- Tham gia
- 18/8/2010
- Bài viết
- 2.719
P.39
Nhất Khang chỉ chở cô đến cổng công ty, còn anh có một cuộc gặp quan trọng phải đi trước, lúc quay đi còn kéo Thiên Ngân lại hôn lên trán cô, những nhân viên đi làm sớm thấy cảnh tượng như vậy, quay lại xì xầm bàn tán với nhau. Thiên Ngân ngượng ngùng không chào anh mà bước nhanh vào công ty, cố chui nhanh vào thang máy tránh mặt, bấm thang máy lên tầng 5. Khi cửa sắp đóng thì có bước chân gấp gáp chạy lại chặn ở thang máy, Thiên Tuấn điềm nhiên bước vào, Thiên Ngân có hơi giật mình lùi ra sau vài bước. Anh ta coi như không có sự có mặt của cô, tay đút túi quần, quay mặt về phía trước, cái bóng cao lớn của anh ta che hết tầm mắt, Thiên Ngân đứng sau lưng ngước lên, mái tóc anh ta vừa mới cắt nó rất hài hòa với chiếc cổ khỏe khoắn, hương nam tính của anh ta tỏa ra đầy buồng thang máy, vô thức Thiên Ngân đưa tay lên cổ người phía trước. Nếu Thiên Tuấn không lên tiếng trước thì chắc chắn tay cô đã chạm vào d.a thịt của anh ta rồi. Anh ta vẫn đứng điềm nhiên như vậy nói chuyện:
-"Là nhân viên ưu tú cũng không cần đi sớm như vậy đâu, chỉ cần đi đúng giờ là được rồi".
Thiên Ngân hoảng hốt rụt tay lại, cô bối rối:
-"Tôi đi nhờ xe Nhất Khang tới đây".
Chưa đến tầng 5 mà Thiên Tuấn đã mạnh tay nhấn nút thang máy đi ra, Thiên Ngân nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần cho tới khi cửa thang máy đóng lại, thoáng chút lưu luyến. Cửa thang máy đóng tách một tiếng đánh thức cô, cô tự gõ vào đầu mình miệng lẩm nhẩm: "Nhất Khang, Nhất Khang, em xin lỗi, em không cố ý, thực sự không cố ý".
Trên đời này, có cái cố ý nào mà vô duyên đến mức ấy, nhưng mà sự thật thì đúng là cô không hề cố ý.
Vào đến chỗ ngồi, các anh chị nhân viên đã đến đầy đủ, chỗ ngồi của trưởng phòng trống trơn, phòng riêng của anh ta cũng không sáng điện, trong lòng Thiên Ngân lại dấy lên một nỗi ưu tư mới mẻ. Cô lại tự gõ đầu mình lần nữa "rốt cục thế này là thế nào, mình bị làm sao thế này??". Thiên Tuấn bước vào thấy cô liên tục gõ vào đầu mình thì ôn hòa:
-"Nếu cô thấy đau đầu thì có thể về nghỉ, tôi sẽ không làm khó mà không ký khóa luận cho cô đâu?"
Thiên Ngân ngẩng đầu lên, quắc mắt giận dữ:
-"Tôi bị đau đầu như thế này là vì ai chứ?".
Anh ta không hiểu, chỉ tay vào người mình hỏi:
-"Là vì tôi sao?".
Cô lúng túng xua tay:
-"Coi như tôi chưa nói gì".
Trưởng phòng nhún vai, quay lại làm việc của anh ta.
Chưa về đến phòng đã nghe mùi thơm của thức ăn, cô đoán chắc Hà Lê đang thực hiện bổn phận đầy tớ. Đúng là Hà Lê đang hì hục nấu nướng, Thiên Ngân vừa tháo giày vừa hỏi:
-"Tối qua làm gì mà về khuya vậy?".
Tay vẫn cầm củ khoai tây, Hà Lê chạy lại đỡ túi xách hộ cô và hí hửng:
-"Tao nói với mày bất ngờ này nhé, cái anh chàng mà chúng ta gặp ở quán phở là bạn thân của lão Chiến nhà tao đó, tối qua 2 người bọn tao gặp anh ta trên đường thế là rủ nhau vào quán cà phê, anh ta nói anh ta làm ở Đại Phát".
