Dường như trong lúc tủi thân nhất, mình luôn ấm ức trách móc với vô vàn câu hỏi tại sao.
Tại sao không quan tâm em mỗi ngày như lúc em giận dỗi? Tại sao không chấp nhận thế giới của em trong khi em đã cố gắng hiểu thế giới của anh? Tại sao lại để những câu chuyện của họ, bất chợt xen vào câu chuyện còn dang dở giữa chúng ta? Tại sao không biết em khóc, tại sao không biết em đang không ổn? Tại sao..?
Rồi mình lại tự hỏi không biết từ bao giờ bản thân trở nên ích kỷ như vậy, hèn mọn như vậy, dường như dành hết thời gian của mình chỉ để trông đợi một đôi dòng tin nhắn từ một người. Tự bắt bản thân phải bận rộn chỉ để không quấy rầy đến người đó, tự kiếm chuyện với người lạ đế nói, không muốn làm phiền đến người đó. Mình đang thực sự sống vì chính bản thân mình ư? Mình đang đòi hỏi quá nhiều à? Mình có còn là mình nữa không? Mình không biết. Cô gái vui vẻ, tuy có hơi thất thường nhưng luôn làm chủ được bản thân, lạc quan với thế giới của mình, dường như đã không còn nữa. Ủ rũ, phờ phạc, mệt mỏi,... Mình không biết có nên nói những điều mình đang nghĩ ra không, thực ra cũng chẳng biết nói như thế nào nữa. Vì mình đã từng nói không dưới một lần rồi, nhưng chẳng bao giờ, điều mình mong muốn diễn ra quá ba ngày. Mình, từng bước từng bước, cảm thấy thất vọng, cảm thấy muốn từ bỏ.
Chỉ là chưa đành lòng, chỉ là chưa hạ quyết tâm.
Mình không biết trong 3 năm tới mình sẽ đối diện với những điều này như thế nào, và đối diện với chính bản thân như thế nào... mình chỉ biết chắc một điều, đó là sớm muộn gì chúng mình cũng sẽ đổ vỡ, dù còn yêu .
Mình mệt rồi, mình không muốn yêu nữa. Mình mệt thật rồi.