[TRIỂN LÃM 80 NĂM ĐỘC LẬP - TỰ DO - HẠNH PHÚC]
Tôi bắt đầu yêu thích cảm giác nói nhảm nhí về một bộ phim hay sự kiện nào đó rồi. Kiểu như bày tỏ cảm xúc của bản thân mình về một điều gì đó nhỉ. Nghĩ lại thì suốt 12 năm đi học, tôi không có cơ hội được đi chơi nhiều (đi chơi theo kiểu tận hưởng í), cộng thêm việc tận lớp 12 tôi mới được dùng điện thoại nữa (haha). Vậy nên tôi rất thích cảm giác ghi lại những tấm ảnh, những đoạn video về những nơi tôi đi, những điều tôi đã trải qua. Nữa là tôi nhận ra sau 4 năm đại học là tôi chính thức gia nhập thị trường lao động, chắc chắn sẽ không thể đi chơi nhiều được. Vậy nên tôi muốn 4 năm đại học của mình, ngoài việc học ra, thì cũng nên quậy banh chành một chút nhỉ. Và hiện tại thì tôi cũng nhận ra là mình đã phá đảo kha khá cung đường ở nội thành Hà Nội rồi đó.
Về sự kiện này, thật ra trước đó tôi có thấy một số vid tiktok nói là sắp mở triển lãm, nhưng mà lúc đó tôi thấy ở tận Đông Anh nên cũng ngại, không định đi. Tự dưng đợt nghỉ lễ này, vì vài lý do khách quan mà tôi không về quê được, ở lại Hà Nội chán quá, chẳng nhẽ ở nhà suốt. Vậy nên tôi lại nghĩ: hay là đi ta. Xong cũng lên tiktok mò mẫm, thì thấy nhiều người bảo đông lắm, ở nhà cho khỏe. Thế là cũng xìu, cũng nghĩ: thôi ha, nhưng mà trong thâm tâm vẫn tiếc lắm, nên kêu gào trên note insta: tui muốn đi triển lãm. Cái nhỏ bạn thấy được, bèn rủ mình. Mình nghe nó thuyết phục, thấy cũng xuôi, ừ thì đi. Thế là cũng tính toán, cũng chuẩn bị nọ kia, cũng "nhớ mang nước đi nhé"... Rồi ung dung đi ngủ chờ ngày mai xuất phát thui. Triển lãm này rất rộng và to, nên tui sẽ chia thành từng phần để không bị ngộp he.
Trộm vía, bọn tôi cũng tính là sẽ tắc nên đã đi rất sớm rồi, và cũng may mắn là không tắc thật, chỉ bị mắc lúc gần đến nơi thôi. Lúc bọn tôi đến thì chưa đến giờ mở cửa vào tòa Kim Quy, tôi mới bảo bạn tôi là tranh thủ đi các sân Đông Tây Nam Bắc trước, rồi vào xem các sảnh sau. Thật ra bọn tôi chỉ đi được 3/4 các sân bên ngoài tôi, tại vì đi hết được 3 sân thì đến tầm trưa, nên bọn tôi vào trong tòa A (là tòa triển lãm nghệ thuật). Công tâm mà nói thì tòa này thiên về văn hóa giải trí, nên đa phần sẽ là để ngắm nghía thôi. Nhưng bọn tôi đánh giá đây là trải nghiệm xứng đáng. Tòa này nhìn chung không bị đông, tầng 1 sẽ là trải nghiệm phim trường điện ảnh, rồi có cả biểu diễn các loại hình văn hóa nghệ thuật như tuồng, kịch nói, múa rối, tranh dân gian Đông Hồ, triển lãm game và các đặc sản nông nghiệp ở một số tỉnh thành nữa. Tầng 2 thì sẽ là triển lãm tranh ảnh nghệ thuật và tranh ảnh được lấy từ bảo tàng Lịch sử Việt Nam và bảo tàng Hồ Chí Minh. Các bức tranh ở đây đều rất đẹp, thực sự xem đến bức nào bọn tôi phải thốt lên bức đó. Ngoài ra ở tầng 2 còn một sự kiện nữa là sự kiện Happy Vietnam, đại khái là vô trải nghiệm và nhận con dấu để nhận quà, cùng với đó là cơ hội đi concert cuối năm mà không phải xếp hàng mua vé. Trừ khúc đợi chụp photobooth hơi lâu thì tôi thấy trải nghiệm này khá hay ho đó. Nói chung là tòa A sẽ thiên về mặt thị giác, và tôi nghĩ là do tòa này thiên về văn hóa giải trí nên không thu hút được nhiều người như các chỗ khác (mặc dù vẫn đông nha). Vậy nên tôi thấy rất tận hưởng, rất chill, không có chen chúc đông đúc như tôi đã tưởng tượng. Tôi yêu tòa A lắm lắm.
Tôi bắt đầu yêu thích cảm giác nói nhảm nhí về một bộ phim hay sự kiện nào đó rồi. Kiểu như bày tỏ cảm xúc của bản thân mình về một điều gì đó nhỉ. Nghĩ lại thì suốt 12 năm đi học, tôi không có cơ hội được đi chơi nhiều (đi chơi theo kiểu tận hưởng í), cộng thêm việc tận lớp 12 tôi mới được dùng điện thoại nữa (haha). Vậy nên tôi rất thích cảm giác ghi lại những tấm ảnh, những đoạn video về những nơi tôi đi, những điều tôi đã trải qua. Nữa là tôi nhận ra sau 4 năm đại học là tôi chính thức gia nhập thị trường lao động, chắc chắn sẽ không thể đi chơi nhiều được. Vậy nên tôi muốn 4 năm đại học của mình, ngoài việc học ra, thì cũng nên quậy banh chành một chút nhỉ. Và hiện tại thì tôi cũng nhận ra là mình đã phá đảo kha khá cung đường ở nội thành Hà Nội rồi đó.
