Yoshida
Tương tác
8.212

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Cười mười năm.
    Một sáng không cười.
    => Bị nói là mặt mày suốt ngày chầm dầm.

    Ừ thì, định lý cuộc đời nó như vậy mà...
    Nếu một ngày cậu bỗng nhiên biến mất thì sao à...
    Nếu một ngày tớ không tìm thấy cậu, cũng không nhắn tin hay gọi điện được cho cậu thì sao à...

    Tớ cũng không biết nữa...
    Chỉ cảm thấy buồn thôi...

    Chỉ buồn thôi...
    Có thể là một chút, cũng có thể là nhiều chút, nhưng mà...
    Rồi cũng chỉ dừng lại ở "buồn" thôi.

    Cậu hỏi tớ vì sao đi.

    Ừ, có lẽ vì tớ hèn chăng?
    Chắc là vậy.
    Tớ hèn lắm, nhát lắm. Tớ không đủ dũng khí để đứng lên chạy đi tìm cậu đâu.

    Bởi vì tớ đã trải qua cảm giác ấy một lần rồi.
    Tớ đang trải quá cảm giác ấy.

    Cái cảm giác luôn vô thức tìm kiếm một ai đó giữa vô vàn người.
    Tìm kiếm một người mà đến chính mình cũng chẳng rõ người ấy là ai, người ấy trông như thế nào.
    Tìm kiếm như một thói quen.

    Và sự hụt hẫng, thất vọng khi không thể tìm thấy cũng dường như trở thành một thói quen.

    Đó là thói quen xấu, cậu à.

    Nếu một ngày, cậu bỗng nhiên không còn bên cạnh tớ nữa...
    Đối với tớ, nó là một điều hiển nhiên vì đời là bể khổ mà, không chia ly, không khổ ải, không phải cuộc đời.
    Nên là, tớ sẽ...
    Nói một cách thật tiêu cực,
    Tớ sẽ ở đây chờ cậu.

    Cậu thích nghe câu này lắm mà nhỉ: Tớ sẽ không quên cậu đâu, tớ sẽ ở đây với cậu, sao cũng vậy...

    Mà, lỡ như tớ quên cậu thì sao?
    Lỡ như tớ không thể ở đây với cậu thì sao?
    Lỡ như không thể "sao cũng vậy" được thì tớ phải làm sao đây?

    Đến lúc đó, cậu có còn nhớ tớ không?
    Cậu có muốn ở đây với tớ không?
    Có "sao cũng vậy" với tớ không?

    Tương lai không ai biết trước được.
    Cảm tình giữa hai chúng ta lại mơ hồ như vậy.

    Có lẽ, chỉ có niềm tin là hy vọng duy nhất rồi...
    Phải không cậu?
    "Tình yêu là một nguồn nước hồn nhiên, xuất phát từ đám cải xoong, hoa, đá sỏi, rồi qua sông con, qua sông lớn thay đổi bản chất và quang cảnh ở mỗi dòng, và đổ vào một đại dương bao la ở đó những đầu óc kém cỏi chỉ thấy tẻ lặng, ở đó những tâm hồn cao cả đắm đuối trong những trầm tư vĩnh cữu."
    (Trích "Miếng Da Lừa" - Honore' De Balzac)
    Yoshida
    Yoshida
    "Có những vực thẳm mà tình yêu không thể vượt qua được..."

    Đó phải chăng là dục vọng, lòng tham... để rồi phải trả giá bằng cái chết?
    Yoshida
    Yoshida
    "Thầy thuốc là một người có linh cảm, được ban một tài năng đặc biệt, mà Thượng Đế trao cho cái khả năng thấu suốt sự sinh tồn, cũng như Người ban cho các nhà tiên tri những con mắt để ngắm nhìn tương lai, cho nhà thơ khả năng truy tưởng thiên nhiên, cho nhạc sĩ khả năng điều chỉnh âm thanh theo một trật tự hài hòa mà mẫu mực là ở trên kia, có lẽ!..."
    Ôi cuộc đời... vừa mới xin out team tự nhiên team nhận được một mối béo ngầy ngậy... :-3
    Vì tôi biết, một người ngốc nghếch như tôi, nếu hôm nay không gắng bước thì mai này sẽ phải dốc sức mà chạy.
    Trích Dám mơ lớn, đừng hoài phí tuổi trẻ - Lư Tư Hạo
    Gia đình là một “tập thể” đặc biệt, trong đó ngập tràn mâu thuẫn và căng thẳng, đây là điều hết sức bình thường. Một khi trong gia đình không còn mâu thuẫn và căng thẳng, cũng là lúc đôi bên chẳng còn đòi hỏi gì ở nhau, gia đình cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
    (Nguồn: phim Reply 1988)
    Cậu xin lỗi tớ vì đã ngủ quên, không rep tin nhắn tớ sớm.
    Tớ bảo không sao.
    Cậu hỏi tớ có chờ cậu không.
    Tớ trả lời không.

    Nhưng tớ biết, cả hai chúng ta đều rõ, tớ có chờ hay không mà.
    Xin lỗi cậu, nhưng nếu như tớ thật sự cần một người thông cảm cho mình thì có lẽ, tớ sẽ không phải là tớ của bây giờ đâu...
    Và cậu cũng sẽ không thích tớ...

    Tớ xin lỗi... Cậu muốn thông cảm cho tớ, tớ hiểu.
    Cậu tốt với tớ, tớ hiểu.

    Nhưng mà xin lỗi cậu, tớ...
    Tớ cảm thấy chỉ cần tự mình thông cảm cho bản thân đã là quý lắm rồi...!
    Tìm một người hiểu mình giữa muôn vàn người quả thật rất khó...
    Nhưng khi tìm thấy rồi, thì bất giác lại sợ...
    Sợ họ hiểu mình, sợ họ sẽ hiểu mình, hiểu mình thật là nhiều...

    Nếu họ hiểu mình quá nhiều, tự nhiên sẽ có cảm giác không an toàn...
    Sắt đã cong muốn uốn thẳng cũng không hẳn là chuyện dễ dàng, đương nhiên bản thân hiểu rõ, nhưng vẫn là muốn lao đầu vào đấy thôi....
    Có một chuyện tình, không có bắt đầu, chẳng có kết thúc...
    Một chuyện tình cả thế giới đều không biết...
    Một chuyện tình mãi mãi được che đậy dưới danh nghĩa tình bạn...
    Che đậy cả thế giới,
    Che đậy đối phương,
    Và che đậy chính lòng mình...

    Có một chuyện tình, chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
    Chưa kịp hạnh phúc đã vội đắng cay...

    Có một chuyện tình, cả hai đều biết, mà cũng không biết...
    "Tình bạn của chúng ta không cần hình ảnh để chứng minh."

    Câu này nghe cũng không tồi đâu, nhưng mà... lỡ như 'tình bạn' của chúng ta không được như thế thì phải làm sao...?
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom