marucohamhoc
Tương tác
635

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • mình dở tệ mọi mặt thế này :-s
    sau này biết có ai rước đây :((
    hồi sáng đóng cửa bị đống nhầm vô tay, bầm dập cả cái ngón cái béo nhất rồi :((
    thứ 2 xong rồi, đến thứ 3
    sáng thứ 2 ko tệ như mình nghĩ
    mang cả nỗi sợ vì ko lên nổi xà đi học
    cứ sợ thế, một ngày lại sợ thêm, đến khi nghĩ rằng sẽ ko bao giờ làm được nữa
    lúc đáng đi học thể dục chỉ muốn khóc thét và phó mặc cho số phận( theo lời con bạn bảo thế)
    cầu mưa ko xong, cũng chẳng nhờ được ai, càng ko dám nghỉ học
    thế rồi lết xác đi
    đến ngồi nhìn ng ta leo lên xà nhẹ như ko mà ngưỡng mộ
    rồi bạn bảo bạn mang đổi giày cho mà lên, cũng chẳng hi vọng mấy
    nhưng ko làm thì cũng chết
    lần lữa mãi rồi cũng lên
    ông trời, ông địa ơi, ko tin nổi là mình lên được :O
    quá sung sướng :((
    chắc nhờ đôi giày, nhờ cả cái lời hứa"M mà lên được thi tí nữa t mời m đi ăn sáng, xôi nhé :*, thêm nước đậu nành nữa. được nhá ;)"
    sung sướng vô cùng nên làm trò cười ở trên cái xà luôn :))
    như con khỉ :P
    sau cùng ra về ăn 1 bữa no nê và mình trả tiền :P
    đêm khuya đi học về thì được ăn một bữa cua ghẹ no nê, dù là ghẹ óp( chả có mấy tí thịt :p), nhưng mà mọi ng đùa nhau, còn nhường nhau ăn, vui hết chỗ nói
    :))
    ban đầu mình thấy cái nồi ghẹ to còn tưởng được vố bở cơ, hí ha hí hửng :))
    :*
    cứ coi như chúng ta là nhà giàu đại gia đi, hehe, mự còn nói hay là ăn xong mang rải vỏ khắp đường khoe cho ng ta thấy nhà mình giàu :P( của này họ cho mà :">)
    1 ngày vui ơi là vui :x
    ....
    - thiệt chán cậu quá




    nghe kể giống điên ko
    -:D
    không
    điên là cậu chọn ngành không thích ấy

    sau lại khổ






    cứ như kể chuyện đời ấy, hì
    tớ ít khi kể với ai
    gặp những bạn giỏi giang hay có niềm đam mê, như cậu, tớ lại thấy mình đáng chán lắm
    :(
    - :D
    tớ giỏi gì chứ
    đi chơi đi cho đỡ buồn




    đi đâu cơ :p
    - :D
    đi đâu chả được, thấy cậu ngồi nhà rồi than chán miết hà





    cậu thấy tớ có nói nhiều ko hở?:-s
    - :D
    không
    mà sao tự nhiên hỏi vậy chứ




    tại tớ thấy nãy giờ nói dài ngoằng ra
    ko có chỗ cho cậu nói
    -:D
    ko có đâu







    bạn tớ nói tớ hay nhảy vô họng ng ta ngồi :((
    huhu
    - :D
    cậu thấy cậu không xấu như vậy là được rồi
    hơi đâu lo lắng chuyện người ta

    .
    .
    .
    cậu cố học cho giỏi đi
    sau này tớ sẽ cho cậu làm cấp dưới của tớ
    nhé :x
    - :D
    cũng được, nhưng phải có quyền lợi gì cơ





    thì tớ trả lương cho cậu mà :x
    - :))
    bao nhiêu ấy, phải nhiều hơn cậu cơ





    hơ, tớ là cấp trên mà :-w
    tớ phải nhiều hơn chứ :((
    - :))thế thì phải đổi lại cái khác
    :))làm bạn tớ nhé, sau này có chuyện gì cũng đừng bỏ tớ lại 1 mình đấy





