Hoàn Anh không thích phụ nữ, nhưng… anh yêu em, cô bé ạ !

Anh không thích phụ nữ, nhưng... anh yêu em, cô bé ạ !

CHAP 12​

“Tới rồi nè !”
“Oaaaaa…. Đẹp thiệt đó ! Đứng từ xa nhìn đã rất đẹp rồi, giờ đến gần lại càng đẹp hơn, hùng vĩ quá đi mất !” Mắt Vi long lanh như được nhìn thấy đá quý
“Này ! Cậu nhanh xuống đây đi, nước mát lắm !” Thiên Vũ đứng dưới suối vẫy tay gọi
“Ừm tớ xuống liền, mà sao… cậu lại cởi áo ra vậy ?” Vi hơi ngượng ngùng
“Xuống suối thì phải cởi áo ra chứ, lỡ như bị ướt mặc về sẽ bị cảm lạnh đấy. Cậu cũng nên cởi ra thì hơn !” Vũ cười gian
“Hứ… cậu…cậu từ khi nào mà lại ăn nói nham nhở như vậy hả ? Với lại mình chỉ bắt cá thôi mà chứ đâu có tắm suối đâu, chỉ cần cẩn thận 1 chút là không bị ướt chứ gì !”
“Để xem nhé !” Vũ nhúng vai
“Giờ cậu chỉ tớ bắt cá đi !” Vi phấn khởi ra mặt
“Ừm đơn giản lắm ! Chỉ cần cậu đứng yên bất động một lát sẽ có cá bơi đến gần cậu, đến lúc đó nhanh tay bắt lấy nó thôi, à mà nhớ quy tắc khúc xạ ánh sáng đấy nhá”
“Tức là sao ?” Vi tròn mắt
“Lúc trước cậu mua bằng tốt nghiệp phổ thông hay sao vậy ?” Vũ lại giở giọng trêu chọc
“Ừm đúng rồi đó, lúc đó tớ với cậu cùng đi mua mà, cậu không nhớ sao ?” Vi cũng không chịu thua kém “Mà cậu nói nhanh đi ! Quy tắc khúc xạ ánh sáng tức là sao ?”
“Tức là cậu thấy con cá dưới nước ở vị trí đó nhưng thật ra nó không phải ở vị trí đó mà ở một vị trí khác gần đó, do khúc xạ ánh sáng nên cậu tưởng nó đang ở vị trí đó nhưng thật ra nó không ở vị trí đó… cậu hiểu không ?”
“Làm ơn nói tiếng Việt đi, cậu đang nói tiếng gì thế ? Tớ nghe chẳng hiểu gì cả ? Là cậu cố ý nói dài dòng như thế để cho tớ không hiểu đúng không ?” Vi lườm Vũ
“Haha… không có nha ! Tớ đang cố giải thích cho cậu hiểu mà !” Nụ cười của Vũ rõ ràng đã thể hiện rõ mọi ý đồ
“Hứ… còn làm bộ dạng ngây thơ với tớ nữa hả ? Rốt cuộc là cậu có muốn chỉ hay không đây, cậu có tin tớ cho cậu uống nước suối không hả ?”
“Rồi ! Rồi ! Tớ chỉ liền đây, làm gì mà nóng thế ?” Vũ cười xòa “Nói một cách đơn giản là cậu chỉ cần bắt lấy con cá ở vị trí cách vị trí cậu thấy nó một chút là được rồi !”
“Đơn giản vậy mà nãy giờ nói dài dòng chi cho hao hơi vậy ? Có cần uống nước suối thấm giọng không cưng ?” Vừa nói Vi vừa phát nước vào người Thiên Vũ rồi cười khằn khặc
“Thôi ! Thôi ! Không đùa nữa ! Cậu bắt thử đi kìa !”
“Ừm để tớ thử xem” Vi liếm môi…

