọc một trách nhiệm.

Tôi từng nghĩ:
Chỉ cần Cún không quay lại, tôi sẽ thắng.

Nhưng hóa ra… tôi đã thua từ trước cả khi bắt đầu cuộc chiến.

Ngày hôm nay, tôi đã thấy tất cả - thấy ánh mắt anh rưng rưng, cả người anh run rẩy khi Quang Minh nhắc về Cún, thấy cả chiếc cốc vỡ tan giữa sàn.

“Cô gái Ánh Dương đó hoá ra không phải chỉ là người anh mới quen 6 tháng, mà là Cún, cái tên anh vẫn thường nhắc trong mơ”
Tôi nhìn vào gương.
Người phụ nữ trong đó vẫn đẹp, vẫn quyền lực, vẫn luôn là “cái tên không thể thiếu” trong bất kỳ bảng xếp hạng nữ doanh nhân nào.
Nhưng đêm nay, cô ta lại ngồi trên sàn nhà, cạnh tủ rượu, mở một chai vang đỏ mà Wind từng thích.

Không phải để uống cùng anh.
Mà để tự tiễn biệt mình.

Tin nhắn tôi gửi cho anh — dòng cuối cùng trong cuộc đời một người đàn bà luôn tin rằng: Mình có thể giữ mọi thứ, trừ tình yêu.

“Chỉ cần em muốn… thì chẳng ai có thể giành được anh từ tay em, Wind ạ.”

Tôi tự hỏi… nếu tôi thật sự muốn đến cùng, liệu có thể giành lại anh không?
Rồi tôi bật cười.
Chẳng phải tôi đã luôn “muốn” suốt 15 năm rồi sao?
 

CHƯƠNG 38: Gió thổi ngược vào tim​

“Có những người không ra đi bằng hành lý.​



Hà Nội đón anh bằng một cơn gió đầu đông rét buốt.

Wind đứng nơi ngưỡng cửa, tay chưa kịp đặt vào công tắc đèn, ánh chiều muộn rọi vào qua lớp rèm buông hờ. Không gian ngập trong sắc cam nhạt, đẹp đến nhói lòng. Căn hộ vẫn thế, gọn gàng, ngăn nắp… như chưa từng có ai dọn đi.

Nhưng cũng chính vì thế, anh biết — em đã không chỉ dọn đồ, mà dọn cả trái tim.

Không còn hơi thở em giữa căn bếp, không còn tiếng bước chân nhẹ tênh trong hành lang, không còn ly cà phê nghiêng nghiêng trên bàn mà anh từng lén uống cạn khi em quay đi.

Gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ mở hé. Mọi thứ yên tĩnh đến nghẹt thở.

Trên bàn, chiếc chìa khóa anh đưa cô vẫn nằm đó, im lìm, vô cảm.

Wind cầm nó lên, lòng bàn tay siết chặt đến run rẩy.
Anh đã từng dặn cô: “Yên tâm. Sang đến nơi, sắp xếp công việc xong anh sẽ gọi về cho em.”
Nhưng anh đã không gọi. Anh chọn im lặng. Anh chọn để người khác tổn thương cô, thay anh.
Vì anh sợ. Vì anh yếu đuối. Vì lần đầu tiên trong đời, Wind không biết mình nên giữ lại điều gì — quyền lực, hôn nhân… hay một người con gái đã từng là cả bầu trời tuổi thơ lẫn hiện tại của anh.

Anh mở điện thoại, lần tìm những dòng tin nhắn cũ của cô.
Vẫn còn đó:
“Em đợi.”
“Em ổn mà.”
“Em tin anh.”


Mỗi chữ như một nhát dao.
Wind ngã người xuống ghế, nơi cô từng ngồi lật giở tài liệu, từng ngước lên cười nhẹ khi anh bước vào phòng.

Góc ngăn kéo vẫn còn trống.
Nhật ký cô để lại – cô đã tìm thấy nó.
Cô đã biết tất cả.
Biết Wind chính là Phong. Biết những năm tháng ấy không phải chỉ là giấc mộng riêng một người.

Nhưng điều cô không biết — là chính anh, cũng đã nhận ra cô.
Trong cuộc họp báo hôm ấy, khi cái tên “Cún” vang lên, khi ánh mắt Phạm Quang Minh rạng rỡ gọi tên chị gái mình — Wind như chết lặng.
Dòng máu trong người anh như ngừng chảy.
Bằng Lăng là Cún. Và Cún… là Dương.