    bây giờ tớ cũng là bạn cậu mà
    nếu có chuyện gì với cậu thì có tớ ra tay xử cho :x
    nếu mà ko thể xử được, thì tớ cũng...ko bỏ cậu lại 1 mình đâu :">
    quăng lại cho cậu 1 cái dép của tớ, nhá :x
    - :))ôi, đúng là maruco
    đùa gì ấy
    mang dép đi luôn đi cho khỏi đau chân
    để lại cho tớ sự quan tâm của cậu là đủ rồi
    Mọi người vẫn thế, vẫn thấy rằng Nhân Mã là người vui vẻ, dễ hiểu và cởi mở. Nhưng họ vẫn quên rằng, thực sự Nhân Mã luôn đi kèm, vừa vui vẻ và ưu buồn, vừa dễ hiểu và khó hiểu, vừa rất cởi mở nhưng lại không thể tiếp cận được. Nhân Mã đã cố gắng làm kiên cố "bức tường cảnh giác" để tự bảo vệ chính mình, nhưng Nhân Mã lại quên rằng, chính bức tường ấy đã giam chính Mã. Giam mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ và mọi thứ. Lại bước đi và tiếp tục nhìn về phía trước. Rất may mắn, Nhân Mã được tặng món quà rất tốt cho chính mình, đó là sự lạc quan. Món quà vô giá luôn giúp Nhân Mã bước đi tiếp. Sau mỗi lần dừng lại để khâu vá những vết thương, Mã vẫn bước đi tiếp khi vết thương còn đang rướm máu, vì nếu Nhân Mã không rời khỏi nơi ấy, hẳn mọi người sẽ phát hiện con người thực sự của Nhân Mã. Bước đi một cách oai vệ, sải bước tự tin qua những con đường đầy chông gai mê hoặc. Mã bước đi và vẫn bước đi.
    Dẫu biết rằng đường đời không trải đầy hoa hồng. Mã vẫn muốn con đường trải đầy hoa hồng tuyệt đẹp
    "Những người muôn năm cũ
    Hồn ở đâu bây giờ..."

    khi tôi quay lại thì bạn đã đi rồi

    tự dưng muốn vô lại yh
    tại vì thấy onl trong mail nó lại ko hiện
    muốn vô xem anh bạn Da hô có khỏe ko thôi :P
    nhưng vào rồi thì chỉ muốn ra thôi à
    vắng hoe
    những cái nick ngày xưa mình mong đợi sáng bao nhiêu, bây giờ đều lạnh lùng bấy nhiêu
    đã có ai đó từng nói sẽ ko bao giờ bỏ yh, nhưng rồi cũng đi mất tích
    đến ngay cả mình, mình cũng bỏ đấy thôi
    yh rồi sẽ đổi mới, mấy cái dịch vụ cũ sẽ ko còn nữa, để nâng cao hiệu ứng gì gì đó
    giờ cũng chẳng còn quan trọng :)
    chả bù cho trước đây mới update mỗi cái bản mới, thêm cái emotion nhưng ko biết dùng mà cũng là toáng lên rồi :P
    người thì cứ đi, còn tôi cứ đứng lại
    mỗi lần như thế này, chả hiểu sao cảm xúc lại tuôn ra ào ạt
    làm sao con người ta có thể bỏ quên những ngày xưa đó dễ dàng thế :(
    giá mà nó dễ với mình :(
    khi ta đã chán chường với việc phải tranh cãi nhau mỗi ngày và tìm một lí do nào đó để thoát khỏi chuyện bị ràng buộc bản thân, thì một cuộc nói chuyện thân mật và vui vẻ là liều thuốc tốt nhất để cứu chính mình :)
    tôi kể về câu chuyện của tôi cho người nghe
    và người cũng vậy
    cả hai đều đắm chìm trong thế giới bình yên ấy, cái thế giới có tên là Quá khứ
    để tìm lại những điều vui vẻ ít khi được nhắc đến trong những lần vui chuyện bên nhau
    để thấy yêu hơn con người đang ở bên cạnh mình
    cứ mãi thế này thì thích nhỉ :(
    nắng to lắm
    đến nỗi ko thể có một giấc ngủ trưa bình yên được nữa, bởi vì cái nóng len vào cả trong hơi thở, đến cả gió cũng nóng nữa
    ai bảo nơi này là miền Trung đầy nắng và gió chứ
    nhiều nắng, và nhiều gió
    nhiều cảnh đời nghèo khó và bất hạnh
    nhưng vẫn ko thiếu sự chân thành
    đi trên con đường đêm tấp nập người mua bán lại qua, có thể những tưởng rằng nơi đây là nơi phồn hoa đô hội, sầm uất bán buôn
    nhưng có ai thấy được bên trong của nó, là những cuộc đời bươn chải, là những con người lao động mong muốn kiếm thêm chút tiền về cho gia đình mà làm việc ngay cả vào ban đêm
    ko biết khi nhìn dòng xe cô đi lại ngay trước mặt, họ nghĩ cái gì nhỉ, vui hay buồn
    đến khi nào thì những ước mơ của những con người đó mới thành sự thật, đến khi nào thì thành phố trở nên đẹp và thơ mộng như chính ý nghĩa của nó?
    có thể nó đẹp
    nhưng lâu nay ta không nhận ra
    cho đến khi bất chợt một lúc nào đó ta nhìn thấy và cảm nhận được điều đó
    t xin lỗi :)
    có bao giờ bên cửa sổ nắng rơi
    chợt nhận ra tháng tư về vội vã
    gió vi vu trên hàng cây xanh lá
    trang giấy thơm lấp lánh buổi trưa hè...
    Con rối muốn làm người
    Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tròn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là ... À, mà không biết cũng được, đâu có gì quan trọng đâu.


