Chap 3:
Một buổi sáng chủ nhật tại văn phòng thám tử Mori…
Ông Mori(Suy nghĩ): “Phải phá tụi nó thôi, chứ đà này thì Ran sẽ thành vợ thằng nhóc thám tử mất!A,có cách!
Bà Eri
Suy nghĩ) “Lại nghĩ kế hoạch phá tụi nhỏ nữa rồi,đừng hòng thành công.”
Bà Eri:Ran, dậy mẹ nói cái này chút…
Ran: “Mang hộp cơm này tới cho Shinichi ạ?”
Bà Eri: “Ừ!Ba con lại định phá đám hai đứa nữa, trong này là kế hoạch tác chiến,con mang đến nhà Shinichi đi ha!”
Ran: “Con hiểu rồi ạ!”
Tua nhanh tới đoạn đến nhà Shinichi…
Ran:Anh dậy mau lên!
Shinichi:Hôm nay là chủ nhật mà!
Ran(Hét lên)
ậy mau nếu không muốn mất em!!!
Shinichi(Bật dậy như lò xo):HẢ!CÁI GÌ!?MẤT EM!!!
Ran
ậy rồi hả?
Shinichi:Nhưng mà có chuyện gì?
Ran:Anh và em sẽ…Bla…Blô…Bla…
15 phút sau…
Shinichi:Hiểu rồi!
Ran:Đi thôi!
Kế hoạch:Ông Mori sẽ tới nhà Shinichi để gắn xô nước lên cửa,các con phải phá nó,Shinichi sẽ cắt dây buộc xô, Ran sẽ đỡ cái xô.Rồi buộc 1 đầu còn lại của dây kéo và để nó lên mái nhà song song với đầu ông Mori.(Mục đính là để cho ông Mori uống nước)
5 phút sau…
Ông Mori: “THẰNG NHÃI ÔNG CHO MÀY LẠNH CHẾT LUÔN!!!”
Ran: “Ba ra sau nhà rồi anh cắt dây nối nhanh lên!”
Phập…
Ran: “Tới em!”Đỡ xô,xong!Buộc xô,để song song đầu ba,xong!”
Ông Mori: “Uống nước nè con!”
RÀO…Một trận nước lạnh úp xuống đầu…Shinichi!?!?
Ông Mori: “Phù, mém chết!!!Cảm ơn nha nhóc thám tử!Nhóc thám tử!Ê!”
Ran: “Shinichi!!Anh bị sao vậy?Shinichi!”
Ông Mori: “Không sao chỉ ngất vì bị lạnh quá thôi, con đưa nó vào ủ ấm đi ha!”
Ran: “Sao ba chơi ác vậy?!”
Ông Mori: “TẠI NÓ TỰ LAO RA ĐỠ ĐÓ CHỨ!”
Ran: “NHƯNG CÁI XÔ LÀ DO BA ĐẶT MÀ!!!”
Ông Mori: “THÌ CŨNG ĐÂU AI BẮT NÓ RA ĐỠ CHO BA CHỨ!”
Shinichi: “Hắt xì…Lập cập…Lập cập…”
Ran: “Nè, anh sao vậy?!SHINICHI!!!”
Shinichi:GỤC!
Ran: “KHÔNG!!!”
Bà Eri: “Sao lại thế này?!Đưa thằng bé vào bệnh viện nhanh lên!”
Ông Mori: “Nó chỉ bị lạnh thôi!Đưa vào ủ ấm là khỏi ấy mà!”
Ran,bà Eri: “BA(ANH)ĐỊNH GIẾT ANH ẤY(CON RỂ TƯƠNG LAI)CỦA CON(CỦA EM)SAO?!”
Ông Mori: “Thôi…cho tui xin nào…Đi thì đi!...
Ở bệnh viện Beika,15 phút sau…
Ran: “BÁC SĨ ANH ẤY SAO RỒI Ạ?”
Bác sĩ: “Do bị xối nước lạnh đột ngột trong thời tiết lạnh nên nhịp tim rất yếu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Ran: “Không!!!Tại sao chứ?!Huhuhu!!!
Sonoko: “Nín đi Ran!Cậu ấy sẽ ổn thôi mà!”
Hakuba: “Phải đó!Shinichi không bỏ cậu đi trước đâu!
Shiho: “Hay là cậu không yêu Shinichi nữa!”
Ran: “KHÔNG PHẢI, MÌNH RẤT YÊU ANH ẤY NỮA LÀ ĐẰNG KHÁC!!!HỨC!”
Shiho: “Vậy thì cậu phải có lòng tin, tin rằng anh ấy sẽ không đi trước cậu!”
Bà Eri: “Đúng đó con, phải tin tưởng!”
Kaito: “Nè, giữ cái này, nhật ký của Shinichi đó!Cậu đọc đi!”
