Bằng lăng nở muộn

CHƯƠNG 19: KẺ CÔ ĐỘC TRONG VÒNG VÂY​



Cơn mưa đêm vẫn rơi liên miên, không đủ mạnh để cuốn trôi tội lỗi, nhưng lại đủ dai dẳng để nhấn chìm một con người. Tập đoàn Trịnh Gia bàng hoàng trước cơn sóng dư luận. Tin tức về Wind – CEO tài năng, con rể tương lai của Chủ tịch Trịnh – bất ngờ bị gọi tên trong vụ h.ãm hại Ngân Hà.

Hôn lễ chuẩn bị đã lâu, nay trở thành nỗi xấu hổ công khai. Những tấm thiệp mời được in tinh xảo giờ bị vứt bỏ trong im lặng. Cổ đông nghi ngờ, truyền thông dồn dập, gắn kết sự kiện với những âm mưu chưa ai dám nói thành lời. Một nguồn tin nội bộ rò rỉ cho biết, hệ thống bảo mật của garage đã bị can thiệp từ xa chỉ vài phút trước khi xe rời đi. Điều đó càng làm dấy lên nghi ngờ: Ai có quyền truy cập hệ thống trong đêm muộn?

Và Wind – người đàn ông từng được tung hô như biểu tượng của thế hệ kế thừa – giờ lại trở thành “kẻ có động cơ rõ ràng nhất”.

Ngân Hà vẫn chưa tỉnh lại. Vụ tai nạn xảy ra bất ngờ. Xe mất lái rồi phát nổ. Nhưng điều khó hiểu là hệ thống phanh bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Kết quả giám định sơ bộ cho thấy phanh bị tháo chip kiểm soát tốc độ – thao tác cần đến thiết bị chuyên dụng, và thời gian thực hiện chỉ trong vòng vài phút. Không ai biết tại sao cô lại rời khỏi thành phố vào đêm đó, một mình, không tài xế. Và càng không ai giải thích được vì sao đoạn camera giám sát quan trọng nhất lại đột ngột mất tín hiệu.

Wind là người đầu tiên có mặt tại hiện trường. Anh cứu cô ra khỏi chiếc xe cháy rụi, bế cô vào bệnh viện trong tình trạng bỏng nhẹ và chấn thương sọ não nghiêm trọng. Nhưng chính hành động đó lại khiến anh bị nghi ngờ. “Tại sao Wind lại có mặt kịp thời như thế, nếu không phải chính anh là người đã sắp đặt?”

Anh không phản bác. Không phải vì không có lời giải thích, mà bởi… anh biết: mọi người chỉ cần một cái tên để đổ lỗi. Và anh, với tất cả quyền lực, danh vọng, cùng mối quan hệ nhập nhằng với Ngân Hà – là lựa chọn hoàn hảo.


[separate]


Tại buổi họp báo:

Hàng chục micro, máy quay chĩa thẳng vào anh như nòng súng. Đèn flash lóe lên không ngớt, phản chiếu những đường nét căng thẳng trên gương mặt.

“Anh có gì để nói về cáo buộc liên quan đến tai nạn của Ngân Hà?”

“Xin anh cho biết, phải chăng anh đã ép Ngân Hà ký hợp đồng hôn nhân trước khi vụ việc xảy ra?”

“Anh là người cuối cùng xuất hiện tại hiện trường. Có thể xác minh vị trí của anh lúc 2 giờ sáng hôm đó không?”

“Có tin đồn rằng quan hệ giữa anh và Ngân Hà đã rạn nứt từ lâu. Anh có muốn phản hồi?”




Wind vẫn không đáp. Ánh mắt anh lạnh như thép, không chút dao động. Nhưng đôi tay anh siết chặt dưới mặt bàn, quai hàm khẽ căng – như một phản xạ vô thức.

Bản định vị từ điện thoại của Wind bị tắt trong khoảng thời gian từ 1:48 đến 2:15 – trùng khớp với khung giờ xảy ra tai nạn. Nhưng điều bất thường là: nó chỉ tắt trong đúng 27 phút.

Anh đã chuẩn bị sẵn – lý trí luôn vững vàng như mọi lần. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy khó thở.

Ngoài kia, gió vẫn thổi. Nhưng trong ngực anh, một cơn gió khác đang cuộn lên, buốt nhói và nặng nề. Không có ai để gọi. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi nhỡ. Anh từng nghĩ Ngân Hà sẽ tỉnh lại kịp lúc, sẽ lên tiếng thanh minh cho anh. Nhưng cô vẫn bất tỉnh, từng phút giây trôi qua là một lần hi vọng dần tắt.

Sau buổi họp báo, anh trở về phòng họp nội bộ – nơi cha vợ tương lai đang chờ. Chủ tịch Trịnh nhìn anh thật lâu, sau đó chỉ buông một câu lạnh tanh: “Nếu con vô tội, hãy tự mình chứng minh điều đó. Từ giờ… ta không thể bảo vệ con được nữa.”


[separate]


[Sau màn hình livestream]

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt cô gái ngồi lặng lẽ. Căn phòng nhỏ tối om, chỉ có những nhịp tim dồn dập.

Dương dõi theo từng chuyển động của Wind – người đàn ông ấy, lạnh lùng nhưng đầy uẩn khúc. Cô thấy. Thấy ánh mắt trống rỗng khi nhắc đến Ngân Hà. Bàn tay siết chặt dưới mặt bàn. Và khoảng lặng nặng nề giữa những câu trả lời chuẩn mực.

Một người như anh, dù lý trí đến mấy, cũng không thể giấu được nỗi cô đơn khi tất cả những người từng ở cạnh anh bây giờ đều im lặng.

Không ai tin anh. Ngoại trừ cô – một cái bóng lặng lẽ, một kẻ vô hình đứng sau màn hình… và đằng sau hệ thống dữ liệu lạnh lẽo của Trịnh Gia.

Dương tắt livestream. Tay run lên khi cô mở lại giao diện mã hóa nội bộ. Cô biết mình đang vượt giới hạn. Nhưng lần này… cô không thể đứng ngoài cuộc nữa.

Dữ liệu mã hóa mà cô đang mở là một bản ghi log bị ẩn trong hệ thống server phụ của Trịnh Gia – nơi lưu lại các lần đăng nhập từ IP lạ trước đêm xảy ra tai nạn.


[separate]

 

CHƯƠNG 20:​

Tiếng gõ phím vang lên dồn dập giữa không gian tĩnh mịch. Dương không rõ đã ngồi bao lâu. Chỉ biết đôi mắt cay xè, cổ tay mỏi rã, và tiếng gõ phím vang lên như nhịp tim chạy đua với thời gian.

Màn hình lóe lên đoạn mã cuối cùng – một địa chỉ IP ẩn danh đã truy cập hệ thống garage vào lúc 1:49 sáng.

Một chi tiết nhỏ. Nhưng có thể lật đổ toàn bộ cục diện.

Dương lưu lại dữ liệu, bắt đầu viết mã giải mã ngược thời gian truy cập. Nhưng khi vừa hoàn tất câu lệnh, hệ thống bất ngờ đóng băng. Một dòng thông báo hiện lên:

“Unauthorized access detected. Connection terminated.”

Dương giật bắn người. Cô vừa bị theo dõi.

Một kẻ khác cũng đang truy cập hệ thống.

Cô chưa kịp phản ứng thì điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:

“Dừng lại đi. Cô không hiểu mình đang chọc vào ai đâu.”

Tim Dương đập mạnh. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể có thể tìm ra gương mặt kẻ vừa gửi. Chỉ thấy một khoảng trống lạnh buốt, và hơi thở mình trở nên gấp gáp không kiểm soát.


[separate]


[Cùng thời điểm – tại biệt thự Wind]

Bản ghi chẩn đoán vẫn hiện trên màn hình, ánh sáng xanh lạnh lẽo phản chiếu lên gò má Wind.
Ngân Hà vẫn sống – như một mảnh pha lê mong manh treo giữa ranh giới sinh – tử.

Nhưng điều khiến anh không thể rời mắt… là hình ảnh quét vùng hippocampus – nơi lưu giữ ký ức – bị tổn thương bất thường.

“Có thể là do va đập.” – Bác sĩ nói.
Nhưng Wind chỉ im lặng. Trong mắt anh… đó là dấu vết của một can thiệp có chủ đích. Như thể... ai đó cố tình xóa một đoạn trí nhớ.


[separate]


[Sáng hôm sau – trong căn phòng nơi Dương đang ẩn thân]

Dương nhận được một file đính kèm từ hòm thư nặc danh – tiêu đề: “WIND: KẾT THÚC SẮP BẮT ĐẦU”

Bên trong là một đoạn video ngắn.

Camera quay từ phía sau ghế lái – hình ảnh mờ nhưng đủ thấy rõ người ngồi ở hàng ghế sau chính là Wind, mặc chiếc áo khoác đen anh hay dùng khi đi đêm. Khung giờ: 1:52 sáng. Trên xe – là chiếc Lexus đã phát nổ.

Dương chết lặng.
Nếu không phải cô từng tua đi tua lại video gốc hàng chục lần, cô cũng sẽ tin: Wind là người trên xe.

Một đoạn video được dàn dựng – tỉ mỉ, tàn nhẫn… và đủ để giết chết niềm tin.




[separate]




[4 giờ sáng - trong xe ô tô]


Bầu trời vẫn tối đen. Mưa đã tạnh nhưng cửa kính phủ đầy sương mù. Wind ngả đầu vào ghế, nhắm mắt. Tìm kiếm một khoảnh khắc yên bình giữa cơn bão.

Anh từng định nhấn gọi một dãy số quen thuộc. Nhưng lại dừng lại. Không phải vì kiêu hãnh, mà vì sợ… giọng cô cũng sẽ lạnh như những người khác.

“Ting.”

Một email hiện lên trong hộp thư mã hóa riêng tư. Anh mở ra. Dòng chữ ngắn gọn:

Đừng gục ngã. Kẻ phản bội vẫn đang cười sau lưng anh.
B.L.

Wind lặng người. Tim anh như bị bóp nghẹt trong giây lát.

“Bằng Lăng?”

Anh thì thầm cái tên ấy như một lời gọi trong gió. Không phải vì nội dung bức thư. Mà vì… cảm giác. Một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Như thể… có ai đó vẫn đang nhìn anh – nhẹ nhàng, kiên định, không thương hại… mà là yêu.

Anh nhớ về những ngày mưa năm ấy – gốc bằng lăng tím ngắt, chiếc ghế đá cũ, và cô bé luôn đứng sau lưng anh, cầm chiếc ô xanh, lặng lẽ nhưng luôn ở đó.

Giờ đây… vẫn có ai đó như vậy.

Có lẽ, giữa những ngón tay sắp buông xuôi, vẫn còn một người, âm thầm giữ lấy anh.
Bằng một cách nào đó.
Như ngày xưa… dưới mưa.
 
🖋️ [Ngoại bút - Nhật ký – Ánh Dương]



02:43 AM


Em không biết mình đang làm gì. Cũng không biết từ khi nào, em bắt đầu thấy mọi dữ liệu đều có một tiếng động – tiếng thở dài của anh giữa những dòng tin tức lạnh lùng.

Em từng nghĩ bản thân lý trí đủ để đứng ngoài cuộc. Nhưng… hôm nay khi nhìn anh ngồi giữa vòng vây, ánh mắt trống rỗng, đôi tay siết chặt như muốn đập vỡ tất cả… em biết mình đã không còn đứng ngoài được nữa.

Người ta nói anh lạnh lùng. Nhưng em thấy những vết xước đang nứt dần sau lớp vỏ bọc đó. Người ta nói anh đáng nghi. Nhưng em lại thấy một nỗi cô đơn quá rõ ràng – cô đơn đến mức nếu ai đó không tin anh, thì chính anh cũng sẽ không tin vào mình nữa.

Anh à!

Không phải kẻ mạnh thì không bao giờ được gục ngã. Mà là kẻ biết đau nhưng vẫn bước tiếp.

Nếu thế giới này không còn ai tin anh, thì để em.
Một lần thôi.

Em không thương hại anh. Cũng không vì anh là CEO nổi tiếng hay là tâm điểm của một vụ bê bối.

Em chỉ… tin anh. Tin một cách vô lý đến mức đáng sợ. Tin như thể… đã từng tin rồi, từ rất lâu.

Có thể là em sai. Có thể ngày mai mọi thứ sẽ sụp đổ. Nhưng hiện tại, nếu anh phải một mình chống lại cả thế giới – thì em sẽ là người đứng phía sau anh, dù chỉ là một cái bóng.

– B.L. –
 

Ch​



Hệ thống giám sát toàn bộ khuôn viên tập đoàn bị xóa sạch dữ liệu chỉ vài giờ sau vụ tai nạn của Ngân Hà. Wind có cảm giác gì đó không ổn. Mỗi lần mở cửa phòng làm việc, anh có cảm giác ai đó vừa rời khỏi. Những lần bước vào thang máy, hệ thống dường như mất vài giây để phản hồi – như thể đang bị giám sát. Mọi dấu vết đều bị xóa sạch quá kỹ. Kỹ đến mức đáng sợ. Dù đã thuê không ít chuyên gia bảo mật, Wind vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu bất lực. Thứ gì đó — hoặc ai đó — đã xâm nhập từ bên trong, quá tinh vi, quá nhanh gọn.