“A a a… Tớ bắt được rồi này !” Vi reo lên “Ơ… nó vẫy mạnh quá…”
“Cận thẩn !” Vũ cố gắng kéo Vi lại để không bị trợt ngã nhưng… quá muộn… Vũ chẳng những không giữ được Vi mà còn bị kéo ngã theo, giờ thì cả 2 đều ướt mem như chuột lột
“Lúc nãy ai bảo cẩn thận để không bị ướt nhỉ ?” Vũ vừa kéo Vi đứng dậy vừa cằn nhằn
“Hìì… cho tớ xin lỗi mà, tại lúc nãy bắt được cá vui quá nên tớ không chú ý…” Vi cười xòa tỏ vẻ hối lỗi
“Haizzz… Giờ thì cậu mặc áo của tớ vào đi rồi mình về thôi !”
“Ơ… không phải cậu nói muốn ở đây trễ một chút sao ?”
“Ừm lúc đầu là thế nhưng giờ cậu ướt mem rồi ở lại đây cậu sẽ cảm lạnh mất !”
“Tớ không sao ! Chỉ là ướt quần áo thôi, bất quá thì mình nhóm lửa để hông khô quần áo cũng được mà, tớ muốn ở lại đây ! Chút nữa mình hãy về, nhé ?” Vi nhìn Vũ cầu khẩn, thật ra thì là do Vi không muốn làm Vũ mất hứng thì đúng hơn. Rõ ràng là Vũ muốn ở lại đây đến tối để xem cái gì cơ mà ? Sao lại có thể về như thế được ?
“Này… đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế chứ… tớ sẽ siêu lòng đấy…”
“Đi mà ! Năn nỉ cậu đấy !” Vẫn ánh mắt long lanh như thế
“Thôi được rồi ! Sợ cô quá đi tiểu thư à ! Giờ thì tiểu thư vào trong kia thay áo của em đi rồi em sẽ hông khô áo cho tiểu thư”
“Tuân lệnh, em hầu ngoan của chị !” Vi nói xong thì chuồn lẹ, đề phòng bất trắc ^^
“Ơ… cái con bé này… “
Áo của cậu ấy đúng là ấm thật, lại có mùi thơm nữa chứ, là mùi của cậu ấy… A a a a… Mình vừa nói mùi của cậu ấy thơm sao ? Biến thái ! Đúng là biến thái thật mà ! Tỉnh lại đi Nhật Vi, mày đang lúng sâu quá rồi đó, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi…. >_<
“Vi ! Cậu làm gì mà cứ gõ vào đầu mình thế ? Cậu bệnh à ?” Vũ nhìn Vi lo lắng
“Ơ… đâu có… tớ vẫn bình thường mà… cậu đừng để ý… À mà cậu đang làm gì thế ?” Vi cố ý đánh trống lảng
“Tớ sẽ cho cậu thưởng thức một món đặc biệt, chỉ có ở vùng quê như thế này mới có thôi đó nha, bảo đảm cậu sẽ ghiền cho mà xem”
“Ủa ? Đó chỉ là cục đất sét thôi mà, ăn được thiệt hả ?”
“Tất nhiên ăn được thì tớ mới dám cho cậu ăn chứ ! Cậu đang mang thai cục cưng của tớ, làm sao tớ dám cho cậu ăn bậy bạ được chứ !”
Câu nói của Vũ làm Vi đỏ cả mặt, nhưng cũng cảm thấy vui vui, hình như… mình cũng có một vị trí quan trọng nào đó… Á… lại ảo tưởng nữa rồi… không được… không được… phải trở về hiện thực thôi… Vi lắc lắc đầu
Như chợt nhớ ra điều gì, Vi liền hỏi “Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, bà với cậu có quan hệ gì thế ? sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vậy ?”
“Thật ra thì chẳng có quan hệ gì cả ! Do có lần tớ đi tình nguyện bị lạc đường, được bà giúp đỡ và cho ở nhờ một đêm. Bà nói bà ở đây chẳng có con cháu gì cả, chỉ có 1 một mình thôi nên sau lần đó, mỗi khi rảnh rỗi tớ đều đến thăm bà để bà bớt cô đơn. Dần dần, tớ xem bà như bà của mình vậy”
“Thì ra là thế à ! Từ nhỏ tớ cũng chưa từng được thấy mặt bà, nhưng tớ nghĩ chắc bà của tớ cũng nhân hậu như bà vậy nhỉ ? Vậy tớ cũng sẽ xem bà như là bà của tớ luôn nhé !”
“Đương nhiên rồi ngốc ạ !” Vũ xoa xoa đầu Vi “Xong rồi này ! Cậu ăn thử đi !”
“Ăn được thiệt hả ?” Vi nhìn Vũ hoài nghi
“Ừm cậu cứ thử đi” Vũ lại cười gian
Tuy rằng nhìn có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, nhưng mà Vũ nói ăn được thì chắc là ăn được thôi, Vi đưa cục đất lên miệng định cắn thì Vũ đã ngăn lại
“Này ! Cậu định ăn thiệt hả đồ ngốc !”
“Ơ… thì cậu bảo…”
“Làm ơn bớt tin người chút đi cô nương ! Phải như vậy thì mới ăn được nè !” Vừa nói Vũ vừa lấy tay tách lớp đất bên ngoài ra, để lộ con cá đã được nướng chín nóng hổi bên trong “Giờ thì ăn được rồi đó !” Vũ tươi cười
“Cám ơn cậu !” Mùi của con cá thật hấp dẫn, làm Vi quên mất cả việc vừa bị Vũ lừa lúc nãy “Ngon thiệt đó ! Thịt của nó ngọt ơi là ngọt, giống như có ướp đường vậy”
“Ướp đường cũng không ngọt được vậy đâu, đây là bí kiếp gia truyền đó” Vũ tự hào
Vi cũng mỉm cười, không ngờ Vũ lại có nhiều tài lẻ như thế… hic... làm sao đây... tớ lại thích cậu nhiều hơn một chút nữa rồi >_<
“À mà lúc nãy cậu nói cậu muốn xem gì vào buổi tối thế ?”
“Cứ chờ đi sẽ biết, sắp xuất hiện rồi đấy !” Vũ cười bí hiểm
15 phút sau…
“Chúng tới rồi kìa, cậu nhìn xung quanh xem !”
“Woaaaa… đẹp… đẹp quá !” Trước mắt Vi là cả một đàn đom đóm hàng trăm con đang thấp sáng rực rỡ một vùng không gian rộng lớn xung quanh 2 người, tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, làm Vi nổi cả da gà vì xúc động
“Hôm nay cậu làm tớ bất ngờ hơi bị nhiều lần đấy !” Vi nhìn Vũ cười hạnh phúc
“Chỉ cần cậu vui là tốt rồi” Nhìn nụ cười của Vi, Vũ bỗng nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc đến kỳ lạ, nó làm tim Vũ đập mạnh hơn, lỗ tai cũng hơi nóng nóng nữa, nhưng mà nói chung là Vũ không ghét cảm giác này
Mình… thật sự rất hạnh phúc… được Thiên Vũ quan tâm, chăm sóc như vậy mình còn đòi hỏi gì nữa nhỉ ? Có cậu ấy bên cạnh như lúc này đã là quá đủ rồi, từ nay mình nhất định sẽ không lãng phí những giây phút được ở bên cạnh cậu ấy một lần nào nữa… bởi vậy… ông trời ơi… xin hãy cho thời gian trôi qua chậm thật chậm để con được tận hưởng những giây phút này lâu hơn một chút nhé… con hứa từ nay sẽ trân trọng những gì đang có và sẽ không trốn tránh nữa… nhất định con sẽ không trốn tránh nữa… nhất định…
“Vi này ! Cậu có thấy….” Vi đã dựa vào vai Vũ ngủ tự lúc nào, Vũ mỉm cười “Chắc hôm nay cậu mệt quá rồi nhỉ ? Ngủ ngon nhé, mèo con !”
Nhìn Vi lúc đang ngủ say... cảm giác thật bình yên, khiến người ta chỉ muốn nâng niu, che chở… Bất giác… Vũ cúi xuống hôn lên trán Vi… một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để phát huy tác dụng của nó…
Sau nụ hôn ấy, Vũ cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào lan tỏa, khiến Vũ tham lam hơn, muốn nhiều hơn… Lại một lần nữa, Vũ cúi xuống nhưng lần này không phải là hôn lên trán nữa mà là một nụ hôn thật dịu dàng lên làn môi mềm mại, đáng yêu của Vi. Nụ hôn khiến Vũ như muốn tan chảy, Vũ thấy người mình nóng hơn, Vũ muốn ôm Vi vào lòng thật chặt để cảm nhận hơi ấm của Vi đang truyền sang mình.
Nhưng rồi…. lương tâm và lý trí của Vũ không cho phép mình làm điều đó. Vũ sực tỉnh… mình… mình đang làm cái gì thế này ? Không phải mình không thích phụ nữ sao ? Vậy… vậy mình vừa làm gì với Vi vậy nè trời ? Mình đúng là điên thật rồi ! Không phải… không phải… nhất định là do khung cảnh hôm nay quá lãng mạn nên mình mới phát sinh những hành động kỳ lạ như thế ! Đúng vậy ! Nhất định là thế rồi ! Được rồi, ngày mai mình sẽ trở lại bình thường và sẽ không bao giờ đưa cậu ấy đến những nơi như vậy nữa ! Ừm... cứ quyết định vậy đi ! (Tác giả: Hic… tội nghiệp Vi quá đi mất >_<)
--------------------------------------
 