Aoko: “Cậu ấy đã viết những điều rất ngọt ngào dành cho cậu trong đó đấy!”
Makoto: “Cố lên Ran!Cậu là một cô gái mạnh mẽ cơ mà!”
Ran(lau nước mắt): “Ừm…Cảm ơn mọi người!”
2 tiếng sau…
Bác sĩ:Chúng tôi xin lỗi, cậu bé đã đi rồi!
Ran(Chạy vào ôm lấy Shinichi): “KHÔNG!!!SHINICHI,ANH ĐÃ NÓI SẼ LUÔN BÊN EM CƠ MÀ!!!HUHUHU”
Shinichi: “Ư…Chuyện gì vậy…Ran?!Gì vậy, anh chỉ nhờ bác sĩ đóng kịch thử phản ứng của em thôi!”
Ran: “Đồ ngốc!Anh có biết em lo lắm không?!Huhuhu”
Shinichi(Ôm lấy Ran): “Anh xin lỗi mà!”
Ông Mori: “LẦN SAU CẤM CHƠI VẬY NỮA NGHE CHƯA,TA LAU NƯỚC MẮT CHO RAN MÃI ƯỚT SẠCH ÁO RỒI NÈ!”
Bà Eri: “Ara…Ara…Không phải là vì anh phải lau nước mắt cuả mình sao?
Ông Mori: “THÔI ĐI NGHEN!!!”
Sonoko: “Chụp được ảnh rồi,các cậu tình tứ ghê luôn!”
Shinichi,Ran: “Dừng lại,Sonoko!!!”
Hakuba,Shiho,Kaitou,Aoko,Makoto :Tụi này cũng chụp được rùi nè!Tối nhớ bật Facebook nha !Hehehe J J J
Shinichi,Ran :Hết thuốc chữa!
Tối đó…Facebook xuất hiện một loạt ảnh Shinichi ôm Ran…
Ran:«Thật là,ủa nhật kí của Shinichi lúc sớm Kaitou đưa cho mình nè ! »
Ran:«Để coi coi!»
Ngày 1
MÌNH THÍCH CÔ ẤY-MÌNH THÍCH RAN
Được rồi,đây thật sự là điều mà mình không nên nói,đáng lẽ ra là mình phải như Holmes đáng kính một cuộc đời sống không phụ nữ cơ mà,sao bên cô ấy mình lại không thể kiềm chế đươc bản thân bộc lộ tự nhiên các cảm xúc
"Phụt"Phải nói là mình ghen với mấy đứa quanh quẩn Ran ấy chứ,thật khó chịu khi có ai lại tán tỉnh Ran,không hiểu sao lại thế nữa,mình cũng được bọn con gái thổ lộ cơ mà?
Phải chăng là vì mình đã thích Ran.
Ngày 2 Rốt cuộc thì Sonoko nói đúng rồi Ran ạ,tớ không giấu được nữa,tớ thích cậu,không,tớ yêu cậu,hơn bất cứ ai trên thế giới này.Thậm chí cậu cười với thằng con trai khác,tớ tức điên muốn lấy giày ra đá cho hắn 1 quả thật lớn,thậm chí khi cậu làm Chocolate hay quà,tớ vẫn rình rập xem cậu dành cho ai?Và dĩ nhiên là tớ sẽ nhận hết trước khi cậu đi tặng nó cho người khác. Cái bà Sonoko này thiệt là…Sao lại giới thiệu cho Ran những người có cặp mắt nhìn vào đùi Ran thế?Hừ,phải chỉnh giày lên thôi!
Ngày 3: Cậu không mạnh mẽ như bề ngoài tớ nghĩ,cậu chỉ cố gắng ko bộc lộ ra những giọt nước mắt của chính mình,nhớ có lần cậu sợ ma,cứ ôm lấy tớ,thế mà vẫn không khóc,thật mạnh mẽ.Chắc điều đó cuốn hút tớ chăng,hay cái tính cách của cậu giống như là 1 bác sĩ Watson mà tớ luôn trân trọng.
Ngày 4:Đây chính là ngày Ran nhận lời làm bạn gái mình, mình sung sướng hết cỡ,đêm nằm ngủ mình chỉ mong trời sáng thật mau để lại được thấy khuôn mặt Angel của cô ấy,Ran là người con gái mình đã dành hết tình cảm ngay lần đầu gặp mặt.
Ngày 5: Đúng là tớ vẫn chưa hiểu yêu là như thế nào.Nên tớ không thể gần lại cậu được.Mỗi lần nhích lại 1 chút là lòng cứ đau buốt ko thôi,đau quặn từng hồi,tim cứ đập thình thịch trc cậu như thế.Chắc có lẽ vì tớ đã hiểu là tình cảm này không phải là tình bạn đơn thuần.