Một nguồn tin đáng tin cậy đã nhắc đến một cái tên: Ánh Dương.

Một cái tên lạ lẫm, chưa từng xuất hiện trong bất kỳ hệ thống nào. Nhưng lời mô tả đi kèm khiến Wind phải dừng lại: “Điệp viên ngầm trong giới bảo mật. Không lộ diện, không để lại dấu vết. Nhưng nếu cô ấy nhận lời, tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối.”

Wind tựa người ra sau ghế, nhắm mắt vài giây. Trong lòng anh thoáng qua một cái tên giống hệt — người hàng xóm từng ngồi cạnh anh suốt một đêm đầy giông bão. Người khiến anh mỗi sáng vô thức chờ tiếng chuông thang máy chỉ để thấy nụ cười nhàn nhạt ấy.

Không thể nào… là cô sao?


Phòng họp, 14 giờ chiều.

Cửa mở. Wind bước vào, bộ vest xám tro càng làm nổi bật dáng người cao lớn và ánh mắt như dao cắt. Nhưng rồi anh khựng lại.

Cô ngồi đó.

Ánh Dương — cố vấn bảo mật được triệu tập khẩn cấp từ nguồn riêng, đang ngồi ở đầu bàn. Dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt thản nhiên như chưa từng có bất kỳ khoảnh khắc riêng tư nào giữa hai người.

Wind im lặng vài giây. Không phải vì ngạc nhiên. Mà vì anh đang tự hỏi — từ bao giờ, cô đã bước vào thế giới của anh dễ dàng đến vậy?

“Là em?” — anh nghiêng đầu, giọng trầm và sắc như lưỡi dao giấu trong nhung.

Dương mỉm cười, nhún vai. “Không ngờ lại gặp anh ở đây, tổng giám đốc.”


Gió đêm trườn qua khe cửa sổ căn hộ nhỏ, mang theo hơi lạnh ngấm vào tận xương. Trong ánh sáng xanh nhạt từ màn hình máy tính, Dương đang rà lại từng dòng dữ liệu, từng khung hình mờ nhòe.

Cô dừng lại ở một khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa — một chiếc xe đen xuất hiện trong tích tắc phía sau xe Ngân Hà. Biển số bị làm mờ. Nhưng vết xước lạ ở đèn hậu bên trái khiến cô sững lại.

“Mình đã thấy nó ở đâu rồi…”

Cô mở thêm một tệp khác — nhật ký xe ra vào trụ sở tập đoàn. Dòng dữ liệu hiện lên. Ánh mắt cô lóe sáng. Trùng khớp.

Chiếc xe thuộc về một nhân viên phòng đầu tư — người từng bị kỷ luật nội bộ vì lạm dụng quyền truy cập vào hệ thống tài chính. Ghép từng mảnh lại, cô như đang giải một phương trình không lời. Và mảnh ghép cuối cùng đang dần hiện hình.


[separate]


Văn phòng Wind, 00:32 AM.

Tập tài liệu được gửi ẩn danh. Một xấp giấy A4 chi chít số và dòng chữ lạnh tanh. Nhưng với anh, từng con số như lưỡi dao cắt sâu vào lý trí.

Chuyển khoản từ tài khoản cá nhân của Khả Tú — mẹ kế của Ngân Hà — tới một công ty ở Singapore. Mọi giao dịch đều núp bóng dưới danh nghĩa “đầu tư chiến lược”. Nhưng công ty ấy không tồn tại.

Wind ném tập hồ sơ xuống bàn, đôi mắt lóe lên ánh thép. Nhưng lần này, anh không định đối đầu trực diện nữa. Trò chơi quyền lực này đã vượt xa giới hạn cá nhân. Điều duy nhất anh quan tâm là mình sẽ làm gì tiếp theo.


[separate]




Khuôn viên biệt thự Trịnh Gia, một đêm muộn.

Tiệc gia đình. Người đông, tiếng nhạc hòa với tiếng ly cụng. Nhưng Wind thì đứng tách biệt ở hành lang sau, nơi ánh sáng đèn mờ nhạt không chạm tới được.

Một tiếng rung khẽ.

Một email mới — không tên người gửi.

[Trích xuất dữ liệu vụ tai nạn - KHẨN]

Tệp video đính kèm hiện lên màn hình.

Trong video, chiếc xe đen lặng lẽ bám theo xe Ngân Hà. Rồi — một khung hình ngắn ngủi. Một bàn tay đeo găng chạm vào hệ thống phanh. Vỏn vẹn ba giây. Nhưng đủ để anh hiểu.

Giọng nói vang lên ngay sau đó. Voice note kèm theo — như một lời thì thầm lạc nhịp giữa cơn mộng mị:

“Anh đừng gục ngã… Em vẫn ở đây. Dù anh không cần…”

Wind ngẩng đầu.

Tim anh siết lại.

Giọng nói ấy… quen đến đau lòng.


[separate]


Một nơi khác. Một ban công lạnh.

Ánh Dương đứng trong màn đêm, tay cầm chiếc điện thoại vừa gửi đi đoạn dữ liệu cuối cùng. Cô không chắc mình có gửi nhầm gì không. Nhưng cô không quan tâm.

Chỉ cần anh nghe thấy.

Chỉ cần anh biết — giữa những bóng tối bủa vây, giữa những kẻ thù giả dạng người thân, giữa những âm mưu tráng đường bằng danh nghĩa trung thành… vẫn có một người đứng phía sau anh.

Lặng lẽ. Không cần danh phận. Chỉ cần anh còn bước tiếp.


[separate]

 

CHƯƠNG 22: Giải mã trong đêm​



Sau tất cả, Wind vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh replay đoạn ghi âm thêm một lần nữa, lần này chậm rãi, như muốn níu kéo từng âm tiết.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi — không rõ là nhớ nhung, bối rối hay day dứt. Anh không biết người gửi là ai, nhưng cái tên ký dưới email lại khiến tim anh thắt lại:

• Ký tên: - B. L.

Bằng Lăng.

Anh chưa từng thấy mặt tác giả, chỉ biết cái tên ấy từng là sợi dây níu giữ anh trong những năm tháng tối tăm nhất. Từng câu chữ, từng trang sách — như viết riêng cho anh. Nhưng giờ đây, những dòng tin lại như có hồn, như vang vọng từ một nơi rất gần.

Có lúc Wind từng nghĩ: nếu Bằng Lăng thực sự tồn tại, liệu người ấy có thể chữa lành được phần tâm hồn đang hoen gỉ trong anh không?


[separate]




Chạm mặt Bằng Lăng


Và rồi, một buổi tối Dương ra ngoài, Wind vô tình sang phòng cô để gửi tài liệu. Cánh cửa khép hờ, anh định quay đi, nhưng ánh mắt anh bị níu lại bởi giá sách trong góc phòng. Nơi đó, anh nhìn thấy một vài cuốn tiểu thuyết mang bút danh quen thuộc: “Bằng Lăng”.

Anh bước vào, chậm rãi. Mở một cuốn sách, nơi có nét chữ tay nắn nót viết lời đề tặng:

“Gửi người đã từng mất niềm tin vào ánh sáng. Nếu đọc được điều này, nghĩa là chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Chữ viết. Là nó.

Anh nhận ra — chính là nét chữ đó. Nét chữ trong những bản thảo cũ, trong các ghi chú từng được kẹp kèm với sách, trong những dòng trích dẫn khiến anh sống sót qua năm tháng tối tăm nhất.

Và khi tay anh khựng lại giữa trang giấy, khi ánh mắt chạm vào nét chữ quen thuộc ấy — mọi mảnh ghép cuối cùng cũng về đúng vị trí. Không còn là 'gần như'. Mà là chắc chắn.
Ánh Dương — chính là Bằng Lăng.


[separate]




Anh dựa lưng vào tường, mắt khẽ nhắm lại. Một làn sóng cảm xúc lặng lẽ dâng lên. Hóa ra người đã ở cạnh anh bấy lâu — không chỉ trong hiện tại, mà cả những ngày tháng cũ kỹ — lại chính là cô.

Cô gái ấy — nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại ẩn giấu những bí mật phi thường. Cô không chỉ viết, cô còn âm thầm điều tra, lặng lẽ chống lại thế lực mà chính anh cũng phải e dè. Cô không nói, chỉ làm. Không cần ai nhìn thấy, vẫn chọn đứng về phía anh.

Điều đó khiến anh không thể rời mắt khỏi cô được nữa.



Từ buổi tối đó, Wind bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn.
Vừa cảm kích, vừa ngưỡng mộ, vừa có gì đó rất đỗi quen thuộc khó gọi thành tên — chỉ là… cảm giác không thể rời mắt.
Một người con gái tưởng như mờ nhạt, lại có thể âm thầm đứng trong bóng tối, chiến đấu cho anh.
Không một lời. Không một lời nào.
Anh từng nghĩ mình đã đóng cửa trái tim từ rất lâu rồi.
Nhưng… ánh mắt ấy — đôi khi khiến anh có cảm giác mình đang trở lại tuổi thơ năm ấy.
Khi lần đầu tiên, có một người con gái nhìn anh như thể anh là cả thế giới.

Cô chưa từng đòi hỏi anh phải tin. Nhưng từ khoảnh khắc ấy… anh bắt đầu muốn tin.
Rằng giữa giao lộ tối tăm nhất, ánh sáng duy nhất — là cô.
 

Chương 23: ĐE DOẠ​

Hai ngày sau.

Dương ngồi trong quán cà phê nhỏ khuất trong một ngõ yên tĩnh. Laptop mở sẵn một tệp mã hóa, nhưng ánh mắt cô lại không rời khỏi màn hình điện thoại — đoạn voice note mà cô vô tình gửi cho Wind.

“Anh đừng gục ngã… Em vẫn ở đây. Dù anh không cần…”

Cô không nhớ rõ mình đã ghi âm vào lúc nào, hay vì sao lại làm vậy. Đoạn ghi âm này — như thể một mẩu ký ức vụn vỡ đã trôi qua, nhưng lại khiến trái tim cô bất an. Đoạn tin ấy đã đến tay Wind. Và giờ, nó dường như đang treo lơ lửng trên đầu cô như một mối đe dọa không thể xóa đi.

Điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ số lạ.

[Số lạ]: Chúng tôi biết cô là ai. Đừng đào sâu thêm nữa. Không phải ai cũng được phép sống sót sau khi tìm ra sự thật.

Dương khựng lại. Tim cô đập mạnh, âm thanh tin nhắn như một lời cảnh báo lạnh lùng, khiến cô cảm thấy mình bị bao quanh bởi một bóng tối nặng nề. Cô liếc mắt qua quán cà phê, nhưng mọi thứ vẫn bình thường. Không ai khả nghi. Tuy nhiên, linh cảm của cô — như một cơn gió lạnh — khiến cô không thể thoải mái.​


Trụ sở tập đoàn, 21 giờ tối.


Wind vừa kết thúc cuộc họp kín với bộ phận an ninh khi nhận được tin: Dương biến mất. Không báo trước, không để lại dấu vết. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Anh gọi điện cho cô liên tục. Vô ích.

Màn hình camera an ninh tầng hầm hiện lên hình ảnh cuối cùng: Dương bước vào chiếc xe riêng của cô, một mình. Nhưng chỉ vài phút sau, tín hiệu xe bị cắt đứt.

“Cô ấy biết mình bị theo dõi.” — Wind trầm giọng, mắt anh đột ngột tối lại, môi mím chặt. “Và cô ấy chọn cách đánh lạc hướng.”

Wind không ngồi yên. Anh lập tức ra lệnh phong tỏa toàn bộ dữ liệu trong hệ thống nội bộ, truy quét các truy cập bất thường trong 48 giờ qua. Không giao việc cho ai, anh tự mình ngồi vào máy chủ gốc, lướt qua từng dòng mã như một bóng ma, quyết tâm không để bất kỳ dữ liệu nào lọt qua.

Gương mặt anh, dưới ánh đèn xanh nhạt, như phủ một lớp băng mỏng, càng lúc càng lạnh lẽo, như thể không còn gì có thể lay chuyển anh.​


Một căn phòng bí mật.

Dương tỉnh lại trong bóng tối, hơi thở gấp gáp. Cô nhận ra mình bị trói vào ghế, nhưng không có thương tích. Tất cả đều rất tính toán, không một dấu hiệu của sự cuồng loạn hay bạo lực. Nhưng sự căng thẳng trong không khí không thể che giấu đi được. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn người đối diện.

Một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest chỉnh tề. Gương mặt ông ta mang sự pha trộn kỳ quái giữa lịch thiệp và tàn nhẫn, khiến Dương có cảm giác như mình đang đối diện với một con thú săn mồi đã có đủ kinh nghiệm.

“Chúng tôi không muốn làm cô đau,” ông ta lên tiếng, giọng điềm đạm.

“Nhưng cô đã chạm đến thứ không nên chạm.”


Dương khẽ cười, không hề nao núng.

“Nếu sợ đau thì tôi đã không vào nghề này.”

