Khi im lặng trở thành cái giá cho những gì đã xảy ra... Khi cô độc là cái giá cho việc chống lại số đông. Và khi một niềm tin rạn nứt, cái giá cho việc không rộng lòng thứ tha chính là nó...
Không gì khác có thể thay đổi. Quá muộn, vì thời gian quá ngắn cho những người trân trọng cuộc sống này, trong từng hơi thở, và quá dài cho những ai chưa bao giờ biết được giá trị của cuộc sống là gì. Thật đáng tiếc cho những điều đã xảy ra, cũng thật đánh trách cho những gì đã làm nên nó... Mãi mãi, con đường này không biết đến bao giờ mới thôi kéo dài vô tận? Chỉ có thể đi. Một mình. Không gì khác...
Cảm nhận những hơi thở luôn chực trào nơi sống mũi và toát ra vào không gian... Cuộc đời này, thứ gì cũng có cái giá của nó. Ngay chính ta cũng phải chi trả số tuổi thọ của cuộc đời mình để cuộc chơi này được tiếp diễn... Cho đến khi nào, ta không còn gì để mất...