Anh không thích phụ nữ, nhưng... anh yêu em, cô bé ạ !

CHAP 13​

“Ưm… đây là đâu thế nhỉ ?” Vi mơ màng nhìn xung quanh “À đúng rồi ! Đây là nhà bà !”
Như chơt nhớ ra điều gì, Vi bật dậy, mặt bỗng trở nên đỏ gay “Hôm qua… hôm qua… mình nằm mơ thấy mình… mình và Vũ hôn nhau… A a a a… sao lại mơ như vậy được chứ ? Xấu hổ quá đi mất ! >_< ”

“Cậu thức rồi à ?” Đột nhiên Vũ lên tiếng làm Vi giật thót cả mình

Mặt vẫn đỏ, Vi quay qua nhìn Vũ cười gượng gạo “Ừm… chào buổi sáng…”

“Sao mặt cậu đỏ thế ? Cậu sốt à ?” Vũ lại áp trán mình vào trán của Vi

“Tớ… tớ… vẫn khỏe mà” Nhưng lần này Vi không đẩy Vũ ra như lần trước nữa mà chỉ biết ngồi yên bất động, mắt nhắm chặt, còn mặt thì đỏ như chưa từng được đỏ…

Phản ứng kì lạ của Vi khiến Vũ chú ý… cậu ấy sao thế nhỉ ? không phải sốt nhưng mà… biểu hiện của cậu ấy lúc này thật sự… thật sự rất đáng yêu… Rồi ánh mắt của Vũ… một cách vô thức… chuyển xuống ví trí thấp hơn… nơi làn môi đang mím chặt… nó làm Vũ nhớ đến nụ hôn tối qua… sao hôm nay nó lại cũng thu hút thế nhỉ ? Vũ lại muốn hôn lên làn môi đó… một nụ hôn dài hơn… mãnh liệt hơn… Khoảng cách giữa 2 người đang càng lúc càng gần… gần đến nỗi Vũ có thể cảm nhận được cả hơi thở của Vi…

A a a… Mình điên thật rồi ! Vũ bỗng nhiên đứng phắt dậy và quay lưng đi ra cửa như để tự kiềm chế bản thân không làm chuyện gì tội lỗi….

“Hôm nay tụi mình sẽ phụ bà hái trà… cậu chuẩn bị nhanh nhé… tớ chờ ở ngoài !”

Vi vẫn ngồi ngẩn ngơ… chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra… lúc nãy… có phải do mình tưởng tượng không nhỉ ?
--------------------------------------
“Này, em mệt thì vào nghỉ đi để anh làm nốt phần còn lại cho”

“Tớ… à… em không sao ! Em có thể làm tiếp được mà !”

“Thằng Vũ nói đúng đấy cháu ! Có thai không nên phơi nắng nhiều, nhất là lúc mặt trời đang đứng bóng như thế này !” Cụ Ngạn lên tiếng

“Bà ! Bà cũng vào nghỉ đi ! Dù sao cũng sắp xong rồi ! Cứ để đấy cháu làm luôn cho”

“Cháu cứ để bà làm, haizzz… nếu bác Phan hay thu hoạch thuê giúp bà không đổ bệnh ngay lúc đang mùa thu hoạch thế này thì bà cũng không để mấy đứa phải cực khổ như thế. Mấy đứa giúp bà như thế này là bà biết ơn lắm rồi !” cụ Ngạn ủ rũ

“Bà ! Sao bà lại nói vậy ! Giúp được bà tụi con cũng vui lắm đó nha ! Được học hỏi cách thu hoạch trà lại còn được vận động nữa, thế thì còn gì bằng” Vi quay sang Vũ tươi cười “Đúng không anh ?”