Thiên Ngân cười thầm, từ lúc nào Hà Lê đã xưng hô "Lão Chiến nhà tao" ngọt ngào như vậy chứ, quả đúng là có tiến triển, Thiên Ngân đi vào phòng ngồi xuống gi.ường tháo tất ra và gật đầu:
-"Biết rồi, tao biết rồi, anh ta là trưởng phòng "nhà tao" đó".Hôm trước cô gặp Chiến ở nhà anh ta.
-"Tên trưởng phòng chuyên hành hạ mà mày kể là lão sao?" Thấy Thiên Ngân liên tục gật đầu như đập gạch, Hà Lê lại thắc mắc:
-"Nhưng mà tao thấy anh ta cũng đâu đến nỗi, lão Chiến nói anh ta rất nhiệt tình, anh ta còn bảo tao là sẽ giới thiệu tao cho phòng Marketing vì phòng Marketing hiện tại đang cần tuyển nhân viên biết tiếng Anh và tiếng Hoa".
Tiếng Anh và Tiếng Hoa của Hà Lê rất cừ, Thiên Ngân lại gật đầu: "Chúc mừng mày, sắp là nhân viên của Đại Phát rồi nhé".
Hà Lê cười tươi như hoa kéo tay cô lại kể lể:
-"Anh chàng đó, nhìn xa thì đẹp thế rồi, nhìn gần đúng là làm người khác si mê ngay tức khắc, anh ta còn lịch sự ghắp thức ăn cho tao, nhìn tao cười say đắm, lại còn nhiệt tình ăn hết thức ăn tao gắp cho".
Thiên Ngân cố gắng ngắt mạch nói chuyện của cô nàng:
-"Thế lão Chiến nhà mày không nói gì àh?"
Hà Lê ngơ ngác: -"Lão Chiến không phản ứng gì hết". Cô nàng tiếp tục nhìn vào tay mình, liền sau đó ngơ người bảo:
-"Ơ, lão bóp chặt lấy tay tao dưới gầm bàn...".
Thiên Tuấn ơi là Thiên Tuấn, bạn gái của bạn anh mà anh cũng không tha, Hà Lê ơi Hà Lê, ngồi bên cạnh người yêu mà còn háo sắc như vậy, thế mà trước đây còn mạnh miệng bảo cô không chung thủy, rốt cuộc thì ai không chung thủy bằng ai.
Nhất Khang chỉ chở cô đến cổng công ty, còn anh có một cuộc gặp quan trọng phải đi trước, lúc quay đi còn kéo Thiên Ngân lại hôn lên trán cô, những nhân viên đi làm sớm thấy cảnh tượng như vậy, quay lại xì xầm bàn tán với nhau. Thiên Ngân ngượng ngùng không chào anh mà bước nhanh vào công ty, cố chui nhanh vào thang máy tránh mặt, bấm thang máy lên tầng 5. Khi cửa sắp đóng thì có bước chân gấp gáp chạy lại chặn ở thang máy, Thiên Tuấn điềm nhiên bước vào, Thiên Ngân có hơi giật mình lùi ra sau vài bước. Anh ta coi như không có sự có mặt của cô, tay đút túi quần, quay mặt về phía trước, cái bóng cao lớn của anh ta che hết tầm mắt, Thiên Ngân đứng sau lưng ngước lên, mái tóc anh ta vừa mới cắt nó rất hài hòa với chiếc cổ khỏe khoắn, hương nam tính của anh ta tỏa ra đầy buồng thang máy, vô thức Thiên Ngân đưa tay lên cổ người phía trước. Nếu Thiên Tuấn không lên tiếng trước thì chắc chắn tay cô đã chạm vào d.a thịt của anh ta rồi. Anh ta vẫn đứng điềm nhiên như vậy nói chuyện:
-"Là nhân viên ưu tú cũng không cần đi sớm như vậy đâu, chỉ cần đi đúng giờ là được rồi".
Thiên Ngân hoảng hốt rụt tay lại, cô bối rối:
-"Tôi đi nhờ xe Nhất Khang tới đây".
Chưa đến tầng 5 mà Thiên Tuấn đã mạnh tay nhấn nút thang máy đi ra, Thiên Ngân nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần cho tới khi cửa thang máy đóng lại, thoáng chút lưu luyến. Cửa thang máy đóng tách một tiếng đánh thức cô, cô tự gõ vào đầu mình miệng lẩm nhẩm: "Nhất Khang, Nhất Khang, em xin lỗi, em không cố ý, thực sự không cố ý".
