đau cái đầu
mặc kệ hết
kệ anh, kệ em, kệ bạn
ai làm gì, nghĩ gì, cứ việc
tôi bỏ cuộc rồi
tôi ko thể theo được những gì mà các người nghĩ
buồn lắm, biết ko hả
tại sao lại là tôi, tại sao chứ
mình...muón quên hết tất cả
muốn mình mất trí nhớ luôn, về những người đó, những người mà mình rất yêu quý
đi về trên đường...cô độc
chỉ nhìn vào phía trước một cách mông lung
hôm nay mình đã ko quành về nhà bằng con đường qua cái ray tàu ko có phòng gác
mình đi đường khác
đi xa hơn, để nghĩ nhiều hơn
đi xa hơn, để có thời gian mà lặng yên, đắm chìm trong vô định
vật vờ như cái bóng
dường như mình đang cố gắng vô cảm, mà lại ko làm được
đạp xe trên con đường, lại nghĩ, lại buồn
hôm nay mình nhìn thấy mây trên con đường dốc đi học, qua trường đh Luật
mây đen dày đặc, nhưng có 2 lỗ hổng, nắng chiếu qua thành tia
đẹp lắm
mà cũng khó khăn lắm...
cảm tưởng như cái túi mây dày kia che lấy nắng, nắng cố gắng đâm xuyên mây, để mang ít ánh sáng của mình cho cảnh vật, để hiện lên màu sáng trắng chói lòa giữa màn mây xám trời xám đất
khó khăn thật
nhìn lên trời lúc đó, mây đen dường như nó đang xiết, xiết dần cái lỗ hổng kia, định che lấp hết tất cả
nắng vũng vẫy
đi xuống dốc mình vẫn còn nhìn được chút gì đó của nắng, le lói
làm sao mà thoát ra được khỏi đám mây dày kia, làm sao mà giải phóng mình được...