“Hả ? À… vợ anh nói chuyện gì cũng đúng cả !” tuy hơi sửng sốt một vài giây nhưng rồi Vũ nhanh chónh lấy lại vẻ bình thường. Lúc đầu, chính Vũ là người bắt Vi phải đổi cách xưng hô nhưng khi nghe Vi gọi Vũ bằng anh thì quả thật… không quen chút nào, Vũ có cảm giác nếu Vi cứ tiếp tục xưng hô như thế này thì chắc chắn Vũ sẽ không thể phản đối bất kì lời nói nào của Vi được nữa, cả mà chỉ biết răm rắp nghe theo thôi… haizzz… từ khi nào mà mình trở nên yếu đuối thế này… thật chẳng giống mình chút nào…

“Haha… 2 cô cậu này nói chuyện ăn ý quá nhỉ ? Không làm vợ chồng thì quả thật rất đáng tiếc đó !” cụ Ngạn nheo mắt cười

Nghe cụ Ngạn nói thế Vi có phần hơi ngượng ngùng, lén ngước nhìn xem phản ứng của Thiên Vũ… vẫn bình thường… hơi buồn một tẹo nhưng không sao, không phải đây là kết quả đã dự đoán được từ trước rồi sao ? Và vì… mình đã hứa sẽ không tham lam nữa nên được ở bên Thiên Vũ như thế này thì cũng đã vui lắm rồi… “ừm không sao cả !” Vi tự an ủi mình (Tội nghiệp… con gái ngoan T__T )
----------------------------------------
“Tạm biệt bà ! Khi nào rảnh tụi cháu nhất định sẽ lại đến thăm bà, bà nhớ giữ gìn sức khỏe nha bà !” Vi cầm tay cụ Ngạn như không muốn buông ra

“Được rồi ! Cháu đừng lo ! Bà biết mà ! Bà còn phải đợi cháu chắt của bà ra đời nữa chứ, bà làm sao mà ngã bệnh được” cụ Ngạn cười nhân hậu “Cháu đang mang thai, phải cố gắng ăn nhiều vào cho có sức khỏe, giờ cháu phải ăn cho 2 người lận đấy”

“Dạ… cháu biết rồi…” 2 bà cháu đã bắt đầu rưng rưng…

“Thôi ! 2 bà cháu cứ như thế này thì đến chiều cũng chưa chia tay được” Vũ không chịu nổi cuối cùng cũng phải lên tiếng “Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào anh cũng có thể đưa em lên đây thăm bà mà !”

“Ừm… vậy cháu về đây… tạm biết bà !”

“Tạm biệt bà”

“Khi nào rảnh nhớ đến thăm bà nhé !” cụ Ngạn nói với theo khi cả 2 đã đi được 1 quãng

“Dạ… nhất định rồi !” Vi vẫy vẫy tay chào tạm biệt cụ Ngạn

“Vi này, trước khi về mình ghé quá đây uống trà một lát nhé !”

“Được… mà từ trước giờ tớ đâu thấy cậu uống trà đâu… sao giờ tự nhiên có nhã hứng đột xuất vậy ?”

“Vì ở đây có một trà quán rất đặc biệt… đi đi rồi sẽ biết !” Vũ nháy mắt tỏ vẻ bí hiểm
Đó là một ngôi nhà nằm ở chân núi, kiến trúc khá đặc biệt, một ngôi nhà nhỏ xinh theo phong cách cổ điển . Nhưng điều đặc biệt của nơi này đó chính là được phủ kín bởi các loại cây dây leo chằn chịt, nhìn vào như thể ngôi nhà được làm bằng dây leo vậy, vô cùng lạ mắt. Bên trong thì lại được trang trí theo phong cách quý tộc phương tây với toàn bộ vật dụng và bàn ghế đều màu trắng và được tô điểm thêm bằng đủ loại cây kiểng khiến cho không gian chỉ đồng bộ 1 màu tưởng chừng như đơn điệu mà lại không hề đơn điệu một tí nào.