Chân lý đau đớn ấy đánh thẳng vào anh – như một sự trừng phạt từ định mệnh.

Gió ngoài cửa sổ thổi ngược vào căn phòng.
Mang theo tiếng thở dài của người từng chờ đợi,
Của một trái tim từng nghĩ mình được yêu,
Của một cô gái không còn gì để tin nữa.

Anh hít một hơi thật sâu, cố giữ cho đôi tay mình thôi run rẩy, lật giở từng trang nhật ký.
Nét chữ của em hiện ra, mảnh khảnh nghiêng nghiêng, nhòe nước:

“Anh Phong, Cún không chờ anh nữa.

Dương cũng không chờ Wind nữa.
Chỉ là, có một số thứ em đã giữ quá lâu đến mức bản thân không thể tự vứt bỏ.
Em trả lại cho anh.”


Phía dưới, là một bông bằng lăng khô, màu đã nhạt đi, nhưng hình dáng vẫn nguyên vẹn — như tình cảm em giữ, như ký ức về một người tên Phong mà em từng yêu suốt tuổi thơ.

Anh ngồi sụp xuống sàn. Cả người không còn chút sức lực nào.

Cảm giác như có ai đó vừa đấm thẳng vào lồng ngực anh, moi tim ra, siết lấy, rồi lặng lẽ bỏ đi — để lại một khoảng rỗng rạc không gì lấp được.

“Không chờ nữa…”

Ba chữ thôi. Nhẹ nhàng như gió, mà nặng như cả một đời người.
Anh từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để chịu đựng bất cứ mất mát nào. Nhưng không phải mất em.

Anh run tay chạm vào bông bằng lăng. Ký ức ngày ấy ùa về, như một thước phim quay chậm — Hàng ghế đá cũ, trong cơn mưa rào đầu hạ, có cô gái nhỏ nghiêng nghiêng chiếc ô màu xanh cũ, cố gắng che cho anh khỏi ướt mưa, mắt long lanh hỏi: “Anh Phong, có nhớ em không?”

Anh nhớ. Trời ơi, anh nhớ.
Anh nhớ em đến mức đau cả tim, nhớ đến mức từng đêm anh vẫn gọi tên em trong mơ…
Nhưng anh đã để mất em — không chỉ một lần.

Lần đầu là khi quay lưng đi khỏi cái xóm nghèo đó mà không một lời hứa hẹn

Lần thứ hai là khi đứng cạnh người con gái khác, để em một mình bơ vơ giữa giấc mơ cũ.
Và lần này… là mãi mãi chăng?

“Em trả lại cho anh.”

Em không cần gì nữa. Không cần lời giải thích, không cần sự tha thứ, không cần biết anh đau đến mức nào.

Em để lại cho anh ký ức. Và mang theo trái tim đã vỡ của mình, rời đi.
Nhẹ tênh, kiêu hãnh, và dứt khoát đến tàn nhẫn.

Anh khóc. Thật sự khóc.

Lần đầu tiên trong bao năm, Wind — kẻ từng khiến cả thương trường run sợ — ngồi giữa căn hộ tối om mà bật khóc như một đứa trẻ mất mẹ. Anh không biết đã ngồi bao lâu. Chỉ biết nước mắt rơi, ướt đẫm tay áo, mà tim vẫn không ngừng đau. Có những nỗi đau không có máu, nhưng lại khiến người ta muốn chết đi chỉ để không phải cảm nhận thêm một lần nữa.

Anh áp mặt vào cuốn sổ, thì thầm qua từng tiếng nấc:

“Cún ơi… Đừng buông anh… Anh sai rồi… Anh về rồi đây… Em có thể quay lại không?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng gió len vào ô cửa sổ, nhẹ như một cái chạm thoảng qua — như em từng chạm vào cuộc đời anh, rồi biến mất.
Gió thổi ngược vào căn phòng.
Và vào tim anh.

Và ngay lúc ấy, anh biết:
Nếu lần này em không quay lại… thì anh sẽ đi tìm.
Tìm đến tận cùng thế giới,
Cho đến khi em chịu quay đầu,
Hoặc cho đến khi anh cạn hết hơi thở.

Ở một nơi nào đó, Ánh Dương đang viết phần kết cho cuốn tiểu thuyết của mình:

“Gửi anh, người em chưa bao giờ quên.