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.

“Cô thông minh. Nhưng thông minh quá mức cũng là tội.”

Ông ta mở chiếc vali đặt trước mặt Dương. Bên trong là một loạt tài liệu, hình ảnh, và… một thiết bị điện tử nhỏ — ổ cứng chứa toàn bộ dữ liệu mà Dương đã trích xuất trong suốt thời gian qua.

“Chỉ cần nói mật mã,” ông ta tiếp tục,

“Cô vẫn có thể rời khỏi đây. Sống tiếp. Như một người bình thường.”

Dương nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt không chút sợ hãi, lạnh như thép. Cô im lặng một lúc, rồi thản nhiên đáp:

“Vấn đề là… tôi chưa từng là người bình thường.”

Ông ta im lặng, vẻ mặt thoáng chút khó hiểu, nhưng chỉ trong một tích tắc, ông đã ngừng cười. Tình thế lúc này trở nên căng thẳng đến mức không thể đoán trước. Người đàn ông không ngừng nhìn cô, như thể đang đợi một câu trả lời, nhưng Dương vẫn giữ nguyên thái độ kiên định của mình.


[separate]

 

CH



Một giờ sáng. Khu công nghiệp cũ, ngoại ô thành phố.


Gió thổi qua từng khe tường mục nát. Mùi sắt gỉ và dầu nhớt thấm đẫm không khí. Wind đứng sát tường, ánh mắt sắc lạnh dán vào bản đồ nhà kho trong tay. Một tay giữ bộ đàm, một tay kiểm tra thiết bị phá khóa nhỏ giấu trong túi áo.

“Giữ im lặng tuyệt đối. Không ai được phép gây chú ý.”

Anh đã từng tham gia hàng trăm thương vụ rủi ro, đàm phán với những đối tác nguy hiểm. Nhưng chưa lần nào tim anh đập nhanh như lúc này. Không phải vì đối thủ. Mà vì cô ấy đang ở trong đó. Một mình.


[separate]


Bên trong. Dương đối mặt với kẻ thù.

Cô vẫn bị trói. Lưng tựa vào tường lạnh buốt, cổ tay sưng tấy vì những vòng dây siết chặt. Nhưng ánh mắt—lại sáng rực. Không sợ hãi. Không yếu đuối. Mỗi lời người đàn ông kia nói, cô đều đáp lại bằng một nụ cười khinh miệt.

“Nếu tôi nói ra mật khẩu, các người sẽ giết tôi.
Nếu tôi không nói, các người cũng sẽ giết tôi.
Thế thì tại sao tôi phải chọn điều khiến mình hối hận?”


Gã đàn ông siết tay. Không ngờ cô gái nhỏ này lại cứng đầu như thế. Hắn quay sang ra lệnh cho đàn em:

“Đưa nó đi chỗ khác. Để xem đến khi không còn ai nhớ đến, nó còn giữ được vẻ cứng miệng như thế không.”

Nhưng đúng lúc ấy…

Wind ra hiệu tiến vào.

Anh không đơn độc. Ba người từ tổ an ninh của tập đoàn lặng lẽ tản ra ba hướng, mỗi người nắm giữ một nhiệm vụ.

Cánh cửa sắt không khóa. Wind phá chốt trong ba giây, không tạo tiếng động. Anh di chuyển nhanh, chính xác như một con sói săn mồi. Mắt lia từng khe hở, từng bóng người.

Một tên gác bất ngờ xuất hiện sau thùng hàng. Wind nhào tới. Một đòn thẳng vào cổ tay, vặn người, khống chế từ phía sau, bịt miệng. Gã ngã xuống mà không kịp thốt tiếng nào.

“Cô ấy đâu…”
Anh lướt qua từng dãy hành lang, cho đến khi—có tiếng động nhỏ phát ra từ căn phòng cuối hành lang.



Dương giật mình. Tiếng khóa. Rồi cánh cửa bật mở.


Không phải gã đàn ông kia. Mà là một bóng áo đen lao vào như cơn gió. Dương chưa kịp phản ứng, cả người đã được cởi trói, kéo vào lòng ai đó.

“Wind…” Cô thì thầm.

Anh không nói. Chỉ siết lấy cô. Mạnh đến mức tim cô tưởng như vỡ ra. Hơi thở anh dồn dập, hỗn loạn, ướt đẫm mồ hôi. Cánh tay trái đang rỉ máu.

Một tên khác lao vào sau lưng họ. Dương hét lên. Wind xoay người che chắn.

Con dao rạch vào tay anh. Nhưng không sâu. Vừa đủ để nhuộm đỏ một góc áo sơ mi trắng.

Tên kia ngã gục ngay sau đó, nhờ một đòn của người trong tổ an ninh. Mọi việc kết thúc trong vài phút.


[separate]




Hai giờ sáng. Căn hộ riêng của Wind.

Băng gạc, thuốc sát trùng, khăn lạnh... Tất cả đều được Dương lôi ra từ tủ y tế.

“Đưa tay đây.”
Wind ngồi im, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Anh có biết mình điên không?”
“Có.”
“Anh có biết em có thể tự thoát không?”
“Cũng có.”
“Vậy sao còn lao vào như thế?”

Wind khẽ nghiêng đầu. “Vì anh không chờ được đến lúc em tự thoát.”

Dương khựng tay. Mắt cô chạm phải ánh nhìn anh, rất sâu, rất thật.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” — Wind nhướng mày.

“Nhưng nếu em muốn chăm kỹ một chút... thì anh cũng chịu.”

Cô không đáp. Chỉ cúi đầu băng tay cho anh thật chậm. Nhưng sống mũi lại cay xè. Cảm giác như được sống lại. Như mình không còn cô đơn giữa cuộc chiến này nữa.


[separate]

 

CHƯƠNG 25 — GẦN EM THÊM MỘT CHÚT​



Từ khoảnh khắc rút cô khỏi hiểm nguy, Wind đã biết — không còn gì để nghi ngờ nữa.
Ánh Dương… chính là Bằng Lăng.

Cô gái ấy — trong cơn hoảng loạn vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Dù tay bị trói, dù đối mặt với kẻ thù có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, ánh mắt cô không một lần run sợ.
Câu nói của cô lúc đó, đến giờ vẫn như cứa thẳng vào tim anh:

“Nếu tôi nói ra mật khẩu, các người sẽ giết tôi. Nếu tôi không nói, các người cũng sẽ giết tôi. Thế thì tại sao tôi phải chọn điều khiến mình hối hận?”

Một lời dứt khoát. Không run rẩy. Không thỏa hiệp.
Một cô gái như thế… làm sao anh có thể không nhận ra?
Chỉ có Bằng Lăng — chỉ có em — mới có thể đối mặt với nguy hiểm bằng bản lĩnh lạnh lùng mà trong tim vẫn mang một trái tim rực cháy đến vậy.

Sau đêm ấy, khi mọi chuyện tạm lắng xuống, anh ngồi trong căn hộ đã từng yên tĩnh đến đáng sợ của mình. Và nhận ra… mọi thứ đã thay đổi.

Không phải vì em là tác giả của những câu chữ từng cứu rỗi anh trong vô thức.
Mà vì cô gái ấy – người từng lặng lẽ bước qua hành lang với dáng vẻ bình thản – chính là người đã khiến anh thức trắng bao đêm vì một cuốn tiểu thuyết chưa viết xong.

Anh bắt đầu để ý em từ những điều nhỏ nhặt. Canh giờ để “vô tình” gặp nhau ở thang máy. Gửi tin nhắn hỏi về một file báo cáo mà anh đã thuộc lòng.

Mỗi lần em nhíu mày đọc tài liệu, hay gỡ kính ra dụi mắt mệt mỏi… đều khiến anh chỉ muốn kéo em lại gần, đặt bàn tay mình lên trán em, rồi nói: “Đừng cố nữa.”

Ban đêm, anh lật lại từng trang truyện em viết. Tưởng tượng ra ánh mắt em khi viết đến đoạn cao trào. Hình dung em đắm mình giữa những con chữ, dịu dàng mà mạnh mẽ, như chính em ngoài đời thực.

Và chính điều đó khiến anh sợ.

Vì cảm giác này không giống với bất kỳ ai.
Không giống Cún – người con gái đã khắc sâu vào ký ức tuổi trẻ, nhưng đã vĩnh viễn biến mất cùng năm tháng cũ.
Càng không giống Ngân Hà – người vợ trên giấy tờ, người luôn xuất hiện như một phần của bổn phận.

Mà là với em – Ánh Dương. Bằng Lăng.
Một người phụ nữ khiến anh muốn ở bên, muốn chạm vào từng cảm xúc nhỏ nhất – nhưng lại không dám chạm mạnh tay, sợ phá vỡ mất một điều gì đó mong manh mà quý giá.

Anh bắt đầu kiếm cớ để được gần em.
“Anh lỡ nấu hơi nhiều, em qua ăn phụ anh chút.”
“Báo cáo sáng nay em gửi, anh có vài điểm cần em giải thích thêm…”
“Thang máy lại hỏng rồi. Em không muốn đi bộ 21 tầng đâu, lên xe anh.”


Lý do nào cũng hợp lý. Nhưng sự thật là… anh chỉ muốn thấy cô. Nghe cô nói. Ở gần cô. Mỗi ngày, một chút. Một chút thôi… mà chẳng bao giờ là đủ.

Chỉ là… càng gần em, anh lại càng trở nên ích kỷ.
Anh không chỉ muốn ở bên em. Anh muốn độc chiếm em.

Anh bắt đầu để tâm đến từng ánh mắt lạ lướt qua em. Từng cái nhìn kéo dài quá vài giây. Từng nụ cười khiến em vô tình nghiêng đầu. Hay những câu nói xã giao từ những đồng nghiệp nam mà với anh, lại là mối đe dọa không tên.

Có lần, anh tình cờ thấy Dương khẽ mỉm cười với cậu kỹ thuật viên mới. Chỉ là một nụ cười thoáng qua – nhẹ như sương. Nhưng cũng đủ để anh siết chặt tay.

“Cậu ta phụ trách khu khác. Đổi người đi.”
Anh nói với trưởng phòng. Không cần giải thích.

Anh không nổi giận.

Nhưng chẳng ai hay biết, nhưng chỉ sau một cuộc họp nội bộ, cơ cấu phân công dự án đã thay đổi. Em được chuyển khỏi mọi nhóm có quá nhiều đàn ông độc thân. Gắn tên em với những dự án “bảo mật nội bộ cao”, mà chỉ có mình anh đủ cấp để cùng tham gia.

Tất cả đều hợp lý. Tất cả đều kín kẽ.

Dương không bao giờ hỏi. Cũng không phản ứng. Nhưng anh biết... cô đang biết.

Và chính điều đó khiến anh càng mất kiểm soát.

Anh từng hứa với lòng sẽ không biến tình cảm thành xiềng xích. Nhưng giờ đây, anh lại là người đang buộc cô trong vô vàn sợi tơ vô hình.

Chỉ là… cô chưa bao giờ thực sự thuộc về anh.

Vậy mà, từng giây từng phút, anh lại không thể chịu đựng được việc cô thuộc về bất kỳ ai khác.

Cô là ánh sáng dịu dàng trong cuộc đời anh. Mà nếu không thể nắm giữ, thì ít nhất… anh cũng sẽ là người duy nhất đứng trong vùng ánh sáng ấy.​




Tổng tài mất kiểm soát


Và rồi, chuyện xảy ra hôm ấy.

Em vô tư trò chuyện với một cậu kỹ sư mới. Tên gì đó, chẳng quan trọng. Quan trọng là cậu ta không rời mắt khỏi em cả buổi. Và khi tay cậu ta khẽ gỡ sợi tóc vương trên vai em — chỉ một cử động nhỏ thôi — như một ngòi nổ đốt cháy toàn bộ lý trí trong anh.

Tan họp, em vừa bước ra khỏi phòng thì bị kéo mạnh vào một góc khuất hành lang.

“Wind? Anh làm gì vậy?”

Gương mặt anh gần sát, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đang mở to của em. Một tay chống lên tường, tay kia vẫn giữ cổ tay em, mạnh mẽ nhưng không làm đau. Ánh mắt đen tối quét qua từng đường nét của em, dừng lại ở vệt cười còn vương trên môi em, hơi thở lướt qua má em như lời cảnh báo vô hình.

“Cười với cậu ta như vậy... em hay làm thế với tất cả đồng nghiệp à?”

“Đó chỉ là chuyện công việc—”

“Em nghĩ gì khi để người khác chạm vào tóc mình? Hay em không để ý, hay em quá quen với việc để người ta tưởng họ có cơ hội?”

“Anh… đang ghen à?”

Em hỏi, giọng bình tĩnh nhưng mắt khựng lại, như đang dò xét ranh giới giữa anh và em.

Wind cúi thấp người, giọng khàn khàn, rơi ngay bên tai em như một tiếng thì thầm chiếm hữu:
“Không. Anh đang cảnh báo. Anh không thích chia sẻ. Nhất là với những kẻ không đủ tư cách.”

“Vậy em là gì của anh, mà anh có quyền không thích?”


Một nhịp tim lỡ nhịp.
Một khoảng lặng siết chặt không gian giữa hai người.

Anh đáp, bằng thứ giọng gần như là một lời tuyên bố:
“Là người mà anh không muốn bất kỳ ai đến gần.
Vậy… đủ chưa?”


Anh buông tay. Quay lưng. Bỏ đi.
Bỏ lại em đứng đó, tim loạn nhịp, đầu óc rối bời, và lòng thì không biết phải oán trách hay níu giữ.
 
[Ngoại bút – Nhật ký không gửi]

Từ Wind – ngày anh biết mình không còn lối thoát khỏi em


Anh đã từng nghĩ… mình có thể kiểm soát mọi thứ.

Cảm xúc. Tình huống. Cả em.

Nhưng hóa ra… chỉ cần em cười với một người khác, mọi lớp băng trong anh đều rạn vỡ.

Lúc em nghiêng đầu, tay cậu ta chạm vào tóc em, anh thấy rõ cái cách em cười – cái cách mà đêm về anh đã từng tưởng tượng hàng ngàn lần, chỉ để cố vẽ em trong tâm trí.

Anh không bước tới ngay.

Vì anh sợ.

Sợ nếu lên tiếng, sẽ nói ra những điều không nên.

Nhưng rồi, anh không chịu nổi nữa. Anh giật em lại. Nhìn em. Rất gần. Gần đến mức có thể thấy từng sợi mi đang run, từng hơi thở đang nghẹn.

Em hỏi: “Vậy em là gì của anh, mà anh có quyền không thích?”

Em không biết đâu, câu hỏi đó như nhát cắt thẳng vào tim.

Vì đến tận giây phút ấy… anh mới nhận ra:

Anh chẳng có quyền gì cả.

Chỉ có một trái tim đã bị em chiếm giữ – hoàn toàn và không báo trước.

Và anh… thì đã không còn đường lui.

“Anh đã lỡ chạm vào em mất rồi... Giờ bảo buông, anh không làm được nữa.”
“Cứ mỗi lần em lùi lại, anh lại phát điên lên vì không biết phải giữ em bằng cách nào cho đúng nữa.”
“Anh buông tay. Không phải vì anh muốn. Mà vì nếu giữ thêm một giây nữa… anh sẽ không còn kiểm soát được mình.”
 

CHƯƠNG 26 —​



Gió đêm lùa qua khe cửa kính, lạnh buốt. Nhưng không lạnh bằng ánh mắt anh nhìn chính mình trong chiếc gương lớn giữa phòng họp tầng thượng. Gương mặt vẫn điềm tĩnh, sắc lạnh. Nhưng trong mắt… là một người đàn ông vừa để cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cô gái đó…
Cô gái ấy khiến anh đánh mất chính mình.

Từ lúc kéo Dương vào hành lang và nói ra những lời không nên nói, tâm trí anh không có một phút nào yên ổn. Ly rượu sóng sánh trong tay cũng chẳng thể làm dịu đi thứ cảm xúc hỗn loạn đang trào lên như ngọn sóng ngầm.

“Vậy em là gì của anh, mà anh có quyền không thích?”

Câu hỏi ấy như một nhát dao. Thẳng, gọn, không thương tiếc.
Và tệ hơn, anh không có câu trả lời.

Không thể nói rằng em là của anh.
Cũng không thể nói em không quan trọng.
Và càng không thể giải thích vì sao anh ghen.

Trong bóng tối căn phòng, anh mở điện thoại, gõ vào khung chat tên cô. Ngón tay dừng lại trên dòng tin nhắn chưa gửi:

“Đừng cười với người khác như vậy.”

Anh nhìn dòng chữ đó rất lâu. Rồi xóa đi.
Không phải vì anh đổi ý, mà vì… anh không có tư cách.


[separate]




Căn hộ Dương về đêm nay lặng lẽ hơn mọi khi.
Cô ngồi trước laptop, ánh sáng trắng hắt lên gương mặt thanh tú, ánh mắt không dứt khỏi đoạn code giữa màn hình. Nhưng mọi nỗ lực tập trung đều vô ích.

Tay cô khẽ chạm lên cổ tay trái — nơi vừa bị anh nắm lấy mấy tiếng trước.
Cảm giác ấm nóng, siết chặt, bá đạo — vẫn còn vương lại như dấu ấn ám ảnh.

“Anh đang ghen sao?”
Câu hỏi bật ra lúc ấy không phải vì cô muốn trêu chọc, mà vì… cô sợ câu trả lời.

Sợ nếu anh ghen, nghĩa là anh đã bước một chân vào vùng cấm.
Và cô… đã bắt đầu chờ đợi điều đó từ lúc nào không hay.



Dừng lại đi, Dương.
Anh ấy là người đã có hôn ước.
Anh ấy không thuộc về mày.




Cô nhắm mắt, hít sâu. Nhưng thay vì ổn hơn, trái tim lại càng rối loạn.
Một dòng văn bản hiện lên trước mặt, cửa sổ viết mở sẵn từ chiều:

“Có những người bước vào cuộc đời ta như một làn gió. Nhẹ nhàng, nhưng để lại hỗn loạn...”

Bàn tay cô khựng lại. Rồi viết tiếp:

“…Chỉ tiếc, làn gió ấy chưa bao giờ thuộc về riêng ta.”


[separate]




Đêm trôi qua trong im lặng.
Chỉ có những con chữ là không ngủ.

Sáng hôm sau, Wind vào văn phòng sớm hơn mọi ngày. Thư ký ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì anh đã lạnh giọng: “Lấy cho tôi lịch trình của Ánh Dương hôm nay.”

Hai phút sau, cô trợ lý đã run rẩy đưa bản in đến bàn anh. Wind xem kỹ từng dòng. Đến mục “Họp với bộ phận kỹ thuật tại tầng 12 – 9:30 sáng”, mắt anh khựng lại.
Người phụ trách là “Hưng – kỹ thuật viên hệ thống.”

Tên đó.

Một nụ cười nửa miệng hiện trên gương mặt anh.


[separate]




9:10 sáng.

Dương vừa mở laptop chuẩn bị thì có email khẩn từ văn phòng chủ tịch:

[BẢO MẬT] — CHUYỂN HƯỚNG BÁO CÁO

Ánh Dương, chuyển báo cáo lên trình bày trực tiếp với Chủ tịch Trịnh lúc 9:30 sáng. Lý do: mức độ bảo mật cao, yêu cầu trao đổi trực tiếp.

Dương chau mày. Cô biết rõ hệ thống không có vấn đề gì khẩn cấp.
Nhưng cô cũng biết rõ hơn ai hết — khi Wind muốn gặp cô, anh sẽ luôn tìm được lý do.


[separate]




Cửa văn phòng đóng lại sau lưng Dương. Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tích tắc đồng hồ.

Wind ngẩng đầu lên, không nói gì trong vài giây. Chỉ nhìn cô.

Dương chủ động lên tiếng:
“Anh cần xem báo cáo?”

Wind gật nhẹ. Nhưng khi cô đưa tập hồ sơ tới, anh không cầm.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô — không còn là ánh nhìn của cấp trên.

“Về chuyện hôm qua…” – Dương bắt đầu.

“Đừng xin lỗi.” – Wind cắt lời.

Cô ngẩn ra.
Anh đứng dậy, tiến lại gần. Chậm rãi. Không vội vàng, nhưng mỗi bước lại như thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.

Anh dừng lại chỉ cách cô một nhịp thở. Giọng anh khàn khàn, trầm và đầy mâu thuẫn:
“Anh không muốn em tránh xa anh chỉ vì một phút mất kiểm soát.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên không né tránh.
“Vậy anh muốn em nghĩ gì về anh?”

Wind cười khẽ. Nhưng ánh mắt thì chưa từng dịu lại.

“Anh muốn em nghĩ… rằng nếu một ngày nào đó anh vượt qua được tất cả những ràng buộc này…”,
Anh cúi sát xuống, hơi thở phả nhẹ bên tai cô,
“…người đầu tiên anh muốn giữ lại, là em.”

Ngón tay anh chạm nhẹ vào cổ tay cô — nơi tối qua từng bị anh siết chặt.
Lần này, chạm như một lời xin lỗi không thành lời.
Và lần đầu tiên… Dương không rút tay lại.
 
✦ NGOẠI BÚT — ÁNH DƯƠNG

Anh nói, nếu một ngày nào đó vượt qua được tất cả ràng buộc...
Người đầu tiên anh muốn giữ lại là em.

Nhưng anh không nói...
Là ngày đó có bao giờ đến?
Là em có đủ kiên nhẫn để chờ không?

Em từng nghĩ mình đủ lý trí.
Từng tự nhủ chỉ cần đứng bên anh, nhìn anh từ xa, là đủ.
Vậy mà chỉ một cái nhìn của anh, một câu nói ngập ngừng…
Cả thế giới em dốc công xây nên đã chao đảo.

Có những người
đi vào đời ta bằng một câu nói vu vơ,
nhưng ở lại trong từng khoảnh khắc im lặng.

Em không chắc mình đang đứng ở đâu —
ngoài ranh giới của anh,
hay ngay bên trong
mà không dám bước sâu hơn?

Chỉ biết, từ hôm nay,
mỗi lần nghe tiếng bước chân sau lưng,
tim em sẽ lại chờ…
rằng đó là anh.
 

CHƯƠNG 27: VÒNG VÂY​



Sau hôm đó, Wind không còn giữ khoảng cách nữa. Mọi thứ giữa anh và cô giờ đây đều rõ ràng. Không còn những lần gặp gỡ “vô tình” trong thang máy, hay những câu hỏi công việc được gài khéo để kéo dài thời gian bên cô. Mỗi hành động của anh đều có mục đích, là một sự khẳng định không thể chối từ: anh muốn cô.

Buổi sáng, khi cô bước vào văn phòng, đã thấy cốc cà phê nóng đặt sẵn trên bàn. Đúng vị cô thích, đúng giờ cô hay uống. Không một lời nói, chỉ là một cử chỉ quen thuộc nhưng lại như một lời nhắc nhở rằng anh luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của cô.

Buổi trưa, khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng để ăn trưa, Wind đứng đó, tay đút túi, ánh mắt thản nhiên nhưng lại như một vết cắt vô hình, rạch sâu vào không khí:

“Trùng hợp thật. Anh cũng đang rảnh, đi cùng luôn.”

Câu nói không cần thêm giải thích, cũng không cần nghi ngờ. Anh chỉ là đang khẳng định sự hiện diện của mình.

Buổi tối, khi cô bước vào thang máy, một cánh tay giữ cửa lại. Anh bước vào, đứng sát bên cô. Không nói gì. Nhưng không cần lời nói. Chỉ cần sự hiện diện đó, là đủ khiến tim cô đập lệch một nhịp.

Anh không cần phải vội. Vì anh biết chắc một điều — từng lớp phòng bị của cô đang dần mỏng đi. Dù ngoài mặt cô vẫn bình thản, vẫn từ chối mọi dấu hiệu tình cảm, nhưng đôi mắt... không giấu được sự rung động mỗi lần nhìn anh.


[separate]


Đêm đó, anh lại đứng trên ban công, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ phòng cô.

Rồi bất chợt, ánh đèn bên khung cửa bật sáng. Cô xuất hiện — đang hong tóc, tay cầm cuốn sách, ánh mắt mơ màng như đang trôi về một thế giới khác.

Chính ánh mắt đó, gợi anh nhớ về ánh nhìn của Cún năm nào.

Wind siết chặt lan can. Một tiếng gió lướt qua, cuốn theo mùi hương quen thuộc của hoài niệm.

“Dương à... nếu em là Cún, thì tốt biết mấy.
Còn nếu em không phải — thì cũng đừng là của ai khác.
Vì dù em là ai... anh cũng sẽ giữ em lại, bằng mọi cách.”


Trở về sau chuyến công tác

Ba ngày công tác ở Singapore, Wind vẫn tranh thủ đến bệnh viện thăm Ngân Hà. Nhìn cô gái nằm đó, bất động như một khối băng đóng chặt năm tháng, anh không khỏi thở dài. Bao nhiêu tháng qua, cô mong chờ tỉnh lại để gặp anh. Còn anh... lại chẳng thể ngăn mình nhớ đến một người con gái khác đang chờ anh ở “nhà”.

Tối hôm ấy, Wind về đến chung cư muộn. Vừa bước vào sân thượng, anh đã thấy Ánh Dương ngồi đó – một chiếc bàn nhỏ, vài món ăn đơn giản, ánh nến mờ ảo và hai ly rượu vang sóng sánh. Cô ngẩng lên, mỉm cười: “Chào mừng anh về nhà.”

Cả hai ngồi xuống. Không ai nhắc đến Ngân Hà. Nhưng Dương biết, ánh mắt anh hôm nay không còn sắc lạnh — mà đục ngầu, hơi men và nỗi buồn. Wind uống nhiều. Rất nhiều. Lúc nghiêng người rót thêm ly thứ tư, tay anh run khẽ.

“Anh đến bệnh viện rồi,” giọng anh trầm xuống. “Cô ấy vẫn vậy. Không có tiến triển.”