“Đẹp chứ ?” Vũ quay sang hỏi Vi khi cả 2 đã ngồi vào ghế

“Ừm… rất đẹp ! Thật không ngờ nơi này lại tồn tại một trà quán đẹp thế này !” Vi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên

“Đó vẫn chưa phải là điều đặc biệt nhất ở đây đâu !” Vũ lại cười bí hiểm

“Mời anh chị dùng trà !” Rất nhanh, người phục vụ đã mang trà đến cho cả 2 thưởng thức…

“Ủa ? Sao hôm nay không thấy ông chủ nhỉ ?” Vũ thắc mắc

“À… ba tôi do sức khỏe có chút vấn đề nên tạm thời giao nơi này lại cho tôi quản lý”

“Vậy à ? Vậy cho tôi gửi lời chút ông ấy sớm hồi phục sức khỏe nhé !” Vũ tỏ vẻ tiếc nuối như vừa bỏ lỡ một cái gì đó

“Vâng… cám ơn anh ! Tôi nhất định sẽ chuyển lời này đến ba tôi !” anh phục vụ tươi cười “Mời anh chị thưởng thức, tôi xin phép…”

“Ngộ thật nha ! Mình vẫn chưa gọi mà anh ta đã mang ra rồi, quán này chỉ có mỗi 1 loại trà này thôi hả ?”

“Ừm đúng rồi ! Loại trà này là do chính ông chủ đặc chế ra đó, cậu uống thử đi !”

“Ừm…” Vi đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm. Quả thật loại trà này đặc biệt thiệt nha, khi vừa uống vào thì cảm thấy hơi chát nhưng khi nuốt vào cổ họng lại cảm nhận được vị thanh ngọt và hương thơm rất dễ chịu. Nó làm Vi có cảm giác như quên hết mọi mệt nhọc và thư giản đầu óc.

“Thật dễ chịu !” Vi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác như đang được ở trên chín tầng mây

“Rất ngon phải không ? Người tạo ra nó cũng rất đặc biệt đấy !” Vũ mỉm cười

“Cậu thân với ông chủ ở đây lắm hả ?”

“Ừm… ông ấy nói chuyện rất thú vị, tớ rất thích nghe ông ấy kể chuyện… về con người… về cuộc sống… về những kinh nghiệm mà ông ấy có được, nó giúp tớ ngộ ra rất nhiều điều nên những lúc cảm thấy mệt mỏi, tớ thường đến đây…”

“Có vẻ như…” Vi ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi

“Cậu định nói gì thế ?”

“Hả ? À… tớ đang nghĩ… tụi mình đã gắn bó với nhau suốt 10 năm, tớ nghĩ tớ đã biết rất rõ mọi việc về cậu… nhưng có vẻ như vẫn còn nhiều việc tớ chưa biết nhỉ ?”

“Haha… thì ra là chuyện đó à ? Mình vẫn còn nhiều thời gian mà, cậu cứ từ từ mà tìm hiều nhé !” Vũ nhìn sâu vào mắt Vi với nụ cười thật quyến rũ

“À… ừm…” Ánh mắt của Vũ làm Vi bối rối… nhất thời chẳng biết phản ứng như thế nào… nên đành tìm cách đánh trống lảng “À đúng rồi ! Cậu có thấy anh phục vụ lúc nãy rất đẹp trai không ?”

“Vậy hả ? Tớ không để ý !”

“Ơ ?”

“Sao vậy ?”

“Từ lúc nào mà cậu không còn để ý đến mấy anh chàng đẹp trai nữa thế ? Chẳng giống cậu chút nào ! Nếu là cậu lúc trước thì cậu đã đồng ý với tớ rồi !” Vi tỏ vẻ khó hiểu

“Nói sao nhỉ ?” Vũ gãi gãi cằm “Đơn giản là vì hôm nọ tớ soi gương và chợt phát hiện, thì ra tớ rất đẹp trai, vậy mà trước giờ tớ cứ lo ngắm người khác mà lại không lo ngắm mình. Thật là lãng phí quá đi ! Nên tớ quyết định sẽ dành quãng thời gian còn lại chỉ để ngắm mình tớ thôi !” Vũ cố gắng nhịn cười, ra vẻ như đang nói chuyện nghiêm túc

Câu nói tự tin một cách thái quá của Vũ làm Vi bật cười ngặt nghẽo

“Hahaha… Cậu tự tin kinh dị thật ! Đã đạt đến trình độ tự yêu bản thân rồi cơ đấy ! hahaha…”

“Được rồi, ngừng cười đi ! Cậu làm tớ quê rồi đó nha !” Vũ giả vờ giận dỗi “Mình về thôi !”