Anh là tất cả hồi ức tuổi thơ, là hy vọng cả thời thanh xuân, là tình yêu đầu tiên và duy nhất ở hiện tại. Em tưởng rằng chờ đợi anh là lựa chọn của bản thân em.

Chỉ cần em không đòi hỏi, không mong cầu hồi đáp, thì chờ đợi bao lâu là quyền của mình.

Nhưng em nhận ra em đã sai khi chưa từng hỏi anh có muốn điều đó hay không.

Là tại em, cứ cố chấp chờ đợi một điều không bao giờ đến. Vừa làm phiền anh, vừa làm đau lòng mình.

Ở một nơi nào đó, bằng lăng vẫn nở.

Em vẫn ở đó, không phải để chờ một người quay lại.
Chỉ là... chờ đợi đã trở thành một thói quen em không thể bỏ

Một thói quen không ai thấy, không ai biết… trừ trái tim em.”
 

CHƯƠNG NGOẠI 39: ĐỐI MẶT​

Gió nơi này thổi không giống gió thành phố. Nó lạnh, nhưng không rét buốt. Như một vết thương đã thôi rỉ máu, nhưng vẫn chưa lành.

Wind đứng tựa vào lan can đá xám, mắt dõi ra mặt hồ phẳng lặng. Ánh chiều tà nhuộm lên vai anh một sắc cam nhạt. Trầm mặc. Hoang hoải.

Tiếng bước chân phía sau dừng lại đúng ba mét. Vừa đủ để không xâm phạm, nhưng cũng không xa đến mức có thể giả vờ như chưa từng tới.

“Tôi không biết anh đang trốn tránh điều gì.”

Wind không quay đầu. Anh nhận ra giọng nói đó – trầm hơn so với mấy năm trước, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng của người từng đặt ranh giới với cả thế giới.

“Nếu đến để chỉ trích, thì em có thể dùng từ ngữ mạnh hơn. Tôi nhận.”

“Tôi không đến để thay chị gái tôi cầu xin anh một tình yêu hay sự thương hại, càng không phải gây chiến. Mặc dù, nếu có thể, tôi đã muốn đấm thẳng vào mặt anh hàng trăm lần.”
Bàn tay cậu siết chặt, cố kìm nén lửa giận trong lòng.

“Tôi đến để nhắc anh nhớ.” Phạm Quang Minh bước tới một bước. “Rằng thứ anh bỏ lại không phải một mối tình, mà là một người con gái.”

Wind im lặng.

“Chị ấy nói sẽ không đợi nữa. Nhưng anh có thấy không? Chị tôi... mỗi sáng vẫn luôn pha hai tách cà phê đen. Một cho mình. Một cho người không còn quay lại. Mỗi tối chị ấy vẫn đặt ghế ngoài ban công, như thể ai đó sẽ bất ngờ trở về.”

Wind siết chặt tay trên lan can.

“Anh có thể không yêu chị ấy. Nhưng không ai có quyền khiến chị ấy yêu đến mức tự làm tổn thương chính mình.”

“Tôi chưa từng xin cô ấy đợi.”
Giọng Wind khàn đi. “Chưa từng hứa sẽ quay lại.”

“Nhưng anh đã để lại một tia hy vọng.”
Quang Minh ngắt lời. “Và với chị ấy, một tia thôi là đủ để chờ cả đời.”

Im lặng kéo dài, như một bản án không cần tòa tuyên. Gió thôi thổi. Hồ thôi gợn sóng.

“Đến lúc anh phải đối diện với quá khứ của mình rồi. NGAY BÂY GIỜ. Yêu hay không yêu. Chờ hay không chờ. Hãy nói với chị ấy một lần. Rõ ràng, rạch ròi. 20 năm thanh xuân của chị gái tôi chẳng lẽ không đáng để anh tự mình nói lời từ biệt?”

Wind siết chặt nắm tay, ánh mắt dán chặt vào tách cà phê đang nguội lạnh trên bàn, như thể có thể tìm được câu trả lời ở đáy cốc.

“...Tôi chưa từng dám nói tạm biệt, vì tôi vẫn chưa từng thôi yêu cô ấy.”

Giọng anh trầm, nghèn nghẹn như bị kẹt giữa ngực. Mỗi chữ rơi ra đều như kéo theo cả máu và nước mắt. Một khoảng lặng kéo dài sau câu nói đó, chỉ còn tiếng thở mạnh của Wind – như thể đang cố giữ bản thân không bật khóc.

