đúng 5 ngày 4 đêm ở một vùng đất khác, Đà Nẵng
rất nhiều kỉ niệm, mà lại thích kể lể nên phải viết lại
những ngày ở Đà Nẵng, vừa là những ngày đáng sợ, vừa là những ngày đáng để nhớ mãi trong đời
Từ trên đèo Hải Vân, đi theo đường quanh co, có thể thấy bao quát thành phố nằm dưới nắng vàng, sông xanh ở giữa, nhà cửa xây xung quanh như là ôm trọn sông vào lòng luôn ^O^
Đà Nẵng rất đẹp, từ đường đi phía ngoài thành phố đi dần vào trong đã thấy nhà cửa khang trang san sát nhau rồi, khách sạn và nhà nghì bát ngát khắp nơi. Ấn tượng nhất là mấy hàng cây cảnh trên đường đi, được tỉa rất phong cách, góc cạnh, có lẽ là được người chăm sóc thường xuyên, ai nhìn cũng thấy thích.
Ngày 15
10:30
Sau một hồi quay vòng vòng giữa thành phố để tìm đường, cuối cùng cũng tới được khách sạn, lục tục xách đồ xuống xe, nhận phòng, và...leo lên tầng 5 =.= ( đen đủi làm sao cái ba lô to đùng bị đứt quai ngay sáng hôm đó vì không chịu nổi sức nặng của đống quần áo, thành ra mình phải chịu sức nặng gánh vác thay nó >.< ). Ngồi xe suốt 2 tiếng, nên về tới phòng, ai cũng mệt, vứt đồ ra đất rồi lăn quay ra để thở. Bữa ăn trưa nhộn nhịp đầu tiên với mọi người tại khách sạn diễn ra nhanh chóng, tất cả lại quay về với căn phòng để nghỉ ngơi.
3h chiều- Chùa Linh Ứng
Mệt thì mệt, nhưng vẫn quẩy hết mình. Đúng giờ là lên xe điểm danh, quần áo chỉnh tề, chùa Linh Ứng thẳng tiến ^^.
Đi qua cầu Thuận Phước đã thấy lấp ló dáng tượng Phật cao đồ sộ tọa lạc trên đồi, càng đến gần càng thấy kì vĩ. Đường lên chùa quanh co hình xoắn ốc, mình đùa bảo đạp xe lên thì cũng phòi hết cả cơm, nhưng mà lại thấy rất nhiều người cùng bạn bè tới để chụp ảnh, đứng giữa lưng chừng cũng có thể lấy cảnh sông dài biển rộng phía sau lưng, thêm váy bồng bềnh hay đồ thể thao nữa là hết sảy.
Lên tới chùa, tất cả tản ra đi chụp ảnh, tự sướng đủ các kiểu, đương nhiên mình không ngoại lệ. Ở Huế cũng có chùa với pho tượng Phật đứng như này( mình quên mất tên), nhỏ hơn một chút. Đi quanh sân chùa có thể thấy được tượng của 18 vị la hán, mỗi vị một tượng hình khác nhau, đó là điểm khác biệt với những chùa mình từng đi. Chùa nằm ở trên cao, thoáng đãng, tầm nhìn rộng mở, nhưng đi lại đúng hôm trời động sắp bão, gió thổi khá mạnh, làm mình suýt bay mũ( thực ra thì đã bay 1 lần -_- , mặt đất thì dốc, mũ lăn tới đâu người theo tới đó, khá khôi hài -_- ). Đã vào bên trong điện thờ và cầu nguyện vài điều bí mật cho mình và gia đình nữa, hi vọng có cầu có thiêng ^^
5h30 chiều- Vòng quay Mặt trời
Tên thì Mặt Trời nhưng phải đợi đêm xuống, Trăng lên thì lên mới thấy đẹp J
Đứng ở nơi cao nhất của vòng quay nhìn xuống thành phố đang lần lượt lên đèn khi hoàng hôn đã tắt đẹp vô cùng. Lung linh như một biển châu báu vậy. Phải cái một mình một khoang hơi trống, phải a lô về cho em trai rồi”nổ banh nhà lồng” trong điện thoại với nó về chuyện được đi vòng quay để khỏi buồn, nói chuyện xong thì thấy gần hết vòng quay từ bao giờ, OMG @@, cứ tưởng lúc lên chầm chậm thế thì lúc xuống cũng vậy, ai dè không phải.
