lâu rồi chưa viết NK đúng nghĩa
được mất là chuyện bình thường xảy ra nhưng cũng có những lúc vì nặng lòng quá mà người ta làm cho nó trở nên quan trọng hôm nay ngồi ở nhà tự dưng lại nghĩ đến những ngày tuổi thơ lúc mình còn học tiểu học lớp 1 mới vào trường, đã thấy bỡ ngỡ và sợ lắm rồi lúc tập trung hàng theo các lớp để vào lớp, mình nhìn thấy lớp 1 A có 1 bạn gái rất chững chạc, sau này biết bạn ất tên Thùy An ( tên rất đẹp phải ko
), làm lớp trưởng. lớp A là lớp chọn của khối nên tập trung nhiều học sinh khá giỏi, thật tình là lúc đó chưa biết vì còn nhỏ quá nhưng ko hiểu sao rất có ấn tượng với bạn gái ấy gương mặt tròn và vầng trán cao, rất thông minh và bản lĩnh, trong mình cảm giác có chút sợ hãi....cái cảm giác mà....như là mình đã thua người ta ngay từ trong trí não, thua vì sợ hãi và muốn bỏ cuộc mình ko muoons cảm giác đó đeo bám mình tới giờ giờ đây, khi đã là sinh viên rồi, thấy mấy cảm giác ngày còn bé đó ko bao giờ xuất hiện lại nữa ko còn cảm giác háo hức khi được nhận quà, khi được nghe 1 câu chuyện vui, một bài hát hay, hay kể cả cái tính xấu như là ghen ghét, ganh đua ngầm giữa những đứa trẻ ^_^ thấy hơi hụt hẫng một chút
mình muốn làm một người có ích, mình muốn cho ba mẹ mình sau này luôn nở nụ cười trên môi