Yoshida
Tương tác
8.187

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Một chiếc đồng hồ chạy sai thì từng giây từng phút của nó đều sai
    Nhưng nếu nó dừng lại thì ít nhất một ngày nó cũng đúng được 2 lần.
    Vậy nên đôi khi dừng lại cũng là một sự lựa chọn.

    - Sưu tầm
    Mình thắc mắc vì sao có người lại ghét trẻ con đến như vậy...
    Một vài người bạn của mình cũng thế. Mình hỏi, họ nó rằng trẻ con rất phiền.

    Ừm, mình công nhận điều đó.
    Trẻ con phiền thật sự.
    Nói chuyện thì không rõ, hỏi những điều vô lý, chỉ biết ăn rồi ngủ rồi chơi rồi bày bữa, gây gổ...
    Thật là nhức cái đầu.

    Nhưng mình nghĩ, đó không hẳn là điều mà người lớn ghét ở trẻ con.

    Mình nghĩ, có lẽ, trong vô thức, người lớn đang... ghen tị với trẻ con.

    Có lẽ, họ đã trải qua tuổi thơ không hạnh phúc.
    Có lẽ tuổi thơ họ vắng những tiếng cười đùa ngây ngô của một đứa trẻ.
    Có lẽ họ cảm thấy cuộc đời này thật bất công khi nhìn những đứa trẻ ấy.

    Hoặc có một khả năng khác...

    Đó là họ không nỡ nhìn thấy những đứa trẻ hồn nhiên kia làm món đồ chơi của dòng đời nghiệt ngã...

    Trẻ con là để yêu thương.
    Nhưng trẻ con rồi sẽ lớn.
    Mà "người lớn" là người đã chịu đựng nhiều tổn thương...
    "Vết thương tuy đau nhưng sẽ lành.
    Vết thương tuy lành nhưng sẽ để lại sẹo.
    Sẹo có thể mờ, nhưng sẽ không bao giờ là "chưa từng xảy ra".
    Quá khứ có thể phai nhòa, nhưng vĩnh viễn tồn tại.
    Ngày hôm ấy, em đã trở thành quá khứ của tôi. Một quá khứ tôi không đành lòng buông bỏ."
    ...
    "Hạnh phúc ấy tuy mơ hồ nhưng đó cũng là một loại hạnh phúc.
    Một cơn gió thoáng qua, cuốn theo giai điệu của bản nhạc hồi ức năm ấy..
    Yêu một người, sống với một người là hạnh phúc.
    Yêu một người, không sống với một người, cũng là một loại hạnh phúc.
    Chỉ cần người còn lại hạnh phúc là đủ."

    (Hạnh phúc của chúng ta - Johanna)
    Nếu lặp đi lặp lại một việc liên tục 21 ngày thì sẽ hình thành thói quen.
    Cho nên, nếu em đã có thể quen với việc được chúc ngủ ngon mỗi tối thì em cũng sẽ quen với việc chẳng có dòng tin chúc nào mỗi đêm.
    Đừng lo cho em.

    Có những chuyện vốn dĩ không thể cưỡng cầu được mà...
    Em bảo em thích sự rõ ràng.
    Nói trắng ra là em không thích sự mập mờ.
    Đừng cười em...
    Không phải bởi vì em cứng nhắc, cũng không phải vì em trẻ tuổi vội vàng nóng nảy.

    Mà là bởi vì, em sợ mình tự tổn thương mình.

    Ừm, cứ cho là em nghĩ nhiều quá đi.
    Nhưng sự thật là như thế.
    Em sợ tự mình đa tình, tự mình "đổ" và tự mình "vỡ"...
    Bởi những câu chúc, bởi những lời nhắc nhở, bởi những lời động viên từ một người em cho là "xa lạ".
    Có lẽ đối với người lớn, người từng trải, người có nhiều kinh nghiệm tình trường thì dăm ba câu hỏi thăm, khuyên bảo nào đáng là gì. Vốn dĩ đã quá quen thuộc rồi.
    Nhưng đối với những người "sắp lớn", những người chọn cuộc sống im lặng giữa xã hội bộn bề này, đó là những lời rất lạ lẫm... đến mức... có thể gọi là khắc cốt ghi tâm.

    Nên em sợ, khắc cốt ghi tâm, yêu một lần, đau một lần sẽ trở thành yêu một đời, đau một đời...

    Em sợ mình phải ôm lấy trái tim thiếu nữ vỡ vụn, chằng chịt vết thương mò mẫm giữa cơn giông khuya hòng tìm kiếm một sự chữa lành huyễn hoặc, và rồi chợt dừng bước cười khổ: "Cuộc đời này vẫn chưa đủ tàn nhẫn ư, cớ sao phải tự tổn thương mình...?"
    Em ấy rất tốt
    Cậu ấy rất tốt
    Anh ấy cũng rất tốt

    Chỉ có mình không tốt...
    Đang suy nghĩ xem có thuốc nào và uống bao nhiêu mới trị được con sâu lười trong người mình đây...
    Nếu cho overthinking có 5 cấp độ, thì nhà mình có ba người overthinking cấp độ 6, một người cấp độ 5, người còn lại cấp độ 4.5.
    Tuyệt vời.
    Chỉ một câu bông đùa hay cáu gắt nhất thời cũng sẽ trở nên một đám lửa cháy hừng.

    Giả sử, thế giới này ai cũng sống với tư tưởng làm sát thủ thì thật sự quá khủng khiếp.
    Nhưng rồi mình chợt nghĩ, chí ít nó sẽ đỡ khủng khiếp hơn là ai cũng tự cho mình là nạn nhân...
    Đừng im lặng.
    Khi có một ai đó nói gì với bạn, hãy phản hồi.
    Đừng im lặng.
    Bạn có thể đáp lại một từ "dạ", "vâng", "ừm", hoặc có thể mỉm cười, gật đầu nếu đang trò chuyện trực tiếp, hoặc thả một biểu cảm, một ký hiệu nào đó nếu đang nhắn tin, chứng tỏ rằng, bạn đã nghe, đã đọc, đã hiểu những gì họ nói.
    Đừng im lặng.
    Bạn chỉ mất chưa đến ba giây để khiến họ yên tâm thôi.
    Đừng im lặng.

    Bạn biết không, trong lúc bạn cố gắng tiết kiệm ba giây cuộc đời mình thì bạn đang vô tình lãng phí mấy giờ, mấy mươi giờ cuộc đời của người khác đấy.

    Đừng im lặng.
    Im lặng là biểu hiện của sự vô tâm.
    Sự vô tâm của một người có thể đẩy một người vào chân tường, vào ngõ cụt.
    Sự vô tâm của một người có thể tước đoạt ánh sáng, niềm tin, hy vọng của một người.
    Cuộc sống vô thường đến thế, ngắn ngủi đến thế...
    Vạn ngày sống được mấy ngày vui?
    Vậy nên, xin đừng im lặng.
    Đừng để đối phương chờ đợi hồi đáp của mình trong tuyệt vọng.
    Đừng im lặng.
    Im lặng chỉ khiến hiểu lầm chồng trên hiểu lầm, bất an chồng trên bất an, ảo tưởng chồng trên ảo tưởng.
    Hãy nói.
    Có thể đúng, có thể sai, có thể vui, có thể buồn...
    Nhưng đừng im lặng.
    Đừng dày vò người khác bằng sự im lặng của bạn.

    Bạn là ai? Là chủ của cuộc đời họ ư?
    Mà họ phải chờ đợi và phục tùng bạn?
    Nếu không phải, xin đừng im lặng.

    Họ là ai? Là kẻ tội đồ, là thứ rác rưởi ư?
    Mà họ không xứng đáng được bạn lắng nghe và hồi đáp?
    Nếu không phải, xin đừng im lặng.

    Yêu bản thân mình, xem trọng bản thân mình trước thì mới có thể yêu người khác, xem trọng người khác.
    Điều đó đúng, không sai.
    Nhưng bạn cũng nên nhớ rằng, khi bạn dành tất cả tình yêu và sự tôn trọng cho bản thân thì trái tim bạn cũng chẳng còn chỗ cho bất kỳ ai cả.

    Đừng im lặng.

    Nếu bạn chưa trải qua, hãy yên tâm, đến một ngày nào đó, thế giới mà bạn cho là ồn ào náo nhiệt, cuộc sống mà bạn cho là bộn bề tấp nập, những người mà bạn cho là lắm chuyện, phiền phức, sẽ im lặng.
    Và bạn sẽ biết, sự im lặng đáng sợ như thế nào...
    Rồi một ngày, sẽ có người mỗi tối chúc bạn ngủ ngon, mỗi sáng hỏi bạn ngủ có ngon không, và mỗi chiều sẽ là trạm sạc "pin" cho bạn.