Công viên mới chỉ hoàn thiện vòng quay Sun Wheel thôi, còn lại vẫn còn dở dang, hi vọng sau này hoàn thiện sẽ có cơ hội tới chiêm ngưỡng lần nữa J
Lúc chờ đến giờ mở cửa Sun Wheel, đi vòng vòng thấy nhà thi đấu Thể thao mà cứ nhớ tới buổi chiều cách đây hơn 1 năm ở Hà Nội, được chú chở đi xem phố xá, đi qua Nhà Thi đấu luôn.
Ngày đàu tiên đã đi được vòng quay rồi, mãn nguyện một nửa. Vì hành trình của xe đi trong thành phố nên đi qua được hầu hết mấy cây cầu to, chỉ biết tròn mắt mà nhìn, rất muốn được chụp ảnh cùng với cầu Đà Nẵng về đêm.
Ngày 16
Sáng, nghe thuyết trình về công ty đầu tiên, cũng là ngày đầu tiên có dấu hiệu ỐM thật sự
Từ đầu tới gần cuối buổi vẫn còn tỉnh táo, tới cuối thì thấy đầu ong ong và thấy mệt, về tới nhà thì chỉ muốn nằm thôi L . Đã biết là có lẽ đang bị cảm nhưng cứ nghĩ uống thuốc mua ở nhà mang đi rồi sẽ khỏi, thế mà …hic
Buổi chiều khoa tiếp tục đi chơi Ngũ Hành Sơn, biển Cửa Đại với Hội An, vì quá ham hố nên mặc xác cái ốm, thấy đầu hơi nguội nguội vẫn hăm hở đi. Khi đi lên xe tới Ngũ Hành Sơn thì hùng hổ bao nhiêu, xuống tới nơi thì mệt mất hết cả khí thế. Thế là thay vì leo núi như mọi người, đành lủi thủi ở quanh chân núi chờ đợi giết thời gian. Vẫn cố đi vào trong nơi gọi là hang Âm Phủ để xem, càng vào sâu càng thấy ớn lạnh và sợ, đường bậc thang dễ vấp ngã, đi ra xong như người bị mất hồn luôn. Lúc đó đã muốn về lắm :-ss, cái ý định quậy tưng bừng Hội An và Non Nước đã bay đi đâu mất, vì quá mệt, nhưng vẫn muốn cố, nên lại đi. Tình trạng vật vờ còn kéo dài tới tận Hội An, thay vì tung tăng vui vẻ lượn phố xá, mình chỉ có thể đi thật là chậm, đi như 1 con rùa và thở thì ko ra hơi, báo hại bạn đi cùng khốn đốn. Mình thực sự không muốn là gánh nặng, mình muốn để bạn được đi chơi cùng hội khác như bình thường mọi người đang làm, nhưng mà làm thế mình chẳng biết bám vào ai nữa, thấy tội lỗi. Muốn khóc lắm mà cũng chẳng biết kêu ai, gọi về nhà sợ gia đình lo, thế là lại thôi.
Cuối cùng không thể bước thêm nữa, đành chờ bạn đi mua thuốc rồi lết vào cửa hàng nào đó xin “ngồi nhờ”, hic, tình cảnh quá sức bi đát
, xin lỗi nhưng không còn tí sức nào nữa rồi
, Bạn đi mua thuốc, bạn đi mượn xe đạp, bạn chở đi ăn cháo nóng, uống thuốc trấn tĩnh, khá hơn rồi bạn chở đi xem phố Hội An lúc đã lên đèn cùng với xe đạp kính coong, khắp nơi đều che phủ bởi màu vàng kì ảo từ ánh đèn lồng treo lủng lẳng ở các cửa hiệu, thứ ánh sáng dường như là của ngày xưa, cố kính, kiêu kỳ, có chút gì đó đượm buồn.
Ơn Trời vì đã ko phải xỉu luôn giữa phố, tạ ơn bạn nhiều nhiều vì đã cho mình những khoảnh khắc ý nghĩa, You safe my life T^T
Ngày 17
Ngày nghe thuyết trình thứ hai
Sẽ không có gì đáng nói nếu cuối buổi sáng không bị sốt cao lại, kết cục là trừ buổi sáng đi tới công ty nghe giảng, cả chiều phải nằm bẹp ở nhà, LẠI nhìn họ đi chơi trong khi mình không được đi, huhu.
