Mình nhận thấy bản thân mình có một chút thiên về hướng nội.
Chỉ với đám bạn thân quen thì mình lắm lời thôi, còn bình thường thì mình cũng có hơi ít lời.
Và đôi khi nói chuyện cũng hơi xàm xí nữa

Nhưng mà đấy là tính cách của mình, bảo mình thay đổi thực sự rất khó.
Bố mẹ mình cứ bảo mình giao tiếp kém rồi các kiểu.
Nhưng mình thực sự vẫn có thể nói chuyện với những người bạn tốt và đáng tin cậy, dù không nhiều.
Ít bạn không có nghĩa là giao tiếp kém.
Không nói không có nghĩa là mình không biết.
Chỉ đơn giản mình không thích nói ra thôi.
Và có những lúc không cần thiết phải mở mồm nói tất cả những gì mình biết.
Kể cả việc đi chơi cũng thế.
Đi chơi thì cũng oke thôi.
Nhưng mà nơi mình muốn ghé vào đầu tiên khi đi chơi lại là hiệu sách.
Thật ra chẳng phải mình ham học hay thích học Văn đâu (ghét là đằng khác

).
Chỉ là mình thấy cách hành văn của các tác giả, rồi thì cốt truyện, rồi thì ý nghĩa ẩn giấu trong từng tác phẩm thực sự rất lôi cuốn mình.
Nếu có một ngày nghỉ ở nhà thực sự, thì ngoài việc dọn nhà ra, mình muốn nằm trên gi.ường, đọc sách, nghe nhạc.
Những lúc ở một mình là những lúc mình cảm thấy thoải mái nhất.
Không ai làm phiền, tự do làm điều mình muốn.