Về sự kiện này, thật ra trước đó tôi có thấy một số vid tiktok nói là sắp mở triển lãm, nhưng mà lúc đó tôi thấy ở tận Đông Anh nên cũng ngại, không định đi. Tự dưng đợt nghỉ lễ này, vì vài lý do khách quan mà tôi không về quê được, ở lại Hà Nội chán quá, chẳng nhẽ ở nhà suốt. Vậy nên tôi lại nghĩ: hay là đi ta. Xong cũng lên tiktok mò mẫm, thì thấy nhiều người bảo đông lắm, ở nhà cho khỏe. Thế là cũng xìu, cũng nghĩ: thôi ha, nhưng mà trong thâm tâm vẫn tiếc lắm, nên kêu gào trên note insta: tui muốn đi triển lãm. Cái nhỏ bạn thấy được, bèn rủ mình. Mình nghe nó thuyết phục, thấy cũng xuôi, ừ thì đi. Thế là cũng tính toán, cũng chuẩn bị nọ kia, cũng "nhớ mang nước đi nhé"... Rồi ung dung đi ngủ chờ ngày mai xuất phát thui. Triển lãm này rất rộng và to, nên tui sẽ chia thành từng phần để không bị ngộp he.
Trộm vía, bọn tôi cũng tính là sẽ tắc nên đã đi rất sớm rồi, và cũng may mắn là không tắc thật, chỉ bị mắc lúc gần đến nơi thôi. Lúc bọn tôi đến thì chưa đến giờ mở cửa vào tòa Kim Quy, tôi mới bảo bạn tôi là tranh thủ đi các sân Đông Tây Nam Bắc trước, rồi vào xem các sảnh sau. Thật ra bọn tôi chỉ đi được 3/4 các sân bên ngoài tôi, tại vì đi hết được 3 sân thì đến tầm trưa, nên bọn tôi vào trong tòa A (là tòa triển lãm nghệ thuật). Công tâm mà nói thì tòa này thiên về văn hóa giải trí, nên đa phần sẽ là để ngắm nghía thôi. Nhưng bọn tôi đánh giá đây là trải nghiệm xứng đáng. Tòa này nhìn chung không bị đông, tầng 1 sẽ là trải nghiệm phim trường điện ảnh, rồi có cả biểu diễn các loại hình văn hóa nghệ thuật như tuồng, kịch nói, múa rối, tranh dân gian Đông Hồ, triển lãm game và các đặc sản nông nghiệp ở một số tỉnh thành nữa. Tầng 2 thì sẽ là triển lãm tranh ảnh nghệ thuật và tranh ảnh được lấy từ bảo tàng Lịch sử Việt Nam và bảo tàng Hồ Chí Minh. Các bức tranh ở đây đều rất đẹp, thực sự xem đến bức nào bọn tôi phải thốt lên bức đó. Ngoài ra ở tầng 2 còn một sự kiện nữa là sự kiện Happy Vietnam, đại khái là vô trải nghiệm và nhận con dấu để nhận quà, cùng với đó là cơ hội đi concert cuối năm mà không phải xếp hàng mua vé. Trừ khúc đợi chụp photobooth hơi lâu thì tôi thấy trải nghiệm này khá hay ho đó. Nói chung là tòa A sẽ thiên về mặt thị giác, và tôi nghĩ là do tòa này thiên về văn hóa giải trí nên không thu hút được nhiều người như các chỗ khác (mặc dù vẫn đông nha). Vậy nên tôi thấy rất tận hưởng, rất chill, không có chen chúc đông đúc như tôi đã tưởng tượng. Tôi yêu tòa A lắm lắm.
"Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình
(Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc)
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?"
Cách dẫn dắt cảm xúc này diễn tả rõ cho khán giả thấy: trong đạn bom, ta thậm chí không có thời gian để đau thương. Thế tại sao không dẫn dắt mạch cảm xúc của khán giả theo hướng anh Tạ nhìn xác của đồng đội rồi lại bùng lên quyết tâm chiến đấu nhỉ? Là vì lúc này đã là hơn 1 tháng kể từ ngày bắt đầu cuộc chiến Thành cổ Quảng Trị, và anh Tạ là một trong những người xuất hiện ở mặt trận này từ lúc sớm nhất, anh đã chứng kiến bao nhiêu đồng đội tử trận, hết tốp này lại đến tốp lính mới. Sự tiếc thương của anh dành cho đồng đội, có lẽ đã có từ những ngày đầu khi anh chiến đấu rồi, nhìn cách anh cợt nhả về cái chết cũng hiểu được rằng anh đã nhìn thấy quá nhiều sự chết chóc (à mà lúc anh Tạ xuất hiện, cũng là lúc anh đang đào xác đồng đội...), nếu mà tâm lý của anh không vững, chắc đã sớm hóa điên giống anh Sen (anh Sen trong lúc chiến đấu, chứng kiến đồng đội hi sinh, xác chưa kịp an táng đã bị máy bay và xe cơ giới của địch bắn nổ tan tác không còn 1 mảnh..., từ đó, anh hóa điên).
À thôi lỡ gõ dài quá rồi hic. Tớ chỉ định nêu cảm nhận cá nhân về sự hợp lý của phân cảnh trên thôi, còn lại thì tớ đồng ý với các điểm mà cậu cảm nhận về phim. Ngoài ra tớ còn cảm thấy tiếc vì các nhân vật trong phim không có ai nói giọng Quảng Trị, mặc dù bối cảnh là trận Thành cổ Quảng Trị