Nếu một ngày cậu bỗng nhiên biến mất thì sao à...
Nếu một ngày tớ không tìm thấy cậu, cũng không nhắn tin hay gọi điện được cho cậu thì sao à...
Tớ cũng không biết nữa...
Chỉ cảm thấy buồn thôi...
Chỉ buồn thôi...
Có thể là một chút, cũng có thể là nhiều chút, nhưng mà...
Rồi cũng chỉ dừng lại ở "buồn" thôi.
Cậu hỏi tớ vì sao đi.
Ừ, có lẽ vì tớ hèn chăng?
Chắc là vậy.
Tớ hèn lắm, nhát lắm. Tớ không đủ dũng khí để đứng lên chạy đi tìm cậu đâu.
Bởi vì tớ đã trải qua cảm giác ấy một lần rồi.
Tớ đang trải quá cảm giác ấy.
Cái cảm giác luôn vô thức tìm kiếm một ai đó giữa vô vàn người.
Tìm kiếm một người mà đến chính mình cũng chẳng rõ người ấy là ai, người ấy trông như thế nào.
Tìm kiếm như một thói quen.
Và sự hụt hẫng, thất vọng khi không thể tìm thấy cũng dường như trở thành một thói quen.
Đó là thói quen xấu, cậu à.
Nếu một ngày, cậu bỗng nhiên không còn bên cạnh tớ nữa...
Đối với tớ, nó là một điều hiển nhiên vì đời là bể khổ mà, không chia ly, không khổ ải, không phải cuộc đời.
Nên là, tớ sẽ...
Nói một cách thật tiêu cực,
Tớ sẽ ở đây chờ cậu.
Cậu thích nghe câu này lắm mà nhỉ: Tớ sẽ không quên cậu đâu, tớ sẽ ở đây với cậu, sao cũng vậy...
Mà, lỡ như tớ quên cậu thì sao?
Lỡ như tớ không thể ở đây với cậu thì sao?
Lỡ như không thể "sao cũng vậy" được thì tớ phải làm sao đây?
Đến lúc đó, cậu có còn nhớ tớ không?
Cậu có muốn ở đây với tớ không?
Có "sao cũng vậy" với tớ không?
Tương lai không ai biết trước được.
Cảm tình giữa hai chúng ta lại mơ hồ như vậy.
Có lẽ, chỉ có niềm tin là hy vọng duy nhất rồi...
Phải không cậu?