Dương cụp mắt. Tim cô chùng xuống. Cô biết, cô không có quyền ghen, không có tư cách để đau — nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực.

Cô cũng đã từng khao khát giây phút này — một lần được ngồi cạnh anh, trong ánh nến dịu dàng, nghe anh chia sẻ nỗi lòng. Nhưng càng gần, càng thấy rõ khoảng cách giữa hai người – giữa một người đang nắm tay quá khứ, và một người chẳng biết phải đứng ở đâu trong hiện tại của anh.

Ly rượu cuối cùng làm má cô ửng hồng. Trong giây phút mơ màng, cô thấy gương mặt Wind tiến lại gần. Mùi rượu nhè nhẹ, hơi thở nóng hổi phả lên d.a thịt khiến cô run lên.

Và rồi... một nụ hôn thật khẽ. Nhẹ đến mức có thể là gió. Nhưng đủ khiến cô ngừng thở.

“Anh nhớ em.” Giọng anh khàn đặc. “Rất nhớ.”

Dương lùi lại. Một giây im lặng. Rồi đứng dậy.

“Anh say rồi.”

Cô quay người bỏ đi, bước chân run rẩy. Trái tim đau nhói như bị bóp nghẹt.

Phải rồi, trong mắt anh giờ đây vẫn chỉ có Ngân Hà. Cô – chỉ là một người thế chỗ. Một bóng lưng tương đồng để anh tự dối mình. Nụ hôn ấy, cô từng mơ ước. Nhưng không phải theo cách này. Không phải là món quà thương hại từ một người đang hoài niệm về người con gái khác.

Vừa bước ra khỏi cửa, nước mắt cô bất giác trào ra. Cô cắn môi, cố gắng nén tiếng nấc, bước thật nhanh, thật dứt khoát. Nhưng Wind không thấy — rằng ngay khi quay lưng đi, cô đã vỡ vụn.

Nhưng chính cô cũng không biết… nỗi nhớ ấy, và nụ hôn ấy – đều là dành cho cô.​


Trong mơ – Tổng tài mất kiểm soát thật sự


Đêm ấy, Wind uống rất nhiều. Dương dìu anh về phòng trong im lặng. Căn hộ tối om, chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ hành lang hắt vào.

Cô cúi xuống cởi bỏ áo vest ngoài giúp anh thì bị anh bất ngờ nắm chặt tay, kéo sát vào người. Hơi rượu lẫn mùi hương đặc trưng trên người anh khiến cô không thở nổi.

“Đừng đi đâu nữa, được không?”

Giọng anh khàn, lạc đi vì hơi men và điều gì đó chất chứa. Cô giật mình ngẩng lên thì đã bị anh ôm chặt.

“Wind... anh say rồi. Anh nhầm em với người khác...”

“Không nhầm.”


Anh giữ chặt lấy cô, ghì mạnh đến mức cô không thể cử động. Mắt anh đỏ ngầu, như con thú vừa mất đi bản năng kiểm soát.

“Anh đã từng nghĩ… chỉ cần có em ở bên, dù không danh phận, không tên gọi, anh cũng chấp nhận. Nhưng không được… Anh muốn tất cả.”

“Anh không hiểu mình đang nói gì đâu.”

“Anh hiểu rất rõ.”


Anh nghiến răng, vùi mặt vào hõm cổ cô, nơi từng là ký ức, từng là khát khao, từng là niềm đau. Tay anh lùa vào tóc cô, giữ chặt gáy, buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Anh đã để em rời đi một lần. Sẽ không có lần thứ hai.”

Mắt cô mở to, lòng bàn tay ướt lạnh vì run rẩy. Cô chưa từng thấy Wind như thế – ánh mắt đầy bản năng, lời nói đầy dằn vặt, những ngón tay run nhẹ nhưng vẫn cứng rắn ép cô ở lại.

“Em là của anh.”

Giọng anh khản đặc, nghẹn lại nơi cổ họng. Một nụ hôn đầy cưỡng ép phủ xuống, không còn dịu dàng – mà là cuồng dại, day dứt, dồn nén suốt bao năm trời.

Nhưng chính lúc ấy – cô mở mắt.

Căn phòng vắng lặng. Ánh sáng mờ mờ từ đèn ngủ hắt xuống khuôn mặt người đàn ông đang ngủ say bên cạnh. Hàng mi anh dài, nhíu lại như đang mơ một giấc mộng nặng nề.

Trán cô rịn mồ hôi. Tim đập thình thịch. Cảm giác bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên d.a thịt. Hơi thở anh vẫn đều đều cạnh bên.

Một giấc mơ? Hay là… một khoảnh khắc thật mà cô không dám thừa nhận?

Cô quay mặt đi, kéo lại tấm chăn lên vai anh. Cô siết chặt tay, như thể nếu buông ra, tất cả sẽ vỡ tan – kể cả trái tim mình.
 
[NGOẠI BÚT – WIND]
Chương 27 – Vòng vây
Viết bởi người đàn ông chưa từng mơ sẽ yêu lần nữa, nhưng đã yêu đến mất lý trí, mà vẫn không dám gọi tên cảm xúc đó.



[separate]


Anh không nhớ lần đầu mình muốn giữ em là khi nào.
Có thể là sáng sớm ấy, khi thấy em nhíu mày vì cà phê sai vị — và anh nhận ra mình đã thuộc lòng từng thói quen nhỏ của em.
Hoặc là buổi trưa đó, khi em bước ra từ phòng họp, mắt hơi đỏ, nhưng vẫn cười: “Không sao đâu.”
Cũng có thể là lúc em nhìn anh trong im lặng, ánh mắt không trách móc, chỉ lặng lẽ rút tay ra khỏi tay anh — và từ giây phút đó, anh hiểu: nếu để mất em lần nữa, có lẽ cả đời này anh cũng không tha thứ cho bản thân mình được.

Anh biết em đề phòng. Biết em nghi ngờ. Biết em sợ mình chỉ là người thay thế.
Và đúng — anh đã từng nghĩ như thế. Anh đã từng dùng em để khỏa lấp một hình bóng cũ.
Nhưng điều đáng sợ là… khi trái tim anh bắt đầu đập lệch nhịp, khi ánh mắt anh lạc hướng — thì hình bóng cũ đó, lại trùng khớp với em.

Anh không biết em là Cún.
Nhưng từng mảnh cảm xúc đã đánh thức bản năng mà anh tưởng mình đã chôn vùi.
Nhớ.
Ghen.
Muốn giữ em cho riêng mình.

Đêm đó, anh say. Nhưng không nhầm.
Không nhầm khi nhận ra mình đã quá nhớ em.
Không nhầm khi nắm lấy tay em — vì đó là bản năng duy nhất còn lại sau tất cả những điều anh không dám nói.
“Anh muốn tất cả.”
Lời nói đó không phải vì say. Mà vì tỉnh đến mức đau.

Em quay lưng đi. Và anh không níu.
Vì chính anh cũng sợ — em quay lại, nhưng không còn là của anh nữa.

Nếu em là Cún…
thì em đã từng là định mệnh mà anh đánh mất.
Còn nếu em không phải —
thì xin đừng là của ai khác.
Vì dù em là ai… anh cũng sẽ giữ em lại.
Bằng mọi cách.


[separate]


— Wind
Người đàn ông biết mình đã yêu… nhưng vẫn chưa dám tin mình đang yêu chính người con gái năm xưa.
 

Chương 28: Không ai nhắc đến​



Dương rời đi khi trời còn mờ sương.
Cô không quay đầu lại, cũng không để lại một lời nhắn.

Chỉ có tiếng cửa khép rất khẽ phía sau lưng, nhẹ đến mức tưởng như chưa từng có ai rời khỏi.

Bên trong, người đàn ông vẫn ngủ say. Hơi thở đều đặn, nhưng đôi mày lại khẽ cau như đang mơ một giấc mơ không yên.

Cô không biết liệu anh có nhớ điều gì đã xảy ra giữa họ đêm qua. Hay tất cả chỉ là một cơn say nhất thời – một phút yếu lòng, một cái chạm nhầm tên.

Nếu đúng là như vậy, thì rời đi lúc này… là điều duy nhất cô có thể làm, để giữ lại chút tôn nghiêm còn sót lại trong lòng mình.


[separate]


Sáng hôm sau, khi Wind tỉnh dậy, căn phòng chỉ còn lại một mình anh.

Chăn đã được gấp gọn, không còn dấu tích nào của sự hiện diện khác ngoài làn hương rất nhẹ – hương tóc, hương da, hương của một người phụ nữ vừa bước qua đêm dài cùng anh.

Góc gi.ường bên phải lõm xuống, trống rỗng.
Như thể có ai đã ngồi đó rất lâu… rồi lại rời đi mà không để lại điều gì.

Wind siết chặt tấm drap gi.ường trong tay. Trong đầu là hàng loạt mảnh ký ức quay cuồng hiện về – những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt run rẩy giữa hơi thở đứt đoạn, và đôi môi mềm mại khiến anh phát điên…

Là cô.
Ánh Dương.

Không phải Ngân Hà. Không ai khác.
Anh biết rõ, từng khoảnh khắc ấy – là thật.

Vậy mà, khi bước ra khỏi căn phòng ấy, cô lại chọn im lặng.

Không một câu nói. Không một lần đối diện.


[separate]


Cả hai gặp lại nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vẫn là công việc, vẫn là những lần chạm mặt vô tình trong thang máy, vẫn là những cuộc họp đầy căng thẳng. Nhưng không ai nhìn ai đủ lâu. Không ai nhắc lại. Không ai mở lời.

Cứ như thể, đêm ấy chưa từng tồn tại.

Dương không dám hỏi. Cô sợ câu trả lời.
Nếu anh nhớ, nhưng vẫn chọn cách im lặng, vậy thì…

Chẳng phải anh đang nói với cô rằng:
“ch.uyện ấy không nên xảy ra.”

Còn Wind… anh cố gắng giữ khoảng cách.

Không phải vì anh quên. Mà vì anh nhớ quá rõ.
Anh nhớ từng tiếng thở khe khẽ bên tai, từng cái siết tay trong vô thức, từng lần cô gọi tên anh bằng giọng khản đặc đầy tin tưởng.

Và chính bởi vì nhớ, nên anh sợ.
Anh sợ nếu ở gần cô thêm một giây nữa thôi, anh sẽ lại không kiềm chế được.
Sẽ lại quên mất lý trí, quên cả mọi ràng buộc phía sau lưng mình.


[separate]


Ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự im lặng đầy tổn thương.

Dương càng ngày càng chắc chắn: Wind hôn cô vì nhầm.
Bởi nếu không, sao sau đó anh lại xa cách đến vậy?

Cô không giận. Chỉ là thấy mình thật buồn cười.
Một chút yếu lòng, một chút tin tưởng, và giờ thì lại phải cắn răng gánh lấy hậu quả.
Cô cố gắng tỏ ra bình thường, cố gắng không nhớ về đêm đó.
Nhưng đêm nào cũng mất ngủ.


[separate]


Còn Wind, anh chỉ dám nhìn cô khi cô không để ý.

Có lần, bắt gặp cô ngủ gục trên bàn làm việc. Gương mặt nhỏ nhắn mỏi mệt, lông mày hơi cau lại – giống hệt gương mặt ngày ấy của Cún.
Trong thoáng chốc, tim anh nhói lên một cái, nhói đến mức tưởng như cả thế giới phải ngừng lại.

Anh muốn đến gần. Muốn đặt tay lên má cô.
Muốn hỏi cô, rốt cuộc cô có nhớ đêm đó không?

Nhưng rồi, anh quay đi. Không phải vì thiếu can đảm.
Mà vì anh sợ – nếu cô nói “không”, thì trái tim anh sẽ tan nát lần nữa.



Và thế là, hai người – một người mang theo tổn thương, một người giấu kín khát khao – cứ thế lặng lẽ bước qua nhau... trong thứ im lặng giết chết mọi điều chưa kịp nói ra.​


[separate]




Hôm đó, Dương làm việc muộn.

Văn phòng đã tắt gần hết đèn. Cô vẫn ngồi trong góc, một mình với màn hình xanh và những dòng dữ liệu lấp lánh. Mắt đau rát, cổ tay nhức nhối, nhưng cô không cho phép mình nghỉ.

Làm việc… để không phải nhớ.
Làm việc… để quên đi cái đêm khiến lòng cô đảo lộn.

“Vẫn chưa về?”
Giọng Wind vang lên, trầm thấp, không cảm xúc.

Dương hơi giật mình, nhưng chỉ ngẩng lên một chút rồi gật nhẹ.
“Vẫn còn vài đoạn mã chưa hoàn thành.”

Wind đứng đó, tay đút túi, ánh mắt nhìn cô một cách khó đoán.
Ánh đèn từ máy tính hắt lên gò má cô một lớp sáng nhạt, khiến cô trở nên mong manh lạ thường.

Anh bước đến gần, đặt một ly trà nóng xuống cạnh bàn cô. Ngón tay họ khẽ chạm nhau một giây. Nhanh đến mức có thể lờ đi. Nhưng lại đủ lâu để tim cô lỡ một nhịp.
“Cẩn thận dạ dày. Không phải lúc nào cũng miễn nhiễm với caffeine.”

