Anh là người đàn ông đầu tiên - ten_bls

p.59

Chập chờn lúc tỉnh lúc mơ cô nghe được tiếng nói nhẹ nhàng bên tai:
-“Em hãy quên Thiên Tuấn đi, như thế thì em mới thực sự sống vui vẻ được”.
Các khớp không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, cơ thể không thể nhúc nhích, nhưng lúc ấy nếu cô là người khoẻ mạnh cô đã lắc đầu từ chối, hiện tại cô muốn lắc đầu phản đối mà không để động đậy.
Sáng hôm sau, Thiên Ngân đã tỉnh hẳn, vừa tỉnh dậy cô đã đòi mua 2 phần cơm về cho mình. Lúc đầu Nhất Khang sợ cô sức khoẻ chưa tốt khuyên cô nên ăn cháo cho dễ tiêu hoá, nhưng Thiên Ngân không chịu cô nằng nặc đòi ăn cơm, Nhất Khang mềm lòng chiều theo.
Ăn xong cô nhảy phốc xuống gi.ường đòi đi dạo thế nhưng bác sĩ lại từ chối, bắt cô phải ở lại gi.ường chờ cho vết thương hoàn toàn ổn định, ít nhất là cho hết ngày hôm nay. Cô chỉ muốn chứng tỏ cho mọi người thấy là cô đã hoàn toàn mạnh khoẻ, cô muốn đi ra ngoài tìm gặp một người nhưng vị bác sĩ vô liêm sie không hiểu ý cứ nhất định phải gây khó dễ cho cô. Cô thất vọng ngồi phịch xuống, miệng không ngừng kêu là, bác sĩ “vô liêm sỉ” lại sợ cô mệt nen tiêm cho cô 1 liều thuốc an thần, cô lại miễn cưỡng ngủ một giấc dài đầy bất mãn.
Hà Lê nghe cô tỉnh táo trở lại thì mừng rỡ, vừa đi làm về là chạy ngay tới bệnh viên, ngồi mãi bên gi.ường chờ mà Thiên Ngân vẫn còn chưa chịu thức dậy thế là cô phải ra về. Buổi chiều cô phải vào công ty làm việc. Đến công ty, cô hớt hải chạy theo ngừoi trước mặt kéo anh ta lại trách móc:
-“Thiên Tuấn anh còn có lương tâm không, Thiên Ngân như vậy sao anh không đến thăm cô ấy lần nào, lại còn ở đây cười đùa thoải mái”.
Thiên Tuấn không quay lại mà lạnh lùng hỏi:
-“Thiên Ngân sao rồi, sao cô lại ở đây, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy”.
Anh ta như vậy lại quay sang trách lại cô, tâm trạng anh ta có lẽ cũng không thoải mái, Hà Lê không dám lớn tiếng thêm, cô trả lời:
-“Cô ấy hiện giờ đã khỏe như trâu rồi, lại ăn rất nhiều, Nhất Khang ở đó hôm qua tới giờ, tôi có nhiều việc cần chuẩn bị cho chuyến công tác nước ngoài không thể trực thường xuyên được”.
-“Cô ấy tốt như thế, đâu cần tôi đến thăm nữa”.
Anh ta nói xong đi thẳng về phòng làm việc của mình không đợi nghe Hà Lê nói gì thêm, Hà Lê chưng hửng đứng lại nguyền rủa sự vô trách nhiệm, đạo đức giả của anh ta.
Thiên Tuấn trở về phòng làm việc, vẫn như thường ngày anh cười rất tười chào nhân viên của mình rồi đi luôn vào phòng riêng, sau đó không ai thấy anh ra khỏi phòng, đèn trong phòng cũng không buồn bật lên. Cô nhân viên ngồi gần đó, mắt tí hí nhìn qua khe cửa, sau đó quay sang thì thầm với mấy người khác:
-“Trưởng phòng vẫn ngồi như tượng một chỗ, từ chiều đến giờ chưa hề nhúc nhích”.
--
Ngày tiếp theo, Thiên Ngân đã không chịu đựơc gò bó mà chạy nhảy tưng tưng khắp phòng, cô rõ ràng đã có thể xuất viện lâu rồi nhưng Nhất Khang vẫn còn lo lắng bảo bác sĩ cân nhắc cho cô ở lại, Thiên Ngân không lấy làm hài lòng cô xẵng giọng doạ sẽ khiếu nại lên giám đốc bệnh viện đuổi tên bác sĩ vô lý ầm ầm này ra khỏi bệnh viện, bác sĩ kia chỉ cười trừ nhìn Nhất Khang rồi quay ra, Nhất Khang nhìn lại cô từ tốn:
-“Em phải nghỉ ngơi cho đến khi lấy lại phong độ ban đầu rồi hãy xuất viện”.
Cô nhăn mặt:
-“Em thấy khỏe hoàn toàn rồi, ở lại đây em càng thêm mệt”. cô dơ tay lên, nắn nắm vào bắp tay như củ khoai lang của mình chỉ trỏ: “Đấy anh xem, như thế này chưa đủ phong độ hay sao?”
Anh lại gần xoa đầu cô:
-“Còn thiếu một chút nữa mới đủ, đừng nhảy lung tung nữa, em nằm xuống nghỉ đi, anh đi mua cơm”.
Cô xù mặt, lòng như lửa đốt, cô đi đi lại lại trong phòng, búng tay tách một cái, cô muốn gặp Hà Lê. Vậy nhưng khí Hà Lê đến cô lại lăn ra ngủ khò khò.
Lúc sau một cô y tá bước vào, cô vội vã kéo cô ta lại hỏi han:
-“Cô có bao giờ thấy một người đàn ông trẻ, không phải Nhất Khang, mà là một người đàn ông khác đến thăm tôi không?”.
Cô ý tá kia nhìn trước nhìn sau rồi thì thầm:
-“Có phải là..cô nói anh chàng tuấn tú có làn da mịn màng, anh ta cười rất đẹp đúng không?”.
Đúng là Thiên Tuấn rồi, cô gật đầu lia lịa. Cô ý tá tiếp tục nói nhỏ:
-“Anh ấy bảo tôi giữ bí mật, cô tốt số thật, có hai anh chàng đẹp như tranh vẽ quan tâm săn sóc như vậy”.
-“Thiên Tuấn có đến thăm tôi thật sao?”.
-“Ồ đúng rồi, tên anh chàng đó là Thiên Tuấn, anh ta có đến, tuy nhiên từ khi bị cái anh người yêu cô đánh thì chỉ nhờ tôi thường xuyên đến thăm cô rồi báo lại tình hình cho anh mà thôi, chỉ khi nào người yêu cô ra ngoài và cô ngủ say thì anh ấy mới đi vào, cũng chỉ vào nhìn một lúc”. Anh người yêu mà cô y tá nói chính là Nhất Khang, cô ta thở dài ái ngại:
-“Thật tội nghiệp, muốn chăm sóc cô cũng không có cửa”.
 