Wind ngẩng lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Quang Minh – ánh nhìn lạnh lẽo, nhưng phía sau lại là một nỗi sợ sâu thẳm.

“Tôi sẽ đi. Không phải vì cậu nói, mà vì… tôi không thể sống tiếp nếu không nói lời cuối cùng với Cún. Dù cô ấy có đuổi tôi đi, dù cô ấy đã không còn chờ tôi nữa… tôi cũng phải tự mình kết thúc. Phải là tôi. Không ai khác được phép đặt dấu chấm hết cho chuyện này ngoài chính tôi và cô ấy.”

Wind biết, mình không có quyền trốn tránh. Không phải vì Quang Minh nói, mà vì trái tim anh đã thôi không chịu nổi nữa rồi.


[separate]




Mưa rơi nặng hạt. Wind bước xuống xe, tay áo sẫm nước mưa, dáng người cao lớn trở nên lạc lõng giữa phố đông. Anh lần theo từng mảnh ghép của những gì Cún để lại—một quán cà phê cô từng ngồi viết bản thảo, một nhà sách nơi họ suýt chạm mặt… và cuối cùng, một bảng thông báo dán bên cửa kính tiệm sách nhỏ:

“Ký tặng sách – Bằng Lăng nở muộn, Thứ 7 tuần này.”

Góc dưới cùng tờ giấy là một chữ ký nhỏ:
“B.L”
Và phía sau, như một vết xước vào tim anh:

“Gửi anh – người em chưa bao giờ quên.”

Wind đứng lặng. Ánh đèn từ tiệm sách phản chiếu gương mặt anh trong lớp kính—gương mặt của người đàn ông từng có tất cả, giờ đây chỉ còn một điều duy nhất muốn giữ lại.

Anh đặt tay lên cửa kính, nơi dòng chữ run rẩy hiện lên mờ ảo:

“Bằng Lăng nở muộn… nhưng vẫn nở.”
 

NGOẠI BÚT – QUANG MINH

“Một tách cà phê nguội”



Ngày… Tháng… Năm…


Tối nay, chị lại để nguội một tách cà phê.

Em từng nghĩ, nếu có ai đủ sức làm chị em đau đến vậy, thì người đó hẳn là một kẻ tệ bạc đến mức không xứng để nhắc tên. Nhưng khi nhìn thấy anh hôm nay, em đã hiểu.

Anh không tệ. Anh chỉ là một kẻ yếu đuối được nguỵ trang bằng thứ lạnh lùng cứng cỏi.

Anh trốn chạy, không vì anh không yêu. Mà vì anh yêu quá sâu, đến mức không dám đứng trước người mình làm tổn thương.

Chị em đã từng là một người rất mạnh mẽ. Nhưng 20 năm yêu đơn phương một người đàn ông không dám quay đầu… chị ấy trở thành người phụ nữ hay giật mình lúc nửa đêm, và bắt đầu tin vào những dấu hiệu từ số phận.

Một tiếng chuông điện thoại. Một bóng dáng quen. Một tách cà phê mỗi sáng – như một lời gọi tên trong im lặng.

Nếu anh quay lại, hãy nhìn chị em một lần – không phải với ánh mắt của một người nợ lỗi. Mà là với ánh mắt của người từng được yêu đến quên cả tự trọng.

Chỉ cần anh đủ can đảm để tự mình kết thúc chuyện này, em sẽ không ghét anh nữa.

Chỉ một lần, anh hãy là người chủ động nói tạm biệt – hoặc bắt đầu lại – với người con gái vẫn đặt một chiếc ghế trống mỗi tối…

…dành cho người không còn ở đó.
 

Chương cuối 40 – “Gặp lại nhau, giữa mùa bằng lăng nở”​



Buổi ký tặng sách diễn ra tại một nhà sách nhỏ, giữa lòng Hà Nội.

Gió tháng Tư thổi qua khung cửa, mang theo chút hương mưa và mùi hoa bằng lăng vừa nở. Những chùm tím lặng lẽ rơi xuống mái hiên, vương trên tóc người đi ngang, dịu dàng như một lời chào muộn.

Hội trường kín người. Trên màn hình LED phía sau sân khấu, cái tên “Bằng Lăng” hiện lên rực rỡ. Ánh đèn flash chớp liên tục.
Cô gái đang ngồi trước bàn ký tên, dáng vẻ trầm tĩnh và dịu dàng đến lạ. Mái tóc cột thấp, gương mặt trang điểm nhẹ, nhưng ánh mắt… sắc như thể đã nhìn thấu mọi nỗi đau trên đời.

Không ai biết...
Anh đã đến từ rất sớm.

Đứng ở cuối hàng, như một kẻ lạ, tay siết lấy cuốn sách nhỏ — tập truyện ngắn mang tên “Người em chưa từng quên”. Mỗi chữ trong đó, như từng nhát dao, cứa vào tim anh.
Mỗi dòng… là một phần ký ức của cả hai được ghép lại, méo mó, đau đớn, đẹp đến không thở được.

Tiếng xôn xao rộ lên quanh anh:

“Cô ấy chính là Bằng Lăng à?”
“Đẹp thật…”
“Không ngờ lại trẻ như vậy!”
“Quang Minh nói đúng, thiên tài thường khiêm nhường đến vô hình…”




Anh đứng giữa những lời đó, nhưng đôi mắt chỉ nhìn em.

Không ai biết trái tim anh đang run đến mức tưởng như có thể rơi vỡ ngay tại chỗ.
Mỗi bước tiến lên gần em… là một lần anh phải hít thở thật sâu. Vì sợ.
Sợ em không nhận ra anh.
Sợ em nhận ra — nhưng quay đi.
Sợ em đã thực sự buông bỏ người từng khiến em khóc đến cạn nước mắt.

Và rồi...

Anh đứng trước mặt em.

Ánh mắt em ngước lên.
Dừng lại nơi anh.
Thế giới như đông cứng. Ánh sáng lặng đi.

Em không nói.
Chỉ nhìn anh — nhưng trong ánh mắt ấy… là cả trăm câu hỏi chưa từng thốt thành lời.
Có giận. Có trách. Có đau. Có một thứ gì đó đã lỡ mất… nhưng vẫn chưa chịu lụi tàn.

Anh đưa ra cuốn sách.

Trên trang đầu, không phải tên người nhận ký tặng — mà là một dòng chữ anh đã viết từ tối qua, từng nét mực run rẩy:

“Nếu em còn nhớ người tên Phong…
thì xin hãy cho Wind một cơ hội cuối cùng.”


Cây bút trong tay em rơi xuống.
Một tiếng nhỏ.
Nhưng với anh — như tiếng tim mình vừa bị ai bóp nghẹt.

Căn phòng vẫn ồn ào.
Người đến người đi.
Nhưng thế giới của anh và em… đã tách biệt.
Chỉ còn hai trái tim thổn thức giữa những năm tháng dở dang.

Anh cúi đầu, giọng trầm, nghèn nghẹn:

“Nếu trên đời này không ai có thể yêu một người hai lần… thì anh chỉ có thể tin rằng,
mình chưa từng ngừng yêu em một phút giây nào cả.”


Em ngước lên.
Nước mắt chưa kịp rơi đã bị bàn tay quen thuộc kia nhẹ nhàng lau đi.
Gương mặt ấy vẫn như xưa… chỉ là đôi mắt đã mang theo quá nhiều hối tiếc.
Một Wind từng lạnh lùng, tự phụ, không để lộ một kẽ hở nào — giờ đang đứng run rẩy, thấp thỏm trước một cô gái nhỏ bé hơn mình.

Và rồi, giữa vô vàn tiếng ồn ào, Wind hỏi em — bằng giọng thì thầm, chỉ đủ cho hai người nghe:

“Anh xin được xếp hàng lại từ đầu.

Nhưng em cho anh biết, hàng này... có còn chỗ cho anh không?”


Em cúi đầu.
Không nói.
Không nhìn anh nữa.

Một giây.
Hai giây.

……….
Thời gian ngừng trôi.

Gió ngoài hiên cuốn theo vài cánh bằng lăng rơi xuống trang giấy.

Em nhặt cây bút lên.
Bàn tay run rẩy.
Chầm chậm, từng nét một, em viết:

“Trên đời này…
làm gì có ai yêu một người đến hai lần đâu…
Chỉ có thể là…
chưa từng hết yêu thôi.”


Gió tháng Tư lại thổi qua khung cửa, cuốn bay một cánh bằng lăng tím nhạt rơi trên trang sách.
Và nơi dòng chữ ấy, nước mắt ai vừa chạm xuống, nhòe đi… nhưng không xoá được.
 
Quay lại
Top Bottom