“Haha… rồi… rồi… tớ không cười nữa… tớ xin lỗi… mà để sinh nhật năm nay tớ sẽ tặng cậu một cái gương thật to nhé… hahaha…” Vi vẫn không thể ngừng cười

“Hứa thì nhớ làm nhé ! Tớ chờ đó ! Không có là chết với tớ đó nghe chưa !”

“Ok bạn hiền !” Mặt Vi đã bắt đầu ửng hồng vì cười quá nhiều. Vũ thật sự phải chịu thua, cái con tiểu yêu tinh này… thật là… ! Bất giác Vũ cũng mỉm cười ^^
---------------------------------
 
CHAP 14​


“Alo ! Cậu về chưa ?”

“Tớ ghé quá siêu thị mua ít đồ rồi về liền ! Sao thế ? Có việc gì à ?”

“À… không…tớ hỏi vậy thôi. Cậu về nhanh nhé ! Không thôi lỗ ráng chịu à !” Giọng nói Vũ như đang có chuyện gì đó mờ ám, nhưng có lẽ Vi cũng đã đoán được… vì hôm nay là sinh nhật của Vi mà. Nghĩ đến đây Vi không khỏi cười thầm. Âm mưu lồ lộ ra thế kia mà còn bày đặt như không có gì ^^

“Ok ! 15 phút nữa tớ sẽ về ! Chuẩn bị nhanh nhé !”

“Chuẩn bị gì ? Cậu nói gì vậy ?” Vũ vẫn còn giả vờ ngây thơ

“Được rồi ! Tớ nói nhầm thôi ! Tớ đang tính tiền, lát nữa về nói tiếp nhé, tớ ngắt máy đây !” Vi phì cười, năm nào Vũ cũng thế, đúng là trẻ con thật ! ^^

“Ok !” Vũ cũng đang cười đến ngoát cả miệng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của Vi khi thấy những gì Vũ đã chuẩn bị cho Vi thôi cũng khiến Vũ vui sướng tê người rồi

Trên đường về… Vi vừa đi vừa hát thầm vài câu hát mà Vi cũng chẳng rõ đó là bài hát gì nhưng chỉ biết rằng hiện tại Vi đang rất vui, cảm giác như sắp bay lên chín tầng mây ấy. Mà sao hôm nay đường về nhà lại xa thế nhỉ ? Thật muốn nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của Vũ chờ xem phản ứng của Vi sau khi nhận được quà ngay bây giờ, thật là đáng yêu quá đi mất ! >_<

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt, làm Vi khựng lại… là… Trần Hạo Minh… trông anh ta bây giờ thật tiều tụy, không còn vẻ phong độ như lần đầu tiên cô gặp nữa, mà lại còn… nồng nặc mùi rượu nữa chứ. Vi sợ hãi, thụt lùi về phía sau…

“Anh… anh muốn gì ?”

“Haha… lâu quá không gặp ! Tôi chỉ muốn đến để xem cô đang hạnh phúc như thế nào thôi ! Cô cũng giỏi ghê nhỉ ? Có thể giữ được người đàn ông không hề yêu mình ở bên cạnh mà không cần làm gì cả. Mà không… là tôi nói nhầm ! Sao cô lại không làm gì được nhỉ ? Rốt cuộc là cô đã cho Thiên Vũ uống thứ thuốc gì mà cậu ấy lại nghe lời cô như thế ? Nói !” Như một con dã thú, Hạo Minh vồ lấy vai Vi, nhìn Vi căm phẫn…

“Anh…anh mau buông tôi ra ! Tôi chẳng làm gì cả ! Là cậu ấy nói không yêu anh mà !” Vi cố sức thoát ra nhưng tên Hạo Minh kia quá mạnh lại cộng thêm tác dụng của bia rượu nên hắn có vẻ như không còn tự chủ được nữa. Vi chỉ còn biết đứng run rẩy chịu trận.