    Con rối đi theo đoàn rối biểu diễn ở khắp nơi. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt.


    Một hôm, con rối nằm mơ thấy một vị thần nói với nó rằng:


    "Này con rối, con đã sống rất tốt trên đời, con có thể trở thành ngừơi đấy, con có muốn làm người không?"


    Con rối trả lời:


    - Con muốn làm người.


    "Vậy thì con hãy để ngừơi ta gọi tên thật của con, tên con là ... Đó là một cái tên mà rất nhiều người cho là xấu xí, nhưng chỉ cần người khác gọi tên con và yêu thương cái tên đó thì con sẽ trở thành người"


    Con rối trả lời :


    - Nhưng cái tên đó làm sao người ta chịu gọi tên con ? Sao ngài không cho con một cái tên khác ?


    Vị thần trả lời "Tên con do số phận đặt, không phải ta". Nói rồi, Ngài biến mất.


    Năm này qua năm khác, con rối cười, con rối khóc, con rối cử động dưới những sợi dây. Con rối kết bạn với những con rối khác và những con người, thân có, sơ giao có, nhưng cũng không ai biết đến tên thật của nó. Nhưng con rối luôn muốn làm người.


    Đến một ngày, con rối quyết định nói cho người ta nghe tên của mình. Con rối đến bên cô bé bán kem - bạn thân của con rối hơn một năm qua và nói rằng:


    - Cô bé bán kem ơi, tôi đã chơi với cô hơn một năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ biết đến tên thật của tôi. Bây giờ tôi muốn cô biết.


    Cô bé bán kem dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:


    - Bạn rối hãy nói cho tôi nghe tên của bạn đi. Tôi là bạn thân của bạn, tôi muốn biết tên của bạn.


    - Nhưng tên của tôi có thể cô bé sẽ thấy xấu lắm...


    - Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...


    Con rối chăm chú nhìn cô bé, rồi khẽ ghé miệng sát vào:


    - Tên tôi là...


    - ************aaaa... - Cô bé bán kem hoảng hốt, khuôn mặt xanh xao và bất thần.


    Rồi cô bé bán kem xa dần, xa dần, không còn nói chuyện với con rối nữa. Cô bé bán kem xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm. Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có ngừơi yêu thương nó và cái tên ấy. Nó muốn được làm người.


    Một ngày kia, con rối đến bên người chăn bò - bạn thân của con rối đã năm năm và nói rằng:


    - Anh chăn bò ơi, tôi và anh đã làm bạn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ anh biết đến tên thật của tôi. Tôi muốn nói cho anh nghe vì tôi muốn có người gọi tên tôi.


    Người chăn bỏ dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:


    - Bạn hãy nói đi. Tôi là bạn của bạn, tôi muốn biết tên thật của bạn lắm.


    - Nhưng tên của tôi có thể anh sẽ thấy xấu lắm...


    - Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao ? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...


    Con rối chăm chú nhìn người chăn bò, rồi khẽ ghé miệng sát vào:


    - Tên tôi là...


    Ngừơi chăn bò cũng ít nói chuyện dần, rồi xa dần, xa dần con rối. Người chăn bò xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm.


    Bạn bè của con rối bảo "Mày đừng nói cho người ta biết tên thật nữa, người ta rồi sẽ bỏ rơi mày, khinh miệt mày như chúng tao mà thôi". Một con rối khác nói "Mày không thể làm người được đâu". Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có người yêu thương nó ngay cả khi biết đựơc cái tên. Nó muốn được làm người.


    Con rối đến bên người cha đã tạo ra nó và nói rằng:


    - Cha ơi, cha đã tạo ra tôi, cha đã cho tôi hình hài này, vóc dáng này, từ con mắt đến bàn tay. Cha đã nuôi tôi, đã cho tôi những vai diễn. Tôi cám ơn cha nhiều lắm. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn nói cho cha nghe tên thật của mình.


    Người tạo ra con rối ngạc nhiên và bảo:


    - Tên thật? Không phải ta đã đặt cho con một cái tên sao? Tên của con là ...


    Con rối lắc đầu:


    - Không phải đâu cha ơi! Đó là tên cha đặt, còn tên mà số phận đặt cho tôi không phải như thế.


    Người tạo ra con rối nheo mắt suy nghĩ rồi ôm lấy con rối vào lòng:


    - Thế tên thật mà số phận đã đặt cho con là gì, con của ta?