Dương thoáng sững lại.
Giọng nói ấy… ánh mắt ấy… giống hệt như đêm đó.

“Cảm ơn.” – Cô nói nhỏ, rồi quay lại với màn hình để che đi đôi mắt hơi ướt.

Wind không nói gì thêm. Chỉ đứng đó vài giây, rồi quay đi.
Nhưng chỉ anh biết, đôi tay anh đang siết lại trong túi.

Và câu cảm ơn vừa rồi… khiến anh phát điên.

Anh không cần một lời cảm ơn khách sáo.
Nếu cô muốn cảm ơn, hãy cảm ơn bằng ánh mắt của đêm đó, bằng những ngón tay siết lấy cổ áo anh, bằng giọng nói run rẩy khi thì thầm tên anh trong bóng tối…

Muốn cô hỏi: “Tại sao hôm sau anh lại giả vờ không nhớ?”
Muốn cô chất vấn, giận dỗi, khóc, thậm chí tát vào mặt anh.

Chứ không phải… lạnh lùng đến vậy.


[separate]


Hôm sau, Minh – trợ lý nghiên cứu của Wind – đến tìm Dương.

“Có hứng thú ăn tối với một tên mọt sách không?” – Minh cười, chìa ra hai vé xem phim khoa học giả tưởng.

Dương ngạc nhiên.
“Anh rủ tôi hẹn hò à?”

Minh nhún vai:
“Gọi là ăn mừng dự án AI cũng được. Chúng ta sắp phá được lớp mã cuối cùng rồi còn gì.”

Dương do dự.
Thật ra, cô muốn từ chối. Cô không thích những mối quan hệ mập mờ, càng không muốn dây dưa. Cô không thích đi với Minh. Cũng chẳng ghét. Nhưng có lẽ, đi với một người chẳng khiến tim mình run rẩy… sẽ dễ thở hơn là đứng yên giữa cơn giông.

Nhưng... một góc trong cô lên tiếng:
“Nếu anh ấy không quan tâm… thì việc em đi ăn với người khác, cũng chẳng là vấn đề gì.”

Cô gật đầu.
“Được.”


[separate]


Wind biết chuyện chỉ sau vài phút.

Bởi vì Minh hí hửng thông báo ngay trong phòng họp.

“Trưởng nhóm Ánh Dương hôm nay xinh lạ. Có khi tối nay tôi phải diện chỉnh tề một chút.” – Minh cười.

Gương mặt Wind không thay đổi. Chỉ có ngón tay siết chiếc bút máy hơi mạnh.
Anh không nói gì. Cuộc họp vẫn tiếp tục, giọng anh vẫn đều, ánh mắt vẫn lạnh.

Nhưng đến đoạn phân công người kiểm tra lại các tài liệu mật, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Minh.

“Dự án thần kinh AI cần được bảo mật tuyệt đối. Từ giờ trở đi, mọi truy cập đến dữ liệu của trưởng nhóm Ánh Dương sẽ do tôi trực tiếp phê duyệt. Bao gồm cả việc gửi tin nhắn.”

Cả phòng họp nín thở.
Minh nhíu mày: “Nhưng… tôi và cô ấy đang cùng theo dõi...”

Wind ngắt lời, giọng sắc lạnh:
“Lệnh từ Tổng giám đốc. Không cần giải thích.”

Anh đứng dậy, rời khỏi phòng.

Cửa khép lại sau lưng, để lại một câu chưa nói:

“Cô ấy là người của tôi. Ai cũng không được đến gần.”


[separate]


Tối đó, Dương nhận được email chuyển công tác tạm thời.

Cô nhìn dòng chữ “làm việc độc lập – tránh tiếp xúc người ngoài nhóm” mà chết lặng.
Từ ngữ rất chuyên nghiệp, nhưng cô hiểu rõ: chính anh là người ra lệnh.

Tại sao?
Ghen? Hay là kiểm soát? Hay… là một cách để đẩy cô ra xa hơn nữa?

Cô không biết.
Cô cũng không dám đoán.

Chỉ biết, trong lòng mình bỗng chùng xuống một nhịp.

Cảm giác… như có ai vừa đẩy cô từ một mỏm đá, để rồi lại chạy đến, dang tay chờ đỡ – nhưng chỉ đứng đó, không làm gì cả.



Họ như hai vệ tinh lặng lẽ, quay quanh một vệt ký ức đã tắt, không chạm vào nhau… nhưng cũng không thể rời khỏi quỹ đạo của nhau.​

Và thế là họ lại lặng lẽ tránh nhau, lại không ai nói ra điều thật sự trong lòng. Nhưng càng tránh, càng xa… thì càng nhớ. Càng khao khát. Càng đau.​

 

Chương 29: Cận kề vực thẳm​

— Và anh biết, chỉ cần một bước chân nữa thôi… sẽ không còn đường quay lại.​


[separate]


Dương đã giải mã xong phần dữ liệu cuối cùng. Những đoạn mã không chỉ hé lộ sự thật về vụ tai nạn của Ngân Hà, mà còn để lộ một chuỗi tài liệu nội bộ từ Trịnh Gia – bản kế hoạch bí mật chuyển nhượng cổ phần cho một tập đoàn ngầm.
Tên người phê duyệt cuối cùng… chính là Khả Tú.

Gọn gàng. Rõ ràng. Không thể chối cãi.

Màn hình xanh phản chiếu đôi mắt lạnh. Bàn tay Wind siết lại.
Mười lăm năm nợ ân tình, cuối cùng lại là một nhát đâm từ phía sau — nhắm thẳng vào người anh từng xem như gia đình.
Anh biết Khả Tú không đơn giản. Nhưng không ngờ, bà ta dám đánh đổi cả mạng sống con riêng của chồng mình, chỉ để giữ một chiếc ghế quyền lực.

Đúng lúc đó, một thông báo nội bộ bật sáng – mật danh: Venus 09.
Tập tin được mã hóa bằng chuỗi bảo mật cấp cao, chỉ mở bằng dữ liệu Ánh Dương vừa giải.
Bên trong là báo cáo tài chính từ Quỹ Đầu Tư Tân Minh – một công ty con dưới quyền Trịnh Gia.

Wind đọc lướt.
Cổ phần khống. Đầu tư ma. Những khoản chi “vận hành” không lý do hợp lệ.
Tất cả đều in đậm tên Khả Tú.
Kẻ đứng sau không chỉ muốn loại trừ Ngân Hà – mà là bịt đầu mối. Có lẽ… cô gái ấy đã biết điều gì đó.

“Tốt lắm. Từ giờ, để anh xử lý.”
Giọng Wind đều như lưỡi dao cạo – lạnh, sắc, không chừa một chỗ cho cảm xúc.

Chỉ một giây thôi, Dương nhìn anh – và nhận ra:
Ánh mắt ấy vừa giết chết chút hy vọng cuối cùng trong cô.

Cô rời đi. Cánh cửa khép lại không tiếng động.
Nhưng cái khe hở trong tim cô thì… mở toang.
Trong ngực cô, có âm thanh rất nhỏ của một thứ gì đó vừa mới vỡ.
Vỡ… nhưng không ai nghe thấy. Không ai lên tiếng.

Wind vẫn ngồi yên. Chỉ khi ánh mắt lướt qua chiếc ly nước Dương bỏ quên, tay anh khẽ vươn ra.
Ngón tay chạm vào thành ly còn ấm.
Như một kẻ mơ — khát chút ấm áp từ người vừa rời khỏi.

Nhưng rồi anh rút tay lại, siết chặt trong lòng bàn tay.
Anh đang đấu tranh với chính mình.
Vì anh biết:
Nếu giữ cô lại… sẽ không còn gì cản nổi trái tim này nữa.
Nhưng nếu buông tay… có lẽ cả đời này, anh sẽ không thể tìm thấy đường quay về.


[separate]


Đêm muộn, văn phòng chỉ còn ánh đèn vàng vờn bóng người lặng lẽ.
Wind nhận được một bức thư nặc danh gửi qua kênh nội bộ. Dòng tiêu đề lạnh tanh:

“Nếu muốn biết ai là kẻ phản bội, hãy nhìn vào gương.”

Anh mở tập tin đính kèm.
Là một đoạn ghi âm.

“Ngân Hà không biết gì cả. Nhưng nếu con bé phát hiện, tôi sẽ xử lý. Không để lại dấu vết.”

Giọng nói… là của Khả Tú. Không thể nhầm.
Wind nắm chặt điện thoại. Hơi thở gấp.


[separate]


Những ngày sau đó, tất cả quay về trạng thái chuyên nghiệp tuyệt đối.
Không ai nhắc về đêm ấy.
Không ai nói về những cái chạm, nhịp tim hay…
Tiếng thở dốc sát bên tai trong bóng tối.

Wind giả vờ không nhớ. Dương giả vờ không đau.
Họ chọn… phớt lờ.

Vì nhắc đến là mất kiểm soát.
Mà kiểm soát – là điều duy nhất còn lại để họ giữ mình khỏi rơi xuống vực sâu mang tên “chúng ta”.

Mỗi lần ánh mắt họ vô tình chạm nhau, lại nhanh chóng né đi như thể đó là điều cấm kỵ.
Không ai muốn phá vỡ lớp băng mỏng đó.
Vì họ đều sợ… nếu nói ra, sẽ đánh mất tất cả.

Wind bắt đầu lên kế hoạch rút lui.
Anh luôn tính đến mọi khả năng – kể cả khi Ngân Hà tỉnh lại, kể cả khi phải quay về làm người đàn ông mà tất cả mong đợi.

Còn Ánh Dương…
Cô luôn đứng ở rìa. Không chen vào. Không đòi hỏi.
Nhưng chính điều đó… khiến Wind điên cuồng hơn tất thảy.

Vì nếu cô một lần ích kỷ.
Một lần dám giành lấy anh…

Thì có thể, chỉ có thể thôi — anh sẽ vứt bỏ tất cả để đi cùng cô.

Nhưng họ không nói. Không ai dám bước trước một bước.
Một lần nữa, hai người họ… chọn tổn thương nhau, thay vì làm tổn thương người thứ ba.

Chỉ có đôi mắt... thỉnh thoảng va nhau trong hành lang vắng – đầy những điều chưa từng được gọi tên.

Và thế là…
Họ cứ thế – cận kề vực thẳm.

Gần đến mức, chỉ cần một người trượt chân…
Cả hai sẽ rơi. Không còn đường thoát.

Wind đứng yên, nhìn theo bóng Ánh Dương khuất sau lớp kính.
Một mình trong đêm. Cô đơn. Mạnh mẽ. Và lạnh hơn cả bầu trời mùa đông Hà Nội.

Anh khẽ lẩm bẩm, gần như không thở nổi:

“Nếu có thể…
Em đừng giỏi chịu đựng như vậy nữa, Dương.

Vì anh sắp không chịu nổi rồi.”



[separate]




[Ngoại bút – Wind]

Anh luôn nghĩ mình đủ mạnh để dừng lại.
Nhưng đứng trước em, anh không còn là người điều khiển mọi thứ nữa.
Em là biến số duy nhất mà anh không lường trước.

Một bước chân thôi, Dương à…
Anh sẽ rơi.

Cùng em, hoặc mất em

Nếu phía trước là vực thẳm,

Anh muốn đẩy em xuống sâu đến mức…
chỉ còn thể bấu víu vào anh mà thở.
Chỉ còn có anh mà đau, mà giận, mà yếu mềm.

Muốn em không thể rời đi, không thể trốn tránh, vì chính anh cũng đang dần mất kiểm soát rồi, Dương ạ.

Muốn em thử cảm giác là người duy nhất giữ được con quái vật trong anh lại, cũng là người duy nhất… có thể thả nó ra.

Muốn đẩy em tới giới hạn — để xem, cuối cùng ai là người gục trước.

Em hay anh?
Kẻ im lặng chịu đựng, hay kẻ mang mặt nạ lý trí để che đi trái tim đang rực cháy?
 

Chương 30: Lưới trời​



Màn hình máy tính lập lòe ánh sáng xanh lạnh, hắt lên gương mặt tái nhợt của Dương trong căn phòng tối. Từng ngón tay cô gõ liên tục trên bàn phím, như thể nếu dừng lại dù chỉ một nhịp thở, mọi manh mối sẽ tan vào hư vô. Dòng lệnh cuối cùng vừa chạy xong.

Tệp tin mã hóa ba lớp mở ra.
Một đoạn video giám sát, ngày xảy ra tai nạn.
Bệnh viện — khu VIP.

Áo hoodie tối màu. Dáng người cao, bước chân vội vã.
Trịnh Minh Khang.
Hắn lách vào phòng Ngân Hà đúng một phút trước khi hệ thống camera bị ngắt.

Rồi là một bảng báo cáo y tế — dữ liệu ghi lại mức thuốc an thần cao gấp đôi liều bác sĩ kê. Người ký tên ủy quyền y tế: Khả Tú.

Dương ngồi bất động.
Giận. Sợ. Buồn. Cô không phân biệt được. Chỉ biết tay mình lạnh ngắt, còn hai mắt thì cay xè như bị gió quất giữa trời đông.


