Cũng gần một năm trôi qua kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi cậu nhỉ? Chính xác là bảy ngày nữa...
Một năm, nghe nó thật là dài nhưng bỗng nhiên tớ lại thấy nó cũng thật vội vã. Từ khi gặp cậu, tớ không thể phủ nhận rằng, có rất nhiều chuyện, phải nói là "hi hữu", xảy ra. Có quá nhiều chuyện. Cả tốt cả xấu. Cả vui cả buồn. Cả hạnh phúc cả đau khổ.
Và nước mắt, chưa bao giờ là vắng mặt.
Tớ tự hỏi, là nước mắt hạnh phúc hay nước mắt đau khổ nhiều hơn, tớ cũng không có câu trả lời.
Gặp cậu, tớ như có động lực, có cơ hội thoát khỏi con người cũ kĩ, lặng yên của mình. Tớ được trải nghiệm rất nhiều điều mới mẻ và thú vị cùng cậu, học hỏi nhiều điều với cậu, tìm hiểu rõ hơn về cậu. Đó là những điều mà suốt gần hơn gần 17 năm tớ chưa từng nghĩ đến, chưa từng tưởng tượng đến, chưa từng có khái niệm về nó.
Nhưng cũng vì gặp cậu, lần đầu tiên tớ cảm nhận được tâm hồn nghệ sĩ mong manh, yếu đuối đến dường nào, làm bạn thân chân thành với một người yêu mình là khó khăn đến dường nào, bị bỏ rơi, bị nuốt lời là đau đớn đến dường nào, âm thầm phía sau giúp đỡ một người vốn cần giúp đỡ nhưng lại nói không cần là mệt mỏi đến dường nào, cảm giác suýt chút nữa phải lòng sai người là khổ sở đến dường nào, và hy sinh bao nhiêu giọt nước mắt để đổi lấy sức mạnh cố gắng giữ vững niềm tin vào tình bạn mà cậu từng bảo là "99 năm"...
Năm nay, tớ ở đây, trưởng thành hơn tớ của năm trước một chút, và tớ sẽ không nói với cậu rằng: Tớ đã đúng. Tớ biết cậu đang phải trả giá cho những việc mình làm, trả giá cho việc bỏ ngoài tai lời khuyên của tớ, trả giá cho việc làm tớ đau khổ. Tớ không còn là đứa trẻ háu thắng ngày nào nữa rồi. Tớ thấy cậu, tớ lại đau. Kỳ quặc. Dù gì thì tớ cũng không muốn cậu buồn thêm nữa, chịu bấy nhiêu đã quá sức của cậu rồi.
Xin lỗi, đáng lẽ tớ phải làm gì đó khác hơn. Xin lỗi vì tớ không đủ giỏi giang để khuyên ngăn cậu. Xin lỗi vì tớ mà cậu mới thành ra thế này. Xin lỗi vì... sự xuất hiện của tớ.
Nhưng mà cũng cảm ơn cậu vì đã đồng ý làm bạn với tớ. Cảm ơn vì quan hệ hiện tại của chúng ta cũng không tồi.
Cậu, vẫn là câu nói cũ, lời hứa cũ, tớ không quan tâm cậu từng hứa gì với tớ, 99 năm gì đó cậu quên rồi cũng chẳng sao, nhưng tớ sẽ giữ lời hứa của tớ, rằng, tớ sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu, không chắc lúc nào cũng vậy, nhưng chỉ cần có thể, tớ sẽ ở bên cậu.
Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, đó vẫn chưa phải là cuối cùng.
Hãy nhớ lời tớ.