Ở trong bất kì hoàn cảnh nào, luôn cảm thấy lúc đó là tệ nhất. Tớ mệt mỏi khi phải đối mặt với nó, với sự thật là tớ vô dụng, tớ không có bất cứ sự cố gắng nào. Tớ đã quen với cái cách mà không cần quá cố cũng đạt được, quen với áp lực từ bên ngoài. Cho đến khi tự bản thân trách mình, tớ luôn tự dằn vặt mình, luôn tự hỏi là sao mình chả có cái méo gì, ngoại hình, IQ, năng khiếu, bla bla bla và thậm chí tớ nghĩ mình không có não. Nhưng chị ấy bảo là sao lại nghĩ vậy, sao mà biết trả lời đây. Và chỉ cần câu nói của chị ấy thôi là tớ lại bình thường hóa lo lắng của mình.