“Cô im đi, đồ hồ ly tinh ! Là cô dùng yêu thuật ma quái nên mới khiến cậu ấy như thế ! Nói mau ! Là cô đã sử dụng yêu thuật gì ?” Hạo Minh lay mạnh vai Vi làm cho Vi cảm thấy đau khủng khiếp

“Tôi… không có ! Anh làm ơn… buông tôi ra đi !” nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì cơn đau cộng với sự sợ hãi mà Vi đang phải chịu

“Hừ… định dùng nước mắt để làm tôi siêu lòng à ? Đúng là con đàn bà đê tiện !” Nói rồi Hạo Minh đẩy thật mạnh khiến Vi té nhào xuống đất.

Cú va chạm làm bụng Vi đau nhói, nhìn xuống phía dưới Vi thấy có 1 dòng máu đỏ tươi đang chảy dọc theo chân khiến Vi sợ hãi tột độ…

“Sao Vi lâu thế nhỉ ? Nãy giờ đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa về tới” Thiên Vũ bắt đầu lo lắng “Hay mình chạy ra siêu thị tìm cô ấy vậy, chắc là đang đi siêu thị ở gần nhà” Vũ đứng dậy lấy áo khoát và bước ra khỏi nhà…

Trên đường đi… Vũ thấy một đám đông đang ồn ào… Linh cảm chuyện không lành…Vũ cố gắng chen vào giữa đám đông thì thấy Vi đang ngồi ôm lấy bụng, mặt tái mét… còn đối diện… là Trần Hạo Minh đang đứng nhìn với vẻ mặt bần thần… Vũ liền lao ngay đến chỗ Vi…

“Cậu…cậu… có sao không ?”

“Tớ… bụng tớ… đau quá !” Vi cố gắng phát ra từng chữ trong cơn đau đớn

Không cần suy nghĩ… Vũ ẵm Vi lên rồi lao đi, không quên tặng cho tên Hạo Minh một cái nhìn căm phẫn như thể nói rằng tôi mà còn gặp anh lần nữa tôi nhất định sẽ xé xác anh…

Ánh mắt ấy khiến cho Hạo Minh sợ hãi đến tái xanh cả mặt…
-----------------------------------------
Tại bệnh viện…

“Ơ… mình đang ở đâu đây ?” Vi mở mắt nhìn xung quanh

“Cậu tỉnh rồi à ?” Thiên Vũ vui mừng khi thấy Vi tỉnh lại “Cậu cảm thấy thế nào rồi ?”

“Tớ không sao…” Chợt nhớ ra sự việc trước đó, Vi hoảng hốt nhìn Vũ “Còn con của chúng ta thì sao ? Con của chúng ta vẫn ổn phải không ?” trái tim Vi như thắt lại, Vi hi vọng đều Vi đang lo sợ sẽ không xảy ra…

“Ừm… con của chúng ta không sao cả ! Nhưng bác sĩ dặn chúng ta phải cẩn thận hơn, không được để cậu làm việc nặng…”

Vi thở phào nhẹ nhõm… Thật may quá ! Nếu mất đi đứa con này thì Vi cũng không biết mình sẽ ra sao ? Ngay cả sợi dây liên kết duy nhất giữa Vi và Vũ cũng không còn nữa thì Vi còn lí do gì mà ở bên cạnh Vũ được nữa chứ… nhưng đúng là ông trời vẫn còn thương người ở hiền… nghĩ đến đây Vi bất giác mỉm cười, nhưng đồng thời nước mắt cũng đang chảy ra… là những giọt nước mắt vui sướng…

Bỗng nhiên… Vũ nắm lấy tay Vi và ghì chặt Vi vào lòng… Vi cảm nhận được bờ vai Vũ đang run…

“Tớ… xin lỗi ! Là tớ không tốt nên mới để cậu xảy ra chuyện như thế này ! Tớ hứa sẽ không để chuyện này tái diễn nữa... Đừng rời xa tớ nhé ! Tớ không biết mình sẽ thế nào khi không có cậu bên cạnh !” giọng Vũ có chút xúc động, Vũ lại càng ôm Vi chặt hơn, làm Vi cảm thấy hơi khó thở…

Vòng tay ôm lấy Vũ trấn an… Vi dịu dàng đáp “Trừ khi cậu rời xa tớ… chứ tớ thì chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa cậu… tớ hứa đấy !”
-----------------------------------------
 
không biết mẹ với bà của anh ý thì anh ấy có yêu không nhỉ :KSV@13::KSV@13::KSV@13::KSV@13:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Quay lại
Top Bottom