    Dù đôi khi, bạn nhận được lời chúc ngủ ngon vào buổi sáng, lời hỏi thăm vào buổi trưa, hay đến trạm sạc sau khi đã nạp đầy năng lượng, thì họ vẫn không quên quan tâm bạn.

    Rồi một ngày, bạn sẽ cảm thấy rằng, trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, gió vẫn thổi, mây vẫn bay, hoa cỏ vẫn vươn mình tận hưởng quãng đời ngắn ngủi, và chí ít, thế giới này vẫn còn nhiều người tử tế.

    Thoáng chốc, bạn quên bẵng những muộn phiền, mỏi mệt. Bạn khẽ nhắm mắt, nở một nụ cười nhẹ, thả mình trôi trên dòng ký ức dịu dàng...

    Ồ, hóa ra cuộc sống chẳng tệ đến thế...!
    • Thích
    Reactions: letrungtruc1984
    Yoshida
    Yoshida
    Còn tui, tui sẽ ráng chờ đến ngày đó :)) Chắc lúc đó râu tui dài đến chân rùi =))
    Có những người rất tử tế.

    Họ sẽ luôn mỉm cười với bạn, luôn lắng nghe bạn kể mọi chuyện trên đời, luôn an ủi lúc bạn đau khổ, luôn vỗ về lúc bạn rơi nước mắt, luôn là chỗ dựa vững chắc mỗi khi bạn ngã quỵ. Họ sẽ luôn động viên bạn, luôn khuyên bạn tích cực lên, luôn đứng bên cạnh bạn, tiếp thêm năng lượng cho bạn. Họ sẵn sàng hy sinh thứ gì đó mà đáng ra họ chẳng có lý do gì để mất chỉ vì muốn quan tâm bạn.

    Họ tốt bụng như vậy... để làm gì? Để mong chờ bạn đền đáp ư?
    Thật ra, họ xứng đáng được đền đáp nhiều hơn những gì bạn nghĩ đấy. Nhưng họ không nói...

    Họ tử tế như thế.
    Họ là ai?
    Là bố mẹ bạn.
    Là bạn thân của bạn.
    Là những người thật sự yêu thương bạn.

    Trên đời này, không ai có nghĩa vụ phải tử tế với ai.
    Họ lạnh lùng, thờ ơ với bạn thì cũng sẽ không bị pháp luật trừng phạt.
    Nhưng họ lựa chọn sống tử tế. Lựa chọn tử tế với bạn.

    Họ tử tế như thế.
    Vậy nên, hãy sống xứng đáng với sự tử tế đó.
    Cũng đừng nên đòi hỏi người khác phải tử tế với mình.
    Và tuyệt đối, đừng chối bỏ sự tử tế đó, đừng lạm dụng sự tử tế đó.

    Họ sẽ không nói ra. Nhưng, ai mà chẳng biết đau, hở bạn?
    Người thành công là...
    ... người kiên trì theo đuổi đam mê?
    ... người can đảm từ bỏ đam mê để đeo đuổi điều khác (có lẽ) tốt đẹp hơn?
    ... người an phận với những gì mình có, không cần gì thêm?
    ... người nỗ lực kiếm thật nhiều tiền?
    ... người nào đó, không phải bản thân mình?

    Đôi lúc mình tự hỏi, mình nên dùng tiền để mua đam mê, hay dùng đam mê để "mua" tiền?

    Thật ra, có rất nhiều người thành công khi cố gắng hết mình vì đam mê. Nhưng cũng lắm người bị dày vò, bị vùi lấp, bị nhấm chìm trong cái biển "đam mê" đó.

    Thật ra, có rất nhiều người trở nên giàu có, sung sướng khi buông bỏ đam mê, buông bỏ những mơ ước cháy bỏng trong mình. Nhưng... liệu họ có thật sự hạnh phúc?

    Thật sự không có nuối tiếc sao?

    Thật ra, nếu lựa chọn thế nào, thì cũng phải nuối tiếc thôi.

    Hãy xem bản thân bạn đang hướng đến điều gì.

    Bạn muốn sống giàu sang? Hãy chăm chỉ học tập, lựa chọn một công việc lương cao, nỗ lực từng ngày. Cứ tiếp tục, đừng hỏi tại sao mình lại làm công việc đó, đừng hỏi mình có đam mê với nó không.