    - Nhưng tên của tôi có thể cha sẽ thấy xấu lắm...


    - Dù xấu như thế nào đi nữa thì con vẫn là con của ta, ta là người đã sinh ra con, cho dù tất cả mọi người có bỏ rơi con thì ta vẫn còn đó.


    Con rối chăm chú nhìn người đã tạo ra nó, rồi khẽ ghé miệng sát vào:


    - Tên của tôi là ...


    Người tạo ra con rối lên tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được người ta cấp cứu và dưỡng bệnh một thời gian, ông dù rất yêu thương và rất nhớ con rối nhưng cũng không bao giờ muốn gặp nó, không bao giờ muốn nó bước chân vào nhà ông nữa. Ông không thể chấp nhận mình đã tạo ra một con rối như thế này. Ông xem con rối như một quái vật.


    Con rối buồn lắm...


    ... và nó ra đi.


    Con rối vẫn đi, nó cùng với những con rối khác diễn những vở diễn vĩ đại của cuộc đời. Nó đi rất nhiều nơi. Nó có rất nhiều tiền. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt nhưng mà có ai biết đến tên của nó đâu. Và nó cũng không muốn người ta biết đến cái tên của nó nữa... một cái tên ai cũng cho là xấu xí.


    Con rối vẫn cười bằng gương mặt người ta đã vẽ cho mình, vẫn diễn bằng những kịch bản mà người ta giao cho nó, nói những câu người ta thích nghe, làm những thứ người ta thích nhìn. Đôi khi nó cũng tự viết kịch bản cho mình nhưng đó là những kịch bản trong im lặng.


    Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ..... và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó.




    o O o




    Lời của người viết:


    Có một bộ truyện tranh mang tên Monster kể về một con quái vật không tên. Con rối trong câu chuyện cổ tích này có tên, nó tên là ... - à, mà thôi, biết cũng có làm được gì đâu vì bạn sẽ không gọi tên nó. Con rối rất dễ thương, nó dù không được làm người nhưng mãi mãi sẽ không bị biến thành quái vật.


    Có nhiều bạn đọc xong câu chuyện sẽ biết đựơc tên thật của con rối, vậy thì bạn đừng nói cho người khác nghe nhé, vì con rối không muốn bị xem là quái vật. Nó là một con rối rất dễ thương.
    hình như hoa giấy về chiều đẹp hơn buổi sáng hay sao ấy :x
    hoa-giay-nhieu-mau.jpg

    cứ thế mà lặng lẽ lên hương :P
    lâu lâu lại bị mất cảm giác :))
    ngày cứ buồn tẻ thế này, huhu, chả chịu :((
    cứ lười >"<
    :((
    Đây là nơi đặc biệt với cậu đó hả? Thật là đẹp đó
    - Không phải :P, không đúng thời điểm

    Thời điểm gì vậy?
    - Thời điểm thích hợp
    Khi chúng ta lớn lên đã và còn chờ cho đến lúc đó

    Đến lúc lớn lên lận hả? Vậy là bao nhiêu năm?
    - 20 năm.. 20 năm đối với cậu có được không? Cậu có muốn chờ không?


    Đợi, mình sẽ đợi ở đây :P
    - Cậu nói là cậu sẽ đợi ở đây đúng không?
    Khi mình hơn 20 tuổi mình sẽ quay lại đây. Tạm biệt ^^
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    Cậu khỏe không?

    - Mình khỏe

    Mình nhớ Jane
    - Mình cũng nhớ cậu:x
    Thật đáng tiếc, mình không thể lớn lên được
    Nếu không mình sẽ năn nỉ cậu cầu hôn mình ngay tại đây :P

    Vậy thì mình sẽ cầu hôn ngay bây giờ nhé?
    - Cậu điên à, mắc cỡ quá hà :">
    Có thể là lần sau nhé, nếu mình lớn lên, mình sẽ đẹp hơn bây giờ

    OK, mình cũng sẽ đẹp trai hơn bây giờ

    - Vậy mình sẽ đợi cậu, gặp cậu sau...Tạm biệt
    hết coi phim, hết nghe nhạc vui, nhạc buồn, giờ quay về với nhạc ko lời
    ngồi mở hết tất cả những bài của Yiruma :)
    bài hát từ một người bạn gửi đã lâu lắm rồi
    cái thời đó còn hay có sở thích kì quặc là mở nghe mọi clip ở phần chữ kí của mọi người
    rồi nghe được bài hát này
    lúc buồn luôn nghe bài hát này
    buồn vì ngay từ đầu nó đã buồn vậy
    buồn vì ko thể vui hơn lên được
    buồn vì ko tìm được ai hiểu được mình ngoài chính mình
    buồn vì nó gợi nhớ những ngày của ngày xưa

    :(
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom