Nghĩ lại...cảm thấy thương c quá!
e hạnh phúc và may mắn hơn c nhiều lần...nhiều lắm....
c...e biết làm sao? mặc dù có đôi lúc e cảm thấy c làm e bực...nhưng mà thật ra....
c vốn đã ko có được hạnh phúc tròn đầy từ nhỏ rồi, c lại có nhiều điều khổ tâm, lại có nhiều thứ phải lo...cuộc sống của c...khi e nghĩ đến c...nghĩ đến e...e chỉ biết khóc....
Ko hiểu sao lại như thế??? c khổ, c vui, c hạnh phúc...tự dưng e cũng thấy vui lắm...dù lúc đó e đang bực c... Nhưng nhìn c khổ, e cũng chẳng thấy vui vẻ....
e may mắn, sung sướng hơn c, vậy mà e lại ko biết trấn trọng...ko biết tận dụng và nắm giữ hạnh phúc ấy, em nhận thấy bản thân mình quá tệ hại...e sẽ học theo c mà sống...thật sự là....e quý c lắm dù chúng ta ko phải c e ruột....