Ngày 6: Có phải tớ đã ích kỉ,xấu xa quá hay không?Cậu đi thì tớ cũng không có quyền gọi cậu trở lại,cậu có mệnh hệ thì tớ biết làm sao?Tất cả chỉ vì muốn nhìn cậu,lẽo đẽo theo cậu hồi xưa thôi,có lẽ vì là gánh nặng của cậu,nên cậu sẽ không bao giờ thích tớ được mất,phải không Ran?Mẫu con trai lý tưởng của cậu là gì?
Ngày 7: Hôm nay mình tặng Ran một cái kẹp tóc. Nàng vui vẻ đeo vào ngay Ờ, thì nó, có máy nghe trộm! Mình phải đề phòng chứ, không thì cái tên kia, tên là gì ấy nhỉ, hắn cướp Ran của mình.Mình biết mà, kiểu gì hắn chả thổ lộ. Sến quá đi! "Em nghĩ sao, Mori-san, em có đồng ý làm bạn gái anh không" .Ọe ọe, mình chết mất. Mình thề, Ran vẫn đeo cái kẹp tóc. Mình nghe thấy tiếng rõ ơi là rõ! Ớ hớ hớ hớ!
Ngày 8 :Hôm đó là ngày chúng tôi cãi nhau tại quán cafe, chưa là bạn trai,gái gì nha :
đến lúc Ran đi được 1 quãng xa thì cậu mới phát hiện ra
Chân cô đầy máu-Máu chảy từ đầu gối xuống chân rất nhiều,cô mang vớ trắng nên nó cứ loang lổ ra càng dữ dội thêm
Nãy h là do cậu ko để ý,chỉ muốn mắng cô cho thỏa mãn cái tự đắc của mình thôi chứ cậu ko nghĩ câu lại bị như thế này,haizz,lúc nãy trong quán nc cô ôm chân chặt là cái này sao
Thôi đc,công nhận cô mạnh mẽ thật,bị như thế này mà vẫn tiếp tục đi,ko khóc thật sao?Cô quả là kiên cường,cứ lê lết vs đôi chân chảy máu đó định về thật àh
Cậu đến gần,nhấc bổng cô lên-Này,đau thì nói đi chứ?Định hành hạ bản thân à?Cậu la cô vì bản tính cô quá ư là bướng bỉnh?Ơ hay…mà cậu cũng bướng bỉnh thế cơ mà
Có lẽ cậu wan tâm cô vì tính cách của hai ngượi thật sự giống nhau
-Bỏ tôi xuống.Cậu làm gì thế,bỏ xuống đi người ta nhìn thấy bây h.Đây ko phải là 1 câu chuyện vui hay 1 bộ fim mà có cái cảnh này đâu-Ran giãy giụ bằng tay,tiếc thay tay cô lượm các mảnh ly vỡ nên cũng trúng tay đau rất đau rồi đây
-Về nhà đi hẵng tính-Cậu trả lời vs cô
Thế là hết cách rồi nên cô đành yên đó mà về nhà chứ biết làm sao
Văn phòng thám tử Mori
-Bác Kogoro đi đây rồi-Shinichi đã an phận Ran trên ghế,băng bó cho chân cô
-Bố đi rồi,sáng nay có chuyện ở đâu đó-Hiện h các mối làm ăn của bố cô ngày càng ít nên bố cô phải nắm lấy cơ hội đó thôi
Nói đến việc phá án,cô khẽ lườm Shinichi,đáng lẽ phải cho cậu ta 1 quả đấm nhưng mà thật sự cô rất mệt khi phải làm điều đó vì bây h tay và chân cô đều..rất ư là …đáng thương hay nói tệ hơn là thảm hại
Nhưng mà,nhìn từ đây,mái tóc đen nhánh của cậu ta làm cô lại …gì đây…cái cảm giác con gái thường gọi là gì nhỉ…mềm yếu?-Cô mềm yếu tr người bạn thuở nhỏ của mình hả trời
Ko,chắc là do vết thương nên cô mới nảy ra những ý nghĩ kì cục quái đảng như thế này,thật sự thì chuyện đó chẳng wa là lời biện hộ của cô mà thôi,cô thật sự là bất lực
Khẽ cuối đầu xuống,và môi cô đã trên tóc cậu ta
-Hả-Cả 2 hoảng hồn,cô vội rút cằm ra
-Sao thế?-Shinichi sờ lên đầu mình-Có gì trên đó àh
-À ko tôi tôi đang nhức cổ nên gối đỡ cái gì thôi,nhìn đầu cậu giống cái cục bông bông quá!
-Đùa à?-Shinichi hết chịu nổi phụt cười
-Hừm,cái gì cơ chứ!-Ran xấu hổ nói.
Cả hai cùng nhau chọc cười hết ngày
Ran nở một nụ cười tươi,cô lấy bút viết viết gì đó vào quyển nhật ký rồi cô ôm nó vào lòng và đi ngủ với khuôn mặt rạng rỡ…
End chap…to be conitue…