Trên đời này, có cái cố ý nào mà vô duyên đến mức ấy, nhưng mà sự thật thì đúng là cô không hề cố ý.
Vào đến chỗ ngồi, các anh chị nhân viên đã đến đầy đủ, chỗ ngồi của trưởng phòng trống trơn, phòng riêng của anh ta cũng không sáng điện, trong lòng Thiên Ngân lại dấy lên một nỗi ưu tư mới mẻ. Cô lại tự gõ đầu mình lần nữa "rốt cục thế này là thế nào, mình bị làm sao thế này??". Thiên Tuấn bước vào thấy cô liên tục gõ vào đầu mình thì ôn hòa:
-"Nếu cô thấy đau đầu thì có thể về nghỉ, tôi sẽ không làm khó mà không ký khóa luận cho cô đâu?"
Thiên Ngân ngẩng đầu lên, quắc mắt giận dữ:
-"Tôi bị đau đầu như thế này là vì ai chứ?".
Anh ta không hiểu, chỉ tay vào người mình hỏi:
-"Là vì tôi sao?".
Cô lúng túng xua tay:
-"Coi như tôi chưa nói gì".
Trưởng phòng nhún vai, quay lại làm việc của anh ta.
Chưa về đến phòng đã nghe mùi thơm của thức ăn, cô đoán chắc Hà Lê đang thực hiện bổn phận đầy tớ. Đúng là Hà Lê đang hì hục nấu nướng, Thiên Ngân vừa tháo giày vừa hỏi:
-"Tối qua làm gì mà về khuya vậy?".
Tay vẫn cầm củ khoai tây, Hà Lê chạy lại đỡ túi xách hộ cô và hí hửng:
-"Tao nói với mày bất ngờ này nhé, cái anh chàng mà chúng ta gặp ở quán phở là bạn thân của lão Chiến nhà tao đó, tối qua 2 người bọn tao gặp anh ta trên đường thế là rủ nhau vào quán cà phê, anh ta nói anh ta làm ở Đại Phát".
Thiên Ngân cười thầm, từ lúc nào Hà Lê đã xưng hô "Lão Chiến nhà tao" ngọt ngào như vậy chứ, quả đúng là có tiến triển, Thiên Ngân đi vào phòng ngồi xuống gi.ường tháo tất ra và gật đầu:
-"Biết rồi, tao biết rồi, anh ta là trưởng phòng "nhà tao" đó".Hôm trước cô gặp Chiến ở nhà anh ta.
-"Tên trưởng phòng chuyên hành hạ mà mày kể là lão sao?" Thấy Thiên Ngân liên tục gật đầu như đập gạch, Hà Lê lại thắc mắc:
-"Nhưng mà tao thấy anh ta cũng đâu đến nỗi, lão Chiến nói anh ta rất nhiệt tình, anh ta còn bảo tao là sẽ giới thiệu tao cho phòng Marketing vì phòng Marketing hiện tại đang cần tuyển nhân viên biết tiếng Anh và tiếng Hoa".
Tiếng Anh và Tiếng Hoa của Hà Lê rất cừ, Thiên Ngân lại gật đầu: "Chúc mừng mày, sắp là nhân viên của Đại Phát rồi nhé".
Hà Lê cười tươi như hoa kéo tay cô lại kể lể:
-"Anh chàng đó, nhìn xa thì đẹp thế rồi, nhìn gần đúng là làm người khác si mê ngay tức khắc, anh ta còn lịch sự ghắp thức ăn cho tao, nhìn tao cười say đắm, lại còn nhiệt tình ăn hết thức ăn tao gắp cho".
Thiên Ngân cố gắng ngắt mạch nói chuyện của cô nàng:
-"Thế lão Chiến nhà mày không nói gì àh?"
Hà Lê ngơ ngác: -"Lão Chiến không phản ứng gì hết". Cô nàng tiếp tục nhìn vào tay mình, liền sau đó ngơ người bảo:
-"Ơ, lão bóp chặt lấy tay tao dưới gầm bàn...".
Thiên Tuấn ơi là Thiên Tuấn, bạn gái của bạn anh mà anh cũng không tha, Hà Lê ơi Hà Lê, ngồi bên cạnh người yêu mà còn háo sắc như vậy, thế mà trước đây còn mạnh miệng bảo cô không chung thủy, rốt cuộc thì ai không chung thủy bằng ai.