p.60

Cô y tá định nói gì thêm thì Nhất Khang đi vào cắt ngang cuộc nói chuyện, anh dơ hộp cơm lên:
-“Vẫn như cũ, hai hộp cơm cho em”.
Bình thường cô ngấu nghiến ăn như người bị bỏ đói, thế nhưng lần này công suất của cô giảm tệ hại, thật là cô nuốt không trôi, chỉ ăn được vài ba muỗng, buông đũa xuống, cô thở dài sầu não:
-“Em là người bệnh nên ăn uống thất thường lắm, anh mua nhiều cơm như vậy lãng phí rồi”.
Nhất Khang cười trừ:
-“Thực ra anh mua cho anh 2 suất, em không tin anh ăn hết cho mà xem”.
-“Anh đừng tốt với em nữa được không, em nợ anh nhiều rồi, em thật không biết trả anh như thế nào mới phải”
Anh không mong cô trả nợ, không mong đợi sự quan tâm của anh đối với cô lại là gánh nặng, anh cố trấn an:
-“Vì cứu anh mà em phải ở đây, anh phải có trách nhiệm với em”.
-“Là do em có lỗi với anh trước, em không để ý đến cảm xúc của anh mà cứ bám lấy anh như kẻ ký sinh, anh như thế này làm em rất áy náy”.
Vốn dĩ anh muốn cô phụ thuộc vào anh mãi, cô đã nói vậy nghĩa là đã không cho anh cơ hội nào để được cô dựa dẫm vào. Không biết anh có khờ dại quá không khi vẫn hi vọng có thể một lúc nào đó cô sẽ thay đổi, cô sẽ yêu anh. Hiện tại, anh chỉ biết nói câu ngụy biện:
-“Nếu anh không như thế này thì người áy náy sẽ là anh, có thể anh sẽ áy náy suốt đời đó, em cam tâm muốn anh bị thế sao?”.
Thiên Ngân đẩy hộp thức ăn ra xa:
-“Em no rồi”.
--
Ngày hôm sau mãi đến chiều tối cô mới có thể nhìn thấy Hà Lê, từ lúc cô tỉnh lại đến giờ đây là lần đầu tiên cô cô nhìn thấy mặt nàng ta, cũng là do Hà Lê đang phải chuẩn bị hồ sơ cho chuyến công tác Quảng Châu, công việc quá bận rộn không thể thăm cô thường xuyên được, Hà Lê cười cười trình bày lý do mong cô hiểu, may mà Thiên Ngân rộng lượng, nửa lời trách móc cũng không co. Cô muốn gặp Hà Lê để trút hết tâm sự mấy ngày nay, cô rầu rầu:
-“Mấy ngày này Thiên Tuấn cứ tránh mặt tao, tao …tao muốn nói người tao thích là Thiên Tuấn, tao không muốn dấu mày nhưng…”.
Hà Lê đã biết chuyện này rồi, nhưng cô nhớ đến thái độ vô trách nhiệm của anh ta không khỏi tức tối:
-“Mày ngốc vừa thôi, mày nằm viện anh ta chẳng một câu hỏi han, tại sao mày phải đi tương tư con người không có lương tâm như thế?”
Đó là Hà Lê không biết Thiên Tuấn luôn lặng lẽ quan sát phía sau, anh không muốn anh trở thành chướng ngại vật cho Thiên Ngân mà thôi, nên Hà Lê tiếp tục khuyên nhủ:
-“Đừng si tình như thế nữa, đừng vì anh ta mà khổ sở nữa, không ai có thể tốt với mày hơn Nhất Khang đâu”.
Thiên Ngân không bị mấy lời mắng nhiếc kia quấy nhiễu, cô gập tay sau gáy từ từ ngả đầu ra sau thư thái:
-“Tao cứ thích Thiên Tuấn, mày chờ xem chút nữa anh ta sẽ đến,…nếu tao giả vờ ngủ say”. Cô mơ mộng như cái kiểu công chúa chờ hoàng tử đến đánh thức.
-“Anh ta sẽ không đến nữa đâu, Bảo Liên nói anh ta xích mích với chủ tịch, tối nay anh ta bay sang Trung Quốc rồi, nghe nói sẽ ở dài hạn luôn bên đó”.
Thiên Ngân vùng dậy mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân xông thẳng ra ngoài, trước khi đi Hà Lê bị cô làm cho bất ngờ mà lăn xuống nền, khi Hà Lê kịp đứng dậy chạy theo thì không thấy cô đâu nữa.
Lúc sau, Nhất Khang đi vào, nhìn gi.ường bệnh trống trơn, linh cảm trước diễn biến của sự việc, anh ngồi xuống mép gi.ường, đưa tay sờ trên ga trải gi.ường, có lẽ anh nên chấp nhận sự thật.
Sài Gòn đang là mùa mưa, vì bộ đồ bệnh nhân trên người mà không một chiếc xe taxi nào dám tiếp cận cái vẫy gọi của cô, Thiên Ngân đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, hít hơi rồi bắt đầu chạy một mạch. Cô muốn gặp Thiên Tuấn. Mấy ngày hôm nay không gặp được anh lòng cô như thiêu đốt, bứơc chân cô xuyên qua màn mưa, từng hạt mưa lớn xả vào mặt đau rát nhưng cô mặc kệ, nếu hôm nay cô không gặp anh cô sẽ hối hận cả đời, người qua đường vội vã cầm ô bước nhanh chân, không ai để ý thấy thân hình bé nhỏ của cô run rẩy băng đi, cô bị vấp ngã lần nữa nhưng lại cố gắng đứng lên, cô không muốn kết cục gần 10 năm trước lại lặp lại, hai chân cô bắt đầu mỏi, 10 năm trước trời cũng mưa như thế lúc ấy vì lạnh quá mà cô ngất đi, giờ cô nhẩm nhẩm trong miệng, rằng cô phải cố lên, cầu mong ông trời hãy giữ chân anh ấy ở lại, cô đã gần như kiệt sức, thở không ra hơi, nhưng cô không thể bỏ cuộc nếu cô bỏ cuộc thì có thể anh ta sẽ rời xa cô lần nữa.
Toà nhà chung cư hiện lên dần tiếp thêm nghị lực cho cô, cô mỉm cười, một bước tiến lại gần, cô nhấc chân, một bước nữa tiến gần hơn…một bước nữa nhất định Thiên Tuấn đang chờ cô, cô mừng rỡ nhấn chuông, không cho phép một ý nghĩ tồi tệ nào xuất hiện trong đầu, nước mưa từ tóc chảy xuống trên mặt, cô vuốt vuốt rồi lại nhấn chuông.
“Cạch”, cửa phòng mở ra, trong phòng có người, ngước nhìn lên, cô mỉm cười thoã mãn, sau đó cả người cô đổ nhào về người trước mặt, lúc đến nơi thì sức cũng không còn.
Sáng sớm hôm sau, cô thức giấc, mặt trời đã lên từ lâu lấp ló vào phòng, tia nắng dịu dàng cọ nhẹ trên mặt, cảm giác ấm áp mơn man, khiến cô cứ muốn nằm lì mãi trên gi.ường cho đến khi nghe tiếng bước chân lạ tiến lại gần cô mới sực tỉnh, nhớ ra rằng đây không phải là nhà cô, cái gi.ường êm ái này không phải là gi.ường của cô, cô ngồi choàng dậy, Thiên Tuấn bước lại, đưa tay ấn vào trán cô xem còn nóng hay không, sau khi hạ tay xuống liền giở giọng trách cứ:
-“Cô bị điên hay sao thế hả, không biết mình còn bệnh hay sao mà dầm mưa, hại tôi cả đêm mất ngủ”.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, cô đỏ mặt, cụp mắt xuống, nhưng liền ngay sau đó phát hiện một sự thật ghê ghớm, mặt cô đỏ gay, mắt cô trừng trừng:
-“Quần áo của em đâu?”
 
