cả người mỏi nhừ
cảm giác như đi 1 bước là cái não nó lại lắc lư 1 cái
đầu cứ đinh đinh đinh đinh
những lúc này, mình muốn ở nhà biết bao
muốn được bố mẹ hỏi han, muốn nghe bố mẹ mắng, muốn được nuông chiều
lúc ở nhà thì ko biết trân trọng
ở chỗ này, ngày ngày thấy gia đình người khác , vui vẻ, quan tâm lẫn nhau
mình buồn ko tả nổi
Lucky ở nhà ko có mẹ chơi rất ngoan, ít khóc, cũng ko vòi vĩnh
nhưng đến khi mẹ về thì đòi cái này, cái nọ, đòi mẹ bế, đòi được đi chơi, đòi chơi với mẹ
thắm thiết biết bao...
đứa trẻ ở trong lòng mẹ, được mẹ thương và chăm sóc, thật ấm áp
nhớ những lúc ở nhả, mình toàn gây chuyện với mẹ, mẹ con luôn mâu thuẫn
nhưng giờ mình nhớ mẹ lắm, con nhớ mẹ
muốn được mẹ yêu thương...
làm con bé bỏng của mẹ mãi
bởi vì mẹ ko bao giờ giận con, mẹ ko trách con về những gì con làm với mẹ
cho dù lúc con bị ốm,mẹ chăm lo, còn khi mẹ ốm, con chẳng giúp mẹ được gì
nhìn cảnh em Lucky làm nũng mẹ, con nhớ mẹ lắm
con muốn về ngay nhà mình, ôm lấy mẹ
như những đêm mưa gió, bố đi trực ko về, mẹ nằm ở bên con
mẹ nói: mẹ nằm 1 mình buồn lắm, M tínwuax học xong sớm xuống ngủ mẹ nha
con thậm chí còn dùng dẵng ko chịu đi
nằm bên mẹ...
nghe tiếng mẹ thở đều đều, rúc vào chăn và vòng tay ôm lấy mẹ
mọi lo buồn dường như tan biến hết
con chỉ cần ở bên mẹ như thế thôi, chỉ cần thế là con vui
con chưa bao giờ chịu nhún nhường trước mẹ, con cũng rất bướng bỉnh
thậm chí con còn chưa bao giờ nói với mẹ câu" Con yêu mẹ"
lúc mẹ buồn, mẹ chỉ âm thầm mà rơi nước mắt
con nhìn mẹ, vô cảm
mãi một lúc sau, con mới biết hối lỗi
con muốn chạy lại xin lỗi mẹ lắm, nhưng tự trọng của con làm con ko làm việc đó
con nhớ mẹ lắm...
đôi dòng viết cho mẹ, mẹ yêu của con!