    Bạn muốn sống với đam mê? Hãy dành thời gian trau dồi bản thân, không ngừng phát triển nó. Cứ như thế, đừng dừng lại, đừng hỏi mình đang cố gắng vì điều gì, đừng hỏi liệu mình có phát tài nhờ nó không.

    Nếu đã lựa chọn sống giàu sang, thì đừng hối tiếc vì đã từ bỏ đam mê.
    Nếu đã lựa chọn sống với đam mê đến cùng, thì đừng hối tiếc vì đã bỏ qua cơ hội "ngồi mát ăn bát vàng".

    Thật ra thì cũng có một cách khiến bạn không hối tiếc đấy chứ!

    Bạn hoàn toàn có thể dùng tiền để mua đam mê! Miễn là ước mơ của bạn đủ lớn, miễn là bạn đủ thành công, và miễn là đời bạn đủ dài.

    Bạn yêu trẻ em, bạn muốn làm giáo viên mầm non.
    Bạn còn trẻ, bạn cũng muốn có một công việc lương dày cộm.
    Suy đi tính lại, bạn lựa chọn học và trở thành một bác sĩ.
    Bạn bỏ ra bảy, tám năm căng não vì những môn học cằn cỗi như sa mạc giữa trưa.
    Bạn bỏ ra khoản tiền khổng lồ để trang trải cho cuộc sống đại học.
    Bạn bỏ ra vài năm thực tập, thử việc, làm dày CV.
    Lại bỏ thêm vài năm để được nhận mức lương cứng.
    Và bỏ tiếp rất rất nhiều năm, vô số nỗ lực, nếm đủ sợ hãi, căng thẳng, chán chường... để xây dựng chút danh tiếng.
    Khi đó...

    Bạn sẽ có hai suy nghĩ.

    Một là, bạn cảm thấy những gì mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Sau nhiều năm gắn bó, bạn cảm thấy có vẻ như công việc này không tệ, và bạn thích nó, bạn muốn cống hiến quãng đời còn lại cho nó. Bạn cảm thấy mình đã chọn đúng đường. Bạn cảm thấy thật may mắn vì đã không chọn nghe theo con tim. Bạn cảm thấy "Ồ, bố mẹ mình đã nói đúng". Bạn cảm thấy mình nên cố gắng hơn một chút để danh tiếng lẫy lừng hơn. Bạn cảm thấy mình thành đạt.

    Hai là, bạn cảm thấy những gì mình bỏ ra, tuy đã được đền đáp nhưng vẫn không xứng đáng. Sau nhiều năm gắn bó, bạn cảm thấy có vẻ như công việc này không tệ, và bạn thích nó, chỉ là, bạn không muốn cống hiến quãng đời còn lại cho nó. Bạn cảm thấy mình đã chọn đúng đường nhưng lại cảm thấy có chút hụt hẫng vì đã không chọn nghe theo con tim. Có thể, bạn sẽ cảm thấy "Ồ, bố mẹ mình đã nói đúng", nhưng bạn cũng sẽ tự hỏi "Nếu lúc bấy giờ, mình lựa chọn theo con đường kia thì sẽ như thế nào?". Và bạn muốn thử, bằng cách, dừng lại. Dừng công việc đang trên đà thăng tiến của mình lại để quay về ước mơ cháy bỏng năm xưa. Bạn cảm thấy mình hạnh phúc.

    Vấn đề chỉ là thời gian.

    Sống thật không dễ chút nào. Vì sống là những chuỗi ngày lựa chọn.
    Chọn đúng, bạn sẽ có cuộc đời viên mãn. Chọn sai, cuộc đời bạn sẽ lênh đênh trên biển khuya.​
    Chết bao giờ cũng dễ hơn sống. Nhưng kỳ lạ là con người lại thường sợ chết...
    Con người luôn cổ vũ nhau hãy sống vì bản thân, sống vì đam mê, nhưng có mấy ai dám "sống nghèo", có mấy ai dám từ bỏ cái lợi to đùng trước mắt?

    Thế giới mà tôi đang sống vô lý như vậy đó, bấp bênh như vậy đó.
    Còn thế giới của bạn, thế giới trong mắt bạn, thì sao?
    Nửa đêm trăng thanh gió mát, ngẫm chuyện đời qua con chữ thân thương
    (Giữa khuya đèn sáng rực, máy lạnh thổi phà phà, tiếng bàn phím lạch cạch, cắm đầu chạy deadline)
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Top Bottom