p.61

Thiên Ngân nhanh chóng phát hiện ta trên người mình là quần áo đàn ông, Thiên Tuấn cũng đoán ra nguyên do cô ngượng ngùng như thế liền giải thích:
-“Quần áo của cô ướt hết, tôi lấy đồ của tôi cho cô mặc”
Thiên Ngân lại liên tưởng đến mấy tình tiết trong mấy phim, trong những tình huống như thế này, nhân vật nam thường nhờ các nhân viên phục vụ hay bà chủ trọ thay đồ cho nhân vật nư, cô thấy yên tâm nên cười thoải mái:
-“Có phải anh nhờ chị nào đó thay đồ cho em không, em phải qua cảm ơn họ”.
Thiên Tuấn lắc đầu, câu nói tiếp theo của anh làm cô choáng váng: “Là tôi tự tay thay quần áo cho cô”. Thấy miệng cô mếu máo sắp khóc anh cũng phải bật cười:
-“Yên tâm đi, tôi thay bằng cái này”. Vừa nói anh vừa lôi cái khăn màu vàng ra, ý bảo rằng anh đã dùng cái khăn này bịt mắt lại không nhìn cô lấy một lần, cư nhiên khi nghe sự thật như vậy, trong lòng cô thoáng chút… thất vọng. Cô nhìn lại bộ quần áo trên người, phát hiện ra sơ hở thì lấy cớ giận dỗi:
-“Này anh đúng là cẩu thả, cài sai hết nút áo rồi nè”.
Mấy cái nút áo bị cài sai vị trí làm cho chiếc áo sơ mi trên người cô trở nên xộc xệch tồi tan, chứng tỏ chuyện về cái khăn là sự thật, Thiên Ngân tự nhiên vì thế mà giận dỗi, anh ngồi xuống, xoay vai cô lại giảng hoà:
-“Việc cỏn con thế này mà cũng giận, thì tôi cài lại cho cô là được chứ gì?”
Thiên Tuấn đưa tay gỡ cái nút áo bị lỗi, vừa chạm vào cái thứ nhất thì mất bình tĩnh mà luống cuống hết tay chân, nút áo tháo ra rồi không tài nào lắp vào được, anh bối rối cúi xuống nhìn cho rõ, đập vào mắt là khuôn ngực đầy đặn của cô lấp ló sau khe áo hở, hết đỏ nhừ mặt, anh lấy nắm tay che miệng đằng hắng ho một tiếng để lấy lại tác phong tự nhiên, cư nhiên lại càng luống cuống hơn nữa, anh bỏ đi:
-“Cô tự làm lấy, tôi phải đi rồi, ở nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt”.
Thiên Ngân cũng lúng túng, tay quờ mãi mới cài lại được, nhưng không biết mắt mũi kèm nhèm thế nào mà lại cài nút trên lộn nút dưới như cũ.
Khi cô ngước lên thì đã thấy Thiên Tuấn xách áo khoác đi ra, cô nhớ ra tối qua anh dự định đi Trung Quốc nhưng mà vì cô nên anh không thể đi, nếu cô đoán không nhầm thì sang nay anh sẽ lại đi, nếu anh không quay trở về nữa thì…Cô không thể để lạc mất anh một lần nũă, cô trượt xuống gi.ường vội vã chạy theo, rội vội vã vòng tay ôm lấy anh, nước mắt tự nhiên chảy xuống ấm nóng trên lưng áo anh, cô thút thít:
-“Anh đừng đi, em không muốn anh đi”.
Thiên Tuấn bị vòng ôm của cô làm cho bất ngờ, hôm qua cô mặc nguyên bộ đồ bệnh viện chạy đến gõ cửa phòng anh, chẳng lẽ cô từ bệnh viện…anh hiểu nhầm cô và Nhất Khang, hai hôm nay anh đã cố gắng kiềm chế dặn lòng đừng nhớ tới cô, nhưng anh không làm được, cô yêu anh như vậy mà anh lại nghi ngờ cô, Thiên Tuấn quay lại lấy tay gạt nước mắt trên má cô, ôm cô vào ngực thì thầm: “Anh xin lỗi”. Như chợt nhớ ra điều gì quan trọng anh nhẹ nhàng kéo cô ra nói:
-“Đúng là hôm nay anh có việc quan trọng phải đi, thôi em vào phòng nghỉ ngơi đi”.
Thiên Ngân vồn vã, cô sợ anh đi mất cứ đứng níu lấy áo anh lắc đầu kiên quyết không buông, anh cúi xuống vốn định kéo tay cô ra nhưng mà những cái nút áo lộn xộn lại đập vào mắt, phần d.a thịt mềm mại trước ngực trước giờ được cô kín đáo che đậy cứ thu hút tầm mắt anh, anh nuốt nước miếng kiềm chế, nếu không đi e là anh sẽ có hành động không hay:
-“Hôm nay em đang mệt, anh không thể ở nhà”.
Thiên Ngân lắc đầu nguầy nguậy, cô phải ngăn anh lại bằng mọi cách, anh sao lại lấy cớ là cô mệt mà định rời đi, cô ríu rít:
-“Em không mệt, không mệt chút nào hết”.
Cô không biết lời nói của mình thiếu suy nghĩ biết chừng nào, căn bản cô không hiểu hết ý của anh, đến khi phát hiện ra Thiên Tuấn đã hiểu nhầm ý mình thì cô đã không thể nhúc nhích nỗi, cả người cô bị khoá trong vòng ôm của anh, miệng lưỡi anh từng khắc từng khắc mơn man trên môi cô, luôn luôn là vậy, mỗi lần bị anh hôn, cô đều không thể tự chủ, hệ miễn dịch tê liệt, phản kháng cuối cùng là vươn người phối hợp cùng anh ta.
Mấy nút áo vừa được cài lại bị tháo bung ra , cả ngừơi cô run rẩy trong cái vuốt ve của của Thiên Tuấn, bàn tay cô cũng vô thức mà tìm đến ngực anh, lần lượt tháo từng cúc áo sơ mi, vứt áo khoác anh xuống sàn, ném áo sơ mi của anh sang một bên, ép ngực mình vào tấm ngực ấm áp, rắn rỏi kia, hai cơ thể không một mảnh vải chạm nhau tạo nên một luồng khí nóng cuồn cuộn. Hai người như thế quấn quýt nhau, cuối cùng không chịu nổi kéo nhau lăn lộn trên gi.ường.
Tỉnh dậy cô thấy mình nằm trong vòng tay của Thiên Tuấn, vòng tay vừa ấm áp lại vừa bình yên, cô nhắm mắt để hưởng thụ sự thư thái hiện có, cô và anh sẽ ở bên nhau suốt phần đời còn lại. Cô trở mình quay lại, ghé sát tai anh thì thầm:
-“Anh tỉnh chưa?”.
Thiên Tuấn nhăn mặt, uể oải cựa quậy: “Có chuyện gì thế?”
Cô ôm anh và nhỏ nhẹ:
-“Cái lúc em bị xe tông, em đã rất sợ, em sợ em sang thế giới khác rồi sẽ không gặp được anh nữa”.
Thiên Tuấn cọ mũi vào mặt cô:
-“Lúc ấy anh cũng sợ hãi, anh sợ sẽ phải sống trên 1 thế giới không có hình bóng của em”.
-“Vậy sao anh lại sang Trung Quốc, Hà Lê nói anh sẽ ở luôn dài hạn bên đó”.
Thiên Tuấn chưa tỉnh ngủ, anh gầm nhẹ:
-“Ai nói anh đi Trung Quốc, anh đã quyết định dù em lựa chọn thế nào anh cũng sẽ ở đây, anh muốn được trông thấy em mỗi ngày”.
Thiên Ngân tung chăn ngồi dậy, cô trợn mắt:
-“Vậy ra anh không phải đi TQ và sẽ không quay về nữa sao?”.
Anh bật cười thì ra đó là nguyên nhân khiến cô đội mưa chạy hộc tốc đến gõ cửa phòng anh, anh bị cô làm cho tỉnh giấc phải ngồi dậy theo giải thích:
_Bạn em đúng là ông nói gà, bà nói vịt, hôm nay anh không phải đi Trung Quốc mà là anh đi đến công ty gặp mấy khách hàng người Trung Quốc, anh cũng không có ý định ở dài hạn bên đó mà là công ty ta có ý định ký hợp đồng dài hạn với họ, hiểu chưa?”.
Cô như đứa trẻ con, đạp tung chăn ngúng nguẩy:
“Sao không nói sớm cho em biết, hại em thế này, bắt đền anh đó, anh đền lại cho em”,
-“Em có hỏi đâu mà anh biết, với lại vừa rồi là em dụ dỗ anh, bây giờ lại bắt anh đền là sao?”.
Cô đỏ mặt chống chế:
-“Em dụ dỗ anh hồi nào, là anh dụ dỗ em thì có”.
Khi cô đỏ mặt ngượng ngùng thì anh không thể nào mà bình tĩnh cho được, Thiên Tuấn nhếch mép:
-“Vừa rồi đúng là em dụ dỗ anh, lần này mới là anh”.
Anh kéo cô xuống, trùm chăn lại…
Buổi sáng hôm đó, Thiên Tuấn nghỉ làm, buổi chiều, mấy khách hàng người TQ sốt ruột đợi anh từ sáng đến chiều tối, không thấy anh đến, họ giận dữ quay về nước. Bắt tội hôm sau Thiên Tuấn phải gọi điện xin lỗi, và còn phải đích thân sang bên đó đàm thoại lại với họ.
 
p.62

(tg: nhiều lúc đọc lại mà thấy chán nản, dân kinh tế viết lời văn chẳng thể mượt mà như dân văn được, sức truyền cảm cũng chẳng có …haizzz.. thôi thì có thế nào dùng thế ấy.. tiếp chap mới).
Sân bay.
Hôm ấy là cuối tuần, Hà Lê xách hành lý đi, nàng phải cùng mấy anh chị ở phòng marketing sang Quảng châu quảng bá, tìm thêm thị trường đầu tư, Hà Lê khăng khăng rằng không cần tiễn nhưng Thiên Ngân lại nằng nặc nhất định phải ra sân bay tiễn nàng ta, thấy thế Hà Lê cảm động thiếu chút nữa là nước mắt tuôn như mưa. Đấy là lúc từ nhà tới sân bay nàng ta không ngừng cảm động khi đến sân bay rồi mới vỡ lẽ, sự thật chẳng ra làm sao, nàng ta bị Thiên Ngân cho ăn quả lừa rồi.
Chả là hôm đó Thiên Tuấn cũng phải sang bên đó đàm thoại lại với mấy khách hàng TQ giận dữ bỏ về tuần trước, nói là tiễn Hà Lê nhưng lúc trông thấy Thiên Tuấn cô coi nàng ta như người vô hình không có mặt, cứ như thế mà ôm lấy Thiên Tuấn. Anh ta ngạc nhiên vì sự có mặt của cô:
-“Anh đã bảo em ở nhà rồi mà, không phải nhớ anh quá nên chạy ra đây tiễn anh chứ?”.
Cô tự ái, không muốn thừa nhận mình đúng là như anh nói, liền ngay sau đó bĩu môi lý sự:
-“Đâu có, em đâu có tiễn anh, em ra đây tiễn Hà Lê mà”. Cô quay sang Hà Lê để làm bằng chứng cho lời nói của mình.
Hà Lê tức nổ đom đóm mắt, giật lấy vali cười khiêu khích:
-“Không phải đâu Thiên Tuấn, cô ta muốn lấy tôi làm mồi để câu anh đó”.
Tức thì Thiên Ngân đỏ mặt xấu hổ, Hà Lê nhìn thấy hai người bọn họ cứ bịn rịn cầm tay nhau, lưu luyến không chịu rời lại thấy tủi thân cho mình, đáng ra Chiến nên đến tiễn cô mới phải, từ khi ra trường tới giờ hai người mỗi người đều có công việc riêng của mình nên ít có cơ hội gặp nhau hơn, Chiến lại phải tiếp quản công ty của gia đình, nghe anh nói thì muốn gặp cô cũng phải nhờ thư ký xếp lịch, sáng nay anh ta không có lịch cho cô, thế nên Thiên Ngân không hiểu mô tê gì lại bị nàng ta quát cho tả tơi:
-“Thôi đi, có phải anh ta đi luôn không về nữa đâu mà mày cứ…”. Hà Lê kéo tay Thiên Tuấn lôi đi: “Tao dẫn anh ta đi rồi dẫn anh ta về nguyên vẹn là được chứ gì”.
Thiên Tuấn bị kéo đi một đoạn nhưng vừa tới quầy soát vé anh lại chạy về phía Thiên Ngân, kéo cô hôn cô một lúc mới chịu rời ra, anh hôn lên má cô, lại nhắm mắt để lại 1 nụ hôn trên trán cô rồi mỉm cười bước đi. Hà Lê từ xa nhìn lại lắc đầu ngán ngẩm. Hôm Thiên Ngân từ bệnh viện chạy ra ngoài, nghe tin cô tìm đến nhà Thiên Tuấn là nàng đã biết, dù nàng có cố gắng khuyên can thì cũng không thể lung lay tình cảm Thiên Ngân dành cho anh ta được.
Những ngày tiếp theo, Thiên Ngân tiếp tục đến công ty làm việc, đồng nghiệp của cô cũng không bắt kịp sự thay đổi trong cách ứng xử của cô. Ngày trước người ta để ý liền thấy cô có thái độ coi thường lẫn chán ghét, còn thề không đội trời chung với anh ta, vậy mà hiện tại thì …cô đã bị nhiễm hội chứng mà hầu hết các nhân viên trẻ trong phòng này mắc phải, chị Trang gọi đùa là “hội chứng mê trưởng phòng”, bệnh tình của cô có vẻ trầm trọng hơn những người khác rất nhiều. Những người kia chỉ thầm ngưỡng mộ anh ta chứ không ai dám biểu hiện ra bên ngoài một cách phóng túng như cô, với lại cùng làm việc với anh lâu họ cũng nhận ra được nhìn bề ngoài thì trưởng phòng có vẻ phong lưu, đa tình như vậy nhưng mà rõ ràng là anh ta chẳng đoái hoài đến ai, giờ nhớ lại những hành động trước đây nhằm câu dẫn anh ta thật là lố bịch. Thế nhưng mấy người kia đã biết ý mà rút lui bảo toàn tính mạng rồi lại phải lắc đầu ái ngại cho Thiên Ngân, làm việc với anh ta nhiều như vậy mà cô không chịu tỉnh ngộ, đến giờ còn mơ tưởng đến trưởng phòng…
Hôm nào đến công ty làm việc là cô lại mang tấm hình anh để bên cạnh ngồi ngắm nghía một lúc rồi mới bắt tay vào làm việc. Đã vậy lại mua một bình hoa to đùng, ngày ngày hoa đem vào cắm trong phòng riêng của anh, chưa hết, thi thoảng rảnh rang cô lại mang những tấm giấy noteticket cắt thành hình trái tim dán chi chít trên mặt bàn bên cạnh, chỗ anh thường ngồi, mặt khác trên mỗi tấm giấy đều in chi chít nét chữ cô viết cho anh. Cô chẳng khác nào một tín đồ sùng đạo.
Có hôm Nhất Khang tình cờ đi ngang qua nhìn thấy cô như vậy liền dở khóc dở cười, hôm ở bệnh viện anh đã mong cô thay đổi, thực sự là cô đã thay đổi, nhưng mà thay đổi theo chiều hướng ngoài sức tưởng tượng thế này thì không phải là mong đợi của anh. Lại thấy điện thoại của Hà Lê gọi cho anh, anh mỉm cười bấm máy trả lời.
Hành động của Thiên Ngân nhanh chóng được nhân viên truyền tai nhau, chẳng mấy chốc mà từ tầng 1 đến tầng 5 không ai không biết đến. Cô làm theo ý thích của mình thế nhưng ý thích này mang lại cho cô một vài phiền phức.
Lúc ấy gần đến giờ nghỉ trưa, Thiên Ngân gấp bộ hồ sơ vừa hoàn thành lại, hí hửng lôi tập giấy note ticket ra cắt rồi viết rồi dán. Đang miệt mài thì từ đâu một cô gái khác hùng hổ xông tới, cô ta chẳng nói chẳng rằng hung hăng hất hết những tấm giấy của cô ném xuống nền nhà, xong sau đó nhìn trừng trừng vào cô đe doạ:
-“Cô là gì mà dám để mắt tới anh ấy, cô là cái hạng người thế nào mà dám mơ tưởng tới Thiên Tuấn hả?”.
Mấy giây sau Thiên Ngân mới bình tĩnh lại, cô nhận ra cô gái này, cô ta chính là cô gái nhỏ đã khóc dưới cầu thang, đã có lần đi ngang qua cô thấy cô ta đứng ôm Thiên Tuấn hồi ấy cô còn là nhân viên thực tập, trực giác nhạy cảm nói cho cô biết đích thị cô ta thích Thiên Tuấn từ lâu. Nhưng mà hôm đó cô thấy Thiên Tuấn đẩy cô ta ta ra không thương hoa tiếc ngọc, mặc cho cô ta khóc nức nở mà cứ vô tình bước đi. Nhớ lại thì thật buồn cười, lúc ấy cô còn vì cô ta mà bất bình với Thiên Tuấn, bảo anh mặt dày làm anh tức giận doạ cô:“Sắp đến lượt cô rồi đó”. Anh rõ ràng một chút lưu tâm đến cô gái này cũng không có, vậy mà cô ta lại đến đây la lối với cô, yêu đơn phương một người thì rất chi là đau khổ, cô thấy thương hại cô ta hơn là tức giận.
Đồng nghiệp của Thiên Ngân cũng ngạc nhiên, ngay tức khắc họ nhận ra, cô ta nguyên là trưởng phòng hành chính ở tầng 4 cũng là con gái nuôi của chủ tịch
 
p.63

Xuất hiện trước Thiên Tuấn lúc nào cũng là dáng vẻ yếu đuối, nước mắt lưng tròng, thế mà khi không có anh ở đây cô ta lại như con hổ đói mồi chỉ chực nhảy lên xâu xé kẻ trước mặt, cô ta sắp động tay động chân, Thiên Ngân rợn người nhìn thấy móng tay của cô ta đã bắt đầu cong lại, cô lùi lại ra sau vài bước, may mà lúc ấy chị thư ký Trang xuất hiện giải vây cho cô:
-“Linh Chi, em dừng lại đi, nguyên là trưởng phòng của Đại Phát mà làm cái trò này có phải nực cười không, nếu chủ tịch mà biết em thế này thì….”.

Nhắc đến chủ tịch, tức thì cô ta liền co móng vuốt thu mình về, các con ông ta đúng là không có điểm yếu gì, điểm yếu duy nhất là rất sợ bố. Cô ta nhìn chị Trang, rồi nhìn lại Thiên Ngân liền bỏ đi.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Thiên Ngân, mấy nhân viên trong phòng tranh thủ đi lại an ủi cô, cô tóc vàng với chiếc váy ngắn còn vuốt tóc cô trấn an:
-“Em đừng để tâm làm gì, cô ta cậy thế là con gái chủ tịch nên không coi ai ra gì như thế đó, hồi trước cô ta còn cả gan đuổi mấy nhân viên nữ trong phòng vì tội mặc đồ giống cô ta đó”.
Rõ ràng là cô ta thích Thiên Tuấn giờ lại nghe nói cô ta là con gái chủ tịch, cô không tin lắm nên hỏi lại:
-“Cô ta là con gái chủ tịch sao?”.
Một cô khác chen vào:
-“Đúng rồi đó, nghe bảo ngày xưa vì bố cô ta cứu chủ tịch mà chết được chủ tịch hàm ơn nhận là con gái nuôi, sau đó cho cô ta vào làm việc tại Đại Phát, giờ là làm trưởng phòng hành chính”.
-“Chức trưởng phòng này không nhỏ đâu, nó ngang bằng với chức tổng giám đốc ở công ty khác đó, có khi còn hơn ấy chứ”.
Cậu trẻ tuổi chộp thêm vào:
-“Nghe đồn cô ta được hứa hôn cho Thiên Tuấn, còn bảo cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới”.
Đúng là tin giật gân, mọi người nhao nhao hỏi vặn lại:
-“Có thật là như thế không?”
-“Em đâu dám lừa mấy chị, tin tức có thật 100%, mẹ em làm giúp việc cho nhà họ mà”. Cậu kia kiên quyết.
-“haizz…đũa vàng thì hợp với mâm xôi vàng, như thế mới muôn đăng hộ đối”. Một chị lớn tuổi hơn phán xét làm mấy cặp mắt trong trẻo trong phòng chùng xuống vì thất vọng. Thiên Ngân cũng buồn rầu rầu, cô nghe xong mà nỗi ghen tức chiếu lên khó tả ngay sau đó nhặt hết mảnh giấy trái tim, khung hình, bình hoa đem bỏ vào một hộp ném vào thùng rác. Phản ứng của cô không làm đồng nghiệp ngạc nhiên, ai cũng mừng vì cô phần nào đã tỉnh ngộ. Thế nhưng buổi chiều người ta thấy một cô nhân viên ăn mặc rất lịch sự chồm vào thùng rác tìm kiếm cái gì đó…
--
Hà Lê không nói khoác, trước khi đi cô bảo là “sẽ đem anh ta về nguyên vẹn” thế là lúc nàng ta về lại về cùng Thiên Tuấn, thế là vừa xuống sân bay liền hí hửng gọi điện cho Thiên Ngân đoán chắc thể nào cô cũng nhảy chồm đến, rốt cuộc chờ mãi mà không thấy tăm hơi cô đâu, Thiên Tuấn cũng thấy là lạ, nhưng anh vẫn mỉm cười đi về. Mấy ngày hôm nay anh quả thực rất nhớ cô.
Thiên Ngân chưa hết tức giận, lúc anh ta trở về cô nhất định sẽ làm cho ra ngô ra khoai, rồi sau đó chính miệng cô sẽ nói chia tay anh ta, vứt anh ta ra không thương tiếc. Nhất định không thèm nói chuyện với anh ta, cô sẽ không bắt máy, không chủ động gặp, cho đến khi anh ta không chịu nổi mà tìm đến cô cầu hoà. Thế nhưng cô chờ mãi không thấy anh ta gọi lại, hỏi Hà Lê thì Hà Lê nói anh ta không hỏi han gì về cô cả, lại còn cả gan tránh mặt cô, cô thực tức muốn chết, quá nóng lòng cô bèn hạ mình tìm đến nhà anh ta, dọc đường đi suy tính nhất định phải tự mình bỏ rơi anh ta trước. Cư nhiên vừa bước vào phòng bị Thiên Tuấn đẩy vào cửa cuồng nhiệt hôn thì mọi suy tính ban đầu trống rỗng, cô nhận ra mình quá nhớ anh, ôm siết lấy cổ anh suýt nữa thì làm anh nghẹt thở, áo quần cũng vì thế mà bị gỡ ra lúc nào không hay.
Chuyện cô bị Linh Chi doạ dẫm ở công ty, lúc ở bên TQ anh đã biết, chị thư ký Trang đã báo lại cho anh , anh đoán là cô hẳn rất giận, nhưng mà anh nắm được suy nghĩ, nếu anh càng giải thích thì làm cho tính hiếu thắng của cô nổi dậy mà thôi, anh gian tà ngồi ôm cây đợi thỏ, chưa đầy 2 ngày con thỏ cuối cùng cũng sa lưới,
Thiên Ngân đang tắm thì nghe có tiếng người bên ngoài, là giọng phụ nữ, không kiềm chế nổi tò mò cô vội vàng dội nước rồi quấn vội chiếc khăn bông đi ra. Cô ngạc nhiên, sững người.
Cô gái kia nhìn thấy cô trong chiếc khăn tắm người còn ướt nước thì cũng sững người ngây ngốc. Thiên Tuấn điềm tĩnh đi lại để 2 ly nước trên bàn nói :
-“Linh Chi, sao đứng ngây người ra như thế, ngồi xuống uống nước đã”.
Cô ta chưa hết bàng hoàng từ từ ngồi xuống, mắt vẫn dán vào người Thiên Ngân, Thiên Tuấn kêu cô đi thay đồ đi, Thiên Ngân mới ngớ người thấy mình quá vô duyên liền vội vàng chạy vào trong. Cô gái kia nhìn Thiên Ngân chạy đi nhìn lại anh tra khảo:
-“Thiên Tuấn, anh gọi điện bảo em đến là muốn em nhìn thấy cô ta sao?”.
Thiên Tuấn uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói:
-“Anh thích cô ấy, thế nên em đừng cố chấp nữa?”.
-“Nhưng chúng ta đã hứa hôn, chủ tịch đã nói cuối năm sẽ làm lễ cưới linh đình”.
-“Tất cả đều là ý của chủ tịch, anh trước giờ không hề có ý định như vậy, cũng tại do em quá ư cố chấp”.
Cô gái kia nước mắt ngắn nước mắt dài:
-“Em yêu anh, điều đó cũng không thể thay đổi được gì sao?”.
Thiên Tuấn lại gần ngồi bên cạnh, ôm cô vào lòng, anh vỗ về:
-“Anh cũng yêu em, nhưng không phải là tình yêu nam nữ, trước giờ đó đơn thuần chỉ là tình cảm anh em mà thôi”.
Linh Chi gào khóc to hơn nữa, trước đây khi Thiên Tuấn chưa để ý người phụ nữ nào cô còn có hi vọng, hiện giờ anh nói anh thích cô ta, cô ta lại ở chung với anh, trước đây cô có ý định muốn đến phòng anh chơi thì bị anh từ chối thẳng thừng. Cô hết hi vọng thật rồi, Thiên Tuấn nhìn cô ra cửa lạnh lùng không thèm tiễn chân, cũng không một câu chào hỏi.
Thiên Ngân ở trong đã nghe được họ đối thoại, lại nhìn thấy cô ta thất thểu như thế thì sinh lòng thương hại, cô trách anh:
-“Sao anh có thể lạnh lùng như thế nhỉ, anh làm thế này sẽ làm tổn thương cô ấy rất nhiều biết không?”.
Thiên Tuấn trả lời:
-“Nếu anh không dứt khoát thì cô ấy sẽ tổn thương hơn, với lại em đừng thương người quá, nếu không cuối cùng em cũng vì người ta mà tự làm tổn thương chính mình mà thôi”.
 
p.64(end)

Một ngày cuối tháng, Thiên Ngân và anh về Hà Tĩnh thăm bố mẹ cô, mẹ của Thiên tuấn- cô Dương cũng đã rời nhà chủ tịch về ngôi nhà cũ ngày xưa cư ngụ, trước đây khi bà được chủ tịch dẫn đi, được chủ tịch mua cho một căn biệt thự lớn ở ngoại ô Hà Nội, bà được chủ tịch hết lòng yêu thương bà cũng yêu ông nhưng số vẫn chỉ là tình nhân, sống như vậy cũng không thoải mái gì nên bà đã quyết định về Hà Tĩnh sống như cũ.
Lúc xe đến chỗ ngã ba, một vài người đang đứng bắt xe, hai người không hẹn mà nhìn lại nhau, nụ hôn đầu tiên của cô bị cướp là nơi này, người đàn ông bất lịch sự đó không ai khác chính là anh.
Bố Thiên Ngân gặp lại Thiên Tuấn mà cứ như gặp lại con trai, ngồi ăn cơm mà ông cứ huyên thuyên căn dặn anh nên sống thế này nên làm thế nọ, lại còn bảo:
-“Bác nói này, cháu là đàn ông thì không nên thành gia lập thất sớm, phải biết phấn đấu cho sự nghiệp trước nghe chưa, Thiên Ngân là con gái thì đến tuổi này là có thể gả chồng rồi”.
Thiên Tuấn cứ dạ lấy dạ để làm Thiên Ngân ở bên bất bình liếc mắt bất mãn, bố cô bảo anh không nên thành gia lập thất sớm nghĩa là bảo đối tượng của anh không phải là cô thế mà anh cũng gật đầu đồng ý, sau khi ăn cơm xong cô tức tối bỏ về phòng mình, Thiên Tuấn mỉm cười đi theo, bị cô la lối om sòm:
-“Anh ra ngoài ngay cho tôi”.
Bố mẹ Thiên Ngân nghe thấy cô hét thì nhanh chóng đẩy cửa ngó vào xem sự thể làm sao, lại thấy Thiên Tuấn đang ngồi ôm con gái mình trên gi.ường thì lắc đầu :
-“Hai đứa mày lớn xác rồi mà sao cứ như trẻ con, sao cứ ngồi cạnh nhau là cãi cọ nhau cả ngày thế hử?” ông chỉ vào Thiên Ngân răn bảo:
-“Thiên Ngân mày là chị thì phải biết nhường nhịn Thiên Tuấn chứ”.
Hai anh chị lúng túng, Thiên Tuấn tiếp tục dạ vâng liên tục, cho tới khi bố mẹ Thiên Ngân nói xong đi ra ngoài, anh mới mạnh tay chốt cửa lại, ánh mắt gian tà tiến lại phía cô.
-“Bố mẹ cứu con”.
Thiên Ngân la lên nhưng bố mẹ cô coi như không hay, ông bà cứ coi hai người bọn họ vẫn như ngày xưa còn là trẻ con suốt ngày trêu chọc nhau. Bố mẹ Thiên Ngân đúng là quá thơ ngây, cứ suy nghĩ đơn giản như vậy, đến khi người ta ăn luôn con gái ông bà cũng không biết, chỉ mỗi tội mấy tháng sau ông bà thấy Thiên Tuấn mang cô về hỏi cưới, bụng của cô đã tròn lên thì ông bà mới vỡ lẽ, lần này thì bắt buộc phải cưới.
Đối với Nhất Khang bố mẹ Thiên Ngân thực là cũng có cảm tình nhưng dù sao Thiên Tuấn với họ dường như thân thuộc hơn, ông bà không những hài lòng mà còn rất yên tâm trao con gái cho anh ta, cô Dương cũng cười mà đằng hắng:
-“Thôi thì cho hai chị em nó cưới nhau”.
Câu nói thật lòng này khiến những người ngồi bên cạnh xô ghế cười bò lăn.
4 năm sau.
Thiên Tuấn ngồi chăm cậu con trai cho vợ nấu cơm, thằng con trai nghịch ngợm không chịu ngồi yên, anh còn phải viết báo cáo để nộp cho Nhất Khang, không tập trung được anh bất quá mới đem đĩa video quay đám cưới của hai người bật lên cho nó xem, anh yên tâm quay lại công việc, thằng con anh chăm chú xem nhưng chỉ một lúc sau thằng bé lại khóc ré lên, tay chân đạp tứ tung như lúc Thiên Ngân giận dỗi. Lúc ấy Nhất Khang đi vào, thằng bé tự nhiên chạy lại nhảy vào lòng anh, Nhất Khang vỗ về sau đó ân cần hỏi:
-“Thiên Bối sao lại khóc thế này, con trai mà khóc thì xấu lắm biết không?”.
Thiên Bối vẫn còn mếu máo, lại thấy Thiên Ngân và Thiên Tuấn lại gần thì xua tay đẩy ra:
-“Con không chơi với bố mẹ nữa, bố mẹ lừa con, chú Nhất Khang cháu chơi với chú cơ”.
-“Sao cháu lại nói thế?”
Thằng bé chỉ vào video đang chiếu cảnh trao nhẫn trên màn hình khóc to hơn:
-“Chú Nhất Khang bố mẹ cháu tham gia đám cưới vui như vậy mà không cho cháu đi cùng, có cả gì Linh Chi nữa kìa, ai cũng ở đó cả mà không cho cháu đi theo”.
Thiên Bối không biết khi đám cưới diễn ra nó còn đang trong bụng mẹ, Nhất Khang cũng không nhịn được cười, bế thốc nó lên an ủi:
-“Được rồi, được rồi, để chú cho cháu tham dự đám cưới của chú nhé”.
Mặt Thiên Bối sáng rỡ: “Thiệt sao? Chú mang cháu đến đám cưới của chú sao?”.
Thiên Ngân dọn thức ăn ra bàn bảo Thiên Bối:
-“Con gọi chú Nhất Khang và bố vào ăn cơm nhé”. Nhìn thấy Nhất Khang cô trách móc:

-“Anh đừng lừa thằng bé như vậy, nó nhớ dai lắm đó”.
Nhất Khang vừa ngồi xuống bàn nhún vai:
-“Anh đâu có lừa, anh mang thiệp mời đến cho hai người đây nè”.
-“Nhất Khang anh lấy vợ thật sao, sao bây giờ em mới biết, cô ta là ai vậy?”.
-“Là một người rất quen thuộc với em, chắc em sẽ bất ngờ đấy”.
Thiên Ngân tò mò quá giật lấy thiệp mời, vừa lúc ấy Thiên Tuấn mang chai rượu vang đỏ đi lại ngồi xuống hỏi:
-“Hà Lê đã đồng ý cưới anh rồi sao?”.
Đúng là quá bất ngờ, cô không tin lời Thiên Tuấn nói nên mở tấm thiệp ra, chú rể là Nhất Khang còn cô dâu đích thị là Hà Lê, bạn thân của cô:
-“Hai người như thế này..từ bao giờ mà em không biêt?”.
-“Thì… cũng gấn 4 năm rồi, lúc ấy thấy anh bị thất tình cô ấy thường đến an ủi anh, rốt cục thì lửa gần rơm”. Nhất Khang từ từ kể.
Hà Lê thật là biết giữ bí mật, đến giờ mà cũng chưa nói cho cô hay, hay là cô ấy ngại nhỉ, cô hỏi lại:
-“Cô ấy thường nhắc đến Chiến, anh ta thì sao?”.
-“Chắc anh ta giờ cũng rất hốt hoảng, đành phải chịu thôi, anh ta không biết quý trọng cô ấy”. Nhất Khang trầm ngâm.
Thiên Tuấn rót rượu ra ly phán một câu:
-“Ai cũng có thể phát hiện, chỉ có em ngốc nghếch nên mới không nhìn ra thôi”.
Anh quay sang Nhất Khang vỗ vai”
-“Tân chủ tịch, chúng ta phải tấn công trực diện, không cho đối phương có đường thoái lui, phải ngã nón đầu hàng mới ra dáng nam nhi”.
Câu nói vô tình của anh chạm vào lòng tự ái của Thiên Ngân, cô lườm lừơm, dám coi thường người nữ nhi này, ý anh là cô đã ngã nón đầu hàng chứ gì, còn lâu mới như vậy.
Tối đó, cô lại giận dỗi ôm con khoá chặt cửa ngủ trong phòng, chỉ tội nghiệp cho Thiên Tuấn phải khổ sở leo cửa sổ đi vào, anh rón rén lật chăn bế Thiên Bối đi ra, để nó về phòng riêng, thơm nhẹ lên trán rồi quay lại phòng mình, anh mỉm cười cúi xuống ghé môi vào cổ của cô cọ xát, Thiên Ngân bị quấy phá không thể nào ngủ tiếp đành phải quay người lại hưởng ứng cùng anh.
Một điều chắc chắn là cô đã phải đầu hàng vô điều kiện!
----End----
Ký tên: ten_bls
p/s: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thời gian vừa qua, dù mình đã cố gắng nhiều nhưng tất nhiên là lần đầu viết truyện nên chắc nhiều người không hài lòng lắm.
Mình đang dự định viết một tác phẩm khác với tựa đề là “Không phải là ngẫu nhiên”, nội dung thì ngắn hơn một chút, cũng chỉ là thấy thích viết nên viết thôi, mai mốt ra trường ngồi đọc lại, nếu có gì đó thì nhớ nhận xét hộ mình nhé.
Mấy cảnh nóng trong truyện xin đừng hỏi mình, mình cũng chỉ sưu tập học hỏi trên mạng rồi viết thôi.
Nếu ai có ý định đem truyện post nơi khác thì mình cũng không phiền lòng nhưng mà hãy đề tên tác giả và xuất xứ nhắn lại cho mình một câu nữa nhé. Còn có điều nữa là nếu post thì hãy post thật full vào, kể cả phần p/s này nữa nha
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
cho em hỏi tý, tổng cộng chị post bao nhiêu truyện rùi ạ!
Ngưỡng mộ chị wa đi:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
 
cho em hỏi tý, tổng cộng chị post bao nhiêu truyện rùi ạ!
Ngưỡng mộ chị wa đi:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
Tổng cổng chị mới post có 13 truyện dài và 5 truyện ngắn em à ^^
 
ko ngờ bạn lại tự viết ra truyện hay như vậy...........thật ngưỡng mộ wá..xá...cảm ơn... post nhìu nhìu đi bạn.....cứ thế mà phát huy ah.............hhee
 
Quay lại
Top Bottom