[separate]


Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Wind đứng trước khung kính lớn. Cả thành phố về đêm thu gọn dưới chân anh — những dòng xe chạy như mạch máu, những ánh đèn rối loạn như ký ức chưa từng được sắp xếp.

Trong tay anh là hồ sơ Dương vừa gửi.
Từng chữ, từng dòng — như từng vết dao cứa sâu vào những điều anh từng tin là sự thật.

Không phải tai nạn.
Không phải sơ suất.
Mà là một âm mưu. Tinh vi. Có tổ chức. Có kịch bản.

Một giao dịch tài chính xuất hiện trong tập tin cuối cùng: công ty dược phẩm, đứng tên Khả Tú — nhận tiền từ Trịnh Minh Khang. Không thể là ngẫu nhiên.

Wind khẽ nhắm mắt. Ngoài kia gió đang nổi. Mái tóc anh bị thổi rối, nhưng lòng thì lặng như đá.

“Cô ấy làm tốt rồi.”
Anh thì thầm.
“Giờ đến lượt mình.”


[separate]




Toà tháp sụp đổ​

Cuộc họp cổ đông khẩn cấp được tổ chức trong sảnh lớn của tập đoàn Trịnh Gia. Những người có mặt đều mang sắc mặt nghiêm trọng, không ai rõ chuyện gì sắp xảy ra — chỉ biết Wind là người chủ trì.

Anh bước lên bục phát biểu, gọn gàng, lạnh lùng. Không chào hỏi. Không vòng vo.

“Tôi có bằng chứng cho thấy vụ tai nạn của Ngân Hà là một vụ dàn dựng. Chủ đích. Có chuẩn bị. Có đồng phạm. Có động cơ.”

Cả hội trường nín lặng.

Wind bấm điều khiển. Màn hình chiếu lần lượt các bằng chứng: giao dịch tài chính của Khả Tú; video xe bám đuôi; hồ sơ y tế với nồng độ thuốc bất thường; đoạn camera hành lang bệnh viện — Trịnh Minh Khang xuất hiện rõ ràng.

Nhưng điều khiến tất cả im lặng là sự thật khác. Câu hỏi lớn nhất vẫn chưa được trả lời: Tại sao Khả Tú lại tham gia vào vụ án này? Có phải bà ta chỉ đơn giản là người thực hiện hay là một con rối trong tay ai đó?

Wind quay mặt về phía hội trường, lạnh lùng nói tiếp:

“Ngân Hà là mục tiêu đầu tiên. Nhưng bà ta chỉ là bước đầu trong một kế hoạch lớn hơn. Mọi thứ sẽ không dừng lại ở đây. Đằng sau mọi thứ là một trò chơi quyền lực.”

Không ai cất lời. Không ai phản đối.

Cho đến khi Minh Khang bật dậy, mặt đỏ bừng, hét lên:

“Tất cả là để lấy lại công bằng cho mẹ con tôi! Ông ta thiên vị! Ông ta chưa từng coi tôi là máu mủ! Cả nhà này đều chỉ biết đến Ngân Hà!”

Wind không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt đưa mắt về phía ông Trịnh đang ngồi phía dưới.

Vị chủ tịch già nua không lên tiếng ngay. Ông nhìn từng hình ảnh, từng dòng chữ, rất lâu. Rồi chậm rãi đứng dậy.

Giọng ông trầm và đầy đau đớn:

“Công bằng không đến từ phản bội. Cũng không đến từ thủ đoạn sát hại máu mủ của chính mình.”

Cả căn phòng chết lặng.
Minh Khang ngồi sụp xuống. Khả Tú run rẩy.
Và khi Wind thông báo: “Ngân Hà đã tỉnh lại, đang được bảo vệ tuyệt đối”, bà ta gần như gục ngã.

Một ván cờ kết thúc.
Một gia đình vỡ nát.


[separate]


Ng

Ánh Dương đứng nép trong góc hành lang gần thang máy. Không ai biết cô chính là người đã giải mã tất cả. Không ai biết, và cô cũng không cần họ biết.

Chỉ cần Wind được minh oan.
Chỉ cần Ngân Hà được an toàn.

Cô nghĩ thế.
Và nhẹ bước quay lưng.

Ngoài kia là tiếng bước chân vội vã, đèn flash chớp loạn như pháo hoa cuối tiệc. Còn cô — lặng lẽ bước vào chiếc thang máy đang mở.

“Cuối cùng cũng xong rồi.”

Cô thì thầm, không biết là tự nhủ, hay là… lời tạm biệt.

Thang máy khép lại. Một thế giới rực sáng bên ngoài.
Còn bên trong — chỉ còn tiếng tim đập trống trải, và một câu hỏi không ai trả lời:

“Mình còn lý do nào để gặp lại anh?”



[Trích nhật ký - Wind]

“Tôi đã nghĩ, khi kéo được toàn bộ sự thật ra ánh sáng, sẽ có một ai đó chờ tôi ở cuối hành lang.
Là em.
Nhưng khi ngẩng lên, tất cả đã tan trong biển người.
Và bóng em biến mất như một lời chúc mừng không bao giờ được nói thành lời.”
 

Chương 31 - Khoảng Lặng Vô Cực​



Dương bước ra khỏi thang máy, không quay lại nhìn về phía hội trường nữa. Bóng đêm bên ngoài như một bức màn mờ ảo che phủ mọi thứ, kể cả tâm trạng cô. Những bước chân của cô không vội vã, nhưng dường như vẫn đang chạy trốn khỏi một điều gì đó.

Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đã làm những gì cô phải làm. Nhưng tại sao lại có cảm giác hụt hẫng thế này? Tại sao trong lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng dù tất cả đã kết thúc?

Cô tự hỏi, có phải mọi thứ đều chỉ là một chuỗi công việc không cảm xúc hay không? Cô đã từng nghĩ mình chỉ cần công việc, chỉ cần lý trí. Nhưng giờ đây, khi tất cả đã hoàn thành, cô lại cảm thấy mình chẳng còn gì cả.

Cô ngồi vào chiếc xe, tay vô thức cầm điện thoại. Một tin nhắn. Không có tên, chỉ là một số điện thoại.

“Em ổn chứ?”

Là Wind.

Một câu hỏi đơn giản, nhưng như cơn sóng đánh vào cô, khiến lòng cô quặn thắt. Cô lặng im, nhìn vào màn hình, rồi từ từ đặt điện thoại xuống.

Anh vẫn chưa buông tay?

Mặc dù cô biết mình chẳng thể có gì với anh. Mặc dù cô hiểu rằng, cô chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi của anh. Nhưng tại sao… lại cảm thấy như thế này?

Cô nhớ lại ánh mắt anh trong buổi họp. Không có sự lạnh lùng thường thấy. Không phải là CEO mạnh mẽ, quyền lực. Anh chỉ là một người đàn ông, đầy bất lực và đau đớn, đứng trước sự phản bội của chính những người gần gũi nhất.

Wind...

Cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại.

Ngày hôm nay đã kết thúc, nhưng những cảm xúc hỗn độn trong lòng cô vẫn chưa tan biến. Cô có thể rời đi, có thể tìm một hướng đi khác cho mình, nhưng liệu có phải cô đang tự lừa dối bản thân?

Cô nhớ lại lời Wind nói trước đó, lúc anh còn đứng ngoài khung cửa kính: “Giờ đến lượt mình.” Câu nói ấy, tưởng như bình thản, nhưng lại là một lời hứa đầy ám ảnh.

Vậy mà giờ đây, cô lại không thể buông tay.



[Khoảng lặng]

Gió đã ngừng. Cơn bão cũng đã qua. Nhưng lòng người thì chưa bao giờ lặng.

Sau khi vụ án khép lại, mọi thứ trở về nhịp bình thường một cách trống rỗng. Không ai nhắc lại chuyện cũ. Những bí mật đã phơi bày, những tội lỗi đã trả giá. Còn tình cảm… vẫn lặng im, chưa từng được gọi tên.

Ánh Dương rời khỏi Trịnh Gia chỉ một ngày sau buổi họp báo chính thức. Không lời từ biệt, không ai tiễn. Cô quay lại căn hộ nhỏ của mình ở tầng 20 — sát vách căn hộ của Wind. Hai cánh cửa chỉ cách nhau một hành lang hẹp, nhưng giờ như hai thế giới.

Họ vẫn đôi lần chạm mặt. Trong thang máy, bãi đỗ xe, hay vô tình nghe tiếng mở cửa cùng lúc. Wind cầm hồ sơ trên tay, mắt lướt qua Dương như vô tình. Còn Dương… chỉ khẽ gật đầu, gượng cười một cái, rồi bước đi nhanh hơn một nhịp. Cả hai đều nhìn thấy đối phương. Nhưng không ai chủ động lên tiếng. Không ai dám nhắc lại chuyện đã qua.

Dương luôn nghĩ mình mạnh mẽ. Nhưng đôi lần, cô ướm thử dòng tin nhắn: “Anh ăn tối chưa?” — rồi lại xoá đi.

Wind cũng từng quay bước khi bắt gặp ánh đèn hắt ra từ cửa sổ nhà cô. Định nhấn chuông. Nhưng lại thôi. Mỗi đêm, đèn ban công nhà anh vẫn sáng đến khuya. Như thể anh đang đợi… điều gì đó. Hoặc ai đó.

Họ cứ như vậy, đôi lần từng đứng trước cửa phòng đối phương rất lâu, định gõ. Nhưng không thể.

Vì không chắc.
Không chắc đêm đó có phải là thật.
Không chắc mình có quyền hỏi lại điều gì.
Và càng không chắc… đối phương có còn muốn nhớ.



Ngày thứ ba sau khi rời Trịnh Gia
Ánh Dương ngủ dậy muộn. Đồng hồ chỉ 9h12. Không còn những cuộc gọi giục báo cáo. Không còn những chuỗi giờ họp căng thẳng. Cô vươn vai, rồi bật máy pha cà phê.

Tiếng máy nghiến hạt vang lên. Từ bên kia bức tường cũng vang lên tiếng bước chân. Đều và trầm.

Anh đang thức. Cô biết.

Dương nhón chân ra ban công, tay cầm cốc cà phê nóng, tựa người vào lan can. Bên kia, vẫn im lặng.

Không có động tĩnh gì. Nhưng cô chắc chắn… anh cũng đang đứng đâu đó rất gần.


[separate]




Tối thứ năm

Wind trở về muộn. Mưa phùn giăng kín lối vào sảnh chung cư. Ánh sáng từ trần rọi xuống người anh, tạo thành vệt bóng dài kéo lê trong hành lang.

Cửa phòng bên cạnh hé mở. Một giây. Hai giây. Cô đứng đó, tay cầm túi rác, dường như cũng định đi xuống.

Bốn mắt chạm nhau.

Wind hơi nghiêng đầu. “Để anh mang xuống.”

Dương lắc đầu, bước lùi lại. “Em làm được.”

Anh không ép. Chỉ gật nhẹ. Nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng một điều: Em vẫn còn giữ khoảng cách.

Dương cũng biết điều đó. Nhưng cô không thể bước qua. Không khi trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải.



Đêm hôm đó
Wind bật đèn bếp, rót cho mình một ly rượu. Vách tường phía tay trái rất mỏng. Anh biết, chỉ cần dựa nhẹ tai vào, có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách từ căn phòng bên cạnh.

Cô vẫn hay viết vào ban đêm như thế.

Cũng đêm ấy, Ánh Dương mở cửa ban công, bất giác nhìn sang bên. Ban công của căn hộ cạnh bên tối om. Nhưng có mùi rượu nhẹ lẫn trong gió — mùi mà cô đã ngửi quen từ rất lâu.

Họ đứng đó. Lưng dựa vào tường. Mỗi người một bên. Gần trong gang tấc. Xa tận chân trời.

Không ai nói. Nhưng gió thổi, và tim vẫn đập.



Chủ nhật
Tầng 23 mất điện đột ngột. Hành lang tối đen, chỉ có đèn khẩn cấp lập lòe như ma trơi.

Dương đang ở thang máy khi đèn phụt tắt. Cô thở gấp, bấm nút liên tục.

“Bình tĩnh.”

Giọng anh.

Wind bước vào ngay trước khi cửa khép lại, trên tay là chiếc đèn pin nhỏ từ điện thoại. Anh đứng che phía sau lưng cô, ánh đèn hắt lên nửa khuôn mặt lạnh lùng.

Dương không nhìn anh. Nhưng lòng lại dậy sóng.

“Đừng sợ.”

“Em không sợ.”
– Cô đáp.

Wind không nói gì thêm. Anh chỉ cười nhạt. Như thể hiểu cô đang nói dối.

Thang máy đứng im.

Bỗng nhiên, rất khẽ… gió từ khe thang máy luồn vào.

Và trái tim, một lần nữa, lệch nhịp.
 

CHƯƠNG 32 — CHỜ ANH​

Một buổi sáng mờ sương, khi màn đêm chưa kịp buông, tin nhắn đến như một dấu hiệu báo trước điều gì đó. Wind cầm điện thoại lên, mắt dừng lại trên ba từ đơn giản, lạnh lùng: Cô ấy tỉnh lại.