Tới tối có bạn cũ tới thăm, được cho đi hóng gió, hàn huyên nên đi ngắm được một tí cầu J, không chụp được ảnh, vì chẳng có máy, nhưng thôi, đứng bên bờ sông nhìn cầu Quay, cầu Rồng, cầu Trần Thị Lý với Sun Wheel nhiều màu bằng mắt cũng được, thấy giải tỏa hơn được đôi phần.
“Giải tỏa” xong thì tới đêm LẠI “đun nước sôi” cả đêm, cả người tỏa nhiệt @@, kiểu như là thi gan với cái điều hòa, may nhờ bạn cùng gi.ường cấp cứu từ đêm tới sáng mới đỡ đỡ và ngủ yên, cố nhắm mắt để ngủ yên =.= . Ôi bệnh với tật, tái phát tới 2 lần !!!
Ngày 18
Ngày nghe thuyết trình thứ ba, cũng là lần cuối cùng
Chính thức bị”cấm cửa” vì “đầu vẫn còn ấm”, phải ở nguyên trong phòng đợi mọi người đi học về, hic, chán quá nên chỉ còn cách lăn quay ra ngủ =.=
May tới tối thì tỉnh táo hơn, có vẻ hơn mấy hôm trước nên đã có thể tới buổi tổng kết ở nhà hàng cùng với sự tham gia của thầy cô của khoa, thế nên là…. HURAAAAA. Được ăn, được vui, được thầy tới hỏi thăm ( giá mà được thầy hỏi thăm vì học hành xuất sắc như Con người ta thì vui hơn T^T , giờ thì nổi tiếng vì bị Ốm rồi đấy, hiu hiu), được nghe bạn bè hát, nghe thầy cô hát, chụp ảnh với thầy cô nữa. Thầy cô cũng thoải mái lắm, học trò quẩy, thầy cô cũng chiều, tự sướng thầy cũng đồng ý luôn ^^, khác hẳn với bầu không khí nghiêm túc khi đi học ở trường. Thầy Cô là số Một
!
Lúc mới chuẩn bị vào Đà Nẵng cứ nghĩ là đã chuẩn bị tươm tất hết rồi, ai dè chẳng mang váy vóc gì cho phù hợp, nên đành tặc lưỡi diện quần áo như buổi sáng đi nghe giảng, ngậm ngùi nhìn con họ xúng xính váy ngắn, hở lưng, bla,bla, xinh như rừng hoa T^T, thôi thì tại vì ốm, ăn mặc kín đáo chút vậy >.< , ngồi ngắm mấy bạn mặc váy cũng coi như là an ủi :”>.
Kara ở nhà hàng xong ra về còn được nghe kara miễn phí ở trên xe nữa, hát vang đường, mấy xe máy đi cạnh xe quay lại nhìn, kệ họ cứ vỗ tay, cứ hát
, sinh viên Hệ thống chẳng sợ gì cả :v
-->Thành quả: tối về thay vì sốt cao thì lại đau họng, ặc ặc @@
Ngày 19
Tạm biệt Đà Nẵng, quay về Huế đây
Trên đường đi trong hầm đèo Hải Vân, đi chưa hết nửa hầm đã thấy biển ĐỊA PHẬN THỪA THIÊN HUẾ, buồn luôn, gút bai Đà Nẵng thân yêu( ốm yếu quá nên chưa kịp ăn được cọng bún cá và cọng mì Quảng nào
)
Đà Nẵng chẳng có gì để chế ngoài việc giá cả đối với khách phương xa tới đôi khi quá"chặt chém",hic hic, thế nên ăn uống mà cũng phải dè
Tiền nong mang đi chẳng xài mua đồ lưu niệm gì được, vì mang mua thuốc hết rồi =.=
Mình…còn…sống…về tới Huế =.=
Không phải không có gì để nhớ, nhưng sẽ cố vun đắp từng chút, từng chút cho tới lúc kết thúc tất cả….
Mình sẽ nhớ nhiều những khoảnh khắc đó, những lúc vui chơi tung trời cùng mọi người, những lúc ốm đau có bạn bè chăm lo, thầy cô hỏi han, những lúc ở nhà chán quá bày trò chơi trò lồng tiếng phim hoạt hình cùng bạn, quậy tưng cả dãy, cả những kinh nghiệm, mình sẽ nhớ rất nhiều, để đôi khi nhìn lại có thể mỉm cười vì một quãng đời sinh viên đã từng vui như thế…
Sẽ quăng đi những lúc buồn một mình không nói, những lúc tủi thân mà chỉ biết im lặng...
Sẽ chỉ nhớ lúc vui thôi