Chúng như những nhát dao sắc bén, cắt ngang sự bình lặng của anh. Ngân Hà. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cô ấy vẫn còn. Và anh… không thể không đi, không thể không đối diện với cô ấy lần nữa.

Wind ngồi bất động, ánh mắt vẫn đắm chìm vào màn hình, nhưng tâm trí anh đã bắt đầu lạc lối về những hình ảnh đã qua. Ánh Dương, cô gái mà anh đã bỏ lại phía sau, người con gái với nụ cười ấy, ánh mắt ấy, người con gái đang ở cách anh một bức tường mà chẳng thể chạm tới. Những cảm xúc chưa kịp bộc lộ giờ như một thứ mơ hồ trong lòng anh.

Cuộc gọi từ bác sĩ trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ. Ngân Hà đang được điều trị tại một cơ sở đặc biệt ở Singapore và cô yêu cầu gặp Wind ngay lập tức. Điều kiện duy nhất: Không ai biết, không có truyền thông, không có bất kỳ ai ngoài anh. Và đặc biệt, không có Ánh Dương.

Cảm giác như một đám mây đen bao phủ khắp căn phòng khi Wind thu xếp hành lý trong bóng tối. Mọi thứ diễn ra vội vàng, nhưng anh không thể xóa đi hình ảnh của Dương trong đầu mình, nụ cười của cô khi ánh sáng chiếu lên gương mặt, khoảnh khắc buổi chiều hôm qua. Cô là người duy nhất mà anh thật sự muốn quay lại.

Anh đứng trước cửa phòng Ánh Dương, tay khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống, hít một hơi thật sâu. Rồi anh gõ cửa.

Ánh Dương mở cửa, mặc chiếc áo len mỏng, tóc rối nhẹ sau giấc ngủ, gương mặt vẫn còn phảng phất nét ngái ngủ. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm vào anh, mọi sự mơ màng đều biến mất. Cô nhìn anh với ánh mắt của một người đã quen thuộc với những sự im lặng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bất an.

“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, giọng nhẹ như gió, nhưng trong đó lại có thứ gì đó lạ lẫm mà Wind không thể nào diễn tả.

Wind nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những cảm xúc anh kìm nén từ trước đến nay đều ùa về. Anh muốn bước lại gần, muốn đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, muốn ôm cô và nói rằng: “Anh sẽ quay lại, đừng sợ.”

Nhưng rồi anh lại khựng lại. Anh không thể làm vậy. Bởi vì trong tim anh vẫn còn một lời hứa với người khác.

“Anh phải đi Singapore gấp.” – Wind buột miệng, giọng anh lặng đi.

Một khoảng lặng trôi qua. Dương không hỏi Tại sao, cô không cần phải hỏi. Cô hiểu, và hơn cả, cô đã quá mệt mỏi với những câu hỏi không lời giải.

“Bao lâu?” Cô hỏi, giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt không còn dám nhìn anh. Cô nhìn vào bức tường, như thể đang cố tìm một điểm tựa nào đó ngoài thực tại này.

Wind cúi xuống, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ xa để không làm đau lòng người đứng đối diện.

“Anh không biết. Có thể vài ngày. Có thể… lâu hơn.”

Dương không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, không nhìn anh, như thể không muốn để anh thấy sự yếu đuối của mình.

Cả hai đứng đó, cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng lại như cách nhau cả một kiếp người. Không ai nói thêm gì. Im lặng bao phủ, lấp đầy khoảng không giữa hai người.

Wind cúi xuống, lần này thật sự muốn nói gì đó. Nhưng không phải lời hứa nào. Chỉ là một lời thì thầm, nhẹ nhàng, gần như tuyệt vọng.

“Chờ anh.” – Anh nói, giọng trầm xuống, như thể không chỉ là lời nói mà là một khẩn cầu. Anh nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay ấy một chiếc chìa khóa nhỏ.

“Chìa khóa của căn phòng bên cạnh. Em giữ nhé.

Chỉ cần em chờ anh… Anh sẽ quay lại. Anh hứa.”


Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian qua, anh đưa tay lên định chạm vào má cô, nhưng rồi lại dừng lại. Bàn tay ấy nắm chặt lại rồi buông lỏng, như chính trái tim anh đang làm điều tương tự.

Dương ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh, không có trách móc, không có sự giữ lấy. Cô không nói gì, chỉ có một điều cô không thể nói ra:

Em sợ… anh cũng giống như người ấy của hai mươi năm trước.

Quay lưng đi, rồi không bao giờ quay lại.


Cửa đóng lại sau lưng anh, và Dương đứng yên, cảm giác thời gian như ngừng lại. Cô tự nhủ trong lòng: Chỉ là một chuyến đi thôi mà. Nhưng lòng bàn tay cô lại run lên từng đợt, vì sâu trong lòng, cô biết. Người lớn khi rời đi, thường không mang theo lời hứa. Và cô, từng là đứa trẻ bị bỏ lại, hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
 
【Ngoại bút của Dương】
Viết trong một chiều mưa đổ về phía cửa sổ chênh chếch ánh sáng.


[separate]


Em đã không hỏi anh lý do.

Không phải vì em không cần biết.
Mà vì em sợ mình sẽ tha thứ.

...

Có những lần trong đời, người ta không cần đến một câu chia tay.
Chỉ cần một cánh cửa khép lại.
Một chìa khóa để lên bàn.
Một chiếc vali đứng đợi từ lúc trời còn tối.

Là đủ biết: mình không còn là nhà của ai đó nữa.

...

Em đã từng tưởng rằng mình mạnh mẽ hơn hồi bé.
Nhưng hoá ra, người lớn cũng chỉ là những đứa trẻ bị bỏ rơi một lần nữa —
chỉ khác ở chỗ, họ biết cách cười cho đúng lúc.

...

Em không giận anh đâu.
Chỉ là…
Em không biết mình còn đủ niềm tin để chờ ai đó quay về nữa hay không.

Vì người lớn khi rời đi,
thường quên mang theo lời hứa.
 

CHƯƠNG 33 - ĐỐI MẶT​

“Trong mắt cô, anh không khác gì một chiếc cúp mạ vàng — thứ không thể thiếu trong bộ sưu tập đẳng cấp và hoàn hảo của cô.”​

Singapore, 6 tháng sau biến cố.

Cơ sở điều trị là một không gian tách biệt khỏi thế giới ồn ào bên ngoài, bao quanh bởi những bức tường kính và màu xanh tươi mát của cây cỏ. Nơi này không có khái niệm về thời gian; mọi thứ diễn ra chậm rãi, bình yên, bị chi phối bởi thuốc men và những lời hứa chưa hoàn thành. Wind đến nơi vào buổi chiều, không thông báo trước, chỉ cần một người: Ngân Hà.

Cô đang ngồi trên ban công tầng cao nhất, khoác trên mình chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài rủ xuống, nhẹ nhàng qua vai. Gương mặt vẫn giữ được vẻ đẹp ấy, nhưng ánh mắt lại có một sự khác biệt rõ rệt—một thứ gì đó đã mất đi, và có lẽ, không bao giờ lấy lại được.

“Anh đến rồi.” – Ngân Hà nói, giọng không hề có một chút ngạc nhiên, như thể cô đã chờ đợi anh từ rất lâu, ngay cả khi anh chưa bước đến.

Wind tiến lại gần, giữ khoảng cách đúng mực, không tiến thêm, không lùi lại. Câu chuyện này là của cô, nhưng không phải chỉ cô có quyền quyết định.

“Bác sĩ nói em yêu cầu gặp anh.” – Anh nói, giọng đều đều, nhưng trong lòng lại đang dấy lên một mối bận tâm không thể xóa đi.

“Ừ. Vì anh là chồng sắp cưới của em.” – Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh, không ngượng ngùng.

“Và vì anh đang nắm toàn bộ quyền điều hành Tập đoàn Trịnh Gia. Em cần biết, 6 tháng qua… chuyện gì đã xảy ra.” – Cô tiếp tục, giọng nói nhẹ nhưng sắc bén.

Wind im lặng một lúc, rồi cất lời. Anh biết rõ, những gì cô cần không chỉ là một bản báo cáo lạnh lùng.

“Anh sẽ nói tất cả. Nhưng trước đó… có một chuyện anh cần thẳng thắn với em.” – Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định.

Ngân Hà nhìn anh, đôi mắt từ từ thay đổi, như thể cảm nhận được có điều gì đó sắp xảy ra. Một phần trong cô dường như đã chờ đợi điều này, và phần còn lại lại chỉ muốn phủ nhận.

“Anh… đã yêu một người khác.” – Wind thốt lên, không giấu giếm. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh.

“Tình cảm đó… đến sau em. Nhưng lại thật hơn bất cứ điều gì anh từng nghĩ là ‘gắn bó’. Anh không muốn che giấu, cũng không muốn em hy vọng vào một cuộc hôn nhân chỉ còn là trách nhiệm.”

Khoảng im lặng giữa họ kéo dài. Ngân Hà không nói gì, chỉ nhìn anh thật lâu. Rồi cuối cùng, cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng có một chút ấm áp nào, chỉ đầy sự lạnh lẽo.

“Anh nghĩ vì em hôn mê nên anh có quyền thay đổi mọi thứ sao?” – Cô hỏi, giọng ngọt ngào nhưng cũng đầy thách thức.

“Anh nghĩ tình cảm mười lăm năm giữa chúng ta có thể thua một người chỉ xuất hiện trong sáu tháng?”

Cô tiếp tục, từng câu nói như một đòn chí mạng: “Anh từng nói em là người anh cần bảo vệ cả đời, và anh cũng là người duy nhất em tin tưởng giao phó mọi thứ… Giờ thì sao?”

Wind siết chặt tay, nhưng giọng anh vẫn trầm ổn, không hề dao động:

“Anh không phủ nhận những điều anh từng nói. Ngân Hà… em là một phần thanh xuân của anh. Là người đồng hành bao năm. Nhưng tình yêu không thể tiếp tục chỉ bằng thói quen và lời hứa cũ.”

Ngân Hà ngắt lời anh, giọng đột nhiên dịu xuống, nhưng ánh mắt không hề thay đổi. Cô đã không còn là người con gái mềm yếu, ngây thơ trong những ngày đầu của cuộc sống bên anh.

“Vậy thì mình thử lại.” – Cô đưa ra đề nghị.

“Cho em ba tháng. Anh ở bên em, như cách em từng bên anh. Không liên lạc, không nhắn tin, không gặp mặt cô ấy. Em cũng từng mất tích khỏi cuộc sống anh sáu tháng. Giờ là lượt anh ‘biến mất’ khỏi cuộc sống cô ấy. Nếu sau ba tháng, anh vẫn chọn cô ấy… Em sẽ buông tay.”

Wind im lặng. Câu đề nghị không khiến anh bất ngờ. Nhưng ánh mắt của cô, cái nhìn đầy thách thức, lại khiến anh suy nghĩ.

Anh đã từng nghĩ rằng mình nợ cô quá nhiều. Một lời hứa với cha cô, một món nợ ân tình với gia đình Trịnh, và cả những năm tháng bên nhau. Nhưng tất cả đó chỉ đủ để gọi là “thói quen”. Chưa bao giờ đủ để gọi là “yêu”.

Anh từng cố thuyết phục bản thân rằng: bảo vệ cô là trách nhiệm, là điều đúng đắn, là con đường mà một người như anh phải đi. Nhưng càng ngày, anh càng nhận ra… bản thân chỉ đang lạc lối trong chính cái nghĩa vụ do mình tự tạo ra.

Còn với Ngân Hà… trong mắt cô, anh không khác gì một chiếc cúp mạ vàng — thứ không thể thiếu trong bộ sưu tập đẳng cấp và hoàn hảo của cô. Cô có thể dịu dàng, có thể yếu đuối, cũng có thể tổn thương… nhưng tất cả chỉ để giành lấy điều cô muốn. Tình cảm của cô là độc quyền, và Wind — là món đồ không được phép mất đi.

“Được.” – Cuối cùng, Wind gật đầu. Anh không chắc… mình sẽ vượt qua ba tháng đó thế nào, Nhưng ít nhất, anh còn giữ được sự công bằng cuối cùng cho tất cả.

Vài giờ sau, trong một góc phòng riêng biệt, Ngân Hà cầm điện thoại anh — mật khẩu vẫn là ngày sinh nhật của cô — và gửi đi một tin nhắn.
Không từ anh. Mà từ cô.



Tôi nghĩ cô nên hiểu vị trí của mình. Wind chưa từng xem cô là gì ngoài một người giúp việc đúng lúc. Tôi đã trở lại. Và tôi không muốn giữa chúng tôi còn bất kỳ dư âm nào từ cô.

Đây là “lương” cho những việc cô đã làm. Cảm ơn vì đã giúp tôi giữ chỗ cho đến khi tôi tỉnh lại.

— Ngân Hà.




Kèm theo đó là một giao dịch chuyển khoản — 500 triệu đồng.

Ngân Hà đặt điện thoại xuống bàn, mỉm cười.
Với cô, đây không chỉ là trò thử thách tình cảm.
Mà là ván cờ cuối cùng — và cô chưa bao giờ quen thua.
 
Quay lại
Top Bottom